Không Được Nói Chuyện Với Tôi!
Chương 64
Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh
29/07/2024
Chưa kịp để Doãn Mai phản ứng, Vu Sanh đã ra khỏi lớp, tiện tay đóng cửa lại giúp bà ta.
Tiết cuối buổi sáng, còn hai tiếng nghỉ trưa, Vu Sanh nhắn cho Đoạn Lỗi hai tin, rồi trèo tường ra khỏi trường.
Quán cơm nhỏ không biển hiệu ở sau góc phố, món sườn xào chua ngọt và đậu đũa xào cay tuyệt đỉnh, chỉ là mỗi buổi trưa quá đông khách, đến muộn là hết chỗ.
Bọn Đoạn Lỗi đã nhắc đến nhiều lần, mỗi lần muốn đi ăn cơm đều phải có người trốn ra từ tiết cuối, trèo tường đi giành bàn.
Tốt nhất là trúng tiết của thầy Hạ, vạn nhất xui xẻo bị bắt, còn có thể được thầy Hạ lấy lí do "Bọn nhỏ đói quá thôi mà" cười tủm tỉm cứu ra khỏi phòng giáo dục, rồi yêu cầu viết bài văn 500 chữ tả bữa cơm, hôm sau đọc trước toàn lớp.
Lớp 7 bị thầy Hạ hành hạ cả năm trời, trình độ viết văn đều bị ép lên trên mức trung bình, dù có bịa đặt, cũng chưa từng có ai thi viết không xong bài văn.
Vu Sanh từ đầu năm học đến giờ mới trốn học lần đầu, đang lẻn đến bức tường sau trường bên cạnh, tiện đường ghé quán cơm kia, gọi hai món.
Đang đợi chỗ, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Đoạn Lỗi: Anh Sanh, may mà anh đi rồi!
Đoạn Lỗi: Anh không biết đâu, bà ta dành hẳn 15 phút khinh bỉ cái lớp rác này, rồi bây giờ bắt chúng em đọc từng người từng người một... Anh hồi đó nhịn kiểu gì vậy?
Đoạn Lỗi: Chắc đọc xong hai bài này là cũng gần hết tiết.
Đoạn Lỗi: Duma.
Dù nhìn qua màn hình, cũng có thể cảm nhận được sự bực bội nóng giận của mọi người bị giam trong lớp học.
Điện thoại sắp hết pin, lại không mang theo sạc dự phòng. Vu Sanh dùng chút pin cuối cùng nhắn lại hai tin, màn hình nhanh chóng tối đen.
Vu Sanh cất điện thoại.
Thực ra hồi đó cậu không nhịn được.
Hai người đã có xích mích từ lâu, Doãn Mai chỉ dám chơi xấu sau lưng cậu. Sau đó nghe nói cậu khá ngoan ngoãn, không vi phạm nội quy nữa, bà ta mới to gan hơn, cứ có cơ hội là lại đâm chọc cậu.
Vu Sanh bình thường không phải kiểu thích đối đầu với giáo viên, không phải sợ phiền phức, mà là không muốn bị mời phụ huynh.
Doãn Mai là ngoại lệ.
Ban đầu mới đến trường số 3, cậu cũng không muốn nói chuyện với ai, bị cô lập cũng chẳng phải chuyện lớn.
Nhưng bị kẹt ở vị trí cũ không thể thăng chức, thậm chí không làm nổi chủ nhiệm, chỉ có thể quay về làm giáo viên bộ môn, với Doãn Mai thì không dễ chịu chút nào.
Sau đó mâu thuẫn không thể hòa giải, chủ nhiệm phòng giáo dục cũng đã tìm cậu nói chuyện.
Vu Sanh không thỏa hiệp: "Chuyện lúc trước cứ bỏ qua như vậy sao?"
Chủ nhiệm phòng giáo dục im lặng hồi lâu, không can thiệp nữa, chỉ nhắc cậu cẩn thận, đừng để người ta nắm thóp.
Vu Sanh thử ấn điện thoại hai lần, xác nhận không còn pin, đút vào túi.
Quán cơm làm nhanh, món ăn đã xào xong đóng gói, còn cẩn thận chọc vài lỗ cho hơi nước thoát ra, tránh làm cơm mềm ảnh hưởng hương vị.
Vu Sanh xách hai phần cơm nóng hổi, đi được vài bước, chợt nhớ đến hình tam giác hai người từng chạy đuổi nhau dưới mưa.
Người học trường số 3, người học trường chuyên, cái chòi trong rừng cây nhỏ.
Điện thoại hết pin.
......
Hiện tại, có vẻ như điều kiện cho một cuộc rượt đuổi khác đã chín muồi.
Vu Sanh không định ngồi chờ chết, quyết định quay lại tìm người đó.
Trường trung học trọng điểm tỉnh bên cạnh là trường tốt nhất thành phố, kỷ luật nghiêm minh, quản lý chặt chẽ, số lượng học sinh và giáo viên đông đảo, tường cũng khó trèo hơn trường trung học số 3 nhiều.
Hàng rào có camera và hệ thống báo động. Vu Sanh đi vòng quanh, thử vài lần, cuối cùng hiểu vì sao Cận Lâm Côn lại trèo tường theo cách kỳ lạ như vậy.
Cùng nhau ăn bữa trưa hôm ấy, Cận Lâm Côn đã chỉ cho Vu Sanh tòa nhà lớp học mới. Vu Sanh tìm chỗ đáp xuống, đi vòng và tìm thấy tòa nhà, rồi lên lầu từ cửa sau.
Vì sức chứa của nhà ăn có hạn, số lượng học sinh ăn trưa lại quá đông, khối 12 đã phải dời giờ ăn trưa, tăng thêm mười lăm phút tự học, tiết cuối buổi trưa phải học đủ một tiếng đồng hồ mới được tan học.
Cậu nam sinh ngồi cạnh cửa đang chăm chú làm bài tập, bỗng nhiên bị mùi thức ăn thơm phức thoang thoảng bay vào thu hút: "Mấy bạn ơi, hình như tôi ngửi thấy mùi hương của tri thức..."
"Tỉnh lại đi." Cậu bạn cùng bàn nuốt nước miếng, "Đó là mùi thức ăn, chẳng liên quan gì đến tri thức cả."
Cậu nam sinh hơi mập ngồi bàn đầu hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm dịch: "Ngửi thấy rồi, vị chua ngọt của thịt sườn xào chua ngọt được bao bọc bởi lớp bột chiên giòn, đậu đũa được xào bóng loáng thơm phức, cơm trắng hạt gạo vừa mới nấu xong thơm lừng..."
Mọi người xung quanh bịt miệng cậu ta lại.
Cận Lâm Côn xin giáo viên cho ngồi bàn đơn cuối lớp, dựa lưng vào tường, một tay cầm điện thoại, tay kia đè lên tập đề thi thử đang làm dở.
Bạn nhỏ gửi một tin nhắn thoại rồi im bặt, ngay cả trạng thái online thường trực trên điện thoại cũng hiếm khi chuyển sang offline.
Hắn áng chừng đã đến giờ học tiếng Anh của lớp Vu Sanh, bèn gửi sang hai bức ảnh chụp thực đơn buổi trưa cho Vu Sanh chọn, nhưng đối phương không trả lời.
Vu Sanh thường không quên mang theo sạc dự phòng và những thứ tương tự, điện thoại cũng không bao giờ rời khỏi người. Nếu không phải lo lắng việc trốn học đi tìm người sẽ bị Vu Sanh phê bình, hắn đã giả vờ đau bụng xin nghỉ, đến trường số 3 xem thử chuyện gì đang xảy ra rồi.
Cận Lâm Côn tắt màn hình, đang phân vân có nên đi xem Vu Sanh có ở đó không, thì nghe thấy tiếng xì xào xung quanh ngày càng lớn.
"Có người đã đột phá phong tỏa thành công, mang đồ ăn ngoài vào được rồi sao?"
"Không thể nào? Không phải nói bức tường của trường chúng ta chỉ có thể vào chứ không ra được, hơn nữa còn có mười mấy cái camera giám sát..."
"Không phải đã phân tích rồi sao? Mười mấy cái camera cũng có góc chết, chỉ cần kỹ thuật tốt, về nguyên tắc là có thể xảy ra trường hợp này."
"Nhanh hỏi xem, xem shipper nào lợi hại như vậy, cứu lấy những đứa trẻ này với!"
Mùi thơm khiến cả lớp mất tập trung. Có người thấy Cận Lâm Côn không làm bài, bèn hỏi nhỏ tình hình trèo tường gần đây.
"Côn thần, dạo này cậu trèo tường có dễ không? Có trèo về được không?"
Điều giáo viên lo lắng đã không xảy ra. Cận Lâm Côn thay đổi nhiều, với mọi người cũng không còn sự xa cách khó gần như trước, ngoại trừ việc hơi đáng ghét một chút thì không còn vấn đề gì nghiêm trọng hơn.
Dần dần quen thân với Cận Lâm Côn, các học sinh lớp 12 ban tự nhiên không còn sự kính sợ như trước, thái độ của mọi người đối với hắn ngày càng giống như một người bạn cùng lớp bình thường.
Mọi thứ đang đi đúng hướng.
"Khá dễ."
Cận Lâm Côn cũng rất muốn hòa đồng với mọi người, hắn đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bám vào mép tường, dùng sức cánh tay, dùng một chút sức là có thể trèo qua được."
"..."
Đám học sinh giỏi đói meo bỏ rơi "thần tượng", tiếp tục bàn luận chuyện khác.
Cận Lâm Côn nghe bọn họ nói chuyện một lúc, mới nhận ra điều cản trở mọi người không phải là kỹ thuật, mà là mâu thuẫn giữa nhu cầu trèo tường ngày càng tăng của các bạn học với quy định lạc hậu của nhà trường.
Và mùi thơm bên ngoài là thật, không phải vì hắn quá muốn ăn sườn xào chua ngọt và đậu đũa xào với Vu Sanh.
"Rốt cuộc là ai đã gọi đồ ăn ngoài vậy!"
Sáng sáu rưỡi đã phải lên lớp học sớm, ủy viên thể dục đói đến mức mắt sắp hóa xanh, hạ giọng gào lên: "Có chút tinh thần đoàn kết nào không vậy? Mọi người đều đang nhịn đói, như vậy có được không?!"
Cậu bạn ngồi bên cạnh ủ rũ, hoàn toàn không xem nổi đề thi thử trong tay: "Tại sao lại là khối 12 phải dời giờ ăn? Chẳng lẽ chúng ta không phải là những đứa con cưng đáng yêu nhất của trường sao?"
Thấy giáo viên trông lớp tự học trên bục giảng cũng sắp bị tiếng ồn ào ngày càng lớn trong lớp thu hút, lớp trưởng vội vàng trấn an mọi người, ra sức ra hiệu: "Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta chỉ còn tám phút ba mươi tư giây nữa thôi..."
"Không bình tĩnh nổi." Nam sinh phía sau gục xuống bàn, "Mình đói đến mức bị ảo giác rồi, bây giờ cảm thấy vòng benzen đang xoay quanh mình rồi."
Càng lúc càng nhiều người ngó ra ngoài. Cận Lâm Côn cũng bỏ bút xuống nhìn theo.
Chiều cao của hắn vốn đã nhỉnh hơn các bạn trong lớp một chút, lại còn ngồi cạnh cửa sau, tầm nhìn rộng hơn hẳn. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đang định thu hồi tầm mắt thì bỗng khựng lại.
...
Hình như hắn cũng đói đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Vu Sanh ngồi trên bệ cửa sổ, không mặc áo khoác, bên cạnh đặt hai hộp cơm được bọc trong túi nilon, chán nản quay đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi các nam sinh lớn nhanh như thổi, gần đây bạn nhỏ được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, chiều cao dường như lại cao thêm vài phân, ngồi trên bệ cửa sổ cũng gần chạm đất.
Vai lưng thẳng tắp, vừa đẹp trai vừa sạch sẽ.
Chàng thiếu niên như cây bạch dương.
Luôn nhạy cảm với ánh nhìn, Vu Sanh ngồi một lúc liền cảm nhận được, cậu quay đầu lại, nhìn về phía lớp học của hắn.
Cận Lâm Côn theo bản năng đứng dậy.
Lớp trưởng đang ra sức trấn an các bạn học sắp bùng nổ, không ngờ người đầu tiên không nhịn được lại là Cận Lâm Côn, không giữ được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Côn thần, giáo dục người bên ngoài kia một chút là được rồi, nói chuyện đàng hoàng, ngàn vạn lần đừng động thủ..."
Ánh mắt Cận Lâm Côn vẫn dán chặt vào mắt bạn nhỏ nhà mình, theo bản năng đáp: "Giáo dục không được."
Lớp trưởng: "...Hả?"
Cận Lâm Côn nhìn ra ngoài cửa, nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không nhịn được nữa, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên: "Tôi đánh không lại cậu ấy."
Lớp trưởng: "??"
Giáo viên trên bục giảng cũng bị động tĩnh của hắn thu hút sự chú ý, ngẩng đầu lên đầy quan tâm: "Sao thế? Khó chịu ở đâu à?"
"Vâng." Cận Lâm Côn mỉm cười rạng rỡ, lễ phép gật đầu với giáo viên, "Thưa thầy, em bị đau dạ dày ạ."
"..."
Giáo viên há hốc miệng, bị vẻ mặt vui như Tết vì đau dạ dày của hắn làm cho nửa ngày không nói nên lời, theo bản năng gật đầu: "Vậy em mau đi xem đi, chú ý sức khỏe. Mọi người khi ôn tập cũng nên chú ý kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, đừng để cơ thể bị quá tải..."
Cận Lâm Côn cầm đồ đạc, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học.
Vu Sanh vốn tưởng rằng hắn phải kiên trì ở trong lớp thêm vài phút nữa, vừa ngẩng đầu lên thì người kia đã chạy ra ngoài, nhướng mày định lên tiếng thì đã bị Cận Lâm Côn ôm chầm lấy.
Vu Sanh có chút khó hiểu tại sao hắn đột nhiên lại vui vẻ như vậy, bị hắn siết chặt vai, bèn chọc chọc vào eo hắn: "Làm gì vậy, đói đến mức này sao?"
Cận Lâm Côn ôm cậu, nụ cười trên môi không kiềm chế được mà càng lúc càng rạng rỡ, cúi đầu cọ cọ vào cổ cậu: "Đói lắm rồi."
Bạn nhỏ nhà hắn thật sự cái gì cũng chịu học, thấy hắn trèo tường qua đó mấy lần, liền chạy đến tìm hắn.
Cửa sau lớp học còn chưa đóng kín, Vu Sanh vỗ vỗ lưng hắn, nhắc nhở: "Có người nhìn kìa."
Cận Lâm Côn vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng, gật đầu chắc nịch: "Vậy chúng ta tạo dáng đẹp một chút."
Tiết cuối buổi sáng, còn hai tiếng nghỉ trưa, Vu Sanh nhắn cho Đoạn Lỗi hai tin, rồi trèo tường ra khỏi trường.
Quán cơm nhỏ không biển hiệu ở sau góc phố, món sườn xào chua ngọt và đậu đũa xào cay tuyệt đỉnh, chỉ là mỗi buổi trưa quá đông khách, đến muộn là hết chỗ.
Bọn Đoạn Lỗi đã nhắc đến nhiều lần, mỗi lần muốn đi ăn cơm đều phải có người trốn ra từ tiết cuối, trèo tường đi giành bàn.
Tốt nhất là trúng tiết của thầy Hạ, vạn nhất xui xẻo bị bắt, còn có thể được thầy Hạ lấy lí do "Bọn nhỏ đói quá thôi mà" cười tủm tỉm cứu ra khỏi phòng giáo dục, rồi yêu cầu viết bài văn 500 chữ tả bữa cơm, hôm sau đọc trước toàn lớp.
Lớp 7 bị thầy Hạ hành hạ cả năm trời, trình độ viết văn đều bị ép lên trên mức trung bình, dù có bịa đặt, cũng chưa từng có ai thi viết không xong bài văn.
Vu Sanh từ đầu năm học đến giờ mới trốn học lần đầu, đang lẻn đến bức tường sau trường bên cạnh, tiện đường ghé quán cơm kia, gọi hai món.
Đang đợi chỗ, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Đoạn Lỗi: Anh Sanh, may mà anh đi rồi!
Đoạn Lỗi: Anh không biết đâu, bà ta dành hẳn 15 phút khinh bỉ cái lớp rác này, rồi bây giờ bắt chúng em đọc từng người từng người một... Anh hồi đó nhịn kiểu gì vậy?
Đoạn Lỗi: Chắc đọc xong hai bài này là cũng gần hết tiết.
Đoạn Lỗi: Duma.
Dù nhìn qua màn hình, cũng có thể cảm nhận được sự bực bội nóng giận của mọi người bị giam trong lớp học.
Điện thoại sắp hết pin, lại không mang theo sạc dự phòng. Vu Sanh dùng chút pin cuối cùng nhắn lại hai tin, màn hình nhanh chóng tối đen.
Vu Sanh cất điện thoại.
Thực ra hồi đó cậu không nhịn được.
Hai người đã có xích mích từ lâu, Doãn Mai chỉ dám chơi xấu sau lưng cậu. Sau đó nghe nói cậu khá ngoan ngoãn, không vi phạm nội quy nữa, bà ta mới to gan hơn, cứ có cơ hội là lại đâm chọc cậu.
Vu Sanh bình thường không phải kiểu thích đối đầu với giáo viên, không phải sợ phiền phức, mà là không muốn bị mời phụ huynh.
Doãn Mai là ngoại lệ.
Ban đầu mới đến trường số 3, cậu cũng không muốn nói chuyện với ai, bị cô lập cũng chẳng phải chuyện lớn.
Nhưng bị kẹt ở vị trí cũ không thể thăng chức, thậm chí không làm nổi chủ nhiệm, chỉ có thể quay về làm giáo viên bộ môn, với Doãn Mai thì không dễ chịu chút nào.
Sau đó mâu thuẫn không thể hòa giải, chủ nhiệm phòng giáo dục cũng đã tìm cậu nói chuyện.
Vu Sanh không thỏa hiệp: "Chuyện lúc trước cứ bỏ qua như vậy sao?"
Chủ nhiệm phòng giáo dục im lặng hồi lâu, không can thiệp nữa, chỉ nhắc cậu cẩn thận, đừng để người ta nắm thóp.
Vu Sanh thử ấn điện thoại hai lần, xác nhận không còn pin, đút vào túi.
Quán cơm làm nhanh, món ăn đã xào xong đóng gói, còn cẩn thận chọc vài lỗ cho hơi nước thoát ra, tránh làm cơm mềm ảnh hưởng hương vị.
Vu Sanh xách hai phần cơm nóng hổi, đi được vài bước, chợt nhớ đến hình tam giác hai người từng chạy đuổi nhau dưới mưa.
Người học trường số 3, người học trường chuyên, cái chòi trong rừng cây nhỏ.
Điện thoại hết pin.
......
Hiện tại, có vẻ như điều kiện cho một cuộc rượt đuổi khác đã chín muồi.
Vu Sanh không định ngồi chờ chết, quyết định quay lại tìm người đó.
Trường trung học trọng điểm tỉnh bên cạnh là trường tốt nhất thành phố, kỷ luật nghiêm minh, quản lý chặt chẽ, số lượng học sinh và giáo viên đông đảo, tường cũng khó trèo hơn trường trung học số 3 nhiều.
Hàng rào có camera và hệ thống báo động. Vu Sanh đi vòng quanh, thử vài lần, cuối cùng hiểu vì sao Cận Lâm Côn lại trèo tường theo cách kỳ lạ như vậy.
Cùng nhau ăn bữa trưa hôm ấy, Cận Lâm Côn đã chỉ cho Vu Sanh tòa nhà lớp học mới. Vu Sanh tìm chỗ đáp xuống, đi vòng và tìm thấy tòa nhà, rồi lên lầu từ cửa sau.
Vì sức chứa của nhà ăn có hạn, số lượng học sinh ăn trưa lại quá đông, khối 12 đã phải dời giờ ăn trưa, tăng thêm mười lăm phút tự học, tiết cuối buổi trưa phải học đủ một tiếng đồng hồ mới được tan học.
Cậu nam sinh ngồi cạnh cửa đang chăm chú làm bài tập, bỗng nhiên bị mùi thức ăn thơm phức thoang thoảng bay vào thu hút: "Mấy bạn ơi, hình như tôi ngửi thấy mùi hương của tri thức..."
"Tỉnh lại đi." Cậu bạn cùng bàn nuốt nước miếng, "Đó là mùi thức ăn, chẳng liên quan gì đến tri thức cả."
Cậu nam sinh hơi mập ngồi bàn đầu hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm dịch: "Ngửi thấy rồi, vị chua ngọt của thịt sườn xào chua ngọt được bao bọc bởi lớp bột chiên giòn, đậu đũa được xào bóng loáng thơm phức, cơm trắng hạt gạo vừa mới nấu xong thơm lừng..."
Mọi người xung quanh bịt miệng cậu ta lại.
Cận Lâm Côn xin giáo viên cho ngồi bàn đơn cuối lớp, dựa lưng vào tường, một tay cầm điện thoại, tay kia đè lên tập đề thi thử đang làm dở.
Bạn nhỏ gửi một tin nhắn thoại rồi im bặt, ngay cả trạng thái online thường trực trên điện thoại cũng hiếm khi chuyển sang offline.
Hắn áng chừng đã đến giờ học tiếng Anh của lớp Vu Sanh, bèn gửi sang hai bức ảnh chụp thực đơn buổi trưa cho Vu Sanh chọn, nhưng đối phương không trả lời.
Vu Sanh thường không quên mang theo sạc dự phòng và những thứ tương tự, điện thoại cũng không bao giờ rời khỏi người. Nếu không phải lo lắng việc trốn học đi tìm người sẽ bị Vu Sanh phê bình, hắn đã giả vờ đau bụng xin nghỉ, đến trường số 3 xem thử chuyện gì đang xảy ra rồi.
Cận Lâm Côn tắt màn hình, đang phân vân có nên đi xem Vu Sanh có ở đó không, thì nghe thấy tiếng xì xào xung quanh ngày càng lớn.
"Có người đã đột phá phong tỏa thành công, mang đồ ăn ngoài vào được rồi sao?"
"Không thể nào? Không phải nói bức tường của trường chúng ta chỉ có thể vào chứ không ra được, hơn nữa còn có mười mấy cái camera giám sát..."
"Không phải đã phân tích rồi sao? Mười mấy cái camera cũng có góc chết, chỉ cần kỹ thuật tốt, về nguyên tắc là có thể xảy ra trường hợp này."
"Nhanh hỏi xem, xem shipper nào lợi hại như vậy, cứu lấy những đứa trẻ này với!"
Mùi thơm khiến cả lớp mất tập trung. Có người thấy Cận Lâm Côn không làm bài, bèn hỏi nhỏ tình hình trèo tường gần đây.
"Côn thần, dạo này cậu trèo tường có dễ không? Có trèo về được không?"
Điều giáo viên lo lắng đã không xảy ra. Cận Lâm Côn thay đổi nhiều, với mọi người cũng không còn sự xa cách khó gần như trước, ngoại trừ việc hơi đáng ghét một chút thì không còn vấn đề gì nghiêm trọng hơn.
Dần dần quen thân với Cận Lâm Côn, các học sinh lớp 12 ban tự nhiên không còn sự kính sợ như trước, thái độ của mọi người đối với hắn ngày càng giống như một người bạn cùng lớp bình thường.
Mọi thứ đang đi đúng hướng.
"Khá dễ."
Cận Lâm Côn cũng rất muốn hòa đồng với mọi người, hắn đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bám vào mép tường, dùng sức cánh tay, dùng một chút sức là có thể trèo qua được."
"..."
Đám học sinh giỏi đói meo bỏ rơi "thần tượng", tiếp tục bàn luận chuyện khác.
Cận Lâm Côn nghe bọn họ nói chuyện một lúc, mới nhận ra điều cản trở mọi người không phải là kỹ thuật, mà là mâu thuẫn giữa nhu cầu trèo tường ngày càng tăng của các bạn học với quy định lạc hậu của nhà trường.
Và mùi thơm bên ngoài là thật, không phải vì hắn quá muốn ăn sườn xào chua ngọt và đậu đũa xào với Vu Sanh.
"Rốt cuộc là ai đã gọi đồ ăn ngoài vậy!"
Sáng sáu rưỡi đã phải lên lớp học sớm, ủy viên thể dục đói đến mức mắt sắp hóa xanh, hạ giọng gào lên: "Có chút tinh thần đoàn kết nào không vậy? Mọi người đều đang nhịn đói, như vậy có được không?!"
Cậu bạn ngồi bên cạnh ủ rũ, hoàn toàn không xem nổi đề thi thử trong tay: "Tại sao lại là khối 12 phải dời giờ ăn? Chẳng lẽ chúng ta không phải là những đứa con cưng đáng yêu nhất của trường sao?"
Thấy giáo viên trông lớp tự học trên bục giảng cũng sắp bị tiếng ồn ào ngày càng lớn trong lớp thu hút, lớp trưởng vội vàng trấn an mọi người, ra sức ra hiệu: "Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta chỉ còn tám phút ba mươi tư giây nữa thôi..."
"Không bình tĩnh nổi." Nam sinh phía sau gục xuống bàn, "Mình đói đến mức bị ảo giác rồi, bây giờ cảm thấy vòng benzen đang xoay quanh mình rồi."
Càng lúc càng nhiều người ngó ra ngoài. Cận Lâm Côn cũng bỏ bút xuống nhìn theo.
Chiều cao của hắn vốn đã nhỉnh hơn các bạn trong lớp một chút, lại còn ngồi cạnh cửa sau, tầm nhìn rộng hơn hẳn. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đang định thu hồi tầm mắt thì bỗng khựng lại.
...
Hình như hắn cũng đói đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Vu Sanh ngồi trên bệ cửa sổ, không mặc áo khoác, bên cạnh đặt hai hộp cơm được bọc trong túi nilon, chán nản quay đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi các nam sinh lớn nhanh như thổi, gần đây bạn nhỏ được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, chiều cao dường như lại cao thêm vài phân, ngồi trên bệ cửa sổ cũng gần chạm đất.
Vai lưng thẳng tắp, vừa đẹp trai vừa sạch sẽ.
Chàng thiếu niên như cây bạch dương.
Luôn nhạy cảm với ánh nhìn, Vu Sanh ngồi một lúc liền cảm nhận được, cậu quay đầu lại, nhìn về phía lớp học của hắn.
Cận Lâm Côn theo bản năng đứng dậy.
Lớp trưởng đang ra sức trấn an các bạn học sắp bùng nổ, không ngờ người đầu tiên không nhịn được lại là Cận Lâm Côn, không giữ được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Côn thần, giáo dục người bên ngoài kia một chút là được rồi, nói chuyện đàng hoàng, ngàn vạn lần đừng động thủ..."
Ánh mắt Cận Lâm Côn vẫn dán chặt vào mắt bạn nhỏ nhà mình, theo bản năng đáp: "Giáo dục không được."
Lớp trưởng: "...Hả?"
Cận Lâm Côn nhìn ra ngoài cửa, nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không nhịn được nữa, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên: "Tôi đánh không lại cậu ấy."
Lớp trưởng: "??"
Giáo viên trên bục giảng cũng bị động tĩnh của hắn thu hút sự chú ý, ngẩng đầu lên đầy quan tâm: "Sao thế? Khó chịu ở đâu à?"
"Vâng." Cận Lâm Côn mỉm cười rạng rỡ, lễ phép gật đầu với giáo viên, "Thưa thầy, em bị đau dạ dày ạ."
"..."
Giáo viên há hốc miệng, bị vẻ mặt vui như Tết vì đau dạ dày của hắn làm cho nửa ngày không nói nên lời, theo bản năng gật đầu: "Vậy em mau đi xem đi, chú ý sức khỏe. Mọi người khi ôn tập cũng nên chú ý kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, đừng để cơ thể bị quá tải..."
Cận Lâm Côn cầm đồ đạc, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học.
Vu Sanh vốn tưởng rằng hắn phải kiên trì ở trong lớp thêm vài phút nữa, vừa ngẩng đầu lên thì người kia đã chạy ra ngoài, nhướng mày định lên tiếng thì đã bị Cận Lâm Côn ôm chầm lấy.
Vu Sanh có chút khó hiểu tại sao hắn đột nhiên lại vui vẻ như vậy, bị hắn siết chặt vai, bèn chọc chọc vào eo hắn: "Làm gì vậy, đói đến mức này sao?"
Cận Lâm Côn ôm cậu, nụ cười trên môi không kiềm chế được mà càng lúc càng rạng rỡ, cúi đầu cọ cọ vào cổ cậu: "Đói lắm rồi."
Bạn nhỏ nhà hắn thật sự cái gì cũng chịu học, thấy hắn trèo tường qua đó mấy lần, liền chạy đến tìm hắn.
Cửa sau lớp học còn chưa đóng kín, Vu Sanh vỗ vỗ lưng hắn, nhắc nhở: "Có người nhìn kìa."
Cận Lâm Côn vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng, gật đầu chắc nịch: "Vậy chúng ta tạo dáng đẹp một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.