Chương 13
Tuyết Lạc Thính Phong
06/11/2018
Triển Kính đưa tay ra, trao đổi một cái bắt tay hữu lực giữa hai người đàn ông. Xong xuôi nam nhân kia mới đưa mắt nhìn Giang Tuyết Tử, rất nhanh chuyển ánh nhìn, nói: "Xế chiều nay không phải còn đi làm nhiệm vụ sao? Thế nào lại còn thời gian rảnh rỗi đi siêu thị thế này?"
Triển Kính nhìn cô gái bé nhỏ đang chăm chăm nhìn xuống đất, vươn tay ôm cô vào lòng, gật đầu với người kia: "Chào hỏi một tiếng."
Cố ý không nói tên họ đối phương, cô biết anh muốn để cô tự mình chủ động. Bất quá cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần để gặp mặt người Triển gia, nhưng dưới loại tình huống này, không lên tiếng thì không có chút lễ phép nào. Bởi vậy cô đành ngẩng đầu chống lại ánh mắt nghi ngờ của nam nhân kia: "Triển viện phó, chào người."
Trước mặt là Triển Lục, anh họ của Triển Kính, ông nội Triển Lục cùng ông nội anh là hai anh em ruột, tính ra hai người cũng là anh em chú bác. Triển gia con cháu nhiều, tính đi tính lại trong hơn ba mươi tả hữu huynh đệ thì Triển Lục cùng Triển Kính khá là thân thiết. Bất quá người trước mặt vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành thẩm phán, ngoài 30 đã trở thành phó chánh án toà án thành phố B.
Triển Kính để cô chào hỏi người khác là có ý muốn giúp cô mau chóng thích ứng quan hệ của anh và cô, luyện thành thói quen chủ động cùng người kết giao. Không thể cứ mãi lướt qua người quen như thế được, rụt cổ như một chú rùa cũng không phải chuyện tốt, nhất định sẽ làm chậm trễ tiền đồ của cô. Quen biết cùng giao thiệp với nhiều người đối với tương lai của Giang Tuyết Tử là chuyện không thừa. Dĩ nhiên đối với chuyện bọn họ ở cạnh nhau cũng sẽ có không ít điểm tốt.
Triển Kính bên này đang bận suy nghĩ thì Triển Lục cũng nghe thấy tiểu nhau đầu kia lên tiếng chào mình. Cả người gầy ốm, y phục mộc mạc nhưng bộ dạng cũng rất xinh đẹp, khí chất cũng không phải của một đứa nhỏ nhà bình thường. Nhưng trong ấn tượng của anh, những cô gái thường xuyên lui tới trong nhà cũng không có ai giống như vậy. Nhíu nhíu mày, bệnh nghề nghiệp của Triển Lục cũng phát tác: "Cô tên gì?"
Giang Tuyết Tử bị hỏi có chút xấu hổ, dừng một chút mới nói: "Tôi là Giang Tuyết Tử."
Triển Kính biết, một câu nghe vào tưởng chừng bình thường này đối với cô gái của anh lại rất không đơn giản. Cô trải qua những chuyện kia, đối với việc giao thiệp có chướng ngại tâm lý rất lớn. Có thể đứng trước mặt Triển Lục không do dự nói ra tên mình chính là không muốn anh khó xử.
Triển Lục nghe xong, trên mặt quả nhiên có chút chấn động, bất quá anh vốn cũng không phải là người vui buồn qua nét mặt, rất nhanh khôi phục bộ dạng thản nhiên, gật đầu: "Đã lâu không gặp, xin chào."
Giang Tuyết Tử căn bản cũng không chờ mong đối phương có thể cho mình sắc mặt tốt, mấy năm qua cô cũng gặp lại không ít người, số người vui vẻ khi nhìn thấy cô chắc chỉ cần 1 bàn tay là đếm hết. Cho nên chỉ là một lời khách sáo chào hỏi này lại làm Giang Tuyết Tử vô cùng cảm kích, lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu một cái.
Triển Lục lanh mắt chú ý chiếc đồng hồ trên cổ tay em họ mình, đầu tiên là hơi sững sờ, khoé miệng rất nhanh cười nhàn nhạt, lại nhìn về phía Giang Tuyết Tử, đáy mắt ẩn ẩn mấy phần thú vị không rõ ràng.
Triển Kính làm như không nhìn thấy, gật đầu định rời đi lại bị Triển Lục vừa nhìn đồng hồ đeo tay gọi lại: "Chú ý thời gian một chút. Không phải 4 giờ là lên đường sao, còn định ngây ngô đến bao giờ?"
Lông mi Triển Kính động cũng không động: "Hiện tại tính tiền, đưa cô ấy về xong sẽ đến trụ sở luôn. Cũng không phải là người trong cục, cậu bận tâm cái gì không biết!"
Giang Tuyết Tử liếc nhìn đồng hồ trên tay Triển Kính, đã hơn 3 giờ, từ nơi này đến cục công an cũng phải nửa giờ, chưa tính đến chuyện tình hình giao thông cùng thời gian chuẩn bị. Anh là đội trưởng của đội đặc cảnh, nhiệm vụ chắc chắn sẽ phức tạp, thời gian gấp rút quá chuẩn bị sẽ không tốt. Cho nên cô đẩy đẩy cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Anh của anh nói đúng đó, em tự mình gọi xe về là được, anh nên tranh thủ đi sớm một chút."
Nét mặt Triển Kính nhàn nhạt nhìn Triển Lục, dùng thanh âm gãy gọn nói: "Lời này có chút không đúng rồi. Cậu ta mặc dù lớn hơn anh nhưng anh chưa từng gọi một tiếng "anh" nào cả."
"Em không muốn tương lai chịu thiệt thì cũng đừng gọi bậy, chờ người ta gọi chị dâu đi thôi."
Giang Tuyết Tử căn bản không dám nhìn biểu tình của Triển Lục, thân thủ bấm một cái vào hông Triển Kính, ngăn anh không tiếp tục nói lung tung.
Nét mặt Triển Lục cũng không đổi: "Tôi đây lần đầu phát hiện ra, nguyên lai cậu cũng dám đem người ra đùa giỡn."
Lông mày Triển Kính nhướng cao, nắm chặt tay Giang Tuyết Tử, hỏi: "Thế nào? Lúc này lại không dám nhận huynh đệ sao? Nếu là huynh đệ thì thay tôi đưa Tuyết Tử về nhà an toàn đi đã."
Triển Lục liếc nhìn xe đẩy trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: "Tự mình xách đồ ra cốp xe đi."
Triển Kính đóng cửa xe, vẫy tay với Giang Tuyết Tử, đợi xe hơi màu bạc của Triển Lục từ từ ra khỏi bãi đỗ xe mới đi đến xe Jeep của mình.
Giang Tuyết Tử ngồi cạnh tài xế, nhất thời co quắp, trù trừ một lúc lâu, rốt cục lấy hết dũng khí nói cám ơn với Triển Lục.
Triển Lục đạm thanh: "Không cần khách sáo."
"Nhiều năm không gặp cô, tôi còn tưởng rằng cô đã xuất ngoại."
Hai tay Giang Tuyết Tử đặt ngay ngắn trên đùi, tươi cười có chút nguội lạnh: "Làm sao có thể..."
Thanh âm của Triển Lục đều đều không đổi: "Cô đang hẹn hò cùng Triển Kính sao?"
Giang Tuyết Tử có chút không được tự nhiên "ừ" một tiếng, không nói thêm.
Khoé miệng Triển Lục cong lên: "Cũng hay. Nhớ khi đó quan hệ của hai người vô cùng tốt. Đồng hồ cô tặng cho nó mấy năm nay vẫn là bảo bối được giữ nguyên trong hộp, đến ngày nhập ngũ cũng không quên mang theo."
"Còn nhớ hai năm trước tôi đến doanh trại thăm nó, vừa vặn nhìn thấy ai kia đang mang đồng hồ ra nhìn ngắm. Tôi lúc đó còn lên tiếng chê cười đồ đạc nhìn tục khí, tiểu tử kia lập tức nổi điên thiếu điều muốn đánh người một trận."
Giang Tuyết Tử là lần đầu tiên nghe được chuyện này. Trước đó hai người cũng không quen biết nhau, cô cũng chỉ nghe lời ông ngoại mà đến dự tiệc, Triển Kính lúc ấy nhận quà cũng là cho Giang gia mặt mũi, chứ không phải vì cô hay vì chính mình có bao nhiêu ưa thích món đồ kia. Mặc dù lần trước cùng anh hẹn hò thấy đeo trên cổ tay, cô cũng đơn giản nghĩ rằng anh nhất thời cao hứng, hoặc là chỉ muốn cô vui vẻ. Một vết trầy cũng không có, nào có giống đồng hồ thường xuyên được người ta đeo đâu? Cho nên Giang Tuyết Tử đoán rằng, anh căn bản không thích món quà ấy.
Lúc này nghe Triển Lục nói xong, Giang Tuyết Tử vô cùng ngạc nhiên, quên cả đáp lại đối phương.
Đèn đỏ bật lên, Triển Lục xoay người nhìn sườn mặt thanh tú của người bên cạnh, nói: "Cô thay đổi rất nhiều."
Giang Tuyết Tử lấy lại tinh thần, hơi cười: "Mọi người đều thay đổi. Không thay đổi mới là không bình thường."
Triển Lục: "Nếu như không có Triển Kính thì cô có gặp tôi trên đường cũng sẽ không chào hỏi có phải không?"
Giang Tuyết Tử nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Đúng."
"Bởi vì tôi không nhận ra cô?"
Giang Tuyết Tử lắc đầu: "Bởi vì tôi không phải là Giang Tuyết Tử của ngày đó."
Triển Lục im lặng không đáp. Đợi xe chạy đến dưới lầu, mới nói: "Vận khí của Triển Kính lúc nào cũng tốt."
Giang Tuyết Tử không biết nên đáp thế nào, chỉ cười cười rồi lễ phép cám ơn.
Bật mở cốp sau, Triển Lục cũng rút chìa khoá xuống xe, lấy hết mấy túi to xách ra, hất tay ý bảo Giang Tuyết Tử đóng cốp lại.
Tổng cộng cũng phải mấy túi lớn, chỉ còn lưu lại một túi nhỏ cho Giang Tuyết Tử, cô vừa vươn tay lấy đồ, Triển Lục đã nhanh chóng đi lên lầu. Giang Tuyết Tử chỉ có thể đem cốp đóng kĩ, bước nhanh theo chân người đằng trước.
Đến trước cánh cửa gỗ tróc sơn, Triển Lục vừa đi 7 tầng lầu, hơi thở có chút loạn, chân mày cũng nhíu chặt.
Giang Tuyết Tử mở cửa, đứng sang một bên để cho Triển Lục đi vào nhà.
Vừa nhanh chóng đem đồ đạc sửa sang phân loại, đồ cần ướp lạnh liền để vào tủ, Giang Tuyết Tử vừa ôn nhu nói: "Xin chờ một chút, nước cũng đang nấu rồi. Nếu không ngại thì lưu lại uống một ly trà đi."
Triển Lục đứng ở ngạnh cửa, nhìn bóng lưng gầy yếu bận rộn, mày vẫn không dãn ra.
Giang Tuyết Tử pha một ấm trà xanh mang ra, áy náy nói: "Trong nhà chỉ có loại này, xin dùng tạm."
Triển Lục ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, liếc nhìn giường đơn cách đó không xa, nói: "Tiểu tử kia để cho cô ở nơi này?"
Giang Tuyết Tử lúng túng: "Không phải, từ trước tới giờ tôi ở đây."
"Hơn nữa chúng tôi vừa xác định quan hệ gần đây thôi..."
Trên thực tế hôm nay mới là ngày thứ hai...
Triển Lục ngồi trong chốc lát, trà cũng không uống liền muốn cáo từ. Ra đến cửa, anh chăm chú nhìn Giang Tuyết Tử, hỏi: "Về sau có thể mời cô cùng ăn một bữa cơm được chứ?"
Giang Tuyết Tử kinh ngạc gật gật đầu: "Đương nhiên..."
Triển Lục đi rồi, Giang Tuyết Tử mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho một dãy số ở trên cùng.
Triển Kính lúc này đã thay xong cảnh phục, ngồi trên băng ghế, mím môi có vẻ không vui: "Anh sắp đi rồi."
Giang Tuyết Tử áy náy: "Anh nhớ chú ý cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị thương."
Triển Kính hí mắt liếc nhìn đồng hồ: "Cậu ta đưa em lên lầu?"
"Còn ở trong nhà mãi không chịu đi, xong còn muốn số điện thoại của em?"
Giang Tuyết Tử cũng không biết tại sao anh lại đoán được: "Sao anh biết? Bất quá anh ấy cũng không đòi số điện thoại."
Triển Kính ở bên kia không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Chiếu cố thật tốt bản thân có biết không? Mấy thứ anh mua nhớ để ý ăn, cẩn thận quá hạn dùng. Đến lúc anh trở lại không muốn thấy em gầy gò như bây giờ đâu."
"Nếu Triển Lục muốn mời em đi ăn cơm thì em cũng nên đi đi. Bọn họ ngốc nghếch lắm tiền, em coi như vì chủ nghĩa xã hội khoa học và công bằng xã hội mà cống hiến một chút."
Giang Tuyết Tử bị mấy lời đùa giỡn của anh chọc đến cười không ngừng, oán trách một câu: "Nói bậy gì đấy!"
Triển Kính đứng lên, đem tủ quần áo khóa lại, đi ra cửa: "Anh đi đây."
Ừm." Thiên ngôn vạn ngữ, Giang Tuyết Tử thậm chí cũng không biết nên nói câu nào, cuối cùng chầm chậm nói: "Chú ý an toàn, em chờ anh trở về."
Trên đường, mặc dù khu vực này đã phải tắt máy cắt sóng từ lâu nhưng Triển Kính đang nắm chặt điện thoại khiến cả đội cảm thấy vô cùng kì quái. Lão Tiếu híp mắt nói một câu: "Chuyện tốt của Triển đội tới rồi, huynh đệ sắp có rượu ngon mà uống."
Trong xe truyền ra một trận gào khóc thảm thiết, tới mức hai người lái xe phía sau nhìn thấy chiếc xe đằng trước nảy lên một cái, không biết xảy ra chuyện gì. Đáy mắt Triển Kính chứa ý cười yếu ớt, dặn dò: "Chờ nhiệm vụ hoàn thành, để cho mọi người trông thấy chị dâu."
Lập tức có người phản bác: "Không đúng, bao nhiêu tuổi đi nữa thì cũng không thể lớn hơn bọn tôi đâu nhé."
"Mặc kệ, là chị dâu cũng được, Triển đội trưởng anh phải để ý tới anh em một chút, phải giới thiệu cho toàn đội biết đấy."
Triển Kính không nói chuyện. Không lên tiếng chính là không phản đối.
Lại là một trận sói tru...
Triển Kính nhìn cô gái bé nhỏ đang chăm chăm nhìn xuống đất, vươn tay ôm cô vào lòng, gật đầu với người kia: "Chào hỏi một tiếng."
Cố ý không nói tên họ đối phương, cô biết anh muốn để cô tự mình chủ động. Bất quá cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần để gặp mặt người Triển gia, nhưng dưới loại tình huống này, không lên tiếng thì không có chút lễ phép nào. Bởi vậy cô đành ngẩng đầu chống lại ánh mắt nghi ngờ của nam nhân kia: "Triển viện phó, chào người."
Trước mặt là Triển Lục, anh họ của Triển Kính, ông nội Triển Lục cùng ông nội anh là hai anh em ruột, tính ra hai người cũng là anh em chú bác. Triển gia con cháu nhiều, tính đi tính lại trong hơn ba mươi tả hữu huynh đệ thì Triển Lục cùng Triển Kính khá là thân thiết. Bất quá người trước mặt vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành thẩm phán, ngoài 30 đã trở thành phó chánh án toà án thành phố B.
Triển Kính để cô chào hỏi người khác là có ý muốn giúp cô mau chóng thích ứng quan hệ của anh và cô, luyện thành thói quen chủ động cùng người kết giao. Không thể cứ mãi lướt qua người quen như thế được, rụt cổ như một chú rùa cũng không phải chuyện tốt, nhất định sẽ làm chậm trễ tiền đồ của cô. Quen biết cùng giao thiệp với nhiều người đối với tương lai của Giang Tuyết Tử là chuyện không thừa. Dĩ nhiên đối với chuyện bọn họ ở cạnh nhau cũng sẽ có không ít điểm tốt.
Triển Kính bên này đang bận suy nghĩ thì Triển Lục cũng nghe thấy tiểu nhau đầu kia lên tiếng chào mình. Cả người gầy ốm, y phục mộc mạc nhưng bộ dạng cũng rất xinh đẹp, khí chất cũng không phải của một đứa nhỏ nhà bình thường. Nhưng trong ấn tượng của anh, những cô gái thường xuyên lui tới trong nhà cũng không có ai giống như vậy. Nhíu nhíu mày, bệnh nghề nghiệp của Triển Lục cũng phát tác: "Cô tên gì?"
Giang Tuyết Tử bị hỏi có chút xấu hổ, dừng một chút mới nói: "Tôi là Giang Tuyết Tử."
Triển Kính biết, một câu nghe vào tưởng chừng bình thường này đối với cô gái của anh lại rất không đơn giản. Cô trải qua những chuyện kia, đối với việc giao thiệp có chướng ngại tâm lý rất lớn. Có thể đứng trước mặt Triển Lục không do dự nói ra tên mình chính là không muốn anh khó xử.
Triển Lục nghe xong, trên mặt quả nhiên có chút chấn động, bất quá anh vốn cũng không phải là người vui buồn qua nét mặt, rất nhanh khôi phục bộ dạng thản nhiên, gật đầu: "Đã lâu không gặp, xin chào."
Giang Tuyết Tử căn bản cũng không chờ mong đối phương có thể cho mình sắc mặt tốt, mấy năm qua cô cũng gặp lại không ít người, số người vui vẻ khi nhìn thấy cô chắc chỉ cần 1 bàn tay là đếm hết. Cho nên chỉ là một lời khách sáo chào hỏi này lại làm Giang Tuyết Tử vô cùng cảm kích, lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu một cái.
Triển Lục lanh mắt chú ý chiếc đồng hồ trên cổ tay em họ mình, đầu tiên là hơi sững sờ, khoé miệng rất nhanh cười nhàn nhạt, lại nhìn về phía Giang Tuyết Tử, đáy mắt ẩn ẩn mấy phần thú vị không rõ ràng.
Triển Kính làm như không nhìn thấy, gật đầu định rời đi lại bị Triển Lục vừa nhìn đồng hồ đeo tay gọi lại: "Chú ý thời gian một chút. Không phải 4 giờ là lên đường sao, còn định ngây ngô đến bao giờ?"
Lông mi Triển Kính động cũng không động: "Hiện tại tính tiền, đưa cô ấy về xong sẽ đến trụ sở luôn. Cũng không phải là người trong cục, cậu bận tâm cái gì không biết!"
Giang Tuyết Tử liếc nhìn đồng hồ trên tay Triển Kính, đã hơn 3 giờ, từ nơi này đến cục công an cũng phải nửa giờ, chưa tính đến chuyện tình hình giao thông cùng thời gian chuẩn bị. Anh là đội trưởng của đội đặc cảnh, nhiệm vụ chắc chắn sẽ phức tạp, thời gian gấp rút quá chuẩn bị sẽ không tốt. Cho nên cô đẩy đẩy cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Anh của anh nói đúng đó, em tự mình gọi xe về là được, anh nên tranh thủ đi sớm một chút."
Nét mặt Triển Kính nhàn nhạt nhìn Triển Lục, dùng thanh âm gãy gọn nói: "Lời này có chút không đúng rồi. Cậu ta mặc dù lớn hơn anh nhưng anh chưa từng gọi một tiếng "anh" nào cả."
"Em không muốn tương lai chịu thiệt thì cũng đừng gọi bậy, chờ người ta gọi chị dâu đi thôi."
Giang Tuyết Tử căn bản không dám nhìn biểu tình của Triển Lục, thân thủ bấm một cái vào hông Triển Kính, ngăn anh không tiếp tục nói lung tung.
Nét mặt Triển Lục cũng không đổi: "Tôi đây lần đầu phát hiện ra, nguyên lai cậu cũng dám đem người ra đùa giỡn."
Lông mày Triển Kính nhướng cao, nắm chặt tay Giang Tuyết Tử, hỏi: "Thế nào? Lúc này lại không dám nhận huynh đệ sao? Nếu là huynh đệ thì thay tôi đưa Tuyết Tử về nhà an toàn đi đã."
Triển Lục liếc nhìn xe đẩy trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: "Tự mình xách đồ ra cốp xe đi."
Triển Kính đóng cửa xe, vẫy tay với Giang Tuyết Tử, đợi xe hơi màu bạc của Triển Lục từ từ ra khỏi bãi đỗ xe mới đi đến xe Jeep của mình.
Giang Tuyết Tử ngồi cạnh tài xế, nhất thời co quắp, trù trừ một lúc lâu, rốt cục lấy hết dũng khí nói cám ơn với Triển Lục.
Triển Lục đạm thanh: "Không cần khách sáo."
"Nhiều năm không gặp cô, tôi còn tưởng rằng cô đã xuất ngoại."
Hai tay Giang Tuyết Tử đặt ngay ngắn trên đùi, tươi cười có chút nguội lạnh: "Làm sao có thể..."
Thanh âm của Triển Lục đều đều không đổi: "Cô đang hẹn hò cùng Triển Kính sao?"
Giang Tuyết Tử có chút không được tự nhiên "ừ" một tiếng, không nói thêm.
Khoé miệng Triển Lục cong lên: "Cũng hay. Nhớ khi đó quan hệ của hai người vô cùng tốt. Đồng hồ cô tặng cho nó mấy năm nay vẫn là bảo bối được giữ nguyên trong hộp, đến ngày nhập ngũ cũng không quên mang theo."
"Còn nhớ hai năm trước tôi đến doanh trại thăm nó, vừa vặn nhìn thấy ai kia đang mang đồng hồ ra nhìn ngắm. Tôi lúc đó còn lên tiếng chê cười đồ đạc nhìn tục khí, tiểu tử kia lập tức nổi điên thiếu điều muốn đánh người một trận."
Giang Tuyết Tử là lần đầu tiên nghe được chuyện này. Trước đó hai người cũng không quen biết nhau, cô cũng chỉ nghe lời ông ngoại mà đến dự tiệc, Triển Kính lúc ấy nhận quà cũng là cho Giang gia mặt mũi, chứ không phải vì cô hay vì chính mình có bao nhiêu ưa thích món đồ kia. Mặc dù lần trước cùng anh hẹn hò thấy đeo trên cổ tay, cô cũng đơn giản nghĩ rằng anh nhất thời cao hứng, hoặc là chỉ muốn cô vui vẻ. Một vết trầy cũng không có, nào có giống đồng hồ thường xuyên được người ta đeo đâu? Cho nên Giang Tuyết Tử đoán rằng, anh căn bản không thích món quà ấy.
Lúc này nghe Triển Lục nói xong, Giang Tuyết Tử vô cùng ngạc nhiên, quên cả đáp lại đối phương.
Đèn đỏ bật lên, Triển Lục xoay người nhìn sườn mặt thanh tú của người bên cạnh, nói: "Cô thay đổi rất nhiều."
Giang Tuyết Tử lấy lại tinh thần, hơi cười: "Mọi người đều thay đổi. Không thay đổi mới là không bình thường."
Triển Lục: "Nếu như không có Triển Kính thì cô có gặp tôi trên đường cũng sẽ không chào hỏi có phải không?"
Giang Tuyết Tử nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Đúng."
"Bởi vì tôi không nhận ra cô?"
Giang Tuyết Tử lắc đầu: "Bởi vì tôi không phải là Giang Tuyết Tử của ngày đó."
Triển Lục im lặng không đáp. Đợi xe chạy đến dưới lầu, mới nói: "Vận khí của Triển Kính lúc nào cũng tốt."
Giang Tuyết Tử không biết nên đáp thế nào, chỉ cười cười rồi lễ phép cám ơn.
Bật mở cốp sau, Triển Lục cũng rút chìa khoá xuống xe, lấy hết mấy túi to xách ra, hất tay ý bảo Giang Tuyết Tử đóng cốp lại.
Tổng cộng cũng phải mấy túi lớn, chỉ còn lưu lại một túi nhỏ cho Giang Tuyết Tử, cô vừa vươn tay lấy đồ, Triển Lục đã nhanh chóng đi lên lầu. Giang Tuyết Tử chỉ có thể đem cốp đóng kĩ, bước nhanh theo chân người đằng trước.
Đến trước cánh cửa gỗ tróc sơn, Triển Lục vừa đi 7 tầng lầu, hơi thở có chút loạn, chân mày cũng nhíu chặt.
Giang Tuyết Tử mở cửa, đứng sang một bên để cho Triển Lục đi vào nhà.
Vừa nhanh chóng đem đồ đạc sửa sang phân loại, đồ cần ướp lạnh liền để vào tủ, Giang Tuyết Tử vừa ôn nhu nói: "Xin chờ một chút, nước cũng đang nấu rồi. Nếu không ngại thì lưu lại uống một ly trà đi."
Triển Lục đứng ở ngạnh cửa, nhìn bóng lưng gầy yếu bận rộn, mày vẫn không dãn ra.
Giang Tuyết Tử pha một ấm trà xanh mang ra, áy náy nói: "Trong nhà chỉ có loại này, xin dùng tạm."
Triển Lục ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, liếc nhìn giường đơn cách đó không xa, nói: "Tiểu tử kia để cho cô ở nơi này?"
Giang Tuyết Tử lúng túng: "Không phải, từ trước tới giờ tôi ở đây."
"Hơn nữa chúng tôi vừa xác định quan hệ gần đây thôi..."
Trên thực tế hôm nay mới là ngày thứ hai...
Triển Lục ngồi trong chốc lát, trà cũng không uống liền muốn cáo từ. Ra đến cửa, anh chăm chú nhìn Giang Tuyết Tử, hỏi: "Về sau có thể mời cô cùng ăn một bữa cơm được chứ?"
Giang Tuyết Tử kinh ngạc gật gật đầu: "Đương nhiên..."
Triển Lục đi rồi, Giang Tuyết Tử mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho một dãy số ở trên cùng.
Triển Kính lúc này đã thay xong cảnh phục, ngồi trên băng ghế, mím môi có vẻ không vui: "Anh sắp đi rồi."
Giang Tuyết Tử áy náy: "Anh nhớ chú ý cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị thương."
Triển Kính hí mắt liếc nhìn đồng hồ: "Cậu ta đưa em lên lầu?"
"Còn ở trong nhà mãi không chịu đi, xong còn muốn số điện thoại của em?"
Giang Tuyết Tử cũng không biết tại sao anh lại đoán được: "Sao anh biết? Bất quá anh ấy cũng không đòi số điện thoại."
Triển Kính ở bên kia không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Chiếu cố thật tốt bản thân có biết không? Mấy thứ anh mua nhớ để ý ăn, cẩn thận quá hạn dùng. Đến lúc anh trở lại không muốn thấy em gầy gò như bây giờ đâu."
"Nếu Triển Lục muốn mời em đi ăn cơm thì em cũng nên đi đi. Bọn họ ngốc nghếch lắm tiền, em coi như vì chủ nghĩa xã hội khoa học và công bằng xã hội mà cống hiến một chút."
Giang Tuyết Tử bị mấy lời đùa giỡn của anh chọc đến cười không ngừng, oán trách một câu: "Nói bậy gì đấy!"
Triển Kính đứng lên, đem tủ quần áo khóa lại, đi ra cửa: "Anh đi đây."
Ừm." Thiên ngôn vạn ngữ, Giang Tuyết Tử thậm chí cũng không biết nên nói câu nào, cuối cùng chầm chậm nói: "Chú ý an toàn, em chờ anh trở về."
Trên đường, mặc dù khu vực này đã phải tắt máy cắt sóng từ lâu nhưng Triển Kính đang nắm chặt điện thoại khiến cả đội cảm thấy vô cùng kì quái. Lão Tiếu híp mắt nói một câu: "Chuyện tốt của Triển đội tới rồi, huynh đệ sắp có rượu ngon mà uống."
Trong xe truyền ra một trận gào khóc thảm thiết, tới mức hai người lái xe phía sau nhìn thấy chiếc xe đằng trước nảy lên một cái, không biết xảy ra chuyện gì. Đáy mắt Triển Kính chứa ý cười yếu ớt, dặn dò: "Chờ nhiệm vụ hoàn thành, để cho mọi người trông thấy chị dâu."
Lập tức có người phản bác: "Không đúng, bao nhiêu tuổi đi nữa thì cũng không thể lớn hơn bọn tôi đâu nhé."
"Mặc kệ, là chị dâu cũng được, Triển đội trưởng anh phải để ý tới anh em một chút, phải giới thiệu cho toàn đội biết đấy."
Triển Kính không nói chuyện. Không lên tiếng chính là không phản đối.
Lại là một trận sói tru...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.