Chương 32
Tuyết Lạc Thính Phong
06/11/2018
Tám giờ tối...
Triển Kính về nhà, phát hiện bên trong biệt thự là một vùng tối tăm, chỉ có điều hoà trung tâm vẫn đang hoạt động không ngừng, chứng minh trong nhà vẫn có người.
Thay dép bông đi trong nhà, một bên tháo bớt cổ áo cảnh phục, một bên sải bước lên lầu. Anh khẽ cau mày đi về phía phòng ngủ của Giang Tuyết Tử. Mặc dù không bật đèn, nhưng đối với một quân nhân quanh năm sống trong quân ngũ như anh, với thị lực của mình chỉ cần liếc mắt một cái đã nắm rõ được tình hình trong phòng.
Hơi chần chờ, Triển Kính xắn tay áo, đẩy cửa phòng ngủ của chính mình.
Trong phòng là một mảng tối mờ mờ nhưng anh vẫn có thể thấy rõ ràng, đưa lưng về phía anh là tiểu thiên hạ nho nhỏ trăng trắng đang cuộn mình làm ổ trên chiếc giường xanh đậm to lớn.
Triển Kính rùng mình một cái, đi vài bước đến, sờ sờ cái trán mượt mà của Giang Tuyết Tử, nhẹ giọng hỏi: "Sao không bật đèn? Trong người không thoải mái sao?"
Giang Tuyết Tử mơ mơ màng màng "ừ" một tiếng, trên người mặc một chiếc áo lụa tơ tằm màu xanh thiên thanh, vải dệt mềm mại ôn nhu ôm sát cả người. Triển Kính nhíu nhíu mày, mấy ngày trước lúc tiểu nha đầu này phơi quần áo còn lẩm bẩm phàn nàn bản thân khi mua không chú ý, chiếc váy ngủ này không biết mặc khi nào thì hợp. Vải mềm mại nhưng quá mỏng, chiều dài lại quá dài, mùa nào mặc cũng không hợp. Hôm nay là xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại mang ra mặc thế này?
Dọc theo đường cong yểu điệu xem xét một hồi, anh cuối cùng cũng nhận ra vấn đề. Cô là gối đầu lên một chiếc gối đệm lấy từ sofa dưới nhà, trong bóng tối mờ mờ, vẻ mặt Giang Tuyết Tử có chút điểm không đúng. Vươn tay mở đèn ngủ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng bệch, lông mày tinh tú hơi cau lại, sắc môi tái nhợt, còn có chút khô nứt. Cả người Giang Tuyết Tử đều là mồ hôi lạnh.
Triển Kính hoảng sợ, quỳ một gối xuống giường, nhẹ nhàng nâng người dậy: "Sáng nay không phải còn rất tốt sao, thế nào trải qua một ngày lại ép buộc mình đến sinh bệnh thế kia?"
Cả người Giang Tuyết Tử vô lực, tay chân lạnh như băng, bụng, eo, phía sau lưng, chỗ nào cũng đau, còn có từng cơn buồn nôn choáng váng. Miễn cưỡng chạm vào tay Triển Kính, hữu khí vô lực nói: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi."
Triển Kính không đáp đem người nhét vào lồng ngực mình, dùng bàn tay sưởi ấm gò má đang lạnh như băng kia: "Cả người không thoải mái thì phải nói cho anh biết. Bây giờ chúng ta đi bệnh viện, có bệnh không thể trù trừ."
Anh ôm cô vào ngực, cơ thể nóng hôi hổi không ngừng truyền nhiệt đến, khiến cho cô không khỏi thở hắt một hơi, theo bản năng chui vào trong lòng anh. Hai cánh tay cũng ỷ lại vòng qua bờ vai anh, ôm người không buông:
"Không sao đâu mà. Anh cũng đừng lo lắng, chỉ vì chút xíu này mà đi bệnh viện, anh cũng không ngại mất mặt à."
Triển Kính cũng chưa từng nghiêm túc kết giao bạn gái, vô luận là trong quân ngũ những năm đó hay đội đặc công hiện tại, bên người anh lúc nào cũng là một đám đàn ông. Đối với phương diện này Triển gia nhị thiếu cũng không biết làm gì cho phải. Phỏng chừng nếu trước đây có người nói cho anh mấy chữ "đau bụng kinh" thì có khi anh còn tưởng là một loại bệnh nào đó liên quan đến dây thần kinh, sẽ vội vàng mau chóng đưa người đi khám bệnh mới tốt. Giang Tuyết Tử biết vòng vo cách nào anh cũng sẽ không hiểu, mắt thấy người đã vội vàng muốn bưng cô đi bệnh viện, chỉ có thể gắng sức vươn tay đặt ở bờ vai anh, nhỏ giọng giải thích qua cái gì gọi là "đau bụng kinh" cho Triển đội trưởng nghe một lượt.
Triển Kính sững sờ một lát, mi tâm nhíu chặt đến độ có thể giết chết một con muỗi, trầm giọng hỏi: "Không chỉ mỗi mình em, tất cả nữ nhân đều như vậy?"
Cả người Giang Tuyết Tử cuộn thành một đoàn, bị anh dùng cả thân thể cao lớn vững chãi ôm chặt, cảm giác thật giống như một lò sưởi ấm áp. Giang Tuyết Tử lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được hưởng thụ loại đãi ngộ xa xỉ thế này, cả người cũng có tinh thần hơn, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, giống như một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng dùng gò má cọ vào bàn tay Triển Kính, giải thích: "Cũng không hẳn, còn tuỳ vào thể chất mỗi người. Nghe nói có người trong thời kì này còn có thể ăn mấy hộp kem lớn mà không có vấn đề gì."
Triển Kính đặc biệt khiêm tốn hiếu học, kiên nhẫn đặt câu hỏi: "Vậy sao em lại phản ứng kịch liệt như thế? Kiều Tiểu Kiều, còn có..." Nói đến số nữ nhân mà anh nhận thức được, Triển Kính suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cũng chỉ vẻn vẹn 3 người của Triển Phong: "A Lam A Tía, không phải hôm nay em đi cùng bọn họ sao?"
Buổi chiều cô thật sự có đi ra ngoài, bất quá không phải đi gặp Kiều Tiểu Kiều mà là đi tìm Triển Lục, ở quán cà phê phụ cận đem việc cần nhờ nói với anh ta, sau đó đi dạo ở công viên gần đó một lát. Sau đó trong lúc trở về nhà thì cô liền cảm thấy không được tốt. Tính toán một chút mới phát hiện ra, đại khái thời gian trước bừa bộn nhiều việc, cảm xúc lên xuống không ổn định làm cho ngày tới kì lần này của cô đặc biệt trễ.
Cũng may cô tuy rằng đau dữ dội nhưng vẫn chưa có vấn đề gì, bằng không làm bẩn ghế taxi của người ta thì lại thêm phiền phức. Biết hôm nay Triển Kính sẽ về muộn, cô tuỳ tiện úp một tô mì, ăn một nửa đã chán đến tận cổ, đành đem mọi thứ dọn dẹp hết. Sau đó xiên xiên vẹo vẹo lên giường muốn nghỉ ngơi.
Vừa nghe Triển Kính hỏi chuyện này, Giang Tuyết Tử chột dạ, bởi vì thân thể không thoải mái, đặc biệt không muốn nói đến chuyện phiền lòng này, nhất là mấy lời mà Triển Lục thẳng thắn nói với cô. Cho nên trong lòng nổi lên chút nhõng nhẽo, chân nhỏ lạnh như băng đạp cánh tay rắn chắc của Triển Kính, dùng sức chui vào trong lòng anh: "Chưa hỏi qua... Về đến nhà mới khó chịu..."
Triển Kính thấy cô như một chú mèo con nũng nịu, cưng chiều nâng chân lạnh khe khẽ vuốt ve xoa bóp, mỉm cười hỏi vật nhỏ đang cuộn trong lòng: "Đỡ hơn chưa?"
"Ở đây đi, anh đổi quần áo rồi ôm em nằm một lát được không?"
Giang Tuyết Tử có điểm chần chờ, từ ngày suýt bị anh ăn sạch sẽ đến hôm nay, Triển Kính cũng an phận ngoan ngoãn đã lâu. Mỗi đêm vô luận khuya bao nhiêu, cô đều trở về gian phòng của mình mà ngủ, có đôi khi thật sự lười di chuyển, Triển Kính cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của cô, ôm cô đi qua, giúp cô kê gối, thay cô đắp chăn.
Nhưng đã nhiều ngày như vậy, mỗi lần nhớ đến ngày đó anh mạnh mẽ ép buộc như thế, trong lòng Giang Tuyết Tử vẫn có chút sợ hãi. Ngày đó cảnh phục phẳng phiu ngăn ngắn đã ép cô thành như vậy, lúc này đổi thành quần áo ở nhà thoải mái hưu nhàn... Hơn nữa cánh tay bị thương của anh cũng đã hồi phục rất tốt, Giang Tuyết Tử càng nghĩ trong lòng càng không yên, vội vàng từ trong lòng Triển Kính chui ra, động tác như chú thỏ nhỏ nhảy khỏi giường bỏ trốn.
Chưa xong ý đồ cô đã người đàn ông vừa thoát hết quần áo kia kéo như kéo một chú mèo nhỏ trở về, không tốn sức chút nào ôm vào trong ngực, đem gối đặt ngay ngắn, phủ chăn lên, ôm cô nằm trên giường.
"Nha đầu này, anh cũng không phải cầm thú, dù thế nào đi nữa hôm nay cũng không bắt nạt em."
Giang Tuyết Tử cắn môi cân nhắc, anh có phải cầm thú hay không thì còn phải chờ anh có đủ ham muốn, đến lúc đó thì cầm thú cũng không bằng chứ đừng nói...
Triển Kính điều chỉnh một tư thế thoải mái cho người trong lòng, tay to theo vải dệt mềm mại đi đến nơi bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa: "Thế này có đỡ hơn không?"
Giang Tuyết Tử có điểm ngượng ngùng, nhưng cái loại cảm giác này thật sự rất thư thái. Vùng bụng đau đớn được bàn tay kia truyền nhiệt đến, toàn thân liền thoải mái dễ chịu, cho nên nhẹ nhàng dùng tay nhỏ bao bên ngoài, chỉ dẫn cho anh xoa dịu, đầu ngón tay trượt trên mu bàn tay nóng ấm, thân thể cùng đáy lòng ấm áp chảy qua một làn nước nóng...
Triển Kính cũng chưa kịp mặc lại quần áo, trên người chỉ còn lại một cái boxer tứ giác, ôm khối băng lạnh ngắt nho nhỏ kia cuộn thành một đoàn, lại cảm giác địa phương nào đó đang dâng lên từng tầng nhiệt khí. Ngoài miệng nói là một chuyện, phản ứng sinh lý trên thân thể lại là một chuyện khác. Lòng bàn tay da thịt non nớt mịn màng, ngón tay tinh tế không biết nông sâu nhẹ nhàng khiêu khích trên cánh tay anh, đầu chóp mũi lượn lờ hương thơm dìu dịu, còn có vòng eo mềm mại nhỏ bé yếu ớt, không tới một nắm tay... Tất cả, tất cả không ngừng nhắc nhở anh tình cảnh tiêu hồn ngày đó, nháy mắt một cái, anh cũng cảm giác được nơi đó của mình có phản ứng.
Bất quá nghĩ một chút cũng phải, giữa hai người chỉ cách nhau bằng ít vải dệt mỏng manh, tứ chi quấn quít cùng một chỗ, da thịt cùng dáng người của nha đầu kia lại có bao nhiêu câu người. Quan trọng nhất là tâm nhãn của anh là muốn yêu chiều bảo bọc tiểu nữ nhân này, nếu anh một chút cảm giác cũng không có thì tính phúc của Tử nhi nhà anh quả thật là xui xẻo rồi.
Một lát sau, Giang Tuyết Tử cũng cảm thấy thân thể dần dần ấm áp đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít. Sợ mình lộn xộn sẽ chọc con sói đói ăn chay bao lâu nay phát hoả, Giang Tuyết Tử chỉ có thể chọc chọc cổ tay anh, nhỏ giọng nói: "Em đỡ rồi..."
Triển Kính cũng biết cứ duy trì trạng thái này, thế nào cũng sẽ xảy ra chút chuyện không khống chế được. Mặc dù anh vẫn có biện pháp để mình trên người cô phát tiết qua một trận, tiêu hồn thực cốt, thoải mái nhẹ nhàng nhưng anh chính là không muốn, từ bé đến giờ, vô luận là chuyện lớn chuyện nhỏ gì, phàm là lời anh nói ra rồi thì nhất định phải làm được. Nếu phạm vào chuyện này, tự mình cũng sẽ không thể ngẩng cao đầu đối mặt với người khác.
Phải biết nam nhân ở trước mặt nữ nhân mình yêu thương đều vô cùng sĩ diện, Triển Kính cũng không ngoại lệ. Cho nên nghe được mấy lời này của Giang Tuyết Tử, Triển Kính dứt khoát đứng lên, đem chăn đắp kín người cho cô xong liền vọt vào nhà tắm hung hăng tắm qua một lần nước lạnh. Sau đó mới đi lấy bộ quần áo ở nhà được Giang Tuyết Tử chuẩn bị sẵn mặc lên người, xong xuôi Triển Kính liền đi xuống lầu gọi người anh em Triển Dược, là bác sĩ gia đình của Triển gia.
Bị Triển Dược giễu cợt Triển Kính một chút cũng không tức giận, đem điện thoại di động vứt trên bàn. Từ trong tủ lạnh lấy ra một ít gừng, đại khái cắt nhỏ, thả vào nồi, đun lửa liu riu. Sau đó anh liền vội vàng đi đến cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu mua một túi đường đỏ, hai thanh chocolate đen, còn có thuốc giảm đau khẩn cấp.
Trở về canh chừng một lát, canh gừng cũng đã hầm tốt, thả thêm đường đỏ vào, Triển Kính múc ra một tô lớn, cầm thêm một thanh chocolate đi lên phòng mình. Giang Tuyết Tử cả người vẫn chưa khoẻ, cho nên căn bản cũng không ngủ, ngửi thấy mùi gừng, cô kinh ngạc mở mắt, ngẩng đầu nhìn cửa phòng.
Triển Kính cong khóe miệng, bưng chén canh ngồi bên giường, một tay đỡ Giang Tuyết Tử từ trong chăn ra, nhéo nhéo đầu mũi lạnh băng của cô: "Nha đầu ngốc! Đến kì sinh lý không thoải mái cũng không biết chuẩn bị một chút. Mau mau uống canh gừng đi, sau đó ăn một ít chocolate. Rất nhanh sẽ hết đau. Ngoan..."
Bị giọng điệu dỗ dành như dụ dỗ trẻ con của Triển Kính chọc cười, Giang Tuyết Tử vừa vui vẻ cười cười vừa uống hết một chén nước gừng đường đỏ lớn. Tuy rằng tay nghề của Triển Kính cũng không tốt lắm nhưng lượng gừng cũng đủ, lát gừng vừa vặn, thời gian hầm cũng vừa đủ. Nước gừng cay, cơ hồ vừa uống vào cả người liền thoải mái hơn, lại ăn thêm nửa thanh chocolate, khí sắc của Giang Tuyết Tử tốt hơn rất nhiều. Triển Kính ở bên cạnh nhìn, giúp cô vén mấy sợi tóc thấm ướt mồ hôi lạnh ra sau tai, cầm chén đặt lên tủ đầu giường, tắt đèn, ôm người nằm xuống.
Giang Tuyết Tử ngẩn ra, không hiểu ý anh là gì, uốn éo cả người có ý đồ thoát khỏi ngực anh lại bị người siết chặt hơn, khoá vào trong lòng. Thanh âm của Triển Kính phá lệ ôn nhu, lại mang theo một tia cường ngạnh khó phát giác: "Khoẻ hơn một chút lại muốn nghịch ngợm rồi? Ngoan ngoãn, tối nay ở chỗ này ngủ."
Cảm thụ được người trong lòng không ngừng lo lắng, chân dài của Triển Kính dùng lực đem hai đùi cô ép chặt, một tay đặt dưới gáy cô, tay còn lại đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, chặt chẽ khóa hai tay cô lại, lấy một loại tư thế phi thường bá đạo, lại phi thường ấm áp, đem cô vây trong ngực. Giang Tuyết Tử nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng không tự chủ cong lên, phiền não cùng rối rắm cả ngày hôm nay vào giây phút này tựa như đã tan biến. Ở nơi này, thời khắc này, thể xác và tinh thần yếu ớt dị thường, cô chỉ cần anh ở đây, sủng ái bảo bọc cô như vậy là tốt rồi.
Triển Kính về nhà, phát hiện bên trong biệt thự là một vùng tối tăm, chỉ có điều hoà trung tâm vẫn đang hoạt động không ngừng, chứng minh trong nhà vẫn có người.
Thay dép bông đi trong nhà, một bên tháo bớt cổ áo cảnh phục, một bên sải bước lên lầu. Anh khẽ cau mày đi về phía phòng ngủ của Giang Tuyết Tử. Mặc dù không bật đèn, nhưng đối với một quân nhân quanh năm sống trong quân ngũ như anh, với thị lực của mình chỉ cần liếc mắt một cái đã nắm rõ được tình hình trong phòng.
Hơi chần chờ, Triển Kính xắn tay áo, đẩy cửa phòng ngủ của chính mình.
Trong phòng là một mảng tối mờ mờ nhưng anh vẫn có thể thấy rõ ràng, đưa lưng về phía anh là tiểu thiên hạ nho nhỏ trăng trắng đang cuộn mình làm ổ trên chiếc giường xanh đậm to lớn.
Triển Kính rùng mình một cái, đi vài bước đến, sờ sờ cái trán mượt mà của Giang Tuyết Tử, nhẹ giọng hỏi: "Sao không bật đèn? Trong người không thoải mái sao?"
Giang Tuyết Tử mơ mơ màng màng "ừ" một tiếng, trên người mặc một chiếc áo lụa tơ tằm màu xanh thiên thanh, vải dệt mềm mại ôn nhu ôm sát cả người. Triển Kính nhíu nhíu mày, mấy ngày trước lúc tiểu nha đầu này phơi quần áo còn lẩm bẩm phàn nàn bản thân khi mua không chú ý, chiếc váy ngủ này không biết mặc khi nào thì hợp. Vải mềm mại nhưng quá mỏng, chiều dài lại quá dài, mùa nào mặc cũng không hợp. Hôm nay là xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại mang ra mặc thế này?
Dọc theo đường cong yểu điệu xem xét một hồi, anh cuối cùng cũng nhận ra vấn đề. Cô là gối đầu lên một chiếc gối đệm lấy từ sofa dưới nhà, trong bóng tối mờ mờ, vẻ mặt Giang Tuyết Tử có chút điểm không đúng. Vươn tay mở đèn ngủ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng bệch, lông mày tinh tú hơi cau lại, sắc môi tái nhợt, còn có chút khô nứt. Cả người Giang Tuyết Tử đều là mồ hôi lạnh.
Triển Kính hoảng sợ, quỳ một gối xuống giường, nhẹ nhàng nâng người dậy: "Sáng nay không phải còn rất tốt sao, thế nào trải qua một ngày lại ép buộc mình đến sinh bệnh thế kia?"
Cả người Giang Tuyết Tử vô lực, tay chân lạnh như băng, bụng, eo, phía sau lưng, chỗ nào cũng đau, còn có từng cơn buồn nôn choáng váng. Miễn cưỡng chạm vào tay Triển Kính, hữu khí vô lực nói: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi."
Triển Kính không đáp đem người nhét vào lồng ngực mình, dùng bàn tay sưởi ấm gò má đang lạnh như băng kia: "Cả người không thoải mái thì phải nói cho anh biết. Bây giờ chúng ta đi bệnh viện, có bệnh không thể trù trừ."
Anh ôm cô vào ngực, cơ thể nóng hôi hổi không ngừng truyền nhiệt đến, khiến cho cô không khỏi thở hắt một hơi, theo bản năng chui vào trong lòng anh. Hai cánh tay cũng ỷ lại vòng qua bờ vai anh, ôm người không buông:
"Không sao đâu mà. Anh cũng đừng lo lắng, chỉ vì chút xíu này mà đi bệnh viện, anh cũng không ngại mất mặt à."
Triển Kính cũng chưa từng nghiêm túc kết giao bạn gái, vô luận là trong quân ngũ những năm đó hay đội đặc công hiện tại, bên người anh lúc nào cũng là một đám đàn ông. Đối với phương diện này Triển gia nhị thiếu cũng không biết làm gì cho phải. Phỏng chừng nếu trước đây có người nói cho anh mấy chữ "đau bụng kinh" thì có khi anh còn tưởng là một loại bệnh nào đó liên quan đến dây thần kinh, sẽ vội vàng mau chóng đưa người đi khám bệnh mới tốt. Giang Tuyết Tử biết vòng vo cách nào anh cũng sẽ không hiểu, mắt thấy người đã vội vàng muốn bưng cô đi bệnh viện, chỉ có thể gắng sức vươn tay đặt ở bờ vai anh, nhỏ giọng giải thích qua cái gì gọi là "đau bụng kinh" cho Triển đội trưởng nghe một lượt.
Triển Kính sững sờ một lát, mi tâm nhíu chặt đến độ có thể giết chết một con muỗi, trầm giọng hỏi: "Không chỉ mỗi mình em, tất cả nữ nhân đều như vậy?"
Cả người Giang Tuyết Tử cuộn thành một đoàn, bị anh dùng cả thân thể cao lớn vững chãi ôm chặt, cảm giác thật giống như một lò sưởi ấm áp. Giang Tuyết Tử lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được hưởng thụ loại đãi ngộ xa xỉ thế này, cả người cũng có tinh thần hơn, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, giống như một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng dùng gò má cọ vào bàn tay Triển Kính, giải thích: "Cũng không hẳn, còn tuỳ vào thể chất mỗi người. Nghe nói có người trong thời kì này còn có thể ăn mấy hộp kem lớn mà không có vấn đề gì."
Triển Kính đặc biệt khiêm tốn hiếu học, kiên nhẫn đặt câu hỏi: "Vậy sao em lại phản ứng kịch liệt như thế? Kiều Tiểu Kiều, còn có..." Nói đến số nữ nhân mà anh nhận thức được, Triển Kính suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cũng chỉ vẻn vẹn 3 người của Triển Phong: "A Lam A Tía, không phải hôm nay em đi cùng bọn họ sao?"
Buổi chiều cô thật sự có đi ra ngoài, bất quá không phải đi gặp Kiều Tiểu Kiều mà là đi tìm Triển Lục, ở quán cà phê phụ cận đem việc cần nhờ nói với anh ta, sau đó đi dạo ở công viên gần đó một lát. Sau đó trong lúc trở về nhà thì cô liền cảm thấy không được tốt. Tính toán một chút mới phát hiện ra, đại khái thời gian trước bừa bộn nhiều việc, cảm xúc lên xuống không ổn định làm cho ngày tới kì lần này của cô đặc biệt trễ.
Cũng may cô tuy rằng đau dữ dội nhưng vẫn chưa có vấn đề gì, bằng không làm bẩn ghế taxi của người ta thì lại thêm phiền phức. Biết hôm nay Triển Kính sẽ về muộn, cô tuỳ tiện úp một tô mì, ăn một nửa đã chán đến tận cổ, đành đem mọi thứ dọn dẹp hết. Sau đó xiên xiên vẹo vẹo lên giường muốn nghỉ ngơi.
Vừa nghe Triển Kính hỏi chuyện này, Giang Tuyết Tử chột dạ, bởi vì thân thể không thoải mái, đặc biệt không muốn nói đến chuyện phiền lòng này, nhất là mấy lời mà Triển Lục thẳng thắn nói với cô. Cho nên trong lòng nổi lên chút nhõng nhẽo, chân nhỏ lạnh như băng đạp cánh tay rắn chắc của Triển Kính, dùng sức chui vào trong lòng anh: "Chưa hỏi qua... Về đến nhà mới khó chịu..."
Triển Kính thấy cô như một chú mèo con nũng nịu, cưng chiều nâng chân lạnh khe khẽ vuốt ve xoa bóp, mỉm cười hỏi vật nhỏ đang cuộn trong lòng: "Đỡ hơn chưa?"
"Ở đây đi, anh đổi quần áo rồi ôm em nằm một lát được không?"
Giang Tuyết Tử có điểm chần chờ, từ ngày suýt bị anh ăn sạch sẽ đến hôm nay, Triển Kính cũng an phận ngoan ngoãn đã lâu. Mỗi đêm vô luận khuya bao nhiêu, cô đều trở về gian phòng của mình mà ngủ, có đôi khi thật sự lười di chuyển, Triển Kính cũng sẽ tôn trọng ý nguyện của cô, ôm cô đi qua, giúp cô kê gối, thay cô đắp chăn.
Nhưng đã nhiều ngày như vậy, mỗi lần nhớ đến ngày đó anh mạnh mẽ ép buộc như thế, trong lòng Giang Tuyết Tử vẫn có chút sợ hãi. Ngày đó cảnh phục phẳng phiu ngăn ngắn đã ép cô thành như vậy, lúc này đổi thành quần áo ở nhà thoải mái hưu nhàn... Hơn nữa cánh tay bị thương của anh cũng đã hồi phục rất tốt, Giang Tuyết Tử càng nghĩ trong lòng càng không yên, vội vàng từ trong lòng Triển Kính chui ra, động tác như chú thỏ nhỏ nhảy khỏi giường bỏ trốn.
Chưa xong ý đồ cô đã người đàn ông vừa thoát hết quần áo kia kéo như kéo một chú mèo nhỏ trở về, không tốn sức chút nào ôm vào trong ngực, đem gối đặt ngay ngắn, phủ chăn lên, ôm cô nằm trên giường.
"Nha đầu này, anh cũng không phải cầm thú, dù thế nào đi nữa hôm nay cũng không bắt nạt em."
Giang Tuyết Tử cắn môi cân nhắc, anh có phải cầm thú hay không thì còn phải chờ anh có đủ ham muốn, đến lúc đó thì cầm thú cũng không bằng chứ đừng nói...
Triển Kính điều chỉnh một tư thế thoải mái cho người trong lòng, tay to theo vải dệt mềm mại đi đến nơi bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa: "Thế này có đỡ hơn không?"
Giang Tuyết Tử có điểm ngượng ngùng, nhưng cái loại cảm giác này thật sự rất thư thái. Vùng bụng đau đớn được bàn tay kia truyền nhiệt đến, toàn thân liền thoải mái dễ chịu, cho nên nhẹ nhàng dùng tay nhỏ bao bên ngoài, chỉ dẫn cho anh xoa dịu, đầu ngón tay trượt trên mu bàn tay nóng ấm, thân thể cùng đáy lòng ấm áp chảy qua một làn nước nóng...
Triển Kính cũng chưa kịp mặc lại quần áo, trên người chỉ còn lại một cái boxer tứ giác, ôm khối băng lạnh ngắt nho nhỏ kia cuộn thành một đoàn, lại cảm giác địa phương nào đó đang dâng lên từng tầng nhiệt khí. Ngoài miệng nói là một chuyện, phản ứng sinh lý trên thân thể lại là một chuyện khác. Lòng bàn tay da thịt non nớt mịn màng, ngón tay tinh tế không biết nông sâu nhẹ nhàng khiêu khích trên cánh tay anh, đầu chóp mũi lượn lờ hương thơm dìu dịu, còn có vòng eo mềm mại nhỏ bé yếu ớt, không tới một nắm tay... Tất cả, tất cả không ngừng nhắc nhở anh tình cảnh tiêu hồn ngày đó, nháy mắt một cái, anh cũng cảm giác được nơi đó của mình có phản ứng.
Bất quá nghĩ một chút cũng phải, giữa hai người chỉ cách nhau bằng ít vải dệt mỏng manh, tứ chi quấn quít cùng một chỗ, da thịt cùng dáng người của nha đầu kia lại có bao nhiêu câu người. Quan trọng nhất là tâm nhãn của anh là muốn yêu chiều bảo bọc tiểu nữ nhân này, nếu anh một chút cảm giác cũng không có thì tính phúc của Tử nhi nhà anh quả thật là xui xẻo rồi.
Một lát sau, Giang Tuyết Tử cũng cảm thấy thân thể dần dần ấm áp đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít. Sợ mình lộn xộn sẽ chọc con sói đói ăn chay bao lâu nay phát hoả, Giang Tuyết Tử chỉ có thể chọc chọc cổ tay anh, nhỏ giọng nói: "Em đỡ rồi..."
Triển Kính cũng biết cứ duy trì trạng thái này, thế nào cũng sẽ xảy ra chút chuyện không khống chế được. Mặc dù anh vẫn có biện pháp để mình trên người cô phát tiết qua một trận, tiêu hồn thực cốt, thoải mái nhẹ nhàng nhưng anh chính là không muốn, từ bé đến giờ, vô luận là chuyện lớn chuyện nhỏ gì, phàm là lời anh nói ra rồi thì nhất định phải làm được. Nếu phạm vào chuyện này, tự mình cũng sẽ không thể ngẩng cao đầu đối mặt với người khác.
Phải biết nam nhân ở trước mặt nữ nhân mình yêu thương đều vô cùng sĩ diện, Triển Kính cũng không ngoại lệ. Cho nên nghe được mấy lời này của Giang Tuyết Tử, Triển Kính dứt khoát đứng lên, đem chăn đắp kín người cho cô xong liền vọt vào nhà tắm hung hăng tắm qua một lần nước lạnh. Sau đó mới đi lấy bộ quần áo ở nhà được Giang Tuyết Tử chuẩn bị sẵn mặc lên người, xong xuôi Triển Kính liền đi xuống lầu gọi người anh em Triển Dược, là bác sĩ gia đình của Triển gia.
Bị Triển Dược giễu cợt Triển Kính một chút cũng không tức giận, đem điện thoại di động vứt trên bàn. Từ trong tủ lạnh lấy ra một ít gừng, đại khái cắt nhỏ, thả vào nồi, đun lửa liu riu. Sau đó anh liền vội vàng đi đến cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu mua một túi đường đỏ, hai thanh chocolate đen, còn có thuốc giảm đau khẩn cấp.
Trở về canh chừng một lát, canh gừng cũng đã hầm tốt, thả thêm đường đỏ vào, Triển Kính múc ra một tô lớn, cầm thêm một thanh chocolate đi lên phòng mình. Giang Tuyết Tử cả người vẫn chưa khoẻ, cho nên căn bản cũng không ngủ, ngửi thấy mùi gừng, cô kinh ngạc mở mắt, ngẩng đầu nhìn cửa phòng.
Triển Kính cong khóe miệng, bưng chén canh ngồi bên giường, một tay đỡ Giang Tuyết Tử từ trong chăn ra, nhéo nhéo đầu mũi lạnh băng của cô: "Nha đầu ngốc! Đến kì sinh lý không thoải mái cũng không biết chuẩn bị một chút. Mau mau uống canh gừng đi, sau đó ăn một ít chocolate. Rất nhanh sẽ hết đau. Ngoan..."
Bị giọng điệu dỗ dành như dụ dỗ trẻ con của Triển Kính chọc cười, Giang Tuyết Tử vừa vui vẻ cười cười vừa uống hết một chén nước gừng đường đỏ lớn. Tuy rằng tay nghề của Triển Kính cũng không tốt lắm nhưng lượng gừng cũng đủ, lát gừng vừa vặn, thời gian hầm cũng vừa đủ. Nước gừng cay, cơ hồ vừa uống vào cả người liền thoải mái hơn, lại ăn thêm nửa thanh chocolate, khí sắc của Giang Tuyết Tử tốt hơn rất nhiều. Triển Kính ở bên cạnh nhìn, giúp cô vén mấy sợi tóc thấm ướt mồ hôi lạnh ra sau tai, cầm chén đặt lên tủ đầu giường, tắt đèn, ôm người nằm xuống.
Giang Tuyết Tử ngẩn ra, không hiểu ý anh là gì, uốn éo cả người có ý đồ thoát khỏi ngực anh lại bị người siết chặt hơn, khoá vào trong lòng. Thanh âm của Triển Kính phá lệ ôn nhu, lại mang theo một tia cường ngạnh khó phát giác: "Khoẻ hơn một chút lại muốn nghịch ngợm rồi? Ngoan ngoãn, tối nay ở chỗ này ngủ."
Cảm thụ được người trong lòng không ngừng lo lắng, chân dài của Triển Kính dùng lực đem hai đùi cô ép chặt, một tay đặt dưới gáy cô, tay còn lại đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, chặt chẽ khóa hai tay cô lại, lấy một loại tư thế phi thường bá đạo, lại phi thường ấm áp, đem cô vây trong ngực. Giang Tuyết Tử nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng không tự chủ cong lên, phiền não cùng rối rắm cả ngày hôm nay vào giây phút này tựa như đã tan biến. Ở nơi này, thời khắc này, thể xác và tinh thần yếu ớt dị thường, cô chỉ cần anh ở đây, sủng ái bảo bọc cô như vậy là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.