Chương 96: Bà chủ hàng thật giá thật
Hà Quan
09/03/2024
Phạm Thanh Khê từng nhắc qua bản thân thích bắn cung và cưỡi ngựa, Lam Thư Dung cũng từng nói muốn Phạm Thanh Khê dạy nàng nhưng mà lâu như vậy vẫn chưa có cơ hội.
Hôm nay là sinh nhật Lam Thư Dung, Phạm Thanh Khê đề nghị đưa nàng đến trường đua học cưỡi ngựa, Lam Thư Dung không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Con đường dẫn đến trường đua ngựa được bao phủ bởi những hàng cây cao lớn. Từ xa xa đã có thể nhìn thấy những mái vòm cong cong của khán đài, nó giống như những chiếc mai rùa khổng lồ. Bên ngoài là hàng rào trắng muốt, ngăn cách khu vực khán giả với đường đua.
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn, sân cỏ bên ngoài đường đua phủ lên một màu xanh mềm mại, len lỏi vào đó là những bông hoa đủ màu điểm tô thêm vẻ đẹp của nơi đây.
Chỉ là chỗ này ngoài huấn luyện viên thì không có thêm người khác, Lam Thư Dung tự đặt câu hỏi, chẳng lẽ mọi người biết nàng đến đây, sợ nàng không điều khiển được ngựa nên trốn hết rồi sao?
“Thanh Khê, tại sao chỗ này vắng như vậy?”
Không biết thì nên hỏi là tốt nhất.
Phạm Thanh Khê mỉm cười: “Chị bao hết chỗ này rồi.”
So với nàng dự đoán cũng không khác biệt cho lắm.
Huấn luyện viên nhìn thấy hai người mới từ xa đi đến: “Cô Phạm đúng không? Chúng tôi đã chuẩn bị tốt, hai người có thể vào trong.”
Phạm Thanh Khê nắm tay Lam Thư Dung, trước tiên giới thiệu cho nàng từng khu vực chức năng của trường đua sau đó mới để nàng thay trang phục.
Để tiện cho việc cưỡi ngựa, lúc ra ngoài hai người đều mặc quần dài và áo thun ôm sát cơ thể. Bây giờ chỉ việc đi thêm giày và đội nón bảo hộ là được.
Dáng người của Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung đều rất tốt cho nên khi hai người lên đồ, huấn luyện viên không tự chủ cảm thán. Nếu nói hai người đến cưỡi ngựa chi bằng nói đến để chụp ảnh mẫu thì đúng hơn.
Phạm Thanh Khê mặc bộ đồ màu trắng, phong thái tự tin cao lãnh. Lam Thư Dung lại mặc màu đen tương phản, vòng eo tinh tế, chân dài thon thả, còn có đôi mắt mang theo ý cười ẩn hiện sau lớp nón bảo hộ.
Nàng hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Giọng nói không giấu được hào hứng.
Phạm Thanh Khê dắt tay nàng: “Chúng ta sang bên kia chọn ngựa.”
Chuồng ngựa bên trong có rất nhiều chủng loại, chẳng hạn như ngựa thuần chủng Thoroughbred, ngựa Ả Rập, ngựa Standardbred, ngựa Morgan,...
Lam Thư Dung nhìn hết một vòng, đặc biệt dành sự thích thú với hai chú ngựa trắng đen tương tự quần áo hai người đang mặc.
Chú ngựa to hơn có bộ lông màu đen tuyền óng ánh, cả người toát lên vẻ dũng mãnh và oai vệ. Chú ngựa màu trắng có đôi mắt nâu hiền lành, bờm và đuôi của nó mượt mà như suối đang không ngừng phấp phới trong gió.
Huấn luyện viên giới thiệu một lượt: “Con này là Đại Mã, chạy rất nhanh nhưng cũng rất khó thuần. Con này là Tiểu Bạch, tính cách rất tốt, phù hợp với những ai mới học cưỡi ngựa.”
Lam Thư Dung vểnh môi chỉ vào con màu đen: “Em muốn con này.”
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ: “Không được, rất nguy hiểm.”
Lam Thư Dung bĩu môi: “Nhưng mà nó màu đen giống em ah.”
Phạm Thanh Khê hiếm khi không chiều theo nàng: “Đợi em cưỡi quen rồi mới cưỡi nó được không?”
Cô đã nói như vậy Lam Thư Dung chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
“Được rồi, vậy thì em sẽ cưỡi Tiểu Bạch.”
Phạm Thanh Khê hướng dẫn nàng chải lông ngựa, dắt ngựa sau mới đến cách lên ngựa và giữ thăng bằng. Ban đầu Lam Thư Dung vẫn có chút chưa thích ứng, liên tục ngã nhào lên người Phạm Thanh Khê. Đợi đến lúc quen rồi, nàng mới kiêu ngạo mà nói với cô: “Đến đây, đua với em.”
Phạm Thanh Khê đồng ý, cô leo lên lưng Đại Mã cùng nàng “chiến” một vòng.
Đại Mã và Tiểu Bạch rít lên một cái sau đó sảy bước chạy trên trường đua. Hai người song song chạy cùng nhau, dáng người đẹp đẽ cùng tư thế chắc chắn tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Huấn luyện viên ở bên ngoài không nhịn được giơ điện thoại chụp mấy tấm ảnh, anh ta đã từng gặp không ít người nhưng đẹp đôi như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Sau khi chơi đùa mệt rồi, Lam Thư Dung cùng với Phạm Thanh Khê dắt theo hai con ngựa thả bước trở về.
Nàng cảm thán: “Không ngờ đua ngựa lại thú vị như vậy, biết vậy em đã sớm lôi kéo chị đến đây.”
Phạm Thanh Khê đưa tay giúp nàng lau mồ hôi: “Nếu em thích sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến, có được không?”
Lam Thư Dung đương nhiên không từ chối: “Bảo bối thật tốt.”
Sau đó còn hôn cô một cái.
Phạm Thanh Khê mỉm cười, vừa lúc này ở đằng xa thấp thoáng có vài chú ngựa xuất hiện, trên cổ chúng còn đeo một cái vòng hoa. Lam Thư Dung đưa mắt nhìn, hình như càng lúc càng nhiều.
Nàng quay đầu hỏi Phạm Thanh Khê: “Chúng nó làm sao vậy?”
Phạm Thanh Khê không đáp lời, chỉ lấy ra một cái còi thổi nhẹ một cái, đám ngựa kia lập tức ngay ngắn xếp thành hình trái tim xung quanh hai người.
Màn hình lớn ở trường đua cũng vừa lúc phát một đoạn phim, trong đó là những khung ảnh kể từ ngày đầu tiên hai người quen biết đến tận hôm nay.
Lam Thư Dung ý thức được điều gì đó, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Phạm Thanh Khê ở trước mặt mình quỳ xuống, từ từ đem chiếc hộp bằng nhung đưa đến trước mặt.
Cô nói: “Lam tiểu thư, chúng ta kết hôn nhé?”
Trái tim Lam Thư Dung theo lời cầu hôn của cô mà chạy nhảy khắp lồng ngực, trong đôi mắt xinh đẹp kia dần dần ánh lên sóng nước.
Nàng đưa tay trái cho cô, nhưng vẫn giữ lại chút ngạo kiều: “Nể mặt chị nhọc lòng chuẩn bị, em đồng ý.”
Phạm Thanh Khê bật cười nắm lấy tay nàng, đem chiếc nhẫn bạch kim hình hoa hồng cách điệu đeo lên ngón áp út, xong xuôi hết thảy cô lại trân trọng đặt lên đó một nụ hôn.
Lam Thư Dung ôm Phạm Thanh Khê thật chặt, nàng bật khóc nức nở: “Phạm Thanh Khê, em rất hạnh phúc, cuối cùng em cũng được cầu hôn rồi, huhu.”
Phạm Thanh Khê thực sự có chút dở khóc dở cười, cô đưa tay ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng hôn xuống. Đầu óc Lam Thư Dung bây giờ đã bị mật ngọt lấp đầy, nàng vô thức ngẩng đầu đáp lại, môi lưỡi quấn lấy nhau thỏa thích trêu đùa.
Trường đua rộng lớn bây giờ chỉ còn lại một thước phim tuyệt đẹp.
...
Nhân viên của Đông Bá chưa từng gặp Đại tiểu thư nhưng lại biết Đại tiểu thư hai tháng trước đã kết hôn, chính là vào dịp Valentine. Họ còn nghe nói hôn lễ được tổ chức rất hoành tráng, Chủ tịch và phu nhân đều nghỉ việc tận một tuần để bay sang Hawaii tham dự. Nhưng mà rất tiếc, bọn họ ngay cả một tấm ảnh cũng không được nhìn thấy.
Cơ mà bọn họ vẫn biết được bạn đời của Đại tiểu thư lại chính là Tổng giám đốc hiện tại của họ. Còn nhớ lúc trước khi Phạm Thanh Khê vừa nhận chức Phó tổng đã có không ít lời đồn đoán lung tung, bây giờ những người đó xem như có thể hoàn toàn ngậm miệng.
Phạm Thanh Khê có nhan sắc thì không nói đi, học vấn cùng năng lực lại không phải người bình thường có thể sánh được. Vụ việc lần trước bọn họ ít nhiều cũng được biết, Phạm Thanh Khê không những kịp thời ngăn chặn nguy cơ mà còn giúp công ty hạn chế tổn thất đến mức tối đa.
Sau khi hưởng tuần trăng mật trở về, Phạm Thanh Khê đã chính thức ngồi lên ghế Tổng giám đốc. Đổng Thừa Lâm từ đó cũng ít khi đến công ty, toàn bộ công việc đều giao cho Phạm Thanh Khê toàn quyền quyết định. Bọn họ nghe người ngoài đồn đại rằng Chủ tịch là muốn ở bên con gái nhỏ nhiều hơn, bù đắp những thiếu sót trong suốt hai mươi năm qua. Nhưng mà con gái nhỏ là nói ai bọn họ cũng không xác định.
Về phần Phạm Thanh Khê, bọn họ vẫn còn một chút nghi vấn. Đều là người trẻ với nhau, đương nhiên sẽ để ý những chuyện bát quái trên mạng. Còn nhớ năm trước Phạm Thanh Khê cùng với Ảnh hậu họ Lam tham gia chương trình thực tế, còn được fan đẩy thuyền rất nhiệt tình. Đùng một cái cô lại kết hôn mà Ảnh hậu họ Lam cũng mất hút. Không lẽ lại có một màn bứt ép cướp đoạt người yêu? Nhưng mà nghe nói tình cảm của Tổng giám đốc và Đại tiểu thư rất tốt, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Không đợi bọn họ thắc mắc quá lâu, Lam Thư Dung hôm nay rảnh rỗi liền lén lút chạy đến Đông Bá, chủ yếu muốn cho Phạm Thanh Khê một bất ngờ.
Nàng ăn mặc xinh đẹp, đeo kính râm, trong tay còn ôm một đóa hoa hồng cực lớn. Khi chiếc Cadillac màu đen dừng lại, Lam Thư Dung ngạo nghễ đạp lên giày cao gót màu đỏ tiến vào cửa lớn tòa nhà Đông Bá.
Lễ tân nhìn thấy nàng có chút choáng váng, cô cùng lắm chỉ hơn hai mươi, bình thường cùng bạn trai đi xem phim rất nhiều nên liếc mắt một cái đã nhận ra người đang tiến đến chỗ thang máy là ai.
Cô cũng biết lời đồn trong nhóm chat công ty, cảm thấy “đối tượng mập mờ cũ” chạy đến đây nhất định là để tìm Phạm tổng, nếu không sớm ngăn cản chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
“Khoan đã, xin hỏi chị đã hẹn trước chưa?”
Lam Thư Dung quay đầu nhìn lễ tân, sau đó lắc đầu. Nàng muốn tạo bất ngờ cho Phạm Thanh Khê, sao có thể hẹn trước.
Lễ tân nghe vậy thì không khách sáo: “Xin lỗi, Đông Bá có quy định nếu không hẹn trước sẽ không được tiến vào công ty. Phiền chị thông báo cho người muốn gặp.”
Lam Thư Dung có chút không kiên nhẫn, rõ ràng là công ty nhà mình nhưng muốn vào lại khó khăn như vậy. Nếu biết sớm trước đây nàng cũng không cần giấu giấu diếm diếm, trực tiếp đến đây lượn vài vòng là được.
“Tôi...”
“Có chuyện gì?”
Người đến là Mạnh Nguyệt Chi, sau khi Phạm Thanh Khê từ Hỷ Tinh Phong Lạc chuyển đến Đông Bá thì Mạnh Nguyệt Chi cũng đi theo. Lần trước hôn lễ của Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung ở Hawaii cô cũng có tham dự, thời gian Phạm Thanh Khê hưởng tuần trăng mật, cũng nhờ Mạnh Nguyệt Chi mà mọi công việc vẫn diễn ra đúng tiến độ.
Không đợi lễ tân trả lời, Mạnh Nguyệt Chi đã nhìn thấy Lam Thư Dung: “Lam tiểu thư, đến tìm Phạm tổng sao?”
Lam Thư Dung gật đầu, đung đưa bó hoa trong tay: “Muốn cho chị ấy một bất ngờ.”
Mạnh Nguyệt Chi mỉm cười tỏ ý đã hiểu: “Phạm tổng đang ở phòng làm việc, thang máy chuyên dụng bên này. Có cần tôi đưa cô lên không?”
Lam Thư Dung xua tay: “Không cần, cô bận việc của cô đi.”
Nàng nói xong nhanh chóng đi vào thang máy chuyên dụng, ấn nút lên tầng cao nhất.
Lễ tân mặt mày ngơ ngác, quay sang hỏi Mạnh Nguyệt Chi: “Trợ lý Mạnh, người đó không phải là Lam Thư Dung sao? Sao...”
Mạnh Nguyệt Chi xùy một tiếng: “Ngốc, đó chính là bà chủ thực sự của các người.”
Biểu cảm của lễ tân giống như hóa đá, đợi Mạnh Nguyệt Chi đi rồi mới nhanh chóng nhắn tin vào nhóm chat: [Aaaaa, tôi vừa phát hiện Lam Thư Dung chính là Đại tiểu thư hàng thật giá thật trong truyền thuyết.]
Hôm nay là sinh nhật Lam Thư Dung, Phạm Thanh Khê đề nghị đưa nàng đến trường đua học cưỡi ngựa, Lam Thư Dung không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Con đường dẫn đến trường đua ngựa được bao phủ bởi những hàng cây cao lớn. Từ xa xa đã có thể nhìn thấy những mái vòm cong cong của khán đài, nó giống như những chiếc mai rùa khổng lồ. Bên ngoài là hàng rào trắng muốt, ngăn cách khu vực khán giả với đường đua.
Lam Thư Dung đưa mắt nhìn, sân cỏ bên ngoài đường đua phủ lên một màu xanh mềm mại, len lỏi vào đó là những bông hoa đủ màu điểm tô thêm vẻ đẹp của nơi đây.
Chỉ là chỗ này ngoài huấn luyện viên thì không có thêm người khác, Lam Thư Dung tự đặt câu hỏi, chẳng lẽ mọi người biết nàng đến đây, sợ nàng không điều khiển được ngựa nên trốn hết rồi sao?
“Thanh Khê, tại sao chỗ này vắng như vậy?”
Không biết thì nên hỏi là tốt nhất.
Phạm Thanh Khê mỉm cười: “Chị bao hết chỗ này rồi.”
So với nàng dự đoán cũng không khác biệt cho lắm.
Huấn luyện viên nhìn thấy hai người mới từ xa đi đến: “Cô Phạm đúng không? Chúng tôi đã chuẩn bị tốt, hai người có thể vào trong.”
Phạm Thanh Khê nắm tay Lam Thư Dung, trước tiên giới thiệu cho nàng từng khu vực chức năng của trường đua sau đó mới để nàng thay trang phục.
Để tiện cho việc cưỡi ngựa, lúc ra ngoài hai người đều mặc quần dài và áo thun ôm sát cơ thể. Bây giờ chỉ việc đi thêm giày và đội nón bảo hộ là được.
Dáng người của Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung đều rất tốt cho nên khi hai người lên đồ, huấn luyện viên không tự chủ cảm thán. Nếu nói hai người đến cưỡi ngựa chi bằng nói đến để chụp ảnh mẫu thì đúng hơn.
Phạm Thanh Khê mặc bộ đồ màu trắng, phong thái tự tin cao lãnh. Lam Thư Dung lại mặc màu đen tương phản, vòng eo tinh tế, chân dài thon thả, còn có đôi mắt mang theo ý cười ẩn hiện sau lớp nón bảo hộ.
Nàng hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Giọng nói không giấu được hào hứng.
Phạm Thanh Khê dắt tay nàng: “Chúng ta sang bên kia chọn ngựa.”
Chuồng ngựa bên trong có rất nhiều chủng loại, chẳng hạn như ngựa thuần chủng Thoroughbred, ngựa Ả Rập, ngựa Standardbred, ngựa Morgan,...
Lam Thư Dung nhìn hết một vòng, đặc biệt dành sự thích thú với hai chú ngựa trắng đen tương tự quần áo hai người đang mặc.
Chú ngựa to hơn có bộ lông màu đen tuyền óng ánh, cả người toát lên vẻ dũng mãnh và oai vệ. Chú ngựa màu trắng có đôi mắt nâu hiền lành, bờm và đuôi của nó mượt mà như suối đang không ngừng phấp phới trong gió.
Huấn luyện viên giới thiệu một lượt: “Con này là Đại Mã, chạy rất nhanh nhưng cũng rất khó thuần. Con này là Tiểu Bạch, tính cách rất tốt, phù hợp với những ai mới học cưỡi ngựa.”
Lam Thư Dung vểnh môi chỉ vào con màu đen: “Em muốn con này.”
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ: “Không được, rất nguy hiểm.”
Lam Thư Dung bĩu môi: “Nhưng mà nó màu đen giống em ah.”
Phạm Thanh Khê hiếm khi không chiều theo nàng: “Đợi em cưỡi quen rồi mới cưỡi nó được không?”
Cô đã nói như vậy Lam Thư Dung chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
“Được rồi, vậy thì em sẽ cưỡi Tiểu Bạch.”
Phạm Thanh Khê hướng dẫn nàng chải lông ngựa, dắt ngựa sau mới đến cách lên ngựa và giữ thăng bằng. Ban đầu Lam Thư Dung vẫn có chút chưa thích ứng, liên tục ngã nhào lên người Phạm Thanh Khê. Đợi đến lúc quen rồi, nàng mới kiêu ngạo mà nói với cô: “Đến đây, đua với em.”
Phạm Thanh Khê đồng ý, cô leo lên lưng Đại Mã cùng nàng “chiến” một vòng.
Đại Mã và Tiểu Bạch rít lên một cái sau đó sảy bước chạy trên trường đua. Hai người song song chạy cùng nhau, dáng người đẹp đẽ cùng tư thế chắc chắn tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Huấn luyện viên ở bên ngoài không nhịn được giơ điện thoại chụp mấy tấm ảnh, anh ta đã từng gặp không ít người nhưng đẹp đôi như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Sau khi chơi đùa mệt rồi, Lam Thư Dung cùng với Phạm Thanh Khê dắt theo hai con ngựa thả bước trở về.
Nàng cảm thán: “Không ngờ đua ngựa lại thú vị như vậy, biết vậy em đã sớm lôi kéo chị đến đây.”
Phạm Thanh Khê đưa tay giúp nàng lau mồ hôi: “Nếu em thích sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến, có được không?”
Lam Thư Dung đương nhiên không từ chối: “Bảo bối thật tốt.”
Sau đó còn hôn cô một cái.
Phạm Thanh Khê mỉm cười, vừa lúc này ở đằng xa thấp thoáng có vài chú ngựa xuất hiện, trên cổ chúng còn đeo một cái vòng hoa. Lam Thư Dung đưa mắt nhìn, hình như càng lúc càng nhiều.
Nàng quay đầu hỏi Phạm Thanh Khê: “Chúng nó làm sao vậy?”
Phạm Thanh Khê không đáp lời, chỉ lấy ra một cái còi thổi nhẹ một cái, đám ngựa kia lập tức ngay ngắn xếp thành hình trái tim xung quanh hai người.
Màn hình lớn ở trường đua cũng vừa lúc phát một đoạn phim, trong đó là những khung ảnh kể từ ngày đầu tiên hai người quen biết đến tận hôm nay.
Lam Thư Dung ý thức được điều gì đó, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Phạm Thanh Khê ở trước mặt mình quỳ xuống, từ từ đem chiếc hộp bằng nhung đưa đến trước mặt.
Cô nói: “Lam tiểu thư, chúng ta kết hôn nhé?”
Trái tim Lam Thư Dung theo lời cầu hôn của cô mà chạy nhảy khắp lồng ngực, trong đôi mắt xinh đẹp kia dần dần ánh lên sóng nước.
Nàng đưa tay trái cho cô, nhưng vẫn giữ lại chút ngạo kiều: “Nể mặt chị nhọc lòng chuẩn bị, em đồng ý.”
Phạm Thanh Khê bật cười nắm lấy tay nàng, đem chiếc nhẫn bạch kim hình hoa hồng cách điệu đeo lên ngón áp út, xong xuôi hết thảy cô lại trân trọng đặt lên đó một nụ hôn.
Lam Thư Dung ôm Phạm Thanh Khê thật chặt, nàng bật khóc nức nở: “Phạm Thanh Khê, em rất hạnh phúc, cuối cùng em cũng được cầu hôn rồi, huhu.”
Phạm Thanh Khê thực sự có chút dở khóc dở cười, cô đưa tay ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng hôn xuống. Đầu óc Lam Thư Dung bây giờ đã bị mật ngọt lấp đầy, nàng vô thức ngẩng đầu đáp lại, môi lưỡi quấn lấy nhau thỏa thích trêu đùa.
Trường đua rộng lớn bây giờ chỉ còn lại một thước phim tuyệt đẹp.
...
Nhân viên của Đông Bá chưa từng gặp Đại tiểu thư nhưng lại biết Đại tiểu thư hai tháng trước đã kết hôn, chính là vào dịp Valentine. Họ còn nghe nói hôn lễ được tổ chức rất hoành tráng, Chủ tịch và phu nhân đều nghỉ việc tận một tuần để bay sang Hawaii tham dự. Nhưng mà rất tiếc, bọn họ ngay cả một tấm ảnh cũng không được nhìn thấy.
Cơ mà bọn họ vẫn biết được bạn đời của Đại tiểu thư lại chính là Tổng giám đốc hiện tại của họ. Còn nhớ lúc trước khi Phạm Thanh Khê vừa nhận chức Phó tổng đã có không ít lời đồn đoán lung tung, bây giờ những người đó xem như có thể hoàn toàn ngậm miệng.
Phạm Thanh Khê có nhan sắc thì không nói đi, học vấn cùng năng lực lại không phải người bình thường có thể sánh được. Vụ việc lần trước bọn họ ít nhiều cũng được biết, Phạm Thanh Khê không những kịp thời ngăn chặn nguy cơ mà còn giúp công ty hạn chế tổn thất đến mức tối đa.
Sau khi hưởng tuần trăng mật trở về, Phạm Thanh Khê đã chính thức ngồi lên ghế Tổng giám đốc. Đổng Thừa Lâm từ đó cũng ít khi đến công ty, toàn bộ công việc đều giao cho Phạm Thanh Khê toàn quyền quyết định. Bọn họ nghe người ngoài đồn đại rằng Chủ tịch là muốn ở bên con gái nhỏ nhiều hơn, bù đắp những thiếu sót trong suốt hai mươi năm qua. Nhưng mà con gái nhỏ là nói ai bọn họ cũng không xác định.
Về phần Phạm Thanh Khê, bọn họ vẫn còn một chút nghi vấn. Đều là người trẻ với nhau, đương nhiên sẽ để ý những chuyện bát quái trên mạng. Còn nhớ năm trước Phạm Thanh Khê cùng với Ảnh hậu họ Lam tham gia chương trình thực tế, còn được fan đẩy thuyền rất nhiệt tình. Đùng một cái cô lại kết hôn mà Ảnh hậu họ Lam cũng mất hút. Không lẽ lại có một màn bứt ép cướp đoạt người yêu? Nhưng mà nghe nói tình cảm của Tổng giám đốc và Đại tiểu thư rất tốt, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Không đợi bọn họ thắc mắc quá lâu, Lam Thư Dung hôm nay rảnh rỗi liền lén lút chạy đến Đông Bá, chủ yếu muốn cho Phạm Thanh Khê một bất ngờ.
Nàng ăn mặc xinh đẹp, đeo kính râm, trong tay còn ôm một đóa hoa hồng cực lớn. Khi chiếc Cadillac màu đen dừng lại, Lam Thư Dung ngạo nghễ đạp lên giày cao gót màu đỏ tiến vào cửa lớn tòa nhà Đông Bá.
Lễ tân nhìn thấy nàng có chút choáng váng, cô cùng lắm chỉ hơn hai mươi, bình thường cùng bạn trai đi xem phim rất nhiều nên liếc mắt một cái đã nhận ra người đang tiến đến chỗ thang máy là ai.
Cô cũng biết lời đồn trong nhóm chat công ty, cảm thấy “đối tượng mập mờ cũ” chạy đến đây nhất định là để tìm Phạm tổng, nếu không sớm ngăn cản chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
“Khoan đã, xin hỏi chị đã hẹn trước chưa?”
Lam Thư Dung quay đầu nhìn lễ tân, sau đó lắc đầu. Nàng muốn tạo bất ngờ cho Phạm Thanh Khê, sao có thể hẹn trước.
Lễ tân nghe vậy thì không khách sáo: “Xin lỗi, Đông Bá có quy định nếu không hẹn trước sẽ không được tiến vào công ty. Phiền chị thông báo cho người muốn gặp.”
Lam Thư Dung có chút không kiên nhẫn, rõ ràng là công ty nhà mình nhưng muốn vào lại khó khăn như vậy. Nếu biết sớm trước đây nàng cũng không cần giấu giấu diếm diếm, trực tiếp đến đây lượn vài vòng là được.
“Tôi...”
“Có chuyện gì?”
Người đến là Mạnh Nguyệt Chi, sau khi Phạm Thanh Khê từ Hỷ Tinh Phong Lạc chuyển đến Đông Bá thì Mạnh Nguyệt Chi cũng đi theo. Lần trước hôn lễ của Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung ở Hawaii cô cũng có tham dự, thời gian Phạm Thanh Khê hưởng tuần trăng mật, cũng nhờ Mạnh Nguyệt Chi mà mọi công việc vẫn diễn ra đúng tiến độ.
Không đợi lễ tân trả lời, Mạnh Nguyệt Chi đã nhìn thấy Lam Thư Dung: “Lam tiểu thư, đến tìm Phạm tổng sao?”
Lam Thư Dung gật đầu, đung đưa bó hoa trong tay: “Muốn cho chị ấy một bất ngờ.”
Mạnh Nguyệt Chi mỉm cười tỏ ý đã hiểu: “Phạm tổng đang ở phòng làm việc, thang máy chuyên dụng bên này. Có cần tôi đưa cô lên không?”
Lam Thư Dung xua tay: “Không cần, cô bận việc của cô đi.”
Nàng nói xong nhanh chóng đi vào thang máy chuyên dụng, ấn nút lên tầng cao nhất.
Lễ tân mặt mày ngơ ngác, quay sang hỏi Mạnh Nguyệt Chi: “Trợ lý Mạnh, người đó không phải là Lam Thư Dung sao? Sao...”
Mạnh Nguyệt Chi xùy một tiếng: “Ngốc, đó chính là bà chủ thực sự của các người.”
Biểu cảm của lễ tân giống như hóa đá, đợi Mạnh Nguyệt Chi đi rồi mới nhanh chóng nhắn tin vào nhóm chat: [Aaaaa, tôi vừa phát hiện Lam Thư Dung chính là Đại tiểu thư hàng thật giá thật trong truyền thuyết.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.