Chương 91: Phạm tổng, có người ức hiếp em
Hà Quan
09/03/2024
Phạm Thanh Khê vừa đến Đông Bá đã ngồi vào ghế Phó Tổng giám đốc khiến nhân viên trên dưới được dịp bàn tán xôn xao.
Người hiểu biết thì nói cô nhờ vào thành tích cùng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm tại Anh quốc mà đường đường chính chính ngồi vào ghế Phó Tổng.
Người không hiểu biết lại nói cô là nhờ vào quen biết, còn không biết sẽ làm nên trò trống gì.
Người xấu miệng hơn lại cho rằng cô chính là tình nhân bên ngoài của Chủ tịch, sớm muộn gì cũng sẽ bị phu nhân tìm đến tống cổ về nhà.
Còn có một số đồn đoán nói cô là Đại tiểu thư nhiều năm không lộ diện của Đổng gia. Nhưng mà suy đoán này cũng nhanh chóng bị bác bỏ bởi vì Phạm Thanh Khê không mang họ Đổng.
Tính đến hiện tại, Phạm Thanh Khê đã nhậm chức được nửa tháng, thời gian qua cô chủ yếu dành thời gian xem lại các báo cáo tài chính cũng như tìm hiểu văn hóa công ty, làm quen với các vị lãnh đạo.
Về phía Lam Thư Dung, gần nhất Hỷ Tinh Phong Lạc và cảnh sát đã ra thông báo cuối cùng để kết thúc vụ việc kia. Tuy trên mạng vẫn có người tỏ ra không phục nhưng đối với nàng cũng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng.
Mỗi người một cái miệng, nói mệt rồi thì sẽ không nói nữa. Lam Thư Dung nàng chính là không quan tâm. Vả lại bạn gái của nàng sẽ thay nàng giải quyết tốt, việc của nàng chỉ đơn giản là chăm sóc Phạm Thanh Khê thật tốt mà thôi.
Lam Thư Dung nghĩ như vậy nhưng thực tế thế nào chỉ có Phạm Thanh Khê biết.
Mấy ngày trước nàng có đăng một bức ảnh, trong ảnh là hình ảnh nàng cùng với một người đàn ông đang chăm chú trao đổi về một bức họa. Những người có tìm hiểu vừa nhìn đã có thể nhận ra người đàn ông kia chính là Lạc Diêu, bậc thầy hội họa từ Ý trở về.
Ở dưới có rất nhiều bình luận, người thì hỏi nàng dự định sắp tới thế nào, người thì chạy vào an ủi nhưng cũng có người đơn thuần muốn thưởng thức cảnh đẹp, vừa hay thần thái của nàng trong bức ảnh đó khiến người ta không nhịn được mà nhìn lâu hơn nữa.
Lam Thư Dung thời gian qua đúng thật là rất thong thả, nàng rời xa hội họa lâu như vậy nên có những thứ còn chưa bắt kịp. May mắn lần này Lạc Diêu ở lại trong nước một thời gian dài, Lam Thư Dung liền tranh thủ cơ hội đến ôn tập một chút.
Dưới ánh mắt của Lạc Diêu, Lam Thư Dung chính là một hạt giống tốt. Phong cách vẽ tranh cùng với tư duy hình ảnh của nàng cùng với Tống Thanh Đài có rất nhiều điểm tương đồng. Nếu như chịu khó bồi dưỡng trong tương lai nhất định sẽ có thêm một Tống Thanh Đài thứ hai.
Thêm nữa, Lạc Diêu cũng đã biết được chuyện của nàng cùng với Phạm Thanh Khê, đây coi như là ông trời sắp đặt, muốn chạy cũng không thoát.
Lộ Dĩ Hiên khoác vai Lam Thư Dung: “Không ngờ mình và cậu lại có thể lần nữa cùng nhau tung hoành.”
Lam Thư Dung ghét bỏ gỡ tay Lộ Dĩ Hiên ra: “Ai thèm tung hoành cùng cậu.”
Lộ Dĩ Hiên bĩu môi: “Mình quên mất ai đó đã là hoa có chủ, làm gì có thời gian chạy đông chạy tây với mình.”
Lam Thư Dung nghiêm trang vỗ vỗ vai Lộ Dĩ Hiên, giống như tán thưởng: “Cậu hiểu là tốt.”
Lạc Diêu ở bên cạnh bật cười: “Bình thường đã thấy Dĩ Hiên hoạt bát, ở bên cạnh Thư Dung lại càng hoạt bát hơn.”
Lộ Dĩ Hiên nhe răng: “Thầy à, lời này là khen hay chê?”
Lạc Diêu lắc đầu, không có trả lời tiếp.
Lộ Dĩ Hiên cũng không truy cứu nữa mà kéo Lam Thư Dung sang một bên: “Đến đây ngồi xuống kể mình nghe một chút chuyện riêng tư của hai người đi.”
Lam Thư Dung liếc cô một cái: “Cậu cũng biết là chuyện riêng tư, vậy còn muốn nghe?”
Lộ Dĩ Hiên gật đầu như gà mổ thóc: “Hai người ai nằm trên nhiều hơn?”
Cô nói xong lại liếc mắt nhìn dấu dâu tây trên cổ Lam Thư Dung, lập tức hiểu ra: “Thôi, không cần nói, mình biết rồi.”
Lam Thư Dung phát hiện Lộ Dĩ Hiên nhìn thấy nên lập tức xù lông: “Cậu biết cái gì chứ. Tại mình không muốn nằm trên thôi, lúc mình muốn chị ấy cũng không làm lại mình!”
Ánh mắt Lộ Dĩ Hiên lộ rõ nghi hoặc: “Thật không đó?”
Lam Thư Dung quả quyết: “Đương nhiên là thật rồi, mình còn có thể gạt cậu à?”
Lộ Dĩ Hiên đưa tay miết miết cằm: “Để lần sau mình gặp chị Thanh Khê xác minh lại một chút.”
Thái độ này rõ ràng là hoàn toàn không tin tưởng.
Lam Thư Dung tức giận muốn chết, nàng âm thầm hạ quyết tâm tối nay nhất định phải đè được Phạm Thanh Khê.
...
Phạm Thanh Khê đang ngồi nói chuyện cùng với Đổng Thừa Lâm ở Văn phòng Chủ tịch, không hiểu sao đột nhiên lại hắt xì một cái.
Cô nâng mắt: “Xin lỗi.”
Đổng Thừa Lâm cũng không để ý: “Không sao, tiếp tục đi.”
Mấy ngày qua Phạm Thanh Khê dành toàn bộ thời gian xem lại các số liệu cùng báo cáo của Tập đoàn, bằng kinh nghiệm cùng sự nhạy bén của mình cô đã phát hiện rất nhiều lỗ hổng.
Vốn dĩ muốn đợi thêm thời gian thu thập thêm chứng cứ nhưng mà mấy ngày nay lỗ hổng ngày càng lớn cho nên cần thiết báo cho Đổng Thừa Lâm ngay.
“Chủ tịch, Giám đốc Tài chính hiện tại của Đông Bá là người thế nào?”
Đổng Thừa Lâm chầm chậm trả lời: “Phương Nhân Quân đã làm việc ở Đông Bá được mười năm. Tuy không phải quá xuất sắc nhưng bù lại tính cách trầm ổn lại chịu khó. Trước giờ chưa từng xảy ra sai lầm.”
Phạm Thanh Khê gật đầu: “Sau khi đọc hết một loạt các báo cáo, tôi nhận thấy sự gia tăng đột biến trong các khoản chi phí hoạt động trong quý vừa qua. Một số hóa đơn có dấu hiệu làm giả một cách chuyên nghiệp. Thêm nữa, dòng tiền của công ty đang có dấu hiệu suy giảm. Mặc dù doanh thu tăng trưởng nhưng lượng tiền mặt lưu chuyển đang giảm dần. Điều này sẽ dẫn đến nguy cơ thiếu hụt vốn trong tương lai.”
Phạm Thanh Khê chỉ vào tài liệu: “Chủ tịch, chú xem chỗ này. Báo cáo này nhìn bề ngoài rất ổn, các con số khớp đến hoàn hảo, nhưng mà càng hoàn hảo thì càng có vấn đề. Chỗ này, trang thứ tư, số liệu lặp đi lặp lại rất đều đặn. Theo xác suất thống kê, trùng hợp đến mức nào cũng không thể đạt được tỉ lệ này. Cho nên tôi suy đoán đã có người nhúng tay làm giả số liệu, đem Đông Bá từng bước đào rỗng.”
Những thứ Phạm Thanh Khê vừa nói Đổng Thừa Lâm chỉ nghe qua một lần là hiểu. Với kinh nghiệm của ông cũng không khó để phát hiện những chuyện này. Nhưng mà công việc của ông quá nhiều cộng thêm tuổi tác cao nên đã lựa chọn tin tưởng cấp dưới. Các loại báo cáo này chỉ xem sơ qua chứ không nhìn đến chi tiết.
Phạm Thanh Khê quả thực là không phụ kỳ vọng của ông.
“Đông Bá nhiều năm đứng vững ở Lạc Dương không phải cứ ngày một ngày hai là có thể đào rỗng. Người này chắc đã lên kế hoạch nhiều năm rồi đi?”
Đối với chuyện này Phạm Thanh Khê cũng không tiện bày tỏ quan điểm, cô chỉ nói: “Số tiền bị rút đi nhất định sẽ có đích đến, chỉ cần có đích đến thì không sợ không tìm ra.”
Trong lòng Đổng Thừa Lâm hiểu rõ, ông gõ một cái xuống bàn: “Trông cậy vào con.”
Phạm Thanh Khê gật đầu, lại nói thêm vài câu rồi mới ra ngoài.
Về đến Văn phòng Phó Tổng, Phạm Thanh Khê gọi điện cho Biện Vĩ Khang: “Lại có chuyện cho cậu làm đây. Tôi mới gửi cho cậu một số tài liệu, giúp tôi tìm xem rốt cuộc ai đang giở trò.”
...
Khi Lam Thư Dung ở chỗ Lạc Diêu trở về đã thấy Phạm Thanh Khê mặc tạp dề đứng ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Nàng cong môi, một đường đi đến nhà bếp rồi giơ tay ôm lấy eo cô, áp mặt vào lưng.
“Phạm tổng, hôm nay có người ức hiếp em.”
Phạm Thanh Khê vừa xào rau vừa hỏi nàng: “Ai mà to gan như vậy, hửm?”
Lam Thư Dung lẩm bẩm: “Chính là tên Lộ Dĩ Hiên đáng ghét kia, Khê Khê, chị phải giúp em ~”
Phạm Thanh Khê xoay lưng lại, đưa tay ôm lấy nàng: “Bằng cách nào?”
Lam Thư Dung ngẩng mặt nhìn cô, đôi mắt long lanh: “Khê Khê, tối nay chị nằm dưới nha?”
Phạm Thanh Khê nhướng mày: “Hửm?”
Lam Thư Dung bắt đầu ai oán: “Chị không muốn giúp em sao? Nếu cậu ta tiếp tục chọc ghẹo em em sẽ không thèm nói chuyện với chị.”
Nàng nói xong thì đẩy Phạm Thanh Khê ra, xoay lưng muốn đi. Phạm Thanh Khê bật cười, kéo tay nàng lại lần nữa ôm vào lòng.
“Được, chị sẽ nhường em một lần.”
Lam Thư Dung không cam tâm: “Chỉ một lần thôi sao?”
Như vậy thì quá ít.
Phạm Thanh Khê sờ vào mặt nàng, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Còn lại phải dựa vào bản lĩnh.”
Lam Thư Dung nghe xong quả quyết quay lưng đi, nhất định không muốn nói chuyện với Phạm Thanh Khê nữa.
Nhưng mà người nào đó đợi Phạm Thanh Khê nấu cơm xong vẫn là chạy đến ngồi vào bàn ăn ăn đến vui vẻ, Phạm Thanh Khê cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng buổi tối Phạm Thanh Khê vẫn nhường nàng, để nàng đem mình lăn lộn đến cả người toàn là dấu vết, eo cũng muốn rã rời.
Phạm Thanh Khê sau đó đem Lam Thư Dung ôm vào lòng: “Hôm nay chị mới nói chuyện với chú, kế hoạch của Đổng Ly cũng nên sớm hạ màn rồi.”
Lam Thư Dung híp mắt lẩm bẩm: “Ừm, bên cạnh em không được nhắc tên phụ nữ khác.”
Phạm Thanh Khê mỉm cười, khẽ hôn một cái lên môi nàng: “Được, ngủ ngon.”
Người hiểu biết thì nói cô nhờ vào thành tích cùng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm tại Anh quốc mà đường đường chính chính ngồi vào ghế Phó Tổng.
Người không hiểu biết lại nói cô là nhờ vào quen biết, còn không biết sẽ làm nên trò trống gì.
Người xấu miệng hơn lại cho rằng cô chính là tình nhân bên ngoài của Chủ tịch, sớm muộn gì cũng sẽ bị phu nhân tìm đến tống cổ về nhà.
Còn có một số đồn đoán nói cô là Đại tiểu thư nhiều năm không lộ diện của Đổng gia. Nhưng mà suy đoán này cũng nhanh chóng bị bác bỏ bởi vì Phạm Thanh Khê không mang họ Đổng.
Tính đến hiện tại, Phạm Thanh Khê đã nhậm chức được nửa tháng, thời gian qua cô chủ yếu dành thời gian xem lại các báo cáo tài chính cũng như tìm hiểu văn hóa công ty, làm quen với các vị lãnh đạo.
Về phía Lam Thư Dung, gần nhất Hỷ Tinh Phong Lạc và cảnh sát đã ra thông báo cuối cùng để kết thúc vụ việc kia. Tuy trên mạng vẫn có người tỏ ra không phục nhưng đối với nàng cũng không gây ra quá nhiều ảnh hưởng.
Mỗi người một cái miệng, nói mệt rồi thì sẽ không nói nữa. Lam Thư Dung nàng chính là không quan tâm. Vả lại bạn gái của nàng sẽ thay nàng giải quyết tốt, việc của nàng chỉ đơn giản là chăm sóc Phạm Thanh Khê thật tốt mà thôi.
Lam Thư Dung nghĩ như vậy nhưng thực tế thế nào chỉ có Phạm Thanh Khê biết.
Mấy ngày trước nàng có đăng một bức ảnh, trong ảnh là hình ảnh nàng cùng với một người đàn ông đang chăm chú trao đổi về một bức họa. Những người có tìm hiểu vừa nhìn đã có thể nhận ra người đàn ông kia chính là Lạc Diêu, bậc thầy hội họa từ Ý trở về.
Ở dưới có rất nhiều bình luận, người thì hỏi nàng dự định sắp tới thế nào, người thì chạy vào an ủi nhưng cũng có người đơn thuần muốn thưởng thức cảnh đẹp, vừa hay thần thái của nàng trong bức ảnh đó khiến người ta không nhịn được mà nhìn lâu hơn nữa.
Lam Thư Dung thời gian qua đúng thật là rất thong thả, nàng rời xa hội họa lâu như vậy nên có những thứ còn chưa bắt kịp. May mắn lần này Lạc Diêu ở lại trong nước một thời gian dài, Lam Thư Dung liền tranh thủ cơ hội đến ôn tập một chút.
Dưới ánh mắt của Lạc Diêu, Lam Thư Dung chính là một hạt giống tốt. Phong cách vẽ tranh cùng với tư duy hình ảnh của nàng cùng với Tống Thanh Đài có rất nhiều điểm tương đồng. Nếu như chịu khó bồi dưỡng trong tương lai nhất định sẽ có thêm một Tống Thanh Đài thứ hai.
Thêm nữa, Lạc Diêu cũng đã biết được chuyện của nàng cùng với Phạm Thanh Khê, đây coi như là ông trời sắp đặt, muốn chạy cũng không thoát.
Lộ Dĩ Hiên khoác vai Lam Thư Dung: “Không ngờ mình và cậu lại có thể lần nữa cùng nhau tung hoành.”
Lam Thư Dung ghét bỏ gỡ tay Lộ Dĩ Hiên ra: “Ai thèm tung hoành cùng cậu.”
Lộ Dĩ Hiên bĩu môi: “Mình quên mất ai đó đã là hoa có chủ, làm gì có thời gian chạy đông chạy tây với mình.”
Lam Thư Dung nghiêm trang vỗ vỗ vai Lộ Dĩ Hiên, giống như tán thưởng: “Cậu hiểu là tốt.”
Lạc Diêu ở bên cạnh bật cười: “Bình thường đã thấy Dĩ Hiên hoạt bát, ở bên cạnh Thư Dung lại càng hoạt bát hơn.”
Lộ Dĩ Hiên nhe răng: “Thầy à, lời này là khen hay chê?”
Lạc Diêu lắc đầu, không có trả lời tiếp.
Lộ Dĩ Hiên cũng không truy cứu nữa mà kéo Lam Thư Dung sang một bên: “Đến đây ngồi xuống kể mình nghe một chút chuyện riêng tư của hai người đi.”
Lam Thư Dung liếc cô một cái: “Cậu cũng biết là chuyện riêng tư, vậy còn muốn nghe?”
Lộ Dĩ Hiên gật đầu như gà mổ thóc: “Hai người ai nằm trên nhiều hơn?”
Cô nói xong lại liếc mắt nhìn dấu dâu tây trên cổ Lam Thư Dung, lập tức hiểu ra: “Thôi, không cần nói, mình biết rồi.”
Lam Thư Dung phát hiện Lộ Dĩ Hiên nhìn thấy nên lập tức xù lông: “Cậu biết cái gì chứ. Tại mình không muốn nằm trên thôi, lúc mình muốn chị ấy cũng không làm lại mình!”
Ánh mắt Lộ Dĩ Hiên lộ rõ nghi hoặc: “Thật không đó?”
Lam Thư Dung quả quyết: “Đương nhiên là thật rồi, mình còn có thể gạt cậu à?”
Lộ Dĩ Hiên đưa tay miết miết cằm: “Để lần sau mình gặp chị Thanh Khê xác minh lại một chút.”
Thái độ này rõ ràng là hoàn toàn không tin tưởng.
Lam Thư Dung tức giận muốn chết, nàng âm thầm hạ quyết tâm tối nay nhất định phải đè được Phạm Thanh Khê.
...
Phạm Thanh Khê đang ngồi nói chuyện cùng với Đổng Thừa Lâm ở Văn phòng Chủ tịch, không hiểu sao đột nhiên lại hắt xì một cái.
Cô nâng mắt: “Xin lỗi.”
Đổng Thừa Lâm cũng không để ý: “Không sao, tiếp tục đi.”
Mấy ngày qua Phạm Thanh Khê dành toàn bộ thời gian xem lại các số liệu cùng báo cáo của Tập đoàn, bằng kinh nghiệm cùng sự nhạy bén của mình cô đã phát hiện rất nhiều lỗ hổng.
Vốn dĩ muốn đợi thêm thời gian thu thập thêm chứng cứ nhưng mà mấy ngày nay lỗ hổng ngày càng lớn cho nên cần thiết báo cho Đổng Thừa Lâm ngay.
“Chủ tịch, Giám đốc Tài chính hiện tại của Đông Bá là người thế nào?”
Đổng Thừa Lâm chầm chậm trả lời: “Phương Nhân Quân đã làm việc ở Đông Bá được mười năm. Tuy không phải quá xuất sắc nhưng bù lại tính cách trầm ổn lại chịu khó. Trước giờ chưa từng xảy ra sai lầm.”
Phạm Thanh Khê gật đầu: “Sau khi đọc hết một loạt các báo cáo, tôi nhận thấy sự gia tăng đột biến trong các khoản chi phí hoạt động trong quý vừa qua. Một số hóa đơn có dấu hiệu làm giả một cách chuyên nghiệp. Thêm nữa, dòng tiền của công ty đang có dấu hiệu suy giảm. Mặc dù doanh thu tăng trưởng nhưng lượng tiền mặt lưu chuyển đang giảm dần. Điều này sẽ dẫn đến nguy cơ thiếu hụt vốn trong tương lai.”
Phạm Thanh Khê chỉ vào tài liệu: “Chủ tịch, chú xem chỗ này. Báo cáo này nhìn bề ngoài rất ổn, các con số khớp đến hoàn hảo, nhưng mà càng hoàn hảo thì càng có vấn đề. Chỗ này, trang thứ tư, số liệu lặp đi lặp lại rất đều đặn. Theo xác suất thống kê, trùng hợp đến mức nào cũng không thể đạt được tỉ lệ này. Cho nên tôi suy đoán đã có người nhúng tay làm giả số liệu, đem Đông Bá từng bước đào rỗng.”
Những thứ Phạm Thanh Khê vừa nói Đổng Thừa Lâm chỉ nghe qua một lần là hiểu. Với kinh nghiệm của ông cũng không khó để phát hiện những chuyện này. Nhưng mà công việc của ông quá nhiều cộng thêm tuổi tác cao nên đã lựa chọn tin tưởng cấp dưới. Các loại báo cáo này chỉ xem sơ qua chứ không nhìn đến chi tiết.
Phạm Thanh Khê quả thực là không phụ kỳ vọng của ông.
“Đông Bá nhiều năm đứng vững ở Lạc Dương không phải cứ ngày một ngày hai là có thể đào rỗng. Người này chắc đã lên kế hoạch nhiều năm rồi đi?”
Đối với chuyện này Phạm Thanh Khê cũng không tiện bày tỏ quan điểm, cô chỉ nói: “Số tiền bị rút đi nhất định sẽ có đích đến, chỉ cần có đích đến thì không sợ không tìm ra.”
Trong lòng Đổng Thừa Lâm hiểu rõ, ông gõ một cái xuống bàn: “Trông cậy vào con.”
Phạm Thanh Khê gật đầu, lại nói thêm vài câu rồi mới ra ngoài.
Về đến Văn phòng Phó Tổng, Phạm Thanh Khê gọi điện cho Biện Vĩ Khang: “Lại có chuyện cho cậu làm đây. Tôi mới gửi cho cậu một số tài liệu, giúp tôi tìm xem rốt cuộc ai đang giở trò.”
...
Khi Lam Thư Dung ở chỗ Lạc Diêu trở về đã thấy Phạm Thanh Khê mặc tạp dề đứng ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Nàng cong môi, một đường đi đến nhà bếp rồi giơ tay ôm lấy eo cô, áp mặt vào lưng.
“Phạm tổng, hôm nay có người ức hiếp em.”
Phạm Thanh Khê vừa xào rau vừa hỏi nàng: “Ai mà to gan như vậy, hửm?”
Lam Thư Dung lẩm bẩm: “Chính là tên Lộ Dĩ Hiên đáng ghét kia, Khê Khê, chị phải giúp em ~”
Phạm Thanh Khê xoay lưng lại, đưa tay ôm lấy nàng: “Bằng cách nào?”
Lam Thư Dung ngẩng mặt nhìn cô, đôi mắt long lanh: “Khê Khê, tối nay chị nằm dưới nha?”
Phạm Thanh Khê nhướng mày: “Hửm?”
Lam Thư Dung bắt đầu ai oán: “Chị không muốn giúp em sao? Nếu cậu ta tiếp tục chọc ghẹo em em sẽ không thèm nói chuyện với chị.”
Nàng nói xong thì đẩy Phạm Thanh Khê ra, xoay lưng muốn đi. Phạm Thanh Khê bật cười, kéo tay nàng lại lần nữa ôm vào lòng.
“Được, chị sẽ nhường em một lần.”
Lam Thư Dung không cam tâm: “Chỉ một lần thôi sao?”
Như vậy thì quá ít.
Phạm Thanh Khê sờ vào mặt nàng, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Còn lại phải dựa vào bản lĩnh.”
Lam Thư Dung nghe xong quả quyết quay lưng đi, nhất định không muốn nói chuyện với Phạm Thanh Khê nữa.
Nhưng mà người nào đó đợi Phạm Thanh Khê nấu cơm xong vẫn là chạy đến ngồi vào bàn ăn ăn đến vui vẻ, Phạm Thanh Khê cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng buổi tối Phạm Thanh Khê vẫn nhường nàng, để nàng đem mình lăn lộn đến cả người toàn là dấu vết, eo cũng muốn rã rời.
Phạm Thanh Khê sau đó đem Lam Thư Dung ôm vào lòng: “Hôm nay chị mới nói chuyện với chú, kế hoạch của Đổng Ly cũng nên sớm hạ màn rồi.”
Lam Thư Dung híp mắt lẩm bẩm: “Ừm, bên cạnh em không được nhắc tên phụ nữ khác.”
Phạm Thanh Khê mỉm cười, khẽ hôn một cái lên môi nàng: “Được, ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.