Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
Chương 57: Cuồng em trai!
Ôn Tuyền Bổn Đản
04/09/2023
Cuối tuần qua đi, các học sinh lớp 12 của trường Trung học số 2 đón chào tuần mới cực kỳ bận rộn.
Trong tuần này, kỳ thi tháng lần thứ hai của khối 12 sẽ diễn ra vào thứ Hai và thứ Ba, thứ Tư và thứ Năm là đến Đại hội thể thao mà học sinh cả trường phải tham gia. Cũng trong dịp này, mọi người hiếm khi có thời gian thư giãn vì sau đó sẽ phải đối mặt với một loạt các kỳ thi tháng, họp phụ huynh, thi giữa kỳ,... Về sau cho đến kỳ thi Đại học cũng sẽ không còn hoạt động tập thể như vậy nữa, nên đây có thể coi là một cuộc vui cuối cùng.
Vì vậy, hầu hết các giáo viên của từng lớp đều rất thoải mái, cố gắng đáp ứng mọi ý tưởng của học sinh về buổi khai mạc, để lưu lại kỷ niệm cuối cùng trong giai đoạn trung học. Các nội dung thi đấu phía sau không có gì mới mẻ, chỉ có phần diễu hành ban đầu mới là nơi các bạn học sinh của mỗi lớp có thể phát huy sự sáng tạo của mình.
Trước đó, Châu Phương đã trưng cầu ý kiến của các bạn trong lớp, học sinh lớp 12 không có quá nhiều thời gian để tập luyện nên họ không thể thực hiện những màn nhảy hay ý tưởng sáng tạo phức tạp được. Chính vì vậy, họ tập trung chú trọng vào trang phục để tạo nên sự khác biệt.
Ban đầu các bạn học sinh lớp A3 có rất nhiều ý tưởng về đủ kiểu trang phục kỳ lạ, nhưng họ luôn cảm thấy không phù hợp với lớp trưởng, cũng không sao tưởng tượng được lớp trưởng sẽ làm mấy trò ngớ ngẩn cùng bọn họ như giơ biển hay hô khẩu hiệu.
Hơn nữa lớp A3 cũng có nhiều học sinh sở hữu ngoại hình nổi bật nhất trường, nếu bọn họ cũng đi theo phong cách nhảy nhót tưng bừng giống các lớp khác thì chẳng phải quá lãng phí rồi à?
"Cô Châu, các lớp khác chắc chắn sẽ làm rất sôi động, hay là lớp mình làm trái ngược lại, toàn bộ quá trình đều yên lặng nhé? Có khi như vậy lại thành siêu nổi bật." Có người đề nghị.
"Đúng đúng, lớp mình mua loại đồng phục học sinh đẹp lung linh như chụp ảnh thời trang ấy, cứ đẹp là được."
"Hy vọng khí chất của lớp trưởng có thể lan hết cả lớp, tớ muốn được đẹp trai một lần. Cô Châu ơi, cô nhớ chụp nhiều ảnh vào nhé!"
Châu Phương nghe học sinh lớp mình mồm năm miệng mười, bèn cười đồng ý.
Theo yêu cầu của mọi người, cô đã đặt sẵn đồng phục đâu vào đấy, chỉ chờ Đại hội thể thao bắt đầu sẽ cho đám nhóc con này cơ hội để tự tin thể hiện mình.
Nhưng đến ngày hôm sau, Bùi Thanh Nguyên đến tìm cô, nói rằng muốn thêm một khách mời nhỏ vào đội hình diễu hành của lớp.
Châu Phương biết Quý Đồng, lần trước lúc thi đấu bóng rổ, cô đã giúp Bùi Thanh Nguyên trông nom cậu.
"Thêm một bạn nhỏ không có vấn đề gì cả, Tiểu Đồng đáng yêu như vậy, nói không chừng còn giúp lớp ta được thêm điểm. Đúng rồi, lớp ta lần này không sắp xếp tiết mục gì đâu, em ấy mặc cái gì? Mặc đồng phục mini rồi đi bên cạnh mọi người sao?"
Châu Phương ngẫm nghĩ: "Để cô xem có thể đặt trước một bộ như vậy không, chỉ còn lại hai ba ngày nữa, hy vọng vẫn kịp."
Bùi Thanh Nguyên lập tức lên tiếng: "Không cần đặt trước đồng phục đâu ạ, em có một ý tưởng."
Châu Phương nghe hắn nói, vẻ mặt dần lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Trước khi tan học chiều hôm đó, Châu Phương mỉm cười thông báo với mọi người: "Màn diễu hành của lớp ta vào thứ Tư này sẽ thêm một tiết mục bí ẩn."
"Tiết mục gì thế ạ?"
"A, phải tập duyệt lần nữa hả cô?"
"Nói ra thì hết bí ẩn rồi, không cần phải tập duyệt nữa, mọi người cứ bình tĩnh bước đi là được, cô đảm bảo các em sẽ thích."
Châu Phương cười nói: "Hy vọng tất cả các em có thể phát huy hết khả năng của mình trong hai ngày thi sắp tới, sau đó vui vẻ chào đón Đại hội thể thao."
"Rốt cuộc là tiết mục bí ẩn gì vậy, muốn biết quá đi mất."
"Cô Châu nói làm tò mò thật đấy!"
"Giờ tớ chỉ muốn nhảy qua kỳ thi đến luôn Đại hội thể thao thôi..."
Trước tâm trạng thấp thỏm xen lẫn chờ mong đầy háo hức của các học sinh, kỳ thi tháng lần thứ hai đến đúng hẹn.
Trong phòng thi hết sức căng thẳng, mọi người tập trung làm bài, nhìn qua không khác gì kỳ thi lần trước.
Nhưng Châu Phương bước nhẹ nhàng qua cửa sổ, nét mặt lại lộ vẻ rạng rỡ. Bởi vì cô thấy rõ sự thay đổi rõ rệt trên học sinh của mình.
Từ sự chấn động của việc Bùi Thanh Nguyên giành được điểm số cao nhất khối trong kỳ thi tháng lần trước, đến những trải nghiệm mà Lâm Tử Hải đã chia sẻ với họ sau khi trở về từ chuyến giao lưu, đã khiến họ nhận thức rõ ràng về sự rộng lớn của thế giới và sự nhỏ bé của bản thân.
Nhưng đó cũng không chỉ đơn thuần là sự đả kích tiêu cực, bởi những lời của các giáo sư và học giả đứng trên đỉnh cao học thuật đã gây ấn tượng mạnh cho những học sinh thường cảm thấy thất bại và buồn bã sau mỗi kỳ thi.
Cho dù chưa công bố điểm thi tháng, thậm chí kỳ thi còn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng Châu Phương vẫn rất tin tưởng rằng lần này lớp A3 sẽ không còn phải dựa vào một hay hai người để tạo ra khoảng cách về điểm số trung bình so với các lớp khác.
Ánh nắng chiếu rọi khắp hành lang, cô nhìn chăm chú vào những học sinh đang nghiêm túc làm bài trong phòng thi, lặng lẽ rời khỏi.
...
Sáng thứ Tư, Bùi Thanh Nguyên làm bữa sáng trong bếp, nghe thấy tiếng líu ríu của Quý Đồng quanh quẩn trong phòng.
"Mình mặc cái nào đây nhỉ?" Cậu cầm hai chiếc áo sơ mi có họa tiết khác nhau đi lạch bạch đến cửa phòng bếp, Hoa Hoa cũng lạch bạch theo sau mông cậu: "Anh ơi, màu vàng hay màu xanh?"
Hôm nay cậu sẽ tham gia Đại hội thể thao với ký chủ, không cần phải đóng giả làm mèo, cũng không phải đóng giả làm đồng hồ, mà là xuất hiện với hình dáng con người.
Đúng lúc hai nội dung thi đấu của ký chủ đều diễn ra vào gần trưa nên sau khi xem xong cậu có thể mượn cớ nghỉ trưa để rời đi, thời gian làm người năm tiếng vừa đủ dùng.
Ký chủ mới thi xong hôm qua vẫn còn rất bình tĩnh, mà Quý Đồng từ mấy ngày trước đã bắt đầu lo lắng, hôm nay thậm chí còn không ngủ nướng, tâm trạng cả người giống như học sinh Tiểu học mất ngủ trước hôm đi tham quan ấy.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu xuất hiện trước mặt nhiều như người vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu tham gia với tư cách không phải là người ngoài cuộc hay khán giả.
Hơn nữa còn xuất hiện với một diện mạo cực kỳ thu hút.
Chỉ riêng việc thiết kế trang phục, Quý Đồng đã nghiêm túc thảo luận với hai đồng nghiệp trong nhóm chat suốt nửa ngày, còn bị học sinh Tiểu học chế giễu đủ kiểu.
"Màu vàng đi." Bùi Thanh Nguyên đổ trứng rán ra đĩa sứ, thuyết phục cậu bằng một lý do cực kỳ thuyết phục: "Nhìn giống trứng rán, rất ngon."
"Có lý, quyết định như vậy đi."
Quả nhiên Quý Đồng không còn xoắn xuýt nữa, tiện tay vứt cái áo màu xanh lên người Hoa Hoa, Hoa Hoa bị cái áo phủ kín người khẽ meo một tiếng, tủi thân nhìn chủ nhân lớn đang cầm cái xẻng cũng đang nhìn mình.
Bùi Thanh Nguyên cân nhắc một lát, an ủi nó: "Mày hợp với màu xanh lắm."
Hoa Hoa lập tức lắc đuôi, tinh thần phấn chấn cõng cái áo đi tìm Quý Đồng.
Bùi Thanh Nguyên ngày càng thành thạo nắm giữ kỹ xảo giao tiếp với các thành viên khác nhau trong gia đình.
Đây có lẽ cũng là một loại trưởng thành.
Ăn sáng xong, hắn đạp xe chở Quý Đồng đến trường, trên lưng Quý Đồng đeo một cái balo nhỏ chứa đồ thể thao mà ký chủ sẽ mặc để thi chạy.
Trong giỏ xe để một cái túi to, bên trong là trang phục biểu diễn mà lúc nữa Quý Đồng sẽ thay.
Bùi Thanh Nguyên đã mặc sẵn đồng phục của đội ngũ diễu hành, áo sơ mi trắng cộc tay, thắt cà vạt phối với quần dài màu xanh đậm, đơn giản thanh lịch, ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Tuy chưa được thấy ký chủ mặc âu phục nhưng ký chủ diện bộ này cũng rất đẹp.
Quý Đồng mặc chiếc áo có hoạ tiết màu vàng nhạt rất giống với trứng rán, vui vẻ ôm eo ký chủ, khẽ ngân nga giai điệu vui tươi.
Lúc đến trường, lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên dẫn Quý Đồng vào lớp đã lập tức gây ra xôn xao.
"Đây là em trai của lớp trưởng hả? Đáng yêu quá."
"Không phải đâu, hình như là em bé mà lớp trưởng phụ trách làm gia sư ấy, tớ nghe nói mỗi tối lớp trưởng đi tập bóng rổ, em bé kia đều sẽ đến xem..."
"Mặc kệ, dù sao cũng là em trai! Tớ nhớ từng gặp hôm thi đấu bóng rổ ở trường, nhưng lúc đó còn có cô Châu ở cạnh nữa nên không dám đến bắt chuyện."
"Cho nên tiết mục bí ẩn là thêm bạn nhỏ này vào hả? Không ngờ lại là ý của lớp trưởng nha."
Cả lớp A3 đều đã thay đồng phục do Châu Phương mua cho. Các bạn nam mặc cùng kiểu với Bùi Thanh Nguyên, các bạn nữ mặc áo sơ mi trắng cộc tay với váy dài màu xanh đậm, cổ áo còn được điểm thêm một cái nơ con bướm xinh xắn.
Mặc dù một số trường đã sử dụng kiểu đồng phục tương tự nhưng đồng phục của trường Trung học số 2 không đẹp như vậy. Vì thế, khi lớp A3 lần lượt đi xuống sân trường đã thu hút được vô vàn sự chú ý của các bạn lớp khác, phần lớn đều ao ước không thôi.
"Lớp họ mặc đẹp quá, đột nhiên thấy quần áo của lớp mình xấu ghê."
"Tớ không muốn mặc đồ khỉ nữa, trông như thằng hề ý..."
"Nhìn kìa, lớp họ còn mời thêm một bạn nhỏ bên ngoài nữa! Hình như thấy ở đâu rồi thì phải — a a a, có phải là bạn nhỏ bánh sừng bò kia không!?"
Quý Đồng nghiễm nhiên trở thành ngôi sao nhí, không ngừng có người bắt chuyện với cậu.
Lần đầu tiên ngồi đường hoàng ra dáng trong lớp trung học, hiếm khi cậu lại trở nên rụt rè. Cậu nghiêm chỉnh bắt tay chào hỏi từng học sinh đang phấn khích xung quanh, trông ngoan ơi là ngoan.
Dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến các anh chị trong lớp lập tức dạt dào tình thương của papa mama, cố gắng tìm đồ ăn trong cặp sách, tranh nhau đưa cho cậu.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn Bùi Thanh Nguyên đã chất đống đồ ăn, Quý Đồng nhỏ giọng nói với ký chủ ngồi bên cạnh: "Đây có tính là đường nào cũng dẫn đến La Mã không?"
Rõ ràng hôm nay cậu không định đến đây để ăn uống gì đâu.
Có lẽ đây chính là cách thể hiện tình yêu thông qua đồ ăn.
Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu, tiện tay bóc một cái thạch ra đưa cho cậu giống như mọi khi.
Hương vị mềm mềm ngọt ngào tan ra trong miệng, Quý Đồng nhịn không được mà híp mắt lại: "Loại này ăn ngon hơn mấy cái hay mua trước kia."
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên nhìn thoáng qua nhớ tên ngoài vỏ: "Lần sau anh sẽ mua cái này."
Thấy cảnh này, tiếng nói xung quanh đột nhiên nhỏ xuống, sau đó chuyển thành những lời thì thầm bàn tán ngày càng hưng phấn.
"Có vẻ lớp trưởng không lạnh lùng lắm nhỉ."
"Cuồng em trai! là cuồng em trai!!"
"Lúc nữa đi diễu hành, em trai sẽ đi bên cạnh lớp trưởng hả? Thử tưởng tượng đôi chân ngắn xíu kia bước nghiêm xem, ôi mẹ ơi moe quá đi mất."
Nhưng chờ đến khi chính thức khai mạc Đại hội thể thao, lúc mọi người xếp hàng chờ đợi ra sân lại không thấy Quý Đồng đứng trong đội ngũ.
"Ơ, em trai đi đâu rồi?"
"Chẳng lẽ tiết mục bí ẩn không phải thế này à?"
Mọi người nhìn quanh, mãi cho đến khi đội hình xuất phát vẫn còn đang ngóng trông, chỉ có duy nhất Bùi Thanh Nguyên giữ vẻ mặt bình tĩnh dẫn đầu đội hình.
Giữa hầu hết các lớp đều mang phong cách sôi động náo nhiệt thì cảm giác thanh lịch yên tĩnh do lớp A3 mang đến quả nhiên vô cùng nổi bật, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất độc đáo đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn.
Cô Châu giữ đúng lời hứa, nghiêm túc chụp ảnh cho mọi người, đồng thời lén lút ra hiệu cho bạn nhỏ đang trốn ở gần đó.
Vậy là các bạn học sinh lớp A3 nhanh chóng nghe thấy những tiếng kinh ngạc vang lên xung quanh.
"Mau nhìn kìa!"
"Đáng yêu quá..."
Bọn họ vốn phải tập trung nhìn về phía trước, nhưng chợt nhận ra rất nhiều người đang nhìn về phía sau mình nên cũng vô thức quay đầu nhìn xem.
Sau đó, bọn họ trông thấy một chú khủng long con với bộ lông xù đang đuổi phía sau.
Chú khủng long con cao chừng một đứa trẻ ba hoặc bốn tuổi, có bụng màu trắng, trên lưng có những chiếc sừng tròn màu xanh lá cây nhạt, đang đi lạch bạch với đôi chân ngắn xíu cố gắng đuổi theo sau nhóm học sinh trung học phía trước.
"Là em trai!"
"Mau nhìn phía sau kìa!"
Mọi người vốn đang tạo dáng, cố gắng để lại khoảnh khắc đẹp nhất trong ống kính của cô Châu. Nhưng lúc này, tất cả đều không nhịn được cười, thậm chí còn gọi cả người bên cạnh quay lại nhìn, một phút mất tập trung cả đội hình lập tức trở nên lộn xộn.
Ban đầu những học sinh trung học xinh đẹp và lịch lãm như trong một cuốn ablum ảnh, sau khi chào đón sự xuất hiện bất ngờ từ chú khủng long con bỗng trở nên tươi tắn hơn bao giờ hết.
Đúng lúc này, chú khủng long con lên tiếng, hù dọa bằng chất giọng non nớt của trẻ con: "Ai không đi tử tế sẽ bị ta ăn thịt đó nha."
Bùi Thanh Nguyên dẫn đầu đội ngũ cũng nhắc nhở kịp thời: "Sắp đến đài chủ tịch rồi."
Mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng kéo bạn bên cạnh còn đang mải nhìn, luống cuống điều chỉnh tư thế, mãi mới khôi phục lại bước đi chỉnh tề như ban đầu, chẳng qua ý cười trong mắt vẫn chưa biến mất, cả đội hình đều linh hoạt hơn lúc xuất phát nhiều, rực rỡ hẳn lên.
Chứng kiến sự thay đổi trước sau của đội hình lớp A3, những khán giả khác trên sân trường đồng loạt rộ cười.
Ban lãnh đạo nhà trường đang ngồi trên đài chủ tịch nhìn thấy cũng bật cười.
"Ý tưởng của lớp A3 rất sáng tạo, hiệu quả cũng rất tự nhiên."
"Không cần khẩu hiệu nhưng vẫn truyền tải được cảm xúc của tuổi trẻ, rất sinh động."
Châu Phương cầm điện thoại quay lại cảnh thanh xuân hối hả trên đường đi. Trong vài bức ảnh chụp được cuối cùng, sau khi đội hình đến đích, cậu học sinh đi đầu có khí chất lạnh lùng lập tức vòng lại, đi tới phía sau đội hình.
Chú khủng long con chân ngắn đã đuổi theo hồi lâu cuối cùng cũng bắt được một người, cái đuôi đang lắc lư cũng dừng lại, nó nhanh nhẹn cắn vào cánh tay của con người trước mặt này với cái miệng mềm mại của mình.
Trong tiếng hò reo và tiếng cười vang vọng khắp sân vận động, cậu học sinh bị chú khủng long con cắn vào tay cũng cười. Hắn cúi xuống, dang cánh tay bế chú khủng long con lên.
Trong tuần này, kỳ thi tháng lần thứ hai của khối 12 sẽ diễn ra vào thứ Hai và thứ Ba, thứ Tư và thứ Năm là đến Đại hội thể thao mà học sinh cả trường phải tham gia. Cũng trong dịp này, mọi người hiếm khi có thời gian thư giãn vì sau đó sẽ phải đối mặt với một loạt các kỳ thi tháng, họp phụ huynh, thi giữa kỳ,... Về sau cho đến kỳ thi Đại học cũng sẽ không còn hoạt động tập thể như vậy nữa, nên đây có thể coi là một cuộc vui cuối cùng.
Vì vậy, hầu hết các giáo viên của từng lớp đều rất thoải mái, cố gắng đáp ứng mọi ý tưởng của học sinh về buổi khai mạc, để lưu lại kỷ niệm cuối cùng trong giai đoạn trung học. Các nội dung thi đấu phía sau không có gì mới mẻ, chỉ có phần diễu hành ban đầu mới là nơi các bạn học sinh của mỗi lớp có thể phát huy sự sáng tạo của mình.
Trước đó, Châu Phương đã trưng cầu ý kiến của các bạn trong lớp, học sinh lớp 12 không có quá nhiều thời gian để tập luyện nên họ không thể thực hiện những màn nhảy hay ý tưởng sáng tạo phức tạp được. Chính vì vậy, họ tập trung chú trọng vào trang phục để tạo nên sự khác biệt.
Ban đầu các bạn học sinh lớp A3 có rất nhiều ý tưởng về đủ kiểu trang phục kỳ lạ, nhưng họ luôn cảm thấy không phù hợp với lớp trưởng, cũng không sao tưởng tượng được lớp trưởng sẽ làm mấy trò ngớ ngẩn cùng bọn họ như giơ biển hay hô khẩu hiệu.
Hơn nữa lớp A3 cũng có nhiều học sinh sở hữu ngoại hình nổi bật nhất trường, nếu bọn họ cũng đi theo phong cách nhảy nhót tưng bừng giống các lớp khác thì chẳng phải quá lãng phí rồi à?
"Cô Châu, các lớp khác chắc chắn sẽ làm rất sôi động, hay là lớp mình làm trái ngược lại, toàn bộ quá trình đều yên lặng nhé? Có khi như vậy lại thành siêu nổi bật." Có người đề nghị.
"Đúng đúng, lớp mình mua loại đồng phục học sinh đẹp lung linh như chụp ảnh thời trang ấy, cứ đẹp là được."
"Hy vọng khí chất của lớp trưởng có thể lan hết cả lớp, tớ muốn được đẹp trai một lần. Cô Châu ơi, cô nhớ chụp nhiều ảnh vào nhé!"
Châu Phương nghe học sinh lớp mình mồm năm miệng mười, bèn cười đồng ý.
Theo yêu cầu của mọi người, cô đã đặt sẵn đồng phục đâu vào đấy, chỉ chờ Đại hội thể thao bắt đầu sẽ cho đám nhóc con này cơ hội để tự tin thể hiện mình.
Nhưng đến ngày hôm sau, Bùi Thanh Nguyên đến tìm cô, nói rằng muốn thêm một khách mời nhỏ vào đội hình diễu hành của lớp.
Châu Phương biết Quý Đồng, lần trước lúc thi đấu bóng rổ, cô đã giúp Bùi Thanh Nguyên trông nom cậu.
"Thêm một bạn nhỏ không có vấn đề gì cả, Tiểu Đồng đáng yêu như vậy, nói không chừng còn giúp lớp ta được thêm điểm. Đúng rồi, lớp ta lần này không sắp xếp tiết mục gì đâu, em ấy mặc cái gì? Mặc đồng phục mini rồi đi bên cạnh mọi người sao?"
Châu Phương ngẫm nghĩ: "Để cô xem có thể đặt trước một bộ như vậy không, chỉ còn lại hai ba ngày nữa, hy vọng vẫn kịp."
Bùi Thanh Nguyên lập tức lên tiếng: "Không cần đặt trước đồng phục đâu ạ, em có một ý tưởng."
Châu Phương nghe hắn nói, vẻ mặt dần lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Trước khi tan học chiều hôm đó, Châu Phương mỉm cười thông báo với mọi người: "Màn diễu hành của lớp ta vào thứ Tư này sẽ thêm một tiết mục bí ẩn."
"Tiết mục gì thế ạ?"
"A, phải tập duyệt lần nữa hả cô?"
"Nói ra thì hết bí ẩn rồi, không cần phải tập duyệt nữa, mọi người cứ bình tĩnh bước đi là được, cô đảm bảo các em sẽ thích."
Châu Phương cười nói: "Hy vọng tất cả các em có thể phát huy hết khả năng của mình trong hai ngày thi sắp tới, sau đó vui vẻ chào đón Đại hội thể thao."
"Rốt cuộc là tiết mục bí ẩn gì vậy, muốn biết quá đi mất."
"Cô Châu nói làm tò mò thật đấy!"
"Giờ tớ chỉ muốn nhảy qua kỳ thi đến luôn Đại hội thể thao thôi..."
Trước tâm trạng thấp thỏm xen lẫn chờ mong đầy háo hức của các học sinh, kỳ thi tháng lần thứ hai đến đúng hẹn.
Trong phòng thi hết sức căng thẳng, mọi người tập trung làm bài, nhìn qua không khác gì kỳ thi lần trước.
Nhưng Châu Phương bước nhẹ nhàng qua cửa sổ, nét mặt lại lộ vẻ rạng rỡ. Bởi vì cô thấy rõ sự thay đổi rõ rệt trên học sinh của mình.
Từ sự chấn động của việc Bùi Thanh Nguyên giành được điểm số cao nhất khối trong kỳ thi tháng lần trước, đến những trải nghiệm mà Lâm Tử Hải đã chia sẻ với họ sau khi trở về từ chuyến giao lưu, đã khiến họ nhận thức rõ ràng về sự rộng lớn của thế giới và sự nhỏ bé của bản thân.
Nhưng đó cũng không chỉ đơn thuần là sự đả kích tiêu cực, bởi những lời của các giáo sư và học giả đứng trên đỉnh cao học thuật đã gây ấn tượng mạnh cho những học sinh thường cảm thấy thất bại và buồn bã sau mỗi kỳ thi.
Cho dù chưa công bố điểm thi tháng, thậm chí kỳ thi còn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng Châu Phương vẫn rất tin tưởng rằng lần này lớp A3 sẽ không còn phải dựa vào một hay hai người để tạo ra khoảng cách về điểm số trung bình so với các lớp khác.
Ánh nắng chiếu rọi khắp hành lang, cô nhìn chăm chú vào những học sinh đang nghiêm túc làm bài trong phòng thi, lặng lẽ rời khỏi.
...
Sáng thứ Tư, Bùi Thanh Nguyên làm bữa sáng trong bếp, nghe thấy tiếng líu ríu của Quý Đồng quanh quẩn trong phòng.
"Mình mặc cái nào đây nhỉ?" Cậu cầm hai chiếc áo sơ mi có họa tiết khác nhau đi lạch bạch đến cửa phòng bếp, Hoa Hoa cũng lạch bạch theo sau mông cậu: "Anh ơi, màu vàng hay màu xanh?"
Hôm nay cậu sẽ tham gia Đại hội thể thao với ký chủ, không cần phải đóng giả làm mèo, cũng không phải đóng giả làm đồng hồ, mà là xuất hiện với hình dáng con người.
Đúng lúc hai nội dung thi đấu của ký chủ đều diễn ra vào gần trưa nên sau khi xem xong cậu có thể mượn cớ nghỉ trưa để rời đi, thời gian làm người năm tiếng vừa đủ dùng.
Ký chủ mới thi xong hôm qua vẫn còn rất bình tĩnh, mà Quý Đồng từ mấy ngày trước đã bắt đầu lo lắng, hôm nay thậm chí còn không ngủ nướng, tâm trạng cả người giống như học sinh Tiểu học mất ngủ trước hôm đi tham quan ấy.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu xuất hiện trước mặt nhiều như người vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu tham gia với tư cách không phải là người ngoài cuộc hay khán giả.
Hơn nữa còn xuất hiện với một diện mạo cực kỳ thu hút.
Chỉ riêng việc thiết kế trang phục, Quý Đồng đã nghiêm túc thảo luận với hai đồng nghiệp trong nhóm chat suốt nửa ngày, còn bị học sinh Tiểu học chế giễu đủ kiểu.
"Màu vàng đi." Bùi Thanh Nguyên đổ trứng rán ra đĩa sứ, thuyết phục cậu bằng một lý do cực kỳ thuyết phục: "Nhìn giống trứng rán, rất ngon."
"Có lý, quyết định như vậy đi."
Quả nhiên Quý Đồng không còn xoắn xuýt nữa, tiện tay vứt cái áo màu xanh lên người Hoa Hoa, Hoa Hoa bị cái áo phủ kín người khẽ meo một tiếng, tủi thân nhìn chủ nhân lớn đang cầm cái xẻng cũng đang nhìn mình.
Bùi Thanh Nguyên cân nhắc một lát, an ủi nó: "Mày hợp với màu xanh lắm."
Hoa Hoa lập tức lắc đuôi, tinh thần phấn chấn cõng cái áo đi tìm Quý Đồng.
Bùi Thanh Nguyên ngày càng thành thạo nắm giữ kỹ xảo giao tiếp với các thành viên khác nhau trong gia đình.
Đây có lẽ cũng là một loại trưởng thành.
Ăn sáng xong, hắn đạp xe chở Quý Đồng đến trường, trên lưng Quý Đồng đeo một cái balo nhỏ chứa đồ thể thao mà ký chủ sẽ mặc để thi chạy.
Trong giỏ xe để một cái túi to, bên trong là trang phục biểu diễn mà lúc nữa Quý Đồng sẽ thay.
Bùi Thanh Nguyên đã mặc sẵn đồng phục của đội ngũ diễu hành, áo sơ mi trắng cộc tay, thắt cà vạt phối với quần dài màu xanh đậm, đơn giản thanh lịch, ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Tuy chưa được thấy ký chủ mặc âu phục nhưng ký chủ diện bộ này cũng rất đẹp.
Quý Đồng mặc chiếc áo có hoạ tiết màu vàng nhạt rất giống với trứng rán, vui vẻ ôm eo ký chủ, khẽ ngân nga giai điệu vui tươi.
Lúc đến trường, lần đầu tiên Bùi Thanh Nguyên dẫn Quý Đồng vào lớp đã lập tức gây ra xôn xao.
"Đây là em trai của lớp trưởng hả? Đáng yêu quá."
"Không phải đâu, hình như là em bé mà lớp trưởng phụ trách làm gia sư ấy, tớ nghe nói mỗi tối lớp trưởng đi tập bóng rổ, em bé kia đều sẽ đến xem..."
"Mặc kệ, dù sao cũng là em trai! Tớ nhớ từng gặp hôm thi đấu bóng rổ ở trường, nhưng lúc đó còn có cô Châu ở cạnh nữa nên không dám đến bắt chuyện."
"Cho nên tiết mục bí ẩn là thêm bạn nhỏ này vào hả? Không ngờ lại là ý của lớp trưởng nha."
Cả lớp A3 đều đã thay đồng phục do Châu Phương mua cho. Các bạn nam mặc cùng kiểu với Bùi Thanh Nguyên, các bạn nữ mặc áo sơ mi trắng cộc tay với váy dài màu xanh đậm, cổ áo còn được điểm thêm một cái nơ con bướm xinh xắn.
Mặc dù một số trường đã sử dụng kiểu đồng phục tương tự nhưng đồng phục của trường Trung học số 2 không đẹp như vậy. Vì thế, khi lớp A3 lần lượt đi xuống sân trường đã thu hút được vô vàn sự chú ý của các bạn lớp khác, phần lớn đều ao ước không thôi.
"Lớp họ mặc đẹp quá, đột nhiên thấy quần áo của lớp mình xấu ghê."
"Tớ không muốn mặc đồ khỉ nữa, trông như thằng hề ý..."
"Nhìn kìa, lớp họ còn mời thêm một bạn nhỏ bên ngoài nữa! Hình như thấy ở đâu rồi thì phải — a a a, có phải là bạn nhỏ bánh sừng bò kia không!?"
Quý Đồng nghiễm nhiên trở thành ngôi sao nhí, không ngừng có người bắt chuyện với cậu.
Lần đầu tiên ngồi đường hoàng ra dáng trong lớp trung học, hiếm khi cậu lại trở nên rụt rè. Cậu nghiêm chỉnh bắt tay chào hỏi từng học sinh đang phấn khích xung quanh, trông ngoan ơi là ngoan.
Dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến các anh chị trong lớp lập tức dạt dào tình thương của papa mama, cố gắng tìm đồ ăn trong cặp sách, tranh nhau đưa cho cậu.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn Bùi Thanh Nguyên đã chất đống đồ ăn, Quý Đồng nhỏ giọng nói với ký chủ ngồi bên cạnh: "Đây có tính là đường nào cũng dẫn đến La Mã không?"
Rõ ràng hôm nay cậu không định đến đây để ăn uống gì đâu.
Có lẽ đây chính là cách thể hiện tình yêu thông qua đồ ăn.
Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu, tiện tay bóc một cái thạch ra đưa cho cậu giống như mọi khi.
Hương vị mềm mềm ngọt ngào tan ra trong miệng, Quý Đồng nhịn không được mà híp mắt lại: "Loại này ăn ngon hơn mấy cái hay mua trước kia."
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên nhìn thoáng qua nhớ tên ngoài vỏ: "Lần sau anh sẽ mua cái này."
Thấy cảnh này, tiếng nói xung quanh đột nhiên nhỏ xuống, sau đó chuyển thành những lời thì thầm bàn tán ngày càng hưng phấn.
"Có vẻ lớp trưởng không lạnh lùng lắm nhỉ."
"Cuồng em trai! là cuồng em trai!!"
"Lúc nữa đi diễu hành, em trai sẽ đi bên cạnh lớp trưởng hả? Thử tưởng tượng đôi chân ngắn xíu kia bước nghiêm xem, ôi mẹ ơi moe quá đi mất."
Nhưng chờ đến khi chính thức khai mạc Đại hội thể thao, lúc mọi người xếp hàng chờ đợi ra sân lại không thấy Quý Đồng đứng trong đội ngũ.
"Ơ, em trai đi đâu rồi?"
"Chẳng lẽ tiết mục bí ẩn không phải thế này à?"
Mọi người nhìn quanh, mãi cho đến khi đội hình xuất phát vẫn còn đang ngóng trông, chỉ có duy nhất Bùi Thanh Nguyên giữ vẻ mặt bình tĩnh dẫn đầu đội hình.
Giữa hầu hết các lớp đều mang phong cách sôi động náo nhiệt thì cảm giác thanh lịch yên tĩnh do lớp A3 mang đến quả nhiên vô cùng nổi bật, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất độc đáo đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn.
Cô Châu giữ đúng lời hứa, nghiêm túc chụp ảnh cho mọi người, đồng thời lén lút ra hiệu cho bạn nhỏ đang trốn ở gần đó.
Vậy là các bạn học sinh lớp A3 nhanh chóng nghe thấy những tiếng kinh ngạc vang lên xung quanh.
"Mau nhìn kìa!"
"Đáng yêu quá..."
Bọn họ vốn phải tập trung nhìn về phía trước, nhưng chợt nhận ra rất nhiều người đang nhìn về phía sau mình nên cũng vô thức quay đầu nhìn xem.
Sau đó, bọn họ trông thấy một chú khủng long con với bộ lông xù đang đuổi phía sau.
Chú khủng long con cao chừng một đứa trẻ ba hoặc bốn tuổi, có bụng màu trắng, trên lưng có những chiếc sừng tròn màu xanh lá cây nhạt, đang đi lạch bạch với đôi chân ngắn xíu cố gắng đuổi theo sau nhóm học sinh trung học phía trước.
"Là em trai!"
"Mau nhìn phía sau kìa!"
Mọi người vốn đang tạo dáng, cố gắng để lại khoảnh khắc đẹp nhất trong ống kính của cô Châu. Nhưng lúc này, tất cả đều không nhịn được cười, thậm chí còn gọi cả người bên cạnh quay lại nhìn, một phút mất tập trung cả đội hình lập tức trở nên lộn xộn.
Ban đầu những học sinh trung học xinh đẹp và lịch lãm như trong một cuốn ablum ảnh, sau khi chào đón sự xuất hiện bất ngờ từ chú khủng long con bỗng trở nên tươi tắn hơn bao giờ hết.
Đúng lúc này, chú khủng long con lên tiếng, hù dọa bằng chất giọng non nớt của trẻ con: "Ai không đi tử tế sẽ bị ta ăn thịt đó nha."
Bùi Thanh Nguyên dẫn đầu đội ngũ cũng nhắc nhở kịp thời: "Sắp đến đài chủ tịch rồi."
Mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng kéo bạn bên cạnh còn đang mải nhìn, luống cuống điều chỉnh tư thế, mãi mới khôi phục lại bước đi chỉnh tề như ban đầu, chẳng qua ý cười trong mắt vẫn chưa biến mất, cả đội hình đều linh hoạt hơn lúc xuất phát nhiều, rực rỡ hẳn lên.
Chứng kiến sự thay đổi trước sau của đội hình lớp A3, những khán giả khác trên sân trường đồng loạt rộ cười.
Ban lãnh đạo nhà trường đang ngồi trên đài chủ tịch nhìn thấy cũng bật cười.
"Ý tưởng của lớp A3 rất sáng tạo, hiệu quả cũng rất tự nhiên."
"Không cần khẩu hiệu nhưng vẫn truyền tải được cảm xúc của tuổi trẻ, rất sinh động."
Châu Phương cầm điện thoại quay lại cảnh thanh xuân hối hả trên đường đi. Trong vài bức ảnh chụp được cuối cùng, sau khi đội hình đến đích, cậu học sinh đi đầu có khí chất lạnh lùng lập tức vòng lại, đi tới phía sau đội hình.
Chú khủng long con chân ngắn đã đuổi theo hồi lâu cuối cùng cũng bắt được một người, cái đuôi đang lắc lư cũng dừng lại, nó nhanh nhẹn cắn vào cánh tay của con người trước mặt này với cái miệng mềm mại của mình.
Trong tiếng hò reo và tiếng cười vang vọng khắp sân vận động, cậu học sinh bị chú khủng long con cắn vào tay cũng cười. Hắn cúi xuống, dang cánh tay bế chú khủng long con lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.