Không Được Nói

Chương 54: Amshaspandan (5)

Túc Thanh Sơn

18/02/2022

"Để tôi gặp em ấy."

Edit: Rea

-----

"Nào, nhận người quen đi." Tần Nghiên thảy ảnh chụp trong tay lên bàn, bảo "Tam Giác Vàng" kiểm tra từng tấm một.

Người đàn ông đối diện tiện tay cầm một tấm ảnh lên, nhìn hai cái rồi đặt ở bên tay phải, sau đó lại cầm một tấm khác đặt bên tay trái.

Tất cả ảnh của nghi phạm và nạn nhân đều nằm trong chồng ảnh này, góc độ kỳ quái nào cũng có, một số còn chụp hơi mơ hồ, "Tam Giác Vàng" cũng rất phối hợp cẩn thận xác nhận chúng.

Ngụy Hoài Minh đợi đến khi mí trên mí dưới gần như dính lại với nhau mới nghe người đối diện nói câu "Xong rồi".

"Bên tay phải là đã gặp qua, bên tay trái là chưa từng gặp." Người đàn ông lười biếng nở nụ cười, giọng điệu quen thuộc nói với Tần Nghiên, "Vả lại trong này còn có không ít người đã lâu không gặp, tôi còn tưởng rằng bọn họ không làm từ lâu rồi."

Ảnh ở bên phải rõ ràng là nhiều hơn bên trái. Tần Nghiên cầm lấy chồng ít hơn lên lật xem -- nữ chỉ có Chu Uyển và Lý Cẩn, nam thì chỉ có người đàn ông tự xưng là "lão Tần thọt" kia cùng với người phục vụ mà bọn họ vừa bắt về.

Tần Nghiên đặt ảnh chụp lại chỗ cũ, ngờ vực hỏi: "Ông có chắc là không quen mấy người này không?"

"Chắc." Gã xòe tay, "Tôi thành tâm hợp tác trăm phần trăm, tin hay không tùy các cậu."

"Trước tiên không nói cái này." Tần Nghiên lại chỉ chồng cao kia, "Ông đều biết tất cả những người này sao?"

"Một số là có quen, một số là đã từng gặp." Gã tiện tay cầm lấy tấm trên cùng, híp mắt nhìn, "Đây là cái tên ẻo lả mở suối nước nóng, thu nhặt trẻ con phi pháp rồi bảo là người của mình, rất giỏi quyến rũ đàn ông."

Nói xong lại cầm tấm tiếp theo lên: "Người này nhìn càng quen hơn, vốn là bộ đội đặc chủng, sau lại chạy tới làm vệ sĩ cho chủ thuê của tôi."

Gã khinh thường hừ một tiếng: "Nói là vệ sĩ, thật ra chỉ là một kẻ chạy chân, mỗi lần giao nhiệm vụ đều là hắn đến làm... Nếu tôi nhớ không lầm, thì hắn cũng tìm các cậu gây phiền phức đúng không?"

Tần Nghiên gật đầu, ý bảo gã tiếp tục nói.

"Tam Giác Vàng" cầm lấy tấm ảnh thứ ba, khóe miệng không kìm được giương lên: "Thật ra, tôi thực sự không ngờ tới các cậu còn có thể bắt được em ấy."

Ảnh là chụp lén, Trịnh Uyên tây trang giày da đứng bên cạnh một chiếc xe, vẻ mặt nôn nóng, như đang đợi ai đó.

Lần này không chờ Tần Nghiên nói tiếp, Ngụy Hoài Minh hỏi trước: "Bắt được anh ta thì có gì lạ?"

"Có thể bắt được em ấy cũng không lạ, tôi cảm thấy thú vị là do em ấy lại vì gϊếŧ tôi mà đi nhờ vả đám người kia."

Rõ ràng lúc trước thanh cao muốn chết, khinh thường nhất là làm bạn với ruồi nhặng.

"Nghe ý này của anh, hai người các anh rất quen thuộc?"

Gã vuốt ve gương mặt trong ảnh chụp, giọng điệu dịu dàng: "Đâu chỉ là rất quen thuộc, em ấy đã từng là người yêu của tôi."

Ngụy Hoài Minh bị những lời này làm kinh sợ thiếu chút nữa thì té ghế.

Tần Nghiên đỡ Ngụy Hoài Minh, mặt không đổi sắc hỏi: "Thế sao lại chia tay?"

"Tam Giác Vàng" như là rơi vào hồi ức, qua thật lâu mới từ từ thở dài, nói một tin càng hot hơn: "Bởi vì tôi gϊếŧ ba em ấy."

Tần Nghiên cũng sửng sốt.

Gã thấy phản ứng này của bọn họ, khó hiểu hỏi: "Các cậu không biết?"

Ngụy Hoài Minh và Tần Nghiên liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Mấy ngày hôm trước bọn họ còn thấy ba Trịnh Uyên trong yến hội, mà bây giờ "Tam Giác Vàng" lại thản nhiên nói trước mặt bọn họ người này đã chết mấy năm trước rồi.

Không phải gã điên thì là bọn họ điên.

"Thì ra các cậu thật sự không biết, ba của Trịnh Uyên không phải là người hiện tại -- hiện tại là chú của em ấy."

Ngụy Hoài Minh bực bội vò đầu bứt tóc: "Đây lại là loại kịch bản tình yêu hào môn cẩu huyết gì vậy?"



.

Câu chuyện "Tam Giác Vàng" kể cho bọn họ là thế này.

Bà nội của Trịnh Uyên sinh ra hai người con, tuy mặt mũi khác nhau, nhưng chúng đều được cưng chiều hết mực. Vốn tưởng rằng hai đứa nhỏ này sẽ ưu tú như nhau, nhưng khi chúng lớn lên, tính cách hoàn toàn khác biệt hiện rõ.

Một người thì có thành tích nổi bật về mọi mặt, việc đối nhân xử thế cũng thành thạo; trong khi người còn lại thì hoàn toàn không có chí tiến thủ, chỉ biết trốn học với gây rắc rối.

Người thứ hai chính là ba của Trịnh Uyên.

Tuy là nhà họ Trịnh không tính là gia nghiệp lớn, nhưng cũng có chút vốn liếng, thấy bộ dạng này của ba Trịnh Uyên thì cũng không ôm hy vọng gì với ông, mở một mắt nhắm một mắt để mặc ông tự sinh tự diệt.

Tất cả áp lực đều đổ lên đầu chú của Trịnh Uyên. Đứa trẻ chỉ mới vài tuổi bị ép phải chịu sự sắp xếp đủ loại chương trình học, thời gian bị ép đến giới hạn, còn không có chỗ để thở.

Mỗi lần nhìn thấy anh trai chơi bời lêu lổng, sự không cam lòng trong lòng cũng nhiều hơn một phần.

Sau đó hai người đều lập gia đình. Người chú thuận lý thành chương kế thừa sản nghiệp của ông cụ Trịnh, cưới được một người vợ phù hợp, cuộc sống coi như mỹ mãn -- cho đến khi vợ ông kéo ông đến bệnh viện làm kiểm tra.

Người vợ không thể mang thai, lý do là tại ông ấy.

Vài ngày sau, anh trai dẫn Trịnh Uyên đến gặp ông.

Ngoại hình Trịnh Uyên đẹp, mà người cũng thông minh, còn biết quan sát tâm lý của người khác, tuy vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã ra dáng ông cụ non rồi -- không hề giống với người ba rác rưởi.

Đây nên là con của ông ấy.

Người chú giành lấy Trịnh Uyên từ tay ba hắn, và vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng đây là con ông.

Người cha bất tài không đưa ra bất kỳ phản đối nào.

Nhưng hành động thường xuyên đến gặp ba ruột sau lưng ông của Trịnh Uyên vẫn khiến ông tức giận.

.

"Đây đều là do Trịnh Uyên nói cho tôi." Gã vẫn chăm chú nhìn người trên ảnh chụp, "Tôi chưa từng gặp ba em ấy, cũng chưa từng gặp chú em ấy, tôi chỉ nhận ủy thác như bình thường, tự tay vẽ dấu lặng cho đoạn tình cảm này."

Gã vươn tay vẽ một cái vòng lớn trên không trung, nhốt bản thân chặt chẽ bên trong đó.

"Điều buồn cười nhất là, bọn họ đã không cho tôi biết tin này cho đến khi tôi đang trong quá trình chia thi thể vào bao." Gã cười khổ một tiếng, vẻ mặt trong nháy mắt hiện lên sự cô đơn, không biết là thương xót hay là hối tiếc, "Tôi chỉ có thể lấy thi thể ra lần nữa, rồi băm nhỏ nó."

Trong số các nạn nhân được ghi nhận, có một thi thể đến hiện tại vẫn chưa có người lãnh, bởi vì đó là thi thể duy nhất có gương mặt hoàn toàn bị thay đổi.

Kẻ điên dùng loại phương thức bịt tai trộm chuông này, có ý đồ nhận được sự thông cảm.

Sau đó, Trịnh Uyên quỳ gối trước chú mình dập đầu ba cái, dập tan đi tất cả quá khứ, trở thành người thừa kế mới.

Thậm chí bọn họ còn duy trì quan hệ người yêu, cho đến khi "Tam Giác Vàng" và chủ thuê trở mặt.

Trịnh Uyên vội vàng trở về nước, thứ hắn nhận được chính là một chân tướng đã phủ đầy bụi nhiều năm.

"Giao lưu với một tên tội phạm gϊếŧ người nhiều năm như vậy, cậu nói xem có ghê tởm hay không?" Gã cười tự giễu, "Các cậu vẫn luôn không thể tin tôi thật sự muốn hợp tác cùng với các cậu, thật ra mục đích của tôi rất đơn giản."

"Có thể nói như vậy rất vô trách nhiệm, nhưng mà --" Gã chỉ vào ngực mình, chậm rãi nói, "Trong đây chứa một con quỷ, tôi muốn xin các cậu giúp tôi gϊếŧ chết nó."

.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, gã đã không giống với những đứa trẻ khác.

Có một con mèo hoang thường xuyên đến nhà gã, thỉnh thoảng mẹ sẽ đem cơm thừa canh cặn cho nó, sau khi gã quan sát mấy ngày thì ôm nhiệm vụ cho mèo ăn lên người mình.

Trong lúc con mèo nhỏ cúi đầu uống nước, tay gã nhanh chóng và chuẩn xác bóp lấy cổ sinh mạng nhỏ này.

Máu tươi, tiếng kêu rên cùng với giãy giụa vô lực, mỗi một thứ đều khiến gã vô cùng hưng phấn.

"Cậu biết cảm giác đó không? Thật giống như có ai đó đang nuốt chửng linh hồn cậu, khống chế được thân thể của cậu, còn cưỡng ép cậu sinh ra cộng hưởng với cảm xúc của nó. Trong một thời gian dài tôi đã nghĩ rằng mình là nó, vì vậy tôi đã trở thành nó."



Tần Nghiên nghiêm túc gật đầu.

Gã uống một hớp nước, tiếp tục nói.

Kể từ lần đầu tiên gϊếŧ mèo, du͙ƈ vọиɠ gϊếŧ chóc của gã càng ngày càng nặng, dần dần gã không còn thỏa mãn với việc ngược đãi loại sinh vật nhỏ nữa -- gã muốn gϊếŧ người.

Nhưng lý trí nói với gã rằng, gϊếŧ người là phạm pháp.

Cho đến khi gã nhận được một địa chỉ trang web từ tên côn đồ đầu đường.

"Trên đó có đủ loại ủy thác không thể tưởng tượng được, tựa như một mạng lưới ngầm thu nhỏ." Gã thấy Tần Nghiên mở miệng, giơ tay cắt ngang hắn, "Không cần hỏi, từ ngày tuyên bố phá được vụ án, trang web này cũng biến mất."

Sau đó gã đã thử rất nhiều cách, nhưng làm thế nào cũng không đăng nhập vào được.

"Vậy mấy năm nay ông làm gì?" Tần Nghiên hỏi, "Rõ ràng là không thể khống chế sự khát máu, nhưng lại có thể chịu đựng nhiều năm không gϊếŧ người như vậy?"

"Cho nên sống rất thống khổ." Gã ý vị không rõ nhìn chằm chằm hắn, "Từ đơn đầu tiên, nhất cử nhất động của tôi đều nằm trong tầm mắt của bọn họ, bọn họ không muốn để tôi gϊếŧ người, vậy tôi đây không thể gϊếŧ người."

Bọn họ đã phái vô số người đến giám sát gã, chỉ cần gã làm ra chuyện gì mất kiểm soát thì sẽ lập tức đến gϊếŧ gã.

Cho đến khi Lý Cẩn gϊếŧ vợ mới của Tôn Trinh, gã mới tìm được cơ hội thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.

Ngụy Hoài Minh tổng kết một chút: "Ý là mấy năm nay anh vẫn luôn bị theo dõi, vất vả lắm mới bắt được cơ hội chạy trốn, mới ra tay đã bị đuổi gϊếŧ, một bên trốn một bên gϊếŧ người, chờ chúng tôi bắt anh vào đây?"

Gã chỉnh lý lại logic của đoạn lời nói này một chút, rồi gật đầu.

Ngụy Hoài Minh: "Anh có bệnh à?"

"Ông ta xác thật có bệnh." Tần Nghiên có lòng tốt nhắc nhở một câu, sau đó chuyển đề tài, "Cho nên ông có thể chắc chắn người sau màn là Tôn Trinh?"

"Nhất định là có hắn."

"Chứng cứ đâu?"

"Không có."

Ngụy Hoài Minh trợn trắng mắt.

"Tam Giác Vàng" đè lòng bàn tay lên chồng ảnh bên phải, cười gian xảo: "Tôi không có chứng cứ, không có nghĩa là bọn họ không có."

Tấm ảnh trên cùng bị mồ hôi từ lòng bàn tay gã thấm vào khiến nó hơi nhăn, có vẻ cả khuôn mặt Trịnh Uyên đã bị biến dạng nhẹ.

Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là làm sao để Trịnh Uyên hợp tác với bọn họ.

"Rất đơn giản." Gã giương mắt nhìn về phía Tần Nghiên, "Để tôi gặp em ấy."

Tần Nghiên suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này không thể được.

Bọn họ không có lý do gì vô duyên vô cớ đưa Trịnh Uyên đến cục cảnh sát, càng miễn bàn đến việc gặp mặt "Tam Giác Vàng"; nếu là ở bên ngoài sắp xếp tình cờ gặp nhau, thì Tần Nghiên lại không tin được "Tam Giác Vàng".

Ngộ nhỡ gã chỉ mượn cái cớ này để chạy trốn thì sao? Đến lúc đó hai bên tới bắt ba ba trong rọ, thì có thể bọn họ đã thất bại hoàn toàn rồi.

Người đàn ông đối diện rất rõ băn khoăn của hắn, gõ cốc đợi chốc lát, nhìn thấy Tần Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu.

"Giáo sư Tần, các cậu còn có lựa chọn nào khác sao?" Gã uống một hớp nước, chậm rãi nói, "Ngoại trừ tin tưởng tôi, còn có lựa chọn nào khác sao?"

"Ở thời điểm mấu chốt này, mỗi một giây đều rất quý giá."

Tần Nghiên thở dài, hỏi vấn đề gã không nghĩ tới: "Ông có dám bảo đảm hắn thấy ông có thể kìm lòng không gϊếŧ ông không?"

Tiếng thủy tinh va vào răng trong trẻo đến lạ thường.

"Đó là món nợ của tôi."

Hết chương 54.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Được Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook