Chương 62
Độc Độc
17/11/2016
Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi một câu, “Lần đầu
tiên gặp nhau, tại sao lại chủ động bắt chuyện với em?”
Trước khi Hạ Dung nói những lời đó, cô nghĩ rằng tất cả đều chỉ là tình cờ thôi. Trùng hợp anh đi tính tiền, tán gẫu với cô; ngày hôm sau trùng hợp gặp nhau lần nữa, sau đó lại chạm mặt ở viện phúc lợi, nhưng bây giờ nghĩ lại, người có tính cách như anh thế này, vô duyên vô cớ sao lại đối xử với một cô gái không quen không biết tốt đến vậy chứ?
Đoạn Mặc Ngôn lại lạnh lùng nói: “Muốn nói chia tay thì đừng có dài dòng như thế, em có chia tay hay không?”
“Vậy anh muốn chia tay không?”
“Không chia tay.” Trả lời một cách giòn giã, dứt khoát. Hơn nữa không phải là muốn hay không muốn, mà chính là không chia tay.
Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào vẻ mặt kiên quyết của anh, thậm chí còn muốn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không lo, cứ thế vùi vào lòng anh làm một con đà điểu hạnh phúc. Thậm chí cô còn có thể tha thứ cho chuyện bất lịch sự của anh hôm nghỉ lễ, chỉ cần nhớ đến những điều tốt đẹp mà anh dành cho cô thôi, nhưng, đó lại là chuyện không hỏi không được.
Cha không yêu cô, cô vẫn có thể sống chung với ông dưới một mái nhà, nhưng Đoạn Mặc Ngôn đùa bỡn cô, thì bọn họ chỉ có một con đường có thể đi.
“Anh không muốn chia tay, vậy thì trả lời câu hỏi của em đi.” Cô nói, “Tại sao lại bắt chuyện với em?”
Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn khẽ động đậy, cúi đầu lấy một điếu thuốc ra, châm lửa. Cô được lắm, Hạ Dung.
“…… Uống hết hai ly rượu, nhàm chán thôi.”
“Phải chăng lúc quen biết với Lôi Tiểu Trúc, cũng là lí do này?”
“Phải thì sao?”
Trái tim của Tiêu Tiêu chợt đập mạnh một cái, “Có phải còn có vô số cô gái cũng dùng lí do này không?”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn sang cô, hàm răng trắng cắn đầu thuốc lá hơi động đậy, tựa như đang nén cơn giận xuống, “Có gì thì nói! Lôi những chuyện không đâu ra làm gì? Phải, anh thích tìm những cô gái trẻ hoạt bát để chơi, bởi vì tâm tư của bọn họ không có nhiều điều rắc rối như thế, nhưng anh chưa từng đụng vào bọn họ.”
“Vậy tại sao đột nhiên lại không để ý đến Tiểu Trúc nữa?” Sau đó lại tìm đến cô? Bây giờ rõ ràng anh đang ở bên cạnh cô, cô còn có thể tin anh trước kia chưa từng “đụng vào” họ sao?
Đoạn Mặc Ngôn không kiên nhẫn nói: “Những chuyện đó không liên quan đến em.”
“Có phải giống như là mua một món đồ chơi vậy, mới đầu còn chơi được lắm, nhưng chơi chán rồi, liền vứt qua một bên không để ý tới nữa?”
Đoạn Mặc Ngôn quay đầu qua, ánh mắt anh nhìn cô chưa bao giờ lạnh lùng đến thế, trong chớp mắt Tiêu Tiêu cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt.
“Phải, thì sao?” Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi nói ra lời vô tình, “Người với người qua lại với nhau chẳng phải đều như thế hay sao? Hợp thì làm bạn bè, không hợp thì không cần liên lạc nữa.”
Tiêu Tiêu không thể tin được, lắc đầu, “Mới không phải như vậy đâu……”
“Tiếu Tiếu, em không giống vậy.” Đoạn Mặc Ngôn nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, cười tự giễu, “Bây giờ em đã sắp bò lên đầu anh rồi, em lo lắng gì chứ, người lo phải là anh kìa.”
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bị vây trong sự âm u lạnh lẽo, lần đầu tiên thấy trong lòng người đàn ông này chất chứa ngọn lửa màu đen khổng lồ đến thế. Sao anh có thể nói một cách thản nhiên như vậy chứ, anh tưởng nói rằng đối với cô có sự khác biệt, thì cô sẽ yên tâm sao? Mỗi một người con gái đều không giống nhau, nhưng phía sau sự không giống nhau đó thì sao, phải chăng bản chất cũng như nhau? Có phải kết cục cũng như nhau hay không?
Cô từ từ kéo tay anh ra.
Đoạn Mặc Ngôn rít một hơi thuốc, cố hết sức nói một cách dịu dàng: “Hỏi xong rồi chứ? Anh còn có việc, em có theo anh đến trụ sở không?
Tiêu Tiêu lắc đầu.
“Được rồi, em đừng nghĩ lung tung nữa, bây giờ em là tổ tông của anh, tối nay anh đến đón em đi ăn cơm.” Anh hôn lên má cô một cái, mở cửa xe ra cho cô.
Tiêu Tiêu ngơ ngác xuống xe, mắt thấy anh đi mất, chợt cảm thấy, thực ra cô không hề hiểu biết gì về Đoạn Mặc Ngôn.
Nhưng cho dù không hiểu biết gì cả, cô vẫn có thể yêu con người này, rốt cuộc tình yêu là gì? Tình cảm là gì, bây giờ lí trí sắp xé tan tình cảm kia lại là gì?
Cô đứng ngẩn ra ở đó một lúc lâu, nhưng lại không biết mình đang nghĩ gì. Đột nhiên một tiếng gọi thân thiết đã kéo mạnh cô về với thực tế , “Đàn chị, chị đứng ở đây làm gì thế!”
Tiêu Tiêu hoàn hồn nhìn sang, vậy mà lại là Hứa Sơ Song. (M: nàng nào không nhớ bạn này thì ghé lại chương 20 nha.)
Cô ta đang mặc t-shirt, quần lửng, nhìn qua có vẻ còn mộc mạc hơn sinh viên đại học bình thường ba phần.
“Đàn chị, chúng ta đã lâu không gặp rồi, cùng một tầng lầu cũng không thể chạm mặt nhau mấy lần.” Hứa Sơ Song cười híp cả mắt níu cánh tay của cô, “Vừa nãy em nhìn thấy một chiếc Aston, đó là xe của Đoạn thiếu hả?”
Kiểu người duy nhất mà Tiêu Tiêu thấy không có thiện cảm chính là dạng tự sa đọa như cô ta, cô không nặng không nhẹ kéo tay của cô ta ra, “Hứa Sơ Song, chúng ta cứ coi như không biết nhau đi.”
“Đừng ngại.” Dường như lăn lộn với đám công tử kia lâu rồi, ngay cả giọng điệu cũng học được mấy phần, Hứa Sơ Song cười nhạt nói, “Đàn chị, chị không thể nặng bên này, nhẹ bên kia nha.”
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu lạnh nhạt, đi về phía kí túc xá, “Cái gì gọi là nặng bên này, nhẹ bên kia?”
“Em thấy chị rất thân thiết với ai kia trong kí túc xá của mấy chị lắm mà, không phải sao? Sao đến em lại không được rồi?”
“Ai kia trong kí túc xá của bọn tôi?” Tiêu Tiêu vừa lên lầu, vừa nhíu mày nhìn cô ta.
“Chị đang đùa em đấy à, ai mà không biết Liên Hoan Hoan chứ.” Trong mắt của Hứa Sơ Song dường như có chút giễu cợt, “Cô ta vẫn luôn đi theo Phó thiếu, còn lợi hại hơn em nhiều ấy chứ.”
Sắc mặt của Tiêu Tiêu thay đổi, “Cô nói cái gì?”
“Đàn chị, Liên Hoan Hoan đi theo Phó Thái Nhiên bao lâu nay rồi, chị cũng không thể nào nói với em là chị không biết chứ?” Hứa Sơ Song nói, “Chị là nữ thần, có thể được Đoạn thiếu yêu thật lòng, cũng phải để ý đến những con tôm tép nhỏ như em chứ, chị đã có thể chăm lo cho Liên Hoan Hoan rồi, cũng không thể trông nom cho em một chút hay sao?”
Những câu nói kế tiếp của Hứa Sơ Song đều tựa như trôi dạt về phương trời xa xôi. Đầu óc của Tiêu Tiêu nổ vang ầm ầm, Hoan Hoan đi theo Phó Thái Nhiên? Cô nhớ lại gương mặt lịch sự chỉ gặp qua vài lần ít ỏi kia, lại xẹt qua vết thương sau lưng của Liên Hoan Hoan, Hoan Hoan nói đó là do bạn trai cũ có sở thích S.M của cô ấy tạo thành, lẽ nào người bạn trai cũ đó chính là Phó Thái Nhiên? Sao lại như thế? Sao bọn họ quen biết nhau được?
Gương mặt của Đoạn Mặc Ngôn lập tức lướt qua trong đầu.
Đoạn Mặc Ngôn có biết chuyện này không? Lần trước lúc cô nói với anh, ngay cả chân mày anh cũng không hề nhíu lại một cái, anh không biết ư? Có thể sao? Có khi nào, Hoan Hoan chính là bị anh đẩy vào biển lửa đó?
Đại não ong ong lên, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy ở trong đầu có một sợi dây bị đứt mất rồi.
Lúc Liên Hoan Hoan về, trong phòng tối đen như mực, cô ta tưởng đâu Tiêu Tiêu ngủ trưa quá giấc, vừa mở đèn, vừa không để ý nói: “Tiếu Tiếu, đã mấy giờ rồi, còn ngủ nữa thì……”
Tiếng nói chợt ngưng bặt, đèn sáng lên, Tiêu Tiêu đang nằm bò trên bàn của mình, không nhúc nhích.
“Tiếu Tiếu, sao cậu lại ngủ trên bàn thế?” Liên Hoan Hoan thoáng giật nảy mình.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô ta lại rất tỉnh táo.
Liên Hoan Hoan nhìn cô, bỗng dưng cảm thấy dường như ánh mắt của cô có chút khác với bình thường. nhưng lại không thể nói ra là khác ở chỗ nào.
“Cậu không ngủ hả?”
Tiêu Tiêu đáp lại một tiếng, vẫn nhìn thẳng vào cô ta.
“Cậu sao vậy?” Liên Hoan Hoan bị nhìn đến mức có chút nổi da gà.
“Không có gì……” Tiêu Tiêu từ từ, từ từ lắc đầu.
“Không có gì thì tốt, sao thế, hôm nay không ra ngoài ăn cơm với tổng giám đốc Đoạn à?” Liên Hoan Hoan đặt chiếc túi xách LV của cô ta lên đầu giường, thuận miệng hỏi.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Đoạn Mặc Ngôn gọi điện đến, Tiêu Tiêu chỉ nhìn một cái, bình tĩnh nhấn tắt.
“Sao không bắt máy?”
Tiêu Tiêu nhếch môi lên, đứng dậy, từ từ đi hai bước, đi đến đầu giường của cô ta, nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách màu anh đào tuyệt đẹp kia, thì thầm nói: “Cái túi xách này đẹp thật đấy.”
“Ôi dào, chẳng phải đã nói với cậu rồi sao? Đồ giả đó, không đến 100 đồng nữa.”
Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào thủ công tinh tế hoàn mỹ kia, còn có chất liệu da đó, rốt cuộc cô kém cỏi thế nào mới tin vào lời nói của cô ta? 100 đồng có thể mua được cái túi xách này ư? E rằng ngay cả sợi dây kéo cũng mua không nổi nữa là.
Liên Hoan Hoan đẩy cái túi xách vào trong, “Cậu sao vậy? Thích thì kêu tổng giám đốc Đoạn mua cho cậu một cái hàng chính hãng đi, để mình xem thử cái túi này thua kém ở đâu!”
Tiêu Tiêu cười, “Nếu như không thua kém chỗ nào hết, thì nên làm sao đây?”
[Xin lỗi, thật xin lỗi]
[Mình chỉ khóc một lần này thôi, đây là sự lựa chọn của mình, bất kể sau này xảy ra chuyện gì đi nữa, mình cũng sẽ không hối hận.]
Những lời Liên Hoan Hoan nói hôm khóc lóc thảm thiết kia vẫn còn văng vẳng bên tai, còn tưởng rằng lời nói của cô ta là nói cho bản thân cô ta nghe, không ngờ tất cả đều là nói cho cô nghe.
Sao mình lại ngu như thế chứ…… Tiêu Tiêu gần như cảm thấy tất cả hi vọng đều biến thành tro bụi
Đoạn Mặc Ngôn tiếp cận cô là có mục đích, Lôi Tiểu Trúc tiếp cận cô là có mục đích, Liên Hoan Hoan quan tâm đến đời sống tình cảm của cô như thế là có mục đích, những lời Viên Kha nói là có mục đích, những lời Nghiêm Khác nói là có mục đích.
Cô lại không hề hay biết gì.
Rốt cuộc ngoài những chuyện này, còn có gì mà cô không biết nữa?
“Cậu sao thế, này, bị trúng tà hả?” Biểu cảm của Liên Hoan Hoan thay đổi, cười gượng.
“Hoan Hoan, mình chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu tự nguyện, hay là bị ép buộc?”
Nụ cười của Liên Hoan Hoan cứng lại bên khóe môi.
Đoạn Mặc Ngôn lại gọi điện đến, giọng hợp ca hát hai con hổ của hai người ngọt ngào đến đắng chát.
Tiêu Tiêu hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Liên Hoan Hoan hỏi lại một lần nữa, “Cậu nói đi, cậu đi theo Phó Thái Nhiên, là tự nguyện, hay là bị ép buộc?”
“Tiếu Tiếu, cậu đang nói gì vậy? Phó Thái Nhiên là ai?”
“Nếu như cậu còn coi mình là em gái, thì nói một câu thật lòng với mình, giữa cậu và Đoạn Mặc Ngôn, Phó Thái Nhiên là có quan hệ gì?”
Rốt cuộc cô biết được từ đâu chứ? Liên Hoan Hoan hoảng hốt, miệng vẫn nói: “Cậu vớ vẩn rồi đấy, tổng giám đốc Đoạn là bạn trai cậu, mình cũng không biết Phó Thái Nhiên, cậu bị sốt hả?”
“……Một con không có mắt, một con không có miệng……” (M: Lời bài hát Hai con hổ.)
“Liên Hoan Hoan!”
“Tự nguyện đó, được rồi, tất cả đều là mình tự nguyện!” Liên Hoan Hoan hét lớn lên.
Cô ta hét xong, nhạc chuông cũng dừng lại, kí túc xá chìm vào khoảng lặng khác thường.
Hồi lâu sau, Tiêu Tiêu cười lên hai tiếng, đi bến cạnh bàn cầm lấy di động mà màn hình vẫn đang sáng lên, chăm chú nhìn vào hai gương mặt tươi cười vui vẻ, không thể tin nổi lắc đầu, “Kì lạ quá, kì lạ quá đi.”
Nói xong, tay cô siết lại, ba bước thành hai bước chạy ra ngoài.
“Tiếu Tiếu!”
Tiêu Tiêu chạy ra khỏi trường, một mình lang thang trên phố lớn, khóc, nước mắt khô, rồi lại khóc, nước mắt lại khô.
Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Cô nhìn di động, đã 23 giờ rồi.
Cô không muốn về kí túc xá, gọi điện cho cô mình, muốn qua nhà cô Tiêu ở một đêm, ai ngờ cô Tiêu lại nói gia đình họ đã về quê bà nội của Tiểu Huyên rồi, hai ngày nay đều không ở đây.
Tiêu Tiêu chỉ có thể bấm số điện thoại của Tống Hiếu Nhiên.
Lúc cô đến nhà của Tống Hiếu Nhiên, đã 11 giờ rưỡi rồi, không biết vì sao Tống Hiếu Nhiên trông có vẻ hơi tiều tụy, nhưng khi đón cô ở dưới lầu, vẻ mặt vẫn rất dịu dàng, quan tâm hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cô trả lời qua loa thoái thác.
Vào đến nhà của anh, không ngờ còn có hai người đàn ông mặc âu phục, giày da ở đó, nét mặt của người nào cũng rất nghiêm túc, hình như không phải đến chơi, mà đang bàn chuyện nghiêm chỉnh.
Xuất phát từ phép lịch sự của chủ nhà, Tống Hiếu Nhiên giới thiệu mọi người với nhau, Tiêu Tiêu mới biết được hai người này đều là luật sư.
“Xảy ra chuyện gì thế, anh Hiếu Nhiên?” Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, chỉ là có chút trắc trở trong công việc thôi.” Tống Hiếu Nhiên cười cười, “Em mệt rồi thì đi ngủ trước đi, trong phòng dành cho khách có ra giường mới, em tự trải lên là được rồi.”
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thần kinh của Tiêu Tiêu gần như hơi rối loạn, nghe nói Tống Hiếu Nhiên có chuyện, không biết tại sao cô lại liên tưởng đến có dính líu với Đoạn Mặc Ngôn.
"Anh Hiếu Nhiên, anh biết Đoạn Mặc Ngôn không?” Cô buột miệng nói ra.
Trước khi Hạ Dung nói những lời đó, cô nghĩ rằng tất cả đều chỉ là tình cờ thôi. Trùng hợp anh đi tính tiền, tán gẫu với cô; ngày hôm sau trùng hợp gặp nhau lần nữa, sau đó lại chạm mặt ở viện phúc lợi, nhưng bây giờ nghĩ lại, người có tính cách như anh thế này, vô duyên vô cớ sao lại đối xử với một cô gái không quen không biết tốt đến vậy chứ?
Đoạn Mặc Ngôn lại lạnh lùng nói: “Muốn nói chia tay thì đừng có dài dòng như thế, em có chia tay hay không?”
“Vậy anh muốn chia tay không?”
“Không chia tay.” Trả lời một cách giòn giã, dứt khoát. Hơn nữa không phải là muốn hay không muốn, mà chính là không chia tay.
Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào vẻ mặt kiên quyết của anh, thậm chí còn muốn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không lo, cứ thế vùi vào lòng anh làm một con đà điểu hạnh phúc. Thậm chí cô còn có thể tha thứ cho chuyện bất lịch sự của anh hôm nghỉ lễ, chỉ cần nhớ đến những điều tốt đẹp mà anh dành cho cô thôi, nhưng, đó lại là chuyện không hỏi không được.
Cha không yêu cô, cô vẫn có thể sống chung với ông dưới một mái nhà, nhưng Đoạn Mặc Ngôn đùa bỡn cô, thì bọn họ chỉ có một con đường có thể đi.
“Anh không muốn chia tay, vậy thì trả lời câu hỏi của em đi.” Cô nói, “Tại sao lại bắt chuyện với em?”
Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn khẽ động đậy, cúi đầu lấy một điếu thuốc ra, châm lửa. Cô được lắm, Hạ Dung.
“…… Uống hết hai ly rượu, nhàm chán thôi.”
“Phải chăng lúc quen biết với Lôi Tiểu Trúc, cũng là lí do này?”
“Phải thì sao?”
Trái tim của Tiêu Tiêu chợt đập mạnh một cái, “Có phải còn có vô số cô gái cũng dùng lí do này không?”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn sang cô, hàm răng trắng cắn đầu thuốc lá hơi động đậy, tựa như đang nén cơn giận xuống, “Có gì thì nói! Lôi những chuyện không đâu ra làm gì? Phải, anh thích tìm những cô gái trẻ hoạt bát để chơi, bởi vì tâm tư của bọn họ không có nhiều điều rắc rối như thế, nhưng anh chưa từng đụng vào bọn họ.”
“Vậy tại sao đột nhiên lại không để ý đến Tiểu Trúc nữa?” Sau đó lại tìm đến cô? Bây giờ rõ ràng anh đang ở bên cạnh cô, cô còn có thể tin anh trước kia chưa từng “đụng vào” họ sao?
Đoạn Mặc Ngôn không kiên nhẫn nói: “Những chuyện đó không liên quan đến em.”
“Có phải giống như là mua một món đồ chơi vậy, mới đầu còn chơi được lắm, nhưng chơi chán rồi, liền vứt qua một bên không để ý tới nữa?”
Đoạn Mặc Ngôn quay đầu qua, ánh mắt anh nhìn cô chưa bao giờ lạnh lùng đến thế, trong chớp mắt Tiêu Tiêu cảm thấy toàn thân đều lạnh buốt.
“Phải, thì sao?” Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi nói ra lời vô tình, “Người với người qua lại với nhau chẳng phải đều như thế hay sao? Hợp thì làm bạn bè, không hợp thì không cần liên lạc nữa.”
Tiêu Tiêu không thể tin được, lắc đầu, “Mới không phải như vậy đâu……”
“Tiếu Tiếu, em không giống vậy.” Đoạn Mặc Ngôn nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, cười tự giễu, “Bây giờ em đã sắp bò lên đầu anh rồi, em lo lắng gì chứ, người lo phải là anh kìa.”
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bị vây trong sự âm u lạnh lẽo, lần đầu tiên thấy trong lòng người đàn ông này chất chứa ngọn lửa màu đen khổng lồ đến thế. Sao anh có thể nói một cách thản nhiên như vậy chứ, anh tưởng nói rằng đối với cô có sự khác biệt, thì cô sẽ yên tâm sao? Mỗi một người con gái đều không giống nhau, nhưng phía sau sự không giống nhau đó thì sao, phải chăng bản chất cũng như nhau? Có phải kết cục cũng như nhau hay không?
Cô từ từ kéo tay anh ra.
Đoạn Mặc Ngôn rít một hơi thuốc, cố hết sức nói một cách dịu dàng: “Hỏi xong rồi chứ? Anh còn có việc, em có theo anh đến trụ sở không?
Tiêu Tiêu lắc đầu.
“Được rồi, em đừng nghĩ lung tung nữa, bây giờ em là tổ tông của anh, tối nay anh đến đón em đi ăn cơm.” Anh hôn lên má cô một cái, mở cửa xe ra cho cô.
Tiêu Tiêu ngơ ngác xuống xe, mắt thấy anh đi mất, chợt cảm thấy, thực ra cô không hề hiểu biết gì về Đoạn Mặc Ngôn.
Nhưng cho dù không hiểu biết gì cả, cô vẫn có thể yêu con người này, rốt cuộc tình yêu là gì? Tình cảm là gì, bây giờ lí trí sắp xé tan tình cảm kia lại là gì?
Cô đứng ngẩn ra ở đó một lúc lâu, nhưng lại không biết mình đang nghĩ gì. Đột nhiên một tiếng gọi thân thiết đã kéo mạnh cô về với thực tế , “Đàn chị, chị đứng ở đây làm gì thế!”
Tiêu Tiêu hoàn hồn nhìn sang, vậy mà lại là Hứa Sơ Song. (M: nàng nào không nhớ bạn này thì ghé lại chương 20 nha.)
Cô ta đang mặc t-shirt, quần lửng, nhìn qua có vẻ còn mộc mạc hơn sinh viên đại học bình thường ba phần.
“Đàn chị, chúng ta đã lâu không gặp rồi, cùng một tầng lầu cũng không thể chạm mặt nhau mấy lần.” Hứa Sơ Song cười híp cả mắt níu cánh tay của cô, “Vừa nãy em nhìn thấy một chiếc Aston, đó là xe của Đoạn thiếu hả?”
Kiểu người duy nhất mà Tiêu Tiêu thấy không có thiện cảm chính là dạng tự sa đọa như cô ta, cô không nặng không nhẹ kéo tay của cô ta ra, “Hứa Sơ Song, chúng ta cứ coi như không biết nhau đi.”
“Đừng ngại.” Dường như lăn lộn với đám công tử kia lâu rồi, ngay cả giọng điệu cũng học được mấy phần, Hứa Sơ Song cười nhạt nói, “Đàn chị, chị không thể nặng bên này, nhẹ bên kia nha.”
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu lạnh nhạt, đi về phía kí túc xá, “Cái gì gọi là nặng bên này, nhẹ bên kia?”
“Em thấy chị rất thân thiết với ai kia trong kí túc xá của mấy chị lắm mà, không phải sao? Sao đến em lại không được rồi?”
“Ai kia trong kí túc xá của bọn tôi?” Tiêu Tiêu vừa lên lầu, vừa nhíu mày nhìn cô ta.
“Chị đang đùa em đấy à, ai mà không biết Liên Hoan Hoan chứ.” Trong mắt của Hứa Sơ Song dường như có chút giễu cợt, “Cô ta vẫn luôn đi theo Phó thiếu, còn lợi hại hơn em nhiều ấy chứ.”
Sắc mặt của Tiêu Tiêu thay đổi, “Cô nói cái gì?”
“Đàn chị, Liên Hoan Hoan đi theo Phó Thái Nhiên bao lâu nay rồi, chị cũng không thể nào nói với em là chị không biết chứ?” Hứa Sơ Song nói, “Chị là nữ thần, có thể được Đoạn thiếu yêu thật lòng, cũng phải để ý đến những con tôm tép nhỏ như em chứ, chị đã có thể chăm lo cho Liên Hoan Hoan rồi, cũng không thể trông nom cho em một chút hay sao?”
Những câu nói kế tiếp của Hứa Sơ Song đều tựa như trôi dạt về phương trời xa xôi. Đầu óc của Tiêu Tiêu nổ vang ầm ầm, Hoan Hoan đi theo Phó Thái Nhiên? Cô nhớ lại gương mặt lịch sự chỉ gặp qua vài lần ít ỏi kia, lại xẹt qua vết thương sau lưng của Liên Hoan Hoan, Hoan Hoan nói đó là do bạn trai cũ có sở thích S.M của cô ấy tạo thành, lẽ nào người bạn trai cũ đó chính là Phó Thái Nhiên? Sao lại như thế? Sao bọn họ quen biết nhau được?
Gương mặt của Đoạn Mặc Ngôn lập tức lướt qua trong đầu.
Đoạn Mặc Ngôn có biết chuyện này không? Lần trước lúc cô nói với anh, ngay cả chân mày anh cũng không hề nhíu lại một cái, anh không biết ư? Có thể sao? Có khi nào, Hoan Hoan chính là bị anh đẩy vào biển lửa đó?
Đại não ong ong lên, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy ở trong đầu có một sợi dây bị đứt mất rồi.
Lúc Liên Hoan Hoan về, trong phòng tối đen như mực, cô ta tưởng đâu Tiêu Tiêu ngủ trưa quá giấc, vừa mở đèn, vừa không để ý nói: “Tiếu Tiếu, đã mấy giờ rồi, còn ngủ nữa thì……”
Tiếng nói chợt ngưng bặt, đèn sáng lên, Tiêu Tiêu đang nằm bò trên bàn của mình, không nhúc nhích.
“Tiếu Tiếu, sao cậu lại ngủ trên bàn thế?” Liên Hoan Hoan thoáng giật nảy mình.
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô ta lại rất tỉnh táo.
Liên Hoan Hoan nhìn cô, bỗng dưng cảm thấy dường như ánh mắt của cô có chút khác với bình thường. nhưng lại không thể nói ra là khác ở chỗ nào.
“Cậu không ngủ hả?”
Tiêu Tiêu đáp lại một tiếng, vẫn nhìn thẳng vào cô ta.
“Cậu sao vậy?” Liên Hoan Hoan bị nhìn đến mức có chút nổi da gà.
“Không có gì……” Tiêu Tiêu từ từ, từ từ lắc đầu.
“Không có gì thì tốt, sao thế, hôm nay không ra ngoài ăn cơm với tổng giám đốc Đoạn à?” Liên Hoan Hoan đặt chiếc túi xách LV của cô ta lên đầu giường, thuận miệng hỏi.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Đoạn Mặc Ngôn gọi điện đến, Tiêu Tiêu chỉ nhìn một cái, bình tĩnh nhấn tắt.
“Sao không bắt máy?”
Tiêu Tiêu nhếch môi lên, đứng dậy, từ từ đi hai bước, đi đến đầu giường của cô ta, nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách màu anh đào tuyệt đẹp kia, thì thầm nói: “Cái túi xách này đẹp thật đấy.”
“Ôi dào, chẳng phải đã nói với cậu rồi sao? Đồ giả đó, không đến 100 đồng nữa.”
Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào thủ công tinh tế hoàn mỹ kia, còn có chất liệu da đó, rốt cuộc cô kém cỏi thế nào mới tin vào lời nói của cô ta? 100 đồng có thể mua được cái túi xách này ư? E rằng ngay cả sợi dây kéo cũng mua không nổi nữa là.
Liên Hoan Hoan đẩy cái túi xách vào trong, “Cậu sao vậy? Thích thì kêu tổng giám đốc Đoạn mua cho cậu một cái hàng chính hãng đi, để mình xem thử cái túi này thua kém ở đâu!”
Tiêu Tiêu cười, “Nếu như không thua kém chỗ nào hết, thì nên làm sao đây?”
[Xin lỗi, thật xin lỗi]
[Mình chỉ khóc một lần này thôi, đây là sự lựa chọn của mình, bất kể sau này xảy ra chuyện gì đi nữa, mình cũng sẽ không hối hận.]
Những lời Liên Hoan Hoan nói hôm khóc lóc thảm thiết kia vẫn còn văng vẳng bên tai, còn tưởng rằng lời nói của cô ta là nói cho bản thân cô ta nghe, không ngờ tất cả đều là nói cho cô nghe.
Sao mình lại ngu như thế chứ…… Tiêu Tiêu gần như cảm thấy tất cả hi vọng đều biến thành tro bụi
Đoạn Mặc Ngôn tiếp cận cô là có mục đích, Lôi Tiểu Trúc tiếp cận cô là có mục đích, Liên Hoan Hoan quan tâm đến đời sống tình cảm của cô như thế là có mục đích, những lời Viên Kha nói là có mục đích, những lời Nghiêm Khác nói là có mục đích.
Cô lại không hề hay biết gì.
Rốt cuộc ngoài những chuyện này, còn có gì mà cô không biết nữa?
“Cậu sao thế, này, bị trúng tà hả?” Biểu cảm của Liên Hoan Hoan thay đổi, cười gượng.
“Hoan Hoan, mình chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu tự nguyện, hay là bị ép buộc?”
Nụ cười của Liên Hoan Hoan cứng lại bên khóe môi.
Đoạn Mặc Ngôn lại gọi điện đến, giọng hợp ca hát hai con hổ của hai người ngọt ngào đến đắng chát.
Tiêu Tiêu hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Liên Hoan Hoan hỏi lại một lần nữa, “Cậu nói đi, cậu đi theo Phó Thái Nhiên, là tự nguyện, hay là bị ép buộc?”
“Tiếu Tiếu, cậu đang nói gì vậy? Phó Thái Nhiên là ai?”
“Nếu như cậu còn coi mình là em gái, thì nói một câu thật lòng với mình, giữa cậu và Đoạn Mặc Ngôn, Phó Thái Nhiên là có quan hệ gì?”
Rốt cuộc cô biết được từ đâu chứ? Liên Hoan Hoan hoảng hốt, miệng vẫn nói: “Cậu vớ vẩn rồi đấy, tổng giám đốc Đoạn là bạn trai cậu, mình cũng không biết Phó Thái Nhiên, cậu bị sốt hả?”
“……Một con không có mắt, một con không có miệng……” (M: Lời bài hát Hai con hổ.)
“Liên Hoan Hoan!”
“Tự nguyện đó, được rồi, tất cả đều là mình tự nguyện!” Liên Hoan Hoan hét lớn lên.
Cô ta hét xong, nhạc chuông cũng dừng lại, kí túc xá chìm vào khoảng lặng khác thường.
Hồi lâu sau, Tiêu Tiêu cười lên hai tiếng, đi bến cạnh bàn cầm lấy di động mà màn hình vẫn đang sáng lên, chăm chú nhìn vào hai gương mặt tươi cười vui vẻ, không thể tin nổi lắc đầu, “Kì lạ quá, kì lạ quá đi.”
Nói xong, tay cô siết lại, ba bước thành hai bước chạy ra ngoài.
“Tiếu Tiếu!”
Tiêu Tiêu chạy ra khỏi trường, một mình lang thang trên phố lớn, khóc, nước mắt khô, rồi lại khóc, nước mắt lại khô.
Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Cô nhìn di động, đã 23 giờ rồi.
Cô không muốn về kí túc xá, gọi điện cho cô mình, muốn qua nhà cô Tiêu ở một đêm, ai ngờ cô Tiêu lại nói gia đình họ đã về quê bà nội của Tiểu Huyên rồi, hai ngày nay đều không ở đây.
Tiêu Tiêu chỉ có thể bấm số điện thoại của Tống Hiếu Nhiên.
Lúc cô đến nhà của Tống Hiếu Nhiên, đã 11 giờ rưỡi rồi, không biết vì sao Tống Hiếu Nhiên trông có vẻ hơi tiều tụy, nhưng khi đón cô ở dưới lầu, vẻ mặt vẫn rất dịu dàng, quan tâm hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cô trả lời qua loa thoái thác.
Vào đến nhà của anh, không ngờ còn có hai người đàn ông mặc âu phục, giày da ở đó, nét mặt của người nào cũng rất nghiêm túc, hình như không phải đến chơi, mà đang bàn chuyện nghiêm chỉnh.
Xuất phát từ phép lịch sự của chủ nhà, Tống Hiếu Nhiên giới thiệu mọi người với nhau, Tiêu Tiêu mới biết được hai người này đều là luật sư.
“Xảy ra chuyện gì thế, anh Hiếu Nhiên?” Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, chỉ là có chút trắc trở trong công việc thôi.” Tống Hiếu Nhiên cười cười, “Em mệt rồi thì đi ngủ trước đi, trong phòng dành cho khách có ra giường mới, em tự trải lên là được rồi.”
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thần kinh của Tiêu Tiêu gần như hơi rối loạn, nghe nói Tống Hiếu Nhiên có chuyện, không biết tại sao cô lại liên tưởng đến có dính líu với Đoạn Mặc Ngôn.
"Anh Hiếu Nhiên, anh biết Đoạn Mặc Ngôn không?” Cô buột miệng nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.