Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 41

Độc Độc

03/10/2016

“She walks in beauty, like the night

Sand starry skies;

And all that’s best of dark and bright

And her eyes……”

Sáng sớm, những chú chim ríu ra ríu rít ngoài cửa sổ, ánh mặt trời êm dịu rọi xuyên qua khung cửa sổ, những hạt bụi li ti trong ánh nắng cũng hiện ra vẻ đẹp của riêng mình. Liên Hoan Hoan vẫn còn buồn ngủ thò đầu ra, chỉ thấy cô út đang chải đầu, thích chí ngâm thơ theo nền nhạc piano du dương.

Tiêu Tiêu thấy cô ấy đã dậy, ngón trỏ chỉ chỉ lên cổ tay ý nói đã đến giờ rồi, miệng tiếp tục ngâm nga bài thơ êm tai, soi gương lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Liên Hoan Hoan ngã đầu xuống giường, nghe cô ngâm xong bài thơ, mới lười biếng nói: “Tiểu Lục Tử, hôm nay tâm trạng của cậu không tệ nha.”

“Phải đó.” Ngâm thơ xong lại ngâm nga ca hát, Tiêu Tiêu cài nút cuối cùng trên cổ áo của chiếc áo không tay, nhìn gương soi trái soi phải, nhìn mái tóc khó có khi được xõa xuống, “Cậu cũng mau dậy đi, con sâu lười, mặt trời sắp rọi đến mông rồi đó.”

“Người ta không muốn dậy……” Liên Hoan Hoan rầm rì hai tiếng.

“Đừng lười biếng nữa, chút nữa là trễ đó.” Tiêu Tiêu xách túi lên, nhìn lại trên bàn kiểm tra xem có bỏ sót thứ gì không, “Mình đi đây, đừng ngủ nữa!”

Liên Hoan Hoan nửa sống nửa chết đáp lại cô một tiếng, đợi Tiêu Tiêu ra khỏi cửa, cô ta nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ màu vàng nhạt đang treo tấm lịch một hồi lâu, tự lẩm bẩm. “Cậu hạnh phúc thật đấy, Tiếu Tiếu……”

Tiêu Tiêu nhảy xuống bậc thang của kí túc xá, ngâm nga câu hát, gọi điện cho một trong hai cô bạn thân – Đồng Dĩ Dịch, mở đầu liền nói: “Nhất Nhất*, mình ngốc quá!” (Biệt danh thân mật, chữ “dịch” và chữ “nhất” đồng âm.)

Đối phương yên lặng một lúc, “…… Bây giời mới phát hiện có muộn quá không cưng.”

Tiêu Tiêu cười hì hì, nhìn lên bầu trời khó có được một khoảng trong xanh, “Cậu có biết tối hôm kia anh Hiếu Nhiên đề nghị hẹn hò với mình không?”

Đồng Dĩ Dịch không có hứng thú với đàn ông, nên những vấn đề này cô chủ yếu đều làm phiền Tô Vi, nhưng cái gì nên biết thì Đồng Dĩ Dịch đều biết hết. Lúc này Tô Vi chắc chắn còn chưa dậy, Tiêu Tiêu không dám đánh thức cô ấy, nếu không thì thật sự là tội ác khó tha rồi.

“Hả? Gã đàn ông đê tiện đó à?”

“Đừng chỉ vì người ta không thích mình mà nói anh ấy thế chứ.”

Đối phương hừ lạnh, “Vậy cậu muốn thế nào? Anh ta đột nhiên nói thích cậu, có phải cậu động tâm ngay rồi không? Muốn vùi vào lòng mối tình đầu của cậu? Hay là muốn chọn anh cậu ấm đẹp trai?”

“Vậy mới nói, mình ngốc chính là ngốc ở chỗ này đó.” Tiêu Tiêu lắc đầu nói, “Hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, mình cảm thấy đầu cũng muốn nổ tung luôn, tối qua còn liệt kê tên hai người đó ra, muốn làm rõ suy nghĩ trong nội tâm mình. Nhưng viết tới viết lui đầu óc vẫn rối nùi, sau đó mình đột nhiên giác ngộ hẳn ra, vỗ đùi một cái, ôi mẹ ơi, mình ngốc thiệt.”

“……” Đồng Dĩ Dịch không biết xen vào từ đâu.

“Mình chợt nghĩ, chuyện này đáng ra là chuyện bọn họ phải bận tâm chứ, sao mình lại ở đây rối rắm nửa ngày trời? Muốn theo đuổi mình thì theo đuổi đi, ai có thể khiến mình gật đầu thì là bản lĩnh của người đó, mình cần gì phải ngồi phân chia này nọ trong hai ngày nay chứ.”

Đồng Dĩ Dịch nghe hiểu, hơn nữa còn rất tán thưởng đối với kiểu giác ngộ này của cô, “Ừ, thế mới là cô gái tốt của mình. Đàn ông có là gì đâu, chúng ta phải đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay.”

“Đúng rồi, mình đồng ý cho bọn họ theo đuổi đã nể mặt bọn họ lắm rồi.” Tiêu Tiêu bị da mặt dày của mình chọc cười, le lưỡi một cái.

“Đúng vậy, thực sự không được nữa, thì làm hai người cùng một lúc cũng được, làm xong người này tới người kia, nếu không thì NP gì đó cũng được.”

Khẩu bị này cũng nặng quá rồi đấy…… Cảnh tượng tốt đẹp quá, cô có chút không dám tưởng tượng.



“Chỉ là lúc NP cậu phải cẩn thận một chút, đừng để bọn họ chơi với nhau luôn nhé.”

“Phụt ha ha ha ha—”

Hôm nay Tiêu Tiêu thấy Đoạn Mặc Ngôn ở công ty, vẫn vui vẻ không thôi vì cảnh tượng H trong đầu. Không bằng giới thiệu anh cho anh Hiếu Nhiên biết cho rồi, có lẽ bọn họ mới là tình yêu thực sự.

Đoạn Mặc Ngôn dĩ nhiên không biết ý nghĩ vừa gay vừa hủ của cô, chỉ cảm thấy cô bé này hôm nay khá vui vẻ, trông có vẻ như thật sự ném chuyện anh cắn cô ra sau đầu rồi.

Giữa trưa anh thoa thuốc cho cô một lần nữa, đồng thời bảo cô chuẩn bị một chút, đi theo anh đến trụ sở.

Cô thế mà không hề nhăn nhó, nhận lời ngay. Ngược lại Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày, cảm thấy có chút không bình thường. Lúc này Viên Kha đi vào, hình như có chuyện muốn báo cáo, Tiêu Tiêu tự động đi ra ngoài.

Cô không hề biết, chuyện Viên Kha báo cáo chính là chuyện riêng của cô.

“Người bạn mà hôm kia Tiêu Tiêu gặp, là hàng xóm thanh mai trúc mã của cô ấy, là một bác sĩ tâm lý, tên là Tống Hiếu Nhiên.”

“Cái gì?” Động tác cầm khăn ướt lau tay của Đoạn Mặc Ngôn bỗng dừng lại, nheo mắt lại nhìn sang anh ta, “Tên là gì?”

“Tống Hiếu Nhiên, Tống trong triều Tống, Hiếu trong hiếu thảo, Nhiên trong tự nhiên.” Viên Kha thấy vẻ mặt của ông chủ khác thường, không dám chậm trễ, giải thích cặn kẽ.

Viên Kha không biết Tống Hiếu Nhiên, mỗi lần Đoạn Mặc Ngôn đi gặp anh ta, xưa nay đều đi một mình, bên Tống Hiếu Nhiên cũng sẽ tách những người khác ra. Nói cách khác, chuyện Đoạn Mặc Ngôn có bệnh tâm lý, chỉ có hai người, bản thân anh và bác sĩ tâm lý biết mà thôi.

“Đưa đây.” Đoạn Mặc Ngôn ném khăn ướt đi, vươn tay lấy phần tư liệu trong tay Viên Kha. Anh dựa vào phần lưng ghế êm ái, nhìn vào liền thấy tấm ảnh chân dung của Tống Hiếu Nhiên.

Anh mặt không cảm xúc lật tư liệu xem, đây chính là người mà Tiêu Tiêu nói rằng “cô ấy cũng thích hắn, hắn cũng thích cô ấy”? Có lẽ còn là mối tình đầu của cô ấy nữa?

Dấu hôn đó là do Tống Hiếu Nhiên làm ra? Anh ta không biết quan hệ của anh với Tiêu Tiêu? Hay là cố ý để Tiêu Tiêu tiếp cận anh?

Đoạn Mặc Ngôn bảo Viên Kha ra ngoài, xoay chiếc ghế da lớn sang hướng đối diện với phong cảnh bên ngoài, một tay chống đầu, một tay cầm cặp tư liệu gõ cạch cạch vào cạnh ghế.

Sao cố tình lại là Tống Hiếu Nhiên chứ? Trái đất nhỏ đến mức con mẹ nó ba người cũng chia ra không được à?

Đại khái qua khoảng hơn mười phút, Tiêu Tiêu gõ cửa, nói xe đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.

Đoạn Mặc Ngôn đáp lại một tiếng, ném phần tư liệu vào ngăn kéo, đốt một điếu thuốc, cúi đầu cầm di động và chìa khóa trên bàn lên, chợt một con ếch giấy nhảy đến trước mặt anh.

Anh nhướn mày ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Tiêu cười híp mắt hai tay để sau lưng nhìn anh, “Tặng anh đó.”

“Tặng anh?” Đoạn Mặc Ngôn đè cái mông con ếch lại, làm nó nhảy thêm một lần nữa.

“Phải, coi như là quà cám ơn anh khoảng thời gian này đã hướng dẫn em.”

Đoạn Mặc Ngôn như cười như không nhìn cô một cái, “Được thôi, anh nhận, cám ơn.”

Vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến Tiêu Tiêu ngạc nhiên, “Chỉ thế thôi?” Cô còn tưởng đâu anh ít nhất cũng sẽ nói một câu ghét bỏ, ngay cả câu “quà nhẹ tình nghĩa nặng” cô cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.

“Đây chẳng phải ý là quà nhẹ tình nghĩa nặng sao, thế nên anh chấp nhận tình nghĩa của em.” Đoạn Mặc Ngôn nhả một ngụm khói ra, nhìn cô chăm chú, nói như lẽ đương nhiên.



Sao câu nói này nói ra từ miệng của anh, dường như ý nghĩa đã bị thay đổi vậy?

Đoạn Mặc Ngôn đặt con ếch giấy bên cạnh máy tính, “Em tặng anh một con ếch giấy, thì anh tặng em một chiếc máy bay giấy vậy.”

Tiêu Tiêu ngây thơ nghĩ rằng máy bay giấy mà Đoạn Mặc Ngôn nói sẽ rất khác người, nhưng dù sao ít nhất cũng là máy bay làm bằng giấy, ai biết khi cô theo anh đến trụ sở, trông thấy cái gọi là mấy bay giấy thì coi như đã được mở rộng tầm mắt.

“Đây là máy không người lái OVE, vận dụng tạo hình của máy bay giấy, hình dáng và cơ cấu động lực không khí đều được làm từ giấy, dùng sợi cacbon làm giá đỡ, phối hợp với camera điện tử ở phía trước, góc quay xoay tròn 360 độ, hai tên lửa thúc đẩy ở phía sau, có thể giống như mày bay giấy nhờ vào sự thúc đẩy mà bay lên. Đây là kình VR.” (Kính VR: Kính thực tế ảo.)

Tiêu Tiêu cầm một cái máy không người lái tinh xảo, gọn nhẹ, xen kẽ hai màu trắng đen, kìm lòng không được phát ra tiếng khen ngợi, qua một lúc mới nhớ ra phải phiên dịch câu nói của kỹ sư cho Đoạn Mặc Ngôn nghe.

“Em đeo lên thử xem.”

“Em không biết đâu, em sợ làm rớt máy bay.”

“Đừng lo, còn nhiều mà. Anh dạy em.”

Kỹ sư đứng một bên âm thầm phỉ nhổ, tổng giám đốc Đoạn ngài tán gái, nói dối cũng không cần bản nháp nữa, cái này rõ ràng là hàng mẫu có được không hả?

Tiêu Tiêu nghe Đoạn Mặc Ngôn nói, yên tâm đeo kính vào, cảm giác như đeo một cái kính cực nặng vào vậy, cảnh tượng trước mắt không khác nhiều so với lúc nhìn bằng mắt trần. Đoạn Mặc Ngôn bảo kỹ sư đẩy OVE ra, mình thì nắm lấy tay cô đưa máy bay lên.

“Woa—” Xuyên qua kính thực tế ảo, Tiêu Tiêu trông thấy thế giới bầu trời, “Lợi hại quá.”

Đoạn Mặc Ngôn dứt khoát ôm cô từ phía sau, nắm tay cô điều khiển máy bay, Tiêu Tiêu đắm chìm trong sự mới lạ, không hề chú ý đến động tác của anh.

Tốc độ của máy bay rất nhanh, Tiêu Tiêu cười kêu to say máy bay rồi, say máy bay rồi, Đoạn Mặc Ngôn không nhìn máy bay chỉ lo nhìn cô. Bỗng nghe cô kinh hãi “á” một tiếng, cả người chợt đụng vào lồng ngực của anh, anh mới giữ vững cô lại ngẩng đầu lên.

Thì ra là một con chim sẻ bay đến thiếu chút nữa đụng vào máy bay.

“Đừng sợ, chỉ là một con chim mà thôi.” Đoạn Mặc Ngôn nói bên tai cô.

Hơi thở ấm nóng xộc vào màng nhĩ, khiến Tiêu Tiêu vô cớ run nhẹ một cái. Lúc này Tiêu Tiêu mới phát hiện cả người mình đều bị anh ôm vào lòng, lồng ngực vững chắc, cường tráng cách lớp áo mỏng truyền đến hơi nóng, khiến cho tinh thần cô có chút không yên. Nhớ lại lúc trước anh dạy cô đánh golf cũng không khác thế này là bao, nhưng lúc đó cô hoàn toàn không có cảm giác đỏ mặt tim đập nhanh, tại sao bây giờ lại có rồi? Là do tâm trạng thay đổi sao?

“Tổng giám đốc Đoạn, khách đến rồi.” Tổng giám sát trụ sở bước đến nói.

Đoạn Mặc Ngôn đáp lại một tiếng, cũng không vội đi, ở lại cùng chơi máy bay với Tiêu Tiêu thêm một lúc, mới nói: “Anh phải đi gặp hai người, em cứ ở đây chơi đi.”

Sau khi anh dặn dò tổng giám sát trông nom Tiêu Tiêu cho tốt, thì đi cùng đi với Viên Kha.

Tiêu Tiêu thấy hơi lạ, nếu như là khách hàng thì khoảng thời gian gần đây cô cũng đi theo anh gặp qua rồi, sao hôm nay không để cô theo nhỉ? Hơn nữa không chỉ cô không đi, hai kỹ sư của trụ sở cũng không đi nữa.

“Kỹ sư Liễu, các anh không đi à?”

“Bọn tôi đi làm gì, những người đó muốn gặp cố vấn cao cấp – tổng giám đốc Đoạn thôi.” Kỹ sư Liễu cười cười, nhặt OVE ở dưới đất lên.

Cố vấn cao cấp? Tiêu Tiêu nhìn theo hướng Đoạn Mặc Ngôn rời đi, anh nhiều thân phận thật đấy.

Thế là Tiêu Tiêu yên tâm lái máy bay cả một buổi chiều ở trụ sở, nói cho oai chính là điều chỉnh máy móc. Chủ yếu là chơi OVE đến quen thuộc, cảm giác mình tựa như thông qua nó mà biến thành một chú chim tự do bay lượn trên bầu trời vậy.

Lúc Đoạn Mặc Ngôn đi ra, cô vẫn còn đeo kính thực tế ảo, cười rạng rỡ nhìn lên bầu trời, anh đi qua đó đứng trước mặt cô, nghiêng đầu xuống liền hôn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gặp Không Nên Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook