Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 50

Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh

29/07/2024

Căn nhà cho thuê ngày nằm trên tầng thượng của khu chung cư, là căn hộ hai tầng, tầng dưới là khu vực sinh hoạt và nghỉ ngơi, tầng trên có phòng chơi cờ và phòng game.

Nhóm 7 không có nhiều người biết đánh mạt chược, những người biết đánh lại có thể phân ra 3-4 loại luật khác nhau do vùng miền khác nhau. Cuối cùng cũng đủ 4 người để dạy học, xung quanh vây quanh một đám học sinh giỏi có chí hướng học đánh mạt chược, mỗi người cầm theo sổ tay, vừa hỏi han ầm ĩ.

"Đừng vội, đừng vội, một người một người hỏi."

Người hỏi quá nhiều, Đinh Tranh Giảo hơi đuối: : "Cái này không gọi là chim, gọi là Yêu Kê ¹, con gà trong tư thế Kim kê độc lập², Yêu --  đầu tiên là Nghê Thường³ sau là Lục Yêu".

1: "Nhất Điều", thuật ngữ mạt chược, còn được gọi là Yêu Kê, là một quân trong bộ bài Vạn. Yêu là chữ thông giả của chữ Điểu (chim), mà chữ Yêu trong phương ngữ phía Nam có nghĩa là số một. Hình vẽ trên quân Yêu Kê trong bộ bài mạt chược là hình ảnh kết hợp giữa chim và gà. Trong tiếng Anh, Nhất Điều và Yêu Kê lần lượt là "one dick" và "little chick".

2: Là một thế võ trong võ thuật Trung Quốc. Lấy hình ảnh con gà trống đứng bằng một chân trên cọc mà đặt tên, đặc trưng là đứng bằng một chân, đồng thời có thể ra tay, dùng đầu gối hoặc chân tấn công vào mặt và hạ bộ của đối phương, chiêu thức hung hãn.

3: Chỉ trang phục của thần tiên, tương truyền thần tiên lấy mây làm áo.

Cậu ta xếp bài trong tay, liếc mắt về phía trò chơi VR: “anh Sanh đâu rồi?"

Lương Nhất Phàm ngậm táo: "Bên dưới, anh Sanh đang nấu ăn, Côn thần đang cố gắng giúp cậu ấy nấu ăn."

Loại nhà cho thuê ngày này có đầy đủ gia vị, dầu mỡ, rau củ phải tự mua. Nhóm 7 trên đường đến còn ghé qua chợ, để Vu Sanh hiểu rõ trình độ sinh tồn của Cận Lâm Côn thực sự không phải là trường hợp cá biệt.

Ngay cả thầy Vạn Vĩnh Minh cũng vì quen ăn ở căng tin, nên phải nghiên cứu sự khác biệt giữa hành lá và tỏi tây ở chợ. Vu Sanh quyết định vì dạ dày của mình, phải kịp thời thu hồi quyền kiểm soát nhà bếp.

Các bạn học sinh nhóm 7 đều có trái tim dũng cảm, lần lượt thử đột nhập vào nhà bếp, chỉ có Côn thần thoát ra thành công, bị Vu Sanh xách một tay kéo vào trong.

Hiện tại tình hình bên trong chưa rõ ràng lắm, Sầm Thụy dũng cảm đi xuống trinh sát một chuyến, trở về báo cáo là ngửi thấy mùi thơm.

"Anh Sanh sẽ không hầm Côn thần chứ?"

Hạ Tuấn Hoa vừa ghi vào sổ tay, vừa giả vờ quan tâm: "Tôi cảm thấy anh Sanh xách Côn thần lên có sát khí."

"Hầm thì có thể thơm thế được à?" Sầm Thụy rất hứng thú với chủ đề này, nhớ lại kỹ: "Tôi nghĩ có lẽ là xào, tôi nghe thấy tiếng dầu xèo xèo cơ."

Cân nhắc đến việc hôm nay anh Sanh hiếm hoi lại ra tay đánh người, Đinh Tranh Giảo cũng cảm thấy nên hỏi thêm một câu, cầm bài từ trong đám đông ló đầu ra: "Chúng ta có cần xuống xem không?"

"Không cần. Nhân tiện nói thêm, theo kinh nghiệm của tôi, tốt nhất là đừng xuống.”

Lương Nhất Phàm đã quen với luồng sát khí này, cơ bản có thể dự đoán được sự phát triển sau đó: "Không cần căng thẳng. Côn thần sẽ nói với anh Sanh là cậu ấy đói bụng, anh Sanh sẽ không tin, nhưng vẫn không nhịn được mà tìm đồ ăn cho cậu ấy, sau đó Côn thần sẽ lừa cậu ấy há miệng, nhân cơ hội cho anh Sanh ăn chút gì đó..."

...

Trong bếp, Vu Sanh nuốt mạnh một miếng trứng kho, ngẩng đầu lên: "Không phải cậu đói sao?"

Cận Lâm Côn rất tốt tính, cong cong mắt, tiện tay rót cho cậu một cốc sữa, tự mình ăn nốt nửa lòng đỏ trứng: "Còn nữa, ăn cùng nhau."

Vu Sanh lười để ý đến hắn,  nhưng lại bị nghẹn không nhẹ, một lúc sau vẫn cầm lấy cốc sữa, uống ừng ực mấy ngụm.

"Lúc đó... không phải vì còn một tuần nữa là kết thúc trại hè mà vui."

Mặc dù đã bị đánh một trận, Cận Lâm Côn vẫn cảm thấy nên giải thích một chút, cầm lấy nửa cốc sữa còn lại trong tay cậu: "Tôi chỉ muốn, nếu..."

Hắn ngẩng đầu lên, lời nói khựng lại, một lúc lâu không thể phát ra âm thanh nữa.

Vu Sanh không thường uống sữa, luôn cảm thấy thứ này hơi ngấy, đối với toàn bộ quy trình uống sữa cũng không hiểu nhiều.

Vòng sữa còn vương trên môi, khiến cậu trông nhỏ bé hơn hẳn.

...

Đặc biệt đáng yêu.

Cận Lâm Côn không biết mình đang nghĩ gì, vô thức khụ khụ một tiếng, tim đập nhanh hơn một chút, không thể nói tiếp những lời sau nữa.

Vu Sanh cầm dao, trong lúc cắt rau chờ một lúc, không nghe hắn nói tiếp, ngẩng đầu lên: "Nghĩ gì vậy?"

"... Không quan trọng." Cận Lâm Côn chưa kịp sắp xếp tâm trạng hiện tại, thuận miệng nhẹ nhàng đáp lại một câu, bàn tay buông thõng bên cạnh động đậy, giơ lên.

Không biết có phải vì bếp nóng hơn bên ngoài hay không, lòng bàn tay hắn đột nhiên hơi đổ mồ hôi, bản năng khẽ nắm chặt tay lại.

Chưa kịp liên lạc được với logic lộn xộn của người này, Vu Sanh định hỏi thêm, một bàn tay đã phủ lên môi.

Rất nhanh, cảm giác ấm áp, chạm nhẹ lên môi rồi lập tức rút lui.

Bạn cùng phòng dù sao cũng cầm dao, Cận Lâm Côn nhanh chóng lùi lại vài bước, há miệng định giải thích: "Bạn à, có một chút sữa..."

Hắn nói nửa câu rồi dừng lại, nhìn Vu Sanh vẫn chưa nhúc nhích, do dự dựa vào, lắc lắc bàn tay trước mặt cậu: "Vu Sanh?"

Vu Sanh vỗ tay hắn: "Làm gì vậy?"

Không làm cho người ta sợ.

Cận Lâm Côn thở phào nhẹ nhõm, kéo nhẹ khóe miệng, lắc đầu: "Không có gì."

Vu Sanh cau mày, không nói gì, quay lại cắt rau.

Nhìn thấy con dao trong tay cậu cứ thế mà cắt vào tay, Cận Lâm Côn giật mình, nhanh chóng đi tới, kịp thời ngăn cản trước khi xảy ra chuyện chảy máu, giơ tay sờ trán cậu: "Sao vậy?"

Vu Sanh cũng không biết sao.

...



Có lẽ chỉ là đột nhiên cảm thấy, có vẻ mọi chuyện không ổn.

Cũng không phải là chưa từng có chuyện đánh nhau uống rượu chơi game bình thường, nói đến việc ngay cả hành động không ổn này cũng không nhận ra, thì hơi giả tạo.

Nhưng rốt cuộc là gì, cậu lại không biết.

Cũng không biết sự không ổn này đến từ đâu.

Chỉ biết là dường như không cảm thấy phản đối, chỉ là phiền, phiền một cách mơ hồ.

Cùng với những cảm xúc hỗn độn nổi lên vì mơ hồ nghe thấy trại hè sắp kết thúc, chồng chất trong ngực, khiến người ta không thể nào tĩnh tâm.

Cận Lâm Côn vẫn lo lắng xoay quanh cậu, Vu Sanh bị làm phiền một lúc, tiện tay nhét con dao vào tay hắn: "Cậu cắt đi, tôi nghỉ một lát."

"..." Cận Lâm Côn vội vàng nhận lấy, nhìn những củ khoai tây được cho là sẽ cắt thành sợi: "Tôi có thể làm được không?"

"Tin tưởng bản thân đi."

Trong lòng nghĩ đủ thứ, Vu Sanh lấy điện thoại ra, vỗ tay khích lệ hắn: "Cậu làm được mà."

...

Cận Lâm Côn cảm thấy bạn cùng phòng có lẽ vẫn đang tức giận.

Bởi vì chuyện nhỏ nhặt này, cho đến khi cả nhóm 7 ngồi xuống ăn cùng nhau, hai người đều không được tự nhiên.

"Thật ra còn có khoai tây chiên nữa, đi theo anh Sanh thật hạnh phúc..."

Tâm trạng của Sầm Thụy rất tốt, không hề phát hiện ra điều gì bất thường, hào hứng tranh giành khoai tây chiên: "Tôi thích loại khoai tây chiên dày này! Bên ngoài giòn, bên trong mềm, ăn rất sướng!"

"Hơn nữa còn rất có tâm, độ dày không giống nhau."

Hạ Tuấn Hoa phân tích có lý có lẽ: "Các cậu xem, hai sợi khoai tây chiên này ít nhất chênh lệch nửa cm - Tôi cảm thấy đây là thiết kế độc đáo, muốn thông qua diện tích bề mặt và hình dáng khác nhau, để tốc độ truyền nhiệt thay đổi, tạo ra hương vị phong phú hơn..."

...

Nuôi sống một nhóm mười người không dễ dàng, Vu Sanh làm một bàn đầy thức ăn, hầm một nồi cơm lớn, lại bảo mấy cậu con trai chạy ra ngoài mua bánh bao, cuối cùng mới có thể làm no bụng cả nhóm.

Một đám học sinh giỏi đều đói bụng, lại hiếm khi được ăn những món ăn gia đình như thế này, giữ gìn phép tắc, nhường nhịn chưa đầy năm phút, đã không nhịn được mà nhanh chóng gắp thức ăn vào bát của mình.

"Nào nào, đây còn có muối tiêu và sốt cà chua, chấm khoai tây chiên, mọi người tự chọn nhé—"

Đinh Tranh Giảo chủ động phục vụ mọi người, cầm hai cái đĩa sứ nhỏ, trợn tròn mắt nhìn cái đĩa trống không: "…… Khoai tây chiên đâu rồi?"

Mọi người nhanh chóng quay đi, tán gẫu, không ai trả lời cậu ta.

Không nhịn được mà ăn hết một củ khoai tây chiên cuối cùng, Khổng Gia Hòa có chút áy náy, đứng dậy định nói gì đó, bị Hạ Tuấn Hoa ấn ngồi xuống.

"Không sao." Sầm Thụy vừa uống hết nửa cốc coca, đánh một tiếng ợ hơi thỏa mãn, nằm dài trên ghế, hồi tưởng lại: "Chúng ta vẫn có thể tiếp tục ăn cái này, để chúng nó gặp nhau trong bụng..."

Một đám người ăn uống vui vẻ, Lương Nhất Phàm ôm bát mì, nhìn đi nhìn lại một hồi, vẫn không nhịn được mà khôi phục lại vai trò của mình, đến bên cạnh Cận Lâm Côn: "Côn thần, sao vậy... Hai người cãi nhau à?"

Những ngày qua, Lương Nhất Phàm gần như đã nắm rõ mọi kiểu tương tác của hai người này.

Hoàn toàn ngược lại với cách cư xử với người khác, Vu Sanh thường có thể dùng nắm đấm thay lời nói, có thể dùng một câu nói tuyệt đối không lãng phí hai câu, Cận Lâm Côn ngược lại mới là người nói nhiều hơn, tính tình cũng tốt vô cùng.

Chỉ riêng cậu ta đã chứng kiến ​​không ít lần, Côn thần khi thấy Vu Sanh buồn chán, sẽ chủ động đưa tay ra, để Vu Sanh tùy ý vẽ bậy trên tay mình.

Nhưng hôm nay, ngay cả Cận Lâm Côn cũng không nói gì.

Lương Nhất Phàm theo bản năng cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc hai người đánh nhau trên đường, nhưng lại cảm thấy tuyệt đối không nên là vì lý do nông cạn như vậy, trí tưởng tượng của cậu ta cứ thế mà tuôn ra: "Hai người giận nhau à? Cậu thích ăn ngọt, anh Sanh thích ăn mặn? Cậu muốn cho đường vào tào phớ? Anh Sanh muốn gói thịt vào bánh chưng?"

"..."

Cận Lâm Côn vốn còn cảm động vì cậu ta chủ động giúp đỡ, càng nghe càng ngớ ngẩn, giơ tay đẩy cậu ta ra: "Không phải một chuyện."

Lương Nhất Phàm còn muốn tiếp tục đoán, bị Côn thần kéo đến bên cạnh bàn, vẫn còn đang ngơ ngác, thì nhìn thấy Vu Sanh đi rót canh ngồi xuống.

"Nghỉ ngơi một lát, ăn cơm trước đi."

Cận Lâm Côn giơ tay giúp cậu cầm tô canh, trước tiên rót cho cậu một bát, phần còn lại để ở giữa bàn cho mọi người tranh giành, lại đẩy cả bát thức ăn đã dành riêng cho mình qua: "Nhanh lên, lát nữa nguội bây giờ."

"Ăn kiểu gì." Vu Sanh nhìn bát thức ăn quá mức phong phú, "Cậu là chuột à?"

Cận Lâm Côn nhướng mày, chỉ vào cái tô canh đã cạn sạch.

Vu Sanh: "...”

Đám học sinh giỏi của nhóm 7 đã hoàn toàn giải phóng bản tính của mình.

Sầm Thụy cầm bát canh không cho ai động vào, rõ ràng đã no đến mức không ăn nổi nữa, nhưng vẫn kiên cường trốn vào góc: "Tôi giữ lại! Đói thì ăn tiếp!"

"Cậu đã ăn nhiều như vậy rồi, đói thì cũng là chuyện của ngày mai thôi!"

Hạ Tuấn Hoa cầm đũa, đuổi theo cậu ta: "Nộp viên thịt cuối cùng ra đây, không thì tối nay tôi sẽ rút phích cắm laptop của cậu!"

Cuộc chiến tranh giành thức ăn ngày càng gay gắt, Sầm Thụy lập tức bỏ bát canh xuống, trốn tìm cùng Hạ Tuấn Hoa.

Đổng Giác lặng lẽ đi qua, nhanh chóng gắp viên thịt gà cuối cùng trong bát ra.

……



Lão Vạn là người duy nhất không bị cướp thức ăn, ôm cái bát còn sót lại chút ít, không khỏi cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt, tràn đầy năng lượng..."

Vu Sanh đã rất lâu rồi không ăn cơm trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, có chút kinh ngạc, cầm đũa ngẩng đầu nhìn một lúc lâu.

Cậu không thích nấu ăn, chính là vì nấu xong cũng chẳng ai ăn, hiếm hoi lần này có nhiều người ăn, bầu không khí dường như lại lao đi theo một hướng khác, khó lường và không thể kiểm soát được.

……

Hồi phục tinh thần, Cận Lâm Côn vẫn đang cố gắng chất đồ ăn vào bát của cậu.

Nhân hạt thông trộn ngô khó gắp, người này không biết dùng muỗng, cứ cố gắng dùng đũa gắp từng hạt thông một.

Cả đĩa nhân hạt thông trộn ngô, nhân hạt thông hầu như đều bị hắn gắp sạch, có vẻ như còn muốn sắp xếp thành một hình gì đó trên cái đĩa giấy mua tạm.

Vu Sanh không nhịn được nhíu mày, đang nghiên cứu hắn muốn sắp xếp thành cây thông hay con tê tê thì bàn tay đặt dưới bàn đột nhiên bị nắm nhẹ.

Lực rất nhẹ, nắm nhẹ nhàng, dường như chỉ cần dùng chút sức là có thể thoát ra.

Vu Sanh khẽ giật mình, không nói gì, đối diện với ánh mắt tĩnh lặng của Cận Lâm Côn.

Cậu vừa rửa tay xong, chưa lau khô hẳn, hơi lạnh, còn dính chút nước.

Bàn tay kia khô ráo ấm áp, Vu Sanh khẽ cuộn ngón tay, định nắm lại thì bị cả bàn tay kia bao trùm.

Cận Lâm Côn nhìn cậu, khẽ dựa vào, giọng nói hơi khẽ, không rõ ràng lắm giữa tiếng ồn ào của bàn ăn: "Không nhịn được... Đừng giận."

Vu Sanh không nhịn được nhíu mày.

Cậu không giận, chỉ là không biết mình đang nghĩ gì.

Không muốn nói chuyện, nhưng dường như cũng không muốn đánh người.

Người này bình thường cũng hay thích động tay động chân, phiền phức vô cùng, nhưng hôm nay... không giống.

Không biết vấn đề nằm ở ai, nhưng dường như có gì đó khác với trước đây.

"Tôi biết." Vu Sanh khẽ gập các đốt ngón tay lại, không nhịn được giải thích, "Không giận."

Suy nghĩ của cậu rất lộn xộn, đủ thứ hỗn độn, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là bàn tay của người này tại sao lại ấm áp đến thế.

Cận Lâm Côn nghiêng đầu nhìn: "Không giận sao?"

Vu Sanh cầm đũa, gắp một nhân hạt thông bỏ vào miệng: "Không."

Cận Lâm Côn: "Vậy cậu cười một cái đi."

Vu Sanh: "..."

Cận Lâm Côn: "..."

Não hoạt động nhanh hơn lý trí là một điều rất nguy hiểm.

Cận Lâm Côn vừa mở miệng đã hối hận, vội vàng giơ tay, chuẩn bị làm việc thiện, thay mặt các bạn học của nhóm 7 giữ chặt bàn, bảo vệ phần thức ăn còn sót lại trên bàn vốn đã chỉ còn lại đáy đĩa, nhưng quay đầu lại phát hiện Vu Sanh vẫn chưa động.

Mày của thiếu niên hơi nhíu lại, môi khẽ mím, một tay nắm chặt đũa gỗ, vô thức dùng sức.

Cậu cúi đầu, như thể đang bực bội chuyện gì, nhưng lại không buông tay đang nắm chặt ra.

Tim Cận Lâm Côn không hiểu sao lại đập nhanh.

Bàn tay bao bọc lấy những ngón tay thon dài gầy gò, hơi lạnh, khẽ cong lên, nhẹ nhàng đâm vào lòng bàn tay hắn.

Hắn khẽ động tay, từ từ tăng thêm lực.

Chưa kịp để một trong hai người kịp phản ứng, tiếng reo hò của mọi người đã vang lên.

Sầm Thụy sớm đã bỏ Hạ Tuấn Hoa, lấy chiếc máy ảnh DSLR mà cậu ta đã ôm từ đầu đến giờ ra, tìm đúng vị trí góc độ, cài đặt thời gian, đặt lên giá sách trang trí.

Cậu ta nhanh nhẹn chạy trở lại, miệng vẫn không ngừng chỉ đạo: "Nhanh, nhanh! Hoặc là "hai" hoặc là “cà tím"..."

Một đám người nhanh chóng tạo dáng, Đinh Tranh Giảo rất chuẩn mực dựa vào vai phó trưởng nhóm, Khổng Gia Hòa rất căng thẳng, cố gắng ngẩng cao đầu, tạo dáng như thường xuyên bị dựa vào.

Lương Nhất Phàm sớm đã bỏ mặc hai người họ, quả quyết quay trở lại hàng đầu để tranh giành góc máy, Sầm Thụy phát hiện viên thịt của mình bị mất, túm lấy vai Hạ Tuấn Hoa nhảy lên.

Một đám người lộn xộn đếm ngược, Lão Vạn không biết nên nghe ai, nhìn qua nhìn lại, bỏ bát cơm xuống giơ tay lên làm dấu "hai", cùng với các bạn học hô “cà tím".

Vu Sanh ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Cận Lâm Côn đang muốn quay đầu nhìn cậu nhưng lại muốn cùng mọi người chụp ảnh, cuối cùng cậu không nhịn được, khẽ nhếch môi lên.

Liếc mắt thấy ý cười nơi khóe môi cậu, nhịp tim Cận Lâm Côn chợt lỡ một nhịp, quay đầu nhìn lại.

Hẹn giờ kết thúc, tiếng "tách" của máy ảnh vang lên, khoảnh khắc được lưu giữ.

Ngày tháng bình phàm mà cũng đặc biệt nhất của tuổi thanh xuân, cứ được ghi lại chân thật như vậy.

Có ánh nắng và nụ cười rạng rỡ nhất, có nét tươi sáng phơi phới của tuổi trẻ, có cả thầy giáo chủ nhiệm đang cố gắng hòa mình vào giữa mọi người.

Có độ cong nhẹ nhàng nơi khóe môi Vu Sanh, nét sắc bén lạnh lùng thường ngày đều dịu dàng hẳn đi, để lộ ra nụ cười trong trẻo chỉ thuộc về thiếu niên.

Và gáy của Côn thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook