Chương 4: Anh cứ đợi đấy
Trà Trà Hảo Manh
30/09/2021
Trans: Quạ
Có thể những lời của An Mộng Như trong bữa cơm tối làm lung lay suy nghĩ của Khương Phi, cô đã mơ vào đêm hôm đó.
Khác với những gì che giấu trong thực tế, trong mơ, cô và Lục Bách Trình là một cặp đáng ghen tị. Từ khi còn là học sinh, vì không biết cách kiềm chế nên bị giáo viên bắt gặp, thậm chí bị gọi phụ huynh. Nhưng bố mẹ Lục Bách Trình không ở Cừ Dương, chỉ có An Mộng Như bất đắc dĩ đến.
An Mộng Như sau khi biết hai người yêu nhau thì rất tức giận. Trước mặt cô giáo, bà lớn tiếng nói mình chưa muốn cho bọn nhỏ yêu đương, sau khi trò chuyện, bà đưa hai người về nhưng chỉ cười cười rồi chấp nhận, lấy sổ hộ khẩu từ trong tủ ra... Mà An Mộng Như lấy ra, không chỉ có hộ khẩu của Khương Phi mà còn có của Lục Bách Trình. Bà thúc giục hai người mau đi đăng kí kết hôn, kẻo bị giáo viên mắng...
Cảnh đẹp trong mộng tan vỡ, khi hộ khẩu sắp biến thành giấy đăng ký kết hôn, Khương Phi bỗng nhiên bị đánh thức.
Mà lý do cô và Lục Bách Trình không công khai chẳng phải vì sợ An Mộng Như hay sao?
Thực ra không chỉ cô sợ kết hôn, cá nhân Lục Bách Trình cũng từng nói anh không quan tâm đến hôn nhân. Trong hai năm qua, hai người luôn giữ kín mọi chuyện, cũng giống như thời cấp ba.
Không có gì phiền phức khi được tự do, ngoại trừ sẽ nhiều thêm một vài lời cằn nhằn.
Khương Phi đã hơn một lần cảm nhận được rằng tình yêu ngầm luôn mang một sức kích thích không thể giải thích được. Cô cảm thấy suy nghĩ của mình hơi hơi biến thái, nhưng không thể phủ nhận rằng sự kích thích như vậy quả thực có thể mang lại rất nhiều tươi mới cho mối quan hệ của hai người.
Phải biết rằng hai người quen biết nhau hơn 20 năm, bắt đầu từ lúc nào không nhớ, có thể nói hai người mặc chung một chiếc quần rách đũng rồi cùng nhau lớn lên. Hai người biết rõ lịch sử đen tối của nhau.
Cứ tính toán kĩ một chút, ngoài lúc phải xa nhau, thời gian hai người ở chung gần như bằng nhau. Trong tám năm, hiếm khi giữ được sự tươi mới như vậy.
Khương Phi nghĩ lại cũng hết hồn, cô lau mồ hôi lạnh trên trán, tỉnh lại, bên giường đã không còn ai.
Cô luôn ngủ rất sâu, không biết Lục Bách Trình đã đi từ khi nào. Trên điện thoại, anh gửi cho cô hai tin nhắn.
Thứ nhất là nhắc cô ăn đúng giờ, thứ hai là kêu cô soi gương.
"Soi gương à?"
Khương Phi lẩm nhẩm rồi đứng dậy soi gương, chợt phát hiện trên cổ mình nổi bật một vết đỏ.
Tên khốn này! Bảo sao cô lại thấy cổ đau nhoi nhói lúc đang ngủ, cô còn nghĩ là bị muỗi đốt chứ.
Cũng may là cuối tuần nên không cần ra ngoài gặp ai cả. Khương Phi đặt một phần đồ ăn bên ngoài rồi xử lý mail, sau đó nhận thêm vài cuộc gọi tư vấn.
Lúc sau, cô đang định xong việc sẽ đi ngủ một giấc thì lại nhận được thông báo của văn phòng cử cô đi công tác ở thành phố S.
Người gửi thông báo là Lương Tiêu, cô gọi điện cho Lương Tiêu hỏi: "Sao đột ngột vậy? Tôi phải đi hả?"
“Có chuyến công tác nào mà không đột xuất?” Lương Tiêu cười: “Qua đó thụ lý vụ án đi, tối nay 8 giờ, tôi đã đặt vé tàu cao tốc rồi, cậu nhớ đọc tin tức.”
Cô tiện miệng than thở: "Ngày mai đi không được à?"
"Không được! Ngày mai chủ nhật ban ngày người ta mở cửa, nếu thứ hai cậu về cũng có thể đi làm nửa ngày."
"..."
Khương Phi dời tầm mắt nhìn thấy hình ảnh của mình trên cửa kính tủ rượu, vết đỏ trên cổ hiện lên rõ ràng, cô hít sâu một hơi trong lòng thầm chửi mắng Lục Bách Trình.
*
Lục Bách Trình bước ra khỏi phòng họp, Trương Duệ đưa điện thoại di động cho anh và báo rằng nửa tiếng trước Khương Phi đã gọi tới.
"Em ấy nói gì?"
Trương Duệ là một trong số ít người biết mối quan hệ thực sự giữa Lục Bách Trình và Khương Phi. Cậu làm việc với Lục Bách Trình nhiều năm, quá hiểu tính tình Lục Bách Trình không thân thiện với phụ nữ, cũng biết rõ các mối quan hệ cá nhân của Lục Bách Trình. Cho nên khoảng hai năm trước, lúc thấy Khương Phi xuất hiện ở chung cư Nghi Sơn, cậu đã bị sốc một trận. Ông chủ của cậu đã lặng lẽ có đối tượng từ lúc nào? Mà vị đối tượng kia dường như cũng không muốn công khai chuyện của hai người họ với bên ngoài. Nhưng điều phi lý hơn nữa là sếp của cậu thực sự đã đồng ý.
Trên đời đúng lạ không thiếu chuyện lạ, rõ ràng có thể đường đường chính chính nhưng lại muốn lén lút. Đúng là một cặp rất khác người.
Cậu nhắc lại những ý chung chung: "Cô Giang phải đi công tác ở thành phố S, ngày mốt cô ấy sẽ không về."
Lục Bách Trình biết Khương Phi không thể nói rõ chuyện này nên hỏi: "Còn gì nữa?"
"..." Trương Duệ kiên trì trả lời: "Cô ấy bảo anh cứ đợi đấy."
Lục Bách Trình cười không giận: "Bản lĩnh cũng có vẻ lớn đấy."
Trương Duệ cúi đầu, cậu nghĩ rằng tốt hơn hết là nên im lặng. Theo kinh nghiệm trong quá khứ, chuyện như vậy không cần cậu phải hùa vào.
Hàng ngày Lục Bách Trình ăn nói rất tốt, không hay ra vẻ sếp lớn. Anh được giáo dục tốt nên cho dù công việc có sai sót, anh vẫn kìm nén sự tức giận của mình, rồi bình tĩnh tìm ra vấn đề. Chỉ là giọng điệu của anh sẽ trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí sẽ không cho phép mình mắc phải sai sót.
Nhưng đối với Khương Phi thì khác, không đến nỗi anh phải “giữ chặt” bên người. Chuyện tình cảm thường khó lường, mà tính tình Khương Phi nắng mưa thất thường khó đoán.
Trương Duệ nhớ rằng Khương Phi đã nhờ anh gửi tài liệu cho cô một lần, nói rằng những thứ đó nằm trên bàn cà phê trong phòng khách căn hộ của Lục Bách Trình. Cậu đã quen với chuyện bị nhờ vả làm việc vặt nên đã gửi nó cho cô mà không nói cho Lục Bách Trình. Sau khi gửi, cậu trở lại công ty, Lục Bách Trình hỏi cậu vừa đi đâu. Nghe cậu giải thích sự việc cặn kẽ xong, Lục Bách Trình bất mãn nhìn cậu, nói: "Tại sao em ấy lại gọi điện trực tiếp cho cậu?"
Trương Duệ cứng họng không nói nên lời, dù Khương Phi có gọi anh thì cũng là tôi làm việc vặt không phải sao? Cô ấy lưu số một người trung gian như tôi thì tiện hơn, còn giận cái gì...
Nói tóm lại, từ đó đến nay, Trương Duệ cũng không có phàn nàn gì về Khương Phi.
Mọi người sẵn sàng làm phiền mình, cậu lại không thể ngăn cản, phải không?
- ------
*Funfact: (huhu 100 mắt rồii)
Khương Phi: Tên khốn Lục Bách Trình này! Anh cứ đợi đấy!
Con muỗi họ Lục: Ờ em, anh đứng đây từ chiều.
Lời của chúng sinh: Chống mắt đợi hai người đại chiến 500 hiệp:)))
Có thể những lời của An Mộng Như trong bữa cơm tối làm lung lay suy nghĩ của Khương Phi, cô đã mơ vào đêm hôm đó.
Khác với những gì che giấu trong thực tế, trong mơ, cô và Lục Bách Trình là một cặp đáng ghen tị. Từ khi còn là học sinh, vì không biết cách kiềm chế nên bị giáo viên bắt gặp, thậm chí bị gọi phụ huynh. Nhưng bố mẹ Lục Bách Trình không ở Cừ Dương, chỉ có An Mộng Như bất đắc dĩ đến.
An Mộng Như sau khi biết hai người yêu nhau thì rất tức giận. Trước mặt cô giáo, bà lớn tiếng nói mình chưa muốn cho bọn nhỏ yêu đương, sau khi trò chuyện, bà đưa hai người về nhưng chỉ cười cười rồi chấp nhận, lấy sổ hộ khẩu từ trong tủ ra... Mà An Mộng Như lấy ra, không chỉ có hộ khẩu của Khương Phi mà còn có của Lục Bách Trình. Bà thúc giục hai người mau đi đăng kí kết hôn, kẻo bị giáo viên mắng...
Cảnh đẹp trong mộng tan vỡ, khi hộ khẩu sắp biến thành giấy đăng ký kết hôn, Khương Phi bỗng nhiên bị đánh thức.
Mà lý do cô và Lục Bách Trình không công khai chẳng phải vì sợ An Mộng Như hay sao?
Thực ra không chỉ cô sợ kết hôn, cá nhân Lục Bách Trình cũng từng nói anh không quan tâm đến hôn nhân. Trong hai năm qua, hai người luôn giữ kín mọi chuyện, cũng giống như thời cấp ba.
Không có gì phiền phức khi được tự do, ngoại trừ sẽ nhiều thêm một vài lời cằn nhằn.
Khương Phi đã hơn một lần cảm nhận được rằng tình yêu ngầm luôn mang một sức kích thích không thể giải thích được. Cô cảm thấy suy nghĩ của mình hơi hơi biến thái, nhưng không thể phủ nhận rằng sự kích thích như vậy quả thực có thể mang lại rất nhiều tươi mới cho mối quan hệ của hai người.
Phải biết rằng hai người quen biết nhau hơn 20 năm, bắt đầu từ lúc nào không nhớ, có thể nói hai người mặc chung một chiếc quần rách đũng rồi cùng nhau lớn lên. Hai người biết rõ lịch sử đen tối của nhau.
Cứ tính toán kĩ một chút, ngoài lúc phải xa nhau, thời gian hai người ở chung gần như bằng nhau. Trong tám năm, hiếm khi giữ được sự tươi mới như vậy.
Khương Phi nghĩ lại cũng hết hồn, cô lau mồ hôi lạnh trên trán, tỉnh lại, bên giường đã không còn ai.
Cô luôn ngủ rất sâu, không biết Lục Bách Trình đã đi từ khi nào. Trên điện thoại, anh gửi cho cô hai tin nhắn.
Thứ nhất là nhắc cô ăn đúng giờ, thứ hai là kêu cô soi gương.
"Soi gương à?"
Khương Phi lẩm nhẩm rồi đứng dậy soi gương, chợt phát hiện trên cổ mình nổi bật một vết đỏ.
Tên khốn này! Bảo sao cô lại thấy cổ đau nhoi nhói lúc đang ngủ, cô còn nghĩ là bị muỗi đốt chứ.
Cũng may là cuối tuần nên không cần ra ngoài gặp ai cả. Khương Phi đặt một phần đồ ăn bên ngoài rồi xử lý mail, sau đó nhận thêm vài cuộc gọi tư vấn.
Lúc sau, cô đang định xong việc sẽ đi ngủ một giấc thì lại nhận được thông báo của văn phòng cử cô đi công tác ở thành phố S.
Người gửi thông báo là Lương Tiêu, cô gọi điện cho Lương Tiêu hỏi: "Sao đột ngột vậy? Tôi phải đi hả?"
“Có chuyến công tác nào mà không đột xuất?” Lương Tiêu cười: “Qua đó thụ lý vụ án đi, tối nay 8 giờ, tôi đã đặt vé tàu cao tốc rồi, cậu nhớ đọc tin tức.”
Cô tiện miệng than thở: "Ngày mai đi không được à?"
"Không được! Ngày mai chủ nhật ban ngày người ta mở cửa, nếu thứ hai cậu về cũng có thể đi làm nửa ngày."
"..."
Khương Phi dời tầm mắt nhìn thấy hình ảnh của mình trên cửa kính tủ rượu, vết đỏ trên cổ hiện lên rõ ràng, cô hít sâu một hơi trong lòng thầm chửi mắng Lục Bách Trình.
*
Lục Bách Trình bước ra khỏi phòng họp, Trương Duệ đưa điện thoại di động cho anh và báo rằng nửa tiếng trước Khương Phi đã gọi tới.
"Em ấy nói gì?"
Trương Duệ là một trong số ít người biết mối quan hệ thực sự giữa Lục Bách Trình và Khương Phi. Cậu làm việc với Lục Bách Trình nhiều năm, quá hiểu tính tình Lục Bách Trình không thân thiện với phụ nữ, cũng biết rõ các mối quan hệ cá nhân của Lục Bách Trình. Cho nên khoảng hai năm trước, lúc thấy Khương Phi xuất hiện ở chung cư Nghi Sơn, cậu đã bị sốc một trận. Ông chủ của cậu đã lặng lẽ có đối tượng từ lúc nào? Mà vị đối tượng kia dường như cũng không muốn công khai chuyện của hai người họ với bên ngoài. Nhưng điều phi lý hơn nữa là sếp của cậu thực sự đã đồng ý.
Trên đời đúng lạ không thiếu chuyện lạ, rõ ràng có thể đường đường chính chính nhưng lại muốn lén lút. Đúng là một cặp rất khác người.
Cậu nhắc lại những ý chung chung: "Cô Giang phải đi công tác ở thành phố S, ngày mốt cô ấy sẽ không về."
Lục Bách Trình biết Khương Phi không thể nói rõ chuyện này nên hỏi: "Còn gì nữa?"
"..." Trương Duệ kiên trì trả lời: "Cô ấy bảo anh cứ đợi đấy."
Lục Bách Trình cười không giận: "Bản lĩnh cũng có vẻ lớn đấy."
Trương Duệ cúi đầu, cậu nghĩ rằng tốt hơn hết là nên im lặng. Theo kinh nghiệm trong quá khứ, chuyện như vậy không cần cậu phải hùa vào.
Hàng ngày Lục Bách Trình ăn nói rất tốt, không hay ra vẻ sếp lớn. Anh được giáo dục tốt nên cho dù công việc có sai sót, anh vẫn kìm nén sự tức giận của mình, rồi bình tĩnh tìm ra vấn đề. Chỉ là giọng điệu của anh sẽ trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí sẽ không cho phép mình mắc phải sai sót.
Nhưng đối với Khương Phi thì khác, không đến nỗi anh phải “giữ chặt” bên người. Chuyện tình cảm thường khó lường, mà tính tình Khương Phi nắng mưa thất thường khó đoán.
Trương Duệ nhớ rằng Khương Phi đã nhờ anh gửi tài liệu cho cô một lần, nói rằng những thứ đó nằm trên bàn cà phê trong phòng khách căn hộ của Lục Bách Trình. Cậu đã quen với chuyện bị nhờ vả làm việc vặt nên đã gửi nó cho cô mà không nói cho Lục Bách Trình. Sau khi gửi, cậu trở lại công ty, Lục Bách Trình hỏi cậu vừa đi đâu. Nghe cậu giải thích sự việc cặn kẽ xong, Lục Bách Trình bất mãn nhìn cậu, nói: "Tại sao em ấy lại gọi điện trực tiếp cho cậu?"
Trương Duệ cứng họng không nói nên lời, dù Khương Phi có gọi anh thì cũng là tôi làm việc vặt không phải sao? Cô ấy lưu số một người trung gian như tôi thì tiện hơn, còn giận cái gì...
Nói tóm lại, từ đó đến nay, Trương Duệ cũng không có phàn nàn gì về Khương Phi.
Mọi người sẵn sàng làm phiền mình, cậu lại không thể ngăn cản, phải không?
- ------
*Funfact: (huhu 100 mắt rồii)
Khương Phi: Tên khốn Lục Bách Trình này! Anh cứ đợi đấy!
Con muỗi họ Lục: Ờ em, anh đứng đây từ chiều.
Lời của chúng sinh: Chống mắt đợi hai người đại chiến 500 hiệp:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.