Chương 28
Tiểu Tô (sakura)
24/11/2022
Tony nhận được điện thoại từ Lệ Thương anh khá vui vẻ, được tin cô có chuyện anh gấp rút chạy tới đây nhưng khi nhìn cô nằm trên giường, áo có chút xộc xệch để lộ cần cổ trắng nõn, anh lại không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, càng kiềm chế mình cơ thể càng nóng lên hàng vạn ngọn lửa đang thiêu đốt anh, bên dưới tiểu đệ đệ đã căng cứng đau nhức rồi cô lại cựa quậy để lộ đôi chân dài quyến rũ làm anh không thể kiềm chế nổi lao tới hôn cô một cách mãnh liệt nhưng như thế thì chưa đủ tay anh lại cởi từng cúc áo của cô mơn trớn xuống cặp bồng đào quyến rũ kia, sắc mặt cô vì say rượu mà đỏ ửng càng thêm mê hoặc anh, Tony không thể chờ đợi được nữa, người con gái anh yêu suốt thời gian đại học và cho tới bây giờ đang nằm trong vòng tay anh, đang gần anh, anh lại hôn lên môi cô một nữ hôn thật sâu, Lệ Thương như thiếu dưỡng khí cựa quậy dưới thân anh, Tony lột hết những thứ vướng víu trên người anh và cô, thân thể người con gái thực đẹp làm anh mê luyến, lý trí đã mất anh cúi xuống ngậm lấy hạt đào kia mà trầm luân, anh ra sức mút mạnh người con gái như cảm nhận được lại thở dốc rên lên "ưm" Làm cho anh nhiệt tình hơn, tay anh xoa nắn cặp bồng đào ấy, môi lại rời lên môi cô mút mát
"ưm, Mặc Thần" Cô rên lên tiếp nhận nụ hôn ấy, cô ôm anh chặt hơn để cơ thể hai người dán lại nhau
Tony khựng lại, người con gái ấy ở dưới thân anh mà lại gọi tên anh ta, anh lại ở đây mà lợi dụng lúc cô say làm trò đồi bại với cô còn gì là quân tử, anh nghĩ mình nên theo đuổi cô một cách đường đường chính chính thì hơn nhưng thân thể anh lại rất thành thực, anh không thể kiềm chế nổi nữa...
Mặc Thần về tới nhà trời đã tối đen, căn nhà anh ở cũng không có đèn sáng nghĩ chắc cô đã ngủ say anh lại mở phòng ngủ nhưng chăn gối vẫn còn hệt như sáng nay chưa có đụng qua, chẳng lẽ cô còn đang ăn với mấy người đó, anh rút điện thoại gọi cho cô nhưng không một ai nhấc máy lại gọi thêm vào số máy khác
"Alo, ai gọi giờ này vậy?" Phó Trưởng phòng thiết kế nhíu mày, 12 giờ khuya đứa thần kinh nào phá giấc ngủ của mình thế?
"Lệ Thương đâu?" Mặc Thần gằn giọng
Vị phó trưởng phòng bật dậy lắp bắp "dạ... Dạ tôi cũng không biết, chủ tịch thử gọi cho giám đốc Lý đi, tôi không có tham gia ăn mừng" Vừa dứt đã thấy bên kia tắt máy, chồng của cô nhíu mày dụi mắt
"Ai gọi thế vợ? "
"Chủ tịch gọi đòi vợ"
"Ưm, đang ngủ thì chuông điện thoại của vợ phá, vợ cũng nên bù đắp cho anh chứ? " Nói xong hai người đó lại ân ân ái ái, người chồng thầm cảm ơn vị chủ tịch kia ra tay nghĩa hiệp
Mặc Thần lo lắng lại gọi cho cô nhưng vẫn không có ai nhấc máy, lại định gọi thêm cho ông Lý nhưng Âu khi xem đoạn video gửi từ số máy lạ anh lại không tìm cô nữa, khuôn mặt đen lại ánh mắt hung dữ đến đáng sợ, gân xanh nổi lên đầy tay, không kìm chế nổi đập phá đồ đạc.
Lệ Thương nhíu mày tỉnh lại, cô đau đầu nhìn xung quanh, giật nảy mình, đây là đâu? sao cô lại ở đây? Đây đâu phải nhà anh? Cô nhìn xuống kiểm tra người mình, cô vậy mà không mặc quần áo, cô bật dậy nhìn người nằm bên cạnh mình nhíu chặt mày
"Tony? "
"Tony" Cô hét lên làm người kia quay lại trán anh còn có vết bầm
"Em tỉnh rồi hả? "
"Anh.. Anh đã làm gì em? " Cô khóc nức nở giữ chặt mép chăn che không cho thân thể mình bị lộ, cô coi anh là bạn mà anh lại lợi dụng làm trò bẩn thỉu này với cô
"Không có, nghe anh nói" Tony tỉnh táo lại, anh gấp gáp hơn
"Hức hức, anh đồ đê tiện, hèn hạ"
"Em im lặng nếu không anh sẽ giở trò thật đấy"
Lệ Thương cứng đờ người, dịch chuyển thân thể cô lại không cảm thấy đau, thân thể bình thường thì nín khóc hẳn, anh chưa hề làm gì với cô là thật. Nghe anh giải thích một hồi cô lại thầm cảm ơn anh lấy quần áo mặc vào rồi mở nguồn điện thoại, chắc chắn Mặc Thần sẽ tức giận, anh gọi cho cô rất nhiều cuộc chắc chắn rất lo lắng.
Chào Tony xong cô chạy như bay về nhà, mở cửa lại một lần kinh ngạc, đồ đạc khắp nơi đều bị đập phá mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi làm cho cô hoảng loạn, vào nhà là mùi rượu nồng nặc áp chế mũi cô, thân ảnh đang nằm bừa trên sàn nhà tay cầm chai rượu ánh mắt mờ mịt, cô vội chạy đến kéo người anh tựa vào ghế sofa, vỗ vỗ mặt anh "Mặc Thần, có chuyện gì thế? "
Anh lại như người vô hồn không trả lời cô lại tiếp tục lấy chai rượu lên tu một ngụm lớn
"Đã xảy ra chuyện gì? Mặc Thần đừng làm em sợ " Cô dựt chai rượu ra, anh quay sang nhìn cô giật lấy nó đập tan tành làm cho cô hoảng sợ tột độ, thân thể cứng đờ khi nghe anh nói chữ " Biến"
Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì lại nhìn xuống bàn tay đang chảy máu của anh vô thức rơi nước mắt, cô mặc kệ anh đã xảy ra chuyện gì cô lo lắng cho sức khỏe của anh" Em giúp anh băng bó "
Cô cầm lấy bàn tay anh nhưng Mặc Thần gạt phăng ra, trợn mắt "tối qua cô đi đâu? "
"Em.. " Lệ Thương sợ hãi
"Ngủ với thằng đó thích hơn tôi đúng không? "
"Anh nói gì thế? "
"Cô còn chối sao? "
"Em có làm gì đâu mà chối? "
"Được, tự cô xem đi" Em ném điện thoại vào lòng cô, ở đó đang phát Video, cô nhìn kĩ nhất thời kinh ngạc không nói được gì
Đọan video ngắn phát ra hai thân ảnh đang ôm nhau hôn cuồng nhiệt, mà hai người không một mảnh vải che thân, người kia rời khỏi môi cô xuống đến cặp bồng đào...
Tất cả đều rõ nét như một chứng cứ gán tội không thể chối cãi, cô ngước lên nhìn anh
"Sao? Cô định giải thích thế nào? Hiểu lầm à? " Nụ cười anh chua xót
"Không, không phải như anh nghĩ đâu" Cô cố giải thích
Mặc Thần cười mỉa đập nát điện thoại rồi đóng xầm cửa lái xe rời đi. Lệ Thương nhìn bóng anh rời đi kìm không được rớt nước mắt, cô biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nếu cô là anh cô sẽ nổi trận mà đánh anh, mắng anh nhưng anh không làm thế, vì anh yêu cô, cô nhanh chóng thay bộ quần áo rồi đến tập đoàn, vừa vào tập đoàn là không khí u ám bao trùm, nhân viên ai làng viêc nấy không dám hó hé gì, cô cũng đoán được chín mười phần rồi. Cô đợi anh nguôi giận sẽ giải thích với anh
"ưm, Mặc Thần" Cô rên lên tiếp nhận nụ hôn ấy, cô ôm anh chặt hơn để cơ thể hai người dán lại nhau
Tony khựng lại, người con gái ấy ở dưới thân anh mà lại gọi tên anh ta, anh lại ở đây mà lợi dụng lúc cô say làm trò đồi bại với cô còn gì là quân tử, anh nghĩ mình nên theo đuổi cô một cách đường đường chính chính thì hơn nhưng thân thể anh lại rất thành thực, anh không thể kiềm chế nổi nữa...
Mặc Thần về tới nhà trời đã tối đen, căn nhà anh ở cũng không có đèn sáng nghĩ chắc cô đã ngủ say anh lại mở phòng ngủ nhưng chăn gối vẫn còn hệt như sáng nay chưa có đụng qua, chẳng lẽ cô còn đang ăn với mấy người đó, anh rút điện thoại gọi cho cô nhưng không một ai nhấc máy lại gọi thêm vào số máy khác
"Alo, ai gọi giờ này vậy?" Phó Trưởng phòng thiết kế nhíu mày, 12 giờ khuya đứa thần kinh nào phá giấc ngủ của mình thế?
"Lệ Thương đâu?" Mặc Thần gằn giọng
Vị phó trưởng phòng bật dậy lắp bắp "dạ... Dạ tôi cũng không biết, chủ tịch thử gọi cho giám đốc Lý đi, tôi không có tham gia ăn mừng" Vừa dứt đã thấy bên kia tắt máy, chồng của cô nhíu mày dụi mắt
"Ai gọi thế vợ? "
"Chủ tịch gọi đòi vợ"
"Ưm, đang ngủ thì chuông điện thoại của vợ phá, vợ cũng nên bù đắp cho anh chứ? " Nói xong hai người đó lại ân ân ái ái, người chồng thầm cảm ơn vị chủ tịch kia ra tay nghĩa hiệp
Mặc Thần lo lắng lại gọi cho cô nhưng vẫn không có ai nhấc máy, lại định gọi thêm cho ông Lý nhưng Âu khi xem đoạn video gửi từ số máy lạ anh lại không tìm cô nữa, khuôn mặt đen lại ánh mắt hung dữ đến đáng sợ, gân xanh nổi lên đầy tay, không kìm chế nổi đập phá đồ đạc.
Lệ Thương nhíu mày tỉnh lại, cô đau đầu nhìn xung quanh, giật nảy mình, đây là đâu? sao cô lại ở đây? Đây đâu phải nhà anh? Cô nhìn xuống kiểm tra người mình, cô vậy mà không mặc quần áo, cô bật dậy nhìn người nằm bên cạnh mình nhíu chặt mày
"Tony? "
"Tony" Cô hét lên làm người kia quay lại trán anh còn có vết bầm
"Em tỉnh rồi hả? "
"Anh.. Anh đã làm gì em? " Cô khóc nức nở giữ chặt mép chăn che không cho thân thể mình bị lộ, cô coi anh là bạn mà anh lại lợi dụng làm trò bẩn thỉu này với cô
"Không có, nghe anh nói" Tony tỉnh táo lại, anh gấp gáp hơn
"Hức hức, anh đồ đê tiện, hèn hạ"
"Em im lặng nếu không anh sẽ giở trò thật đấy"
Lệ Thương cứng đờ người, dịch chuyển thân thể cô lại không cảm thấy đau, thân thể bình thường thì nín khóc hẳn, anh chưa hề làm gì với cô là thật. Nghe anh giải thích một hồi cô lại thầm cảm ơn anh lấy quần áo mặc vào rồi mở nguồn điện thoại, chắc chắn Mặc Thần sẽ tức giận, anh gọi cho cô rất nhiều cuộc chắc chắn rất lo lắng.
Chào Tony xong cô chạy như bay về nhà, mở cửa lại một lần kinh ngạc, đồ đạc khắp nơi đều bị đập phá mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi làm cho cô hoảng loạn, vào nhà là mùi rượu nồng nặc áp chế mũi cô, thân ảnh đang nằm bừa trên sàn nhà tay cầm chai rượu ánh mắt mờ mịt, cô vội chạy đến kéo người anh tựa vào ghế sofa, vỗ vỗ mặt anh "Mặc Thần, có chuyện gì thế? "
Anh lại như người vô hồn không trả lời cô lại tiếp tục lấy chai rượu lên tu một ngụm lớn
"Đã xảy ra chuyện gì? Mặc Thần đừng làm em sợ " Cô dựt chai rượu ra, anh quay sang nhìn cô giật lấy nó đập tan tành làm cho cô hoảng sợ tột độ, thân thể cứng đờ khi nghe anh nói chữ " Biến"
Cô không biết anh đã xảy ra chuyện gì lại nhìn xuống bàn tay đang chảy máu của anh vô thức rơi nước mắt, cô mặc kệ anh đã xảy ra chuyện gì cô lo lắng cho sức khỏe của anh" Em giúp anh băng bó "
Cô cầm lấy bàn tay anh nhưng Mặc Thần gạt phăng ra, trợn mắt "tối qua cô đi đâu? "
"Em.. " Lệ Thương sợ hãi
"Ngủ với thằng đó thích hơn tôi đúng không? "
"Anh nói gì thế? "
"Cô còn chối sao? "
"Em có làm gì đâu mà chối? "
"Được, tự cô xem đi" Em ném điện thoại vào lòng cô, ở đó đang phát Video, cô nhìn kĩ nhất thời kinh ngạc không nói được gì
Đọan video ngắn phát ra hai thân ảnh đang ôm nhau hôn cuồng nhiệt, mà hai người không một mảnh vải che thân, người kia rời khỏi môi cô xuống đến cặp bồng đào...
Tất cả đều rõ nét như một chứng cứ gán tội không thể chối cãi, cô ngước lên nhìn anh
"Sao? Cô định giải thích thế nào? Hiểu lầm à? " Nụ cười anh chua xót
"Không, không phải như anh nghĩ đâu" Cô cố giải thích
Mặc Thần cười mỉa đập nát điện thoại rồi đóng xầm cửa lái xe rời đi. Lệ Thương nhìn bóng anh rời đi kìm không được rớt nước mắt, cô biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nếu cô là anh cô sẽ nổi trận mà đánh anh, mắng anh nhưng anh không làm thế, vì anh yêu cô, cô nhanh chóng thay bộ quần áo rồi đến tập đoàn, vừa vào tập đoàn là không khí u ám bao trùm, nhân viên ai làng viêc nấy không dám hó hé gì, cô cũng đoán được chín mười phần rồi. Cô đợi anh nguôi giận sẽ giải thích với anh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.