Chương 75: Yêu xa
Hà Quan
04/03/2024
Vị Nhân Gian chia thành bảy phần tương ứng với bảy câu chuyện khác nhau. Lần trước công bố diễn viên cũng chỉ mới là mấy người diễn chính xuyên suốt, thật ra chiêu bài quan trọng nằm ở mấy vị diễn viên diễn chính từng phần.
Hiện tại Lam Thư Dung đã quay xong phần thứ nhất, nàng lần nữa gặp lại Lại Hựu cùng Triệu Gia Linh. Lần trước nhờ vào chương trình thực tế ăn khách, Lại Hựu và Triệu Gia Linh kéo về thêm không ít fan, lần này lại hợp tác cùng Lam Thư Dung, không khỏi khiến người ta nhớ lại khoảng thời gian thư thái đó.
Triệu Gia Linh tuy rằng ngoài mặt đối với Lam Thư Dung vẫn không có mấy phần yêu thích nhưng cũng không gây ra trở ngại gì. Dù nói thế nào địa vị của nàng ở chỗ này cũng không ai sánh được, Triệu Gia Linh ngu ngốc đến thế nào cũng biết được thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện. Cô ta cũng không muốn vì chuyện gì đó mà trễ nãi công việc.
Sang đến phần hai, những khách mời được mời đến triệt để làm Lam Thư Dung bất ngờ. Còn nhớ lần trước người này còn cùng nàng nằm trong danh sách đề cử giải Kim Đỉnh, cuối cùng còn đánh bại nàng ẵm cúp về nhà. Nghe nói Lục Thanh Trà không có hứng thú đóng truyền hình, chuyện này đúng là vượt ngoài dự đoán.
"Cô Lam, hân hạnh."
Đây là lần đầu tiên Lam Thư Dung và Lục Thanh Trà gặp nhau, người trước mặt tuy lớn hơn nàng nhiều tuổi nhưng trông cũng không có nhiều khác biệt. Da vẻ hồng hào, khí chất khó có người sánh bằng. Lục Thanh Trà nở nụ cười tiêu chuẩn nhưng thái độ cũng không gọi là xa cách.
Lam Thư Dung gật đầu chào lại: "Cô Lục khách sáo, gọi em Thư Dung là được rồi."
Lục Thanh Trà nâng mí mắt, không che giấu mà đánh giá nàng. Lam Thư Dung cũng không phải thiếu nữ mới lớn, ngược lại có chút tự tin đối diện với ánh mắt kia.
"Được, vậy chị không khách sáo nữa. Lần đầu gặp mặt, có món quà muốn tặng em."
Nói xong Lục Thanh Trà ngoắc tay một cái, Trợ lý lập tức đưa đến một chiếc túi, xem chừng khối lượng không nhỏ.
"Bên trong đều là đặc sản ở quê, suốt ngày ở trong đoàn ăn mấy món kia sẽ có lúc nhàm chán, em có thể thử qua."
"Em yên tâm, tất cả mọi người đều có phần, chị cũng không có ý gì."
Lam Thư Dung đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn chị Lục, mấy ngày tới mong chị chỉ giáo nhiều hơn."
Lục Thanh Trà vỗ vỗ bàn tay nàng: "Gọi chị Thanh Trà là được."
Sau đó dẫn theo Trợ lý rời đi.
Lâm Tiểu Linh thấy người đi rồi mới nhanh chóng tiến lên nhận túi đồ từ trong tay Lam Thư Dung, còn không quên nói mấy câu: "Chị Dung, đi theo chị lâu như vậy lần đầu tiên em thấy có người không đối với chị trước sau ganh tị."
Lam Thư Dung nhướng mày: "Người ta cũng là Ảnh hậu, cần gì đối với chị ganh tị chứ?"
Tiểu Linh gãi gãi đầu: "Vậy thì cũng không đúng, nhưng mà dù sao như vậy cũng tốt, chị Dung có thể tu tâm dưỡng tính, không cần đi mắng người."
Lam Thư Dung liếc mắt: "Ý em là chị đây quá hung dữ?"
Tiểu Linh vội xua tay: "Không có không có, em chỉ sợ chị bị người ta ức hiếp thôi mà."
Lam Thư Dung hừ một tiếng: "Em đó, càng ngày càng to gan."
...
Buổi tối Lam Thư Dung như thường lệ về phòng tắm rửa, tắm rửa xong lại theo thói quen gọi video cho Phạm Thanh Khê.
Bởi vì vừa mới tắm xong, trên gương mặt nàng vẫn còn dư lại hơi nóng, sắc mặt hồng hào, mái tóc rũ xuống hai bên, có vài giọt nước còn đọng lại theo sợi tóc màu đen chảy xuống.
Phạm Thanh Khê nhìn đến xuất thần, giọng nói cũng theo đó mà mơ hồ không rõ: "Hôm nay quay phim có thuận lợi không?"
Gần nhất gọi điện là hôm qua, Phạm Thanh Khê cũng hỏi câu này, Lam Thư Dung thiếu điều muốn lấy tay nhéo cô một cái.
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Quay phim rất thuận lợi, hôm nay vừa có diễn viên mới vào đoàn, đều là nhân vật tên tuổi. Ừm, chị có nhớ Lục Thanh Trà không?"
Cái tên này Phạm Thanh Khê vẫn có chút ấn tượng, nhưng mà cũng phải mất một lúc mới đáp được chính xác: "Là người lần trước giành được Kim Đỉnh sao?"
Lam Thư Dung gật đầu: "Chính là chị ấy, chiều nay chúng em vừa gặp nhau, chị ấy còn đưa cho em rất nhiều đồ ăn."
Nàng vừa nói vừa cười đến vui vẻ, chỉ là người ở đối diện màn hình không biết vì sao lại mím môi thành đường thẳng.
Lam Thư Dung đầu tiên cảm thấy biểu tình của cô thật đáng yêu, nhưng sau đó lại chớp chớp mắt: "Thanh Khê, sao vậy?"
Phạm Thanh Khê giống như là bâng quơ: "Lần đầu tiên thấy em nhắc đến bạn diễn mà vui vẻ như vậy."
"Bởi vì lần đầu tiên có người với em nhiệt tình như vậy..."
Nàng miệng nhanh hơn não, nói được một nữa lại vội vàng lấy tay che miệng, sau đó hướng Phạm Thanh Khê cong môi: "Phạm Thanh Khê, chị ghen sao?"
Phạm Thanh Khê rũ mắt: "Ừm."
Lại còn thừa nhận thẳng thắn như vậy, Lam Thư Dung nghe xong thì cười đến run rẩy.
"Phạm Thanh Khê, không nghĩ chị còn đáng yêu như vậy, hahaha."
Đang nói chuyện thì Đàm Nhiên gửi tin nhắn tới, Lam Thư Dung liếc mắt một cái rồi thoát ra giao diện trò chuyện.
"Có việc sao?"
Nàng vừa đọc tin nhắn vừa trả lời: "Không có, chị Đàm gửi mấy tấm ảnh lúc em đang đóng phim, nói là bên phía đoàn làm phim nhờ tuyên truyền."
Phạm Thanh Khê đáp lại: "Đa số các đoàn làm phim đều hận không thể che che giấu giấu mà đoàn làm phim này lại thoải mái như vậy."
Lam Thư Dung đem mấy tấm ảnh đăng lên, viết vài câu đơn giản rồi tiếp tục trò chuyện cùng Phạm Thanh Khê: "Chú Đàn tương đối khác biệt. À em quên không nói với chị, chú Đàn với nhà em có quen biết, chú ấy đối xử với em rất tốt, chị có thể yên tâm, em không có bị ức hiếp."
Phạm Thanh Khê nhìn nàng: "Chị thật có thể yên tâm sao?"
Lam Thư Dung hiểu ra: "Chị chua lâu như vậy."
Nói xong lại cười thành tiếng. Phạm Thanh Khê không đáp lời, chỉ dùng ngón tay chọc chọc vào màn hình, giống như muốn thông qua đó chạm vào gương mặt của nàng.
"Chị nói xem trên đời này người giống người nhiều như vậy sao? Em đang ở Chiêm Thành mà lại có người bình luận nói mới nhìn thấy em ở Lạc Dương. Xem ra là hoa mắt rồi."
Phạm Thanh Khê có chút không vui: "Lam đại Ảnh hậu, em đang nói chuyện với bạn gái."
Lam Thư Dung nghe vậy thì ngước mắt, tươi cười thành tiếng: "Vậy bạn gái của em, tuần sau là Tết rồi, chị khi nào thì nghỉ?"
Phạm Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Hẳn là như mọi năm."
Còn nhớ năm ngoái có người còn chạy đến nhà cô làm đủ trò, nhắm mắt một cái đã gần một năm trôi qua.
Trong giọng nói của Lam Thư Dung có chút rầu rĩ: "Thật mong có thể cùng chị đón giao thừa."
Nhưng mà nàng cũng không có cách nào thoát thân, Đàn Thừa Nhuệ tuy đối với nàng ưu ái nhưng trong công việc lại cực kỳ nghiêm túc. Đoàn làm phim không ai có thể trở về, huống chi nàng là nhân vật chính.
Phạm Thanh Khê an ủi nàng: "Chúng ta còn rất nhiều năm."
Lam Thư Dung hẳn cũng biết như vậy, nhưng mà năm đầu tiên bên nhau vẫn có khác biệt đúng không. Nhưng mà ngoài việc ở đây bĩu môi thì nàng cũng không thể làm gì khác.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi Lam Thư Dung mệt mỏi ngủ quên mất. Phạm Thanh Khê không vội tắt điện thoại, cô tựa vào đầu giường im lặng lắng nghe tiếng hít thở của nàng. Đối với người bình thường nó không có gì đặc biệt nhưng đối với những người yêu nhau thì nó giống như một giai điệu êm tai khiến người ta trầm mê không cách nào thoát ra được.
Khóe môi của Phạm Thanh Khê cũng không biết từ lúc nào đã cong lên thành hình trăng khuyết.
Thật ra cô đã đặt vé máy bay, cũng xin phép bà ngoại năm nay sẽ đến Chiêm Thành cùng nàng ăn Tết. Nhưng mà lúc nãy cô cố tình không nói cũng là muốn cho nàng một bất ngờ.
Kể từ khi bắt đầu cùng nàng yêu đương, Phạm Thanh Khê tự nhận bản thân đã thay đổi rất nhiều. Nếu như lúc trước trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là làm sao để kiếm được thật nhiều tiền, một phần là để lo cho bà ngoại, một phần là để chi phối suy nghĩ của chính mình. Nhưng mà bây giờ trong lòng cô đã có thêm một mục tiêu khác để phấn đấu, đó là làm sao để mỗi ngày của nàng trôi qua đều thật vui vẻ.
Lần trước Biện Vĩ Khang nói với cô về bối cảnh của nàng, cô vốn không để nó vào mắt. Nhưng ngược lại cô lại để ý chuyện ba nàng ngoại tình. Còn nhớ mỗi lần Lam Thư Dung chạy đến chỗ cô đều bĩu môi nói bản thân lớn lên thật cô đơn. Cho đến bây giờ cô mới hiểu cái gọi là cô đơn ấy xuất phát từ đầu.
Gia đình là nơi bắt nguồn của sinh mệnh nhưng đôi khi lại là mồ chôn của linh hồn.
Hiện tại Lam Thư Dung đã quay xong phần thứ nhất, nàng lần nữa gặp lại Lại Hựu cùng Triệu Gia Linh. Lần trước nhờ vào chương trình thực tế ăn khách, Lại Hựu và Triệu Gia Linh kéo về thêm không ít fan, lần này lại hợp tác cùng Lam Thư Dung, không khỏi khiến người ta nhớ lại khoảng thời gian thư thái đó.
Triệu Gia Linh tuy rằng ngoài mặt đối với Lam Thư Dung vẫn không có mấy phần yêu thích nhưng cũng không gây ra trở ngại gì. Dù nói thế nào địa vị của nàng ở chỗ này cũng không ai sánh được, Triệu Gia Linh ngu ngốc đến thế nào cũng biết được thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện. Cô ta cũng không muốn vì chuyện gì đó mà trễ nãi công việc.
Sang đến phần hai, những khách mời được mời đến triệt để làm Lam Thư Dung bất ngờ. Còn nhớ lần trước người này còn cùng nàng nằm trong danh sách đề cử giải Kim Đỉnh, cuối cùng còn đánh bại nàng ẵm cúp về nhà. Nghe nói Lục Thanh Trà không có hứng thú đóng truyền hình, chuyện này đúng là vượt ngoài dự đoán.
"Cô Lam, hân hạnh."
Đây là lần đầu tiên Lam Thư Dung và Lục Thanh Trà gặp nhau, người trước mặt tuy lớn hơn nàng nhiều tuổi nhưng trông cũng không có nhiều khác biệt. Da vẻ hồng hào, khí chất khó có người sánh bằng. Lục Thanh Trà nở nụ cười tiêu chuẩn nhưng thái độ cũng không gọi là xa cách.
Lam Thư Dung gật đầu chào lại: "Cô Lục khách sáo, gọi em Thư Dung là được rồi."
Lục Thanh Trà nâng mí mắt, không che giấu mà đánh giá nàng. Lam Thư Dung cũng không phải thiếu nữ mới lớn, ngược lại có chút tự tin đối diện với ánh mắt kia.
"Được, vậy chị không khách sáo nữa. Lần đầu gặp mặt, có món quà muốn tặng em."
Nói xong Lục Thanh Trà ngoắc tay một cái, Trợ lý lập tức đưa đến một chiếc túi, xem chừng khối lượng không nhỏ.
"Bên trong đều là đặc sản ở quê, suốt ngày ở trong đoàn ăn mấy món kia sẽ có lúc nhàm chán, em có thể thử qua."
"Em yên tâm, tất cả mọi người đều có phần, chị cũng không có ý gì."
Lam Thư Dung đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn chị Lục, mấy ngày tới mong chị chỉ giáo nhiều hơn."
Lục Thanh Trà vỗ vỗ bàn tay nàng: "Gọi chị Thanh Trà là được."
Sau đó dẫn theo Trợ lý rời đi.
Lâm Tiểu Linh thấy người đi rồi mới nhanh chóng tiến lên nhận túi đồ từ trong tay Lam Thư Dung, còn không quên nói mấy câu: "Chị Dung, đi theo chị lâu như vậy lần đầu tiên em thấy có người không đối với chị trước sau ganh tị."
Lam Thư Dung nhướng mày: "Người ta cũng là Ảnh hậu, cần gì đối với chị ganh tị chứ?"
Tiểu Linh gãi gãi đầu: "Vậy thì cũng không đúng, nhưng mà dù sao như vậy cũng tốt, chị Dung có thể tu tâm dưỡng tính, không cần đi mắng người."
Lam Thư Dung liếc mắt: "Ý em là chị đây quá hung dữ?"
Tiểu Linh vội xua tay: "Không có không có, em chỉ sợ chị bị người ta ức hiếp thôi mà."
Lam Thư Dung hừ một tiếng: "Em đó, càng ngày càng to gan."
...
Buổi tối Lam Thư Dung như thường lệ về phòng tắm rửa, tắm rửa xong lại theo thói quen gọi video cho Phạm Thanh Khê.
Bởi vì vừa mới tắm xong, trên gương mặt nàng vẫn còn dư lại hơi nóng, sắc mặt hồng hào, mái tóc rũ xuống hai bên, có vài giọt nước còn đọng lại theo sợi tóc màu đen chảy xuống.
Phạm Thanh Khê nhìn đến xuất thần, giọng nói cũng theo đó mà mơ hồ không rõ: "Hôm nay quay phim có thuận lợi không?"
Gần nhất gọi điện là hôm qua, Phạm Thanh Khê cũng hỏi câu này, Lam Thư Dung thiếu điều muốn lấy tay nhéo cô một cái.
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Quay phim rất thuận lợi, hôm nay vừa có diễn viên mới vào đoàn, đều là nhân vật tên tuổi. Ừm, chị có nhớ Lục Thanh Trà không?"
Cái tên này Phạm Thanh Khê vẫn có chút ấn tượng, nhưng mà cũng phải mất một lúc mới đáp được chính xác: "Là người lần trước giành được Kim Đỉnh sao?"
Lam Thư Dung gật đầu: "Chính là chị ấy, chiều nay chúng em vừa gặp nhau, chị ấy còn đưa cho em rất nhiều đồ ăn."
Nàng vừa nói vừa cười đến vui vẻ, chỉ là người ở đối diện màn hình không biết vì sao lại mím môi thành đường thẳng.
Lam Thư Dung đầu tiên cảm thấy biểu tình của cô thật đáng yêu, nhưng sau đó lại chớp chớp mắt: "Thanh Khê, sao vậy?"
Phạm Thanh Khê giống như là bâng quơ: "Lần đầu tiên thấy em nhắc đến bạn diễn mà vui vẻ như vậy."
"Bởi vì lần đầu tiên có người với em nhiệt tình như vậy..."
Nàng miệng nhanh hơn não, nói được một nữa lại vội vàng lấy tay che miệng, sau đó hướng Phạm Thanh Khê cong môi: "Phạm Thanh Khê, chị ghen sao?"
Phạm Thanh Khê rũ mắt: "Ừm."
Lại còn thừa nhận thẳng thắn như vậy, Lam Thư Dung nghe xong thì cười đến run rẩy.
"Phạm Thanh Khê, không nghĩ chị còn đáng yêu như vậy, hahaha."
Đang nói chuyện thì Đàm Nhiên gửi tin nhắn tới, Lam Thư Dung liếc mắt một cái rồi thoát ra giao diện trò chuyện.
"Có việc sao?"
Nàng vừa đọc tin nhắn vừa trả lời: "Không có, chị Đàm gửi mấy tấm ảnh lúc em đang đóng phim, nói là bên phía đoàn làm phim nhờ tuyên truyền."
Phạm Thanh Khê đáp lại: "Đa số các đoàn làm phim đều hận không thể che che giấu giấu mà đoàn làm phim này lại thoải mái như vậy."
Lam Thư Dung đem mấy tấm ảnh đăng lên, viết vài câu đơn giản rồi tiếp tục trò chuyện cùng Phạm Thanh Khê: "Chú Đàn tương đối khác biệt. À em quên không nói với chị, chú Đàn với nhà em có quen biết, chú ấy đối xử với em rất tốt, chị có thể yên tâm, em không có bị ức hiếp."
Phạm Thanh Khê nhìn nàng: "Chị thật có thể yên tâm sao?"
Lam Thư Dung hiểu ra: "Chị chua lâu như vậy."
Nói xong lại cười thành tiếng. Phạm Thanh Khê không đáp lời, chỉ dùng ngón tay chọc chọc vào màn hình, giống như muốn thông qua đó chạm vào gương mặt của nàng.
"Chị nói xem trên đời này người giống người nhiều như vậy sao? Em đang ở Chiêm Thành mà lại có người bình luận nói mới nhìn thấy em ở Lạc Dương. Xem ra là hoa mắt rồi."
Phạm Thanh Khê có chút không vui: "Lam đại Ảnh hậu, em đang nói chuyện với bạn gái."
Lam Thư Dung nghe vậy thì ngước mắt, tươi cười thành tiếng: "Vậy bạn gái của em, tuần sau là Tết rồi, chị khi nào thì nghỉ?"
Phạm Thanh Khê suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Hẳn là như mọi năm."
Còn nhớ năm ngoái có người còn chạy đến nhà cô làm đủ trò, nhắm mắt một cái đã gần một năm trôi qua.
Trong giọng nói của Lam Thư Dung có chút rầu rĩ: "Thật mong có thể cùng chị đón giao thừa."
Nhưng mà nàng cũng không có cách nào thoát thân, Đàn Thừa Nhuệ tuy đối với nàng ưu ái nhưng trong công việc lại cực kỳ nghiêm túc. Đoàn làm phim không ai có thể trở về, huống chi nàng là nhân vật chính.
Phạm Thanh Khê an ủi nàng: "Chúng ta còn rất nhiều năm."
Lam Thư Dung hẳn cũng biết như vậy, nhưng mà năm đầu tiên bên nhau vẫn có khác biệt đúng không. Nhưng mà ngoài việc ở đây bĩu môi thì nàng cũng không thể làm gì khác.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi Lam Thư Dung mệt mỏi ngủ quên mất. Phạm Thanh Khê không vội tắt điện thoại, cô tựa vào đầu giường im lặng lắng nghe tiếng hít thở của nàng. Đối với người bình thường nó không có gì đặc biệt nhưng đối với những người yêu nhau thì nó giống như một giai điệu êm tai khiến người ta trầm mê không cách nào thoát ra được.
Khóe môi của Phạm Thanh Khê cũng không biết từ lúc nào đã cong lên thành hình trăng khuyết.
Thật ra cô đã đặt vé máy bay, cũng xin phép bà ngoại năm nay sẽ đến Chiêm Thành cùng nàng ăn Tết. Nhưng mà lúc nãy cô cố tình không nói cũng là muốn cho nàng một bất ngờ.
Kể từ khi bắt đầu cùng nàng yêu đương, Phạm Thanh Khê tự nhận bản thân đã thay đổi rất nhiều. Nếu như lúc trước trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là làm sao để kiếm được thật nhiều tiền, một phần là để lo cho bà ngoại, một phần là để chi phối suy nghĩ của chính mình. Nhưng mà bây giờ trong lòng cô đã có thêm một mục tiêu khác để phấn đấu, đó là làm sao để mỗi ngày của nàng trôi qua đều thật vui vẻ.
Lần trước Biện Vĩ Khang nói với cô về bối cảnh của nàng, cô vốn không để nó vào mắt. Nhưng ngược lại cô lại để ý chuyện ba nàng ngoại tình. Còn nhớ mỗi lần Lam Thư Dung chạy đến chỗ cô đều bĩu môi nói bản thân lớn lên thật cô đơn. Cho đến bây giờ cô mới hiểu cái gọi là cô đơn ấy xuất phát từ đầu.
Gia đình là nơi bắt nguồn của sinh mệnh nhưng đôi khi lại là mồ chôn của linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.