Không Dám

Chương 46: Ấm lòng giữa lạnh băng

Tuyết Lạc Thính Phong

12/11/2018

Triển mẫu nhất thời chưa đáp lời, Triệu Thanh đã tự giải vây, nở một nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nói: "Triển Hạo ca xin lưu tình!"

Triển Hạo lập tức lộ một nụ cười tiêu chuẩn: "Rất ngoan!"

Triển Kính nhân cơ hội liền nói: "Mẹ, con muốn giới thiệu với mẹ một chút."

Vừa nói vừa kéo tay Giang Tuyết Tử tới phía trước, động tác nhẹ nhàng đơn giản vừa vặn làm cho Triệu Thanh không thể không lui hai bước, trở về bên cạnh Triểu mẫu.

"Đây là Tuyết Tử, khi còn nhỏ rất hay đến nhà mình chơi, mẹ cũng rất thích em ấy."

Áo len cao cổ màu hồng nhạt phối cùng váy lụa sáng màu dài đến đầu gối, nổi bật giữa nền tóc đen bới hờ có chút vụng về nhưng lại rất tự nhiên là nhánh trâm bạch ngọc ôn nhuận. Thoạt nhìn đơn giản nhưng không kém phần ưu nhã, ước chừng là cố ý ăn mặc nhẹ nhàng để tôn lên sự nổi bật cho nữ chủ nhân bữa tiệc, cả người chỉ có một thứ phụ kiện duy nhất nhưng lại là món đồ mà mấy người Triển gia chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra. Triển mẫu lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ, ánh mắt tinh tế nhìn Giang Tuyết Tử, nhỏ giọng đáp: "Mẹ nhớ."

Giang Tuyết Tử buông tay Triển Kính, lễ phép cúi người: "Chào dì ạ."

Triển mẫu cười nhẹ, cũng không tiến lên đỡ người, chỉ gật đầu chào: "Chào con."

Giang Tuyết Tử lấy từ trong túi xách ra một hộp vải nhung đỏ, cẩn thận đưa hai tay về phía trước: "Dì, nhiều năm không gặp, đây là tâm ý nho nhỏ của vãn bối."

Triển mẫu tiếp nhận, ở trước mặt mọi người mở ra, bên trong là hai cái đồng tâm kết thắt khác nhau, một cái cùng màu với bộ sườn xám Triển mẫu đang mặc, dùng chỉ thêu đỏ sậm cùng vàng tươi tạo hình một bông hoa mận khéo léo, phần đuôi được đính một khối trân châu màu bạc hình hoa mai. Đồng tâm kết còn lại màu vàng nhạt, dùng chỉ màu xanh bảo thạch tạo hình mấy hoạ tiết bằng nút thắt đồng tâm, phần đuôi cẩn thận cũng đính một chuỗi hạt màu xanh đẹp mắt. Hiện tại bày bán bên ngoài phần lớn đều là một kiểu công nghiệp, dùng một loại chỉ đỏ đặc trưng, thắt vài mẫu thông dụng, nút thắt cũng không được chăm chút, cho nên Triển mẫu vừa nhìn thấy liền biết đứa nhỏ này là tự tay dụng tâm làm cho mình.

Phải biết Triển mẫu vốn xuất thân từ đại môn hộ Giang Nam, trong nhà không thiếu vàng bạc, từ nhỏ đến lớn, có của hay vật lạ gì bà chưa từng thấy qua? Trân châu phỉ thuý người người cho là quý báu khó tìm, trong mắt bà đã sớm là những món đồ nhàm chán. Cho nên muốn tặng quà cho vị trưởng bối này nhất định phải chú ý đến "tinh xảo". Nhất định phải tinh tế dụng tâm, không thể lơi lỏng xuề xoà không đâu vào đâu.

Do đó có thể nói, phần lễ vật này của Giang Tuyết Tử đã làm hài lòng bà.

Triển mẫu khi còn trẻ rất thích những món đồ nho nhỏ xinh xắn của nữ nhân, cũng học qua cách làm không ít thứ, chạm vào kim chỉ cùng nút thắt liền bất động tập trung cả ngày cả buổi. Mọi người trong nhà bà từ trước đến giờ cũng không so đo chuyện mấy món đồ của tiểu cô nương nhà mình có đáng giá hay không, chỉ cần là tâm ý liền vui vẻ nhận. Hai cái đồng tâm kết này lập tức gợi cho Triển mẫu nhớ lại không ít chuyện thời trẻ, đồng thời cũng có thêm hai phần nhớ nhà, khiến cho ánh mắt của bà nhìn Giang Tuyết Tử cũng không tự chủ được mà có thêm chút nhu hoà mềm mại.

Khẽ thở dài, Triển mẫu nhẹ nhàng đóng hộp lại. Con trai tự tay bà nuôi từ nhỏ đến lớn, Triển mẫu sao có thể không nhận ra ánh mắt thâm trầm của tiểu tử nhà mình mỗi khi nhìn về cô gái kia có bao nhiêu khác biệt? Nhắc tới đứa con trai này, ngay từ bé đã không thích lằng nhằng, nói một là một hai là hai, là một đứa nhỏ mà cả ba hắn cùng anh cả kết hợp lại cũng không cản được. Muốn tòng quân liền tòng quân, muốn đến đội đặc công liền đến đội đặc công. Đương nhiên chính hắn có bản lĩnh là một chuyện, nhưng loại sự tình này, ở nhà khác còn phải khổ sở chật vật đấu tranh mới có thể dễ sống một chút. Bà làm mẹ hắn, mấy chuyện đại sự trong cuộc đời hắn thường đều là do ba hắn giày vò, bất quá ở sự tình này, không lẽ bà không thể để cho hắn tốn chút tinh thần cùng sức lực sao?

Huống chi, một chút giấu giếm Triển Kính cũng không làm, một cái liếc mắt nhìn Triệu Thanh cũng không có, lại nơi nơi che chở cùng bảo vệ Giang Tuyết Tử, căn bản không cần bà phải tốn sức tra xét gì, đây rõ ràng là thoải mái để cho người nhìn thấy mà.

Tiểu nha đầu kia cũng rất tốt. Bộ dáng xinh đẹp nhưng cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành gì, chỉ là ưu nhìn khiến cho người ta vừa mắt. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra nét quý phái, Triển mẫu là người chú trọng lễ nghi tư thái, nhưng vô luận mười năm trước hay là hiện tại nha đầu kia vẫn như trước khiến cho người ta không thể bới móc ra một chút tật xấu. Hôm nay đưa tới món quà này cũng có thể nói là hiểu ý, dụng tâm muốn trưởng bối vui vẻ. Nhưng thân thế...



Triển mẫu nhíu nhíu mày, Triển Kính đã sớm trông thấy. Anh khoát tay lên vai Giang Tuyết Tử, ý bảo cô thả lỏng không cần căng thẳng, mày rậm cũng xoắn lại, kêu một tiếng: "Mẹ."

Triển mẫu hoàn hồn, một tay cầm chắc hộp nhung, tay kia vươn tay chạm vào tay Giang Tuyết Tử, khóe miệng cười nhạt: "Đứa nhỏ này, thật có lòng..."

Giang Tuyết Tử cảm giác được đối phương chỉ đụng nhẹ vào mu bàn tay cô liền thu về, một chút độ ấm cũng chưa kịp cảm nhận. Thật giống như thái độ của bà với cô, không nóng không lạnh, thủy chung khiến cho tâm cô treo cao.

Lời muốn nói liền không dám nói, chuyện muốn làm liền không dám làm...

Đối với chuyện này cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, bất quá nói không có chút khổ sở nào thì chính là gạt người. Khéo léo cười nhẹ, Giang Tuyết Tử tự an ủi chính mình, cũng may Triển mẫu không từ chối nhận quà của cô trước mặt mọi người, hơn nữa biểu tình của bà cũng đã hoà hoãn hơn lúc đầu không ít. Cô cũng biết chuyện này không thể gấp, cho nên vội vàng đáp: "Dì không chê là tốt rồi ạ..."

Triển Kính ở bên cạnh nhướng lông mày, vươn tay mở hộp nhung trong tay mẹ, bàn tay to lớn đem đồng tâm kết thắt hình hoa mận trong hộp lấy ra, để cho mọi người có thể thấy rõ ràng. Trên khuôn mặt anh tuấn bày ra vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên, giọng nói tràn đầy tự hào: "Sao có thể ghét bỏ được chứ! Mẹ, Tuyết Tử vì muốn làm tặng mẹ mà mấy hôm nay đều thức tới nửa đêm đấy."

Con trai cũng đã lên tiếng, người làm mẹ sao có thể không tiếp lời, Triển mẫu cười dịu dàng: "Tay nghề của Tuyết Tử cũng rất khá, so với mẹ lúc trẻ còn tốt hơn rất nhiều. Bây giờ không còn tập tục này nhưng vào thời mẹ mỗi người đều có một cái đồng tâm kết bên người, con gái nhà ai có tay nghề tốt thì cả nhà cũng nở mày nở mặt."

Triển Lục tiếp lời, cũng cười trêu ghẹo: "Mấy anh em nhà anh cũng muốn được nở mày nở mặt giống đại bá mẫu! Khi nào thì Tuyết Tử làm cho bọn anh đây?"

"Em cũng muốn!" Triển Hạo nhào tới, vươn tay muốn đoạt lấy đồng tâm kết trong tay Triển Kính, cười hì hì: "Hay bá mẫu cho con cái này đi. Con trực tiếp đeo lên cổ là tốt nhất."

Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều bật cười.

Triển mẫu gõ nhẹ trán Triển Hạo, cười đến chảy nước mắt: "Tiểu tử này, cứ thích làm trò!"

Triển Kính tiếp lời: "Mẹ, Triển Hạo muốn làm cho đeo vòng thì cứ mặc kệ, chúng ta làm sao mà quản được. Thay vì tìm cho cậu ấy một sợi dây đeo cổ thì mẹ tài trợ một bộ xích chó là tốt nhất!"

Vừa nói vừa đem đồng tâm kết nhét vào tay Giang Tuyết Tử, hất cằm về phía khăn choàng của Triển mẫu.

Triển Hạo không những không giận mà còn cười, thuận thế khích bác ly gián, nháy mắt với Giang Tuyết Tử: "Tuyết Tử muội muội, em nghe rõ chưa? Triển Kính nhà em là muốn một đeo một cái đồng tâm kết bằng xích chó!"

Giang Tuyết Tử cười cười, tay nhỏ được bao bọc trong lòng bàn tay anh khẽ bấm một cái, nhỏ giọng nói: "Nhưng anh ấy là em trai anh..." Ngụ ý chính là, nếu em trai thích làm chó thì anh cũng là...

Triển mẫu tự nhiên nhìn thấy hai người thân thiết, cũng thu được ánh mắt của con trai, không khỏi có chút bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Mấy món đồ nho nhỏ xinh đẹp như vậy thì thích hợp với các cô gái trẻ hơn."

"Với cả, không phải lúc nào đeo cũng thích hợp..."



Giang Tuyết Tử lo lắng Triển mẫu không vui, siết chặt tay, đầu ngón tay cũng phát lạnh, nhỏ giọng muốn Triển Kính đừng miễn cưỡng: "Triển Kính, thứ này cứ để cho dì cất đi..."

"Ai, cho anh nhìn một chút!" Triển Hạo tay mắt lanh lẹ, ngón trỏ vươn tới, thu đồ vật vào tay.

Híp mắt quan sát một lát, Triển Hạo chầm chậm đi tới, duỗi tay đem trâm cố định khăn choàng trên vai Triển mẫu tháo xuống.

Cũng không đợi Triển mẫu kịp kinh hô, Triển Hạo thắt một nút thắt, mấy người xung quanh cũng không kịp nhìn xem anh làm thế nào, chỉ qua nháy mắt, đồng tâm kết đã cố định. Bộ sườn xám Triển mẫu mặc trên người có thêu hình chim phượng tinh tế, phần đầu hình thêu vừa vặn hoà hợp với nơi khăn choàng cùng đồng tâm kết rủ xuống. Tuy kém xa viên đá quý màu đen trên trâm cố định ban nãy nhưng chiếc đồng tâm kết lại rất hoà hợp với bộ sườn xám, tự nhiên đem lại một loại ý nhị cổ điển vô cùng tao nhã.

Triển Lục là người đầu tiên lên tiếng tán thưởng, Triển Kính cũng gật đầu khen, Giang Tuyết Tử sững sờ đến không chớp mắt, khiến cho Triển mẫu có chút luống cuống, chỉ có thể nhỏ giọng oán trách Triển Hạo tác quái: "Đứa nhỏ này, bá mẫu già rồi, chịu không nổi mấy trò nghịch ngợm của con đâu."

Lời vừa dứt thì lại có thêm sáu bảy người trẻ nữa đi tới. Nữ có nam có, tuổi tác nhìn qua cũng ngang nhau, đều là anh em họ hàng của Triển Kính. Trong đó có một cô gái tinh mắt, vừa tới liền trông thấy đồng tâm kết hoa mận trên khăn choàng của Triển mẫu, khoa trương kêu thành tiếng sau đó liền liên thanh khen đẹp, thậm chí còn hỏi Triển mẫu làm sao mà có được. Cô gái bên cạnh an tĩnh hơn một chút cũng đồng ý: "Thứ này người bình thường mang có khi lại thành ra khó nhìn. Bất quá khí chất của đại bá mẫu tao nhã như vậy, đeo lên thật sự rất xinh đẹp!"

Nữ nhân có người nào không thích nghe người khác khen mình xinh đẹp? Triển mẫu tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nguyên bản bà vừa mới bị Triển Hạo hồ nháo một phen, trong lòng có chút không yên sợ mình mang lên người không hợp, chọc người khác chê cười. Bà còn đang định đòi lại trâm cài trên tay Triển Hạo nhưng lại nghe hai đứa nhỏ này khen ngợi cho nên liền vui vẻ: "Hai đứa toàn nịnh ta thôi!"

Nha đầu có vẻ ít tuổi hơn lập tức tiến lên, ôm lấy cánh tay của Triển mẫu làm nũng: "Nào có! Vốn bá mẫu chính là mỹ nhân đẹp nhất nhà chúng ta, cái này ai cũng biết nha!"

Triển Hạo ở bên cạnh nhìn kiệt tác của mình, liếc mắt nói: "Ý là em chính là mỹ nhân xếp thứ nhì trong nhà phải không?"

Cô gái nhỏ vểnh miệng, lớn tiếng phản bác: "Nào có! Thứ nhì là Tiểu Kiều tỷ!"

Sau đó lại nói tiếp: "Em cũng phải biết mình ở đâu chứ. Bất quá có đại bá mẫu cùng chị dâu xếp đằng trước, em đứng thứ ba cũng toại nguyện!"

Triển Hạo tựa hồ rất thân thiết với cô em họ này, đưa tay búng nhẹ ót đối phương: "Tinh quái là nhanh!"

Trong lúc tất cả mọi người đều vui vẻ cùng với mấy trò đùa nho nhỏ của anh em Triển gia thì chỉ có Triệu Thanh nhìn chằm chằm trâm cài đính đá đang được Triển Hạo cầm trong tay, hàm răng nghiến chặt. Triển mẫu bị một đám tiểu bối vờn quanh, bị hai cô cháu họ một trái một phải kéo tay, một lát nói với bên này một tiếng, một lát lại xoay sang bên kia giảng hai câu, cho dù có tâm cũng không có lực mà chiếu cố đến Triệu Thanh bên này.

Lông mi Triển Hạo khẽ động, nguyên bản trong ánh mắt bất cần đời kia loé lên chút tinh nghịch cùng trêu tức. Trong lòng Triệu Thanh cảm thấy có chút không ổn, vội vàng thu lại tầm mắt đang nhìn chăm chú tay người ta, trên mặt ửng đỏ, lại rất nhanh không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại.

Triển Hạo cũng không có tâm tư muốn cùng tiểu nha đầu trong góc kia hao tốn tinh thần cùng sức lực, vươn tay ném chiếc trâm cài đính đá giá trị liên thành kia đi, vừa vặn rơi vào người Triệu Thanh. Cô vốn rèn luyện trong ngành cảnh sát, tự nhiên sẽ theo phản xạ có điều kiện đón lấy, hữu kinh vô hiểm nắm trong tay. Đáy lòng ngùn ngụt lửa giận, Triệu Thanh đỏ bừng mặt, thốt lên: "Triển Hạo, anh dám..."

Triển Hạo nháy mắt, vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: "Hay lúc nãy tôi nhìn lầm? Trâm cài này không phải của Triệu tiểu thư đưa cho đại bá mẫu sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Dám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook