Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
Chương 115: 《Bí mật》
Ôn Tuyền Bổn Đản
30/12/2023
Edit - Beta: Lune
Nghe vậy lập tức có người đồng ý: "Cái này được này, đủ ngầu."
Bạn bên cạnh vốn đang nói đùa cũng phụ họa theo: "Hai người cùng chơi piano à? Cái đó gọi là gì ấy nhỉ, bốn móng... à không phải, piano bốn tay?"
"A a a tớ muốn xem! Mau chóng đến chương trình cuối năm đi!"
"Sắp rồi sắp rồi, sắp đến cuối tháng rồi."
Thường xuyên tán gẫu với mọi người nên Âu Dương Vũ biết rõ sở thích lẫn năng khiếu của rất nhiều bạn trong lớp, cũng biết Bùi Thanh Nguyên có năng khiếu ở nhiều môn nghệ thuật, chỉ là chưa từng chủ động nói ra mà thôi.
Nhưng hoàn cảnh của Quý Đồng khá đặc biệt, cậu ta không dám chủ động nói chuyện quá khứ với Quý Đồng, sợ đối phương không nhớ được lại thêm đau lòng.
Có điều người thân thiết nhất với Quý Đồng là Bùi Thanh Nguyên đã chủ động nhắc đến nên chắc Quý Đồng cũng biết chơi piano nhỉ?
Âu Dương Vũ thuận miệng hỏi Quý Đồng: "Cậu thấy được không? Nếu được thì hai cậu cứ trao đổi chọn bài nhạc đi, tớ đăng ký trước, tiết mục này kiểu gì cũng sẽ được chọn."
"Được..." Quý Đồng muốn lắc đầu lắm nhưng cậu cảm giác được hình như ký chủ đang nhìn mình nên chỉ có thế cứng ngắc duy trì nụ cười vô tư ban nãy: "Được chứ."
"Vậy quyết định thế nhé!" Âu Dương Vũ hào hứng vỗ cuốn sổ trong tay, sau đó quay đầu nhìn những người khác: "Còn ai muốn đăng ký nữa không? Thầy bảo năm nhất năm hai chúng ta đăng ký nhiều một chút vì các anh chị khóa trên khá bận."
"Tớ muốn xem tấu nói, có dũng sĩ nào muốn cống hiến một tiết mục nói không? Toàn hát với nhảy thì chán lắm."
"Cái này cần tài ăn nói tốt, mà còn phải có phong cách riêng nữa."
Âu Dương Vũ vô thức nhìn về phía bạn nam phù hợp nhất với mấy tiêu chuẩn kia.
Đầu nhím tỏ ra cảnh giác, từng bước lùi ra sau: "Nhìn tôi làm gì?"
Vì tính cách của cậu ta bị bắt thay đổi, không khiến người khác ghét như trước nữa nên có người còn bắt đầu trêu cậu ta: "Tớ thấy dạo này mỗi khi cậu với Âu Dương chạm mặt là hình ảnh trở nên buồn cười khó hiểu, hay là hai cậu đóng góp một tiết mục đi? Chắc chắn sẽ vui lắm."
"Được đấy được đấy, tớ cũng muốn xem!"
Âu Dương Vũ bắt đầu dần chấp nhận số phận diễn viên hài của mình, thậm chí còn tự đổ thêm dầu vào lửa: "Ông thấy thế nào hả lão Chương?"
Chương Vận ngập ngừng muốn nói, muốn nói rồi lại ngập ngừng, cuối cùng chọn bỏ chạy: "... Tôi thấy muốn đi vệ sinh."
Rốt cuộc tại sao thế giới này lại trở nên như vậy!?
Trong phòng học, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười lẫn tiếng nói chuyện, chỉ có khu vực gần bàn của Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên là chìm trong bầu không khí yên tĩnh bí ẩn.
Theo lý thuyết thì lúc này Quý Đồng phải ồn ào cùng các bạn trong lớp bảo Chương Vận đăng ký tiết mục mới phải.
Nhưng giờ cậu lại yên lặng khác thường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Thanh Nguyên không thấy vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhận ra tư thế chống cằm của cậu hơi cứng ngắc.
Vì vậy hắn bình tĩnh hỏi: "Em có muốn tham gia chương trình cuối năm không?"
Câu nói này rõ ràng có ngữ điệu giống như khi ký chủ thường hỏi ý kiến của cậu.
Nhưng chẳng hiểu sao Quý Đồng lại cảm thấy rất đáng sợ.
Cậu ngồi im không cử động, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Muốn."
Trước kia cậu chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu này nên đương nhiên muốn bù đắp lại chút tiếc nuối, vô tư đùa giỡn với mọi người, tiện thể chụp thêm ảnh với video để làm kỷ niệm.
... Nếu ký chủ không nói muốn chơi piano thì tốt biết mấy.
Tại sao lại là piano?
Chẳng lẽ vì câu nói từng học qua piano kia của cậu nên ký chủ bắt đầu nghi ngờ?
Tay đang chống cằm chậm rãi dịch lên trên, Quý Đồng lặng lẽ che mặt lại, đồng thời dùng camera từ góc nhìn của thượng đế để lén quan sát ký chủ.
"Ừm, nếu em không muốn thì có thể từ chối." Bùi Thanh Nguyên điềm tĩnh hỏi: "Em muốn chơi bản nhạc nào?"
Có vẻ như không có gì khác thường, vì khuôn mặt của ký chủ không có biểu cảm gì.
Khuôn mặt vô cảm là biểu cảm thường thấy nhất ở ký chủ.
Hay là tại cậu nghĩ nhiều?
"Thế nào cũng được." Quý Đồng có tật giật mình nên cố tình nói: "Dù sao bài nào em cũng biết."
"Ừm, vậy để anh chọn."
Giảng viên bước vào lớp, Bùi Thanh Nguyên cúi đầu đọc sách, nói nhỏ: "Khi nào rảnh thì tập phối hợp nhé."
Qua khóe mắt, lúc tiếng chuông vào học vang lên, Quý Đồng cuối cùng mới quay đầu lại, ngoan ngoãn nhìn về phía bảng đen: "Ừm."
Cậu tự trấn an bản thân, cuối cùng cũng dần dần thả lỏng.
Dù ký chủ có cảm thấy kỳ lạ thì cậu cũng chẳng có điểm gì để lộ cả.
Làm hệ thống nên cậu có thể học chơi piano nhanh chóng.
Quý Đồng nghĩ lại, chắc là do mình căng thẳng quá, cảm thấy mình chắc chắn đã bị mấy lời miêu tả của Phó Âm Âm trong thế giới hỏa táng tràng dọa nên dạo này mới đa nghi như vậy.
Cậu vẫn luôn che giấu rất cẩn thận, chưa từng nhắc qua những việc ở đời trước nên không có lý nào ký chủ lại nghi ngờ cậu là con người được.
Thực tế, hầu hết mọi người đều không thể giả dạng thành thân phận khác một cách hoàn hảo được, Phương Hạo và Phó Âm Âm từng nói rằng mỗi khi họ đối mặt với những thứ quen thuộc, họ sẽ vô tình nói ra những điều mà trí tuệ nhân tạo không nên nói.
Chỉ là vạn vật trong thế giới huyền huyễn đều có linh hồn, ký chủ của Phương Hạo không quan tâm và cũng không có khái niệm về AI. Còn trong thế giới hỏa táng tràng, mọi thứ đều xoay quanh tuyến tình cảm, ký chủ của Phó Âm Âm là bạn tốt với cô, cũng rất dựa dẫm và tin tưởng cô nên sẽ không đi sâu tìm hiểu những điều này.
Còn trong thế giới của Quý Đồng, nơi đòi hỏi phải cảnh giác cao độ thì tình cờ cậu lại thiếu kinh nghiệm sống, thành ra vẻ lạ lẫm cậu thường thể hiện lại giống AI một cách tự nhiên.
Cho nên không cần phải bối rối, cứ giống như trước kia là được rồi.
Quý Đồng tự động viên bản thân trong lòng.
Dạo này cậu viết nhật ký rất cẩn thận, cố tình chọn những lúc ký chủ ngủ rồi mới lén vào không gian ý thức viết, viết xong thì cất vào hòm, sau đó chôn xuống đất bên cạnh gốc cây bào đồng nở đầy hoa kia.
Thậm chí cậu còn trồng ít hoa với cỏ phía trên để che đậy, quanh vườn hoa chỗ nào cũng đều có hoa với cỏ nên nhìn vào không thấy có gì khác thường.
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Ký chủ không biết cậu viết nhật ký trong đây, cũng tuyệt đối không nghĩ ra có một quyển nhật ký được chôn dưới gốc cây mà hắn đi qua mỗi ngày.
Tóm lại, tất cả đều bình thường.
Đừng hốt hoảng.
Chương trình cuối năm là hoạt động toàn trường nên nhà trường sẽ hỗ trợ hết mình. Nếu tiết mục cần dùng đến nhạc cụ thì có thể mượn của viện Âm nhạc để dùng.
Trong lịch trình ngày càng bận rộn, Bùi Thanh Nguyên sắp xếp thời gian dẫn Quý Đồng đi luyện tập.
Để chứng minh mình là một hệ thống thiên tài, cái gì cũng biết, Quý Đồng sờ vào piano đã lâu không chạm biểu diễn một đoạn cho ký chủ.
Cậu tìm đại một bản nhạc dạo này hay nghe trong kho BGM, giai điệu nhẹ nhàng, âm sắc thánh thót, trong tiếng nhạc du dương tựa như có một đóa sen đang từ từ nở rộ trên mặt sông, khiến người ta quên đi mọi phiền muộn, chỉ muốn xuất gia ngay lập tức.
Bùi Thanh Nguyên:...
May mà Quý Đồng không đề xuất trong việc chọn bản nhạc.
Hệ thống của hắn luôn có gu âm nhạc rất đặc biệt.
Bốn tay cùng chơi rất cần sự phối hợp ăn ý của hai người, cần phải rèn luyện nhiều để có sự đồng điệu trong quá trình luyện tập. Bùi Thanh Nguyên vốn tưởng sẽ phải dạy Quý Đồng nhiều, nhưng không ngờ Quý Đồng chỉ cần nhìn qua nhạc phổ là đã có thể diễn tấu nó một cách trọn vẹn, từ tư thế đến kỹ thuật đều cực kỳ chuẩn mực, không thể tìm ra chút sai sót nào.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Quý Đồng chủ động mở lời: "Em siêu không?"
Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu.
Quá mức chuẩn mực và hoàn hảo cũng đồng nghĩa với việc thiếu đi cá tính vốn có của con người.
Khi các nghệ sĩ biểu diễn khác nhau chơi cùng một bản nhạc, họ sẽ thể hiện những phong cách và cảm xúc cá nhân khác nhau trong cách xử lý chi tiết. Đôi khi những khiếm khuyết cũng có thể mang lại vẻ đẹp riêng biệt.
Đối với một AI chỉ biết sử dụng kỹ năng và quy tắc để diễn tấu âm nhạc, việc thiếu cá tính là điều bình thường.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Đây rõ ràng là một bản nhạc mang hơi hướng lãng mạn, nhưng Quý Đồng lại trông rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với biểu cảm linh hoạt thường thấy khi cậu nghe nhạc trong những lúc bình thường.
Quý Đồng đương nhiên rất nghiêm túc.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái tên khiến cậu rùng mình trên bản nhạc, dốc hết sức tập trung cao độ để đối mặt với thử thách này, thậm chí không thèm ngại khi vô tình chạm vào ký chủ.
Bản nhạc này có tên là《Bí mật》.
... Không có bí mật nào cả.
Trong đầu cậu toàn là những tài liệu đã thu thập được, bắt chước những tư thế và kỹ thuật chuẩn nhất, hoàn toàn không dám phân tâm, động tác đàn tao nhã vô cùng nhưng trong lòng nhạt như nước ốc.
Tất cả là do Âu Dương.
Để ký chủ biểu diễn một mình tốt bao nhiêu, như vậy thì cậu có thể ngồi bên dưới sân khấu mà thoải mái thưởng thức rồi.
Bên ngoài phòng đàn, khi các sinh viên của viện Âm nhạc tình cờ đi ngang qua đều dừng lại rồi nhìn vào trong.
Tiếng đàn truyền ra nghe không rõ lắm nhưng hai bóng lưng kia đều rất đẹp.
Đến lần tập thứ hai, Bùi Thanh Nguyên không nhịn được mà nói: "Biểu diễn nên là một cách để bộc bạch hay tận hưởng, em thử thả lỏng chút xem."
Quý Đồng nghiêm túc gật đầu: "Em đang thả lỏng đây, cũng rất tận hưởng."
"..." Bùi Thanh Nguyên liếc cậu: "Thật à?"
Cơ thể Quý Đồng bất động, tăng lực tay: "Thật."
Nghe giọng điệu dứt khoát của cậu cùng tiếng đàn bỗng trở nên nặng hơn, trong mắt Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng ánh lên ý cười.
Dù Quý Đồng đang giấu giếm điều gì thì ít nhất lúc này cậu cũng rất đáng yêu.
Hắn không quan tâm đến hiệu quả của tiết mục biểu diễn này trong chương trình, chỉ cần Quý Đồng vui vẻ là được.
Bùi Thanh Nguyên ngẫm nghĩ một lát, hỏi cậu: "Hôm đó em định mặc gì?"
Quý Đồng cố gắng duy trì sự tập trung, nhẩm nhạc phổ trong đầu: "Em không biết, thế nào cũng được."
"Thông thường sẽ mặc âu phục." Bùi Thanh Nguyên nói: "Chúng ta cùng mặc nhé."
Âu phục là một trong những yếu tố Quý Đồng thích nhất.
"Một đen một trắng hay là hai đen?"
Hắn vừa nói xong, tiếng đàn vốn đang hài hòa trôi chảy bỗng chốc rối loạn, sau khi đánh sai thì bỏ dở đột ngột.
Đây mới gọi là thả lỏng.
Quý Đồng rầu rĩ nhìn vẻ mặt vẫn tươi cười từ nãy của ký chủ: "Anh cố ý phải không?"
Bùi Thanh Nguyên đàn nối nốt nhạc bị đứt một cách tự nhiên, tiếp tục bản nhạc.
"Ừm."
Thế mà ký chủ còn ngang nhiên thừa nhận!
Quý Đồng hơi hờn dỗi, nhưng giữa tiếng nhạc du dương lại không nhịn được mà nói nhỏ: "Một đen một trắng nhé?"
Phá đám đáng xấu hổ nhưng rất hiệu quả.
... Cậu còn đang bắt đầu tưởng tượng cảnh mình với ký chủ mặc âu phục cùng nhau rồi đây.
Trong tiếng nhạc vừa phiền muộn vừa mong chờ, tiết tấu khúc nhạc càng trở nên nhịp nhàng.
"Được."
...
Vào tối chương trình cuối năm, cả trường tràn ngập không khí náo nhiệt vui tươi. Hội trường chật kín người, những sinh viên không có chỗ ngồi có thể xem phát sóng trực tiếp trên điện thoại hoặc máy tính.
Trong đám đông, một bóng người mặc âu phục màu trắng nổi bần bật, nhất là bên cạnh còn có một người mặc áo trường bào, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Vẻ mặt Âu Dương Vũ như chết lặng: "Tớ không muốn đứng chung với cậu đâu, nhìn tớ như đến tấu hài ấy."
Quý Đồng tỏ ra khó hiểu: "Nhưng cậu đến tấu hài thật mà."
Âu Dương Vũ nghẹn họng: "... Có thể chừa cho tớ tí thể diện không hả!!"
Hôm nay Âu Dương Vũ sẽ lên sân khấu biểu diễn tấu nói với Chương Vận, tiết mục có tên là《Chửi tớ một câu đi》.
Cái tiết mục nghe bất thường thế này mà lại được chọn.
Có trời mới biết lúc đầu Âu Dương Vũ chỉ muốn trêu Chương Vận thôi, ai mà ngờ.
Cậu ta vốn tưởng đây đã là điều tàn nhẫn nhất trong ngày rồi, nào biết điều tàn nhẫn hơn là lúc này cậu ta phải đứng cùng với Quý Đồng đang diện âu phục trăm phần trăm sẽ gây chú ý khi bước vào hội trường.
Âu Dương Vũ luôn lo mình sẽ bị đánh: "Sao cậu không đợi anh Bùi cùng đến đây?"
Quý Đồng cúi đầu: "Tớ muốn giảm bớt sự chú ý."
Sau khi thay đồ trong ký túc xá xong, cậu với ký chủ trông như mặc đồ đôi ấy.
Quý Đồng ngại khủng khiếp, không dám mặc như vậy đi vào hội trường trước ánh mắt của mọi người nên đành phải kéo Âu Dương Vũ đi trước.
Kết quả là cậu vẫn bị mọi người chú ý vô số lần trên đường đi.
Cậu chưa mặc âu phục bao giờ, cứ luôn lo rằng liệu mình mặc có lạ hay không nên ngày càng lo lắng.
Biết trước thì đã không nghe ký chủ mặc bộ màu trắng này rồi.
Ít ra màu đen vẫn đỡ bị chú ý hơn.
Sau khi vào phòng nghỉ tương đối yên tĩnh ở phía sau hội trường, Quý Đồng tìm một chỗ khuất để ngồi xuống, đầu óc trống rỗng, ngay cả có người ở đằng xa đang lặng lẽ chụp ảnh cậu cũng không nhận ra, mãi đến khi ký chủ đi vào.
Lần này, cảm giác khi thấy ký chủ mặc âu phục khác hẳn với lần trước.
Hơn nữa còn mặc cùng một kiểu với cậu nhưng khác màu.
Làm cậu càng căng thẳng hơn.
Quý Đồng lặng lẽ quay đi, không dám nhìn thẳng ký chủ: "Sắp đến lượt chúng ta rồi à?"
Bùi Thanh Nguyên ngồi xuống cạnh cậu: "Còn gần mười phút nữa."
Tiết mục biểu diễn piano song tấu này được xếp ở vị trí gần đầu, lúc này chương trình cuối năm đã chính thức bắt đầu.
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào phòng nghỉ thông qua loa, trong tiếng vỗ tay vang vọng khắp hội trường, Quý Đồng cảm thấy mình căng thẳng đến mức sắp không thở được mất.
Lần đầu tiên cậu tham gia kiểu hoạt động như thế này, cũng là lần đầu tiên bước lên sân khấu lớn như vậy.
Không tính lúc mặc đồ khủng long đuổi theo học sinh cấp ba trên sân vận động trong đại hội thể thao.
Trước khi Quý Đồng bóp chiếc gối ôm trong phòng nghỉ thành quả bóng, Bùi Thanh Nguyên đã kịp thời nắm lấy tay cậu: "Hít thở sâu, thả lỏng."
Quý Đồng hít thở sâu theo lời hắn, chưa thả lỏng được mấy giây đã lại líu lo không ngừng.
"Trong hội trường nhiều người ghê, đông hơn cả hôm khai giảng, hình như còn có nhiều người phải xem phát sóng trực tiếp đúng không?"
"Em mặc bộ này trông có lạ lắm không? Hay là chúng ta đổi đồ cho nhau đi? Trên đường đi mọi người cứ nhìn em ấy, chắc chắn là em không hợp mặc đồ trắng rồi..."
Người dẫn chương trình sắp giới thiệu, một sinh viên đeo thẻ nhân viên vội vàng gõ cửa phòng nghỉ, nhắc nhở bọn họ chuẩn bị lên sân khấu.
Bùi Thanh Nguyên dẫn Quý Đồng đứng dậy, đi về phía nơi ồn ào kia.
"Không lạ đâu, nhìn đẹp lắm." Giọng hắn ôn hòa nhưng đầy chắc chắn: "Khán giả dưới sân khấu không quan trọng."
"Em đừng để ý đến bọn họ."
Giữa tràng pháo tay nồng nhiệt như thủy triều, ánh đèn sân khấu chiếu xuống chiếc đàn piano soi sáng hai bóng người ngồi cạnh nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên xuất hiện trong các sự kiện lớn, hầu hết các thầy cô và sinh viên trong trường đều biết hắn, nhưng đây là lần đầu tiên nhiều người trông thấy Quý Đồng.
Ánh đèn xung quanh tắt dần, hội trường tối sầm, mọi ánh sáng đều tập trung vào chiếc đàn piano.
Màu đen lạnh lẽo u ám, còn màu trắng lại tự do nằm bên ngoài sự náo nhiệt, là vẻ hoàn mỹ thuần túy khiến người ta không thể nào quên được.
Những tiếng bàn tán và thán phục xen lẫn trong tiếng vỗ tay lớn dần, rồi lại nhanh chóng lắng xuống trong giai điệu piano chậm rãi vang lên.
Những phím đàn piano đen trắng bắt đầu nhảy múa.
Bản nhạc bắt đầu bằng một đoạn độc tấu của người thanh niên mặc âu phục màu đen.
Mở đầu của《Bí mật》là cơn gió thoảng qua những chiếc lá rụng, là cánh chim chao lượn giữa bầu trời, là bọt sóng biển vỗ nhẹ vào những chiếc vỏ sò trên bờ cát, từng chút thấm vào bầu không khí vô biên.
Khi vừa bước lên sân khấu, Quý Đồng gần như cảm thấy chóng mặt trước vô số ánh nhìn chăm chú bên dưới.
Nhưng trong đoạn độc tấu của ký chủ, trái tim cậu giống như bị cuốn vào làn nước biển, dần quên đi những khán giả trên bờ.
Khác với những giai điệu khuôn mẫu trong các buổi tập trước đó, cậu bỗng chốc bị một cảm xúc mãnh liệt chiếm trọn trái tim.
Diễn tấu là một cách bày tỏ. Hôm qua ký chủ đã nói như vậy.
Chương mở đầu kết thúc, đến đoạn hai người hòa tấu, một đoạn nhạc khác lặng lẽ chen vào.
Những ngón tay đan xen dưới ánh đèn, vải đen và trắng trên cánh tay chạm nhau rồi lại tách rời, ấp ủ nhiệt độ lặng thầm.
Hòa mình vào tiếng đàn triền miên, Quý Đồng đột nhiên không nhớ nổi những chỉ dẫn kiểu sách giáo khoa nữa, thay vào đó lại mơ màng nhớ về ánh nắng của rất lâu trước đây.
Trong câu lạc bộ piano yên tĩnh, cậu ngồi bên cửa sổ và nhấn phím một cách vụng về, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đám đông nhộn nhịp ở sân vận động đằng xa.
Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại tiếng đàn piano trong trẻo và đẹp đẽ.
Tình yêu bí mật sinh sôi.
Và thế là những chiếc lá cuốn trong làn gió ấm, những cánh chim sà xuống mặt đất sau thời gian dài mỏi cánh bay, con sóng tìm lại được những vò sỏ đi lạc, và những hòn đảo cô đơn đã gặp được nhau trên đại dương.
Bùi Thanh Nguyên chăm chú nhìn những phím đàn, cũng chăm chú nhìn những ngón tay trắng nõn không ngừng nhảy múa bên cạnh.
Cho đến khi hắn nhìn thấy cổ tay của Quý Đồng dần hạ xuống, tốc độ đổi vị trí tay thỉnh thoảng chậm lại, khác hắn với tư thế chuẩn mực hoàn hảo trước đó, tuôn ra vô số lỗi nhỏ chân thực.
Những con sóng không ngừng cuộn trào bỗng nhiên dừng lại rồi quay về ôm lấy đại dương trong âm thanh của những đợt sóng lớn hơn.
Đó là lỗi mà những người mới bắt đầu không được đào tạo chuyên nghiệp thường mắc phải.
Nghe vậy lập tức có người đồng ý: "Cái này được này, đủ ngầu."
Bạn bên cạnh vốn đang nói đùa cũng phụ họa theo: "Hai người cùng chơi piano à? Cái đó gọi là gì ấy nhỉ, bốn móng... à không phải, piano bốn tay?"
"A a a tớ muốn xem! Mau chóng đến chương trình cuối năm đi!"
"Sắp rồi sắp rồi, sắp đến cuối tháng rồi."
Thường xuyên tán gẫu với mọi người nên Âu Dương Vũ biết rõ sở thích lẫn năng khiếu của rất nhiều bạn trong lớp, cũng biết Bùi Thanh Nguyên có năng khiếu ở nhiều môn nghệ thuật, chỉ là chưa từng chủ động nói ra mà thôi.
Nhưng hoàn cảnh của Quý Đồng khá đặc biệt, cậu ta không dám chủ động nói chuyện quá khứ với Quý Đồng, sợ đối phương không nhớ được lại thêm đau lòng.
Có điều người thân thiết nhất với Quý Đồng là Bùi Thanh Nguyên đã chủ động nhắc đến nên chắc Quý Đồng cũng biết chơi piano nhỉ?
Âu Dương Vũ thuận miệng hỏi Quý Đồng: "Cậu thấy được không? Nếu được thì hai cậu cứ trao đổi chọn bài nhạc đi, tớ đăng ký trước, tiết mục này kiểu gì cũng sẽ được chọn."
"Được..." Quý Đồng muốn lắc đầu lắm nhưng cậu cảm giác được hình như ký chủ đang nhìn mình nên chỉ có thế cứng ngắc duy trì nụ cười vô tư ban nãy: "Được chứ."
"Vậy quyết định thế nhé!" Âu Dương Vũ hào hứng vỗ cuốn sổ trong tay, sau đó quay đầu nhìn những người khác: "Còn ai muốn đăng ký nữa không? Thầy bảo năm nhất năm hai chúng ta đăng ký nhiều một chút vì các anh chị khóa trên khá bận."
"Tớ muốn xem tấu nói, có dũng sĩ nào muốn cống hiến một tiết mục nói không? Toàn hát với nhảy thì chán lắm."
"Cái này cần tài ăn nói tốt, mà còn phải có phong cách riêng nữa."
Âu Dương Vũ vô thức nhìn về phía bạn nam phù hợp nhất với mấy tiêu chuẩn kia.
Đầu nhím tỏ ra cảnh giác, từng bước lùi ra sau: "Nhìn tôi làm gì?"
Vì tính cách của cậu ta bị bắt thay đổi, không khiến người khác ghét như trước nữa nên có người còn bắt đầu trêu cậu ta: "Tớ thấy dạo này mỗi khi cậu với Âu Dương chạm mặt là hình ảnh trở nên buồn cười khó hiểu, hay là hai cậu đóng góp một tiết mục đi? Chắc chắn sẽ vui lắm."
"Được đấy được đấy, tớ cũng muốn xem!"
Âu Dương Vũ bắt đầu dần chấp nhận số phận diễn viên hài của mình, thậm chí còn tự đổ thêm dầu vào lửa: "Ông thấy thế nào hả lão Chương?"
Chương Vận ngập ngừng muốn nói, muốn nói rồi lại ngập ngừng, cuối cùng chọn bỏ chạy: "... Tôi thấy muốn đi vệ sinh."
Rốt cuộc tại sao thế giới này lại trở nên như vậy!?
Trong phòng học, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười lẫn tiếng nói chuyện, chỉ có khu vực gần bàn của Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên là chìm trong bầu không khí yên tĩnh bí ẩn.
Theo lý thuyết thì lúc này Quý Đồng phải ồn ào cùng các bạn trong lớp bảo Chương Vận đăng ký tiết mục mới phải.
Nhưng giờ cậu lại yên lặng khác thường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Thanh Nguyên không thấy vẻ mặt của cậu, chỉ có thể nhận ra tư thế chống cằm của cậu hơi cứng ngắc.
Vì vậy hắn bình tĩnh hỏi: "Em có muốn tham gia chương trình cuối năm không?"
Câu nói này rõ ràng có ngữ điệu giống như khi ký chủ thường hỏi ý kiến của cậu.
Nhưng chẳng hiểu sao Quý Đồng lại cảm thấy rất đáng sợ.
Cậu ngồi im không cử động, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Muốn."
Trước kia cậu chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu này nên đương nhiên muốn bù đắp lại chút tiếc nuối, vô tư đùa giỡn với mọi người, tiện thể chụp thêm ảnh với video để làm kỷ niệm.
... Nếu ký chủ không nói muốn chơi piano thì tốt biết mấy.
Tại sao lại là piano?
Chẳng lẽ vì câu nói từng học qua piano kia của cậu nên ký chủ bắt đầu nghi ngờ?
Tay đang chống cằm chậm rãi dịch lên trên, Quý Đồng lặng lẽ che mặt lại, đồng thời dùng camera từ góc nhìn của thượng đế để lén quan sát ký chủ.
"Ừm, nếu em không muốn thì có thể từ chối." Bùi Thanh Nguyên điềm tĩnh hỏi: "Em muốn chơi bản nhạc nào?"
Có vẻ như không có gì khác thường, vì khuôn mặt của ký chủ không có biểu cảm gì.
Khuôn mặt vô cảm là biểu cảm thường thấy nhất ở ký chủ.
Hay là tại cậu nghĩ nhiều?
"Thế nào cũng được." Quý Đồng có tật giật mình nên cố tình nói: "Dù sao bài nào em cũng biết."
"Ừm, vậy để anh chọn."
Giảng viên bước vào lớp, Bùi Thanh Nguyên cúi đầu đọc sách, nói nhỏ: "Khi nào rảnh thì tập phối hợp nhé."
Qua khóe mắt, lúc tiếng chuông vào học vang lên, Quý Đồng cuối cùng mới quay đầu lại, ngoan ngoãn nhìn về phía bảng đen: "Ừm."
Cậu tự trấn an bản thân, cuối cùng cũng dần dần thả lỏng.
Dù ký chủ có cảm thấy kỳ lạ thì cậu cũng chẳng có điểm gì để lộ cả.
Làm hệ thống nên cậu có thể học chơi piano nhanh chóng.
Quý Đồng nghĩ lại, chắc là do mình căng thẳng quá, cảm thấy mình chắc chắn đã bị mấy lời miêu tả của Phó Âm Âm trong thế giới hỏa táng tràng dọa nên dạo này mới đa nghi như vậy.
Cậu vẫn luôn che giấu rất cẩn thận, chưa từng nhắc qua những việc ở đời trước nên không có lý nào ký chủ lại nghi ngờ cậu là con người được.
Thực tế, hầu hết mọi người đều không thể giả dạng thành thân phận khác một cách hoàn hảo được, Phương Hạo và Phó Âm Âm từng nói rằng mỗi khi họ đối mặt với những thứ quen thuộc, họ sẽ vô tình nói ra những điều mà trí tuệ nhân tạo không nên nói.
Chỉ là vạn vật trong thế giới huyền huyễn đều có linh hồn, ký chủ của Phương Hạo không quan tâm và cũng không có khái niệm về AI. Còn trong thế giới hỏa táng tràng, mọi thứ đều xoay quanh tuyến tình cảm, ký chủ của Phó Âm Âm là bạn tốt với cô, cũng rất dựa dẫm và tin tưởng cô nên sẽ không đi sâu tìm hiểu những điều này.
Còn trong thế giới của Quý Đồng, nơi đòi hỏi phải cảnh giác cao độ thì tình cờ cậu lại thiếu kinh nghiệm sống, thành ra vẻ lạ lẫm cậu thường thể hiện lại giống AI một cách tự nhiên.
Cho nên không cần phải bối rối, cứ giống như trước kia là được rồi.
Quý Đồng tự động viên bản thân trong lòng.
Dạo này cậu viết nhật ký rất cẩn thận, cố tình chọn những lúc ký chủ ngủ rồi mới lén vào không gian ý thức viết, viết xong thì cất vào hòm, sau đó chôn xuống đất bên cạnh gốc cây bào đồng nở đầy hoa kia.
Thậm chí cậu còn trồng ít hoa với cỏ phía trên để che đậy, quanh vườn hoa chỗ nào cũng đều có hoa với cỏ nên nhìn vào không thấy có gì khác thường.
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Ký chủ không biết cậu viết nhật ký trong đây, cũng tuyệt đối không nghĩ ra có một quyển nhật ký được chôn dưới gốc cây mà hắn đi qua mỗi ngày.
Tóm lại, tất cả đều bình thường.
Đừng hốt hoảng.
Chương trình cuối năm là hoạt động toàn trường nên nhà trường sẽ hỗ trợ hết mình. Nếu tiết mục cần dùng đến nhạc cụ thì có thể mượn của viện Âm nhạc để dùng.
Trong lịch trình ngày càng bận rộn, Bùi Thanh Nguyên sắp xếp thời gian dẫn Quý Đồng đi luyện tập.
Để chứng minh mình là một hệ thống thiên tài, cái gì cũng biết, Quý Đồng sờ vào piano đã lâu không chạm biểu diễn một đoạn cho ký chủ.
Cậu tìm đại một bản nhạc dạo này hay nghe trong kho BGM, giai điệu nhẹ nhàng, âm sắc thánh thót, trong tiếng nhạc du dương tựa như có một đóa sen đang từ từ nở rộ trên mặt sông, khiến người ta quên đi mọi phiền muộn, chỉ muốn xuất gia ngay lập tức.
Bùi Thanh Nguyên:...
May mà Quý Đồng không đề xuất trong việc chọn bản nhạc.
Hệ thống của hắn luôn có gu âm nhạc rất đặc biệt.
Bốn tay cùng chơi rất cần sự phối hợp ăn ý của hai người, cần phải rèn luyện nhiều để có sự đồng điệu trong quá trình luyện tập. Bùi Thanh Nguyên vốn tưởng sẽ phải dạy Quý Đồng nhiều, nhưng không ngờ Quý Đồng chỉ cần nhìn qua nhạc phổ là đã có thể diễn tấu nó một cách trọn vẹn, từ tư thế đến kỹ thuật đều cực kỳ chuẩn mực, không thể tìm ra chút sai sót nào.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Quý Đồng chủ động mở lời: "Em siêu không?"
Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu.
Quá mức chuẩn mực và hoàn hảo cũng đồng nghĩa với việc thiếu đi cá tính vốn có của con người.
Khi các nghệ sĩ biểu diễn khác nhau chơi cùng một bản nhạc, họ sẽ thể hiện những phong cách và cảm xúc cá nhân khác nhau trong cách xử lý chi tiết. Đôi khi những khiếm khuyết cũng có thể mang lại vẻ đẹp riêng biệt.
Đối với một AI chỉ biết sử dụng kỹ năng và quy tắc để diễn tấu âm nhạc, việc thiếu cá tính là điều bình thường.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Đây rõ ràng là một bản nhạc mang hơi hướng lãng mạn, nhưng Quý Đồng lại trông rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với biểu cảm linh hoạt thường thấy khi cậu nghe nhạc trong những lúc bình thường.
Quý Đồng đương nhiên rất nghiêm túc.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái tên khiến cậu rùng mình trên bản nhạc, dốc hết sức tập trung cao độ để đối mặt với thử thách này, thậm chí không thèm ngại khi vô tình chạm vào ký chủ.
Bản nhạc này có tên là《Bí mật》.
... Không có bí mật nào cả.
Trong đầu cậu toàn là những tài liệu đã thu thập được, bắt chước những tư thế và kỹ thuật chuẩn nhất, hoàn toàn không dám phân tâm, động tác đàn tao nhã vô cùng nhưng trong lòng nhạt như nước ốc.
Tất cả là do Âu Dương.
Để ký chủ biểu diễn một mình tốt bao nhiêu, như vậy thì cậu có thể ngồi bên dưới sân khấu mà thoải mái thưởng thức rồi.
Bên ngoài phòng đàn, khi các sinh viên của viện Âm nhạc tình cờ đi ngang qua đều dừng lại rồi nhìn vào trong.
Tiếng đàn truyền ra nghe không rõ lắm nhưng hai bóng lưng kia đều rất đẹp.
Đến lần tập thứ hai, Bùi Thanh Nguyên không nhịn được mà nói: "Biểu diễn nên là một cách để bộc bạch hay tận hưởng, em thử thả lỏng chút xem."
Quý Đồng nghiêm túc gật đầu: "Em đang thả lỏng đây, cũng rất tận hưởng."
"..." Bùi Thanh Nguyên liếc cậu: "Thật à?"
Cơ thể Quý Đồng bất động, tăng lực tay: "Thật."
Nghe giọng điệu dứt khoát của cậu cùng tiếng đàn bỗng trở nên nặng hơn, trong mắt Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng ánh lên ý cười.
Dù Quý Đồng đang giấu giếm điều gì thì ít nhất lúc này cậu cũng rất đáng yêu.
Hắn không quan tâm đến hiệu quả của tiết mục biểu diễn này trong chương trình, chỉ cần Quý Đồng vui vẻ là được.
Bùi Thanh Nguyên ngẫm nghĩ một lát, hỏi cậu: "Hôm đó em định mặc gì?"
Quý Đồng cố gắng duy trì sự tập trung, nhẩm nhạc phổ trong đầu: "Em không biết, thế nào cũng được."
"Thông thường sẽ mặc âu phục." Bùi Thanh Nguyên nói: "Chúng ta cùng mặc nhé."
Âu phục là một trong những yếu tố Quý Đồng thích nhất.
"Một đen một trắng hay là hai đen?"
Hắn vừa nói xong, tiếng đàn vốn đang hài hòa trôi chảy bỗng chốc rối loạn, sau khi đánh sai thì bỏ dở đột ngột.
Đây mới gọi là thả lỏng.
Quý Đồng rầu rĩ nhìn vẻ mặt vẫn tươi cười từ nãy của ký chủ: "Anh cố ý phải không?"
Bùi Thanh Nguyên đàn nối nốt nhạc bị đứt một cách tự nhiên, tiếp tục bản nhạc.
"Ừm."
Thế mà ký chủ còn ngang nhiên thừa nhận!
Quý Đồng hơi hờn dỗi, nhưng giữa tiếng nhạc du dương lại không nhịn được mà nói nhỏ: "Một đen một trắng nhé?"
Phá đám đáng xấu hổ nhưng rất hiệu quả.
... Cậu còn đang bắt đầu tưởng tượng cảnh mình với ký chủ mặc âu phục cùng nhau rồi đây.
Trong tiếng nhạc vừa phiền muộn vừa mong chờ, tiết tấu khúc nhạc càng trở nên nhịp nhàng.
"Được."
...
Vào tối chương trình cuối năm, cả trường tràn ngập không khí náo nhiệt vui tươi. Hội trường chật kín người, những sinh viên không có chỗ ngồi có thể xem phát sóng trực tiếp trên điện thoại hoặc máy tính.
Trong đám đông, một bóng người mặc âu phục màu trắng nổi bần bật, nhất là bên cạnh còn có một người mặc áo trường bào, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Vẻ mặt Âu Dương Vũ như chết lặng: "Tớ không muốn đứng chung với cậu đâu, nhìn tớ như đến tấu hài ấy."
Quý Đồng tỏ ra khó hiểu: "Nhưng cậu đến tấu hài thật mà."
Âu Dương Vũ nghẹn họng: "... Có thể chừa cho tớ tí thể diện không hả!!"
Hôm nay Âu Dương Vũ sẽ lên sân khấu biểu diễn tấu nói với Chương Vận, tiết mục có tên là《Chửi tớ một câu đi》.
Cái tiết mục nghe bất thường thế này mà lại được chọn.
Có trời mới biết lúc đầu Âu Dương Vũ chỉ muốn trêu Chương Vận thôi, ai mà ngờ.
Cậu ta vốn tưởng đây đã là điều tàn nhẫn nhất trong ngày rồi, nào biết điều tàn nhẫn hơn là lúc này cậu ta phải đứng cùng với Quý Đồng đang diện âu phục trăm phần trăm sẽ gây chú ý khi bước vào hội trường.
Âu Dương Vũ luôn lo mình sẽ bị đánh: "Sao cậu không đợi anh Bùi cùng đến đây?"
Quý Đồng cúi đầu: "Tớ muốn giảm bớt sự chú ý."
Sau khi thay đồ trong ký túc xá xong, cậu với ký chủ trông như mặc đồ đôi ấy.
Quý Đồng ngại khủng khiếp, không dám mặc như vậy đi vào hội trường trước ánh mắt của mọi người nên đành phải kéo Âu Dương Vũ đi trước.
Kết quả là cậu vẫn bị mọi người chú ý vô số lần trên đường đi.
Cậu chưa mặc âu phục bao giờ, cứ luôn lo rằng liệu mình mặc có lạ hay không nên ngày càng lo lắng.
Biết trước thì đã không nghe ký chủ mặc bộ màu trắng này rồi.
Ít ra màu đen vẫn đỡ bị chú ý hơn.
Sau khi vào phòng nghỉ tương đối yên tĩnh ở phía sau hội trường, Quý Đồng tìm một chỗ khuất để ngồi xuống, đầu óc trống rỗng, ngay cả có người ở đằng xa đang lặng lẽ chụp ảnh cậu cũng không nhận ra, mãi đến khi ký chủ đi vào.
Lần này, cảm giác khi thấy ký chủ mặc âu phục khác hẳn với lần trước.
Hơn nữa còn mặc cùng một kiểu với cậu nhưng khác màu.
Làm cậu càng căng thẳng hơn.
Quý Đồng lặng lẽ quay đi, không dám nhìn thẳng ký chủ: "Sắp đến lượt chúng ta rồi à?"
Bùi Thanh Nguyên ngồi xuống cạnh cậu: "Còn gần mười phút nữa."
Tiết mục biểu diễn piano song tấu này được xếp ở vị trí gần đầu, lúc này chương trình cuối năm đã chính thức bắt đầu.
Âm thanh từ bên ngoài truyền vào phòng nghỉ thông qua loa, trong tiếng vỗ tay vang vọng khắp hội trường, Quý Đồng cảm thấy mình căng thẳng đến mức sắp không thở được mất.
Lần đầu tiên cậu tham gia kiểu hoạt động như thế này, cũng là lần đầu tiên bước lên sân khấu lớn như vậy.
Không tính lúc mặc đồ khủng long đuổi theo học sinh cấp ba trên sân vận động trong đại hội thể thao.
Trước khi Quý Đồng bóp chiếc gối ôm trong phòng nghỉ thành quả bóng, Bùi Thanh Nguyên đã kịp thời nắm lấy tay cậu: "Hít thở sâu, thả lỏng."
Quý Đồng hít thở sâu theo lời hắn, chưa thả lỏng được mấy giây đã lại líu lo không ngừng.
"Trong hội trường nhiều người ghê, đông hơn cả hôm khai giảng, hình như còn có nhiều người phải xem phát sóng trực tiếp đúng không?"
"Em mặc bộ này trông có lạ lắm không? Hay là chúng ta đổi đồ cho nhau đi? Trên đường đi mọi người cứ nhìn em ấy, chắc chắn là em không hợp mặc đồ trắng rồi..."
Người dẫn chương trình sắp giới thiệu, một sinh viên đeo thẻ nhân viên vội vàng gõ cửa phòng nghỉ, nhắc nhở bọn họ chuẩn bị lên sân khấu.
Bùi Thanh Nguyên dẫn Quý Đồng đứng dậy, đi về phía nơi ồn ào kia.
"Không lạ đâu, nhìn đẹp lắm." Giọng hắn ôn hòa nhưng đầy chắc chắn: "Khán giả dưới sân khấu không quan trọng."
"Em đừng để ý đến bọn họ."
Giữa tràng pháo tay nồng nhiệt như thủy triều, ánh đèn sân khấu chiếu xuống chiếc đàn piano soi sáng hai bóng người ngồi cạnh nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên xuất hiện trong các sự kiện lớn, hầu hết các thầy cô và sinh viên trong trường đều biết hắn, nhưng đây là lần đầu tiên nhiều người trông thấy Quý Đồng.
Ánh đèn xung quanh tắt dần, hội trường tối sầm, mọi ánh sáng đều tập trung vào chiếc đàn piano.
Màu đen lạnh lẽo u ám, còn màu trắng lại tự do nằm bên ngoài sự náo nhiệt, là vẻ hoàn mỹ thuần túy khiến người ta không thể nào quên được.
Những tiếng bàn tán và thán phục xen lẫn trong tiếng vỗ tay lớn dần, rồi lại nhanh chóng lắng xuống trong giai điệu piano chậm rãi vang lên.
Những phím đàn piano đen trắng bắt đầu nhảy múa.
Bản nhạc bắt đầu bằng một đoạn độc tấu của người thanh niên mặc âu phục màu đen.
Mở đầu của《Bí mật》là cơn gió thoảng qua những chiếc lá rụng, là cánh chim chao lượn giữa bầu trời, là bọt sóng biển vỗ nhẹ vào những chiếc vỏ sò trên bờ cát, từng chút thấm vào bầu không khí vô biên.
Khi vừa bước lên sân khấu, Quý Đồng gần như cảm thấy chóng mặt trước vô số ánh nhìn chăm chú bên dưới.
Nhưng trong đoạn độc tấu của ký chủ, trái tim cậu giống như bị cuốn vào làn nước biển, dần quên đi những khán giả trên bờ.
Khác với những giai điệu khuôn mẫu trong các buổi tập trước đó, cậu bỗng chốc bị một cảm xúc mãnh liệt chiếm trọn trái tim.
Diễn tấu là một cách bày tỏ. Hôm qua ký chủ đã nói như vậy.
Chương mở đầu kết thúc, đến đoạn hai người hòa tấu, một đoạn nhạc khác lặng lẽ chen vào.
Những ngón tay đan xen dưới ánh đèn, vải đen và trắng trên cánh tay chạm nhau rồi lại tách rời, ấp ủ nhiệt độ lặng thầm.
Hòa mình vào tiếng đàn triền miên, Quý Đồng đột nhiên không nhớ nổi những chỉ dẫn kiểu sách giáo khoa nữa, thay vào đó lại mơ màng nhớ về ánh nắng của rất lâu trước đây.
Trong câu lạc bộ piano yên tĩnh, cậu ngồi bên cửa sổ và nhấn phím một cách vụng về, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đám đông nhộn nhịp ở sân vận động đằng xa.
Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại tiếng đàn piano trong trẻo và đẹp đẽ.
Tình yêu bí mật sinh sôi.
Và thế là những chiếc lá cuốn trong làn gió ấm, những cánh chim sà xuống mặt đất sau thời gian dài mỏi cánh bay, con sóng tìm lại được những vò sỏ đi lạc, và những hòn đảo cô đơn đã gặp được nhau trên đại dương.
Bùi Thanh Nguyên chăm chú nhìn những phím đàn, cũng chăm chú nhìn những ngón tay trắng nõn không ngừng nhảy múa bên cạnh.
Cho đến khi hắn nhìn thấy cổ tay của Quý Đồng dần hạ xuống, tốc độ đổi vị trí tay thỉnh thoảng chậm lại, khác hắn với tư thế chuẩn mực hoàn hảo trước đó, tuôn ra vô số lỗi nhỏ chân thực.
Những con sóng không ngừng cuộn trào bỗng nhiên dừng lại rồi quay về ôm lấy đại dương trong âm thanh của những đợt sóng lớn hơn.
Đó là lỗi mà những người mới bắt đầu không được đào tạo chuyên nghiệp thường mắc phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.