Không Còn Liêm Sỉ Quyến Rũ Thầy Giáo

Chương 4: Cô Đừng Được Một Tấc Lại Tiến Thêm Một Thước

Tây Huyễn

11/04/2024

Trong ngõ nhỏ, áo khoác đồng phục của Dụ Hoan bị kéo đến bên hông, treo ở trên cánh tay. Người đàn ông một tay cầm dao, một tay chụp lên ngực cô.

Lúc Phương Thành Vũ chạy tới nơi đã nhìn thấy một hình ảnh như thế, nữ sinh mặt không cảm xúc nhìn về phía anh, trong mắt không hề gợn sóng.

Trong lòng Phương Thành Vũ bùng lửa giận, cầm lấy một khối gạch trên mặt đất, Dụ Hoan há mồm rên rỉ, tiếng kêu ngọt ngào che giấu tiếng bước chân.

Người đàn ông bỉ ổi nghe thấy tiếng kêu của cô càng thêm hưng phấn, nhét dao ra sau hông, hai tay bắt lấy ngực cô, dán vào người cô đẩy đẩy hông.

Dụ Hoan nhịn cảm giác ghê tởm xuống, tiếp tục rên rỉ, hai mắt vẫn luôn nhìn về phía người đàn ông đang bước tới càng ngày càng gần.

Tên bỉ ổi bỗng nhiên nhận thấy được nguy hiểm, vừa mới quay đầu lại đã ăn ngay một viên gạch vào đầu. Hắn ta choáng váng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, muốn rút dao lại bị Phương Thành Vũ đạp một cước, té ngã trên đất.

Phương Thành Vũ kéo tay Dụ Hoan lôi đi, Dụ Hoan lại tránh thoát khỏi tay anh, mặc lại quần áo đang treo trên cánh tay, sau đó rút ra con dao bên hông tên bỉ ổi kia, đâm xuống một phát.

"A!!!"

Tên bỉ ổi che đùi lại, kêu rên, Phương Thành Vũ cũng có chút kinh ngạc mà nữ sinh vừa mới đâm người khác một dao thì lại làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đến cạnh anh, cầm lấy cánh tay đang rũ bên người.

"Thầy, đi thôi."

Phương Thành Vũ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi kéo cô ra khỏi con ngõ nhỏ.

Vốn dĩ anh định báo công an, tống cổ loại tội phạm cưỡng gian chưa thành này vào trong đó, thế nhưng hiện tại Dụ Hoan lại động thủ đâm người, nếu báo công an ngược lại lại khó giải thích.

Bước lên xe, Dụ Hoan tự nhiên ngồi vào ghế phụ, lúc cô nhìn thấy hộp đồng hồ nữ nằm trên ghế phụ, ánh mắt hơi tối đi.

Phương Thành Vũ lái xe, thấp giọng hỏi: "Nhà cô ở đâu?"



Dụ Hoan nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Đi nhà thầy."

"Dụ Hoan, cô đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"

Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh lùng khiến tim người ta đông cứng.

Dụ Hoan không những không sợ, ngược lại còn cười, "Em lại thích được một tấc lại tiến thêm một thước đấy, không biết xấu hổ. Không phải hôm nay thầy đã biết rồi sao?"

Phương Thành Vũ hết cách với cô. Anh chưa từng gặp qua một nữ sinh nào không biết xấu hổ như cô, táo bạo trắng trợn quyến rũ thầy giáo

"Địa chỉ!"

Phương Thành Vũ đã không kiên nhẫn, giọng điệu kém hẳn. Anh thật sự rất lười phải đáp lại Dụ Hoan, một ngày không ăn cơm đói tới mức đau dạ dày. Hiện tại anh chỉ muốn về nhà sớm một chút, ăn một bát mì nóng hổi sau đó đi tắm nước nóng.

Dù sao Dụ Hoan cũng chỉ là một học sinh mười bảy tuổi, tuy rằng trên mặt bình tĩnh thế nhưng thật ra đã bị dọa rồi. Động thủ đâm người cũng là vì người đàn ông kia ở trước mặt người mình thích làm bẩn mình.

Tay Dụ Hoan run nhè nhẹ, cô rất muốn cứ thế mà nhào vào trong lòng ngực Phương Thành Vũ, ôm eo anh khóc một hồi. Thế nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, nếu cô nhào qua, người người đàn ông này chỉ biết hung hăng đẩy ra, chẳng giữ lại chút tình cảm nào.

Phương Thành Vũ nửa ngày không nghe thấy cô trả lời, không kiên nhẫn mà quay đầu lại bỗng phát hiện nữ sinh ngồi bên ghế phụ mặt đầy nước mắt. Im hơi lặng tiếng khóc, khóc đến mức yếu đuối đang thương, khiến người ta đau lòng.

"Phiền toái!"

Ném khăn giấy vào trong ngực cô, Phương Thành Vũ bực bội mà nắm chặt tay lái, giọng điệu càng kém.

"Lau khô nước mắt, khóc cái gì?!"

Dụ Hoan rút ra khăn giấy lau nước mắt, vẫn không nói lời nào, quật cường đến mức làm người ngứa răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Còn Liêm Sỉ Quyến Rũ Thầy Giáo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook