Không Được Nói Chuyện Với Tôi!
Chương 54
Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh
29/07/2024
Khi Vu Sanh đến quán net đó, Cận Lâm Côn đang dựa vào ghế sofa cặm cụi làm bài tập.
Cậu không lập tức đi vào, dựng ô ở cạnh cửa, đứng ở cửa nhìn một lúc.
Cận Lâm Côn thực ra không hề phản cảm việc giảng bài, thậm chí còn rất thích giúp đỡ mọi người. Hôm đó, phạm vi giảng bài của hắn từ nhóm 7 lan rộng ra nửa trại hè, hắn giảng đến hăng say, các loại kiến thức tuôn ra như nước chảy mây trôi, trông thật ngầu.
Lúc đó Vu Sanh đang ngồi ôn bài, học được một lúc thì mất tập trung, lơ đãng nhìn sang Cận Lâm Côn, đến khi hoàn hồn lại thì đã phác thảo được nửa bức tranh minh họa.
Hôm đó Vu Sanh thật sự không nghĩ gì khác, chỉ là cảm thấy Cận Lâm Côn lúc đó... thật sự rất đẹp trai.
Cho đến khi chuyện gần như đã lãng quên bị người ta nhắc lại, trong đầu cậu mới chợt lóe lên một suy nghĩ.
Lúc trước ở trại đông của cuộc thi bị gài bẫy đó, Cận Lâm Côn hẳn cũng như vậy.
Vừa thuận tay nhận lấy tờ đề thi được đưa đến, vừa thờ ơ chơi game, vừa ung dung trả lời từng câu hỏi.
Vừa nói nhiều đến mức phiền phức, vừa kiên nhẫn giải thích cặn kẽ từng điểm một, nghe không hiểu thì không ngại lặp đi lặp lại, giảng xong còn tặng kèm hai kiến thức mở rộng.
Vu Sanh siết chặt túi nilon trong tay, đẩy cửa bước vào căn phòng mà cậu đã đến rất nhiều lần, gần như đã thử hết mọi chức năng, duy chỉ có chơi game đúng một lần.
Cảm nhận được có người bước vào, Cận Lâm Côn dừng bút, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Trong đầu hắn lbây giờ rất hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ ngổn ngang, chỉ có thể đến đây làm bài tập cho thanh tịnh. Vừa nhìn thấy Vu Sanh, đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, theo bản năng liền đặt bút xuống, giơ tay về phía cửa.
Vu Sanh: "..."
Cận Lâm Côn: "..."
Cận Lâm Côn tự cảm thấy tư thế như chuẩn bị dang tay ôm lấy này có chút kỳ quặc, bèn ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, tay giơ lên được một nửa thì đổi hướng định xoa xoa mũi.
Nhưng Vu Sanh đã tiện tay ném túi nilon trên tay lên ghế sofa, sải bước tiến lại gần.
Chưa để Cận Lâm Côn kịp phản ứng, Vu Sanh đã kéo hắn đứng dậy, dang tay ôm trọn lấy hắn vào lòng.
Hơi thở thiếu niên trong trẻo, mang theo hơi thở mát mẻ đặc trưng của cơn mưa, lực tay mạnh mẽ không thể phớt lờ.
Cận Lâm Côn bỗng nhiên cảm thấy ngực mình nghẹn lại, khó thở.
Hắn mấp máy môi mấy lần, nhưng không thể phát ra tiếng, lưng dần dần cong xuống, nhắm mắt dựa vào vai Vu Sanh: "Vu Sanh..."
Vu Sanh: "Tôi đây.”
Cận Lâm Côn lại nghẹn lời.
Vu Sanh vòng tay ôm lấy hắn, để hắn dựa vào vai mình, một tay vỗ nhẹ lên lưng hắn: "Côn thần, khi nào đặc biệt muốn khóc, thì rơi vài giọt nước mắt cũng chẳng có gì mất mặt cả."
Cận Lâm Côn khàn giọng, yên lặng dựa vào người Vu Sanh một lúc, khẽ cười: "... Không muốn khóc."
Bạn cùng phòng của hắn thỉnh thoảng cũng gọi hắn là Côn thần.
Lúc chơi game bị hắn hại đến mức rớt hạng, lúc bị hắn làm phiền đến phát cáu, lúc định mở miệng mắng hắn...
Lúc đùa giỡn, hoặc lúc đặc biệt không muốn đùa giỡn.
Cận Lâm Côn có thể phân biệt được, đối với Vu Sanh mà nói thì hiện tại thuộc loại nào.
Hắn không muốn khiến Vu Sanh lo lắng, cũng không ngờ Vu Sanh lại biết tin nhanh như vậy, hắn dựa vào vai Vu Sanh một lúc, rồi buông tay ra, theo bản năng lên tiếng: "Không sao đâu, một lát là ổn thôi, làm cậu lo lắng rồi..."
Vu Sanh thẳng thừng cắt ngang: "Cho cậu ba giây để suy nghĩ, là giả vờ khách sáo với tôi, hay là để tôi ôm thêm một phút nữa."
m thanh bên tai đột ngột im bặt.
Cánh tay đang vòng sau lưng cậu đột nhiên siết chặt, siết đến mức cậu gần như không thở nổi.
Vu Sanh không nói gì, nắm lấy cổ áo Cận Lâm Côn, kéo hắn xuống, ấn vào cổ mình.
... Tại sao tên này lại cao thế nhỉ.
Ngay cả ôm cũng phải kéo người ta xuống, Vu Sanh ghì lấy cánh tay hắn, nín thở nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được nhón chân lên.
Cận Lâm Côn vốn đang vùi mặt vào cổ cậu bỗng nhiên khẽ động đậy, ấp úng: "Bạn à..."
Vu Sanh: "Im miệng."
Cận Lâm Côn rất nghe lời, im lặng vùi mặt vào cổ cậu một lúc, rồi cũng không nhịn được, vai khẽ run lên.
"..." Vu Sanh hít sâu một hơi: "Tốt nhất là bây giờ cậu nên nhỏ vài giọt nước mắt đi, hoặc là gào khóc lên vài tiếng, để tôi còn tin là cậu đang rất đau khổ hoặc quá xúc động nên mới khóc lóc thảm thiết..."
Cận Lâm Côn: "Phụt."
...
Bị đánh cho một trận nữa, Cận Lâm Côn nằm vật ra ghế sofa, xoa xoa ngực, cười đến ho khan: "Bạn à, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết chuyện cậu nhón chân đâu..."
Vu Sanh tức giận, xắn tay áo lên, ấn hắn xuống ghế sofa: "Nói đi, muốn chết như nào, hầm hay là chiên?"
"Hầm không nổi." Tính tình Cận Lâm Côn rất tốt, lại dang tay ôm lấy cậu, siết chặt trong lòng: "Vu Sanh."
Giọng hắn có chút khàn, Vu Sanh nhíu mày, dừng động tác nhét người trước mặt vào khe sofa: "Làm gì?"
Cận Lâm Côn không nói gì, vòng tay ôm chặt lấy cậu, để cậu dựa vào người mình.
Thực ra hắn không hề cảm thấy khó chịu.
Mọi chuyện đã hoàn toàn qua đi, những gì cần được làm sáng tỏ đều đã được làm sáng tỏ, những kẻ đáng bị trừng phạt cũng đã phải trả giá.
Tin nhắn hắn nhận được hôm nay là do Nghiêm Trí và mấy người kia gửi đến, viết rất nhiều, đại khái là xin lỗi giải thích gì đó, hắn không đọc kỹ, cũng không định đọc kỹ lại.
Tất cả những chuyện trong quá khứ, dường như đã kết thúc triệt để vào khoảnh khắc nhận được tin nhắn đó.
Mọi thứ sau này đều là mới.
Hắn cũng không rõ mình đang nghĩ gì, có lẽ chỉ là một loại cảm xúc nào đó vốn kìm nén trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, ngược lại khiến hắn có chút bỡ ngỡ.
Nhưng ngay cả chút bỡ ngỡ cuối cùng này, cũng đã bị xua tan bởi vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy hắn.
Cận Lâm Côn vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói hơi buồn: "Ôm thêm một lúc nữa."
"..."
Vu Sanh mơ hồ cảm thấy, tên này hình như lần nào cũng dùng chiêu này để thoát khỏi một trận đòn nhừ tử.
Cũng không biết đã ôm bao lâu, Vu Sanh gỡ cánh tay hắn ra khỏi vai mình, với lấy túi nilon kia.
Lúc đến cậu đã mua hai lon bia, mở một lon đưa qua, bản thân cũng mở lon còn lại, uống hai ngụm trước khi Cận Lâm Côn kịp lên tiếng.
Bọt bia tan nhẹ trong cổ họng, theo cổ họng chảy xuống, lạnh buốt.
Vu Sanh khẽ thở ra, ngẩng đầu định nói thì phát hiện sắc mặt Cận Lâm Côn có chút kỳ lạ.
Nói chính xác là kiểu muốn phun ngụm bia vừa uống ra nhưng lại không dám phun.
Vu Sanh lập tức ngồi thẳng dậy, túm lấy cổ áo Cận Lâm Côn xoay một vòng, để hắn hướng ra chỗ trống phun ngụm bia đó ra.
Phản ứng quá dữ dội, Vu Sanh không dám để hắn động vào bia nữa, lấy lon bia lại: "Cậu bị dị ứng với cồn à?"
"... Không." Cận Lâm Côn đẩy kính, có chút buồn bực, "Chỉ là không quen uống lắm."
Vu Sanh thầm nghĩ đây đâu chỉ là không quen uống, tiện tay lấy cây lau nhà lau qua, rút hai tờ giấy đưa cho hắn: "Tôi nhớ có người đã trưởng thành rồi đấy."
Cận Lâm Côn: "..."
Vu Sanh nhấn mạnh: "Có người đã trưởng thành rồi, vậy mà chỉ uống được sữa bò Vượng Tử với Wahaha, ngay cả bia cũng không uống nổi."
"..." Cận Lâm Côn: "Bạn à, chúng ta thương lượng chút đi, coi như huề nhé..."
Vu Sanh: "Thành giao."
Ra khỏi quán net, lúc tính tiền chuẩn bị về, Vu Sanh đột nhiên cảm thấy cảnh tượng vừa rồi có chút quen mắt.
Cậu phải nhớ rất nhiều chuyện, bình thường những chuyện thế này đều tự động xếp vào mục ký ức "dùng một lần", những người gặp qua một hai lần thì mười phần nhớ được tám chín, mỗi lần bị người ta hẹn đánh nhau đều phải cố gắng nhớ lại hồi lâu.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy, vào một buổi chiều mùa đông năm ngoái, lúc cậu chán quá ra ngoài chơi game, hình như cũng bị một tên mọt sách nào đó mặc đồng phục trường cấp ba tỉnh phun bia đầy người.
...
Chỉ là hình như cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Lâu như vậy rồi, ấn tượng lúc đó cũng đã rất mơ hồ.
Mọi người trong nhóm 7 đang thấp thỏm chờ đợi, Vu Sanh không nghĩ ngợi nhiều, không trì hoãn thêm nữa, kéo Cận Lâm Côn trèo tường quay về phòng tập.
Lúc bóng dáng hai người xuất hiện ở cửa, cả nhóm 7 đều không nhịn được, đồng loạt reo hò vang dội.
Ngay cả Đinh Tranh Giảo luôn điềm tĩnh cũng không ngăn cản các bạn học bên cạnh, đám con trai tranh nhau chen lấn, phấn khích xông về phía cửa, mấy cô gái cũng rưng rưng nước mắt.
Cận Lâm Côn mơ hồ nhớ lại chuyện mình bị người ta giữ chặt để "hưởng ké linh khí của thiên tài", bước chân định bước vào theo bản năng khựng lại, còn chưa kịp lui ra đã bị Vu Sanh đi phía sau chặn lại.
"Vào đi." Vu Sanh vỗ vai hắn, lông mày khẽ nhướng lên, "Nhiều bạn bè đang chờ cậu kìa."
Cận Lâm Côn khẽ giật mình, một lúc sau đáy mắt dần sáng lên, không nhịn được cong môi, khẽ gật đầu.
…
Chưa kịp hoàn hồn, Lương Nhất Phàm đã là người đầu tiên xông tới, xắn tay áo lên, nhân cơ hội trả thù riêng, nhào tới ôm chầm lấy hắn.
"Ra tay!"
Đinh Tranh Giải chỉ huy đâu ra đấy: "Ngứa chỗ nào thì gãi chỗ đó, nhất định phải cho Côn thần nhớ đời, lần sau không được tự ý rời nhóm nữa - Lão Hạ, ôm chân, Sầm Thụy, đưa kính của Côn thần cho anh Sanh!"
Vu Sanh chỉ kịp đưa tay nhận lấy chiếc kính, sau đó nhanh chóng lùi lại mấy bước, trơ mắt nhìn Cận Lâm Côn bị nhấn chìm trong dòng người cuồn cuộn.
Tình hình quá khốc liệt, Cận Lâm Côn đành phải quay về thay bộ đồ khác trước khi buổi biểu diễn văn nghệ buổi tối bắt đầu.
Dù sao tối nay cũng phải lên sân khấu, Vu Sanh bèn nhân tiện đi cùng hắn, thay luôn bộ đồ biểu diễn.
Là hai người duy nhất trong nhóm ăn mặc bình thường, Vu Sanh và Cận Lâm Côn vẫn giữ nguyên phong cách áo sơ mi tiêu chuẩn.
Chiếc áo sơ mi ôm vừa vặn, tôn lên vòng eo thon gọn, rắn rỏi của chàng trai ở độ tuổi thanh xuân. Vu Sanh ngày thường không hay ăn mặc như vậy, sau khi thay đồ xong, cả nhóm 7 đều im lặng một lúc.
"Nói vậy là khí chất thực sự đến từ áo sơ mi sao?"
Hạ Tuấn Hoa không khỏi ngưỡng mộ: "Diễn đàn đã hai lần bùng nổ rồi, chắc anh Sanh đến giờ vẫn chưa biết, trên đường đi cậu ấy đã bị chụp lén bao nhiêu bức ảnh đâu."
Đinh Tranh Giảo cũng tham gia vào, nghiêm túc bổ sung thêm: “Là do dáng người và áo sơ mi, dáng người của anh Sanh thế này, bình thường bị áo phông và áo hoodie giấu đi mất rồi."
"Chuyện đó để sau hẵng nói." Sầm Thụy có nhiều mối quan hệ nhất, giơ điện thoại lên, đau đầu nói: "Hay là tôi đưa số điện thoại của mấy cậu cho họ luôn nhé? Nói là anh Sanh một lòng hướng về học tập, không màng yêu đương, khối lượng công việc tăng đột biến, hiện tại tôi không còn thích công việc "người tư vấn từ bỏ tình yêu thời thanh xuân" này nữa..."
Mọi người trong nhóm 7 đều đang ở phòng chuẩn bị phía sau sân khấu hội trường, Vu Sanh lại bị Đinh Tranh Giảo kéo đi, năn nỉ cậu xem lại quy trình lần cuối.
Lúc quay lại, vừa hay nhìn thấy Cận Lâm Côn đang vừa nói chuyện với lão Vạn, vừa ngoan ngoãn mặc bộ đồ liền thân hình gấu con.
Đây là ý tưởng của lão Vạn, để Cận Lâm Côn mặc bộ đồ này ra sân khấu, lúc chơi đàn thì cởi ra, hy vọng tạo ra sự tương phản thị giác rõ nét, từ đó làm nổi bật vẻ đẹp trai lúc ấy.
Thiết kế ban đầu là hai người cùng làm, nhưng do mong muốn sống sót mãnh liệt của cả nhóm 7,kế hoạch này vừa đến tay Đinh Tranh Giảo đã biến thành anh Sanh phụ trách đẹp trai, Côn thần một mình phụ trách tạo sự tương phản.
Ban đầu Cận Lâm Côn cũng không phản đối việc mặc bộ đồ này, chỉ là tiếc nuối cho lập trường kiên định của bạn cùng phòng: "Bạn à, không còn cơ hội nào khác sao?"
"Không." Vu Sanh dứt khoát từ chối, "Đừng có mơ tưởng hão huyền."
Cận Lâm Côn rất khó để không mơ tưởng, hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn tiếc nuối ngồi xuống, tiếp tục lật bản nhạc.
Hắn cao ráo, vai rộng, dù mặc bộ đồ hoạt hình như vậy, kéo khóa áo khoác ra, chưa đội mũ trùm đầu lên, vẫn toát lên vóc dáng cao ngất.
"Nói thật, tôi thấy dù Côn thần có mặc bộ đồ này thì trông vẫn đẹp trai."
Sầm Thụy vì muốn giúp Vu Sanh chặn đào hoa, đành phải nói đỡ, lén chụp cho Côn thần mấy bức ảnh: "Nhìn không đáng yêu chút nào cả, khác xa với hình tượng mà đám con gái kia tưởng tượng..."
Hạ Tuấn Hoa rất đồng tình: "Giống phụ huynh học sinh đến tham gia biểu diễn văn nghệ quá."
"...”
Vẫn chưa biết lần này mình được thăng cấp thành phụ huynh của cả nhóm 7, Cận Lâm Côn lại lặng lẽ ghi nhớ bản nhạc một lần nữa, đứng dậy chuẩn bị đi thử cảm giác một chút.
Vu Sanh vào phòng thay đồ, chuẩn bị chỉnh sửa lại tạo hình lên sân khấu lần cuối, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng "ting".
Quá nhiều người hỏi xin cách liên lạc với Vu Sanh, ngăn được người này lại xuất hiện người khác, mà lén chụp ảnh Vu Sanh thì có khi toi mạng.
Sầm Thụy tiến thoái lưỡng nan, bất đắc dĩ phải nhận nhiệm vụ "cung cấp ảnh đáng yêu hiếm có của Côn thần", coi như lời an ủi cho những bạn học không có được thông tin liên lạc, đang đau đầu gửi tin nhắn cho từng người một, sơ ý ấn nhầm cả Vu Sanh vào.
Sầm Thụy: Côn thần trông như này [hình ảnh], với chiều cao này thì mặc gì cũng đẹp trai, không thể nào đáng yêu như anh Sanh được. Đã cố gắng hết sức rồi, ảnh cho các bạn rồi đấy, tha cho anh Sanh nhà chúng tôi đi, trong lòng cậu ấy chỉ có học tập thôi!!!
Vu Sanh nhìn điện thoại, cau mày.
...Cái gì mà với chiều cao này.
Cậu cũng chỉ thấp hơn Cận Lâm Côn một chút, nhón chân lên là với tới rồi.
Nhìn thế nào cũng thấy câu nói kia chướng mắt, Vu Sanh mím môi, đặt điện thoại xuống, nhìn bộ đồ liền thân hình khủng long nhỏ chất đống trong góc phòng thay đồ.
Cậu không lập tức đi vào, dựng ô ở cạnh cửa, đứng ở cửa nhìn một lúc.
Cận Lâm Côn thực ra không hề phản cảm việc giảng bài, thậm chí còn rất thích giúp đỡ mọi người. Hôm đó, phạm vi giảng bài của hắn từ nhóm 7 lan rộng ra nửa trại hè, hắn giảng đến hăng say, các loại kiến thức tuôn ra như nước chảy mây trôi, trông thật ngầu.
Lúc đó Vu Sanh đang ngồi ôn bài, học được một lúc thì mất tập trung, lơ đãng nhìn sang Cận Lâm Côn, đến khi hoàn hồn lại thì đã phác thảo được nửa bức tranh minh họa.
Hôm đó Vu Sanh thật sự không nghĩ gì khác, chỉ là cảm thấy Cận Lâm Côn lúc đó... thật sự rất đẹp trai.
Cho đến khi chuyện gần như đã lãng quên bị người ta nhắc lại, trong đầu cậu mới chợt lóe lên một suy nghĩ.
Lúc trước ở trại đông của cuộc thi bị gài bẫy đó, Cận Lâm Côn hẳn cũng như vậy.
Vừa thuận tay nhận lấy tờ đề thi được đưa đến, vừa thờ ơ chơi game, vừa ung dung trả lời từng câu hỏi.
Vừa nói nhiều đến mức phiền phức, vừa kiên nhẫn giải thích cặn kẽ từng điểm một, nghe không hiểu thì không ngại lặp đi lặp lại, giảng xong còn tặng kèm hai kiến thức mở rộng.
Vu Sanh siết chặt túi nilon trong tay, đẩy cửa bước vào căn phòng mà cậu đã đến rất nhiều lần, gần như đã thử hết mọi chức năng, duy chỉ có chơi game đúng một lần.
Cảm nhận được có người bước vào, Cận Lâm Côn dừng bút, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Trong đầu hắn lbây giờ rất hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ ngổn ngang, chỉ có thể đến đây làm bài tập cho thanh tịnh. Vừa nhìn thấy Vu Sanh, đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, theo bản năng liền đặt bút xuống, giơ tay về phía cửa.
Vu Sanh: "..."
Cận Lâm Côn: "..."
Cận Lâm Côn tự cảm thấy tư thế như chuẩn bị dang tay ôm lấy này có chút kỳ quặc, bèn ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng, tay giơ lên được một nửa thì đổi hướng định xoa xoa mũi.
Nhưng Vu Sanh đã tiện tay ném túi nilon trên tay lên ghế sofa, sải bước tiến lại gần.
Chưa để Cận Lâm Côn kịp phản ứng, Vu Sanh đã kéo hắn đứng dậy, dang tay ôm trọn lấy hắn vào lòng.
Hơi thở thiếu niên trong trẻo, mang theo hơi thở mát mẻ đặc trưng của cơn mưa, lực tay mạnh mẽ không thể phớt lờ.
Cận Lâm Côn bỗng nhiên cảm thấy ngực mình nghẹn lại, khó thở.
Hắn mấp máy môi mấy lần, nhưng không thể phát ra tiếng, lưng dần dần cong xuống, nhắm mắt dựa vào vai Vu Sanh: "Vu Sanh..."
Vu Sanh: "Tôi đây.”
Cận Lâm Côn lại nghẹn lời.
Vu Sanh vòng tay ôm lấy hắn, để hắn dựa vào vai mình, một tay vỗ nhẹ lên lưng hắn: "Côn thần, khi nào đặc biệt muốn khóc, thì rơi vài giọt nước mắt cũng chẳng có gì mất mặt cả."
Cận Lâm Côn khàn giọng, yên lặng dựa vào người Vu Sanh một lúc, khẽ cười: "... Không muốn khóc."
Bạn cùng phòng của hắn thỉnh thoảng cũng gọi hắn là Côn thần.
Lúc chơi game bị hắn hại đến mức rớt hạng, lúc bị hắn làm phiền đến phát cáu, lúc định mở miệng mắng hắn...
Lúc đùa giỡn, hoặc lúc đặc biệt không muốn đùa giỡn.
Cận Lâm Côn có thể phân biệt được, đối với Vu Sanh mà nói thì hiện tại thuộc loại nào.
Hắn không muốn khiến Vu Sanh lo lắng, cũng không ngờ Vu Sanh lại biết tin nhanh như vậy, hắn dựa vào vai Vu Sanh một lúc, rồi buông tay ra, theo bản năng lên tiếng: "Không sao đâu, một lát là ổn thôi, làm cậu lo lắng rồi..."
Vu Sanh thẳng thừng cắt ngang: "Cho cậu ba giây để suy nghĩ, là giả vờ khách sáo với tôi, hay là để tôi ôm thêm một phút nữa."
m thanh bên tai đột ngột im bặt.
Cánh tay đang vòng sau lưng cậu đột nhiên siết chặt, siết đến mức cậu gần như không thở nổi.
Vu Sanh không nói gì, nắm lấy cổ áo Cận Lâm Côn, kéo hắn xuống, ấn vào cổ mình.
... Tại sao tên này lại cao thế nhỉ.
Ngay cả ôm cũng phải kéo người ta xuống, Vu Sanh ghì lấy cánh tay hắn, nín thở nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được nhón chân lên.
Cận Lâm Côn vốn đang vùi mặt vào cổ cậu bỗng nhiên khẽ động đậy, ấp úng: "Bạn à..."
Vu Sanh: "Im miệng."
Cận Lâm Côn rất nghe lời, im lặng vùi mặt vào cổ cậu một lúc, rồi cũng không nhịn được, vai khẽ run lên.
"..." Vu Sanh hít sâu một hơi: "Tốt nhất là bây giờ cậu nên nhỏ vài giọt nước mắt đi, hoặc là gào khóc lên vài tiếng, để tôi còn tin là cậu đang rất đau khổ hoặc quá xúc động nên mới khóc lóc thảm thiết..."
Cận Lâm Côn: "Phụt."
...
Bị đánh cho một trận nữa, Cận Lâm Côn nằm vật ra ghế sofa, xoa xoa ngực, cười đến ho khan: "Bạn à, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết chuyện cậu nhón chân đâu..."
Vu Sanh tức giận, xắn tay áo lên, ấn hắn xuống ghế sofa: "Nói đi, muốn chết như nào, hầm hay là chiên?"
"Hầm không nổi." Tính tình Cận Lâm Côn rất tốt, lại dang tay ôm lấy cậu, siết chặt trong lòng: "Vu Sanh."
Giọng hắn có chút khàn, Vu Sanh nhíu mày, dừng động tác nhét người trước mặt vào khe sofa: "Làm gì?"
Cận Lâm Côn không nói gì, vòng tay ôm chặt lấy cậu, để cậu dựa vào người mình.
Thực ra hắn không hề cảm thấy khó chịu.
Mọi chuyện đã hoàn toàn qua đi, những gì cần được làm sáng tỏ đều đã được làm sáng tỏ, những kẻ đáng bị trừng phạt cũng đã phải trả giá.
Tin nhắn hắn nhận được hôm nay là do Nghiêm Trí và mấy người kia gửi đến, viết rất nhiều, đại khái là xin lỗi giải thích gì đó, hắn không đọc kỹ, cũng không định đọc kỹ lại.
Tất cả những chuyện trong quá khứ, dường như đã kết thúc triệt để vào khoảnh khắc nhận được tin nhắn đó.
Mọi thứ sau này đều là mới.
Hắn cũng không rõ mình đang nghĩ gì, có lẽ chỉ là một loại cảm xúc nào đó vốn kìm nén trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa, ngược lại khiến hắn có chút bỡ ngỡ.
Nhưng ngay cả chút bỡ ngỡ cuối cùng này, cũng đã bị xua tan bởi vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy hắn.
Cận Lâm Côn vùi mặt vào cổ cậu, giọng nói hơi buồn: "Ôm thêm một lúc nữa."
"..."
Vu Sanh mơ hồ cảm thấy, tên này hình như lần nào cũng dùng chiêu này để thoát khỏi một trận đòn nhừ tử.
Cũng không biết đã ôm bao lâu, Vu Sanh gỡ cánh tay hắn ra khỏi vai mình, với lấy túi nilon kia.
Lúc đến cậu đã mua hai lon bia, mở một lon đưa qua, bản thân cũng mở lon còn lại, uống hai ngụm trước khi Cận Lâm Côn kịp lên tiếng.
Bọt bia tan nhẹ trong cổ họng, theo cổ họng chảy xuống, lạnh buốt.
Vu Sanh khẽ thở ra, ngẩng đầu định nói thì phát hiện sắc mặt Cận Lâm Côn có chút kỳ lạ.
Nói chính xác là kiểu muốn phun ngụm bia vừa uống ra nhưng lại không dám phun.
Vu Sanh lập tức ngồi thẳng dậy, túm lấy cổ áo Cận Lâm Côn xoay một vòng, để hắn hướng ra chỗ trống phun ngụm bia đó ra.
Phản ứng quá dữ dội, Vu Sanh không dám để hắn động vào bia nữa, lấy lon bia lại: "Cậu bị dị ứng với cồn à?"
"... Không." Cận Lâm Côn đẩy kính, có chút buồn bực, "Chỉ là không quen uống lắm."
Vu Sanh thầm nghĩ đây đâu chỉ là không quen uống, tiện tay lấy cây lau nhà lau qua, rút hai tờ giấy đưa cho hắn: "Tôi nhớ có người đã trưởng thành rồi đấy."
Cận Lâm Côn: "..."
Vu Sanh nhấn mạnh: "Có người đã trưởng thành rồi, vậy mà chỉ uống được sữa bò Vượng Tử với Wahaha, ngay cả bia cũng không uống nổi."
"..." Cận Lâm Côn: "Bạn à, chúng ta thương lượng chút đi, coi như huề nhé..."
Vu Sanh: "Thành giao."
Ra khỏi quán net, lúc tính tiền chuẩn bị về, Vu Sanh đột nhiên cảm thấy cảnh tượng vừa rồi có chút quen mắt.
Cậu phải nhớ rất nhiều chuyện, bình thường những chuyện thế này đều tự động xếp vào mục ký ức "dùng một lần", những người gặp qua một hai lần thì mười phần nhớ được tám chín, mỗi lần bị người ta hẹn đánh nhau đều phải cố gắng nhớ lại hồi lâu.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy, vào một buổi chiều mùa đông năm ngoái, lúc cậu chán quá ra ngoài chơi game, hình như cũng bị một tên mọt sách nào đó mặc đồng phục trường cấp ba tỉnh phun bia đầy người.
...
Chỉ là hình như cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Lâu như vậy rồi, ấn tượng lúc đó cũng đã rất mơ hồ.
Mọi người trong nhóm 7 đang thấp thỏm chờ đợi, Vu Sanh không nghĩ ngợi nhiều, không trì hoãn thêm nữa, kéo Cận Lâm Côn trèo tường quay về phòng tập.
Lúc bóng dáng hai người xuất hiện ở cửa, cả nhóm 7 đều không nhịn được, đồng loạt reo hò vang dội.
Ngay cả Đinh Tranh Giảo luôn điềm tĩnh cũng không ngăn cản các bạn học bên cạnh, đám con trai tranh nhau chen lấn, phấn khích xông về phía cửa, mấy cô gái cũng rưng rưng nước mắt.
Cận Lâm Côn mơ hồ nhớ lại chuyện mình bị người ta giữ chặt để "hưởng ké linh khí của thiên tài", bước chân định bước vào theo bản năng khựng lại, còn chưa kịp lui ra đã bị Vu Sanh đi phía sau chặn lại.
"Vào đi." Vu Sanh vỗ vai hắn, lông mày khẽ nhướng lên, "Nhiều bạn bè đang chờ cậu kìa."
Cận Lâm Côn khẽ giật mình, một lúc sau đáy mắt dần sáng lên, không nhịn được cong môi, khẽ gật đầu.
…
Chưa kịp hoàn hồn, Lương Nhất Phàm đã là người đầu tiên xông tới, xắn tay áo lên, nhân cơ hội trả thù riêng, nhào tới ôm chầm lấy hắn.
"Ra tay!"
Đinh Tranh Giải chỉ huy đâu ra đấy: "Ngứa chỗ nào thì gãi chỗ đó, nhất định phải cho Côn thần nhớ đời, lần sau không được tự ý rời nhóm nữa - Lão Hạ, ôm chân, Sầm Thụy, đưa kính của Côn thần cho anh Sanh!"
Vu Sanh chỉ kịp đưa tay nhận lấy chiếc kính, sau đó nhanh chóng lùi lại mấy bước, trơ mắt nhìn Cận Lâm Côn bị nhấn chìm trong dòng người cuồn cuộn.
Tình hình quá khốc liệt, Cận Lâm Côn đành phải quay về thay bộ đồ khác trước khi buổi biểu diễn văn nghệ buổi tối bắt đầu.
Dù sao tối nay cũng phải lên sân khấu, Vu Sanh bèn nhân tiện đi cùng hắn, thay luôn bộ đồ biểu diễn.
Là hai người duy nhất trong nhóm ăn mặc bình thường, Vu Sanh và Cận Lâm Côn vẫn giữ nguyên phong cách áo sơ mi tiêu chuẩn.
Chiếc áo sơ mi ôm vừa vặn, tôn lên vòng eo thon gọn, rắn rỏi của chàng trai ở độ tuổi thanh xuân. Vu Sanh ngày thường không hay ăn mặc như vậy, sau khi thay đồ xong, cả nhóm 7 đều im lặng một lúc.
"Nói vậy là khí chất thực sự đến từ áo sơ mi sao?"
Hạ Tuấn Hoa không khỏi ngưỡng mộ: "Diễn đàn đã hai lần bùng nổ rồi, chắc anh Sanh đến giờ vẫn chưa biết, trên đường đi cậu ấy đã bị chụp lén bao nhiêu bức ảnh đâu."
Đinh Tranh Giảo cũng tham gia vào, nghiêm túc bổ sung thêm: “Là do dáng người và áo sơ mi, dáng người của anh Sanh thế này, bình thường bị áo phông và áo hoodie giấu đi mất rồi."
"Chuyện đó để sau hẵng nói." Sầm Thụy có nhiều mối quan hệ nhất, giơ điện thoại lên, đau đầu nói: "Hay là tôi đưa số điện thoại của mấy cậu cho họ luôn nhé? Nói là anh Sanh một lòng hướng về học tập, không màng yêu đương, khối lượng công việc tăng đột biến, hiện tại tôi không còn thích công việc "người tư vấn từ bỏ tình yêu thời thanh xuân" này nữa..."
Mọi người trong nhóm 7 đều đang ở phòng chuẩn bị phía sau sân khấu hội trường, Vu Sanh lại bị Đinh Tranh Giảo kéo đi, năn nỉ cậu xem lại quy trình lần cuối.
Lúc quay lại, vừa hay nhìn thấy Cận Lâm Côn đang vừa nói chuyện với lão Vạn, vừa ngoan ngoãn mặc bộ đồ liền thân hình gấu con.
Đây là ý tưởng của lão Vạn, để Cận Lâm Côn mặc bộ đồ này ra sân khấu, lúc chơi đàn thì cởi ra, hy vọng tạo ra sự tương phản thị giác rõ nét, từ đó làm nổi bật vẻ đẹp trai lúc ấy.
Thiết kế ban đầu là hai người cùng làm, nhưng do mong muốn sống sót mãnh liệt của cả nhóm 7,kế hoạch này vừa đến tay Đinh Tranh Giảo đã biến thành anh Sanh phụ trách đẹp trai, Côn thần một mình phụ trách tạo sự tương phản.
Ban đầu Cận Lâm Côn cũng không phản đối việc mặc bộ đồ này, chỉ là tiếc nuối cho lập trường kiên định của bạn cùng phòng: "Bạn à, không còn cơ hội nào khác sao?"
"Không." Vu Sanh dứt khoát từ chối, "Đừng có mơ tưởng hão huyền."
Cận Lâm Côn rất khó để không mơ tưởng, hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn tiếc nuối ngồi xuống, tiếp tục lật bản nhạc.
Hắn cao ráo, vai rộng, dù mặc bộ đồ hoạt hình như vậy, kéo khóa áo khoác ra, chưa đội mũ trùm đầu lên, vẫn toát lên vóc dáng cao ngất.
"Nói thật, tôi thấy dù Côn thần có mặc bộ đồ này thì trông vẫn đẹp trai."
Sầm Thụy vì muốn giúp Vu Sanh chặn đào hoa, đành phải nói đỡ, lén chụp cho Côn thần mấy bức ảnh: "Nhìn không đáng yêu chút nào cả, khác xa với hình tượng mà đám con gái kia tưởng tượng..."
Hạ Tuấn Hoa rất đồng tình: "Giống phụ huynh học sinh đến tham gia biểu diễn văn nghệ quá."
"...”
Vẫn chưa biết lần này mình được thăng cấp thành phụ huynh của cả nhóm 7, Cận Lâm Côn lại lặng lẽ ghi nhớ bản nhạc một lần nữa, đứng dậy chuẩn bị đi thử cảm giác một chút.
Vu Sanh vào phòng thay đồ, chuẩn bị chỉnh sửa lại tạo hình lên sân khấu lần cuối, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng "ting".
Quá nhiều người hỏi xin cách liên lạc với Vu Sanh, ngăn được người này lại xuất hiện người khác, mà lén chụp ảnh Vu Sanh thì có khi toi mạng.
Sầm Thụy tiến thoái lưỡng nan, bất đắc dĩ phải nhận nhiệm vụ "cung cấp ảnh đáng yêu hiếm có của Côn thần", coi như lời an ủi cho những bạn học không có được thông tin liên lạc, đang đau đầu gửi tin nhắn cho từng người một, sơ ý ấn nhầm cả Vu Sanh vào.
Sầm Thụy: Côn thần trông như này [hình ảnh], với chiều cao này thì mặc gì cũng đẹp trai, không thể nào đáng yêu như anh Sanh được. Đã cố gắng hết sức rồi, ảnh cho các bạn rồi đấy, tha cho anh Sanh nhà chúng tôi đi, trong lòng cậu ấy chỉ có học tập thôi!!!
Vu Sanh nhìn điện thoại, cau mày.
...Cái gì mà với chiều cao này.
Cậu cũng chỉ thấp hơn Cận Lâm Côn một chút, nhón chân lên là với tới rồi.
Nhìn thế nào cũng thấy câu nói kia chướng mắt, Vu Sanh mím môi, đặt điện thoại xuống, nhìn bộ đồ liền thân hình khủng long nhỏ chất đống trong góc phòng thay đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.