Không Còn Liêm Sỉ Quyến Rũ Thầy Giáo
Chương 2: Cút Đi!
Tây Huyễn
11/04/2024
Dụ Hoan bò dậy, lòng bàn tay ma sát trên mặt đất khiến da bị xước. Cô nhìn nhìn, sau đó làm trò trước mặt người đàn ông, tựa như chú mèo nhỏ liếm sạch máu trong lòng bàn tay. Đầu lưỡi hồng hồng trêu chọc yết hầu của Phương Thành Vũ lăn lên lộn xuống.
Chú ý tới tầm mắt của anh, Dụ Hoan giương mắt nhìn về phía đó, trong đôi mắt là sóng nước lăn tăn hơi hơi chớp, tiến thẳng vào lòng anh.
Người đàn ông cau mày, vừa muốn mở miệng, Dụ Hoan bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống. Phương Thành Vũ đẩy cô ra, Dụ Hoan nói: "Thầy đừng chạm vào em, đau."
Tay anh dừng giữa không trung, tức giận mắng: "Vậy thì cút trở về phòng học!"
Dụ Hoan lười nhác ngẩng đầu ngước nhìn anh, sau đó vào lúc người đàn ông cho rằng cô đã tỉnh ngộ, lại vươn đầu lưỡi ra liếm đũng quần của anh một chút.
"CMN! Dụ Hoan!"
Tuy rằng cách một cái quần, Phương Thành Vũ lại dường như bị cô liếm phải, đứng bật dậy. Bởi vì biên độ động tác của anh quá lớn khiến ghế dựa trượt trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Trong mắt Phương Thành Vũ là vẻ không thể tin nổi. Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể tưởng tượng nổi nữ sinh này lại có lá gan lớn đến mức như thế. Quả thực đã liên tục thay đổi nhận thức của anh.
Nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất nhìn anh cười khẽ, gân xanh trên trán Phương Thành Vũ nổi lên. Anh lấy di động của cô ra khỏi ngăn kéo, đặt lên bàn, sau đó chỉ về hướng cửa, gầm lên: "Cút đi!"
Đúng lúc đó tiếng chuông vào học cũng vang lên, Dụ Hoan đứng dậy thong thả ung dung kéo khóa áo đồng phục lên. Lúc này Phương Thành Vũ mới chú ý tới ngoài áo khoác đồng phục bên ngoài bên trong cô cũng chẳng mặc áo đồng phục, trực tiếp mặc áo ngực.
Trong lòng thầm mắng cô không biết liêm sỉ!
Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Dụ Hoan sửa sang lại quần áo gọn gàng rồi cầm lấy di động, đi ra khỏi văn phòng.
Mãi đến khi nữ sinh kia đã biến mất khỏi tầm nhìn một hồi lâu, anh mới lòng phiền đầu loạn ngồi xuống ghế, giữa hai đầu chân mày là một cái rãnh sâu.
Điện thoại vang lên, Phương Thành Vũ cầm lấy nhìn thoáng qua, do dự một chút cuối cùng vẫn bấm nhận.
"Thành Vũ, tối nay anh có muốn đi xem phim không?"
Giọng nói của người phụ nữ xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai, Phương Thành Vũ tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo hai đầu lông mày, lạnh giọng từ chối: "Không được, có việc."
"À......Lại có việc à......"
Hiển nhiên người phụ nữ cực kỳ thất vọng, Phương Thành Vũ nhắm hai mắt, tất cả trong đầu đều là khuôn mặt của Dụ Hoan.
"Mẹ kiếp!"
Người đàn ông bực bội vỗ lên bàn, người phụ nữ bên kia điện thoại hoảng sợ, do dự mà nói: "Thành Vũ, anh, anh vừa nói tục sao? Anh làm sao vậy?"
Phương Thành Vũ cực kỳ đau đầu, nhíu mày, cả mặt đều mang vẻ không kiên nhẫn: "Không có việc gì, cúp đây."
Nói xong cũng không đợi người phụ nữ nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại.
Đặt điện thoại di động lên trên bàn, Phương Thành Vũ nhìn tài liệu trước mặt, càng nhìn càng phiền lòng. Bóng dáng của Dụ Hoan trong đầu anh không cách nào biến mất.
Anh đứng dậy xoay người hai cái, sau đó cầm lấy áo khoác trên ghế rồi đi ra khỏi văn phòng.
Lúc đi ngang qua phòng học, bước chân anh dừng lại một chút, quen thói đứng ở cửa nhìn vào bên trong, vừa lúc nhìn thấy Dụ Hoan đang đứng lên trả lời câu hỏi. Tầm mắt cô gái chuyển hướng về phía cửa, nhìn thẳng vào anh.
Phương Thành Vũ nghiêng đầu, cau mày, tránh khỏi ánh mắt của cô. Bây giờ hễ anh cứ nhìn thấy khuôn mặt thuần khiết của Dụ Hoan sẽ lại động lòng. Khuôn mặt với trái tim của cô gái này quả thật không chút cân xứng.
Đây là tiết ngữ văn, sau khi cô giáo ngữ văn nhìn thấy anh, hai mắt liền sáng lên, nở nụ cười xinh đẹp. Phương Thành Vũ gật đầu rồi tránh đi.
Chú ý tới tầm mắt của anh, Dụ Hoan giương mắt nhìn về phía đó, trong đôi mắt là sóng nước lăn tăn hơi hơi chớp, tiến thẳng vào lòng anh.
Người đàn ông cau mày, vừa muốn mở miệng, Dụ Hoan bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống. Phương Thành Vũ đẩy cô ra, Dụ Hoan nói: "Thầy đừng chạm vào em, đau."
Tay anh dừng giữa không trung, tức giận mắng: "Vậy thì cút trở về phòng học!"
Dụ Hoan lười nhác ngẩng đầu ngước nhìn anh, sau đó vào lúc người đàn ông cho rằng cô đã tỉnh ngộ, lại vươn đầu lưỡi ra liếm đũng quần của anh một chút.
"CMN! Dụ Hoan!"
Tuy rằng cách một cái quần, Phương Thành Vũ lại dường như bị cô liếm phải, đứng bật dậy. Bởi vì biên độ động tác của anh quá lớn khiến ghế dựa trượt trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Trong mắt Phương Thành Vũ là vẻ không thể tin nổi. Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể tưởng tượng nổi nữ sinh này lại có lá gan lớn đến mức như thế. Quả thực đã liên tục thay đổi nhận thức của anh.
Nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất nhìn anh cười khẽ, gân xanh trên trán Phương Thành Vũ nổi lên. Anh lấy di động của cô ra khỏi ngăn kéo, đặt lên bàn, sau đó chỉ về hướng cửa, gầm lên: "Cút đi!"
Đúng lúc đó tiếng chuông vào học cũng vang lên, Dụ Hoan đứng dậy thong thả ung dung kéo khóa áo đồng phục lên. Lúc này Phương Thành Vũ mới chú ý tới ngoài áo khoác đồng phục bên ngoài bên trong cô cũng chẳng mặc áo đồng phục, trực tiếp mặc áo ngực.
Trong lòng thầm mắng cô không biết liêm sỉ!
Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Dụ Hoan sửa sang lại quần áo gọn gàng rồi cầm lấy di động, đi ra khỏi văn phòng.
Mãi đến khi nữ sinh kia đã biến mất khỏi tầm nhìn một hồi lâu, anh mới lòng phiền đầu loạn ngồi xuống ghế, giữa hai đầu chân mày là một cái rãnh sâu.
Điện thoại vang lên, Phương Thành Vũ cầm lấy nhìn thoáng qua, do dự một chút cuối cùng vẫn bấm nhận.
"Thành Vũ, tối nay anh có muốn đi xem phim không?"
Giọng nói của người phụ nữ xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai, Phương Thành Vũ tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo hai đầu lông mày, lạnh giọng từ chối: "Không được, có việc."
"À......Lại có việc à......"
Hiển nhiên người phụ nữ cực kỳ thất vọng, Phương Thành Vũ nhắm hai mắt, tất cả trong đầu đều là khuôn mặt của Dụ Hoan.
"Mẹ kiếp!"
Người đàn ông bực bội vỗ lên bàn, người phụ nữ bên kia điện thoại hoảng sợ, do dự mà nói: "Thành Vũ, anh, anh vừa nói tục sao? Anh làm sao vậy?"
Phương Thành Vũ cực kỳ đau đầu, nhíu mày, cả mặt đều mang vẻ không kiên nhẫn: "Không có việc gì, cúp đây."
Nói xong cũng không đợi người phụ nữ nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại.
Đặt điện thoại di động lên trên bàn, Phương Thành Vũ nhìn tài liệu trước mặt, càng nhìn càng phiền lòng. Bóng dáng của Dụ Hoan trong đầu anh không cách nào biến mất.
Anh đứng dậy xoay người hai cái, sau đó cầm lấy áo khoác trên ghế rồi đi ra khỏi văn phòng.
Lúc đi ngang qua phòng học, bước chân anh dừng lại một chút, quen thói đứng ở cửa nhìn vào bên trong, vừa lúc nhìn thấy Dụ Hoan đang đứng lên trả lời câu hỏi. Tầm mắt cô gái chuyển hướng về phía cửa, nhìn thẳng vào anh.
Phương Thành Vũ nghiêng đầu, cau mày, tránh khỏi ánh mắt của cô. Bây giờ hễ anh cứ nhìn thấy khuôn mặt thuần khiết của Dụ Hoan sẽ lại động lòng. Khuôn mặt với trái tim của cô gái này quả thật không chút cân xứng.
Đây là tiết ngữ văn, sau khi cô giáo ngữ văn nhìn thấy anh, hai mắt liền sáng lên, nở nụ cười xinh đẹp. Phương Thành Vũ gật đầu rồi tránh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.