Không Dám

Chương 20

Tuyết Lạc Thính Phong

06/11/2018

Lần này Triển Phong đưa tới một chiếc Bentley màu bạc...

Qua hơn nửa giờ ngây ngốc, tâm tình của Giang Tuyết Tử cũng bình tĩnh lại. Trong đầu từ từ tiêu hoá toàn bộ những thứ Triển Kính vừa dặn dò, còn có cuộc điện thoại giữa hai anh em Triển gia... Lúc này cô mới kịp nhận ra người sắp tới là ai. Kiều Tiểu Kiều, ảnh hậu vô cùng ăn khách, diễn xuất, ca hát, MC,.. chuyện gì cũng có thể làm thật tốt vai trò của mình, đa tài giỏi giang. Bất quá từ khi gả vào Triển gia liền giải nghệ, cự tuyệt tham gia diễn xuất, các kịch bản cùng ca khúc cô viết cũng nhường lại cho người khác. Gần đây chỉ có một đĩa đơn được phát hành, là viết cho bảo bảo sắp chào đời.

Đĩa đơn sau khi phát hành lập tức khiến cho người người điên cuồng chấn động. Cũng có rất nhiều fan hâm mộ lên mạng bình luận, nói rằng Kiều Tiểu Kiều gả vào nhà giàu có, tự tay huỷ đi tiền đồ của chính mình là một tổn thất nặng nề trong giới giải trí Trung Quốc, đây là phải một trong những sự kiện đáng buồn nhất trong những năm qua. Đối với thực lực của cô ấy, hát thêm mười năm, chụp thêm mấy ngàn bộ ảnh hoàn toàn không là vấn đề gì. Bất quá chỉ là nữ nhân muốn được toàn tâm toàn ý lo lắng cho gia đình nhỏ của mình.

Hơn nữa, Kiều Tiểu Kiều lúc này đang mang thai 5 tháng...

Giang Tuyết Tử lập tức hoàn hồn, vội vàng mở cửa xe đi tới. Không nói tới năng lực cùng thân phận của người ở Triển gia, chỉ riêng chuyện phiền một thai phụ cùng cô đi dạo phố chính là chuyện không nên. Cô lúc đó là không phản ứng kịp, cũng không có ngăn cản, nhưng hiện tại để cho người ta chờ mà không chào hỏi một tiếng cũng không phải chuyện tốt.

Cửa xe Bentley mở ra, một nữ nhân mặc váy đỏ xinh đẹp vừa bước xuống. Bụng chỉ hơi to một chút, thân hình so với lúc còn xuất hiện trên báo chí cũng tròn lên một vòng nhưng không hề khó nhìn, ngược lại đem tới cảm giác xinh xắn đáng yêu.

Luận khí chất Kiều Tiểu Kiều không bằng Giang Tuyết Tử, dù sao cô cũng chỉ xuất thân từ một gia quyến bình thường, giơ tay nhấc chân cũng là cố gắng tập luyện mà có nét tao nhã hào phóng. Ngược lại dung mạo thật sự rất xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, môi đỏ mọng nở nang, mắt to tròn câu hồn, so với Giang Tuyết Tử còn có một tầng quyến rũ phong tình do năm tháng trui rèn mà có được. Cả người giống như một đoá hồng đỏ kiều diễm ướt át, kiều mị động lòng người.

Giang Tuyết Tử bước lên phía trước, gật đầu một cái, nhẹ giọng tạ lỗi: "Thực xin lỗi, tôi vừa mới... Tôi không nhận ra đó là cô, hơn nữa cô còn đang có bảo bảo, kỳ thật tôi cũng không có chuyện gì, thật sự không nên phiền cô như thế."

Kiều Tiểu Kiều nở một nụ cười vô cùng mị hoặc, tháo kính, tinh tế đánh giá Giang Tuyết Tử một lượt, đôi mắt to chớp chớp: "Xinh đẹp thoát tục, thật không hổ là tiểu mỹ nhân của thành B chúng ta. So với cô, tất cả chúng tôi đều chỉ là mấy cô búp bê nhựa mặc quần áo mẫu trước các trung tâm mua sắm cùng bình hoa di động cho người ta nhìn mà thôi!"

Giang Tuyết Tử hơi hơi lúng túng, nói: "Kiều tiểu thư quá khách khí."

Kiều Tiểu Kiều phất tay, không khách khí ném chiếc dù trong tay cho nữ vệ sĩ bên cạnh, kéo tay Giang Tuyết Tử vào trong xe: "Em mới khách khí với chị đấy. Sau này chúng ta đều là người một nhà, chuyện của em với A Kính chị cũng đã nghe Triển Phong nói qua rồi."

Hai người lên xe, lái xe cùng nữ vệ sĩ bên ghế phụ là hai chị em sinh đôi, hai người nhìn qua rõ ràng là con lai, tóc nâu mắt màu trà, dáng người cao gầy, ăn mặc bình thường nhưng khí chất lộ rõ nét bưu hãn.

Kiều tiểu thư cười giải thích: "Hai người này đi theo chị nhiều năm rồi, là Triển Phong thuê. Có các cô ấy ở đây hai chúng ta cái gì cũng không để ý, đã có người cẩn thận lo lắng rồi."

"Phu nhân, đi Lam Tinh sao?" Nữ tài xế hỏi.

Kiều tiểu thư nhìn Giang Tuyết Tử, lúc nãy ở ngoài cô đã nhìn kĩ một lần, trong lòng cũng đã có chủ ý: "Chúng ta bắt đầu lại từ đi đầu, đổi một kiểu tóc có được không?"



Giang Tuyết Tử nghe được câu "Bắt đầu lại từ đầu" trong lòng có chút rối loạn, không tự chủ gật gật đầu.

Thư viện cũng sa thải rồi, phỏng chừng tiếp theo thì chỗ ở kia cũng sẽ lấy lại, cô hiện tại cần nhất chính là một khởi đầu mới, phân chia rõ ràng với những gì đã qua.

Kiều Tiểu Kiều nhăn mũi, nhéo nhéo gò má Giang Tuyết Tử: "Cũng không phải cứng đầu nha!"

Giang Tuyết Tử nghe cô nói như vậy, trong lòng hiểu được Triển Phong đã nói qua không ít chuyện với vợ mình, ít nhất là trong chuyện tình cảm của Triển Kính, anh là anh cả không thể không quan tâm tới. Triển gia hoàn toàn khác với Giang gia, tình anh em huynh đệ của người ta là thật tâm, không phải chỉ là giả dối diễn trò cho trưởng bối cùng người ngoài nhìn thấy. Bảo sao Triển gia càng ngày càng lớn mạnh, sự nghiệp phát triển không ngừng, mạnh mẽ lăn lộn trong tam giới, từng bước củng cố địa vị của cả một gia tộc. Trái lại Giang gia bọn họ càng ngày càng sa sút, bị người người cười nhạo, đành dùng một nữ nhân cùng một đứa trẻ năm đó chưa đầy 18 làm bia chắn hòng ngăn chặn lời ra tiếng vào. Thật sự là ngu xuẩn buồn cười, trách không được ngay cả nhân tài mới xuất hiện như Tiêu Trác Nhiên cũng thấy Giang gia không vừa mắt.

Lam Tinh là salon ưa thích của Kiều Tiểu Kiều, là một trong những sản nghiệp của Lam thị. Muốn đến đây cắt tóc, trang điểm hay spa đều phải hẹn trước một tháng. Giá cả cũng cao đến sợ người, một lần cho một dịch vụ đơn giản cũng phải hơn một tháng tiền lương của Giang Tuyết Tử. Bất quá Kiều Tiểu Kiều hiển nhiên là khách quen của nơi này, xuống xe, kéo cánh tay Giang Tuyết Tử cười tủm tỉm đi tới cửa, lập tức liền có nhân viên đến đón, hơn nữa còn dẻo miệng gọi "Triển phu nhân", nét niềm nở lộ rõ trên mặt.

Lên phòng VIP ở lầu 2, Tiểu Kiều mới tháo kính râm màu trà che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên cắn cắn gọng kính râm, nghiêng đầu nhìn Giang Tuyết Tử: "Susanna này, hôm nay tôi đặc biệt dẫn em gái tới đây đó. Lần trước tôi có để lại chỗ này mấy bộ quần áo, trước tiên đi nhìn qua một cái, xem có cái nào hợp với em ấy không. Sau đó liền nhờ vào tài nghệ của cô giúp em ấy thay đổi một chút, trọng yếu là tìm được một kiểu tóc phù hợp. À, cũng nhờ tới thợ make up tốt nhất trang điểm cho em ấy."

"Được rồi được rồi, hôm nay có bao nhiêu nhân viên ưu tú đều xuất quân cho Tiểu Kiều tỷ dùng. Nhất định sẽ để cho vị tiểu thư này xinh đẹp xuất sắc. Không hài lòng liền để cho Tiểu Kiều tỷ huỷ sạch Lam Tinh. Nói vậy có được không?" Nữ nhân tên Susanna mặc một bộ váy màu chàm, khuôn mặt đã ngoài 30 nhưng được bảo dưỡng rất tốt, tươi cười niềm nở với các cô.

Kiều Tiểu Kiều nâng tay, làm bộ muốn đánh, cười mắng: "Này, tôi cũng không lớn hơn cô mấy tuổi, vội gọi tỷ tỷ làm gì hả? Mấy ngày không tới ép buộc cô, cô định lộng hành rồi à?"

Susanna lập tức làm ra một bộ dáng của người phạm tội chết vạn lần, tiến lên hai bước, vỗ vào cánh tay Kiều Tiểu Kiều: "Ây da một tiếng tỷ tỷ đấy là quý mến. Số người được tôi cam tâm tình nguyện gọi tỷ tỷ cũng không coi là nhiều. Không phải gọi một tiếng Tiểu Kiều tỷ nghe rất êm tai sao?"

Kiều Tiểu Kiều cũng thu lại ý tứ đùa giỡn: "Được rồi, động tác cũng nhanh một chút. Tôi cũng nhắc một câu, cô nhất định phải dụng tâm với em ấy. Người ta được ví như là mỹ nhân hoạ thuỷ đấy, nhân viên của cô cũng chịu khó chú ý vào, người không có năng lực thì không nên đụng vào em ấy."

Susanna là người tỉ mỉ, khi hai người tiến vào thì cô ta đã đánh giá Giang Tuyết Tử một lượt, trong lòng căn bản cũng không coi ra gì. Dù sao làm bọn họ nghề này, giới giải trí, giới nhà giàu không phải không tiếp xúc, chuyện gì cũng đã từng thấy qua, đối với bộ dạng của Giang Tuyết Tử thì cũng không có ấn tượng gì.

Khi nghe Kiều Tiểu Kiều yêu cầu, còn tưởng đâu cô nàng kia là con cái nhà bần tiện, không biết bằng cách nào lại dính dáng đến Kiều Tiểu Kiều vàng ngọc. Nhưng đến khi nghe Kiều Tiểu Kiều dặn dò kĩ lưỡng, Susanna liền biết mình thế mà cũng có lúc nhìn lầm. Cô nương trước mắt căn bản không phải chim sẻ nhỏ đi tìm vận may mà là khách quý cần được chiếu cố thật tốt! Có thể làm cho Kiều Tiểu Kiều tốn không ít công sức dặn dò, nhắc nhở thì đương nhiên không phải là nhân vật bình thường....

Âm thầm lau một tầng mồ hôi lạnh, Susanna cầm tay Giang Tuyết Tử, lộ ra một nụ cười chân thành: "Ây da, xem đầu óc tôi... Nhìn thấy Tiểu Kiều tỷ liền cao hứng quên hết xung quanh, một chút cũng không nhớ ra có một đại mỹ nhân đang ở ngay cạnh. Muội muội này, tôi phải gọi cô thế nào?"

Giang Tuyết Tử làm ra vẻ mặt không vấn để gì, mỉm cười: "Họ Giang, gọi tôi là Sherry được rồi."



Nụ cười của Susanna còn sáng chói hơn cả hoa hướng dương: "Sherry à, tên rất hay. Người đẹp tên cũng rất dễ nghe. Sherry à, cô tạm thời nghỉ ngơi với Tiểu Kiều tỷ một chút đi nhé? Nhân viên của tôi động tác không tốt, tôi trước hết đi thu xếp cho các cô một chút.."

Giang Tuyết Tử gật gật đầu, Kiều Tiểu Kiều cười mỉm, ý bảo Susanna cứ việc đi. Trước khi ra khỏi phòng, Susanna còn cố ý cười ngọt ngào với hai nữ vệ sĩ. Bất quá hai người kia một người mở cửa, một người đóng cửa, biểu tình trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.

Susanna vừa đi, phòng VIP rộng lớn trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Kiều Tiểu Kiều cười cười: "Cô ta chính là như vậy, em không thích nói chuyện thì không cần để ý đến cô ta. Bất quá kĩ thuật của người này rất tốt, ánh mắt chọn người cũng lợi hại, nhân viên dưới tay cô ấy toàn là cực phẩm. Trước đây mỗi khi chị đi tham gia hoạt động hoặc dự lễ trao giải đều là nhờ cô ấy làm cho."

Giang Tuyết Tử gật gật đầu, đoan trang ngồi trên ghế sô pha. Rèm cửa bằng nhung rất dày màu xanh đậm, che kín cửa sổ lớn, hiệu quả che dấu rất lớn, nếu trong phòng không mở đèn thì toàn bộ đều chìm trong bóng tối. Tường cách âm cũng rất tốt, dường như đem lại cho người ta cảm giác an toàn thoải mái, làm cho người không tự chủ được liền dỡ xuống phòng bị, cả người thả lỏng. Máy lạnh không tiếng động phả hơi lạnh dìu dịu, đèn chùm tạo hình hoa sen bằng sứ trắng tinh, thảm hoa tinh tế... Tất cả mọi thứ trong phòng đều được tỉ mỉ chọn lựa, sắc điệu thống nhất, tinh xảo, cái gì cũng chưa được trải nghiệm nhưng để được ở trong một căn phòng như thế này, số tiền được bỏ ra là thoả đáng.

Trong phòng VIP có một phòng tắm riêng biệt, Kiều Tiểu Kiều ra hiệu cho hai vệ sĩ, để cho các cô kiểm tra trước. Một lát sau, vệ sĩ tên là A Tía bước ra, gật đầu với Kiều Tiểu Kiều, duỗi tay ra ý bảo Giang Tuyết Tử đi theo mình.

Susanna đứng một bên cười tủm tỉm, đối với chuyện Kiều Tiểu Kiều làm gì cũng ra hiệu cho vệ sĩ kiểm tra một vòng cũng thành quen, mặc kệ hành vi này có bao nhiêu sĩ diện, có bao nhiêu xa xỉ, có bao nhiêu khiến người không thoải mái. Thế giới này chính là như vậy, có tiền là có quyền, mỗi người bước ra đời nên sớm nhận biết điều này.

Đồ dùng trong phòng tắm đã được chuẩn bị đầy đủ, chuyện duy nhất Giang Tuyết Tử phải làm là gội sạch mái tóc của mình, rồi đơn giản hong khô. Chuyện này giúp cho quá trình trang điểm cùng kết quả sẽ đạt được mĩ mãn nhất.

A Tía bước ra, đứng giữ ở trước cửa phòng tắm. Qua chừng 15 phút sau, chờ Giang Tuyết Tử tắm xong, cô liền đưa qua một khăn bông lớn để Giang Tuyết Tử lau tóc, sau đó là một cái áo choàng tắm sạch sẽ: "Đây là áo choàng lần trước phu nhân mang tới, có hơn mười cái, cũng chưa có mặc qua."

Giang Tuyết Tử lên tiếng cám ơn, cầm một cái khăn lớn choàng ở sau gáy, đi theo A Tía ra ngoài.

Qua một giờ sau, Giang Tuyết Tử lấy lại tinh thần, nương theo sự giúp đỡ của Susanna mà đứng lên, đưa mắt nhìn về phía nữ nhân trong gương lớn, nhất thời hoảng hốt, nháy mắt như trở về 10 năm trước.

Kiều Tiểu Kiều nói không sai, Susanna chọn người rất tốt. Bốn, năm nhân viên vây quanh Giang Tuyết Tử trong một giờ ngắn ngủi, xoay cô đến nghiêng trời lệch đất, từ đầu đến chân đều đại biến!

Dáng người của Kiều Tiểu Kiều trước khi mang thai cũng có nét giống cô, chiều cao cũng ngang nhau, chẳng qua Giang Tuyết Tử gầy hơn Kiều Tiểu Kiều một chút. Trên người mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt, tóc nâu quăn nhẹ xoã ngang vai, lộ ra bả vai cong cong thanh thoát, xinh đẹp thản nhiên, phi thường phù hợp với ấn tượng mà người ta dành cho Giang Tuyết Tử. Cần cổ trắng noãn đeo một sợi dây chuyền mềm mại, màu mắt nhũ bạc cùng đuôi mắt phấn hồng kết hợp cùng môi mọng khẽ cười làm cho người ta cảm thấy quyến rũ không chịu nổi.

Giang Tuyết Tử không có xỏ khuyên tai, mấy đôi hoa tai đã chuẩn bị cũng không cần phải dùng tới. Kiều Tiểu Kiều hài lòng gật gật đầu, đỡ lưng đứng lên: "Được rồi, bây giờ đi xem mấy loại trang sức thôi. Bộ này em mặc rất đẹp, cứ giữ lấy đi không cần phải ngại ngùng. Hôm nay cám ơn cô, Susanna."

Susanna cười ngọt ngào: "Tiểu Kiều tỷ à sao lại khách khí như thế. Bất quá tôi cũng không dám giữ người, chuyện quan trọng cứ làm trước, khi nào rảnh rỗi nhớ ghé qua thăm tôi nha!"

"Nhất định." Kiều Tiểu Kiều quẹt thẻ, kéo Giang Tuyết Tử còn đang ngẩn ngơ, cười nói: "Còn thiếu nhiều thứ phải mua lắm, chúng ta cùng nhau đi nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Dám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook