Chương 53: Làm rõ
Tuyết Lạc Thính Phong
16/11/2018
Mặc kệ Triệu Yến Kỳ cùng Triệu Yến Lâm đều đi tới hậu viện, hai viên
cảnh sát vẫn tiếp tục thi hành nhiệm vụ. Mặc dù có cục trưởng ở đây thì
sao? Ông cũng không thể làm trái giấy triệu tập mà giữ người lại.
Kỳ thật Triệu Yến Kỳ trong lòng rất không thoải mái, cũng không ngại mình rơi vào chuyện khó, chỉ sợ Triệu Yến Lâm bị kích thích, anh trai ông vốn có bệnh tim, lúc này vừa mới nhận lại con gái, mới mừng rỡ một chút đã gặp phải chuyện này, khó mà đảm bảo bệnh cũ không tái phát! Hơn nữa anh trai cũng đã đảm bảo Giang lão gia bên kia đã đồng ý chuyện để cho đứa nhỏ đổi họ, nể mặt tăng cũng nể mặt phật chứ? Đáy lòng thở dài một tiếng, đi tới dặn dò hai viên cảnh sát vài câu. Lúc nãy ông cũng đã nhờ người bên toà án XX để ý một chút, dù sao cũng là một cô gái, hơn nữa còn có điểm thân thích với ông, đến đó cũng sẽ không bị làm khó.
Rất nhanh vị luật sự Triển Lục tìm cũng đã tới. Là một người đàn ông ngoài ba mươi, xem ra rất thân thiết với Triển Lục, đối với vụ kiện lần này của Giang Tuyết Tử đã nắm rõ như lòng bàn tay. Vừa đến hậu viện, người này liền đưa chứng chỉ hành nghề của mình chứng minh với hai viên cảnh sát, đơn giản giới thiệu một chút liền bình tĩnh trình bày các quyền con người cùng quyền công dân mà Giang Tuyết Tử được hưởng.
Hai cảnh sát viên nguyên bản cũng không muốn phân cao thấp cùng đám người Triển Kính, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cho cũng không làm khó Giang Tuyết Tử, một người ở lại canh chừng, người nhanh chóng mang xe đến hậu viện.
Tần luật sư phi thường thân sĩ vươn tay mở cửa xem, nhường Giang Tuyết Tử lên xe trước. Nghiêng người sang, hướng Triển Kính khẽ vuốt cằm, sau đó cũng mang theo cặp tài liệu ngồi vào trong xe.
Giang Tuyết Tử cắn môi, theo kính xe nhìn Triển Kính nơi đó. Nhớ lại vòng ôm ấm áp, còn có chuyện cô làm ổ trong ngực anh khóc đến thở không ra hơi ngốc ngếch, còn có lúc anh quát cô, để lộ bộ dáng vừa sốt ruột vừa nổi giận... Chớp chớp hơi nước đang dâng đầy trong khoé lệ, cũng không biết anh có nhìn hay không, cô vẫn cố gắng cong môi làm ra một nụ cười vui vẻ, còn muốn vẫy tay với mấy người trong kia.
Triển Lục cùng Triển Kính sóng vai đứng giữa cửa, bên kia là là Triệu Yến Lâm cùng Giang Tử Diêu, phía sau là Triển Hạo, Triển Phong, Triệu Yến Kỳ, cùng Tống Phong Thành.
Tần Nhất Minh cùng Triển Lục là bằng hữu thân thiết từ thời đại học, cũng coi như là biết rõ khả năng của nhau. Giang Tuyết Tử có anh một đường lo lắng, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ vậy nhưng sắc mặt của Triển Lục cũng không khá hơn mấy nam nhân quanh anh là mấy, tầm mắt khoá chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt đã ầng ậc hơi nước còn cố ý cong khoé môi cười tươi như đoá hoa ngọt ngào kia.
Triển Lục đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn. Mấy ngày qua anh vừa có không cam lòng, vừa có ảm đạm, nhưng đều đem hết khả năng của mình vì cô bôn tẩu, vì cô trù tính. Triệu Yến Lâm muốn biết chuyện cũ, anh một chuyện cũng không giấu, mình biết gì liền nói cho ông ấy nghe; Triệu Yến Lâm muốn một lần nữa nhận cô làm con gái ở trước mặt mọi người, nhất là trước mặt người nhà Triển gia, vì Giang Tuyết Tử khéo léo đòi chút mặt mũi cho cô, anh cũng âm thầm phối hợp, cẩn thận ứng đối; bao gồm cả chuyện tìm Tần Nhất Minh hỗ trợ lo lắng giúp cô chuyện kiện tụng, cho nên anh cũng vừa vội vừa lo mà quát cô, để cho cô biết rằng ở trong tình huống như vậy nếu luật sư chưa tới thì đương sự trăm ngàn lần không được nói bậy bạ.
Cho dù cô chưa từng đem anh để ở trong lòng thì thế nào? Cho dù từ đầu tới cuối, anh chỉ đơn giản là người anh em với người cô thích thì thế nào? Triển Kính nói không sai, nếu anh yêu cô đủ sâu, cũng đủ kiên định, vì sao mười năm kia lại bỏ lỡ chẳng để ý đến, cho đến khi cô lần nữa xuất hiện trước tầm mắt thì tim anh mới phấn khởi nhảy loạn? Hoặc có khi là vì duyên mỏng tình không sâu cho nên anh đối với cô còn chưa đủ thật tình hay chăng? Nhưng vô luận nguyên nhân là gì, anh ngay từ đầu đã tự mình đánh mất cơ hội, sau đó mười năm lại bỏ qua lương duyên. Giữa anh và cô chỉ có thể như hiện tại, một bước cũng không thể tiến xa hơn, nhưng anh cũng dám chắc, chuyện anh có thể làm vì cô không chỉ đơn giản là mấy chuyện thế này...
Mắt thấy chiếc xe cảnh sát đi xa, đoán chừng Giang Tuyết Tử hẳn không nhìn tới bên này nữa, Triển Kính lạnh lùng xoay người, vừa đi mấy bước đã bị Triển Phong cùng Triển Hạo túm lại.
Triển Kính hất tay, trước tiên bỏ qua Triển Phong, chân quét một đường khiến Triển Hạo lập tức nhảy lên cao, cánh tay cũng tự nhiên lỏng ra.
Triển Phong sợ Kiều Tiểu Kiều cùng Triển mẫu ở lầu hai nhìn thấy, liền dùng sức lôi Triển Kính đến dưới tán cây ngô đồng. Ở vị trí này, vô luận đứng ở nơi nào trên lầu cũng không thể thấy, toàn bộ đều là góc chết.
Nhưng Triển Kính vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đừng nói tới một mình Triển Phong, tính cả Triển Phong, Triển Hạo, Triển Lục cùng tiến lên thì cũng không phải đối thủ của anh. Bất quá đều là anh em một nhà, bọn họ cũng chỉ muốn cản anh ở thời điểm mấu chốt này đừng nổi xung thiên làm chạy đến chỗ người ta làm loại, căn bản cũng không muốn cùng anh đánh nhau. Nhưng cứ như vậy, khó chịu lại càng tăng. Dây thừng đối với Triển Kính chỉ là đồ chơi, đến còng tay cũng chỉ giữ anh được 20 giây, sức lực của bọn họ căn bản không chế trụ được anh.
Triển Phong vung tới một quả đấm, thấp giọng rống: "Mày cũng điên rồi, tới anh cũng dám đánh!"
Từ khi Giang Tuyết Tử lên xe cảnh sát, ánh mắt Triển Kính luôn đỏ ngầu đáng sợ, đầu óc cũng khó mà bình tĩnh được. Lại vừa bị Triển Phong cùng Triển Hạo dùng sức chế trụ, cả người lập tức muốn phát tiết, mũi chân dài đá một cái, vừa vặn đá phải xương ống quyển của Triển Lục phía sau.
Người thét lớn một tiếng, đứng phắt lại định kiểm tra thương thế thì chợt nghe Triển Kính phát ra một chuỗi thô tục. Triển Lục sững sờ, khóe miệng không tự chủ cong lên... Thật đúng là, bao nhiêu năm nay chưa từng nghe qua tiểu tử này bất ngờ thô tục, xem ra lần này bị ép đến phát điên rồi.
Triển Kính hung hăng đập vào thân cây sần sùi, áo khoác cũng vứt một bên, trong lúc này căn bản cũng không quản không để ý, mắng to: "Kia con mẹ nó là nữ nhân của em, nếu như Kiều Tiểu Kiều...."
Phi!" Triển Phong quát: "Có người nào rủa chị dâu như mày sao? Người ta còn đang mang thai đấy."
Triển Kính nghĩ thấy cũng đúng, quay đầu nhìn Triển Hạo: "Nếu nữ nhân nhà cậu..."
Triển Hạo sợ anh nhất thời xúc động, đem tên người kia nói ra, cùi chỏ đã chỉa vào ngực anh liền dùng sức một chút, mắt phưọng vừa vội vừa hoảng, nhỏ giọng năn nỉ: "Triển Kính anh con mẹ nó không là anh của em, anh là tổ tông của em! Bớt lời một chút có được không."
Triển Kính liếc mắt khinh thường nhìn Triển Hạo, vừa nhắc tới người kia liền mềm nhũn, đúng là không có tiền đồ. Anh cứng rắn chỉ vào mặt Triển Lục đang đứng ở một bên ra vẻ không muốn nhúng tay vào: "Không phải cậu thích Tử nhi sao? Thấy chết mà không cứu thì có giống như người Triển gia không? Mau lái xe tới đây!"
Triệu Yến Lâm cùng Triệu Yến Kỳ còn chưa đi, Giang Tử Diêu cùng Tống Phong Thành cũng ở một bên. Lời Triển Kính vừa dứt, nét mặt của Triển Lục cũng thay đổi, hai tay đặt trong túi quần, trầm giọng nói: "Triển Kính cậu điên thật rồi! Sự tình đơn giản như vậy mà cậu cũng không thấy rõ sao?"
"Cậu thích thì cậu cứ đuổi theo đi, coi như là tâm ý của Tuyết Tử đổ sông đổ biển đi vậy. Cô ấy thời gian qua chuyện gì cũng không nói cho cậu là vì cái gì? Vừa rồi cô ấy ba lần bốn lượt muốn lên tiếng là vì ai? Cô ấy cứ nhẹ nhàng bình thản đi theo cảnh sát như vậy là sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của ai?"
Một loạt câu hỏi như pháo liên thanh được nói ra, vẻ mặt của Triển Lục lúc này đã sớm mất đi nét vân đạm phong khinh thanh quý bình thường: "Cô ấy vô luận nói cái gì làm cái gì, tất cả đều vì cậu không phải sao? Lúc nãy cậu ở trong đại sảnh nhăn mặt cho ai xem? Nếu không phải có người lòng dạ hẹp hòi tức giận với cô ấy, ở nơi đó giằng co thì có khi mấy người cảnh sát kia cũng không bắt được cô ấy!"
Triển Lục càng nói càng giận, nhớ tới mấy bước đi khập khiễng đau đớn cùng mắt cá chân sưng to nóng đỏ của Giang Tuyết Tử ban nãy, trong lòng liền như bị kim đâm, lạnh lùng hỏi tiếp: "Còn có chân của cô ấy, cậu hỏi tôi có phải người Triển gia hay không, còn cậu thì thế nào? Cậu con mẹ nó thích một người là như vậy sao?"
"Cậu..." Triển Lục còn chưa nói được câu tiếp theo, hai mắt liền tối sầm, từ bên gò má truyền đến một trận đau đớn choáng váng. Còn chưa kịp tỉnh táo, bụng lại bị đánh một quyền.
Xét trên phương diện động tay động chân, Triển Lục kém hơn Triển Phong cũng kém hơn Triển Hạo, đương nhiên không cùng cấp độ với Triển Kính. Bị Triển Kính đánh hai quyền, thắt lưng cũng không thằng được, ho khan hai tiếng, lại bật cười: "Cũng biết đau lòng rồi?"
Triển Kính tức giận túm lấy cổ áo đối phương, đáy mắt chất chứa ngọn lửa bùng nổ: "Cậu hôm nay chán sống rồi phải không?"
Triển Lục đứng thẳng người, nụ cười trên mặt thoải mái bình thản, vết bầm tím trên khoé miệng đậm màu chói mắt: "Tôi chỉ thay Tuyết Tử nói cho cậu nghe mọi chuyện. Cậu không làm được nữa thì cũng vừa vặn tôi muốn tiếp nhận."
Triển Kính tức giận đến mắt tối sầm lại, tiểu tử này từ khi nào da mặt lại dày như vậy?
Dù sao cũng là anh em cùng nhau lớn lên, hai quyền vừa rồi là nương tay. Triển Lục cũng không làm gì sau, mấy lời kia thật sự chọc giận người nhưng cũng là muốn tốt cho anh cùng Tuyết Tử, thẳng tay thì thật sự không thể nói nổi!
Bên kia Triển Phong thấy hai người tạm ngừng tay liền biết không có chuyện gì lớn. Triển Lục kia chữ nào cũng là châu ngọc nhưng câu nào câu nấy sắc bén, Triển Kính rõ ràng đều nghe lọt được. Tiểu tử này chỉ cần đầu óc thanh tỉnh lại, không cần người khác nhiều lời cũng biết cái gì nên làm gì không nên làm. Triển Hạo lập tức khoát vai Triển Phong, thấp giọng nói: "Anh, em nhìn thế nào cũng đoán được chút chút rồi. Triển Kính đây là..." Vừa nói còn vừa thủ thế: "Ra tử đòn!"
Triển Phong vuốt vuốt cằm đọng máu bầm, chuyên chú gật đầu một cái: "Có khả năng!"
Triển Lục nghe hai người bên kia to nhỏ, chính mình còn đang bị Triển Kính lôi cổ áo, trong lòng cũng chuẩn bị nghênh đón trận bão táp tiếp theo. Bất quá trong lúc nhất thời Triển Lục cũng không đoái hoài hình tượng, quát lên: "Hai cái người kia, thấy chết mà không cứu à?"
Triển Phong lúc ấy đặc biệt lớn giọng đáp một câu: "Tiểu Lục, anh đây còn phải đưa bá mẫu cùng đại tẩu về nhà ăn mì trường thọ. Khụ, Triển Kính... Xuống tay cũng phải chú ý nể tình một chút!"
Nói xong, đặc biệt tiêu sái vung tay từ biệt, thẳng lưng đi vào biệt thự.
Triển Hạo thích náo nhiệt, trở vào đại sảnh bưng ly champagne tới, đứng dưới tàng cây cười hí hửng nhìn hai người rèn luyện thể trạng.
Nửa giờ đi qua, trên mặt Triển Lục chỉ có một khối bầm nhưng trên cánh tay, dọc hai chân, trước ngực cùng sau lưng, nơi nào cũng đau ê âm. Nguyên bản là công tử cao quý nho nhã, đảo mắt liền mắng nhiếc, thở hổn hển dựa vào tường ngồi dưới đất. Thừa dịp đối phương không chú ý liền đánh một quyền vào gò má trái của Triển Kính: "Cậu con mẹ nó đừng không biết phân biệt! Người đều bị cậu hành hạ đến be bét rồi. Tôi rỗi hơi muốn giúp cũng không cho, quá phách lối đi."
Triển Kính cười ha ha, bóp quả đấm kêu răng rắc: "Đã bỏ công chạy tới hậu viện rồi cũng phải tìm chuyện mà làm chứ? Triển Hạo, 5 phút đổi người."
Triển Hạo bị doạ sợ tới mức sặc một ngụm champagne, ôm ngực vô cùng đau đớn: "Này, đều là anh một nhà, sao lại chèn ép nhau thế nhỉ..."
Kỳ thật Triệu Yến Kỳ trong lòng rất không thoải mái, cũng không ngại mình rơi vào chuyện khó, chỉ sợ Triệu Yến Lâm bị kích thích, anh trai ông vốn có bệnh tim, lúc này vừa mới nhận lại con gái, mới mừng rỡ một chút đã gặp phải chuyện này, khó mà đảm bảo bệnh cũ không tái phát! Hơn nữa anh trai cũng đã đảm bảo Giang lão gia bên kia đã đồng ý chuyện để cho đứa nhỏ đổi họ, nể mặt tăng cũng nể mặt phật chứ? Đáy lòng thở dài một tiếng, đi tới dặn dò hai viên cảnh sát vài câu. Lúc nãy ông cũng đã nhờ người bên toà án XX để ý một chút, dù sao cũng là một cô gái, hơn nữa còn có điểm thân thích với ông, đến đó cũng sẽ không bị làm khó.
Rất nhanh vị luật sự Triển Lục tìm cũng đã tới. Là một người đàn ông ngoài ba mươi, xem ra rất thân thiết với Triển Lục, đối với vụ kiện lần này của Giang Tuyết Tử đã nắm rõ như lòng bàn tay. Vừa đến hậu viện, người này liền đưa chứng chỉ hành nghề của mình chứng minh với hai viên cảnh sát, đơn giản giới thiệu một chút liền bình tĩnh trình bày các quyền con người cùng quyền công dân mà Giang Tuyết Tử được hưởng.
Hai cảnh sát viên nguyên bản cũng không muốn phân cao thấp cùng đám người Triển Kính, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cho cũng không làm khó Giang Tuyết Tử, một người ở lại canh chừng, người nhanh chóng mang xe đến hậu viện.
Tần luật sư phi thường thân sĩ vươn tay mở cửa xem, nhường Giang Tuyết Tử lên xe trước. Nghiêng người sang, hướng Triển Kính khẽ vuốt cằm, sau đó cũng mang theo cặp tài liệu ngồi vào trong xe.
Giang Tuyết Tử cắn môi, theo kính xe nhìn Triển Kính nơi đó. Nhớ lại vòng ôm ấm áp, còn có chuyện cô làm ổ trong ngực anh khóc đến thở không ra hơi ngốc ngếch, còn có lúc anh quát cô, để lộ bộ dáng vừa sốt ruột vừa nổi giận... Chớp chớp hơi nước đang dâng đầy trong khoé lệ, cũng không biết anh có nhìn hay không, cô vẫn cố gắng cong môi làm ra một nụ cười vui vẻ, còn muốn vẫy tay với mấy người trong kia.
Triển Lục cùng Triển Kính sóng vai đứng giữa cửa, bên kia là là Triệu Yến Lâm cùng Giang Tử Diêu, phía sau là Triển Hạo, Triển Phong, Triệu Yến Kỳ, cùng Tống Phong Thành.
Tần Nhất Minh cùng Triển Lục là bằng hữu thân thiết từ thời đại học, cũng coi như là biết rõ khả năng của nhau. Giang Tuyết Tử có anh một đường lo lắng, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ vậy nhưng sắc mặt của Triển Lục cũng không khá hơn mấy nam nhân quanh anh là mấy, tầm mắt khoá chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt đã ầng ậc hơi nước còn cố ý cong khoé môi cười tươi như đoá hoa ngọt ngào kia.
Triển Lục đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn. Mấy ngày qua anh vừa có không cam lòng, vừa có ảm đạm, nhưng đều đem hết khả năng của mình vì cô bôn tẩu, vì cô trù tính. Triệu Yến Lâm muốn biết chuyện cũ, anh một chuyện cũng không giấu, mình biết gì liền nói cho ông ấy nghe; Triệu Yến Lâm muốn một lần nữa nhận cô làm con gái ở trước mặt mọi người, nhất là trước mặt người nhà Triển gia, vì Giang Tuyết Tử khéo léo đòi chút mặt mũi cho cô, anh cũng âm thầm phối hợp, cẩn thận ứng đối; bao gồm cả chuyện tìm Tần Nhất Minh hỗ trợ lo lắng giúp cô chuyện kiện tụng, cho nên anh cũng vừa vội vừa lo mà quát cô, để cho cô biết rằng ở trong tình huống như vậy nếu luật sư chưa tới thì đương sự trăm ngàn lần không được nói bậy bạ.
Cho dù cô chưa từng đem anh để ở trong lòng thì thế nào? Cho dù từ đầu tới cuối, anh chỉ đơn giản là người anh em với người cô thích thì thế nào? Triển Kính nói không sai, nếu anh yêu cô đủ sâu, cũng đủ kiên định, vì sao mười năm kia lại bỏ lỡ chẳng để ý đến, cho đến khi cô lần nữa xuất hiện trước tầm mắt thì tim anh mới phấn khởi nhảy loạn? Hoặc có khi là vì duyên mỏng tình không sâu cho nên anh đối với cô còn chưa đủ thật tình hay chăng? Nhưng vô luận nguyên nhân là gì, anh ngay từ đầu đã tự mình đánh mất cơ hội, sau đó mười năm lại bỏ qua lương duyên. Giữa anh và cô chỉ có thể như hiện tại, một bước cũng không thể tiến xa hơn, nhưng anh cũng dám chắc, chuyện anh có thể làm vì cô không chỉ đơn giản là mấy chuyện thế này...
Mắt thấy chiếc xe cảnh sát đi xa, đoán chừng Giang Tuyết Tử hẳn không nhìn tới bên này nữa, Triển Kính lạnh lùng xoay người, vừa đi mấy bước đã bị Triển Phong cùng Triển Hạo túm lại.
Triển Kính hất tay, trước tiên bỏ qua Triển Phong, chân quét một đường khiến Triển Hạo lập tức nhảy lên cao, cánh tay cũng tự nhiên lỏng ra.
Triển Phong sợ Kiều Tiểu Kiều cùng Triển mẫu ở lầu hai nhìn thấy, liền dùng sức lôi Triển Kính đến dưới tán cây ngô đồng. Ở vị trí này, vô luận đứng ở nơi nào trên lầu cũng không thể thấy, toàn bộ đều là góc chết.
Nhưng Triển Kính vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đừng nói tới một mình Triển Phong, tính cả Triển Phong, Triển Hạo, Triển Lục cùng tiến lên thì cũng không phải đối thủ của anh. Bất quá đều là anh em một nhà, bọn họ cũng chỉ muốn cản anh ở thời điểm mấu chốt này đừng nổi xung thiên làm chạy đến chỗ người ta làm loại, căn bản cũng không muốn cùng anh đánh nhau. Nhưng cứ như vậy, khó chịu lại càng tăng. Dây thừng đối với Triển Kính chỉ là đồ chơi, đến còng tay cũng chỉ giữ anh được 20 giây, sức lực của bọn họ căn bản không chế trụ được anh.
Triển Phong vung tới một quả đấm, thấp giọng rống: "Mày cũng điên rồi, tới anh cũng dám đánh!"
Từ khi Giang Tuyết Tử lên xe cảnh sát, ánh mắt Triển Kính luôn đỏ ngầu đáng sợ, đầu óc cũng khó mà bình tĩnh được. Lại vừa bị Triển Phong cùng Triển Hạo dùng sức chế trụ, cả người lập tức muốn phát tiết, mũi chân dài đá một cái, vừa vặn đá phải xương ống quyển của Triển Lục phía sau.
Người thét lớn một tiếng, đứng phắt lại định kiểm tra thương thế thì chợt nghe Triển Kính phát ra một chuỗi thô tục. Triển Lục sững sờ, khóe miệng không tự chủ cong lên... Thật đúng là, bao nhiêu năm nay chưa từng nghe qua tiểu tử này bất ngờ thô tục, xem ra lần này bị ép đến phát điên rồi.
Triển Kính hung hăng đập vào thân cây sần sùi, áo khoác cũng vứt một bên, trong lúc này căn bản cũng không quản không để ý, mắng to: "Kia con mẹ nó là nữ nhân của em, nếu như Kiều Tiểu Kiều...."
Phi!" Triển Phong quát: "Có người nào rủa chị dâu như mày sao? Người ta còn đang mang thai đấy."
Triển Kính nghĩ thấy cũng đúng, quay đầu nhìn Triển Hạo: "Nếu nữ nhân nhà cậu..."
Triển Hạo sợ anh nhất thời xúc động, đem tên người kia nói ra, cùi chỏ đã chỉa vào ngực anh liền dùng sức một chút, mắt phưọng vừa vội vừa hoảng, nhỏ giọng năn nỉ: "Triển Kính anh con mẹ nó không là anh của em, anh là tổ tông của em! Bớt lời một chút có được không."
Triển Kính liếc mắt khinh thường nhìn Triển Hạo, vừa nhắc tới người kia liền mềm nhũn, đúng là không có tiền đồ. Anh cứng rắn chỉ vào mặt Triển Lục đang đứng ở một bên ra vẻ không muốn nhúng tay vào: "Không phải cậu thích Tử nhi sao? Thấy chết mà không cứu thì có giống như người Triển gia không? Mau lái xe tới đây!"
Triệu Yến Lâm cùng Triệu Yến Kỳ còn chưa đi, Giang Tử Diêu cùng Tống Phong Thành cũng ở một bên. Lời Triển Kính vừa dứt, nét mặt của Triển Lục cũng thay đổi, hai tay đặt trong túi quần, trầm giọng nói: "Triển Kính cậu điên thật rồi! Sự tình đơn giản như vậy mà cậu cũng không thấy rõ sao?"
"Cậu thích thì cậu cứ đuổi theo đi, coi như là tâm ý của Tuyết Tử đổ sông đổ biển đi vậy. Cô ấy thời gian qua chuyện gì cũng không nói cho cậu là vì cái gì? Vừa rồi cô ấy ba lần bốn lượt muốn lên tiếng là vì ai? Cô ấy cứ nhẹ nhàng bình thản đi theo cảnh sát như vậy là sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của ai?"
Một loạt câu hỏi như pháo liên thanh được nói ra, vẻ mặt của Triển Lục lúc này đã sớm mất đi nét vân đạm phong khinh thanh quý bình thường: "Cô ấy vô luận nói cái gì làm cái gì, tất cả đều vì cậu không phải sao? Lúc nãy cậu ở trong đại sảnh nhăn mặt cho ai xem? Nếu không phải có người lòng dạ hẹp hòi tức giận với cô ấy, ở nơi đó giằng co thì có khi mấy người cảnh sát kia cũng không bắt được cô ấy!"
Triển Lục càng nói càng giận, nhớ tới mấy bước đi khập khiễng đau đớn cùng mắt cá chân sưng to nóng đỏ của Giang Tuyết Tử ban nãy, trong lòng liền như bị kim đâm, lạnh lùng hỏi tiếp: "Còn có chân của cô ấy, cậu hỏi tôi có phải người Triển gia hay không, còn cậu thì thế nào? Cậu con mẹ nó thích một người là như vậy sao?"
"Cậu..." Triển Lục còn chưa nói được câu tiếp theo, hai mắt liền tối sầm, từ bên gò má truyền đến một trận đau đớn choáng váng. Còn chưa kịp tỉnh táo, bụng lại bị đánh một quyền.
Xét trên phương diện động tay động chân, Triển Lục kém hơn Triển Phong cũng kém hơn Triển Hạo, đương nhiên không cùng cấp độ với Triển Kính. Bị Triển Kính đánh hai quyền, thắt lưng cũng không thằng được, ho khan hai tiếng, lại bật cười: "Cũng biết đau lòng rồi?"
Triển Kính tức giận túm lấy cổ áo đối phương, đáy mắt chất chứa ngọn lửa bùng nổ: "Cậu hôm nay chán sống rồi phải không?"
Triển Lục đứng thẳng người, nụ cười trên mặt thoải mái bình thản, vết bầm tím trên khoé miệng đậm màu chói mắt: "Tôi chỉ thay Tuyết Tử nói cho cậu nghe mọi chuyện. Cậu không làm được nữa thì cũng vừa vặn tôi muốn tiếp nhận."
Triển Kính tức giận đến mắt tối sầm lại, tiểu tử này từ khi nào da mặt lại dày như vậy?
Dù sao cũng là anh em cùng nhau lớn lên, hai quyền vừa rồi là nương tay. Triển Lục cũng không làm gì sau, mấy lời kia thật sự chọc giận người nhưng cũng là muốn tốt cho anh cùng Tuyết Tử, thẳng tay thì thật sự không thể nói nổi!
Bên kia Triển Phong thấy hai người tạm ngừng tay liền biết không có chuyện gì lớn. Triển Lục kia chữ nào cũng là châu ngọc nhưng câu nào câu nấy sắc bén, Triển Kính rõ ràng đều nghe lọt được. Tiểu tử này chỉ cần đầu óc thanh tỉnh lại, không cần người khác nhiều lời cũng biết cái gì nên làm gì không nên làm. Triển Hạo lập tức khoát vai Triển Phong, thấp giọng nói: "Anh, em nhìn thế nào cũng đoán được chút chút rồi. Triển Kính đây là..." Vừa nói còn vừa thủ thế: "Ra tử đòn!"
Triển Phong vuốt vuốt cằm đọng máu bầm, chuyên chú gật đầu một cái: "Có khả năng!"
Triển Lục nghe hai người bên kia to nhỏ, chính mình còn đang bị Triển Kính lôi cổ áo, trong lòng cũng chuẩn bị nghênh đón trận bão táp tiếp theo. Bất quá trong lúc nhất thời Triển Lục cũng không đoái hoài hình tượng, quát lên: "Hai cái người kia, thấy chết mà không cứu à?"
Triển Phong lúc ấy đặc biệt lớn giọng đáp một câu: "Tiểu Lục, anh đây còn phải đưa bá mẫu cùng đại tẩu về nhà ăn mì trường thọ. Khụ, Triển Kính... Xuống tay cũng phải chú ý nể tình một chút!"
Nói xong, đặc biệt tiêu sái vung tay từ biệt, thẳng lưng đi vào biệt thự.
Triển Hạo thích náo nhiệt, trở vào đại sảnh bưng ly champagne tới, đứng dưới tàng cây cười hí hửng nhìn hai người rèn luyện thể trạng.
Nửa giờ đi qua, trên mặt Triển Lục chỉ có một khối bầm nhưng trên cánh tay, dọc hai chân, trước ngực cùng sau lưng, nơi nào cũng đau ê âm. Nguyên bản là công tử cao quý nho nhã, đảo mắt liền mắng nhiếc, thở hổn hển dựa vào tường ngồi dưới đất. Thừa dịp đối phương không chú ý liền đánh một quyền vào gò má trái của Triển Kính: "Cậu con mẹ nó đừng không biết phân biệt! Người đều bị cậu hành hạ đến be bét rồi. Tôi rỗi hơi muốn giúp cũng không cho, quá phách lối đi."
Triển Kính cười ha ha, bóp quả đấm kêu răng rắc: "Đã bỏ công chạy tới hậu viện rồi cũng phải tìm chuyện mà làm chứ? Triển Hạo, 5 phút đổi người."
Triển Hạo bị doạ sợ tới mức sặc một ngụm champagne, ôm ngực vô cùng đau đớn: "Này, đều là anh một nhà, sao lại chèn ép nhau thế nhỉ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.