Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau
Chương 39
Dữu Hủ
12/09/2024
Hà Tỉnh lên tầng hai nhưng không lập tức vào phòng. Cô bám vào khung cửa sổ ở hành lang rồi ngó xuống dưới, thấy Trình Triều Lạc đang thong thả đi càng lúc càng xa chứ không đứng đợi, sợi thần kinh căng chặt mới được giãn lỏng. Trước khung cửa mở rộng, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô chẳng hiểu tại sao mình nghe Trình Triều Lạc nói câu ấy xong thì lại hôn thật, sự kích động khi ấy rất mãnh liệt, tới lúc lấy lại lý trí thì mới hối hận, cũng không biết nên đối diện với Trình Triều Lạc thế nào nữa, chỉ đành bỏ chạy. Rõ ràng Trình Triều Lạc không đuổi theo, nhưng suốt cả chặng đường, cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cũng may giờ về đến ký túc xá nữ nên Trình Triều Lạc không lên theo được.
Trong phòng chỉ có Trương Cúc và Đổng Tuế Tuế, Hà Tỉnh vừa vào, ánh mắt Đổng Tuế Tuế lập tức dán chặt lấy cô. Hà Tỉnh vốn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi bàng hoàng cực độ sau khi hôn Trình Triều Lạc, lại bị Đổng Tuế Tuế nhìn như vậy, mặt cô càng đỏ hơn, “Tuế Tuế… cậu nhìn tớ làm gì?”
“Sao mặt cậu đỏ thế? Hai mắt còn long la long lanh, không giống bình thường, chắc chắn là có biến gì rồi.”, Đổng Tuế Tuế nói.
Trương Cúc nói thêm: “Mà hai mắt không phải long lanh bình thường đâu, mà là long lanh ngập ngụa xuân tình.”
Hà Tỉnh: “…”
Rõ ràng thế ư?
Cô mất tự nhiên sờ lên mặt, lại lấy gương ra soi, đúng là mặt cực kỳ đỏ, “Tớ ở ngoài bị lạnh đấy.”
Hai cô bạn đương nhiên không tin, Đổng Tuế Tuế hỏi: “Cậu với Mạnh Vũ Châu gặp nhau chưa?”. Mạnh Vũ Châu là anh bạn mà Đổng Tuế Tuế giới thiệu cho Hà Tỉnh, cô nàng còn đang tưởng hai người gặp nhau nên Hà Tỉnh mới bị đỏ mặt như vậy.
“Chưa, dạo này bọn tớ chả nói chuyện gì nhiều, chắc tại không có chủ đề chung, cậu ta không để ý đến tớ cho lắm.”, đáp lại sự nhiệt tình của Đổng Tuế Tuế, Hà Tỉnh kể tình hình thật giữa cô và Mạnh Vũ Châu.
“Không đi gặp Mạnh Vũ Châu, sao mặt cậu lại đỏ thế này? Ánh mắt cũng quá bất thường, gặp được anh giai nào khiến cậu động lòng rồi hả?”, Trương Cúc gặng hỏi đến cùng chuyện Hà Tỉnh đỏ mặt.
Hà Tỉnh gần như muốn độn thổ cho xong, né tránh ánh mắt của hai cô bạn cùng phòng rồi bảo, “Haiz, tớ vừa làm một chuyện hồ đồ lắm, sau này sẽ kể cho các cậu, tạm thời đừng hỏi nữa, cho tớ thời gian tiêu hóa đã.”
Đổng Tuế Tuế và Trương Cúc lại càng tò mò rốt cuộc Hà Tỉnh có chuyện gì, nhưng cả hai đều có chừng mực, thấy cô như vậy thì không hỏi nữa. Đổng Tuế Tuế dời đề tài sang Mạnh Vũ Châu, “Hai bọn cậu không có chủ đề nói chuyện chung à?”
“Ừ, đống tài liệu kĩ thuật cậu ta gửi cho tớ, tớ đọc mà chả hiểu gì cả.”, Hà Tỉnh kể thật.
Câu này bỗng thu hút lòng hiếu kỳ của Đổng Tuế Tuế, đều là con trai học máy tính, với Mạnh Vũ Châu thì không có chủ đề nói chuyện chung, mà với Trình Triều Lạc lại có? Cô nàng hỏi: “Thế bình thường cậu với Trình Triều Lạc nói những chuyện gì?”
Rất khó để định nghĩa con người Trình Triều Lạc, không phải là học sinh giỏi trên khái niệm truyền thống, phạm vi kiến thức của anh rất rộng, máy tính chỉ là một trong số nhiều sở thích, anh hiểu biết cả về văn học, lịch sử, thư pháp, thậm chí là triết học, ở cạnh anh chẳng bao giờ sợ không có chuyện để nói, vả lại hai người họ thân thiết, không nói chuyện cũng chẳng thấy bối rối ngượng ngùng.
Hà Tỉnh giải thích nguyên nhân, Đổng Tuế Tuế liền nói: “Gia đình Mạnh Vũ Châu khó khăn lắm, cho cậu ấy đi học được đã khó rồi, không có tiền cho cậu ấy học lớp năng khiếu. Vì không muốn bố mẹ thất vọng, cậu ấy học hành chăm lắm, nên không biết nói chuyện với con gái, chứ thật ra trong lòng cũng để ý cậu đấy, còn bảo là muốn tiếp tục phát triển cơ mà.”
“Để nói sau đi, bọn tớ không hợp nhau lắm đâu.”
Trương Cúc: “Vừa mới nói chuyện làm sao ra vấn đề được, phải tiếp xúc trực tiếp, cùng học một trường, hay là cứ đi gặp đi, có phải trời nam đất bắc không gặp được nhau đâu.”
Mạnh Vũ Châu chưa từng nhắc đến chuyện gặp mặt, đương nhiên Hà Tỉnh không tiện nói, hơn nữa sắp đến đợt thi cuối kỳ, bình thường lại bận sang làm thêm ở văn phòng của Trình Triều Lạc, không có quá nhiều thời gian rảnh, thế nên Hà Tỉnh không muốn chuyện này cho lắm.
Đổng Tuế Tuế nghe thấy thế thì còn kích động hơn cả Hà Tỉnh, “Sao tớ lại không nghĩ ra chuyện để hai đứa cậu gặp nhau nhỉ, thứ Bảy tuần này được không?”
“Để cuối tuần rồi tính.”, Hà Tỉnh không quá muốn đi.
***
“Tỉnh Tỉnh, Trình Triều Lạc kia phải không?”, trong nhà ăn, Trương Cúc chỉ vào một trong mấy chàng trai đang tìm chỗ ngồi ở phía xa, “Cạnh bọn mình còn chỗ này, bảo các cậu ấy đến đây.”
“Trình Triều Lạc, ở đây có chỗ này.”, Đổng Tuế Tuế cất giọng gọi.
Hà Tỉnh khẽ kéo cánh tay Đổng Tuế Tuế, “Đừng, đừng, đừng gọi cậu ấy.”
Cô có nói thì cũng muộn rồi, Trình Triều Lạc vừa đúng lúc bưng khay cơm đi tới cùng mấy cậu bạn trong phòng, thấy người ta mỗi lúc một gần, Hà Tỉnh bực bội chọc đũa vào đụn cơm.
“Sao thế?”, Đổng Tuế Tuế huých cô, “Trình Triều Lạc đấy.”
Hà Tỉnh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tớ sợ bàn bên cạnh không đủ chỗ.”
Trương Cúc: “Không sao, ngồi vừa bốn người.”
Trình Triều Lạc và bạn cùng phòng đi tới, ngồi xuống bàn bên cạnh. Thỉnh thoảng người ở hai bàn lại tán gẫu câu được câu chăng, Hà Tỉnh vùi đầu ăn cơm không nói năng gì, ăn xong liền cùng đám bạn rời đi luôn, suốt bữa ăn không nói với Trình Triều Lạc một lời nào. Ra đến cửa nhà ăn, cánh tay cô bỗng bị tóm lại, Trình Triều Lạc đã đuổi kịp tới nơi, “Cậu đợi chút.”
“Tôi còn phải về làm bài.”, Hà Tỉnh đẩy cổ tay Trình Triều Lạc ra, nhưng không sao đẩy nổi.
“Mười phút không phiền cậu làm bài.”, Trình Triều Lạc không buông tay, dứt khoát kéo cô đi.
Hà Tỉnh chỉ định bảo đám bạn về trước, rồi cùng Trình Triều Lạc đi ra một chỗ vắng vẻ ở sau nhà ăn. Trình Triều Lạc buông cô ra, cúi đầu hỏi: “Cậu trốn cái gì?”
“Tôi có trốn đâu.”, Hà Tỉnh lầm bầm, sau lại lớn giọng, “Sao tôi phải trốn?”
Một tuần liền không đến văn phòng, không nhận điện thoại, trả lời tin nhắn qua loa, nói cô không trốn tránh ai mà tin được? Trình Triều Lạc cười lạnh, lôi điện thoại ra rồi mở màn hình lên cho cô xem lịch sử trò chuyện một tuần nay, “Không trốn tôi thì sao lại không trả lời tin nhắn?”
Hà Tỉnh không phục, chỉ vào màn hình và cãi: “Trả lời cậu hết rồi đấy thôi.”
“Ừ, à, ờ, biết rồi, cậu qua quýt hơn được nữa không?”
“Tuần này tôi đang bận ôn thi… Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Không có chuyện gì thì tôi về đây.”, Hà Tỉnh xoay người định đi, Trình Triều Lạc liền chặn đường, “Chuyện hôm đấy là tôi có lỗi, tôi không nên đưa ra yêu cầu vô lý như thế.”
Một tuần không liên lạc, Hà Tỉnh đã gần vơi hết nỗi xấu hổ về ngày hôm ấy rồi, Trình Triều Lạc vừa nhắc lại, cảm giác ngượng ngùng bị đè nén lại trào ra, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui vào, biến mất khỏi địa cầu, tóm lại là không muốn thảo luận với Trình Triều Lạc về vấn đề ngày hôm đó nữa, “Tôi phải về đây.”
Cô bước sang trái một bước, Trình Triều Lạc cũng bước sang trái theo, chặn cứng phía trước, làm Hà Tỉnh có cảm giác buồn bực khó chịu chưa từng thấy, “Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?”
“Đừng trốn tránh tôi nữa, được không?”, niềm vui sướng ngày hôm ấy đã bị sự lảng tránh của Hà Tỉnh chà đạp triệt để. Sau sự việc, Trình Triều Lạc cũng hối hận, cũng nơm nớp lo sợ một khi phá vỡ ranh giới bạn bè thì sẽ dọa đến Hà Tỉnh, nhưng giữa bầu không khí khi ấy, thật sự là quá khó để kiềm chế được nỗi kích động trong lòng, vả lại lời đã nói ra rồi như bát nước đổ đi, đã bắt đầu thì khó mà quay đầu lui.
“Tôi…”, Hà Tỉnh không biết phải nói gì, lòng cô rối bời suốt cả tuần nay, hành động hôn má này đã vượt quá giới hạn giữa bạn thân, nhưng cô vẫn làm. Lúc ấy đầu óc như bị chập mạch, chỉ hôn theo bản năng, nguyên nhân dẫn tới hành vi thì không dám nghĩ nữa. Cô chỉ cảm giác mối quan hệ của họ giờ đã vượt quá ranh giới, lại mơ hồ mờ mịt, không biết nên làm sao. Trốn tránh trở thành cách hay nhất của cô, nhưng Trình Triều Lạc lại không cho cô trốn tránh, một hai đuổi theo hỏi đến cùng.
Bị dồn đến mức không còn đường đi, Hà Tỉnh trực tiếp ngả bài, “Cậu có bảo Mạnh Thiên Sơn, Châu Từ Dữ, hoặc là Nam Tiêu hôn cậu không?”, một câu đơn giản lại lặng lẽ gợn lên những cơn sóng ngầm dưới đáy hồ, tầng tầng xoáy cuốn rồi sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng nơi mặt hồ.
Cô cười tự giễu, “Giả sử có bảo thì các cậu ấy có hôn không?”
Trình Triều Lạc nói một câu vỗ về tâm trạng Hà Tỉnh, “Giữa bạn bè với nhau, hôn má chút chút thôi cũng không tính là quá đáng.”, tầm mắt anh bất giác lại rơi xuống môi Hà Tỉnh, “Mà cũng có hôn đâu.”
Hà Tỉnh ngắt lời anh, “Quan hệ giữa bọn mình bây giờ đang kỳ quặc thật sự, hình như… không giống ngày trước nữa.”, cô giải thích từng bước một, “Cậu là người bạn khác giới thân nhất nhất nhất của tôi, nhưng bây giờ cậu đang rất lạ, tôi cũng lạ, tôi thậm chí còn không rõ tại sao mình lại làm như thế nữa, quá hoang đường, Tinh Tinh, bọn mình tạm thời phải bình tĩnh một thời gian đã.”
Mười mấy năm qua, họ thân thiết như người một nhà, hoàn toàn chẳng liên quan chút nào tới khái niệm tình yêu. Khi Trình Triều Lạc phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Hà Tỉnh đã thay đổi, anh cũng khó mà chấp nhận được, thậm chí cũng trốn chạy y hệt, chẳng ai có thể chấp nhận ngay lập tức, thế nên anh cực kỳ hiểu cảm giác của Hà Tỉnh lúc này. Bối rối, đây cũng là nguyên nhân khiến anh không dám tỏ tình trực tiếp, giọng Trình Triều Lạc dịu hẳn xuống, “Được, tạm thời tôi không liên lạc với cậu nữa, đợi đến khi nào cậu hết thấy hoang đường, thì lại tìm tôi nhé.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Trình Triều Lạc thật sự không liên lạc nữa, nhưng Hà Tỉnh chẳng hề nhẹ nhõm như mong đợi, mà ngược lại, cứ thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem, không thấy tin nhắn thì hụt hẫng.
“Tỉnh Tỉnh, nhanh lên.”, tan học, trên đường về ký túc xá, Mạnh Thanh Đồng gọi Hà Tỉnh, đợi Hà Tỉnh đuổi kịp thì cô nàng liền hỏi: “Chậm rì rì, đang nghĩ gì thế? Cãi nhau với Trình Triều Lạc à?”
Hà Tỉnh đang định kể tình huống của cô, thì bỗng nhiên Đổng Tuế Tuế hô lên, “Bên sân bóng rổ đang có người tỏ tình kìa.”, cô bạn lập tức kéo đám bạn cùng phòng theo, “Đi, bọn mình ra xem đi.”
Tan học là lúc sân bóng rổ tập trung đông người nhất, tình huống phát sinh đột ngột khiến Hà Tỉnh tạm quên đi tâm trạng bất ổn của mình, cùng đám bạn thảo luận xem là ai mà dũng cảm tỏ tình vào thời điểm náo nhiệt như lúc này.
Đám đông vây quanh thành mấy lớp, Hà Tỉnh lách qua đám người chen được lên lớp đầu tiên, còn chưa lấy lại nhịp thở bình thường thì đã sững sờ. Một cô gái vô cùng xinh đẹp cầm theo một bó hoa to đùng đứng trước mặt Trình Triều Lạc, trước sự chứng kiến của bao nhiêu sinh viên trong trường, dõng dạc bày tỏ tình cảm của mình với Trình Triều Lạc, quá dũng cảm. Cô bỗng nhớ lại hồi cấp Ba, Thẩm Ức Đường cũng bắt đầu theo đuổi Châu Từ Dữ như vậy, có lẽ chẳng chàng trai nào có thể từ chối một cô gái vừa xinh đẹp vừa nồng nhiệt, chắc Trình Triều Lạc cũng vậy.
Đám đông xung quanh đồng thanh hô lớn: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi.”
Hà Tỉnh không tài nào hô được câu ấy, cũng không muốn biết sự lựa chọn của Trình Triều Lạc. Cô lặng lẽ rời khỏi đám đông, bên tai như đang văng vẳng câu nói của Trình Triều Lạc, “Giữa bạn bè với nhau, hôn má chút chút thôi cũng không tính là quá đáng.”, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, cô và Trình Triều Lạc chẳng có gì thay đổi cả, vẫn là bạn thân mà thôi.
Bạn thân đã sắp có bạn gái rồi, vậy thì cô cũng nên tìm bạn trai, mỗi người đều có người yêu của mình rồi thì sẽ không xảy ra những vấn đề kỳ quái nữa. Nỗi nghi hoặc bao ngày được giải tỏa, cô thoáng nhẹ lòng, về tới ký túc xá liền nói với Đổng Tuế Tuế chuyện cuối tuần có thể đi gặp Mạnh Vũ Châu, sau đó còn chủ động nhắn tin với Trình Triều Lạc, [Cuối tuần này tôi phải đi xem mắt, không có thời gian đến văn phòng.]
Trình Triều Lạc vẫn trả lời cô nhanh như trước giờ, [Đi đi, chúc cậu sớm thoát ế]
Nhìn dòng tin nhắn này, cảm giác mông lung đè nặng trong lòng Hà Tỉnh được trút bỏ hoàn toàn, quả nhiên là cô nghĩ nhiều, mối quan hệ giữa cô và Trình Triều Lạc không hề thay đổi, họ vẫn là bạn tốt của nhau.
Mặc dù mới đầu có hơi hụt hẫng, nhưng niềm vui nhanh chóng trở lại, chỉ cần quan hệ giữa họ không thay đổi, mọi thứ đều dễ nói chuyện.
Đến tối, phía bên kia xảy ra chút vấn đề, Đổng Tuế Tuế áy náy nói: “Xin lỗi nhé Tỉnh Tỉnh, Mạnh Vũ Châu có bạn gái rồi, cuối tuần này không đi gặp cậu ta được.”
“Hả? Sao nhanh thế?”, sự thất vọng của Hà Tỉnh không đến từ việc Mạnh Vũ Châu có bạn gái, mà là vì không tìm được đối tượng xem mắt, viễn cảnh cô và Trình Triều Lạc đều có người yêu riêng sẽ khó mà thành được.
Đổng Tuế Tuế: “Cái cũ không đi cái mới sao đến được, tớ giới thiệu cho cậu một anh đẹp trai khác, đã hẹn người ta rồi, trưa thứ Bảy này gặp nhau ở quán lẩu cạnh cổng Tây, đặt cả bàn rồi nhé, hôm đấy cậu cứ đến thẳng bàn số 2.”
Hà Tỉnh lại hớn hở, “Cảm ơn nhé Tuế Tuế, thứ Bảy tớ sẽ trang điểm thật đẹp, không làm mất mặt cậu đâu.”
Đổng Tuế Tuế nở một cười đầy vẻ chột dạ, “Chúc cậu sớm thoát ế.”
Cô chẳng hiểu tại sao mình nghe Trình Triều Lạc nói câu ấy xong thì lại hôn thật, sự kích động khi ấy rất mãnh liệt, tới lúc lấy lại lý trí thì mới hối hận, cũng không biết nên đối diện với Trình Triều Lạc thế nào nữa, chỉ đành bỏ chạy. Rõ ràng Trình Triều Lạc không đuổi theo, nhưng suốt cả chặng đường, cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cũng may giờ về đến ký túc xá nữ nên Trình Triều Lạc không lên theo được.
Trong phòng chỉ có Trương Cúc và Đổng Tuế Tuế, Hà Tỉnh vừa vào, ánh mắt Đổng Tuế Tuế lập tức dán chặt lấy cô. Hà Tỉnh vốn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi bàng hoàng cực độ sau khi hôn Trình Triều Lạc, lại bị Đổng Tuế Tuế nhìn như vậy, mặt cô càng đỏ hơn, “Tuế Tuế… cậu nhìn tớ làm gì?”
“Sao mặt cậu đỏ thế? Hai mắt còn long la long lanh, không giống bình thường, chắc chắn là có biến gì rồi.”, Đổng Tuế Tuế nói.
Trương Cúc nói thêm: “Mà hai mắt không phải long lanh bình thường đâu, mà là long lanh ngập ngụa xuân tình.”
Hà Tỉnh: “…”
Rõ ràng thế ư?
Cô mất tự nhiên sờ lên mặt, lại lấy gương ra soi, đúng là mặt cực kỳ đỏ, “Tớ ở ngoài bị lạnh đấy.”
Hai cô bạn đương nhiên không tin, Đổng Tuế Tuế hỏi: “Cậu với Mạnh Vũ Châu gặp nhau chưa?”. Mạnh Vũ Châu là anh bạn mà Đổng Tuế Tuế giới thiệu cho Hà Tỉnh, cô nàng còn đang tưởng hai người gặp nhau nên Hà Tỉnh mới bị đỏ mặt như vậy.
“Chưa, dạo này bọn tớ chả nói chuyện gì nhiều, chắc tại không có chủ đề chung, cậu ta không để ý đến tớ cho lắm.”, đáp lại sự nhiệt tình của Đổng Tuế Tuế, Hà Tỉnh kể tình hình thật giữa cô và Mạnh Vũ Châu.
“Không đi gặp Mạnh Vũ Châu, sao mặt cậu lại đỏ thế này? Ánh mắt cũng quá bất thường, gặp được anh giai nào khiến cậu động lòng rồi hả?”, Trương Cúc gặng hỏi đến cùng chuyện Hà Tỉnh đỏ mặt.
Hà Tỉnh gần như muốn độn thổ cho xong, né tránh ánh mắt của hai cô bạn cùng phòng rồi bảo, “Haiz, tớ vừa làm một chuyện hồ đồ lắm, sau này sẽ kể cho các cậu, tạm thời đừng hỏi nữa, cho tớ thời gian tiêu hóa đã.”
Đổng Tuế Tuế và Trương Cúc lại càng tò mò rốt cuộc Hà Tỉnh có chuyện gì, nhưng cả hai đều có chừng mực, thấy cô như vậy thì không hỏi nữa. Đổng Tuế Tuế dời đề tài sang Mạnh Vũ Châu, “Hai bọn cậu không có chủ đề nói chuyện chung à?”
“Ừ, đống tài liệu kĩ thuật cậu ta gửi cho tớ, tớ đọc mà chả hiểu gì cả.”, Hà Tỉnh kể thật.
Câu này bỗng thu hút lòng hiếu kỳ của Đổng Tuế Tuế, đều là con trai học máy tính, với Mạnh Vũ Châu thì không có chủ đề nói chuyện chung, mà với Trình Triều Lạc lại có? Cô nàng hỏi: “Thế bình thường cậu với Trình Triều Lạc nói những chuyện gì?”
Rất khó để định nghĩa con người Trình Triều Lạc, không phải là học sinh giỏi trên khái niệm truyền thống, phạm vi kiến thức của anh rất rộng, máy tính chỉ là một trong số nhiều sở thích, anh hiểu biết cả về văn học, lịch sử, thư pháp, thậm chí là triết học, ở cạnh anh chẳng bao giờ sợ không có chuyện để nói, vả lại hai người họ thân thiết, không nói chuyện cũng chẳng thấy bối rối ngượng ngùng.
Hà Tỉnh giải thích nguyên nhân, Đổng Tuế Tuế liền nói: “Gia đình Mạnh Vũ Châu khó khăn lắm, cho cậu ấy đi học được đã khó rồi, không có tiền cho cậu ấy học lớp năng khiếu. Vì không muốn bố mẹ thất vọng, cậu ấy học hành chăm lắm, nên không biết nói chuyện với con gái, chứ thật ra trong lòng cũng để ý cậu đấy, còn bảo là muốn tiếp tục phát triển cơ mà.”
“Để nói sau đi, bọn tớ không hợp nhau lắm đâu.”
Trương Cúc: “Vừa mới nói chuyện làm sao ra vấn đề được, phải tiếp xúc trực tiếp, cùng học một trường, hay là cứ đi gặp đi, có phải trời nam đất bắc không gặp được nhau đâu.”
Mạnh Vũ Châu chưa từng nhắc đến chuyện gặp mặt, đương nhiên Hà Tỉnh không tiện nói, hơn nữa sắp đến đợt thi cuối kỳ, bình thường lại bận sang làm thêm ở văn phòng của Trình Triều Lạc, không có quá nhiều thời gian rảnh, thế nên Hà Tỉnh không muốn chuyện này cho lắm.
Đổng Tuế Tuế nghe thấy thế thì còn kích động hơn cả Hà Tỉnh, “Sao tớ lại không nghĩ ra chuyện để hai đứa cậu gặp nhau nhỉ, thứ Bảy tuần này được không?”
“Để cuối tuần rồi tính.”, Hà Tỉnh không quá muốn đi.
***
“Tỉnh Tỉnh, Trình Triều Lạc kia phải không?”, trong nhà ăn, Trương Cúc chỉ vào một trong mấy chàng trai đang tìm chỗ ngồi ở phía xa, “Cạnh bọn mình còn chỗ này, bảo các cậu ấy đến đây.”
“Trình Triều Lạc, ở đây có chỗ này.”, Đổng Tuế Tuế cất giọng gọi.
Hà Tỉnh khẽ kéo cánh tay Đổng Tuế Tuế, “Đừng, đừng, đừng gọi cậu ấy.”
Cô có nói thì cũng muộn rồi, Trình Triều Lạc vừa đúng lúc bưng khay cơm đi tới cùng mấy cậu bạn trong phòng, thấy người ta mỗi lúc một gần, Hà Tỉnh bực bội chọc đũa vào đụn cơm.
“Sao thế?”, Đổng Tuế Tuế huých cô, “Trình Triều Lạc đấy.”
Hà Tỉnh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Tớ sợ bàn bên cạnh không đủ chỗ.”
Trương Cúc: “Không sao, ngồi vừa bốn người.”
Trình Triều Lạc và bạn cùng phòng đi tới, ngồi xuống bàn bên cạnh. Thỉnh thoảng người ở hai bàn lại tán gẫu câu được câu chăng, Hà Tỉnh vùi đầu ăn cơm không nói năng gì, ăn xong liền cùng đám bạn rời đi luôn, suốt bữa ăn không nói với Trình Triều Lạc một lời nào. Ra đến cửa nhà ăn, cánh tay cô bỗng bị tóm lại, Trình Triều Lạc đã đuổi kịp tới nơi, “Cậu đợi chút.”
“Tôi còn phải về làm bài.”, Hà Tỉnh đẩy cổ tay Trình Triều Lạc ra, nhưng không sao đẩy nổi.
“Mười phút không phiền cậu làm bài.”, Trình Triều Lạc không buông tay, dứt khoát kéo cô đi.
Hà Tỉnh chỉ định bảo đám bạn về trước, rồi cùng Trình Triều Lạc đi ra một chỗ vắng vẻ ở sau nhà ăn. Trình Triều Lạc buông cô ra, cúi đầu hỏi: “Cậu trốn cái gì?”
“Tôi có trốn đâu.”, Hà Tỉnh lầm bầm, sau lại lớn giọng, “Sao tôi phải trốn?”
Một tuần liền không đến văn phòng, không nhận điện thoại, trả lời tin nhắn qua loa, nói cô không trốn tránh ai mà tin được? Trình Triều Lạc cười lạnh, lôi điện thoại ra rồi mở màn hình lên cho cô xem lịch sử trò chuyện một tuần nay, “Không trốn tôi thì sao lại không trả lời tin nhắn?”
Hà Tỉnh không phục, chỉ vào màn hình và cãi: “Trả lời cậu hết rồi đấy thôi.”
“Ừ, à, ờ, biết rồi, cậu qua quýt hơn được nữa không?”
“Tuần này tôi đang bận ôn thi… Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Không có chuyện gì thì tôi về đây.”, Hà Tỉnh xoay người định đi, Trình Triều Lạc liền chặn đường, “Chuyện hôm đấy là tôi có lỗi, tôi không nên đưa ra yêu cầu vô lý như thế.”
Một tuần không liên lạc, Hà Tỉnh đã gần vơi hết nỗi xấu hổ về ngày hôm ấy rồi, Trình Triều Lạc vừa nhắc lại, cảm giác ngượng ngùng bị đè nén lại trào ra, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ dưới đất mà chui vào, biến mất khỏi địa cầu, tóm lại là không muốn thảo luận với Trình Triều Lạc về vấn đề ngày hôm đó nữa, “Tôi phải về đây.”
Cô bước sang trái một bước, Trình Triều Lạc cũng bước sang trái theo, chặn cứng phía trước, làm Hà Tỉnh có cảm giác buồn bực khó chịu chưa từng thấy, “Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?”
“Đừng trốn tránh tôi nữa, được không?”, niềm vui sướng ngày hôm ấy đã bị sự lảng tránh của Hà Tỉnh chà đạp triệt để. Sau sự việc, Trình Triều Lạc cũng hối hận, cũng nơm nớp lo sợ một khi phá vỡ ranh giới bạn bè thì sẽ dọa đến Hà Tỉnh, nhưng giữa bầu không khí khi ấy, thật sự là quá khó để kiềm chế được nỗi kích động trong lòng, vả lại lời đã nói ra rồi như bát nước đổ đi, đã bắt đầu thì khó mà quay đầu lui.
“Tôi…”, Hà Tỉnh không biết phải nói gì, lòng cô rối bời suốt cả tuần nay, hành động hôn má này đã vượt quá giới hạn giữa bạn thân, nhưng cô vẫn làm. Lúc ấy đầu óc như bị chập mạch, chỉ hôn theo bản năng, nguyên nhân dẫn tới hành vi thì không dám nghĩ nữa. Cô chỉ cảm giác mối quan hệ của họ giờ đã vượt quá ranh giới, lại mơ hồ mờ mịt, không biết nên làm sao. Trốn tránh trở thành cách hay nhất của cô, nhưng Trình Triều Lạc lại không cho cô trốn tránh, một hai đuổi theo hỏi đến cùng.
Bị dồn đến mức không còn đường đi, Hà Tỉnh trực tiếp ngả bài, “Cậu có bảo Mạnh Thiên Sơn, Châu Từ Dữ, hoặc là Nam Tiêu hôn cậu không?”, một câu đơn giản lại lặng lẽ gợn lên những cơn sóng ngầm dưới đáy hồ, tầng tầng xoáy cuốn rồi sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng nơi mặt hồ.
Cô cười tự giễu, “Giả sử có bảo thì các cậu ấy có hôn không?”
Trình Triều Lạc nói một câu vỗ về tâm trạng Hà Tỉnh, “Giữa bạn bè với nhau, hôn má chút chút thôi cũng không tính là quá đáng.”, tầm mắt anh bất giác lại rơi xuống môi Hà Tỉnh, “Mà cũng có hôn đâu.”
Hà Tỉnh ngắt lời anh, “Quan hệ giữa bọn mình bây giờ đang kỳ quặc thật sự, hình như… không giống ngày trước nữa.”, cô giải thích từng bước một, “Cậu là người bạn khác giới thân nhất nhất nhất của tôi, nhưng bây giờ cậu đang rất lạ, tôi cũng lạ, tôi thậm chí còn không rõ tại sao mình lại làm như thế nữa, quá hoang đường, Tinh Tinh, bọn mình tạm thời phải bình tĩnh một thời gian đã.”
Mười mấy năm qua, họ thân thiết như người một nhà, hoàn toàn chẳng liên quan chút nào tới khái niệm tình yêu. Khi Trình Triều Lạc phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Hà Tỉnh đã thay đổi, anh cũng khó mà chấp nhận được, thậm chí cũng trốn chạy y hệt, chẳng ai có thể chấp nhận ngay lập tức, thế nên anh cực kỳ hiểu cảm giác của Hà Tỉnh lúc này. Bối rối, đây cũng là nguyên nhân khiến anh không dám tỏ tình trực tiếp, giọng Trình Triều Lạc dịu hẳn xuống, “Được, tạm thời tôi không liên lạc với cậu nữa, đợi đến khi nào cậu hết thấy hoang đường, thì lại tìm tôi nhé.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Trình Triều Lạc thật sự không liên lạc nữa, nhưng Hà Tỉnh chẳng hề nhẹ nhõm như mong đợi, mà ngược lại, cứ thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem, không thấy tin nhắn thì hụt hẫng.
“Tỉnh Tỉnh, nhanh lên.”, tan học, trên đường về ký túc xá, Mạnh Thanh Đồng gọi Hà Tỉnh, đợi Hà Tỉnh đuổi kịp thì cô nàng liền hỏi: “Chậm rì rì, đang nghĩ gì thế? Cãi nhau với Trình Triều Lạc à?”
Hà Tỉnh đang định kể tình huống của cô, thì bỗng nhiên Đổng Tuế Tuế hô lên, “Bên sân bóng rổ đang có người tỏ tình kìa.”, cô bạn lập tức kéo đám bạn cùng phòng theo, “Đi, bọn mình ra xem đi.”
Tan học là lúc sân bóng rổ tập trung đông người nhất, tình huống phát sinh đột ngột khiến Hà Tỉnh tạm quên đi tâm trạng bất ổn của mình, cùng đám bạn thảo luận xem là ai mà dũng cảm tỏ tình vào thời điểm náo nhiệt như lúc này.
Đám đông vây quanh thành mấy lớp, Hà Tỉnh lách qua đám người chen được lên lớp đầu tiên, còn chưa lấy lại nhịp thở bình thường thì đã sững sờ. Một cô gái vô cùng xinh đẹp cầm theo một bó hoa to đùng đứng trước mặt Trình Triều Lạc, trước sự chứng kiến của bao nhiêu sinh viên trong trường, dõng dạc bày tỏ tình cảm của mình với Trình Triều Lạc, quá dũng cảm. Cô bỗng nhớ lại hồi cấp Ba, Thẩm Ức Đường cũng bắt đầu theo đuổi Châu Từ Dữ như vậy, có lẽ chẳng chàng trai nào có thể từ chối một cô gái vừa xinh đẹp vừa nồng nhiệt, chắc Trình Triều Lạc cũng vậy.
Đám đông xung quanh đồng thanh hô lớn: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi.”
Hà Tỉnh không tài nào hô được câu ấy, cũng không muốn biết sự lựa chọn của Trình Triều Lạc. Cô lặng lẽ rời khỏi đám đông, bên tai như đang văng vẳng câu nói của Trình Triều Lạc, “Giữa bạn bè với nhau, hôn má chút chút thôi cũng không tính là quá đáng.”, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, cô và Trình Triều Lạc chẳng có gì thay đổi cả, vẫn là bạn thân mà thôi.
Bạn thân đã sắp có bạn gái rồi, vậy thì cô cũng nên tìm bạn trai, mỗi người đều có người yêu của mình rồi thì sẽ không xảy ra những vấn đề kỳ quái nữa. Nỗi nghi hoặc bao ngày được giải tỏa, cô thoáng nhẹ lòng, về tới ký túc xá liền nói với Đổng Tuế Tuế chuyện cuối tuần có thể đi gặp Mạnh Vũ Châu, sau đó còn chủ động nhắn tin với Trình Triều Lạc, [Cuối tuần này tôi phải đi xem mắt, không có thời gian đến văn phòng.]
Trình Triều Lạc vẫn trả lời cô nhanh như trước giờ, [Đi đi, chúc cậu sớm thoát ế]
Nhìn dòng tin nhắn này, cảm giác mông lung đè nặng trong lòng Hà Tỉnh được trút bỏ hoàn toàn, quả nhiên là cô nghĩ nhiều, mối quan hệ giữa cô và Trình Triều Lạc không hề thay đổi, họ vẫn là bạn tốt của nhau.
Mặc dù mới đầu có hơi hụt hẫng, nhưng niềm vui nhanh chóng trở lại, chỉ cần quan hệ giữa họ không thay đổi, mọi thứ đều dễ nói chuyện.
Đến tối, phía bên kia xảy ra chút vấn đề, Đổng Tuế Tuế áy náy nói: “Xin lỗi nhé Tỉnh Tỉnh, Mạnh Vũ Châu có bạn gái rồi, cuối tuần này không đi gặp cậu ta được.”
“Hả? Sao nhanh thế?”, sự thất vọng của Hà Tỉnh không đến từ việc Mạnh Vũ Châu có bạn gái, mà là vì không tìm được đối tượng xem mắt, viễn cảnh cô và Trình Triều Lạc đều có người yêu riêng sẽ khó mà thành được.
Đổng Tuế Tuế: “Cái cũ không đi cái mới sao đến được, tớ giới thiệu cho cậu một anh đẹp trai khác, đã hẹn người ta rồi, trưa thứ Bảy này gặp nhau ở quán lẩu cạnh cổng Tây, đặt cả bàn rồi nhé, hôm đấy cậu cứ đến thẳng bàn số 2.”
Hà Tỉnh lại hớn hở, “Cảm ơn nhé Tuế Tuế, thứ Bảy tớ sẽ trang điểm thật đẹp, không làm mất mặt cậu đâu.”
Đổng Tuế Tuế nở một cười đầy vẻ chột dạ, “Chúc cậu sớm thoát ế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.