Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
Chương 15: Một AI độc đáo riêng biệt
Ôn Tuyền Bổn Đản
31/01/2023
Edit: Lune
Một tuần học tập căng thẳng và bận rộn nhanh chóng kết thúc, ngày cuối tuần mà mọi học sinh đều mong đợi đã đến.
Thành phố đã quy định nghiêm ngặt việc học sinh cấp 2, cấp 3 không được đến trường học bù vào các ngày nghỉ lễ. Bởi vậy Bùi Thanh Nguyên có hai ngày để nghỉ ngơi và thư giãn.
Ngày thường hắn đều đi sớm về muộn, không muốn tiếp xúc nhiều với La Tú Vân. Giờ đến cuối tuần, La Chí Xương không phải đi làm lại nằm ỳ trong phòng khách xem tivi cả ngày nên Bùi Thanh Nguyên lại càng không muốn ở nhà.
Sáng nay hắn vẫn thức dậy như mọi khi, không hề lưu luyến chiếc giường ấm áp, trước khi người trong nhà thức dậy đã dẫn Quý Đồng ra ngoài ăn sáng.
Không ngờ đến cuối tuần mà ký chủ vẫn không được ngủ nướng, đúng là loại người ác độc.
Trên đầu Quý Đồng có cọng tóc ngốc vểnh lên. Cậu lờ đờ ngồi bên cạnh bồn hoa, nhìn Bùi Thanh Nguyên đứng đợi trước tiệm bán đồ ăn sáng nóng hổi.
Hôm nay cậu không có thời gian để tạo dáng đẹp trai, tại ngủ chưa đủ giấc đã Bùi Thanh Nguyên gọi dậy.
Ký chủ biết cậu thích ăn cao lương mỹ vị trên đời, nhưng không ngờ cậu còn thích ngủ nữa.
Đúng vậy, cậu chính là một AI độc đáo riêng biệt.
Bùi Thanh Nguyên xách mấy cái túi trở về, trước tiên nhét ly sữa đậu nành ấm vừa đủ vào tay Quý Đồng, sau đó để tờ khăn giấy lên một tảng đá bên cạnh rồi đặt một túi bánh trứng nướng nóng hổi lên trên, còn dặn cậu: "Bánh vừa mới ra lò, lúc nữa thì ăn."
Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nâng cốc giấy sữa đậu nành lên uống, cọng tóc ngốc nghếch bị gió thổi đung đưa.
Có một ông chú râu ria mặc quần đùi đi dép lào ngồi bên cạnh, chú ta vừa ăn bánh cuốn đựng trong hộp nhựa vừa tò mò bắt chuyện với bọn cậu.
"Nhóc đẹp chai, cháu nà học sinh trường trung học kế bên phải không?"
Bùi Thanh Nguyên cũng cầm một cốc sữa đậu nành, nghe một lúc mới hiểu người kia đang nói chuyện với mình, hắn đang định trả lời thì Quý Đồng ngồi bên cạnh đã gật đầu như gà con mổ thóc: "Zâng, zâng." (*)
Ông chú bị giọng điệu bắt chước của cậu chọc cười. Chú ta cười phá lên: "Sáng lào chú cũng thấy hai nhóc xinh chai ăn sáng cùng nhau, thấy hai đứa ăn toàn đồ ngon, sành ăn phết!"
Chú ta nói tiếng phổ thông rất lạ lùng, còn giơ ngón tay cái về phía hai người họ, khen ngợi: "Anh em hai đứa thân thiết với nhau nhể!"
Cơn gió mùa thu se lạnh sáng sớm mang theo hơi thở của cuộc sống thường nhật, Bùi Thanh Nguyên cười với ông chú xa lạ, lễ phép nói lời cảm ơn.
Đang gặm bánh trứng nướng, Quý Đồng đột nhiên kích động giật tay áo của hắn, ngay cả mắt cũng sáng rực lên.
Bùi Thanh Nguyên hỏi cậu: "Sao thế?"
Ngay sau khi ông chú xa lạ kia khen hai anh em thân thiết xong, Quý Đồng bỗng cảm ứng được bảng nhiệm vụ có sự thay đổi. Màn hình điện tử trước đó bị cậu giẫm đến nát bét bỗng lóe lên ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Trong hướng dẫn công việc đã nói rõ, bảng nhiệm vụ nhấp nháy ánh sáng xanh cho thấy nhiệm vụ đã bắt đầu đi đúng hướng, có tiến độ.
Trong những ngày Bùi Thanh Nguyên và La Tú Vân lạnh nhạt chung sống với nhau, bảng nhiệm vụ chưa từng có phản ứng gì. Bởi vì trong ngôi nhà đó tràn ngập sự bất hòa và không hạnh phúc.
Một người lạ nghĩ hai người họ là anh em ruột, cho nên khi ông chú kia cảm thán tình cảm giữa họ rất thân thiết, nó đã đáp ứng tiêu chuẩn mà nhiệm vụ gia đình hạnh phúc yêu cầu.
Vì vậy con đường mà cậu bất chợt nghĩ ra kia có thể đi được.
Quý Đồng lập tức có cảm giác cả thế giới như đang bừng sáng, cậu cắn một miếng bánh to trong tay, phấn khích trả lời câu hỏi của Bùi Thanh Nguyên: "Bánh trứng nướng ngon quá!"
Cậu phải nghĩ ra một tràng lý do thoái thác phù hợp với logic của AI đã rồi mới nói cho ký chủ.
Chỉ cần ký chủ không còn hi vọng gì với La Tú Vân thì sẽ không phải ở lại căn nhà kia chịu ấm ức nữa.
Bùi Thanh Nguyên không biết cậu đang vui chuyện gì, nhưng khi thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, hắn không khỏi cảm thấy bữa sáng trong tay mình hình như thơm hơn lúc nãy.
Bánh trứng nướng quả nhiên ăn rất ngon.
Ăn sáng xong, Quý Đồng tìm một chỗ ẩn nấp rồi biến mất như thường lệ. Về đến không gian ý thức của Bùi Thanh Nguyên lại tiếp tục đến thư viện tự học cùng hắn.
Thư viện yên tĩnh tốt hơn nhiều so với nơi tràn ngập tiếng ồn TV như nhà họ La.
Cả một buổi sáng, Bùi Thanh Nguyên đều nghiêm túc đọc sách. Cùng lúc đó, Quý Đồng cũng ngồi trước bàn đá trong vườn hoa nghiêm túc vẽ bản mẫu.
Cậu bắt đầu lên ý tưởng về sắp xếp và bài trí trong gia đình hạnh phúc.
Quý Đồng định đến lúc đó sẽ hỏi xem ký chủ thích hình dáng thế nào, chẳng hạn như ký chủ ba tuổi rưỡi thích hệ thống búp bê. Bùi Thanh Nguyên cũng có thể chỉ định hình dáng không phải con người cho cậu, hình dáng này ít bị hạn chế hơn nên cậu có thể thường xuyên xuất hiện xung quanh ký chủ.
Cậu khá là muốn trở thành một cái bát to có thể đựng được nhiều.
Nếu ký chủ để thức ăn vào trong bát, làm tròn lên có phải giống như cậu được ăn không? Liệu có cảm giác no bụng không nhỉ?
Nhưng cái bát làm sao đi được, đáy bát mọc chân được không nhỉ?
Quý Đồng chống má, còn chưa suy nghĩ lung tung được bao lâu đã thấy điện thoại của Bùi Thanh Tranh liên tiếp nhận được mấy cuộc gọi đến của La Tú Vân.
Bùi Thanh Nguyên luôn để điện thoại ở chế độ im lặng, lúc mở lên để tìm tài liệu mới thấy có một loạt cuộc gọi nhỡ. Lúc hắn đang sững sờ thì La Tú Vân lại gọi đến.
Hắn do dự một lúc, cuối cùng ra hành lang ngoài phòng tự học nghe điện thoại.
"Thanh Nguyên à, sao không nghe máy? Con đi đâu vậy?"
Tuy gọi rất nhiều mới liên lạc được song giọng La Tú Vân lại không có vẻ gì là tức giận cả, thậm chí còn khá dịu dàng: "Nhanh về nhà ăn trưa đi, mẹ đã làm cả bàn thức ăn ngon đấy, còn không về nhanh thì thức ăn nguội mất."
Bùi Thanh Nguyên hiếm khi nghe thấy giọng điệu ân cần như vậy từ La Tú Vân, đầu ngón tay của hắn bấu chặt vào điện thoại, trầm mặc một lúc mới trả lời: "Con đang ở thư viện, giờ con về đây."
La Tú Vân liên tục đáp ừ: "Được được được, lúc về chú ý an toàn nhé!"
Trong vườn hoa, nhóc người máy đang mân mê bản vẽ không mấy thiết thực của mình. Cậu không dám lên tiếng, lặng lẽ đè nén những lời đã ấp ủ từ sáng.
Sao lương tâm La Tú Vân lại tự dưng nhận ra phải đối tốt với ký chủ vậy?
Cậu cứ cảm thấy chuyện này còn thái quá hơn việc mình muốn trở thành một cái bát.
Trên đường về, Bùi Thanh Nguyên không nói gì. Chỉ có Quý Đồng nhạy bén phát hiện tốc độ đạp xe về nhà của hắn nhanh hơn mọi khi nhiều.
Ký chủ vẫn đang khao khát tình thương từ mẹ ruột của mình.
Quý Đồng lặng lẽ thở dài, buồn phiền nhìn con bướm trắng bay lượn giữa những khóm hoa.
Hi vọng La Tú Vân đừng phụ lòng mong đợi của ký chủ.
Bước vào hành lang tối tăm. Lúc gần đến cửa nhà, Bùi Thanh Nguyên dần ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi, Quý Đồng đoán bên trong ít nhất cũng có thịt kho tàu với sườn xào chua ngọt.
Đúng là cả bàn thức ăn ngon thật, Quý Đồng ngạc nhiên suy nghĩ.
Bùi Thanh Nguyên đứng ngoài cửa, bàn tay có hơi do dự đặt lên nắm cửa. Mất một hồi lâu chuẩn bị kỹ càng mới khẽ ấn xuống.
Đẩy cửa vào, hắn trông thấy một bàn đầy đồ ăn phong phú trong phòng khách, tiếp đó nghe thấy vô số tiếng nói chuyện ồn ào tràn vào tai.
Có rất nhiều người mà hắn không biết ngồi trên ghế số pha của nhà họ La. Họ đang cười nói với nhau, còn La Chí Xương ngồi chen chúc ở giữa, mặt mũi gã ta đỏ gay, đang đắc ý nói gì đó.
"... Bọn họ đều khách khí với em cực kỳ! Biết em có quan hệ mà, cho nên đi làm thoải mái lắm..."
La Tú Vân buộc tạp dề quanh eo vừa bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra vừa lau mồ hôi trán. Bà thấy Bùi Thanh Nguyên đã về, vội vàng vẫy tay với hắn: "Thanh Nguyên, cuối cùng con cũng về. Mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi, hôm nay các chú các bác đến chơi, muốn gặp con. Nhớ kỹ để gọi mọi người, đây là dì cả của con, chồng của dì cả, cậu hai..."
Những người thân xa lạ được nêu tên đều sôi nổi nở nụ cười vồn vã với hắn.
"Đây là Thanh Nguyên à, đúng là rất tuấn tú lịch sự! Được gia đình kia nuôi tốt đấy!"
"Chú Lâm tuy mất sớm nhưng Tú Vân cũng coi như được hưởng phúc rồi, hai đứa con trai đều đàng hoàng, tương lai cũng sẽ hiếu thuận với em ấy. Ôi chao, chúng ta lại không có mệnh tốt như vậy!"
La Tú Vân được khen đến mức đỏ bừng cả mặt, liên tục nói: "Nói gì thế, đều là người một nhà cả, phải chăm sóc lẫn nhau chứ..."
Thế là có người thuận thế trèo lên: "Còn công việc nào thoải mái như công việc của Chí Xương không? Nhà chị thất nghiệp bao năm nay, ngày nào chị cũng bực đến nỗi đaucả đầu."
La Tú Vân đang đắm chìm trong lời tâng bốc nhiệt tình của họ hàng, thuận miệng nhận lời: "Để khi nào em tìm cơ hội hỏi giúp cho."
"Ấy, Tú Vân, cũng hỏi giúp nhà chị với nhé..."
Chuyện La Chí Xương làm bảo vệ cho Trung học số Hai nhờ vào quan hệ với Bùi Minh Hồng đã truyền khắp trong họ hàng, ai cũng thấy hâm mộ cực kỳ.
Cho nên họ đến thăm nhà họ La là muốn gặp đứa cháu trai chưa từng gặp mặt này.
Không phải vì thực sự muốn gặp hắn, mà vì những lợi ích hắn có thể mang lại.
Sự dịu dàng và hi vọng tựa như bọt biển kia trong thoáng chốc đã tan thành bột mịn.
Bùi Thanh Nguyên vẫn đứng ở cửa như cũ, chút cảm xúc trên mặt hắn biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
"Mấy người đến muộn rồi."
Giọng hắn không lớn song lạ thay, nó lại có thể khiến cho đám họ hàng đang ồn ào kia ngừng nói chuyện.
La Tú Vân chợt thấy bất an: "Con nói gì đấy, trẻ con đừng nói lung tung..."
Tuy nhiên bà chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi trong mắt đứa bé này.
Bùi Thanh Nguyên nhìn thẳng vào người phụ nữ đã xa cách với mình nhiều năm kia, trong lòng hắn không còn bất cứ hi vọng xa vời nào nữa, sự phẫn nộ ẩn giấu dưới đáy lòng bấy lâu giờ cũng dần tuôn ra.
Giọng hắn đầy trào phúng: "Muộn quá rồi. Phải gửi con trai ruột sang nhà khác từ mười mấy năm trước thì giờ mới tìm được công việc tốt như vậy."
...
(*) Đoạn trên ông chú kia nói ngọng, còn khúc sau là Đồng Đồng nhại giọng theo.
Cảm ơn bé Ninh đã giúp chị đoạn này nhó. <3
Một tuần học tập căng thẳng và bận rộn nhanh chóng kết thúc, ngày cuối tuần mà mọi học sinh đều mong đợi đã đến.
Thành phố đã quy định nghiêm ngặt việc học sinh cấp 2, cấp 3 không được đến trường học bù vào các ngày nghỉ lễ. Bởi vậy Bùi Thanh Nguyên có hai ngày để nghỉ ngơi và thư giãn.
Ngày thường hắn đều đi sớm về muộn, không muốn tiếp xúc nhiều với La Tú Vân. Giờ đến cuối tuần, La Chí Xương không phải đi làm lại nằm ỳ trong phòng khách xem tivi cả ngày nên Bùi Thanh Nguyên lại càng không muốn ở nhà.
Sáng nay hắn vẫn thức dậy như mọi khi, không hề lưu luyến chiếc giường ấm áp, trước khi người trong nhà thức dậy đã dẫn Quý Đồng ra ngoài ăn sáng.
Không ngờ đến cuối tuần mà ký chủ vẫn không được ngủ nướng, đúng là loại người ác độc.
Trên đầu Quý Đồng có cọng tóc ngốc vểnh lên. Cậu lờ đờ ngồi bên cạnh bồn hoa, nhìn Bùi Thanh Nguyên đứng đợi trước tiệm bán đồ ăn sáng nóng hổi.
Hôm nay cậu không có thời gian để tạo dáng đẹp trai, tại ngủ chưa đủ giấc đã Bùi Thanh Nguyên gọi dậy.
Ký chủ biết cậu thích ăn cao lương mỹ vị trên đời, nhưng không ngờ cậu còn thích ngủ nữa.
Đúng vậy, cậu chính là một AI độc đáo riêng biệt.
Bùi Thanh Nguyên xách mấy cái túi trở về, trước tiên nhét ly sữa đậu nành ấm vừa đủ vào tay Quý Đồng, sau đó để tờ khăn giấy lên một tảng đá bên cạnh rồi đặt một túi bánh trứng nướng nóng hổi lên trên, còn dặn cậu: "Bánh vừa mới ra lò, lúc nữa thì ăn."
Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nâng cốc giấy sữa đậu nành lên uống, cọng tóc ngốc nghếch bị gió thổi đung đưa.
Có một ông chú râu ria mặc quần đùi đi dép lào ngồi bên cạnh, chú ta vừa ăn bánh cuốn đựng trong hộp nhựa vừa tò mò bắt chuyện với bọn cậu.
"Nhóc đẹp chai, cháu nà học sinh trường trung học kế bên phải không?"
Bùi Thanh Nguyên cũng cầm một cốc sữa đậu nành, nghe một lúc mới hiểu người kia đang nói chuyện với mình, hắn đang định trả lời thì Quý Đồng ngồi bên cạnh đã gật đầu như gà con mổ thóc: "Zâng, zâng." (*)
Ông chú bị giọng điệu bắt chước của cậu chọc cười. Chú ta cười phá lên: "Sáng lào chú cũng thấy hai nhóc xinh chai ăn sáng cùng nhau, thấy hai đứa ăn toàn đồ ngon, sành ăn phết!"
Chú ta nói tiếng phổ thông rất lạ lùng, còn giơ ngón tay cái về phía hai người họ, khen ngợi: "Anh em hai đứa thân thiết với nhau nhể!"
Cơn gió mùa thu se lạnh sáng sớm mang theo hơi thở của cuộc sống thường nhật, Bùi Thanh Nguyên cười với ông chú xa lạ, lễ phép nói lời cảm ơn.
Đang gặm bánh trứng nướng, Quý Đồng đột nhiên kích động giật tay áo của hắn, ngay cả mắt cũng sáng rực lên.
Bùi Thanh Nguyên hỏi cậu: "Sao thế?"
Ngay sau khi ông chú xa lạ kia khen hai anh em thân thiết xong, Quý Đồng bỗng cảm ứng được bảng nhiệm vụ có sự thay đổi. Màn hình điện tử trước đó bị cậu giẫm đến nát bét bỗng lóe lên ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Trong hướng dẫn công việc đã nói rõ, bảng nhiệm vụ nhấp nháy ánh sáng xanh cho thấy nhiệm vụ đã bắt đầu đi đúng hướng, có tiến độ.
Trong những ngày Bùi Thanh Nguyên và La Tú Vân lạnh nhạt chung sống với nhau, bảng nhiệm vụ chưa từng có phản ứng gì. Bởi vì trong ngôi nhà đó tràn ngập sự bất hòa và không hạnh phúc.
Một người lạ nghĩ hai người họ là anh em ruột, cho nên khi ông chú kia cảm thán tình cảm giữa họ rất thân thiết, nó đã đáp ứng tiêu chuẩn mà nhiệm vụ gia đình hạnh phúc yêu cầu.
Vì vậy con đường mà cậu bất chợt nghĩ ra kia có thể đi được.
Quý Đồng lập tức có cảm giác cả thế giới như đang bừng sáng, cậu cắn một miếng bánh to trong tay, phấn khích trả lời câu hỏi của Bùi Thanh Nguyên: "Bánh trứng nướng ngon quá!"
Cậu phải nghĩ ra một tràng lý do thoái thác phù hợp với logic của AI đã rồi mới nói cho ký chủ.
Chỉ cần ký chủ không còn hi vọng gì với La Tú Vân thì sẽ không phải ở lại căn nhà kia chịu ấm ức nữa.
Bùi Thanh Nguyên không biết cậu đang vui chuyện gì, nhưng khi thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, hắn không khỏi cảm thấy bữa sáng trong tay mình hình như thơm hơn lúc nãy.
Bánh trứng nướng quả nhiên ăn rất ngon.
Ăn sáng xong, Quý Đồng tìm một chỗ ẩn nấp rồi biến mất như thường lệ. Về đến không gian ý thức của Bùi Thanh Nguyên lại tiếp tục đến thư viện tự học cùng hắn.
Thư viện yên tĩnh tốt hơn nhiều so với nơi tràn ngập tiếng ồn TV như nhà họ La.
Cả một buổi sáng, Bùi Thanh Nguyên đều nghiêm túc đọc sách. Cùng lúc đó, Quý Đồng cũng ngồi trước bàn đá trong vườn hoa nghiêm túc vẽ bản mẫu.
Cậu bắt đầu lên ý tưởng về sắp xếp và bài trí trong gia đình hạnh phúc.
Quý Đồng định đến lúc đó sẽ hỏi xem ký chủ thích hình dáng thế nào, chẳng hạn như ký chủ ba tuổi rưỡi thích hệ thống búp bê. Bùi Thanh Nguyên cũng có thể chỉ định hình dáng không phải con người cho cậu, hình dáng này ít bị hạn chế hơn nên cậu có thể thường xuyên xuất hiện xung quanh ký chủ.
Cậu khá là muốn trở thành một cái bát to có thể đựng được nhiều.
Nếu ký chủ để thức ăn vào trong bát, làm tròn lên có phải giống như cậu được ăn không? Liệu có cảm giác no bụng không nhỉ?
Nhưng cái bát làm sao đi được, đáy bát mọc chân được không nhỉ?
Quý Đồng chống má, còn chưa suy nghĩ lung tung được bao lâu đã thấy điện thoại của Bùi Thanh Tranh liên tiếp nhận được mấy cuộc gọi đến của La Tú Vân.
Bùi Thanh Nguyên luôn để điện thoại ở chế độ im lặng, lúc mở lên để tìm tài liệu mới thấy có một loạt cuộc gọi nhỡ. Lúc hắn đang sững sờ thì La Tú Vân lại gọi đến.
Hắn do dự một lúc, cuối cùng ra hành lang ngoài phòng tự học nghe điện thoại.
"Thanh Nguyên à, sao không nghe máy? Con đi đâu vậy?"
Tuy gọi rất nhiều mới liên lạc được song giọng La Tú Vân lại không có vẻ gì là tức giận cả, thậm chí còn khá dịu dàng: "Nhanh về nhà ăn trưa đi, mẹ đã làm cả bàn thức ăn ngon đấy, còn không về nhanh thì thức ăn nguội mất."
Bùi Thanh Nguyên hiếm khi nghe thấy giọng điệu ân cần như vậy từ La Tú Vân, đầu ngón tay của hắn bấu chặt vào điện thoại, trầm mặc một lúc mới trả lời: "Con đang ở thư viện, giờ con về đây."
La Tú Vân liên tục đáp ừ: "Được được được, lúc về chú ý an toàn nhé!"
Trong vườn hoa, nhóc người máy đang mân mê bản vẽ không mấy thiết thực của mình. Cậu không dám lên tiếng, lặng lẽ đè nén những lời đã ấp ủ từ sáng.
Sao lương tâm La Tú Vân lại tự dưng nhận ra phải đối tốt với ký chủ vậy?
Cậu cứ cảm thấy chuyện này còn thái quá hơn việc mình muốn trở thành một cái bát.
Trên đường về, Bùi Thanh Nguyên không nói gì. Chỉ có Quý Đồng nhạy bén phát hiện tốc độ đạp xe về nhà của hắn nhanh hơn mọi khi nhiều.
Ký chủ vẫn đang khao khát tình thương từ mẹ ruột của mình.
Quý Đồng lặng lẽ thở dài, buồn phiền nhìn con bướm trắng bay lượn giữa những khóm hoa.
Hi vọng La Tú Vân đừng phụ lòng mong đợi của ký chủ.
Bước vào hành lang tối tăm. Lúc gần đến cửa nhà, Bùi Thanh Nguyên dần ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi, Quý Đồng đoán bên trong ít nhất cũng có thịt kho tàu với sườn xào chua ngọt.
Đúng là cả bàn thức ăn ngon thật, Quý Đồng ngạc nhiên suy nghĩ.
Bùi Thanh Nguyên đứng ngoài cửa, bàn tay có hơi do dự đặt lên nắm cửa. Mất một hồi lâu chuẩn bị kỹ càng mới khẽ ấn xuống.
Đẩy cửa vào, hắn trông thấy một bàn đầy đồ ăn phong phú trong phòng khách, tiếp đó nghe thấy vô số tiếng nói chuyện ồn ào tràn vào tai.
Có rất nhiều người mà hắn không biết ngồi trên ghế số pha của nhà họ La. Họ đang cười nói với nhau, còn La Chí Xương ngồi chen chúc ở giữa, mặt mũi gã ta đỏ gay, đang đắc ý nói gì đó.
"... Bọn họ đều khách khí với em cực kỳ! Biết em có quan hệ mà, cho nên đi làm thoải mái lắm..."
La Tú Vân buộc tạp dề quanh eo vừa bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra vừa lau mồ hôi trán. Bà thấy Bùi Thanh Nguyên đã về, vội vàng vẫy tay với hắn: "Thanh Nguyên, cuối cùng con cũng về. Mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi, hôm nay các chú các bác đến chơi, muốn gặp con. Nhớ kỹ để gọi mọi người, đây là dì cả của con, chồng của dì cả, cậu hai..."
Những người thân xa lạ được nêu tên đều sôi nổi nở nụ cười vồn vã với hắn.
"Đây là Thanh Nguyên à, đúng là rất tuấn tú lịch sự! Được gia đình kia nuôi tốt đấy!"
"Chú Lâm tuy mất sớm nhưng Tú Vân cũng coi như được hưởng phúc rồi, hai đứa con trai đều đàng hoàng, tương lai cũng sẽ hiếu thuận với em ấy. Ôi chao, chúng ta lại không có mệnh tốt như vậy!"
La Tú Vân được khen đến mức đỏ bừng cả mặt, liên tục nói: "Nói gì thế, đều là người một nhà cả, phải chăm sóc lẫn nhau chứ..."
Thế là có người thuận thế trèo lên: "Còn công việc nào thoải mái như công việc của Chí Xương không? Nhà chị thất nghiệp bao năm nay, ngày nào chị cũng bực đến nỗi đaucả đầu."
La Tú Vân đang đắm chìm trong lời tâng bốc nhiệt tình của họ hàng, thuận miệng nhận lời: "Để khi nào em tìm cơ hội hỏi giúp cho."
"Ấy, Tú Vân, cũng hỏi giúp nhà chị với nhé..."
Chuyện La Chí Xương làm bảo vệ cho Trung học số Hai nhờ vào quan hệ với Bùi Minh Hồng đã truyền khắp trong họ hàng, ai cũng thấy hâm mộ cực kỳ.
Cho nên họ đến thăm nhà họ La là muốn gặp đứa cháu trai chưa từng gặp mặt này.
Không phải vì thực sự muốn gặp hắn, mà vì những lợi ích hắn có thể mang lại.
Sự dịu dàng và hi vọng tựa như bọt biển kia trong thoáng chốc đã tan thành bột mịn.
Bùi Thanh Nguyên vẫn đứng ở cửa như cũ, chút cảm xúc trên mặt hắn biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
"Mấy người đến muộn rồi."
Giọng hắn không lớn song lạ thay, nó lại có thể khiến cho đám họ hàng đang ồn ào kia ngừng nói chuyện.
La Tú Vân chợt thấy bất an: "Con nói gì đấy, trẻ con đừng nói lung tung..."
Tuy nhiên bà chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi trong mắt đứa bé này.
Bùi Thanh Nguyên nhìn thẳng vào người phụ nữ đã xa cách với mình nhiều năm kia, trong lòng hắn không còn bất cứ hi vọng xa vời nào nữa, sự phẫn nộ ẩn giấu dưới đáy lòng bấy lâu giờ cũng dần tuôn ra.
Giọng hắn đầy trào phúng: "Muộn quá rồi. Phải gửi con trai ruột sang nhà khác từ mười mấy năm trước thì giờ mới tìm được công việc tốt như vậy."
...
(*) Đoạn trên ông chú kia nói ngọng, còn khúc sau là Đồng Đồng nhại giọng theo.
Cảm ơn bé Ninh đã giúp chị đoạn này nhó. <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.