Chương 8
Tuyết Lạc Thính Phong
06/11/2018
Mấy năm anh rời thành phố B, một mình nha đầu kia chống chọi lại không ít chuyện, bản thân cũng trở nên an tĩnh dịu dàng. Nếu như nói mười năm trước cô chỉ là cố ý áp chế bản tính trẻ con của mình, học bộ dạng làm người lớn thì hiện tại đạm mạc, cẩn thận, trầm mặc ít nói đã hoàn toàn thấm vào xương tuỷ, trở thành khí chất của Giang Tuyết Tử.
Năm dài tháng rộng, chớp mắt phất tay, vạn sự đổi dời... Bất quá trong cuộc đời này, trong tâm mỗi người ai có một góc nhỏ mà ở nơi đó sẽ không vì một hai người, một hai sự kiện bất ngờ mà dễ dàng mất đi.
Vận mệnh giống như bàn tay của tiểu hài tử, trông thấy giấy trắng liền tiện tay vẽ xấu cùng vo viên. Mà chuyện mỗi người có thể làm cũng chỉ là cố gắng làm cho mảnh giấy của mình đừng quá nhàu nhĩ cùng xấu xí, lại vô lực vuốt phẳng, mảnh giấy trắng tinh từ từ bị làm bẩn...
Triển Kính hiện tại muốn làm nhất chính là đem chính mình cùng Giang Tuyết Tử đem mảnh giấy đã bị nhuộm đen của vận mệnh mà vẽ lại, làm cho hai người từ hai đường thẳng giao nhau nhập thành một đường thẳng đi hết đoạn đường dài.
Khoảng cách 10 năm, hai người đều đã thay đổi.
Triển Kính thay đổi là vì phù hợp với hoàn cảnh cùng công việc mà Giang Tuyết Tử thay đổi là vì không muốn lâm vào vòng xoáy của vận mệnh. Chỉ cần vài lần gặp mặt anh đã sớm nhận ra cô lúc nào cũng cẩn thận, bối rối cùng luống cuống, tuỳ hứng cùng kiêu ngạo chói sáng ngày trước đã biến mất cũng chỉ vì tiểu nha đầu này phải một mình tự đối mặt với hết thảy sự phẫn nộ cùng đau lòng.
Khoảng thời gian qua, thi thoảng anh cũng sẽ nhớ đến cô. Chiến đấu mệt mỏi, uống rượu say, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, giải cứu thất bại, thời khắc vinh dự nhất, thuỷ triều mãnh liệt... Tất cả, tất cả dù là ở lúc tinh thần cao độ căng thẳng hay buông lỏng hoàn toàn, trong đầu anh đều không tự chủ nhớ đến khuôn mặt nho nhỏ ấy.
Lông mày nhàn nhạt, mắt to long lanh, biểu tình ngưỡng vọng hồn nhiên khi cùng anh khiêu vũ, ánh mắt tò mò khi hỏi anh một đống vấn đề còn có những khoảnh khắc thản nhiên xinh đẹp... Cô là một khối kẹo ngọt ngào trí nhớ ban tặng cho anh, chỉ có những lúc vui vẻ nhất hoặc là bi thương nhất anh mới dám lấy ra ngậm vào trong miệng, cẩn thận tỉ mỉ.
Đến khi anh trở lại thành phố B, cuộc sống ổn định, ngày ngày rỗi rãnh đến phát chán cũng dần dần ít nghĩ về cô cho đến ngày hôm đó mới có người đột nhiên nói cho anh biết, tiểu cô nương mà anh từng trân quý trong đáy lòng kia, trong những năm tháng không có anh đã phải một mình chống chọi với bao nhiêu gian nan cùng chua xót...
Triển Kính không phải là một người đàn ông chỉ biết tự trách cùng hối tiếc, mấy ngày qua cùng Giang Tuyết Tử gặp mặt, anh đã thử tiếp cận cô nhưng lại liên tiếp bị đánh gãy. Có không ít lần anh đã từng nghĩ, nếu ngày trước Triển Kính anh không rời đi thì cô có đối xử với anh như thế hay không?
Nếu năm 20 anh không nhập ngũ, nếu anh không xuất ngoại đi học trường quân sự, nếu anh giống như anh cả, ở đại học T an an ổn ổn hoàn thành 4 năm đại học chính quy, tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, ở lại bản địa cùng thương trường kinh doanh xoay vần, lúc nhàn rỗi hẹn cô gặp mặt, ăn bữa cơm thì anh có thể thay cô chống đỡ qua những thời điểm gian nan yếu ớt nhất đúng không?
Mặc dù toàn thế giới đều ra sức chối bỏ cô, mặc dù không có một người bạn tốt lui tới bên cạnh nhưng trong những năm tháng u ám tối tăm kia, có anh ở bên cạnh cô, thì mọi chuyện sẽ khác rồi đúng không?
Tối hôm đó, Triển Kính cùng Giang Tuyết Tử đi mấy vòng quanh cây đại thụ của đại học T, cái gì cũng không nói...
Hôm cùng Triển Kính đi xem nhạc kịch Giang Tuyết Tử còn cố ý tìm một bộ y phục còn mới trong tủ quần áo. Váy hoa Bohemia dài, sắc màu nhã nhặn ấm áp, là Tết năm trước đến xem một cửa hàng giảm giá mà nhìn trúng. Bởi vì nó là một nhãn hiệu tốt, cho nên đã giảm giá rất nhiều cũng tốn của cô hơn mấy trăm tệ.
Nhìn mấy thứ đồ trang điểm trên bàn, Giang Tuyết Tử ngây ngốc hồi lâu. Ép buộc qua một hồi, nhìn chân mày vừa vẽ ra vừa lệch vừa ngốc nghếch của mình, cô phì cười, đơn giản tẩy trang sạch sẽ, đánh một lớp son mỏng, xách túi xách thường ngày vẫn dùng xuống nhà. Còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn, cô muốn xuống sớm một chút, tránh cho anh phải chờ. Nào ngờ, người đã đứng nơi đó...
Triển Kính gần đây nhịn đến khổ sở, ngay cả lúc chờ người cũng không đốt thuốc, chịu đựng không nổi nữa cũng chỉ theo thói quen nghịch bật lửa kim loại trong tay. Dáng người thẳng tắp dựa vào cửa xe, xuyên qua kính râm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp kia từ từ đi ra ngoài.
Váy dài sắc màu trang nhã hoà cùng làn da trắng mịn của cô, vòng eo xinh xinh chưa hết một nắm tay, trong lúc đi có thể nhìn thấy đôi chân mềm mại ẩn hiện. Lúc cô mặc quần dài anh cũng phát hiện ra đôi chân thon dài này rất dễ phối quần áo, mặc cái gì lên người cũng đều đẹp. Đại khái mấy năm nay sinh hoạt không tốt, cả người gầy nhỏ như một cái giá treo xiêm y, nếu đi làm người mẫu chắc chắn là thích hợp, bất quá Triển Kính nhìn vào thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Giang Tuyết Tử đi đến phát giác đối phương vẫn còn giữ nguyên tư thế, nhúc nhích nhìn cô. Ánh mắt nóng bỏng mặc dù đã có lớp kính râm chống đỡ nhưng vẫn như cũ khiến người ta luống cuống. Giang Tuyết Tử có chút không được tự nhiên nghiêng đầu một cái, vươn tay tháo chiếc trâm cài xuống, mái tóc dài đen bóng lập tức xoã tung, tay kia đưa hai tấm vé cho anh:
"Đã đặt vé rồi, vị trí rất tốt."
Triển Kính tằng hắng một tiếng, mở cửa xe, đặt tay che ở nóc xe sợ cô đụng phải: "Em cứ cầm đi."
Từ hôm cùng nhau ăn lẩu cay đến giờ đã hơn 10 ngày, chỉ cần Triển Kính không có nhiệm vụ gì, mỗi tối đều đến thư viện cùng cô ăn cơm. Mấy lần trong cục có việc, anh còn cố ý đặt thức ăn bên ngoài đưa đến chỗ cô. Thức ăn mặn cùng canh còn còn có đồ ngọt, món ăn làm rất đẹp, hơn nữa mỗi lần đều được trang trí một dạng khác nhau, so với các tiệm cơm khác còn tốt hơn rất nhiều.
Đứa ngốc cũng biết được Triển Kính là dụng tâm với cô, Giang Tuyết Tử không phải là nữ sinh ngây thơ không biết gì, sao lại không nhìn rõ thái độ của anh lúc này đã khác biệt rất lớn? Nếu như nói những năm kia Triển Kính cũng chỉ là một anh hàng xóm kiên nhẫn quan tâm đến cô thì hiện tại, trong ánh mắt đen sâu thẳm ấy tuyệt đối không phải là anh trai trông chừng cô em gái nhỏ nữa rồi. Mỗi lần gặp gỡ, anh hoàn toàn không che giấu lửa nóng trong mắt mình, một lần so với một lần nhiệt liệt càng thêm nhiệt liệt. Thậm chí có hai lần lúc đưa cô về nhà, giúp cô tháo dây an toàn, cánh môi mỏng kia suýt nữa thì chạm phải gò má hoặc khoé miệng cô.
Nhưng Giang Tuyết Tử trừ bỏ giả ngu ra cũng không thể làm gì khác. Cô không dám biểu lộ cõi lòng mình, không dám nghĩ tới hạnh phúc phảng phất từ trên trời rơi xuống này lúc nào sẽ tan mất, thậm chí không dám làm ra bất kỳ biểu lộ hoặc hành động gì, ngay cả một ánh mắt, một cái mỉm cười cũng không cho anh.
Vô luận đứng trên phương diện nào để xem xét đi nữa, cô và anh chính là không có khả năng.
Cho nên cô không ngừng khuyên mình, đơn giản thản nhiên, đem mỗi lần gặp mặt xem là lần gặp cuối cùng, tận lực cho đối phương ấn tượng tốt, cũng làm hết khả năng vì chính mình giữ lại một phần kỉ niệm tốt đẹp.
Triển Kính tự nhiên cũng phát hiện ra loại mâu thuẫn này. Trừ bỏ hai ngày đầu cùng ăn cơm, mỗi lần gặp mặt Giang Tuyết Tử đều tỉ mỉ chăm chút hơn một chút, tuy rằng không trang điểm rườm rà, tóc cũng chỉ cột lên một cái đuôi ngựa nhưng vẻ đẹp mộc mạc của cô có những thay đổi nho nhỏ rất khó nhận ra. Đồng thời, mỗi lần Giang Tuyết Tử từ trong thư viện đi ra đều liều mạng khắc chế ánh mắt lo lắng tìm kiếm của mình nhưng đều không nhịn được mà đảo mắt một vòng tìm bóng dáng anh. Triển Kính có thể khẳng định, cô cũng chờ mong được gặp anh.
Đến lúc ngồi đối diện nhau thì cô lại áp lực chính mình, rất ít đáp lại sự trêu chọc cùng đùa giỡn của anh, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt truy đuổi của Triển Kính. Có khi nói đến những chuyện cô vô cùng hứng thú, ánh mắt cũng sáng lên rực rỡ nhưng anh nói thêm mấy câu thì cô lại giống như cây mắc cỡ Lão Tiếu mới mang về phòng, nhẹ nhàng chạm phải đã lập tức lùi về.
Triển Kính cũng không gấp. Dù sao hiện tại sinh hoạt của nha đầu kia vô cùng đơn giản, không ở nhà một mình thì cũng đến thư viện. Đồng nghiệp toàn là các cô các dì trung niên, thi thoảng có vài cậu thanh niên trẻ tuổi đến thư viện cũng đều là mọt sách chăm chỉ, tinh lực đều dồn hết vào con chữ.
Người duy nhất còn lại cô gặp mỗi ngày chính là anh!
Hai người bọn họ hiện tại hầu như ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm tối, ăn cơm xong anh còn nắm tay cô đến đại học phụ cận hoặc công viên tản bộ, mỗi tối 9 giờ rưỡi mới đưa cô về nhà. Tần suất gặp gỡ như vậy, ôn nhu đưa đón như vậy, còn có nói chuyện phiếm cùng đi tản bộ, hôm nay còn cùng đi xem nhạc kịch, mấy hôm nữa anh còn muốn đưa cô đến ngoại ô chơi hai ngày... Hai ba tháng không được thì hai ba năm anh cũng không tin nha đầu kia sẽ không động lòng.
Triển Kính hình như rất thích màu đen, màu cà phê cùng xanh lá mạ, quần áo giày vớ cơ bản đều là 3 màu này. Kỳ thật đây cũng là nghề nghiệp tạo nên, quân phục nguỵ trang rằn ri chính là ba màu này, ngày qua ngày đã thành thói quen, hiện tại đồng phục của đặc công là là màu đen, cho nên chính anh mỗi khi chọn mua quần áo cũng chỉ quanh đi quẩn lại chọn mấy màu này.
Giang Tuyết Tử ngồi ở trong xe do dự nửa ngày, chờ Triển Kính dừng xe, tháo khoá an toàn định mở cửa xe đi xuống thì cô mới vội vàng lấy một vật gì đó từ trong túi xách ra, không dám nhìn anh, nhét món đồ vào ngực đối phương.
Triển Kính chỉ cảm thấy có một vật gì đó rơi vào lòng, thân thủ theo phản xạ nhanh chóng cầm lấy: là một cái móc khoá được đan len thành hình một chú quân cảnh mặc trang phục ba màu đen, cà phê cùng xanh thẫm.
Triển Kính hí mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ trên tay: "Em đan à?"
Giang Tuyết Tử thấy anh xem xét chăm chú như vậy trong lòng cũng có chút thấp thỏm, sợ anh không hài lòng, cô "ừ" một tiếng, cởi dây an toàn định xuống xe thì đột nhiên bị giữ lại.
Anh vòng một tay qua eo cô, tay kia lúc lắc vật nhỏ trước mắt Giang Tuyết Tử, hơi thở nóng bỏng phun vào gáy cô: "Sao đột nhiên lại muốn tặng quà cho anh?"
Giang Tuyết Tử bị nhốt trong lòng anh, động cũng không dám động: "Không..."
Lời còn chưa nói ra, sau gáy đã tinh tế phát hiện hơi thở kia là có thay đổi, trong lòng liền hoảng hốt, đem lý do đã chuẩn bị tốt nói ra: "Anh mời tôi đi ăn suốt như thế, tôi lại không có nhiều tiền, không mời anh đi ăn chỗ tốt được. Cho nên đành đưa một ít thứ lặt vặt..."
Móc khoá là tự cô lên ý tưởng, tỉ mỉ tính toán kích thước, sau đó lên mạng làm theo hướng dẫn. Qua một phen trắc trở mở có thể làm ra một con búp bê nho nhỏ có chút vặn vẹo này...
Phía sau cô, Triển Kính không tiếng động cong cong khoé môi nở một nụ cười, sợ cô hoảng hốt, cũng không dám tiến gần hơn. Bộ dáng ngoan ngoãn lui trong lồng ngực anh của cô khiến anh vô cùng ngứa ngáy, lơ đãng nói: "Vậy sao..."
"Mấy hôm nay đều là anh đưa đồ cho em, hôm nay vé em cũng đã mua, anh đi tay không thế này xem ra không thích hợp lắm."
Giang Tuyết Tử liền vội vàng lắc đầu: "Không có, muốn trả nợ nhân tình cho anh, ai lại..."
Cô vốn muốn nói, anh mà trả lại thì hai ta liền không rõ ràng rồi. Nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị động tác của Triển Kính làm cho nghẹn lời.
Kỳ thật Triển Kính biết cô hiện tại tâm nặng, lá gan cũng nhỏ, bình thường liền nhất kinh nhất sợ đến đùa giỡn cũng không dám cho nên cũng không là chuyện gì quá phận. Chỉ là hôn nhẹ vào vành tai trắng bóng đáng yêu của Giang Tuyết Tử.
Sau đó thừa dịp người ngẩn ngơ, môi mỏng bên tai cô cọ sát: "Giữa hai chúng ta còn tính đến chuyện nhân tình sao? Nếu đảo hai chữ này lại thì may ra anh còn xem xét một chút."
Nhân tình... Tình nhân...
Giang Tuyết Tử nghe vậy liền giật mình, đẩy tay Triển Kính vọt ra ngoài khiến anh vô tình đập phải còi xe, trực tiếp phát ra tiếng còi rất lớn, chọc ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía này...
Năm dài tháng rộng, chớp mắt phất tay, vạn sự đổi dời... Bất quá trong cuộc đời này, trong tâm mỗi người ai có một góc nhỏ mà ở nơi đó sẽ không vì một hai người, một hai sự kiện bất ngờ mà dễ dàng mất đi.
Vận mệnh giống như bàn tay của tiểu hài tử, trông thấy giấy trắng liền tiện tay vẽ xấu cùng vo viên. Mà chuyện mỗi người có thể làm cũng chỉ là cố gắng làm cho mảnh giấy của mình đừng quá nhàu nhĩ cùng xấu xí, lại vô lực vuốt phẳng, mảnh giấy trắng tinh từ từ bị làm bẩn...
Triển Kính hiện tại muốn làm nhất chính là đem chính mình cùng Giang Tuyết Tử đem mảnh giấy đã bị nhuộm đen của vận mệnh mà vẽ lại, làm cho hai người từ hai đường thẳng giao nhau nhập thành một đường thẳng đi hết đoạn đường dài.
Khoảng cách 10 năm, hai người đều đã thay đổi.
Triển Kính thay đổi là vì phù hợp với hoàn cảnh cùng công việc mà Giang Tuyết Tử thay đổi là vì không muốn lâm vào vòng xoáy của vận mệnh. Chỉ cần vài lần gặp mặt anh đã sớm nhận ra cô lúc nào cũng cẩn thận, bối rối cùng luống cuống, tuỳ hứng cùng kiêu ngạo chói sáng ngày trước đã biến mất cũng chỉ vì tiểu nha đầu này phải một mình tự đối mặt với hết thảy sự phẫn nộ cùng đau lòng.
Khoảng thời gian qua, thi thoảng anh cũng sẽ nhớ đến cô. Chiến đấu mệt mỏi, uống rượu say, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, giải cứu thất bại, thời khắc vinh dự nhất, thuỷ triều mãnh liệt... Tất cả, tất cả dù là ở lúc tinh thần cao độ căng thẳng hay buông lỏng hoàn toàn, trong đầu anh đều không tự chủ nhớ đến khuôn mặt nho nhỏ ấy.
Lông mày nhàn nhạt, mắt to long lanh, biểu tình ngưỡng vọng hồn nhiên khi cùng anh khiêu vũ, ánh mắt tò mò khi hỏi anh một đống vấn đề còn có những khoảnh khắc thản nhiên xinh đẹp... Cô là một khối kẹo ngọt ngào trí nhớ ban tặng cho anh, chỉ có những lúc vui vẻ nhất hoặc là bi thương nhất anh mới dám lấy ra ngậm vào trong miệng, cẩn thận tỉ mỉ.
Đến khi anh trở lại thành phố B, cuộc sống ổn định, ngày ngày rỗi rãnh đến phát chán cũng dần dần ít nghĩ về cô cho đến ngày hôm đó mới có người đột nhiên nói cho anh biết, tiểu cô nương mà anh từng trân quý trong đáy lòng kia, trong những năm tháng không có anh đã phải một mình chống chọi với bao nhiêu gian nan cùng chua xót...
Triển Kính không phải là một người đàn ông chỉ biết tự trách cùng hối tiếc, mấy ngày qua cùng Giang Tuyết Tử gặp mặt, anh đã thử tiếp cận cô nhưng lại liên tiếp bị đánh gãy. Có không ít lần anh đã từng nghĩ, nếu ngày trước Triển Kính anh không rời đi thì cô có đối xử với anh như thế hay không?
Nếu năm 20 anh không nhập ngũ, nếu anh không xuất ngoại đi học trường quân sự, nếu anh giống như anh cả, ở đại học T an an ổn ổn hoàn thành 4 năm đại học chính quy, tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, ở lại bản địa cùng thương trường kinh doanh xoay vần, lúc nhàn rỗi hẹn cô gặp mặt, ăn bữa cơm thì anh có thể thay cô chống đỡ qua những thời điểm gian nan yếu ớt nhất đúng không?
Mặc dù toàn thế giới đều ra sức chối bỏ cô, mặc dù không có một người bạn tốt lui tới bên cạnh nhưng trong những năm tháng u ám tối tăm kia, có anh ở bên cạnh cô, thì mọi chuyện sẽ khác rồi đúng không?
Tối hôm đó, Triển Kính cùng Giang Tuyết Tử đi mấy vòng quanh cây đại thụ của đại học T, cái gì cũng không nói...
Hôm cùng Triển Kính đi xem nhạc kịch Giang Tuyết Tử còn cố ý tìm một bộ y phục còn mới trong tủ quần áo. Váy hoa Bohemia dài, sắc màu nhã nhặn ấm áp, là Tết năm trước đến xem một cửa hàng giảm giá mà nhìn trúng. Bởi vì nó là một nhãn hiệu tốt, cho nên đã giảm giá rất nhiều cũng tốn của cô hơn mấy trăm tệ.
Nhìn mấy thứ đồ trang điểm trên bàn, Giang Tuyết Tử ngây ngốc hồi lâu. Ép buộc qua một hồi, nhìn chân mày vừa vẽ ra vừa lệch vừa ngốc nghếch của mình, cô phì cười, đơn giản tẩy trang sạch sẽ, đánh một lớp son mỏng, xách túi xách thường ngày vẫn dùng xuống nhà. Còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn, cô muốn xuống sớm một chút, tránh cho anh phải chờ. Nào ngờ, người đã đứng nơi đó...
Triển Kính gần đây nhịn đến khổ sở, ngay cả lúc chờ người cũng không đốt thuốc, chịu đựng không nổi nữa cũng chỉ theo thói quen nghịch bật lửa kim loại trong tay. Dáng người thẳng tắp dựa vào cửa xe, xuyên qua kính râm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp kia từ từ đi ra ngoài.
Váy dài sắc màu trang nhã hoà cùng làn da trắng mịn của cô, vòng eo xinh xinh chưa hết một nắm tay, trong lúc đi có thể nhìn thấy đôi chân mềm mại ẩn hiện. Lúc cô mặc quần dài anh cũng phát hiện ra đôi chân thon dài này rất dễ phối quần áo, mặc cái gì lên người cũng đều đẹp. Đại khái mấy năm nay sinh hoạt không tốt, cả người gầy nhỏ như một cái giá treo xiêm y, nếu đi làm người mẫu chắc chắn là thích hợp, bất quá Triển Kính nhìn vào thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Giang Tuyết Tử đi đến phát giác đối phương vẫn còn giữ nguyên tư thế, nhúc nhích nhìn cô. Ánh mắt nóng bỏng mặc dù đã có lớp kính râm chống đỡ nhưng vẫn như cũ khiến người ta luống cuống. Giang Tuyết Tử có chút không được tự nhiên nghiêng đầu một cái, vươn tay tháo chiếc trâm cài xuống, mái tóc dài đen bóng lập tức xoã tung, tay kia đưa hai tấm vé cho anh:
"Đã đặt vé rồi, vị trí rất tốt."
Triển Kính tằng hắng một tiếng, mở cửa xe, đặt tay che ở nóc xe sợ cô đụng phải: "Em cứ cầm đi."
Từ hôm cùng nhau ăn lẩu cay đến giờ đã hơn 10 ngày, chỉ cần Triển Kính không có nhiệm vụ gì, mỗi tối đều đến thư viện cùng cô ăn cơm. Mấy lần trong cục có việc, anh còn cố ý đặt thức ăn bên ngoài đưa đến chỗ cô. Thức ăn mặn cùng canh còn còn có đồ ngọt, món ăn làm rất đẹp, hơn nữa mỗi lần đều được trang trí một dạng khác nhau, so với các tiệm cơm khác còn tốt hơn rất nhiều.
Đứa ngốc cũng biết được Triển Kính là dụng tâm với cô, Giang Tuyết Tử không phải là nữ sinh ngây thơ không biết gì, sao lại không nhìn rõ thái độ của anh lúc này đã khác biệt rất lớn? Nếu như nói những năm kia Triển Kính cũng chỉ là một anh hàng xóm kiên nhẫn quan tâm đến cô thì hiện tại, trong ánh mắt đen sâu thẳm ấy tuyệt đối không phải là anh trai trông chừng cô em gái nhỏ nữa rồi. Mỗi lần gặp gỡ, anh hoàn toàn không che giấu lửa nóng trong mắt mình, một lần so với một lần nhiệt liệt càng thêm nhiệt liệt. Thậm chí có hai lần lúc đưa cô về nhà, giúp cô tháo dây an toàn, cánh môi mỏng kia suýt nữa thì chạm phải gò má hoặc khoé miệng cô.
Nhưng Giang Tuyết Tử trừ bỏ giả ngu ra cũng không thể làm gì khác. Cô không dám biểu lộ cõi lòng mình, không dám nghĩ tới hạnh phúc phảng phất từ trên trời rơi xuống này lúc nào sẽ tan mất, thậm chí không dám làm ra bất kỳ biểu lộ hoặc hành động gì, ngay cả một ánh mắt, một cái mỉm cười cũng không cho anh.
Vô luận đứng trên phương diện nào để xem xét đi nữa, cô và anh chính là không có khả năng.
Cho nên cô không ngừng khuyên mình, đơn giản thản nhiên, đem mỗi lần gặp mặt xem là lần gặp cuối cùng, tận lực cho đối phương ấn tượng tốt, cũng làm hết khả năng vì chính mình giữ lại một phần kỉ niệm tốt đẹp.
Triển Kính tự nhiên cũng phát hiện ra loại mâu thuẫn này. Trừ bỏ hai ngày đầu cùng ăn cơm, mỗi lần gặp mặt Giang Tuyết Tử đều tỉ mỉ chăm chút hơn một chút, tuy rằng không trang điểm rườm rà, tóc cũng chỉ cột lên một cái đuôi ngựa nhưng vẻ đẹp mộc mạc của cô có những thay đổi nho nhỏ rất khó nhận ra. Đồng thời, mỗi lần Giang Tuyết Tử từ trong thư viện đi ra đều liều mạng khắc chế ánh mắt lo lắng tìm kiếm của mình nhưng đều không nhịn được mà đảo mắt một vòng tìm bóng dáng anh. Triển Kính có thể khẳng định, cô cũng chờ mong được gặp anh.
Đến lúc ngồi đối diện nhau thì cô lại áp lực chính mình, rất ít đáp lại sự trêu chọc cùng đùa giỡn của anh, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt truy đuổi của Triển Kính. Có khi nói đến những chuyện cô vô cùng hứng thú, ánh mắt cũng sáng lên rực rỡ nhưng anh nói thêm mấy câu thì cô lại giống như cây mắc cỡ Lão Tiếu mới mang về phòng, nhẹ nhàng chạm phải đã lập tức lùi về.
Triển Kính cũng không gấp. Dù sao hiện tại sinh hoạt của nha đầu kia vô cùng đơn giản, không ở nhà một mình thì cũng đến thư viện. Đồng nghiệp toàn là các cô các dì trung niên, thi thoảng có vài cậu thanh niên trẻ tuổi đến thư viện cũng đều là mọt sách chăm chỉ, tinh lực đều dồn hết vào con chữ.
Người duy nhất còn lại cô gặp mỗi ngày chính là anh!
Hai người bọn họ hiện tại hầu như ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm tối, ăn cơm xong anh còn nắm tay cô đến đại học phụ cận hoặc công viên tản bộ, mỗi tối 9 giờ rưỡi mới đưa cô về nhà. Tần suất gặp gỡ như vậy, ôn nhu đưa đón như vậy, còn có nói chuyện phiếm cùng đi tản bộ, hôm nay còn cùng đi xem nhạc kịch, mấy hôm nữa anh còn muốn đưa cô đến ngoại ô chơi hai ngày... Hai ba tháng không được thì hai ba năm anh cũng không tin nha đầu kia sẽ không động lòng.
Triển Kính hình như rất thích màu đen, màu cà phê cùng xanh lá mạ, quần áo giày vớ cơ bản đều là 3 màu này. Kỳ thật đây cũng là nghề nghiệp tạo nên, quân phục nguỵ trang rằn ri chính là ba màu này, ngày qua ngày đã thành thói quen, hiện tại đồng phục của đặc công là là màu đen, cho nên chính anh mỗi khi chọn mua quần áo cũng chỉ quanh đi quẩn lại chọn mấy màu này.
Giang Tuyết Tử ngồi ở trong xe do dự nửa ngày, chờ Triển Kính dừng xe, tháo khoá an toàn định mở cửa xe đi xuống thì cô mới vội vàng lấy một vật gì đó từ trong túi xách ra, không dám nhìn anh, nhét món đồ vào ngực đối phương.
Triển Kính chỉ cảm thấy có một vật gì đó rơi vào lòng, thân thủ theo phản xạ nhanh chóng cầm lấy: là một cái móc khoá được đan len thành hình một chú quân cảnh mặc trang phục ba màu đen, cà phê cùng xanh thẫm.
Triển Kính hí mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ trên tay: "Em đan à?"
Giang Tuyết Tử thấy anh xem xét chăm chú như vậy trong lòng cũng có chút thấp thỏm, sợ anh không hài lòng, cô "ừ" một tiếng, cởi dây an toàn định xuống xe thì đột nhiên bị giữ lại.
Anh vòng một tay qua eo cô, tay kia lúc lắc vật nhỏ trước mắt Giang Tuyết Tử, hơi thở nóng bỏng phun vào gáy cô: "Sao đột nhiên lại muốn tặng quà cho anh?"
Giang Tuyết Tử bị nhốt trong lòng anh, động cũng không dám động: "Không..."
Lời còn chưa nói ra, sau gáy đã tinh tế phát hiện hơi thở kia là có thay đổi, trong lòng liền hoảng hốt, đem lý do đã chuẩn bị tốt nói ra: "Anh mời tôi đi ăn suốt như thế, tôi lại không có nhiều tiền, không mời anh đi ăn chỗ tốt được. Cho nên đành đưa một ít thứ lặt vặt..."
Móc khoá là tự cô lên ý tưởng, tỉ mỉ tính toán kích thước, sau đó lên mạng làm theo hướng dẫn. Qua một phen trắc trở mở có thể làm ra một con búp bê nho nhỏ có chút vặn vẹo này...
Phía sau cô, Triển Kính không tiếng động cong cong khoé môi nở một nụ cười, sợ cô hoảng hốt, cũng không dám tiến gần hơn. Bộ dáng ngoan ngoãn lui trong lồng ngực anh của cô khiến anh vô cùng ngứa ngáy, lơ đãng nói: "Vậy sao..."
"Mấy hôm nay đều là anh đưa đồ cho em, hôm nay vé em cũng đã mua, anh đi tay không thế này xem ra không thích hợp lắm."
Giang Tuyết Tử liền vội vàng lắc đầu: "Không có, muốn trả nợ nhân tình cho anh, ai lại..."
Cô vốn muốn nói, anh mà trả lại thì hai ta liền không rõ ràng rồi. Nhưng lời còn chưa kịp nói đã bị động tác của Triển Kính làm cho nghẹn lời.
Kỳ thật Triển Kính biết cô hiện tại tâm nặng, lá gan cũng nhỏ, bình thường liền nhất kinh nhất sợ đến đùa giỡn cũng không dám cho nên cũng không là chuyện gì quá phận. Chỉ là hôn nhẹ vào vành tai trắng bóng đáng yêu của Giang Tuyết Tử.
Sau đó thừa dịp người ngẩn ngơ, môi mỏng bên tai cô cọ sát: "Giữa hai chúng ta còn tính đến chuyện nhân tình sao? Nếu đảo hai chữ này lại thì may ra anh còn xem xét một chút."
Nhân tình... Tình nhân...
Giang Tuyết Tử nghe vậy liền giật mình, đẩy tay Triển Kính vọt ra ngoài khiến anh vô tình đập phải còi xe, trực tiếp phát ra tiếng còi rất lớn, chọc ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.