Không Được Nói

Chương 10: Manticore (3)

Túc Thanh Sơn

27/11/2021

Người cha

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đêm qua anh suy nghĩ miên man suốt như vẫn không tìm ra được manh mối gì, lăn qua lộn lại nửa ngày mới ngủ được, vậy mà vừa ngủ có bốn năm tiếng là đã bị đánh thức, anh ôm một bụng tức rời giường nhận điện thoại "alo" một tiếng khiến cho Triệu Chính đầu dây bên kia hoảng sợ. Cậu dè dặt hỏi anh làm sao vậy, mà anh vừa nghe ra Triệu Chính thì nghĩ tám phần là không có chuyện gì đứng đắn nên càng tức giận hơn.

Nhưng vừa định cúp máy thì anh nghe thấy giọng nói của Tôn Giai Thần: "Anh đừng cúp máy trước! Người của cục các anh đêm qua uống say nôn lên khắp người em, trên đường em đưa về nhà còn bị nôn lên xe, quần áo của em là phiên bản giới hạn đó..."

"Nói chuyện chính!" Ngụy Hoài Minh trực tiếp mở loa ngoài rồi tiện tay cầm lấy một bộ quần áo mặc vào nhưng lại thấy có mùi rượu nên anh xuống giường đi đến tủ quần áo lục lọi.

"Em cân nhắc đến việc anh phải bồi thường tiền." Tôn Giai Thần chậc một tiếng, "Cái này thuộc loại nuôi con mà không dạy là lỗi của cha đó anh biết không hả?"

Ngụy Hoài Minh cầm áo len đen ướm thử trước gương, nhưng cảm thấy không đủ nam tính nên đặt trở về rồi nói: "Cút đi, anh mày không có đứa con trai xấu xí như vậy."

Tôn Giai Thần bên kia cũng mở loa ngoài nên khi nghe được những lời này thì quay đầu lại nhìn Triệu Chính bên cạnh ---- mắt vừa to vừa có hai mí, còn rất trắng nữa, nếu không để ý đến quầng thâm mắt ngày hôm qua thì làn da cũng không tệ. Cậu thấp hơn Tôn Giai Thần nửa cái đầu, lúc này còn đang mặc áo khoác của anh ta, đôi mắt to đáng thương nhìn chằm chằm anh ta ngược lại có chút cảm giác bé bé gầy gầy.

Này không phải... trông cũng khá xinh đẹp sao...

Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nhất định phải ghi nợ, nói em mặc kệ, xấu thì cũng là của nhà các anh, cái này tính là tai nạn lao động nên cấp trên phải bồi thường. Ngụy Hoài Minh lười để ý tới anh ta, trên tay tới tới lui lui chọn quần áo mà trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, ngày thường anh mặc gì cũng thấy mình đẹp trai thế nhưng hôm nay tự nhiên lại thấy không vừa mắt, anh thuận miệng nói câu đem Triệu Chính gả cho anh ta xong liền cúp máy. Ngụy Hoài Minh đứng trước tủ quần áo hơn mười phút, đột nhiên anh nhớ tới cái áo len màu trắng mà Tần Nghiên đang mặc, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại tròng cái áo len màu đen ban đầu kia lên người.

Tôn Giai Thần nhìn điện thoại rồi lại nhìn Triệu Chính, chép miệng: "Cậu xem này, lệnh của cha mẹ, lời của ông mối nói vậy rồi..."

Triệu Chính trợn trắng mắt ---- trước kia thật sự không thấy ngài có văn hóa như vậy.

Ngụy Hoài Minh vừa xuống tầng đã ngửi được mùi cơm, khi thấy bữa sáng trên bàn thì tò mò đi vào phòng bếp nhìn xem liền thấy Tần Nghiên đeo tạp dề đang chiên trứng gà. Cái tạp dề màu hồng phấn đó là lúc mẹ anh đến đã mua, bên trên còn thêu heo Peppa, mặc trên người Tần Nghiên cũng không phải là không hợp mà ngược lại còn trông hắn có vẻ dịu dàng hơn một chút.

Tần Nghiên nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại cười với anh, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm trông rất đẹp.

"Ngụy đội dậy rồi à?"

Mặc dù Ngụy Hoài Minh thường thấy hắn cười như vậy nhưng con nai già trong lòng anh vẫn không thể tránh khỏi mà đụng phải một cái, anh tùy tiện ừ một tiếng xong liền bước ra khỏi phòng bếp, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy có gì không đúng lắm nên anh quay lại hỏi hắn: "Sáng sớm cậu dậy nấu cơm à?" Tần Nghiên đang bày bát đĩa ra nên không có nhìn anh mà chỉ thuận miệng đáp một câu vâng, sau đó cũng không nói thêm gì khác.

Thật ra đêm qua Tần Nghiên đã nghĩ sáng nay dậy sớm nấu một bữa cho Ngụy Hoài Minh, nhưng kết quả sáng ra thì thấy tủ lạnh nhà anh còn sạch hơn cái mặt của anh nữa. Sau đó hắn nghĩ nếu thế thì gọi đồ ăn bên ngoài vậy, nhưng món gần nhất cũng phải mất ít nhất một tiếng mới giao tới nên hắn đành phải ra ngoài tìm xem gần đó có chợ gì không, cũng may là cách đó không xa có một cái siêu thị nhỏ, vậy nên hắn liền đến mua vài món mang về làm.

Tuy kế hoạch bữa sáng tình yêu thịnh soạn của hắn bị ngâm nước nóng nhưng khi nghe Ngụy Hoài Minh nói tay nghề của mình tốt thì trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ.



"Giáo sư Tần, tôi phát hiện cậu thật sự thuộc kiểu đàn ông tốt của gia đình đó, tương lai ai mà gả cho cậu là may mắn tám đời." Ngụy Hoài Minh nhét đồ ăn vào miệng vừa nói chuyện phiếm với Tần Nghiên nên lời nói không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể chắp vá ra ý chính. Tay cầm đũa của Tần Nghiên dừng lại một chút, hắn cười nói: "Ngụy đội đừng trêu tôi."

"À đúng rồi." Ngụy Hoài Minh nuốt thức ăn trong miệng xuống, húp một hớp cháo rồi hắng giọng, "Hiện tại cậu có bạn gái không?"

Thấy Tần Nghiên lắc đầu, anh nghĩ người ta hai mươi hai tuổi đã làm giáo sư rồi, còn đăng nhiều bài báo học thuật như vậy trên vô số tuần san trong và ngoài nước, có lẽ nhiều năm tháng đắm chìm trong việc học nên không có bạn gái cũng là chuyện bình thường thôi. Thật ra anh cũng không hay nói chuyện phiếm như vậy, chẳng qua là anh xem xét qua chi tiết khi ở chung với Tần Nghiên trong mấy ngày nay thì đôi khi anh cảm thấy hắn có ý với mình, có đôi khi lại cảm thấy mình có ý với người ta nên anh muốn tìm ra gốc rễ của vấn đề.

"Vậy cậu có bạn trai không?" Sau khi Tần Nghiên nghe thấy những lời này thì buông đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hoài Minh rồi bưng cháo lên.

"Không có." Tần Nghiên bất dắc dĩ cười cười, gãi tóc nói, "Tôi thật không biết thì ra Ngụy đội lại thích tám chuyện như vậy. Chẳng lẽ cục cảnh sát của chúng ta còn bố trí đối tượng nữa sao?"

Ngụy Hoài Minh nghe hắn nói như vậy thì cũng thả lỏng, anh cười nói: "Cục cảnh sát không phân nhưng anh đây sẽ phân cho cậu. Chỗ chúng ta cũng coi như sánh ngang với mỹ nhân có tiếng đó, cậu để ý người nào thì tôi sẽ mai mối cho, dựa vào điều kiện của giáo sư Tần chúng ta đây thì chắc chắn không thành vấn đề."

Tần Nghiên lắc đầu: "Tôi đã có người trong lòng rồi."

Bình thường nếu dựa theo tình tiết câu chuyện mà nói thì người đặt câu hỏi lúc này phải hỏi tiếp câu người đó là người như thế nào, vì thế quả thật là Ngụy Hoài Minh hỏi vậy rất đúng lúc. Anh rất tò mò, kiểu người vừa sạch sẽ vừa lạnh lùng như Tần Nghiên rốt cuộc sẽ thích mẫu người như thế nào.

Câu trả lời của Tần Nghiên rất trừu tượng, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nói: "Là một người giống như ánh sáng vậy."

Ngụy Hoài minh nhìn vẻ mặt của hắn lúc này, chợt nhớ đến một chuyện.

Trước đây Triệu Chính có thầm mến một cô gái, cả ngày lúc nào cũng tỏa ra bong bóng màu hồng, dù cho chỉ là lướt ngang qua thôi nhưng cũng hận không thể móc luôn tròng mắt ra mà dính lên người người ta. Trong khoảng thời gian đó anh chỉ cần nhìn ánh mắt của Triệu Chính thôi là có thể xác định được cô gái kia có xuất hiện hay không, nom còn chuẩn hơn cả rada.

Triệu Chính nói thích một người thật sự không thể nào giấu được, mỗi khi nghĩ về cô ấy là ánh mắt đều sẽ dịu xuống. Ngụy Hoài Minh khi đó chỉ coi cậu là thanh niên văn nghệ không có việc gì làm nên ra vẻ vớ vẩn, nhưng lúc này đây khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Nghiên, đột nhiên anh hiểu ra được hàm nghĩa của những lời này là như thế nào.

Tình cảm trong mắt hắn quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho người ta cảm thấy ghen tị.

Hắn đã có người mà bản thân rất rất thích, vậy nên anh không cần phải thử nữa.

Sau khi xác định Tần Nghiên không có ý đó với mình, trong lòng anh lại không có cảm giác thoải mái. Ngụy Hoài Minh chưa từng có cảm giác động tâm, nhưng khi Tần Nghiên ở trên xe đến gần chạm vào tàn thuốc của anh, rồi khi ôm anh gọi "anh ơi", còn có vừa rồi khi ánh mặt trời chiếu lên tạp dề của hắn, trái tim anh đều ngừng lại một nhịp đập. Anh không chắc đó có phải là thích hay không, cho nên anh rất muốn hỏi Tần Nghiên rằng hắn có phải là thích đàn ông hay thậm chí là thích anh không, nhưng hiện tại anh cảm thấy điều đó chẳng còn cần thiết nữa.

Một chàng trai hai mươi hai tuổi sạch sẽ không nên đi trên một con đường khó khăn như vậy.

Mà Tần Nghiên nghĩ, có thể ở bên cạnh Ngụy Hoài Minh cũng đã là điều rất khó tin rồi, vậy nên không thể mong đợi quá nhiều thứ xa vời. Anh nên cùng một người trong sạch và ưu tú ở bên nhau chứ không phải là Tần Nghiên hắn.

Hai người đều mang trong mình tâm sự, đem cánh cửa sổ giấy ngăn cách giữa bọn họ xây thành một bức tường.

Sau khi ăn cơm xong, Ngụy Hoài Minh đề nghị ra ngoài đi dạo sẵn tiện chọn chút quà Giáng Sinh cho đám hồ bằng cẩu hữu của anh, lúc này Tần Nghiên mới nhớ tới hôm nay là đêm Bình An.



Trung tâm thành phố náo nhiệt hơn nhiều so với ngày thường, các cửa hàng nhỏ đã sớm treo dải ruy băng đỏ và xanh lá cây rực rỡ, đủ loại kiểu dáng ông già Noel dán trên cửa sổ mỉm cười với người qua đường, còn có những người chỉ như bình thường biểu diễn các trò ảo thuật cho trẻ em. Trước cửa dựng thẳng cây thông Noel to nhỏ, còn có rất nhiều đèn màu nhỏ treo trên đó làm nổi bật ngôi sao trên đỉnh, trên đường trải một lớp bông tuyết nhân tạo, khi giẫm lên thực sự nghe được chút âm thanh của tuyết mới.

Trước kia Ngụy Hoài Minh rất không thích loại ngày lễ này, nói chính xác hơn là anh không thích các loại ngày lễ.

Anh và Tần Nghiên cho rằng tất cả ngày lễ hiện nay đều có thể nhìn chung thành ngày lễ của bạn bè ---- ngày của Cha thì tặng ít quà cho cha, còn phải chia sẻ lên mạng; ngày của Mẹ thì tặng mẹ một ít quà, cũng phải chia sẻ nó; giữa các cặp tình nhân tặng quà cho nhau cũng để chia sẻ, thật sự rất phiền phức.

"Tự mình làm lơ đi." Ngày thường thì cái gì cũng không làm, chỉ chờ đến ngày lễ tặng chút đồ để giảm bớt đi một ít cảm giác tội lỗi, toàn là giả dối.

Tần Nghiên đá vào bông tuyết dưới chân, nói không phải ai cũng đều như vậy, người ta luôn cảm thấy rằng có một số ngày quan trọng nên ghi nhớ cũng là để lưu lại một chút kỷ niệm, không có gì đáng trách cả.

Ngụy Hoài Minh ngẫm những lời này xong cảm thấy chúng cũng rất có đạo lý, chính bản thân anh năm nào cũng ân cần hỏi thăm cha già của mình vào ngày mà anh comeout đấy thôi nên việc người khác nghỉ lễ ra sao cũng được, anh nói: "Vẫn là nhà tâm lý học các cậu hiểu chuyện."

Hai người đi một hồi thì nhìn thấy một cửa tiệm quà tặng rất tinh xảo, vừa mới chuẩn bị đi vào dạo một vòng thì ánh mắt Ngụy Hoài Minh đã bị một cậu bé đứng ở cửa thu hút.

Trước cửa tiệm quà tặng có dựng lên một cây thông Noel rất cao, đứa bé kia nhìn qua tầm bốn năm tuổi, trông dáng vẻ rất xinh xắn, em mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ đang ngồi xổm bên cạnh cây thông, trông em giống như một hòn đá đỏ vậy.

Thật ra đứa bé cũng không bắt mắt cho lắm nếu không phải em vẫn luôn run rẩy.

Ngụy Hoài Minh đi tới ngồi xổm xuống hỏi em có phải là đã lạc cha mẹ rồi không nhưng đứa bé chỉ yên lặng nhìn anh mà không nói lời nào, hai bàn tay nhỏ của em đặt trên đầu gối, ánh mắt lại như không tập trung vào.

Ngụy Hoài Minh luôn rất nhẫn nại với trẻ con, anh nghĩ em đã bị lạc khỏi người nhà nên tính dẫn em đến đài phát thanh, nhưng ai ngờ mới vừa vươn tay đến còn chưa chạm vào quần áo của em thì em đã quay người bỏ chạy như gặp phải cái gì đáng sợ lắm. Ngụy Hoài Minh sợ đứa bé chạy mất, nhưng vừa định đuổi theo thì thấy em đụng phải một người đàn ông, sau khi em ngẩng đầu lên nhìn rõ khuôn mặt của người nọ rồi thì liền vội ôm lấy chân anh ta không buông. Người đàn ông cúi xuống bế đứa bé lên và nhẹ nhàng vỗ vào lưng em để dỗ dành, anh ta cũng không quên mỉm cười xin lỗi Ngụy Hoài Minh và nói rằng mình là ba đứa bé, thật ngại quá do thằng bé sợ người lạ.

Người đàn ông này ngoài hai mươi tuổi, đầu tóc và quần áo đều tươm tất, nếu không nhìn mặt thì trông anh ta giống như những thành phần tri thức bình thường vậy.

Anh ta rất đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của Ngụy Hoài Minh về người này.

Không có nhiều người có thể khiến anh cảm thấy đẹp. Mặc dù Tôn Giai Thần có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng nhiều lắm cũng chỉ tính là đẹp trai mà thôi, Triệu Chính thì thuộc loại hình dễ thương, còn Tần Nghiên thì thật sự rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của hắn không có vẻ nữ tính, mà theo như lời Chu Mộc nói thì là kiểu bá tước trẻ đẹp trai trong truyện tranh. Nhưng người đàn ông trước mặt lại là kiểu đơn thuần, là vẻ đẹp rất nữ tính mày liễu mắt hạnh, trông có một loại mỹ cảm* kỳ lạ.

(*sự thưởng thức cái đẹp)

Nếu anh ta không lên tiếng thì Ngụy Hoài Minh còn tưởng rằng anh ta là mẹ của đứa bé.

Sau khi được anh ta bế lên thì đứa bé không còn run nữa, em dựa vào vai anh ta như đã ngủ rồi. Người đàn ông nhẹ giọng chào tạm biệt họ như thể sợ đánh thức đứa bé rồi quay người rời đi.

Tần Nghiên và Ngụy Hoài Minh cũng không nghĩ nhiều mà quay lại cửa tiệm.

Nhưng không ai nhìn thấy có thứ gì đó được giấu trong chiếc áo bông nhỏ màu đỏ của đứa bé ấy.

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Được Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook