Chương 26: Anh đỡ được cô
Lãng Nam Hoa
18/11/2022
Edit: Đậu Xanh
Lục Diên thấy cô lẫn vào nước chạy trốn, nhưng tâm trạng cũng không mấy bị ảnh hưởng.
Cô xuất hiện ở trước mắt anh đã đủ khiến tâm trạng của anh vui vẻ cả ngày, bây giờ anh vui sướng như thể đã đánh thắng mấy trận bóng, anh "rào" một phát nhanh nhẹn leo lên khỏi mặt nước, đứng bên bờ hồ, nhìn thân ảnh bơi lội của cô dưới mặt nước xanh biếc, tư thế xinh đẹp giống như một nàng tiên cá.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt không nỡ rời đi, trong lòng cuộn trào cảm xúc phập phồng, như thể nhìn lâu một chút nữa thôi thì anh có thể khắc cô vào trong đôi mắt vĩnh viễn mang theo.
Nàng tiên cá ở trong nước bơi lội vài vòng, sau đó trồi lên khỏi mặt nước, trên gương mặt trắng mềm của cô vương lại rất nhiều giọt nước, lông mi bị nước thấm ướt biến thành một cánh quạt nhỏ, con ngươi trắng đen phân rõ so với hồ bơi càng thêm trong trẻo.
Cô dùng miệng hít thở, ngước mắt nhìn xung quanh, liếc thấy anh đứng ở một bên chống eo nhìn cô, cô nhanh chóng cúi gập đầu xuống, da thịt trắng nõn chậm rãi biến thành màu hồng anh đào.
Dáng vẻ ướt đẫm này của cô khiến Lục Diên nhìn đến tâm tình phơi phới, trong đầu anh hiếm khi xuất hiện một câu thành ngữ... "Hoa sen chớm nở".
Cô chậm rì rì đi đến bên cầu thang, vịn vào cầu thang leo lên bờ.
Đối với Lục Diên mà nói, mặt nước màu xanh thẳm là một đường ranh giới bí mật. Cô từng chút vượt qua đường ranh giới, thân thể đầy đặn cũng dần dần lộ ra khỏi mặt nước, đến giọt nước cũng biết lưu luyến không nỡ, vương lại trên da thịt cô không chịu rơi xuống. Đôi chân trần của cô giẫm trên gạch men sứ, đi ngang qua Lục Diên, cầm lấy khăn bông lớn đặt trên chiếc ghế ở sau lưng anh.
Lục Diên vẫn đang để trần nửa thân trên, không chút để tâm đến ánh mắt phức tạp của những người đi ngang qua đang đổ dồn lên người anh. Thư Khả Du giúp anh nhìn thử, phần lớn là những người mang vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ, chỉ có số ít các cô gái trẻ tuổi dùng ánh mắt khao khát trêu ghẹo quét dọc trên thân thể của anh.
Anh trái lại không chút cảm giác, thậm chí còn cúi đầu dùng bàn tay lớn xoa xoa bụng nhỏ mang theo khe rãnh của bản thân. Da anh trắng, nhưng không gầy yếu, các sức mạnh đặc trưng nên có anh đều có đủ, cánh tay có cơ bắp, trên bụng cũng có cơ bụng, từ vòng eo hướng xuống được thu lại tạo thành một hình tam giác ngược. Xuống tiếp nữa....quần bơi.....
Thư Khả Du bất chợt nhận ra bản thân mình nhìn lố, cô nhanh chóng dời ánh mắt đi, trong vô thức chạm phải cái nhìn mang vẻ nghiền ngẫm của anh, cơn đỏ ửng vừa mới lui xuống lại lần nữa xộc lên trên mặt cô, thậm chí còn có xu hướng mở rộng phạm vi, phần da thịt trên cổ cô cùng với vùng xương quai xanh đã ửng lên màu hồng nhạt.
Lục Diên đến gần cô, cúi đầu dùng âm giọng chỉ có hai người nghe thấy hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
"Tớ không.....không nhìn." Thư Khả Du ngoảnh mặt đi, vành tai mang theo sắc máu nồng đậm cứ như thế khơi khơi lộ ra dưới mắt của Lục Diên, Lục Diên cảm thấy thân thể của cô giống như một khối ngọc óng ánh, vành tai là khối thủy tinh màu hồng được khảm lên trên ấy.
Anh vô thức đến càng gần, càng gần cô hơn.
Cả thân thể Thư Khả Du gần như đông cứng, khóe mắt và da thịt trần trụi lộ ra ngoài không khí cảm nhận được sự tồn tại của anh, da gà gai ốc trên người cũng nổi hết lên, cô gấp đến mức chuẩn bị bỏ chạy...
Nhưng vì cô sải bước quá vội, vừa đi được một bước, cả người giống như một miếng cá hồi đang chậm rãi nằm lên quầy bánh, chân trượt về phía trước, thân thể lại không theo kịp mà bật ngửa về phía sau. Cô tỉnh táo ý thức được bản thân mình sắp té ngã, sau gáy mà đập một cú như thế, không đi bệnh viện đoán chừng cũng sẽ đau tận nửa ngày. Thế giới trước mắt cô nhanh chóng bị đảo lộn, ban đầu là một người đứng ở nơi không xa, tiếp đến trước mắt biến thành phần đỉnh của hồ bơi hình bán nguyệt, sau cùng.....biến thành gương mặt hoảng hồn bất định của Lục Diên...
Anh đỡ được cô.
Lúc Thư Khả Du ý thức được điểm này, cô thà rằng mình ngã xuống nền đất còn hơn.
Động tác của cô buồn cười đến mức có thể đi biểu diễn tác phẩm hài, một chân chĩa về phía trước, một chân quỳ ở trên đất, cánh tay được Lục Diên nắm lấy, cả thân trên nằm lên một chân cong lại của Lục Diên.
Cô nhắm chặt mắt giống như không thể đối diện với sự thật này, hy vọng sự việc nực cười này chỉ là một giấc mơ, cô mở mắt ra, trước mắt vẫn là khuôn mặt của Lục Diên, chẳng qua đã đổi một biểu cảm khác, khóe mắt của anh nhướng lên, mang theo ý cười và tia trào phúng.
Lục Diên thấy cô lẫn vào nước chạy trốn, nhưng tâm trạng cũng không mấy bị ảnh hưởng.
Cô xuất hiện ở trước mắt anh đã đủ khiến tâm trạng của anh vui vẻ cả ngày, bây giờ anh vui sướng như thể đã đánh thắng mấy trận bóng, anh "rào" một phát nhanh nhẹn leo lên khỏi mặt nước, đứng bên bờ hồ, nhìn thân ảnh bơi lội của cô dưới mặt nước xanh biếc, tư thế xinh đẹp giống như một nàng tiên cá.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt không nỡ rời đi, trong lòng cuộn trào cảm xúc phập phồng, như thể nhìn lâu một chút nữa thôi thì anh có thể khắc cô vào trong đôi mắt vĩnh viễn mang theo.
Nàng tiên cá ở trong nước bơi lội vài vòng, sau đó trồi lên khỏi mặt nước, trên gương mặt trắng mềm của cô vương lại rất nhiều giọt nước, lông mi bị nước thấm ướt biến thành một cánh quạt nhỏ, con ngươi trắng đen phân rõ so với hồ bơi càng thêm trong trẻo.
Cô dùng miệng hít thở, ngước mắt nhìn xung quanh, liếc thấy anh đứng ở một bên chống eo nhìn cô, cô nhanh chóng cúi gập đầu xuống, da thịt trắng nõn chậm rãi biến thành màu hồng anh đào.
Dáng vẻ ướt đẫm này của cô khiến Lục Diên nhìn đến tâm tình phơi phới, trong đầu anh hiếm khi xuất hiện một câu thành ngữ... "Hoa sen chớm nở".
Cô chậm rì rì đi đến bên cầu thang, vịn vào cầu thang leo lên bờ.
Đối với Lục Diên mà nói, mặt nước màu xanh thẳm là một đường ranh giới bí mật. Cô từng chút vượt qua đường ranh giới, thân thể đầy đặn cũng dần dần lộ ra khỏi mặt nước, đến giọt nước cũng biết lưu luyến không nỡ, vương lại trên da thịt cô không chịu rơi xuống. Đôi chân trần của cô giẫm trên gạch men sứ, đi ngang qua Lục Diên, cầm lấy khăn bông lớn đặt trên chiếc ghế ở sau lưng anh.
Lục Diên vẫn đang để trần nửa thân trên, không chút để tâm đến ánh mắt phức tạp của những người đi ngang qua đang đổ dồn lên người anh. Thư Khả Du giúp anh nhìn thử, phần lớn là những người mang vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ, chỉ có số ít các cô gái trẻ tuổi dùng ánh mắt khao khát trêu ghẹo quét dọc trên thân thể của anh.
Anh trái lại không chút cảm giác, thậm chí còn cúi đầu dùng bàn tay lớn xoa xoa bụng nhỏ mang theo khe rãnh của bản thân. Da anh trắng, nhưng không gầy yếu, các sức mạnh đặc trưng nên có anh đều có đủ, cánh tay có cơ bắp, trên bụng cũng có cơ bụng, từ vòng eo hướng xuống được thu lại tạo thành một hình tam giác ngược. Xuống tiếp nữa....quần bơi.....
Thư Khả Du bất chợt nhận ra bản thân mình nhìn lố, cô nhanh chóng dời ánh mắt đi, trong vô thức chạm phải cái nhìn mang vẻ nghiền ngẫm của anh, cơn đỏ ửng vừa mới lui xuống lại lần nữa xộc lên trên mặt cô, thậm chí còn có xu hướng mở rộng phạm vi, phần da thịt trên cổ cô cùng với vùng xương quai xanh đã ửng lên màu hồng nhạt.
Lục Diên đến gần cô, cúi đầu dùng âm giọng chỉ có hai người nghe thấy hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
"Tớ không.....không nhìn." Thư Khả Du ngoảnh mặt đi, vành tai mang theo sắc máu nồng đậm cứ như thế khơi khơi lộ ra dưới mắt của Lục Diên, Lục Diên cảm thấy thân thể của cô giống như một khối ngọc óng ánh, vành tai là khối thủy tinh màu hồng được khảm lên trên ấy.
Anh vô thức đến càng gần, càng gần cô hơn.
Cả thân thể Thư Khả Du gần như đông cứng, khóe mắt và da thịt trần trụi lộ ra ngoài không khí cảm nhận được sự tồn tại của anh, da gà gai ốc trên người cũng nổi hết lên, cô gấp đến mức chuẩn bị bỏ chạy...
Nhưng vì cô sải bước quá vội, vừa đi được một bước, cả người giống như một miếng cá hồi đang chậm rãi nằm lên quầy bánh, chân trượt về phía trước, thân thể lại không theo kịp mà bật ngửa về phía sau. Cô tỉnh táo ý thức được bản thân mình sắp té ngã, sau gáy mà đập một cú như thế, không đi bệnh viện đoán chừng cũng sẽ đau tận nửa ngày. Thế giới trước mắt cô nhanh chóng bị đảo lộn, ban đầu là một người đứng ở nơi không xa, tiếp đến trước mắt biến thành phần đỉnh của hồ bơi hình bán nguyệt, sau cùng.....biến thành gương mặt hoảng hồn bất định của Lục Diên...
Anh đỡ được cô.
Lúc Thư Khả Du ý thức được điểm này, cô thà rằng mình ngã xuống nền đất còn hơn.
Động tác của cô buồn cười đến mức có thể đi biểu diễn tác phẩm hài, một chân chĩa về phía trước, một chân quỳ ở trên đất, cánh tay được Lục Diên nắm lấy, cả thân trên nằm lên một chân cong lại của Lục Diên.
Cô nhắm chặt mắt giống như không thể đối diện với sự thật này, hy vọng sự việc nực cười này chỉ là một giấc mơ, cô mở mắt ra, trước mắt vẫn là khuôn mặt của Lục Diên, chẳng qua đã đổi một biểu cảm khác, khóe mắt của anh nhướng lên, mang theo ý cười và tia trào phúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.