Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
Chương 96: Cuối cùng hắn cũng biết đáp án của bí mật này
Ôn Tuyền Bổn Đản
25/12/2023
Edit - Beta: Lune
Lời vừa dứt, ngòi bút trong tay Âu Dương Vũ đột nhiên dừng lại, trong đầu chỉ còn một chữ "má nó" kinh hoảng.
Sao cậu ta lại nói lời trong đầu ra khỏi miệng chứ!?
Cứu mạng!!
Không khí xung quanh hai người bỗng trở nên ngưng đọng một cách kỳ lạ. Trong sự im lặng chết chóc ấy, tiếng xuýt xoa của một người ngoài cuộc đột ngột vang lên.
Hoàng Văn đang đeo tai nghe tập trung chơi game, sau khi hạ gục được một con Boss, cậu ta đập mạnh bàn phím rồi phấn khích nói với đồng đội mình trong tai nghe: "Mẹ nó, thằng nhóc cậu đỉnh đấy!"
Cảm giác nhức nhối ở đầu gối khiến Âu Dương Vũ đau khổ nhắm hai mắt lại.
Không cần biết quan hệ giữa họ có phải người yêu hay không, chỉ riêng câu nói này thì cái mác trai thẳng của cậu ta cũng khó mà giữ được.
Trong vòng hai giây ngắn ngủi, Âu Dương Vũ đã nghĩ được rất nhiều chuyện, cậu ta bi thương nghĩ đến chuyện tình cảm của mình với người khác giới sau này có thể sẽ rất trắc trở, còn bi thương hơn khi nghĩ đến phản ứng của học thần lạnh lùng Bùi Thanh Nguyên sau khi biết được cuộc trò chuyện này.
Luôn cảm thấy sẽ bị đánh.
Ngón tay Âu Dương Vũ run nhè nhẹ khiến cái bút cũng run theo, cuối cùng cậu ta vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên, lén quan sát vẻ mặt của Quý Đồng, xem có khả năng mọi người cùng nhau giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra hay không.
Quý Đồng trông vô cùng ngỡ ngàng, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn khỏi lời nói kia.
Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt của cậu ta, Quý Đồng mới sững sờ lặp lại: "Bạn trai tớ?"
Xong rồi, nhìn vẻ mặt thì giữa hai cậu bạn này không có gì.
Là tại cậu ta nghĩ nhiều quá.
Gay là cậu ta mới đúng.
"Ý tớ là bạn cùng phòng của cậu Bùi Thanh Nguyên tham gia câu lạc bộ gì..." Âu Dương Vũ xin lỗi rối rít: "Tớ xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tớ cứ tưởng hai người cậu là một đôi, là lỗi của tớ, tất cả đều là lỗi của tớ."
Quý Đồng chậm nửa nhịp, giải thích: "Bọn tớ không phải... là một đôi."
Âu Dương Vũ lúng túng thành khẩn xin lỗi: "Các cậu là bạn thân, là tớ nói bậy, đừng để ý nhé, cậu cứ coi như tớ nói đùa đi, tớ sai rồi, xin lỗi!"
Nhưng vẻ mặt của Quý Đồng rõ ràng không hề coi câu nói này như nói đùa.
Cậu đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc, thậm chí không thèm trả lời câu hỏi ban đầu của Âu Dương Vũ về câu lạc bộ.
Âu Dương Vũ cảm thấy mình đã làm ra một chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
... Hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Lúc cậu ta rời khỏi phòng ngủ 715 vừa khéo đụng phải Bùi Thanh Nguyên đã nói chuyện điện thoại xong trở về. Trong làn khí lạnh xộc thẳng vào mặt, cậu ta suýt nữa không nhịn được mà cúi đầu nhận lỗi, chỉ có thể dán lưng vào tường để lết về phòng mình.
Bùi Thanh Nguyên không biết đã xảy ra chuyện gì:...
Sao lớp trưởng trông như chạy nạn vậy nhỉ?
Hắn đẩy cửa vào phòng, mọi thứ bên trong vẫn như cũ.
Quý Đồng đang ngồi trước bàn học của mình, trên màn hình máy tính đang chiếu trận bóng đá giữa những robot.
Bùi Thanh Nguyên vốn tưởng cậu đang xem đá bóng, nhưng một lúc sau có robot ngã xuống mà Quý Đồng không cười, hắn mới biết thật ra là cậu đang ngẩn người trước video.
"Anh về rồi." Hắn thử chào.
Lưng Quý Đồng cứng đờ, không quay đầu lại, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Có gì đó khác thường.
Bùi Thanh Nguyên nhớ lại dáng vẻ chạy bán sống bán chết của Âu Dương Vũ vừa nãy, khẽ nhíu mày.
Có lẽ không phải chuyện gì lớn, nếu không thì Hoàng Văn đã không tiếp tục chơi game như không có chuyện gì thế kia.
Hắn đang định hỏi Âu Dương Vũ đến đây làm gì cửa phòng lại mở ra, Thôi Dĩ Nam đầm đìa mồ hôi quay về, còn cầm theo một túi đồ ăn khuya to bự.
Vừa nãy trong phòng không có ai, cậu ta thấy chán nên xuống chạy bộ, chạy xong thì đói nên dứt khoát mua đồ ăn khuya.
"Hai cậu về rồi à, may mà tớ mua nhiều, đủ cho cả phòng ăn." Mùi thơm của đồ ăn bay ra khỏi túi vô cùng hấp dẫn, Thôi Dĩ Nam chọc lưng Hoàng Văn: "Ê, không ăn là hết này."
Hoàng Văn bỏ tai nghe ra, quay đầu lại, hít mũi một cái, vẻ mặt cảm động không thôi: "Thôi đại sư, tớ yêu cậu! Bao nhiêu tiền thế? Tớ nuôi cậu!"
"Cút đi." Thôi Dĩ Nam cười mắng: "Cái này coi như tớ mời."
Cậu ta đảo mắt thấy bó hoa tươi trên bậu cửa sổ, mới quay đầu nhìn Quý Đồng với Bùi Thanh Nguyên: "Ủa, các cậu mua bó hoa kia ở siêu thị trong trường à? Lãng mạn ghê nhờ."
Nghe cậu ta nói vậy, cả người Quý Đồng chậm rãi nghiêng về phía trước, đưa tay gác trên mặt bàn, yên lặng che mặt như thể không muốn đối mặt với câu nói này.
Vậy mà cậu không phản ứng gì với túi đồ nướng Thôi Dĩ Nam mang về, không đứng dậy ngay.
Bùi Thanh Nguyên nhìn rõ tất cả, bình tĩnh hỏi Thôi Dĩ Nam: "Cậu chưa mua nước à?"
Thôi Dĩ Nam vỗ đùi, vội vàng mở túi đồ nướng ra: "Tớ cứ bảo là quên cái gì, Tiểu Hoàng, cậu chạy xuống tầng một chuyến đi, nhanh lên, một lúc nữa là đồ nướng nguội mất, tớ muốn uống coca."
Không chờ Hoàng Văn lên tiếng, Bùi Thanh Nguyên đã xung phong: "Để tôi đi cho."
"Cảm ơn anh Bùi! Tớ muốn uống trà đá, anh Bùi tớ cũng yêu cậu! Tớ sẽ chuyển tiền cho cậu!"
"... Cậu đủ rồi đấy Hoàng Văn."
Ngay khi cửa đóng lại, Bùi Thanh Nguyên trông thấy Quý Đồng lặng lẽ thở phào, tư thế vốn cứng nhắc cũng thả lỏng ra, lần nữa ngồi tựa vào lưng ghế.
Mười phút sau, hắn xách một túi đầy đồ uống lạnh trở về, kèm theo một chiếc kem ốc quế vị trái cây tổng hợp.
Trong tiếng hò reo của các bạn cùng phòng, hắn đưa chiếc kem ốc quế cho Quý Đồng.
Lúc nhận lấy, Quý Đồng cúi đầu nên không nhìn rõ được vẻ mặt, giọng cậu cũng nhỏ xíu: "Cảm ơn... anh trai."
Bùi Thanh Nguyên khẽ nói: "Qua ăn khuya đi."
Mọi người vừa nói chuyện vừa ăn uống, giữa chừng mùi thơm của đồ nướng còn khiến người ở phòng bên cạnh gõ cửa hỏi mua ở đâu, trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười, dường như không khác gì bình thường.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên biết rõ thật sự đã có gì đó không ổn.
Hôm nay Quý Đồng mất tới mười lăm phút mới ăn hết chiếc kem ốc quế đang tan chảy.
Mọi khi chỉ cần năm phút.
Đây rõ ràng là vị hoa quả tổng hợp cậu thích nhất.
Cậu hình như đang có tâm sự gì đó, hơn nữa còn cố tình tránh né tiếp xúc thân thể với mình.
Ngoài Hoàng Văn thần kinh thô ra thì Thôi Dĩ Nam ngồi bên cạnh cũng phát hiện ra điều khác thường, cậu ta trêu chọc Quý Đồng rằng có phải đã bị người mình thích từ chối khi đi dạo không.
"À phải rồi, hình như tớ còn chưa xem đường tình duyên cho cậu thì phải." Thôi Dĩ Nam không quên bản sắc thầy bói của mình, dùng cách đùa cợt để giúp cậu thư giãn tâm trạng: "Muốn tớ xem giúp không? Xem thử xem người ta có thể đổi ý thích cậu không chẳng hạn."
"Đừng!" Quý Đồng suy nghĩ viển vông cả tối hiếm khi trả lời nhanh như vậy, còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Bùi Thanh Nguyên ngồi bên cạnh cậu là người duy nhất nghe thấy.
"Đừng thích tớ." Cậu nói.
Bùi Thanh Nguyên lờ mờ hiểu ra nguồn gốc của sự khác thường tối nay.
Trước mặt người khác, hắn chưa bao giờ che giấu sự quan tâm của mình đối với Quý Đồng.
Quý Đồng không có bất cứ kinh nghiệm tình cảm nào, hơn nữa cũng đã quen với việc ở bên cạnh hắn từ khi còn là một đứa bé nên có lẽ cậu không nhận ra.
Nhưng người khác sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra tình cảm đặc biệt này.
Sau khi sử dụng thuật ngụy trang vào buổi tối, Quý Đồng ve sầu thoát xác không biến thành mèo bông rồi đếm tóc của Bùi Thanh Nguyên để ru ngủ nữa mà trốn trong không gian ý thức.
Mèo bông đáng yêu biến mất, ổ nhỏ bên cạnh gối trống rỗng, Bùi Thanh Nguyên thấy không quen lắm.
Nếu hắn muốn nói chuyện với Quý Đồng bây giờ thì chỉ có thể giao lưu trong đầu, nhưng sẽ không thể nhìn thấy biểu cảm và cử chỉ của người nọ, vì vậy sau khi do dự một lúc, hắn quyết định thôi.
Chuyện này cần phải nói trực tiếp.
Đại học là cuộc sống tập thể, có rất nhiều điều cần chú ý và phải thu mình, Bùi Thanh Nguyên bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian riêng tư trước kia, hắn có thể nói chuyện thoải mái khi ở nhà.
Trong phòng ký túc xá yên tĩnh vào ban đêm, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ hỏi một cách bình thường: "Khi nào anh mới vào không gian ý thức được?"
Nhóc người máy đang ngồi xổm trước cây bào đồng ngẩn người, nghe thấy câu hỏi này thì lập tức chột dạ, các hạt điện tử trên thân tức thì bốc lên rì rào.
Cậu suy nghĩ một lúc lâu mới tìm được một lý do nghe có vẻ thuyết phục, lí nhí: "Chắc là sau khi cuộc họp thường kỳ tiếp theo kết thúc."
Thật ra lần trước lúc nhiệm vụ kiếm được khoản tiền đầu tiên hoàn thành, điểm trưởng thành của ký chủ đã chính thức mở ra tuyến sự nghiệp, đã đủ điều kiện để mở không gian ý thức rồi.
Nhưng chẳng biết vì sao Quý Đồng lại không dám nói cho hắn, dù sao lúc ấy ký chủ cũng không hỏi.
Cậu nhìn những bông hoa mà mình đã trồng trong vườn, cả cây bào đồng mọc trong trái tim của ký chủ đã nở hoa, bỗng dưng cảm thấy việc để ký chủ vào không gian này không phải là một quyết định sáng suốt.
Những lời nói của Âu Dương Vũ hôm nay đã chỉ thẳng ra một vấn đề mà cậu vẫn luôn cố tình né tránh trong tiềm thức.
Cách ký chủ đối xử với cậu rất đặc biệt.
Đặc biệt hơn mối quan hệ giữa ký chủ và hệ thống.
Trong mắt người khác, họ thậm chí còn giống một cặp tình nhân.
Bùi Thanh Nguyên hỏi tiếp: "Khi nào họp?"
Biểu cảm của nhóc người máy cứng đờ: "... Ngày mai."
Cậu quên mất là ngày mai họp.
Sao không tìm lý do khác trời ơi!!!
Ký chủ nghe có vẻ vui: "Được, mai gặp."
Quý Đồng khóc không ra nước mắt: "Mai, mai gặp."
Giờ cậu rất hối hận, lẽ ra lúc trước nên khuyên ký chủ chọn thẻ đảo ngược thời gian, như vậy có thể khiến cậu trở lại một phút trước để đổi lý do trì hoãn thời gian.
Nhưng dù cậu có không muốn đối mặt với ngày mai đến đâu thì ngày mai vẫn đến.
Trong hội trường, một người đàn ông đẹp trai mặc đồ đen đang chăm chú nhìn Quý Đồng ủ rũ, tò mò hỏi: "Sao vẻ mặt anh lại giống như được điểm kém không dám mang bài kiểm tra về cho bố mẹ ký vậy?"
"..." Quý Đồng cười khan một tiếng, không muốn để ý tới học sinh tiểu học đang hóng hớt bên cạnh: "Em nhìn nhầm rồi."
Trong giờ nghỉ của cuộc họp, hai người bạn hệ thống của cậu đều tới cả nên tranh thủ tâm sự.
Phó Âm Âm nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu, lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"
Thật ra Quý Đồng hơi không dám đối mặt với Phó Âm Âm.
Vào dịp Tết, Phó Âm Âm từng cố ý dặn cậu rằng phải giữ gìn bí mật của hệ thống cẩn thận, không được để lộ thân phận con người.
Cậu không để lộ thân phận con người nhưng hình như đã gây ra rắc rối lớn hơn mất rồi.
Nếu ký chủ thích cậu thật, vậy nhiệm vụ tuyến tình cảm về sau phải làm sao? Thế giới hình chiếu sẽ bị hủy diệt vì kịch bản tan vỡ sao?
Quý Đồng chần chờ không dám trả lời, không nhịn được mà nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong năm qua.
Đẹp đẽ như một giấc mơ hạnh phúc nhất mà cậu có thể tưởng tượng ra.
Cậu thà để mình bị trục xuất khỏi thế giới này với tư cách là một hệ thống thất bại trong nhiệm vụ chứ không muốn bất cứ ai ở đây biến mất.
... Đương nhiên tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì.
Cậu thích thế giới này.
Lúc trước AI chăm sóc khách hàng đón cậu từng nói cậu may mắn nhận được cơ hội xuyên sách lần này.
Bây giờ nhìn lại, đây thật sự là điều may mắn nhất trong cuộc đời cậu, cậu không muốn vì thế mà mang lại bất hạnh cho người khác.
Chờ chút.
Quý Đồng đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Thiếu niên mặc áo sơ mi đen ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn nhóm hệ thống có hình dáng khác xung quanh, sau đó vội hỏi hai người bạn của mình: "Anh tên là Quý Đồng, phải không?"
Phó Âm Âm và Phương Hạo nhìn nhau, hoang mang gật đầu: "Đúng rồi, anh bị dính virus à? Muốn em đi gọi Máy chủ đến không?'
"Không phải." Quý Đồng vội nói: "Lúc anh đến thế giới này, AI chăm sóc khách hàng nói là vì anh trùng tên với hệ thống nên mới có thể đến đây."
"Nhưng không phải thế giới nào cũng có hệ thống à? Tại sao anh lại vào đúng thế giới này?"
Lại cứ phải đến bên cạnh Bùi Thanh Nguyên?
Hai người nghe cậu nói vậy đều nhíu mày suy nghĩ.
Có vẻ như đây là một vấn đề.
Nhưng tại sao lại phải bận tâm về vấn đề này?
Quý Đồng lập tức hỏi tiếp: "Có khi nào anh không chỉ đảm nhận chức năng của hệ thống mà còn đóng một vai trò quan trọng trong cốt truyện của ký chủ không?"
Có thể cậu chính là nửa kia trong tuyến tình cảm của ký chủ.
Dù cậu có thích ký chủ hay không thì ít nhất thế giới này sẽ không bị hủy diệt vì ký chủ thích hệ thống.
Nghe suy đoán khá là phong phú của cậu xong, Phương Hạo hít một hơi thật sâu: "Anh bị nhiễm virus thật đấy hả? Hóa ra hệ thống con người cũng nhiễm virus được à?"
"Thật ra có lẽ là AI chăm sóc khách hàng nói bừa cho qua thôi, vì họ nghĩ anh sẽ tin những lời này." Cậu ta xua tay: "Em nhớ lúc em gặp được AI chăm sóc khách hàng, nó không nói lý do mà chỉ nói 'Nhóc con đi với ta nào' bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con ấy."
Phương Hạo suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười phá lên: "Em nghĩ khả năng cao là AI chăm sóc khách hàng đã xem phim hoạt hình No-brain and Unhappiness, thấy hay nên đã phân công cho anh với anh Tiểu Bùi luôn không vui vào cùng một đội."
Quý Đồng:...
Cậu rất muốn cho học sinh tiểu học một đấm.
Còn Phó Âm Âm lại nghiêm túc trả lời cậu: "Có lẽ là do số phận an bài chăng?"
"Số phận an bài gì cơ?"
"Chị không biết." Cô cười thở dài.
Trong suy đoán của những người bạn có đáng tin cậy và không đáng tin cậy, Quý Đồng đắn đo suy nghĩ suốt buổi họp, cuối cùng quyết định đi tìm Đại diện Máy chủ.
Sau khi nghe xong câu hỏi của cậu, Đại diện Máy chủ lạnh lùng nói: "Đây là vấn đề cấp cao, cậu tạm thời chưa có quyền biết câu trả lời."
Quý Đồng chưa chịu từ bỏ: "Vậy khi nào tôi mới có quyền?"
"Không biết." Đại diện Máy chủ có hình dáng robot cổ điển nói qua loa: "Để nói sau."
Tại sao phong cách lại thay đổi trong nháy mắt.
Rõ ràng vừa nãy vẫn còn dáng vẻ giải quyết công việc xong!!
Trước những lời "yêu thương" thầm kín của Quý Đồng, Đại diện Máy chủ như nghĩ đến điều gì, lạnh lùng hỏi: "Sao lại hỏi vậy? Thế giới của cậu xảy ra chuyện gì rồi à?"
Quý Đồng lập tức ngoan ngoãn: "Không có gì, cảm ơn ngài, xin lỗi đã làm phiền."
Khi cuộc họp kết thúc, Quý Đồng không muốn trở về đối mặt với ký chủ của mình nên cậu cứ ngồi lì ở đó đến khi Đại diện Máy chủ mất kiên nhẫn rồi đuổi cậu ra khỏi Trung tâm hệ thống một cách dứt khoát.
Không gian ý thức sắp được mở ra cho ký chủ.
Nhóc người máy lo lắng đứng trước gương trong thế giới ảo, tranh thủ thời gian chỉnh sửa ngoại hình của mình.
Các góc máy tròn trịa nên sắc nét hơn một chút, màu xanh lá cây tươi tắn có nên đổi thành màu gỉ sắt không nhỉ?
Nói tóm lại, cậu phải làm cho tạo hình người máy trông không gần gũi gì mới được, càng xa cách càng tốt.
Quý Đồng đã suy ngẫm cả ngày, cảm thấy chắc chắn là hình dáng con người của cậu sau khi trưởng thành đã khiến ký chủ có cảm giác ở bên cạnh người cùng trang lứa ngày đêm nên mới nảy sinh tình cảm đặc biệt.
Nếu thường xuyên nhìn thấy một người máy lạnh lùng như vậy, tình cảm của ký chủ có lẽ sẽ dần phai nhạt.
Con người và hệ thống vốn dĩ khác nhau.
Ký chủ nên thích con người thật sự.
Từ góc độ này mà nói, việc mở ra không gian ý thức có thể là một điều tốt.
Dù sao thì hiện giờ cậu đang ở trong khuôn viên trường đại học nên không thể sử dụng hình dạng người máy ngoài hiện thực được.
Quý Đồng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Đáng tiếc, nhóc người máy vụng về đã bỏ qua một việc quan trọng nhất.
Khi Bùi Thanh Nguyên đứng trước cánh cửa đen nặng nề kia, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều lời nói đã chuẩn bị sẵn.
Trong thế giới bí mật chỉ có hai người biết, hắn có rất nhiều điều muốn nói với người kia.
Nhưng khoảnh khắc hắn chân chính mở cửa ra, lời nói bỗng trở nên nhạt nhòa.
Hắn đã từng nhận được một món quà sinh nhật, đó là một bức ảnh, một người máy nhỏ đi giày cao su đứng trước một vườn hoa, vẫy tay cười với ống kính.
Khi ấy hắn đã nghĩ đây quả thật giống như cảnh trong chuyện cổ tích.
Giờ hắn mới hiểu, nhìn thấy chuyện cổ tích và bước vào chuyện cổ tích là hai chuyện khác nhau.
Hắn bước vào thế giới của chuyện cổ tích, tận mắt nhìn thấy vườn hoa nở rộ, những đóa hoa tím trên cây bào đồng trải rộng như mây, công viên trò chơi đậm sắc thái trẻ con, và một người máy nhỏ đang đứng trước mặt hắn với vẻ hơi căng thẳng.
Bùi Thanh Nguyên còn trông thấy một con bướm màu trắng đang đậu trên cánh hoa bào đồng.
Bỗng, hắn nhớ đến một ngày nọ cách đây rất lâu về trước.
Ngày đó Quý Đồng xin hắn nghỉ để đi đón bạn tới thế giới này chơi là Phương Hạo, hai người đến phòng game arcade gắp được rất nhiều thú nhồi bông, sau đó đi họp phụ huynh cho hắn vào buổi tối rồi đón hắn cùng về nhà.
Còn Bùi Thanh Nguyên, người ngồi học một mình ở trường vào ban sáng lần đầu tiên trải qua cảm giác không yên lòng.
Đó là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên biết được, hóa ra Quý Đồng có thể đi thế giới khác bất cứ lúc nào, cũng sẽ có những người bạn mà hắn không biết.
Lúc hắn bất an vì điều đó, Quý Đồng đã nhét một thứ có bộ lông mềm mại mượt mà vào ngực hắn.
Một con bướm bằng bông màu trắng xâu xấu.
— "Ký chủ, em thấy con này giống anh cực. Em gắp hơn mười lần mới được đó, tốn nhiều tiền lắm, tặng anh này."
Lúc nói câu này, Quý Đồng cười rất vui vẻ.
Nhưng khi đó Bùi Thanh Nguyên nhìn mãi cũng không thấy mình với con bướm bông kia giống nhau chỗ nào.
— "Giống ở đâu?"
— "Đây là bí mật. Sau này ký chủ sẽ biết."
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng biết đáp án của bí mật này.
Nhóc người máy cúi đầu, dường như không dám nhìn hắn, nhưng những bông hoa phía sau cậu lại rất trung thực, những cành lá xòe ra đung đưa dưới áng mây trời, đẹp như mộng ảo.
Con bướm trắng có được một trăm loài hoa kia lặng lẽ rời khỏi cánh hoa nơi mình đang đậu, mang theo thanh âm của từng đóa hoa nở rộ trong quá khứ, mang theo ánh trăng ngày xưa cùng ánh nắng trong khoảnh khắc này bay về phía hắn.
Mãi đến khi nhẹ nhàng bay vào trái tim hắn.
Lời vừa dứt, ngòi bút trong tay Âu Dương Vũ đột nhiên dừng lại, trong đầu chỉ còn một chữ "má nó" kinh hoảng.
Sao cậu ta lại nói lời trong đầu ra khỏi miệng chứ!?
Cứu mạng!!
Không khí xung quanh hai người bỗng trở nên ngưng đọng một cách kỳ lạ. Trong sự im lặng chết chóc ấy, tiếng xuýt xoa của một người ngoài cuộc đột ngột vang lên.
Hoàng Văn đang đeo tai nghe tập trung chơi game, sau khi hạ gục được một con Boss, cậu ta đập mạnh bàn phím rồi phấn khích nói với đồng đội mình trong tai nghe: "Mẹ nó, thằng nhóc cậu đỉnh đấy!"
Cảm giác nhức nhối ở đầu gối khiến Âu Dương Vũ đau khổ nhắm hai mắt lại.
Không cần biết quan hệ giữa họ có phải người yêu hay không, chỉ riêng câu nói này thì cái mác trai thẳng của cậu ta cũng khó mà giữ được.
Trong vòng hai giây ngắn ngủi, Âu Dương Vũ đã nghĩ được rất nhiều chuyện, cậu ta bi thương nghĩ đến chuyện tình cảm của mình với người khác giới sau này có thể sẽ rất trắc trở, còn bi thương hơn khi nghĩ đến phản ứng của học thần lạnh lùng Bùi Thanh Nguyên sau khi biết được cuộc trò chuyện này.
Luôn cảm thấy sẽ bị đánh.
Ngón tay Âu Dương Vũ run nhè nhẹ khiến cái bút cũng run theo, cuối cùng cậu ta vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên, lén quan sát vẻ mặt của Quý Đồng, xem có khả năng mọi người cùng nhau giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra hay không.
Quý Đồng trông vô cùng ngỡ ngàng, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn khỏi lời nói kia.
Mãi đến khi bắt gặp ánh mắt của cậu ta, Quý Đồng mới sững sờ lặp lại: "Bạn trai tớ?"
Xong rồi, nhìn vẻ mặt thì giữa hai cậu bạn này không có gì.
Là tại cậu ta nghĩ nhiều quá.
Gay là cậu ta mới đúng.
"Ý tớ là bạn cùng phòng của cậu Bùi Thanh Nguyên tham gia câu lạc bộ gì..." Âu Dương Vũ xin lỗi rối rít: "Tớ xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tớ cứ tưởng hai người cậu là một đôi, là lỗi của tớ, tất cả đều là lỗi của tớ."
Quý Đồng chậm nửa nhịp, giải thích: "Bọn tớ không phải... là một đôi."
Âu Dương Vũ lúng túng thành khẩn xin lỗi: "Các cậu là bạn thân, là tớ nói bậy, đừng để ý nhé, cậu cứ coi như tớ nói đùa đi, tớ sai rồi, xin lỗi!"
Nhưng vẻ mặt của Quý Đồng rõ ràng không hề coi câu nói này như nói đùa.
Cậu đang suy nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc, thậm chí không thèm trả lời câu hỏi ban đầu của Âu Dương Vũ về câu lạc bộ.
Âu Dương Vũ cảm thấy mình đã làm ra một chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
... Hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa.
Lúc cậu ta rời khỏi phòng ngủ 715 vừa khéo đụng phải Bùi Thanh Nguyên đã nói chuyện điện thoại xong trở về. Trong làn khí lạnh xộc thẳng vào mặt, cậu ta suýt nữa không nhịn được mà cúi đầu nhận lỗi, chỉ có thể dán lưng vào tường để lết về phòng mình.
Bùi Thanh Nguyên không biết đã xảy ra chuyện gì:...
Sao lớp trưởng trông như chạy nạn vậy nhỉ?
Hắn đẩy cửa vào phòng, mọi thứ bên trong vẫn như cũ.
Quý Đồng đang ngồi trước bàn học của mình, trên màn hình máy tính đang chiếu trận bóng đá giữa những robot.
Bùi Thanh Nguyên vốn tưởng cậu đang xem đá bóng, nhưng một lúc sau có robot ngã xuống mà Quý Đồng không cười, hắn mới biết thật ra là cậu đang ngẩn người trước video.
"Anh về rồi." Hắn thử chào.
Lưng Quý Đồng cứng đờ, không quay đầu lại, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Có gì đó khác thường.
Bùi Thanh Nguyên nhớ lại dáng vẻ chạy bán sống bán chết của Âu Dương Vũ vừa nãy, khẽ nhíu mày.
Có lẽ không phải chuyện gì lớn, nếu không thì Hoàng Văn đã không tiếp tục chơi game như không có chuyện gì thế kia.
Hắn đang định hỏi Âu Dương Vũ đến đây làm gì cửa phòng lại mở ra, Thôi Dĩ Nam đầm đìa mồ hôi quay về, còn cầm theo một túi đồ ăn khuya to bự.
Vừa nãy trong phòng không có ai, cậu ta thấy chán nên xuống chạy bộ, chạy xong thì đói nên dứt khoát mua đồ ăn khuya.
"Hai cậu về rồi à, may mà tớ mua nhiều, đủ cho cả phòng ăn." Mùi thơm của đồ ăn bay ra khỏi túi vô cùng hấp dẫn, Thôi Dĩ Nam chọc lưng Hoàng Văn: "Ê, không ăn là hết này."
Hoàng Văn bỏ tai nghe ra, quay đầu lại, hít mũi một cái, vẻ mặt cảm động không thôi: "Thôi đại sư, tớ yêu cậu! Bao nhiêu tiền thế? Tớ nuôi cậu!"
"Cút đi." Thôi Dĩ Nam cười mắng: "Cái này coi như tớ mời."
Cậu ta đảo mắt thấy bó hoa tươi trên bậu cửa sổ, mới quay đầu nhìn Quý Đồng với Bùi Thanh Nguyên: "Ủa, các cậu mua bó hoa kia ở siêu thị trong trường à? Lãng mạn ghê nhờ."
Nghe cậu ta nói vậy, cả người Quý Đồng chậm rãi nghiêng về phía trước, đưa tay gác trên mặt bàn, yên lặng che mặt như thể không muốn đối mặt với câu nói này.
Vậy mà cậu không phản ứng gì với túi đồ nướng Thôi Dĩ Nam mang về, không đứng dậy ngay.
Bùi Thanh Nguyên nhìn rõ tất cả, bình tĩnh hỏi Thôi Dĩ Nam: "Cậu chưa mua nước à?"
Thôi Dĩ Nam vỗ đùi, vội vàng mở túi đồ nướng ra: "Tớ cứ bảo là quên cái gì, Tiểu Hoàng, cậu chạy xuống tầng một chuyến đi, nhanh lên, một lúc nữa là đồ nướng nguội mất, tớ muốn uống coca."
Không chờ Hoàng Văn lên tiếng, Bùi Thanh Nguyên đã xung phong: "Để tôi đi cho."
"Cảm ơn anh Bùi! Tớ muốn uống trà đá, anh Bùi tớ cũng yêu cậu! Tớ sẽ chuyển tiền cho cậu!"
"... Cậu đủ rồi đấy Hoàng Văn."
Ngay khi cửa đóng lại, Bùi Thanh Nguyên trông thấy Quý Đồng lặng lẽ thở phào, tư thế vốn cứng nhắc cũng thả lỏng ra, lần nữa ngồi tựa vào lưng ghế.
Mười phút sau, hắn xách một túi đầy đồ uống lạnh trở về, kèm theo một chiếc kem ốc quế vị trái cây tổng hợp.
Trong tiếng hò reo của các bạn cùng phòng, hắn đưa chiếc kem ốc quế cho Quý Đồng.
Lúc nhận lấy, Quý Đồng cúi đầu nên không nhìn rõ được vẻ mặt, giọng cậu cũng nhỏ xíu: "Cảm ơn... anh trai."
Bùi Thanh Nguyên khẽ nói: "Qua ăn khuya đi."
Mọi người vừa nói chuyện vừa ăn uống, giữa chừng mùi thơm của đồ nướng còn khiến người ở phòng bên cạnh gõ cửa hỏi mua ở đâu, trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười, dường như không khác gì bình thường.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên biết rõ thật sự đã có gì đó không ổn.
Hôm nay Quý Đồng mất tới mười lăm phút mới ăn hết chiếc kem ốc quế đang tan chảy.
Mọi khi chỉ cần năm phút.
Đây rõ ràng là vị hoa quả tổng hợp cậu thích nhất.
Cậu hình như đang có tâm sự gì đó, hơn nữa còn cố tình tránh né tiếp xúc thân thể với mình.
Ngoài Hoàng Văn thần kinh thô ra thì Thôi Dĩ Nam ngồi bên cạnh cũng phát hiện ra điều khác thường, cậu ta trêu chọc Quý Đồng rằng có phải đã bị người mình thích từ chối khi đi dạo không.
"À phải rồi, hình như tớ còn chưa xem đường tình duyên cho cậu thì phải." Thôi Dĩ Nam không quên bản sắc thầy bói của mình, dùng cách đùa cợt để giúp cậu thư giãn tâm trạng: "Muốn tớ xem giúp không? Xem thử xem người ta có thể đổi ý thích cậu không chẳng hạn."
"Đừng!" Quý Đồng suy nghĩ viển vông cả tối hiếm khi trả lời nhanh như vậy, còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Bùi Thanh Nguyên ngồi bên cạnh cậu là người duy nhất nghe thấy.
"Đừng thích tớ." Cậu nói.
Bùi Thanh Nguyên lờ mờ hiểu ra nguồn gốc của sự khác thường tối nay.
Trước mặt người khác, hắn chưa bao giờ che giấu sự quan tâm của mình đối với Quý Đồng.
Quý Đồng không có bất cứ kinh nghiệm tình cảm nào, hơn nữa cũng đã quen với việc ở bên cạnh hắn từ khi còn là một đứa bé nên có lẽ cậu không nhận ra.
Nhưng người khác sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra tình cảm đặc biệt này.
Sau khi sử dụng thuật ngụy trang vào buổi tối, Quý Đồng ve sầu thoát xác không biến thành mèo bông rồi đếm tóc của Bùi Thanh Nguyên để ru ngủ nữa mà trốn trong không gian ý thức.
Mèo bông đáng yêu biến mất, ổ nhỏ bên cạnh gối trống rỗng, Bùi Thanh Nguyên thấy không quen lắm.
Nếu hắn muốn nói chuyện với Quý Đồng bây giờ thì chỉ có thể giao lưu trong đầu, nhưng sẽ không thể nhìn thấy biểu cảm và cử chỉ của người nọ, vì vậy sau khi do dự một lúc, hắn quyết định thôi.
Chuyện này cần phải nói trực tiếp.
Đại học là cuộc sống tập thể, có rất nhiều điều cần chú ý và phải thu mình, Bùi Thanh Nguyên bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian riêng tư trước kia, hắn có thể nói chuyện thoải mái khi ở nhà.
Trong phòng ký túc xá yên tĩnh vào ban đêm, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ hỏi một cách bình thường: "Khi nào anh mới vào không gian ý thức được?"
Nhóc người máy đang ngồi xổm trước cây bào đồng ngẩn người, nghe thấy câu hỏi này thì lập tức chột dạ, các hạt điện tử trên thân tức thì bốc lên rì rào.
Cậu suy nghĩ một lúc lâu mới tìm được một lý do nghe có vẻ thuyết phục, lí nhí: "Chắc là sau khi cuộc họp thường kỳ tiếp theo kết thúc."
Thật ra lần trước lúc nhiệm vụ kiếm được khoản tiền đầu tiên hoàn thành, điểm trưởng thành của ký chủ đã chính thức mở ra tuyến sự nghiệp, đã đủ điều kiện để mở không gian ý thức rồi.
Nhưng chẳng biết vì sao Quý Đồng lại không dám nói cho hắn, dù sao lúc ấy ký chủ cũng không hỏi.
Cậu nhìn những bông hoa mà mình đã trồng trong vườn, cả cây bào đồng mọc trong trái tim của ký chủ đã nở hoa, bỗng dưng cảm thấy việc để ký chủ vào không gian này không phải là một quyết định sáng suốt.
Những lời nói của Âu Dương Vũ hôm nay đã chỉ thẳng ra một vấn đề mà cậu vẫn luôn cố tình né tránh trong tiềm thức.
Cách ký chủ đối xử với cậu rất đặc biệt.
Đặc biệt hơn mối quan hệ giữa ký chủ và hệ thống.
Trong mắt người khác, họ thậm chí còn giống một cặp tình nhân.
Bùi Thanh Nguyên hỏi tiếp: "Khi nào họp?"
Biểu cảm của nhóc người máy cứng đờ: "... Ngày mai."
Cậu quên mất là ngày mai họp.
Sao không tìm lý do khác trời ơi!!!
Ký chủ nghe có vẻ vui: "Được, mai gặp."
Quý Đồng khóc không ra nước mắt: "Mai, mai gặp."
Giờ cậu rất hối hận, lẽ ra lúc trước nên khuyên ký chủ chọn thẻ đảo ngược thời gian, như vậy có thể khiến cậu trở lại một phút trước để đổi lý do trì hoãn thời gian.
Nhưng dù cậu có không muốn đối mặt với ngày mai đến đâu thì ngày mai vẫn đến.
Trong hội trường, một người đàn ông đẹp trai mặc đồ đen đang chăm chú nhìn Quý Đồng ủ rũ, tò mò hỏi: "Sao vẻ mặt anh lại giống như được điểm kém không dám mang bài kiểm tra về cho bố mẹ ký vậy?"
"..." Quý Đồng cười khan một tiếng, không muốn để ý tới học sinh tiểu học đang hóng hớt bên cạnh: "Em nhìn nhầm rồi."
Trong giờ nghỉ của cuộc họp, hai người bạn hệ thống của cậu đều tới cả nên tranh thủ tâm sự.
Phó Âm Âm nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu, lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì rồi à?"
Thật ra Quý Đồng hơi không dám đối mặt với Phó Âm Âm.
Vào dịp Tết, Phó Âm Âm từng cố ý dặn cậu rằng phải giữ gìn bí mật của hệ thống cẩn thận, không được để lộ thân phận con người.
Cậu không để lộ thân phận con người nhưng hình như đã gây ra rắc rối lớn hơn mất rồi.
Nếu ký chủ thích cậu thật, vậy nhiệm vụ tuyến tình cảm về sau phải làm sao? Thế giới hình chiếu sẽ bị hủy diệt vì kịch bản tan vỡ sao?
Quý Đồng chần chờ không dám trả lời, không nhịn được mà nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong năm qua.
Đẹp đẽ như một giấc mơ hạnh phúc nhất mà cậu có thể tưởng tượng ra.
Cậu thà để mình bị trục xuất khỏi thế giới này với tư cách là một hệ thống thất bại trong nhiệm vụ chứ không muốn bất cứ ai ở đây biến mất.
... Đương nhiên tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì.
Cậu thích thế giới này.
Lúc trước AI chăm sóc khách hàng đón cậu từng nói cậu may mắn nhận được cơ hội xuyên sách lần này.
Bây giờ nhìn lại, đây thật sự là điều may mắn nhất trong cuộc đời cậu, cậu không muốn vì thế mà mang lại bất hạnh cho người khác.
Chờ chút.
Quý Đồng đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Thiếu niên mặc áo sơ mi đen ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn nhóm hệ thống có hình dáng khác xung quanh, sau đó vội hỏi hai người bạn của mình: "Anh tên là Quý Đồng, phải không?"
Phó Âm Âm và Phương Hạo nhìn nhau, hoang mang gật đầu: "Đúng rồi, anh bị dính virus à? Muốn em đi gọi Máy chủ đến không?'
"Không phải." Quý Đồng vội nói: "Lúc anh đến thế giới này, AI chăm sóc khách hàng nói là vì anh trùng tên với hệ thống nên mới có thể đến đây."
"Nhưng không phải thế giới nào cũng có hệ thống à? Tại sao anh lại vào đúng thế giới này?"
Lại cứ phải đến bên cạnh Bùi Thanh Nguyên?
Hai người nghe cậu nói vậy đều nhíu mày suy nghĩ.
Có vẻ như đây là một vấn đề.
Nhưng tại sao lại phải bận tâm về vấn đề này?
Quý Đồng lập tức hỏi tiếp: "Có khi nào anh không chỉ đảm nhận chức năng của hệ thống mà còn đóng một vai trò quan trọng trong cốt truyện của ký chủ không?"
Có thể cậu chính là nửa kia trong tuyến tình cảm của ký chủ.
Dù cậu có thích ký chủ hay không thì ít nhất thế giới này sẽ không bị hủy diệt vì ký chủ thích hệ thống.
Nghe suy đoán khá là phong phú của cậu xong, Phương Hạo hít một hơi thật sâu: "Anh bị nhiễm virus thật đấy hả? Hóa ra hệ thống con người cũng nhiễm virus được à?"
"Thật ra có lẽ là AI chăm sóc khách hàng nói bừa cho qua thôi, vì họ nghĩ anh sẽ tin những lời này." Cậu ta xua tay: "Em nhớ lúc em gặp được AI chăm sóc khách hàng, nó không nói lý do mà chỉ nói 'Nhóc con đi với ta nào' bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con ấy."
Phương Hạo suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười phá lên: "Em nghĩ khả năng cao là AI chăm sóc khách hàng đã xem phim hoạt hình No-brain and Unhappiness, thấy hay nên đã phân công cho anh với anh Tiểu Bùi luôn không vui vào cùng một đội."
Quý Đồng:...
Cậu rất muốn cho học sinh tiểu học một đấm.
Còn Phó Âm Âm lại nghiêm túc trả lời cậu: "Có lẽ là do số phận an bài chăng?"
"Số phận an bài gì cơ?"
"Chị không biết." Cô cười thở dài.
Trong suy đoán của những người bạn có đáng tin cậy và không đáng tin cậy, Quý Đồng đắn đo suy nghĩ suốt buổi họp, cuối cùng quyết định đi tìm Đại diện Máy chủ.
Sau khi nghe xong câu hỏi của cậu, Đại diện Máy chủ lạnh lùng nói: "Đây là vấn đề cấp cao, cậu tạm thời chưa có quyền biết câu trả lời."
Quý Đồng chưa chịu từ bỏ: "Vậy khi nào tôi mới có quyền?"
"Không biết." Đại diện Máy chủ có hình dáng robot cổ điển nói qua loa: "Để nói sau."
Tại sao phong cách lại thay đổi trong nháy mắt.
Rõ ràng vừa nãy vẫn còn dáng vẻ giải quyết công việc xong!!
Trước những lời "yêu thương" thầm kín của Quý Đồng, Đại diện Máy chủ như nghĩ đến điều gì, lạnh lùng hỏi: "Sao lại hỏi vậy? Thế giới của cậu xảy ra chuyện gì rồi à?"
Quý Đồng lập tức ngoan ngoãn: "Không có gì, cảm ơn ngài, xin lỗi đã làm phiền."
Khi cuộc họp kết thúc, Quý Đồng không muốn trở về đối mặt với ký chủ của mình nên cậu cứ ngồi lì ở đó đến khi Đại diện Máy chủ mất kiên nhẫn rồi đuổi cậu ra khỏi Trung tâm hệ thống một cách dứt khoát.
Không gian ý thức sắp được mở ra cho ký chủ.
Nhóc người máy lo lắng đứng trước gương trong thế giới ảo, tranh thủ thời gian chỉnh sửa ngoại hình của mình.
Các góc máy tròn trịa nên sắc nét hơn một chút, màu xanh lá cây tươi tắn có nên đổi thành màu gỉ sắt không nhỉ?
Nói tóm lại, cậu phải làm cho tạo hình người máy trông không gần gũi gì mới được, càng xa cách càng tốt.
Quý Đồng đã suy ngẫm cả ngày, cảm thấy chắc chắn là hình dáng con người của cậu sau khi trưởng thành đã khiến ký chủ có cảm giác ở bên cạnh người cùng trang lứa ngày đêm nên mới nảy sinh tình cảm đặc biệt.
Nếu thường xuyên nhìn thấy một người máy lạnh lùng như vậy, tình cảm của ký chủ có lẽ sẽ dần phai nhạt.
Con người và hệ thống vốn dĩ khác nhau.
Ký chủ nên thích con người thật sự.
Từ góc độ này mà nói, việc mở ra không gian ý thức có thể là một điều tốt.
Dù sao thì hiện giờ cậu đang ở trong khuôn viên trường đại học nên không thể sử dụng hình dạng người máy ngoài hiện thực được.
Quý Đồng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Đáng tiếc, nhóc người máy vụng về đã bỏ qua một việc quan trọng nhất.
Khi Bùi Thanh Nguyên đứng trước cánh cửa đen nặng nề kia, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều lời nói đã chuẩn bị sẵn.
Trong thế giới bí mật chỉ có hai người biết, hắn có rất nhiều điều muốn nói với người kia.
Nhưng khoảnh khắc hắn chân chính mở cửa ra, lời nói bỗng trở nên nhạt nhòa.
Hắn đã từng nhận được một món quà sinh nhật, đó là một bức ảnh, một người máy nhỏ đi giày cao su đứng trước một vườn hoa, vẫy tay cười với ống kính.
Khi ấy hắn đã nghĩ đây quả thật giống như cảnh trong chuyện cổ tích.
Giờ hắn mới hiểu, nhìn thấy chuyện cổ tích và bước vào chuyện cổ tích là hai chuyện khác nhau.
Hắn bước vào thế giới của chuyện cổ tích, tận mắt nhìn thấy vườn hoa nở rộ, những đóa hoa tím trên cây bào đồng trải rộng như mây, công viên trò chơi đậm sắc thái trẻ con, và một người máy nhỏ đang đứng trước mặt hắn với vẻ hơi căng thẳng.
Bùi Thanh Nguyên còn trông thấy một con bướm màu trắng đang đậu trên cánh hoa bào đồng.
Bỗng, hắn nhớ đến một ngày nọ cách đây rất lâu về trước.
Ngày đó Quý Đồng xin hắn nghỉ để đi đón bạn tới thế giới này chơi là Phương Hạo, hai người đến phòng game arcade gắp được rất nhiều thú nhồi bông, sau đó đi họp phụ huynh cho hắn vào buổi tối rồi đón hắn cùng về nhà.
Còn Bùi Thanh Nguyên, người ngồi học một mình ở trường vào ban sáng lần đầu tiên trải qua cảm giác không yên lòng.
Đó là lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên biết được, hóa ra Quý Đồng có thể đi thế giới khác bất cứ lúc nào, cũng sẽ có những người bạn mà hắn không biết.
Lúc hắn bất an vì điều đó, Quý Đồng đã nhét một thứ có bộ lông mềm mại mượt mà vào ngực hắn.
Một con bướm bằng bông màu trắng xâu xấu.
— "Ký chủ, em thấy con này giống anh cực. Em gắp hơn mười lần mới được đó, tốn nhiều tiền lắm, tặng anh này."
Lúc nói câu này, Quý Đồng cười rất vui vẻ.
Nhưng khi đó Bùi Thanh Nguyên nhìn mãi cũng không thấy mình với con bướm bông kia giống nhau chỗ nào.
— "Giống ở đâu?"
— "Đây là bí mật. Sau này ký chủ sẽ biết."
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng biết đáp án của bí mật này.
Nhóc người máy cúi đầu, dường như không dám nhìn hắn, nhưng những bông hoa phía sau cậu lại rất trung thực, những cành lá xòe ra đung đưa dưới áng mây trời, đẹp như mộng ảo.
Con bướm trắng có được một trăm loài hoa kia lặng lẽ rời khỏi cánh hoa nơi mình đang đậu, mang theo thanh âm của từng đóa hoa nở rộ trong quá khứ, mang theo ánh trăng ngày xưa cùng ánh nắng trong khoảnh khắc này bay về phía hắn.
Mãi đến khi nhẹ nhàng bay vào trái tim hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.