Không Đường Thối Lui

Chương 47: Quyển 3 - Chương 44

Bắc Nam

11/07/2020

Ngực Lâm Dư cũng căng phồng lên, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tiêu Trạch lại nói ra những lời như vậy. Bởi vì trong ấn tượng của cậu, Tiêu Trạch là một người thường ít khi quan tâm chuyện khác, anh làm gì cũng thành thạo điêu luyện, ít khi bị căng thẳng, đa số mọi thường chỉ hay trưng bản mặt hờ hững ra mà thôi.

Cho nên lúc này cậu có chút chấn động, cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ vậy.

Tiêu Trạch nói xong tiếp tục đi về phía trước, thấy tay mình bị tóm, tự nhiên cũng kéo Lâm Dư đi theo. Nói dễ nghe, thì anh là một người thích làm việc gì thì sẽ làm việc đó, còn khó nghe thì chính là anh không được bình thường, cũng quen rồi.

Vì thế cho nên anh chỉ có chút do dự chính là vào lúc đầu khi xác nhận mối quan hệ với Lâm Dư, chờ một khi đã xác nhận xong liền khôi phục cái tính nết đó. Hết bày trò đùa người ta, xong lại tiếp tục dọa nạt, rồi là cưng chiều hay trừng trị, thế nhưng tốt xấu gì, thì tất cả những trò ấy đều xuất phát từ trái tim của anh.

Ngày hôm nay cũng vậy, khi anh thấy cậu cùng một ông bác hơn năm mươi tuổi kết bái, người kia còn làm đại ca.

Sau đó thân thiết nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, còn không muốn về với mình.

Tiêu Trạch cũng không ấu trĩ đến nỗi xem đó như chuyện giành người yêu với một người hơn năm mươi, thế nhưng trong lòng không thể nào tỏ ra không có chuyện gì được. Anh cố đánh vào sự phòng bị của Lâm Dư, để cho Lâm Dư hiểu được cả người hơn năm mươi ký của cậu là thuộc về ai.

Tất nhiên là Lâm Dư cũng hiểu, cậu còn rất kích động nữa. Kích động không thể ngừng, hơn nữa còn rất muốn ăn đòn.

“Anh có nghe được vị chua chua gì không?” Lâm Dư nắm lấy cánh tay Tiêu Trạch, vừa đi vừa nói thầm, cái bộ dạng rất đáng đánh, “Bình dấm chua nhà ai đổ vậy cà, chắc là dấm chua nhà ông Trần ha!”

Tiêu Trạch quay đầu liếc một cái: “Em đừng có mà tự tìm đòn.”

Lâm Dư nghe thế càng dán sát lại gần hơn, nhìn xa cứ tưởng cậu đang đu trên người anh: “Trước giờ em chưa từng thấy thoải mái như thế này… Cảm giác tốt ghê luôn… Anh, lúc anh đùa giỡn nghiêm túc đẹp trai quá trời, cái gì mà nếu thích nam thì phải thích anh… Làm cho người thiếu nam như em không có chịu nổi.”

Mắt Tiêu Trạch nhìn thẳng về trước, bỗng dưng có chút muốn cười. Đoán chừng là do anh la xa rồi, cái cậu thiếu nam ngốc hết chỗ che này nói ngây người liền ngây người, cả người móc treo trên người anh không cách nào tách ra được.

Hai người bọn họ đi về phía trước, dọc trên đường đi nói chuyện phiếm băng qua núi rừng, cho nên phải tốn một thời gian khá dài. Đến khi đến gần xung quanh bờ sông, Lâm Dư cũng chịu buông lỏng tay ra, sợ bị các đồng nghiệp nhìn thấy.

“Đội trưởng Tiêu, anh đi đâu vậy?”

Anh Ba đang ngồi ở trên bờ sông giặt đôi vớ, xem ra buổi sáng lúc làm công việc ghi chép có đi qua vùng kênh rạch. Y nhìn thấy Tiêu Trạch đầu tiên, sau đó mới nhìn thấy Lâm Dư đứng ở phía sau, liền bổ sung một câu: “Buổi sáng hai anh em cùng nhau ra ngoài hả? Sao không mang theo dụng cụ vậy?”

Tiêu Trạch kéo Lâm Dư ra bên cạnh mình, sau đó vỗ tay triệu tập mọi người. “Mọi người đến đây một chút, Lâm dư có việc muốn thông báo.”

Lâm Dư hệt như một cậu học sinh đột nhiên bị giáo viên kêu lên bảng làm bài, trừng to hơi mắt có chút sợ sệt. Tiêu Trạch dùng ánh mắt khẳng định cùng ý cười khó nhận ra nhìn cậy, cậu đột nhiên hiểu ra, là anh muốn cậu chính miệng nói cho mọi người biết chuyện vào thôn.

Cho mọi người biết đó là công lao của cậu.

Anh Ba vắt cái vớ đang ướt đi tới: “Chuyện gì thế? Em trai, có khó khăn gì thì cứ nói với anh, lần đầu tiên tới đây sẽ không để em chịu oan ức gì đâu.”

“Không có không có.” Lâm Dư nhanh chóng phủ định, tiếp theo mở miệng nói rằng, “Trong thôn này có một vị đại sư Hướng, các thôn dân rất nghe lời ông ta, buổi sáng em có đi tìm ông ta, em đã nói chuyện xong xuôi rồi, đội khảo sát chúng ta có thể vào thôn.”

Các đội viên vui mừng xác nhận lại: “Thật hả?! Là do em đi nói chuyện sao?”

Lâm Dư sờ mặt cười ngây ngô, cảm thấy có chút ngại ngại.

“Lâm tiểu đệ em thật là lợi hại đó!” Đội phó cầm xẻng múc cơm, cháo cũng vừa nấu được một nửa, “Bọn anh cũng đánh nhau với đám người đó, không thể nghĩ tới em chỉ cần ra tay một cái liền có thể giải quyết mọi chuyện! Đúng rồi, vị đại sư kia là người như thế nào?”

Tiêu Trạch thay Lâm Dư trả lời: “Sau này rồi nói thêm, cháo có phải bị khét hay không? Mọi người ăn xong nhanh chóng dọn dẹp, buổi chiều chúng ta thu xếp vào thôi, mấy ngày tiếp theo làm nhiệm vụ.”

Cuối cùng thì cục đá đè trong lòng mọi người cũng biến đi, mọi người vui mừng hân hoan đi chuẩn bị cơm trưa. Thật ra là bọn họ ở một ngày trong rừng khá là hao tổn, mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, thế nhưng cũng sẽ có một ngày hết lương thực, mà các loại tư nguyên một khi hao tổn phải đi mấy trăm km ra ngoài thị trấn bổ sung, vừa phiền vừa làm mất nhiều thời gian.

Lâm Dư cũng không cảm nhận được bản thân đã lập công bao lớn, cậu đơn giản chỉ là muốn giúp Tiêu Trạch, nhưng dĩ nhiên cũng muốn những người đồng nghiệp khác cậu không phải là một người gây cản trở, mà là người có dụng. Nhưng chút tâm tư này cũng vì nghĩ cho Tiêu Trạch, bởi vì dù sao thì Tiêu Trạch cũng là người lợi dụng chức quyền dẫn cậu đến đây, mà chuyến này vốn không có quy củ.

Ban nãy cậu mới gặm ngỗng quay nên giờ vẫn còn chưa đói,  liền xung phong xắn tay áo đi qua bờ sông rửa mấy quả dại cho mọi người. Trời lạnh nên nước dưới sông cũng lạnh theo, mười ngón tay đau buốt bấu chặt vào nhau, anh Ba phơi đôi vớ xong quay lại liền nói:”Em trai, em đừng làm, để anh làm cho.”

Lâm Dư đã rửa được mấy quả: “Không sao, em cũng không có sợ lạnh. Anh Ba, anh nếm thử xem có ngọt hay không?”

“Được, để anh nếm thử xem.” Anh Ba gặm một cái, sau đó nhe răng trợn mắt kêu than cứ như ăn trúng trái sơn tra. “Đệt mẹ, hệt như trái sơn tra, chua tới mức mém nữa liệt nửa người, giờ quai hàm không còn chút sức lực nào luôn.”

Lâm Dư cảm thấy anh Ba khá ư là vui tính, vì vậy ngây ngô cười: “Thế em có cần rửa nữa không?”

Anh Ba như sắp tàn:”Rửa chớ, rửa xong phải đứa bọn họ ăn, cho bọn họ hưng phấn tinh thần một chút.”

Lâm Dư rửa hết một sọt nhỏ, hai cái tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, từ chỗ đầu ngón tay đến móng tay như bị dùng cực hình tra tấn. Cậu cùng anh ba trở về doanh trướng, trên bàn cơm đã bày xong mấy hộp đồ hộp cùng mấy món ăn chín, quả đúng là cháo có hơi khét, Tiêu Trạch vẫn còn đang làm cơm chiên, nhưng không có trứng gà, chỉ có chút rau dại cùng jambon.

Lâm Dư không đói bụng, nên đặt quả dại được rửa sạch lên bàn rồi rời đi. Buổi sáng thức dậy hơi sớm, vì thế nhân lúc mọi người ăn cơm có thể tranh thủ về lều ngủ một giấc, thế nhưng còn chưa đi đến lều đã nghe thấy tiếng đội phó bị chua đến e răng mắng chửi người, còn có dính chút tiếng cười trên sự đau khổ người khác của anh Ba.

Cậu đi vào trong lều nằm, lười chui vào túi ngủ nên chỉ lấy áo khoác lông của Tiêu Trạch che kín lên. Tiếp theo liền lấy điện thoại ra định cài chuông báo thức thì nhìn thấy tín hiệu bắt đầu yếu đi, cho nên không thể bỏ qua lúc này.

Có vẻ như không đủ để gọi điện thoại, lâm Dư liền soạn một tin nhắn dài dòng lầm bầm đủ thứ: “Bà ơi, con là Lâm Dư đây, con và anh con đang ở trên vùng núi Dĩnh Sơn. Hiện tại bọn con rất khỏe, thôn dân ở đây rất nhiệt tình nên bà không cần lo lắng cho bọn con đâu. Ở bên chỗ bà có ấm hơn chút nào chưa ạ? Bà nhớ giữ ấm nha, con và anh đều rất nhớ bà.”

Sau khi cậu gửi cho bà Mạnh liền nhận được một tin trả lời, khi mở ra xem là tin Tào An Kỳ nhắn vài ngày trước. Trong tin nhắn viết: Sao hiệu sách không mở cửa thế? Cậu đi đâu rồi?”

Lâm Dư trả lời: Tôi và anh tôi đang đi khảo sát ở phía nam, tôi còn mang theo tài liệu học tập cậu đưa nữa đó, lúc không ngủ được liền lấy nó ra xem, cơ mà tôi vẫn ngủ ngon lắm luôn.”

Tào An Kỳ trả lời với tốc độ siêu nhanh: Tôi còn tưởng sẽ mất liên lạc luôn với cậu rồi chớ! Vì cậu mà hôm nào tôi lên lớp cũng như người mất hồn… Không có gì là được, cứ hưởng tuần trăng mật với ông chủ đi, khi nào về thì gọi, tôi cũng nhớ Tiểu Minh rồi!”

“Hưởng tuần trăng mật gì chứ…” Lâm Dư tự nhiên lầm bầm, trong lúc này tín hiệu là thứ vô cùng quý giá cho nên cậu không định trò chuyện tiếp với Tào An Kỳ. Vẫn chưa nhắn tin cho anh xinh đẹp, cho nên cậu bắt đầu nhắn cái tin thứ ba: Anh xinh đẹp, em nhớ anh quá. Đào Uyên Minh, Tiêu Danh Viễn, Mạnh Tiểu Tuệ, Lão Bạch, Tiểu Hắc và Garfield sao rồi, không có quậy anh chứ?

Tiêu Nghiêu cũng trả lời lại rất nhanh: Mẹ nó cưng là thứ vô tình! Nhắn gần bốn chục chữ chỉ có bảy chữ cho anh, sao em không thử hỏi anh xem anh đang như thế nào đi?

Lâm Dư sợ hãi, lập tức bổ sung: Anh xinh đẹp em sai rồi, mùa đông khô hanh anh nhớ đắp mặt nạ, đi xe hở mui coi chừng cảm mạo, sờ sờ.

(*) cái cụm “sờ sờ” này có xuất hiện ở chương mười mấy (?), để mình nhắc lại cho ai quên, tiêu Nghiêu nhắn một tin có chữ “Moa moa 么么” thế nhưng lâm Dư không hiểu từ này cứ nghĩ anh viết sai, đáng lẽ viết “Sờ sờ 摸摸” mới đúng, cho nên sau khi sửa thì cũng bắt đầu học theo, chắc tưởng từ này thể hiện tình cảm.

Cái móng tay Tiêu Nghiêu đổ tiền vào đánh chữ khá nhanh, chưa được nửa phút liền trả lời: Em muốn sờ chỗ nào? Em có biết em sờ anh xong sẽ thế nào không? Là anh em chặt tay em, hay là thiến anh hả? Đầu đất, phải ghi là “Moa moa”.

Lâm Dư cũng không biết “Moa moa” này có ý gì,  mà thôi thây kệ nó đi, anh xinh đẹp nói cái gì thì chính là cái đó. Cậu trò chuyện vài câu cùng Tiêu Nghiêu, cuối cùng vẫn bị kỹ thuật mặt dày cao siêu của Tiêu Nghiêu trêu chọc, chịu thiệt ghê luôn.

Cuối cùng Tiêu Nghiêu nhắn tiếp một tin: Em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, chốn rừng hoang núi sâu này công tác rất khổ, ở đây có thể mài giữa ý chí của em, nếu Tiêu Trạch có ý đồ bất chính em nhất định phải liều chết chống lại, làm một tiểu thụ thật yêu kiều, không nên làm bậy trong lúc không có đồ để ăn không có giường lớn để ngủ nghe chưa!

Lâm Dư kích động nhắn trả lời: Em nhớ rồi! Nhất định phải ngủ phòng tổng thống!

Kế hoặc làm một giấc cũng sớm bay đi, lúc trò chuyện xong cậu vẫn còn dồi dào phấn khởi. Tiêu Trạch ăn cơm xong liền quay về, vừa xốc mành lên liền thấy Lâm Dư đang ngồi thẳng cẳng, hai mắt sáng láng, gò má trắng trẻo lộ ra chút hồng hồng, khóe miệng hận không thể cong đến độ vặn ra hai cái má lúm đồng tiền.



“Đang đắc ý gì đó?”

“Anh, em phải ngủ phòng tổng thống.”

Tiêu Trạch không hiểu chuyện gì: “Điên khùng gì đó, ăn trái cây đi.”

Lâm Dư nhìn mớ quả dại trước mặt, lòng thầm nói người này đúng là yêu mình chả đủ gì cả, chu đến độ tiếng kêu đồng nghiệp ang xa hai mét, mà giờ còn làm bộ như không có gì bưng đến cho cậu ăn nữa.

Cậu lắc đầu một cái: “Anh tự ăn đi, bổ sung thêm vitamin.”

Tiêu Trạch nghe xong nhét quả dại vào miệng cậu: “Ăn thịt quay nhiều như vậy, giờ ăn chút quả dại trôi bớt dầu mỡ đi, cấm nói nhiều.”

Người như cậu ấy, chính là giàu sang cũng không cám dỗ được, mà nghèo hèn cũng chẳng thể di dời, thế nhưng trước mặt Tiêu Trạch quyền thế chỉ có thể ra vẻ khuất phục, Lâm Dư nhận lấy, quyết định cắn thử một cái. Cắn hai cái xong, đúng là rất ngọt, không chua chút nào cả.

Cậu giật mình nói: “Vận khí của em tốt ghê á!”

Tiêu Trạch không thèm để ý tới cậu mà bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau khi chia thu nhập theo lều xong, chờ mọi người chuẩn bị xong liền có thể đi vào thôn. Lúc này Lâm Dư thích y nhai quả dại, lúc ăn được phân nữa bỗng phát hiện mất một miếng. Lúc này cậu mới hiểu, thì ra là Tiêu Trạch đã sớm thử qua rồi chọn một quả không chua đem cho cậu.

Cậu nuốt quả dại xuống: “Anh nè, thôi em không ngủ phòng tổng thống cũng được.”

Cuối cùng thi đội khảo sát cũng có thể hùng dũng tiến vào thôn trong núi Dĩnh Sơn, còn đường người dân nghênh tiếp ở con hẻm, hy vọng bọn họ có thể bỏ qua chuyện đánh nhau hôm kia. Tiêu Trạch xuống xe lấy ra mấy điếu thuốc mời họ, lần trước anh cũng đánh người ta đổ máu rồi, nếu như mọi chuyện đã giải quyết xong, thì dù gì anh cũng phải bày tỏ chút thái độ chứ.

Phạm Hòa Bình bắt tay với anh nói: “Chúng ta đã thương lượng và thu xếp các gia đình cho mọi người ở xong xuôi, lúc sau cần tìm người dẫn đường cứ việc nói, tôi sẽ tìm cho.”

“Cảm ơn, làm phiền các anh rồi.” Tiêu Trạch nói, “Trước hết thì chúng tôi sẽ trả tiền thuê và tiền cơm cho bà con, sau đó chờ đến lúc rời khỏi sẽ tính trọn một lần, nếu thiếu chúng tôi trả thêm, còn dư không cần trả lại.”

“Trời ạ! Khách sáo làm gì!” Phạm Hòa Bình kẹp tẩu thuốc lá, “Em trai đại sư Hướng ở trong đội khảo sát các anh, vậy thì chúng tôi tất nhiên phải chiêu đãi rồi, nơi này của chúng tôi đòi tiền có lợi ích gì đâu, cũng đâu có xài đến!”

Tiêu Trạch nói: “Tiền nhất định phải đưa, không chừng ngày nào đó quốc gia sửa đường, chỗ này sẽ nhanh chóng phát triển thôi!”

Các thôn dân nào có ai nghĩ xa như vậy, chỉ có thể nghĩ bữa cơm hôm nay ăn cái gì hay cuộc sống trước mắt mà thôi. Đội khảo sát đi vào thôn dựng lều, coi như là làm một căn cứ để nghiên cứu, còn ăn cơm hay đi ngủ thì vào trong nhà người dân, hơn nữa ở đây còn có nước nóng để tắm rửa.

Tất cả cuối cùng cũng được dàn xếp xong xuôi, mọi người ở cũng không xa nhau mấy, đứng ở trong sân liền có thể nhìn thấy nhau, Tiêu Trạch xành hành lý vào nhà Phạm Hòa Bình, người lãnh đạo ở nhà của lãnh đạo, chuyện này đúng là quá thích hợp. Lâm Dư đi theo cùng vào nhà liền bị Phạm Hòa Bình cản lại, Phạm Hòa Bình có chút ngại: “Vợ tôi mất nên nhà ở hơi lung tung, chú em đừng vào!”

Lâm Dư cười cười: “Sợ gì chứ, để tôi giúp anh dọn dẹp.”

“Không được!” Phạm Hòa Bình kích động từ chối, “Cậu là huynh đệ với đại sư Hướng, cũng là ân nhân của chúng tôi, sao tôi có thể để cậu ở nơi như thế này. Buổi tối sau khi sau khi uống rượu giải hòa xong, thì tôi dẫn cậu về chỗ đại sư Hướng ở.”

Lâm Dư vội vã xua tay, rồi nhảy thẳng vào trong nhà, càng ngày cậu càng hiếu kỳ lai lịch của người tên Hướng Vị Vân kia, rốt cuộc là ông ta có ơn gì, mà khiến các thôn dân nơi đây xem ông hệt như vua một cõi như vậy.

Tiêu Trạch đã dọn giường xong, ga trải, áo gối cùng chăn bông đều là của anh tự mang theo. Lâm Dư nhìn xong bỗng nhiên có chút nhớ nhà. Còn Phạm Hòa Bình vẫn chưa có tuyệt vọng, nắm lấy cánh tay Lâm Dư nhỏ giọng nói: “Không được, nếu tôi không chiêu đãi cậu tốt, thì sẽ bị đại sư Hướng sẽ trách tội mất!”

Lâm Dư hỏi ngược lại: “Nhưng chỗ ông ấy còn đơn sơ hơn nơi này, chỗ này của anh có nhiều đồ dùng hơn mà..”

“Không giống nhau…” Giọng Phạm Hòa Bình càng nhỏ hơn, “Đại sư Hướng là hoàng thân quốc thích, cho dù ở nơi đơn sơ cũng không thể so sánh với chỗ trong thôn này của chúng tôi…”

Hoàng thân quốc thích? Nhưng Lâm Dư vốn đâu có tính được cái này.

Tiêu Trạch nói thẳng: “Anh Hòa Bình, đừng khuyên nữa, cậu ấy sẽ ngủ với tôi, có chuyện gì tôi sẽ nói chuyện với đại sư Hướng, anh không cần lo.”

Phạm Hòa Bình nhìn ra Tiêu Trạch nói một sẽ không nói  hai, đành phải thôi, thế nhưng mặt mặt lại ủ rũ suốt một buổi trưa.

Hình như có chút mâu thuẫn gì đó ở đây, một người dân ở cái vùng rừng thiêng nước độc này nói ra câu đó cũng không phải không có lý, thế nhưng cảm giác tồn tại của người dân ở đây khá cao, giống như trước khi xóa bỏ hiềm khích, có chết cũng không muốn người khác đi vào, nhưng sau khi mọi chuyện qua đi thì lại biết được người dân Dĩnh Sơn nơi đây còn rất nhiệt tình hiếu khách nữa là. Cơ mà, nguyên nhân chắc là vì Hướng Vị Vân.

Đến khi trời ngả tối, thì cũng là lúc đội khảo sát đã thu xếp xong xuôi, bọn họ đang định làm một trận rượu coi như hòa giải với thôn dân, cũng như là ăn chung một bữa cơm với mọi người. Tiêu Trạch đã tìm xong người dẫn đường giúp mình, hiện tại thì anh đang bàn bạc giá cả với người ta, vào lúc này giữa sân đã bắt đầu nâng nồi sắt, củi lửa chồng lên nhau nằm ở phía dưới đốt lên ngọn lửa rừng rực.

“Mở tiệc lớn ghê.”

“Tiệc hòa giải mà, hiếm khi thấy đại sư Hướng xuống núi, chúng ta làm lửa trại mở hội đi!”

Sau khi Tiêu Trạch xác nhận xong việc hợp tác với người thôn dân tên Tiểu Điền, liền ngồi xuống chờ khai tiệc. Cái vị trí bên cạnh của anh để trống, không biết nhóc trứng bịp bợm kia lại long nhong đi đâu nữa rồi, mới vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái người Hướng Vị Vân mới xuống núi kia, thì ra là Lâm Dư đang ngồi ở cạnh ông ta.

Anh Ba lại gần: “Đội trưởng Tiêu, cái tên đại sư Hướng này có lai lịch như thế nào?”

“Cũng chả rõ, cứ thần thần bí bí.” Tiêu Trạch vớt đậu phộng ra, “Ở cái nhà nát, còn nói là cuộc sống thường ngày đều nhờ thôn dân tiếp tế cho, nhưng lại là ân nhân của họ, cũng khá là mơ hồ.”

“Hahah, chắc là nói linh tinh rồi.” Anh Ba tỏ ra thạo nghề mà thầm nói “Anh xem cái áo khoác da ông ta đang mặc kia, là bản giới hạn năm ngoái đó, khi ấy chúng ta đang ở Đại Biệt Sơn, cho nên tôi không có mua được.”

Tiêu Trạch biết anh Ba chính là một cây hàng hiệu,ngay cả tăm xỉa răng cũng hận không thể dùng Louis Vuitton, cho nên rất tin tưởng ánh mắt đối phương. Càng lúc anh càng lấy làm lạ, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào, có tiền như vậy tại sao lại làm ổ ở chỗ này chứ?

Thế nhưng Tiêu Trạch cảm nhận được đây chưa phải là mấu chốt quan trọng.

Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi, có thể quấn bạc triệu ở eo cũng đã có khác biệt cấp bậc với mọi người rồi, người này chắc hẳn đã từng trải qua sóng gió cũng như gặp không ít kẻ xấu, nếu không thân thiết gì thì hẳn sẽ nói chuyện một trời một vực, mãi mãi không thể đoán ra lòng dạ ông ta.

Vậy người này vì cớ gì cứ lôi kéo tỏ ra thân thiết với Lâm Dư? Bởi vì Lâm Dư biết xem bói sao?

Tiêu Trạch ngồi gỡ một đống vỏ đậu phộng, ánh mắt vẫn xoay quay bốn phía chỗ Lâm Dư. Ở ngay cái nơi rộng như thế này ngoại trừ phụ nữ và trẻ con, còn có già, trẻ, muôn hình muôn vẻ. Thế nhưng mà có trời đất làm chứng, đều không có ai đáng yêu bằng trứng bịp bợm nhà anh.

“Đội trưởng Tiêu, làm một chung?”

Tiêu Trạch cũng hoàn hồn, bưng chung rượu lên cạn cùng anh Ba, đồng thời cũng bớt bớt suy nghĩ vẩn vơ lại. Lúc anh ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt Lâm Dư, cách ngọn lửa trại đang cháy rực kia, cậu nở một nụ cười nhìn anh, nụ cười ấy như chứa cả vũ trụ mênh mông rộng lớn.

Trong lúc hoảng hốt, hình như Lâm Dư nhìn thấy được Tiêu Trạch cũng nở nụ cười với mình, dẫu cho nụ cười kia rất nhạt, nếu không nhìn thật kỹ e là sẽ không thấy được. Cậu rời khỏi vòng vây thôn dân, sau đó bưng cái chén nóng hổi chạy trở về vị trí của chính mình.

“Anh ơi, anh ăn mì đi.” Cậu nghiêng mình ngồi xuống rồi nhìn về phía đối phương, “Em đi nói cảm ơn đại sư Hướng, cái nồi cũng nằm ở bên đó,nên em chỉ muốn đợi múc xong một chén mới chạy về.”

Tiêu Trạch lát nữa cũng chuẩn bị cùng khảo sát đội đi kính rượu nói cám ơn, bèn hỏi: “Ông ta nói cái gì với em?”

“Ừm… Phong thuỷ.” Lâm Dư trả lời, “Ông ấy bảo em xem bói cho mọi người, mỗi lần xem đúng sẽ tặng cho em một món quà, em cũng tích lũy được mười mấy phần rồi á. Anh thử nói xem, vị đại sư Hướng sẽ tặng cái gì cho em nhỉ?.”

Tiêu Trạch không lên tiếp đáp trả, nghi ngờ không biết cái người đại sư này đến cùng là muốn làm gì, hết dụ dỗ con người ta đoán mệnh, còn chơi trò tính đúng tặng quà, diễn trò theo đuổi hay gì? Anh và Lâm Dư thay phiên nhau ăn, lúc ăn xong anh lau sạch miệng cho Lâm Dư rồi dặn dò: “Ở cùng anh, đừng chạy lung tung nữa.”

Sau đó đội khảo sát đội cũng uống một trận rất vui vẻ cùng mọi người trong thôn, Hướng Vị Vân bị từng tốp một kính rượu khiến ông đã lăn ra say mèm, sau đó cứ như ngồi kiệu tám người khiêng về gian nhà nhỏ trong núi. Lâm Dư còn định hỏi một chút những chuyện đối phương từng trải qua, giờ cũng chỉ có thể coi như thôi.

Cơm nước no nê xong thì mọi người bắt đầu tản ra ai về nhà nấy mà nghỉ ngơi, Phạm Hòa Bình nấu hai nồi nước sôi cho Tiêu Trạch và Lâm Dư tắm rửa, gã cứ nơm nớp lo dợ làm mất thời gian của người ta. Tiêu Trạch cảm thấy có chút không tiện nên nói: “Để chúng tôi làm được rồi, anh mau nghỉ ngơi đi.”



Phạm Hòa Bình cười cười: “Dù gì cũng đã đưa tiền, tôi mà không cố gắng làm có hơi kỳ đi.”

Khí trời ở chỗ này lạnh ơi là lạnh, chỉ cần cởi áo khoác ra thôi đã cóng đến thấu xương gan, thế nhưng Lâm Dư đã không tắm mấy ngày rồi, nên giờ có lạnh cỡ nào cũng phải đi. Cậu cởi áo khoác lông cùng áo sơ mi, cả người run cầm cập:”Anh có thấy em hôi không?”

Tiêu Trạch cũng đã cởi gần như xong, ném quần áo dơ sang một bên, nói: “Trứng thúi, mau vào thùng đi.”

Cái thùng gỗ to kia chứa một người thì không thành vấn đề, thế nhưng hai người vào thì không được rộng cho lắm, thế nhưng ráng chen chúc nhau vẫn được trang hai cái liền không rộng lắm, thế nhưng chen chúc miễn cưỡng cũng được. Chờ đến khi thân thể ngâm vào trong nước nóng, Lâm Dư mới than một tiếng rồi nín thở chìm xuống dưới, sau đó ngoi lên mặt núi thoa dầu gội đầu.

Hơi nóng bốc lên tràn ngập phòng, cậu cọ cọ lên lồng ngực Tiêu Trạch, dần dần không thấy lạnh nữa.”Anh, mỗi ngày em đều muốn đi tắm đó.” Lúc cậu ngủ công viên mỗi ngày đều tắm rửa nữa kìa, vô cùng có vệ sinh luôn, “Nhưng mà phiền phức muốn chết.”

Tiêu Trạch cầm muôi tưới nước cho bạn nhỏ Lâm Dư: “Nhớ tự múc nước đốn củi, rồi tự mình náu, đừng làm phiền người ta.”

“Vậy ngày mai em lại tắm.” Lâm Dư vén mớ tóc lên, lộ ra cái trán trơn bóng. Lúc này đã không còn thấy lạnh nữa, nên cả người bắt đầu bướng lên, cậu cúi sát lại gần anh hỏi “Anh hôn em cái đi.”

Tiêu Trạch đẩy cậu: “Nước không, hôn gì mà hôn.”

“Vậy tắm xong rồi hôn, em nhớ anh quá đi.” Lâm Dư xoay qua chỗ khác nằm gọn trong lòng Tiêu Trạch, sau đó kéo tay đối phương, giúp đối phương chà bọt.

Nhiệt độ nước từ từ hạ thấp,luc cả hai tắm xong định đi ra liền cảm thấy lạnh tới mức chỉ muốn chui vào lại. Hai hàm răng trên dưới của Lâm Dư va cầm cập vào nhau, khi lau khô cả người như sắp đóng băng đến nơi.

Cậu tròng lên áo ngủ chui vào chăn xong, cảm động muốn khóc: “Tiên sư nó, em yêu người nào phát minh ra thảm ghê…”

Tiêu Trạch dọn dẹp phòng, lau sàn nhà xong mới tắt đèn lên giường. Nằm ở trong chăn cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu, ngoại trừ nhiệt năng của thảm điện, còn có hơi nóng tỏa ra từ người Lâm Dư. Anh chả cần biết người ta có chịu hay không mà cứ kéo thẳng đối phương vào trong lòng mình.

Lâm Dư bị cái thân cao to lạnh ngắt này ôm, cho nên không chịu được mà run cả người. Cậu bèn cởi ba cái nút áo ngủ, sau đó lọ mọ tìm tay Tiêu Trạch:”Anh, anh luồn vào đi, em sưởi ấm cho anh.”

Cả căn phòng chỉ còn chiếc đèn giường là sáng đèn, TIêu Trạch đè Lâm Dư xuống dưới thân mình: “Sao, không muốn anh hôn em nữa à.”

Lâm Dư nhấc cằm: “Nãy là trán, giờ hôn miệng.”

Dưới lưng cậu là thảm điện, còn ở trên là Tiêu Trạch đang từ từ ấm lên, bây giờ đã không còn chút lạnh lẽo gì nữa, chỉ còn lại luồn hơi nóng đang rung động. Cậu ngẩng cái cằm bị nắm lên, sau đó xấu hổ nhắm chặt mắt lại.

“Lâm Dư?”

Lâm Dư mở mắt ra: “Hình như có ai đó gọi em.”

“Lâm Dư?”

“Thật sự có người gọi em kìa.” Cậu nhìn về phía cửa sổ, có chút sợ sệt, “Âm thanh kia có vẻ truyền từ ngoài cửa sổ vào.”

Tiêu Trạch không nghe thấy tiếng động gì, nhưng anh biết Lâm Du có thiên phú dọ bẩm nên không thể nào lại ngồi yên một chỗ được. Anh đi xuống giường thử mở cửa sổ, bên ngoài là mảnh sân tối tăm, ngoại trừ gió lạnh thì không có cái gì khác.

Tiêu Trạch đóng cửa sổ xoay người, liền thấy Lâm Dư đã ngồi dậy.

Lâm Dư nhìn không khí bên giường: “Anh Lập Xuân, sao anh lại tới đây?”

Cậu vừa nói xong liền che miệng lại, lúc Lập Xuân  ra đi là vào mùa đông, hiện tại cũng đã đến mùa đông, cậu nhớ hồn ma quỷ chỉ có thể ở trên chốn nhân gian khoảng một năm, cho nên Lập Xuân tới là vì…

Lập Xuân vẫn vui cười như lúc trước: “Tôi đến chào cậu một tiếng.”

Tiêu Trạch không nhìn thấy, liền ngồi ở mép giường ôm Lâm Dư. Lập Xuân nói một chút về tình hình gần đây của mình, y nói bản thân đã không còn tiếc nuối gì nữa, y còn bày tỏ thêm rằng bản thân lại không nghĩ tới chết rồi vẫn còn có thể quen được người bạn Lâm Dư này, cho nên muốn gặp lại cậu trước khi mình biến mất.

Lâm Dư rất ghét cảnh chia xa, thế nhưng cho dù không muốn cỡ nào, cậu vẫn muốn Lập Xuân đi thật vui vẻ.

“Đúng rồi, từ khi cậu xem phong thủy cho anh tôi, anh ấy nhanh được thăng chức, tiền thưởng cũng tăng nhiều.” Lập Xuân vẫn duy trì nụ cười, “Anh ấy còn có bạn gái, làm cho mẹ tôi và tôi đều rất vui.”

Đêm đã khuya, cho nên Lập Xuân và Lâm Dư cũng không qua bi lụy khi đối mặt với việc sinh ly tử biệt, cũng không có chút tiếc nuối nào khi phải âm dương mãi mãi cách xa nhau, bọn họ chỉ nói đến những chuyện phiếm chuyện tốt về việc trong nhà.

Trước khi Lập Xuân đi có nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, nãy tôi vào thôn có một đám người ở trên đường hỏi tôi về chuyện cõi đi về. Sau khi tôi nói xong, có vẻ như bọn họ rất giận.”

Lâm Dư nghĩ thầm có chuyện lớn không ổn thật rồi, ấy thế mà lúc này lại lòi ra chuyện cậu lừa đám quỷ kia về cái chuyện đầu thai.

Nhưng mà Lập Xuân vẫn còn chưa nói hết: “Bọn họ đang ở trong sân, nói muốn tìm cậu tính sổ gì đó…”

Lập Xuân cuối cùng cũng nói câu tạm biệt với Lâm Dư rồi đi khỏi. Lâm Dư tiễn y vẫn chưa dứt ra khỏi sự đau khổ, liền bị đám cụ ông bác gái tràn vào làm cho sợ hết hồn.

“Cậu dám giả thần giả quỷ!”

“Giúp chúng tôi đầu thai mẹ gì, toàn là lừa người!”

“Đừng cho là bọn tôi không làm gì được cậu, chúng tôi sẽ đi báo mộng cho xem!”

Lâm Dư che lỗ tai nhìn về phía xung quanh giường, sau đó chạy ra trốn sau lưng Tiêu Trạch. Người bình thường Tiêu Trạch đang trải qua cuộc sống hạnh phúc, không nhìn thấy cũng không nghe thẳng, chỉ biết nói thẳng: “Tắt đèn, nằm xuống ngủ.”

Lâm Dư ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt trắng bệnh của đám cụ ông bác gái lộ ra dưới đều, mọi người cứ nhao nhao chen nhau quanh giường, làm thành một bức tường quỷ!

“Anh, những con quỷ kia tới tìm em để tính sổ kìa…” Cậu sợ đến độ muốn khóc, chui vào góc giường mân mê góc áo của mình, “Thôi em vẫn nên tìm đại ca Hướng, em thấy chỉ có ổng mới bảo vệ được em…”

Tiêu Trạch đè tay cậu lại: “Trong phòng này có quỷ sao?”

Viền mắt Lâm Dư đỏ bừng: “Xung quanh giường luôn.”

Tiêu Trạch hít sâu một hơi, rồi khoác lên cái áo lông dựa vào tường. Tiếp theo anh liền kéo Lâm Dư qua, đặt cậu nằm gọn trong lồng ngực mình,  sau đó cúi đầu hôn lên phiến môi mỏng đang run vì sợ của cậu.

Bầy quỷ hút vào một ngụm Long Dương!(*)

(*) chính là chỉ đồng tính.

Lâm Dư vòng tay qua eo Tiêu Trạch, hôn xong liền vùi mặt chôn vào hõm cổ anh. Người đàn ông sắp qua ba mươi này ra chiêu khống chế địch đúng là quá trâu bò, cậu chả dám dòm biểu cảm của đám cụ ông bác gái kia, sợ làm bọn họ hoảng mà đội mồ sống lại.

Lúc này Tiêu Trạch mới xoa xoa đầu cậu lên tiếng: “Cứ ngủ đi, để anh xem ai dám động vào em.”

Bầy quỷ cũng sợ chết khiếp, không dám không dám đâu mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Đường Thối Lui

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook