Chương 65
Độc Độc
21/11/2016
Hôm đó, Tiêu Tiêu về trường, qua mấy ngày nữa là tựu trường.
Cô đã trở thành đàn chị năm tư rồi, các em sinh viên năm nhất đang tràn vào, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, tràn trề sức sống, đột nhiên cô cảm thấy, mình già rồi.
Trong lớp từ từ bắt đầu thảo luận về nghề nghiệp và tìm việc làm, nếu không tiếp tục học nghiên cứu thì đều có ý muốn chính thức bước vào xã hội làm người mới. Tiêu Tiêu nhận được khá nhiều lời mời từ vài trường, trong đó bao gồm cả thư mời của đại học Oxford mà biết bao nhiêu sinh viên mơ ước tha thiết.
Học bổng của công ty Thái Nhất vẫn có hiệu lực, nhưng Tiêu Tiêu đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định từ bỏ sự trợ giúp từ Đoạn Mặc Ngôn.
Tính từ ngày chia tay, đã qua một tháng mấy gần hai tháng rồi, cô không gặp lại anh nữa. Đừng nói là người, ngay cả điện thoại, một dòng tin nhắn, một con chữ cũng không có. Anh chia tay gọn gàng dứt khoát, tuyệt tình một cách tuyệt đối như trước đến nay. Cô cũng không muốn dây dưa không rõ nữa. Khi tất cả đều bình tĩnh lại, cô đã nhìn ra thứ mà trước đó không thấy được. Có lúc anh đối xử với cô rất tốt, nhưng có lúc lại hoàn toàn không để ý đến cô. Anh không tôn trọng cô, cô lại nghĩ rằng chỉ là vì tính tình anh kì lạ. Bây giờ nghĩ lại, thực ra cô có khác gì với Lôi Tiểu Trúc đâu chứ? Cô là món đồ chơi không được ưa thích, có thể bây giờ cô là món đồ chơi anh yêu thích không nỡ buông tay, nhưng đồ chơi cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi thôi. Lôi Tiểu Trúc cuồng nhiệt như thế, làm tiếp tân ở công ty của anh, chỉ để mỗi ngày được nhìn anh một cái, kết quả chỉ đổi lại sự lạnh lùng, vô tình của anh. Cô không muốn tự đi rước lấy nhục nữa, cú điện thoại kia đã tiêu hao hết can đảm của cô rồi.
Chia tay với anh là đúng, lí trí của cô nhấn mạnh một lần nữa, tất cả mọi người ai cũng nói với cô như vậy là đúng.
Nhưng nỗi đau xua không đi trong lòng là chuyện gì thế này? Cô thử dùng khả năng quên lãng và trốn tránh sở trường nhất của mình để quên đi, vậy mà lại không có tác dụng! Rõ ràng đối với cha và anh Hiếu Nhiên đều có tác dụng mà, chỉ cần cô không muốn bị tổn thương về mặt đó, thì cô có thể vui vẻ mà hưởng thụ ngay tức thì, nhưng khi đối mặt với Đoạn Mặc Ngôn, lại không có cách nào khác!
Nếu nói rằng, khao khát có được tình yêu của cha, giống như quá trình ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi không ngừng được nhen nhóm lên hoặc bị dập tắt đi, vậy thì tình yêu dành cho Đoạn Mặc Ngôn, giống như một ngọn lửa tình yêu đột ngột bùng cháy, chính là quá trình mạnh mẽ khóa ngọn lửa vào trong gương, dập tắt nó. Cô từng cảm nhận được tình cảm và yêu thương, thậm chí cảm nhận được sự va chạm của linh hồn!
Một khi con người được mở ra gông xiềng thần bí này, làm sao cơ thể đành lòng từ bỏ! Cho dù mất đi tự do, cũng không muốn từ bỏ cảm giác khắc cốt ghi tâm này!
Nhưng đáng buồn thay, rốt cuộc tình cảm cũng là chuyện của hai người.
Chỉ một người, dù cho tình cảm sắp tràn ra, cũng chỉ có thể khiến cho phần tình cảm đáng quý đó từ từ bị thối rửa, biến chất.
Cô cảm thấy quá trình này quá đau khổ, cô không thể chịu đựng được, chỉ đành vứt bỏ.
Tô Vi nói cô khờ quá, không còn đàn ông nữa, cũng đừng liên lụy đến việc học.
Cô nghe không lọt tai, chỉ muốn tránh khỏi thế giới của Đoạn Mặc Ngôn càng xa càng tốt.
Có một trường đại học ở Mỹ tuy không bằng Oxford, nhưng cũng không tệ, đã duyệt đơn xin học bổng toàn phần của cô, sau khi cô suy nghĩ nghiêm túc, đã quyết định chọn trường đại học này.
Sau khi đã quyết tâm, cô gọi điện về nhà, báo với cha mình một tiếng về chuyện du học.
Ai ngờ Tiêu Hoành Nhân lại lạnh nhạt, nói: “Con gái con đứa học nhiều thế làm gì, đều là những thứ vô dụng, tôi không có tiền đóng đâu!”
Tiêu Tiêu cảm thấy mình thật là khờ khi vẫn còn muốn nhận được một câu khen ngợi từ ông ấy, “Trường học đã cấp cho con học bổng toàn phần.”
“Vậy cũng không cần, cô thật thà tốt nghiệp xong rồi đi ra ngoài tìm việc là được rồi.”
Đợi cô tìm được việc rồi, thì cuối cùng ông ấy cũng kết thúc nghĩa vụ nuôi dưỡng cô phải không? Tiêu Tiêu khẽ cười một tiếng, phát hiện ra mình thật sự đã không để ý nữa rồi.
“Con thấy đây là một cơ hội tốt, con vẫn muốn ra nước ngoài xem thử thế nào.” Cô đã không còn là cô bé muốn làm vui lòng cha của ngày xưa nữa, cô lựa chọn kiên trì ý kiến của mình.
Dường như đầu dây bên kia đã nổi giận, “Tùy cô, dù sao tôi cũng không có dư tiền cho cô, đi được, thì tự mình cô đi đi!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tiêu Tiêu bình tĩnh để điện thoại xuống, cô đứng trong mái đình trống, ít người đến trong sân trường. Bây giờ cô không rảnh quan tâm những thứ khác, chỉ một lòng suy nghĩ những vấn đề thực tế. Học bổng toàn phần ngoài học phí và vé máy bay, còn nhận được tiền trợ cấp cho phí sinh hoạt, lỡ như có tình huống đột phát hoặc chi tiêu quá mức cũng không được. Nếu trong nhà cũng đã không có đồng nào, thì cô nhất định phải nghĩ cách kiếm chút tiền để dành mới được.
Cô cúi đầu suy nghĩ, đi về phía phòng lấy nước trong trường học, đột nhiên một đôi giày thể thao cỡ lớn dừng lại trước mặt cô. Cô muốn đi vòng qua, đôi giày thể thao đó cũng di chuyển theo cô.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy Nhiễm Huy râu ria xồm xoàm.
Anh ta vừa về đến trường, cứ mang theo phong cách chán chường như thế, hơn nữa, những đêm gần đây thường mượn rượu giả điên gọi điện cho cô, cô không bắt máy thì gọi vào điện thoại kí túc xá, gọi vào điện thoại của bạn cùng phòng, làm cho người ta không thể nào ngủ yên được. Cô bắt máy, thì anh ta lại chỉ biết nói những câu say xỉn chẳng đâu vào đâu.
Ban ngày trông thấy anh ta đều là dáng vẻ buồn đau, sầu khổ, nhưng hôm nay lại có chút tươi vui.
“Tiếu Tiếu, bây giờ anh mới biết, em chia tay với Đoạn Mặc Ngôn rồi à?”
Theo thói quen, trái tim của Tiêu Tiêu nhói lên một cái, cô không muốn trả lời anh ta, vòng qua anh ta bỏ đi.
Ai ngờ anh ta đuổi theo, lại nói: “Vậy chúng ta hợp lại nhé, thế nào?”
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy hoang đường, “Chẳng thế nào cả.”
“Tiếu Tiếu, anh vẫn còn thích em, thật đấy, anh vẫn chưa bao giờ quên em!”
Anh ta càng nói những chuyện này, thì càng đâm vào chỗ đau của Tiêu Tiêu, cô hít sâu một hơi, “Nhiễm Huy, cám ơn tình cảm của anh, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không muốn nói đến chuyện tình cảm nữa, thật đó, một chút xíu cũng không muốn.”
“Anh sẽ chờ em.”
“Tôi không muốn để cho anh chờ.”
Tiêu Tiêu bước nhanh, muốn thoát khỏi anh ta, nhưng không biết Nhiễm Huy đã uống lộn thuốc gì, cứ đi theo mãi, cô lấy nước xong đi ra, anh ta giật lấy bình nước của cô. Cô không cho, anh ta cứ muốn giật.
Cuối cùng Tiêu Tiêu nhịn không nổi nữa, bùng phát lên, “Rốt cuộc mấy người coi tôi là người gì hả? Gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi, thích thì thương như báu vật, không thích thì giơ chân đá văng đi, nhìn một cái cũng ngại phiền! Phải vậy không? Tôi là con người, có đầu óc, cơ thể biết động đậy! Không phải đồ chơi!”
Nhiêm Huy bị cơn tức đột ngột của cô làm cho giật mình, vâng dạ nói: “Anh không có xem em như đồ chơi.”
“Vậy anh thế này gọi là gì? Rõ ràng bản thân đã đá tôi rồi, bây giờ lại đến trêu chọc tôi? Còn hỏi tôi trước rằng tôi đã chia tay với Đoạn Mặc Ngôn rồi phải không? Rốt cuộc là anh ngốc hay là tôi ngốc, anh bị bệnh hay là tôi bị bệnh!”
“Cả hai chúng ta đều không bị bệnh, là con mẹ nó gã Đoạn Mặc Ngôn bị bệnh!” Nhiễm Huy sốt ruột, hét lớn một tiếng.
Tiêu Tiêu trừng anh ta một lúc lâu, lười để ý tới anh ta, xoay người bỏ đi.
“Là Đoạn Mặc Ngôn ép anh rời khỏi em!” Nhiễm Huy ở phía sau la lớn lên.
Tiêu Tiêu ngừng bước, thoáng dừng lại một chút rồi lại đi về phía trước.
Nhiễm Huy sải bước đuổi theo, “Là thật đó, Tiếu Tiếu, lúc đó hắn ép anh rời khỏi em, còn lấy chuyện gia đình anh để uy hiếp anh, nói rằng nếu anh không đồng ý, sẽ khiến cho mẹ anh ngồi tù!” Anh ta sợ cô không tin, nhanh chóng nói ra.
Lúc Nhiễm Huy nói câu đầu tiên, thì Tiêu Tiêu đã tin rồi, thậm chí có mấy phần hiểu rõ kiểu như “quả nhiên là như vậy”. Cái tên Đoạn Mặc Ngôn này, có thể còn xấu xa hơn so với trong tưởng tượng của cô. Nhưng ngoài cảm giác bất lực, cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào khác.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nói những chuyện đó ra còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cô đã chia tay với anh ta, cũng đã chia tay với anh rồi.
“Tiếu Tiếu, anh không còn cách nào khác, anh thật sự hết cách, anh thích em, nhưng anh có thể mặc kệ mẹ anh được sao?”
“Anh không làm gì sai, dù cho là ai thì cũng sẽ làm như thế thôi.”
Trong mắt Nhiễm Huy ánh lên niềm vui.
“Nhưng anh nên nói thật cho tôi biết.” Tiêu Tiêu nhìn anh ta chăm chú, “Có người tơ tưởng đến bạn gái của anh, anh cứ thế chắp tay nhường cho người ta ư? Tôi thì vẫn cứ bị lừa mà không hay biết gì?” Thì ra từ đầu đến cuối, không có ai tôn trọng suy nghĩ của cô cả.
Vẻ mặt của Nhiễm Huy chợt biến đổi, ngừng một chút mới nói: “Anh biết anh sai rồi,em cho anh một cơ hội……”
“Tôi tha thứ cho anh, vì tôi phát hiện thực ra tôi cũng không thích anh nhiều như vậy.” So sánh với cảm giác dành cho Đoạn Mặc Ngôn, thì quả thật tình cảm yêu thích dành cho anh ta không đáng nhắc tới, “Tôi còn gây ra cho anh bao nhiêu chuyện phiền nhiễu thế này, nên coi như chúng ta hòa nhau được không? Sau này đường ai nấy đi đi, vẫn cám ơn anh đã từng thích tôi.”
Nói xong, Tiêu Tiêu bước đi không hề quay đầu lại.
Nhiễm Huy nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Tiêu, ôm lấy đầu, đau khổ ngồi xổm xuống đất.
Rốt cuộc là ai sai?
***
Tiêu Tiêu được giáo sư giới thiệu, có một công ty môi giới tư nhân thiếu một vị trí phiên dịch, cô lợi dụng thời gian rảnh rỗi đến làm phiên dịch cho người đến bàn bạc làm ăn hoặc là bạn bè nước ngoài đến du lịch. Phần lớn đều là những việc làm ăn đơn giản thôi, bởi vì với lý lịch của cô, vẫn chưa được vào các hội nghị tài chính quy mô lớn để phiên dịch.
Tuy công việc nhẹ nhàng, nhưng thu nhập vẫn ổn, có kỹ năng bên người, cũng còn hơn là làm công kiếm tiền ở KFC.
Hôm nay cô nhận được một nhiệm vụ, có một họa sĩ nổi tiếng người Canada tên là Cole. Ward đến giao lưu học thuật với một nhà nghệ thuật trong nước, địa điểm đã đặt tại khách sạn Mai Viên, thời gian là 4 giờ chiều, yêu cầu ăn mặc trang trọng.
Tiêu Tiêu thay vào bộ âu phục nữ duy nhất của mình, bới tóc thành búi, mang giày cao gót đế thấp đến nơi trước nửa tiếng.
Sau khi cô nói mục đích đến với nhân viên quầy tiếp tân, nhân viên phục vụ dẫn cô đến trước cửa phòng tổng thống ở tầng trên cùng, gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nam bình tĩnh bên trong nói bằng tiếng anh.
Nhân viên phục vụ mở cửa cho Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu nói tiếng cám ơn, thở nhẹ một hơi, mỉm cười đi vào.
Vậy mà khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt thì nụ cười cứng lại bên khóe môi.
Cô đã trở thành đàn chị năm tư rồi, các em sinh viên năm nhất đang tràn vào, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, tràn trề sức sống, đột nhiên cô cảm thấy, mình già rồi.
Trong lớp từ từ bắt đầu thảo luận về nghề nghiệp và tìm việc làm, nếu không tiếp tục học nghiên cứu thì đều có ý muốn chính thức bước vào xã hội làm người mới. Tiêu Tiêu nhận được khá nhiều lời mời từ vài trường, trong đó bao gồm cả thư mời của đại học Oxford mà biết bao nhiêu sinh viên mơ ước tha thiết.
Học bổng của công ty Thái Nhất vẫn có hiệu lực, nhưng Tiêu Tiêu đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định từ bỏ sự trợ giúp từ Đoạn Mặc Ngôn.
Tính từ ngày chia tay, đã qua một tháng mấy gần hai tháng rồi, cô không gặp lại anh nữa. Đừng nói là người, ngay cả điện thoại, một dòng tin nhắn, một con chữ cũng không có. Anh chia tay gọn gàng dứt khoát, tuyệt tình một cách tuyệt đối như trước đến nay. Cô cũng không muốn dây dưa không rõ nữa. Khi tất cả đều bình tĩnh lại, cô đã nhìn ra thứ mà trước đó không thấy được. Có lúc anh đối xử với cô rất tốt, nhưng có lúc lại hoàn toàn không để ý đến cô. Anh không tôn trọng cô, cô lại nghĩ rằng chỉ là vì tính tình anh kì lạ. Bây giờ nghĩ lại, thực ra cô có khác gì với Lôi Tiểu Trúc đâu chứ? Cô là món đồ chơi không được ưa thích, có thể bây giờ cô là món đồ chơi anh yêu thích không nỡ buông tay, nhưng đồ chơi cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi thôi. Lôi Tiểu Trúc cuồng nhiệt như thế, làm tiếp tân ở công ty của anh, chỉ để mỗi ngày được nhìn anh một cái, kết quả chỉ đổi lại sự lạnh lùng, vô tình của anh. Cô không muốn tự đi rước lấy nhục nữa, cú điện thoại kia đã tiêu hao hết can đảm của cô rồi.
Chia tay với anh là đúng, lí trí của cô nhấn mạnh một lần nữa, tất cả mọi người ai cũng nói với cô như vậy là đúng.
Nhưng nỗi đau xua không đi trong lòng là chuyện gì thế này? Cô thử dùng khả năng quên lãng và trốn tránh sở trường nhất của mình để quên đi, vậy mà lại không có tác dụng! Rõ ràng đối với cha và anh Hiếu Nhiên đều có tác dụng mà, chỉ cần cô không muốn bị tổn thương về mặt đó, thì cô có thể vui vẻ mà hưởng thụ ngay tức thì, nhưng khi đối mặt với Đoạn Mặc Ngôn, lại không có cách nào khác!
Nếu nói rằng, khao khát có được tình yêu của cha, giống như quá trình ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi không ngừng được nhen nhóm lên hoặc bị dập tắt đi, vậy thì tình yêu dành cho Đoạn Mặc Ngôn, giống như một ngọn lửa tình yêu đột ngột bùng cháy, chính là quá trình mạnh mẽ khóa ngọn lửa vào trong gương, dập tắt nó. Cô từng cảm nhận được tình cảm và yêu thương, thậm chí cảm nhận được sự va chạm của linh hồn!
Một khi con người được mở ra gông xiềng thần bí này, làm sao cơ thể đành lòng từ bỏ! Cho dù mất đi tự do, cũng không muốn từ bỏ cảm giác khắc cốt ghi tâm này!
Nhưng đáng buồn thay, rốt cuộc tình cảm cũng là chuyện của hai người.
Chỉ một người, dù cho tình cảm sắp tràn ra, cũng chỉ có thể khiến cho phần tình cảm đáng quý đó từ từ bị thối rửa, biến chất.
Cô cảm thấy quá trình này quá đau khổ, cô không thể chịu đựng được, chỉ đành vứt bỏ.
Tô Vi nói cô khờ quá, không còn đàn ông nữa, cũng đừng liên lụy đến việc học.
Cô nghe không lọt tai, chỉ muốn tránh khỏi thế giới của Đoạn Mặc Ngôn càng xa càng tốt.
Có một trường đại học ở Mỹ tuy không bằng Oxford, nhưng cũng không tệ, đã duyệt đơn xin học bổng toàn phần của cô, sau khi cô suy nghĩ nghiêm túc, đã quyết định chọn trường đại học này.
Sau khi đã quyết tâm, cô gọi điện về nhà, báo với cha mình một tiếng về chuyện du học.
Ai ngờ Tiêu Hoành Nhân lại lạnh nhạt, nói: “Con gái con đứa học nhiều thế làm gì, đều là những thứ vô dụng, tôi không có tiền đóng đâu!”
Tiêu Tiêu cảm thấy mình thật là khờ khi vẫn còn muốn nhận được một câu khen ngợi từ ông ấy, “Trường học đã cấp cho con học bổng toàn phần.”
“Vậy cũng không cần, cô thật thà tốt nghiệp xong rồi đi ra ngoài tìm việc là được rồi.”
Đợi cô tìm được việc rồi, thì cuối cùng ông ấy cũng kết thúc nghĩa vụ nuôi dưỡng cô phải không? Tiêu Tiêu khẽ cười một tiếng, phát hiện ra mình thật sự đã không để ý nữa rồi.
“Con thấy đây là một cơ hội tốt, con vẫn muốn ra nước ngoài xem thử thế nào.” Cô đã không còn là cô bé muốn làm vui lòng cha của ngày xưa nữa, cô lựa chọn kiên trì ý kiến của mình.
Dường như đầu dây bên kia đã nổi giận, “Tùy cô, dù sao tôi cũng không có dư tiền cho cô, đi được, thì tự mình cô đi đi!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Tiêu Tiêu bình tĩnh để điện thoại xuống, cô đứng trong mái đình trống, ít người đến trong sân trường. Bây giờ cô không rảnh quan tâm những thứ khác, chỉ một lòng suy nghĩ những vấn đề thực tế. Học bổng toàn phần ngoài học phí và vé máy bay, còn nhận được tiền trợ cấp cho phí sinh hoạt, lỡ như có tình huống đột phát hoặc chi tiêu quá mức cũng không được. Nếu trong nhà cũng đã không có đồng nào, thì cô nhất định phải nghĩ cách kiếm chút tiền để dành mới được.
Cô cúi đầu suy nghĩ, đi về phía phòng lấy nước trong trường học, đột nhiên một đôi giày thể thao cỡ lớn dừng lại trước mặt cô. Cô muốn đi vòng qua, đôi giày thể thao đó cũng di chuyển theo cô.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy Nhiễm Huy râu ria xồm xoàm.
Anh ta vừa về đến trường, cứ mang theo phong cách chán chường như thế, hơn nữa, những đêm gần đây thường mượn rượu giả điên gọi điện cho cô, cô không bắt máy thì gọi vào điện thoại kí túc xá, gọi vào điện thoại của bạn cùng phòng, làm cho người ta không thể nào ngủ yên được. Cô bắt máy, thì anh ta lại chỉ biết nói những câu say xỉn chẳng đâu vào đâu.
Ban ngày trông thấy anh ta đều là dáng vẻ buồn đau, sầu khổ, nhưng hôm nay lại có chút tươi vui.
“Tiếu Tiếu, bây giờ anh mới biết, em chia tay với Đoạn Mặc Ngôn rồi à?”
Theo thói quen, trái tim của Tiêu Tiêu nhói lên một cái, cô không muốn trả lời anh ta, vòng qua anh ta bỏ đi.
Ai ngờ anh ta đuổi theo, lại nói: “Vậy chúng ta hợp lại nhé, thế nào?”
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy hoang đường, “Chẳng thế nào cả.”
“Tiếu Tiếu, anh vẫn còn thích em, thật đấy, anh vẫn chưa bao giờ quên em!”
Anh ta càng nói những chuyện này, thì càng đâm vào chỗ đau của Tiêu Tiêu, cô hít sâu một hơi, “Nhiễm Huy, cám ơn tình cảm của anh, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không muốn nói đến chuyện tình cảm nữa, thật đó, một chút xíu cũng không muốn.”
“Anh sẽ chờ em.”
“Tôi không muốn để cho anh chờ.”
Tiêu Tiêu bước nhanh, muốn thoát khỏi anh ta, nhưng không biết Nhiễm Huy đã uống lộn thuốc gì, cứ đi theo mãi, cô lấy nước xong đi ra, anh ta giật lấy bình nước của cô. Cô không cho, anh ta cứ muốn giật.
Cuối cùng Tiêu Tiêu nhịn không nổi nữa, bùng phát lên, “Rốt cuộc mấy người coi tôi là người gì hả? Gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi, thích thì thương như báu vật, không thích thì giơ chân đá văng đi, nhìn một cái cũng ngại phiền! Phải vậy không? Tôi là con người, có đầu óc, cơ thể biết động đậy! Không phải đồ chơi!”
Nhiêm Huy bị cơn tức đột ngột của cô làm cho giật mình, vâng dạ nói: “Anh không có xem em như đồ chơi.”
“Vậy anh thế này gọi là gì? Rõ ràng bản thân đã đá tôi rồi, bây giờ lại đến trêu chọc tôi? Còn hỏi tôi trước rằng tôi đã chia tay với Đoạn Mặc Ngôn rồi phải không? Rốt cuộc là anh ngốc hay là tôi ngốc, anh bị bệnh hay là tôi bị bệnh!”
“Cả hai chúng ta đều không bị bệnh, là con mẹ nó gã Đoạn Mặc Ngôn bị bệnh!” Nhiễm Huy sốt ruột, hét lớn một tiếng.
Tiêu Tiêu trừng anh ta một lúc lâu, lười để ý tới anh ta, xoay người bỏ đi.
“Là Đoạn Mặc Ngôn ép anh rời khỏi em!” Nhiễm Huy ở phía sau la lớn lên.
Tiêu Tiêu ngừng bước, thoáng dừng lại một chút rồi lại đi về phía trước.
Nhiễm Huy sải bước đuổi theo, “Là thật đó, Tiếu Tiếu, lúc đó hắn ép anh rời khỏi em, còn lấy chuyện gia đình anh để uy hiếp anh, nói rằng nếu anh không đồng ý, sẽ khiến cho mẹ anh ngồi tù!” Anh ta sợ cô không tin, nhanh chóng nói ra.
Lúc Nhiễm Huy nói câu đầu tiên, thì Tiêu Tiêu đã tin rồi, thậm chí có mấy phần hiểu rõ kiểu như “quả nhiên là như vậy”. Cái tên Đoạn Mặc Ngôn này, có thể còn xấu xa hơn so với trong tưởng tượng của cô. Nhưng ngoài cảm giác bất lực, cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào khác.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nói những chuyện đó ra còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cô đã chia tay với anh ta, cũng đã chia tay với anh rồi.
“Tiếu Tiếu, anh không còn cách nào khác, anh thật sự hết cách, anh thích em, nhưng anh có thể mặc kệ mẹ anh được sao?”
“Anh không làm gì sai, dù cho là ai thì cũng sẽ làm như thế thôi.”
Trong mắt Nhiễm Huy ánh lên niềm vui.
“Nhưng anh nên nói thật cho tôi biết.” Tiêu Tiêu nhìn anh ta chăm chú, “Có người tơ tưởng đến bạn gái của anh, anh cứ thế chắp tay nhường cho người ta ư? Tôi thì vẫn cứ bị lừa mà không hay biết gì?” Thì ra từ đầu đến cuối, không có ai tôn trọng suy nghĩ của cô cả.
Vẻ mặt của Nhiễm Huy chợt biến đổi, ngừng một chút mới nói: “Anh biết anh sai rồi,em cho anh một cơ hội……”
“Tôi tha thứ cho anh, vì tôi phát hiện thực ra tôi cũng không thích anh nhiều như vậy.” So sánh với cảm giác dành cho Đoạn Mặc Ngôn, thì quả thật tình cảm yêu thích dành cho anh ta không đáng nhắc tới, “Tôi còn gây ra cho anh bao nhiêu chuyện phiền nhiễu thế này, nên coi như chúng ta hòa nhau được không? Sau này đường ai nấy đi đi, vẫn cám ơn anh đã từng thích tôi.”
Nói xong, Tiêu Tiêu bước đi không hề quay đầu lại.
Nhiễm Huy nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Tiêu, ôm lấy đầu, đau khổ ngồi xổm xuống đất.
Rốt cuộc là ai sai?
***
Tiêu Tiêu được giáo sư giới thiệu, có một công ty môi giới tư nhân thiếu một vị trí phiên dịch, cô lợi dụng thời gian rảnh rỗi đến làm phiên dịch cho người đến bàn bạc làm ăn hoặc là bạn bè nước ngoài đến du lịch. Phần lớn đều là những việc làm ăn đơn giản thôi, bởi vì với lý lịch của cô, vẫn chưa được vào các hội nghị tài chính quy mô lớn để phiên dịch.
Tuy công việc nhẹ nhàng, nhưng thu nhập vẫn ổn, có kỹ năng bên người, cũng còn hơn là làm công kiếm tiền ở KFC.
Hôm nay cô nhận được một nhiệm vụ, có một họa sĩ nổi tiếng người Canada tên là Cole. Ward đến giao lưu học thuật với một nhà nghệ thuật trong nước, địa điểm đã đặt tại khách sạn Mai Viên, thời gian là 4 giờ chiều, yêu cầu ăn mặc trang trọng.
Tiêu Tiêu thay vào bộ âu phục nữ duy nhất của mình, bới tóc thành búi, mang giày cao gót đế thấp đến nơi trước nửa tiếng.
Sau khi cô nói mục đích đến với nhân viên quầy tiếp tân, nhân viên phục vụ dẫn cô đến trước cửa phòng tổng thống ở tầng trên cùng, gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nam bình tĩnh bên trong nói bằng tiếng anh.
Nhân viên phục vụ mở cửa cho Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu nói tiếng cám ơn, thở nhẹ một hơi, mỉm cười đi vào.
Vậy mà khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt thì nụ cười cứng lại bên khóe môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.