[Không Gian] Bé Gái Mồ Côi Xuyên Đến Thập Niên 60 Xuất Sắc Nhân Sinh.
Chương 14:
Lại Tán Đích Quất Hồng
29/05/2024
Đây là phòng của mình, ngắm nghía căn phòng, cảm giác như khuê phòng của một tiểu thư, ha ha ha. Đồ đạc của mình không nhiều, còn lại mấy thứ không cần thì thu vào không gian, rồi đi về phía bếp.
Trước tiên kiểm tra phòng bếp, nồi chảo, chén bát đều đầy đủ, chắc là ba mẹ đã chuẩn bị trước. Mình dọn dẹp lại rồi lấy đồ ra sắp xếp. Đúng rồi, nhớ ra trong bếp có cái hầm, mình tìm thử xem. Sau vài phút gõ gõ, cuối cùng cũng phát hiện ra dưới gầm bếp có một phản ứng, nhanh chóng thu cái sạp vào không gian.
Ngồi xổm xuống, từng viên gạch sàn được nhấc lên, không khí thông thoáng, mình tìm ra một cái đèn pin chiếu xuống, thấy sâu khoảng 4 mét. Một lát sau, mình thấy có cái thang, chậm rãi bò xuống. Chân vừa chạm đất, cầm đèn pin chiếu, thấy nhiều bao lương thực, mỗi bao chừng 50 cân, ít nhất có hơn trăm bao.
Có cái rương nhỏ, mình mở ra, thấy một tờ giấy ghi rằng: "Gạo 3000 cân, bột mì 2000 cân, thô lương 2500 cân, tất cả đều mua ở chợ đen." Lợi hại thật, trong thời buổi thiếu ăn mà ba mẹ còn tích trữ được 7500 cân lương thực, chắc sợ mình đói. Đọc xong, mình thu toàn bộ vào không gian, để ở đó cho an toàn, không dễ bị hỏng.
Cuối cùng kiểm tra rương thấy không còn gì, mình leo lên, đặt lại sàn như cũ. Tiếp tục dọn dẹp bếp, để lương thực còn lại vào một cái chum lớn. Xong xuôi, mình chuẩn bị đi tắm rồi đến cửa hàng mua đồ.
Chậm rãi lái xe, thưởng thức cảnh đẹp thời đại này. Thời gian như ngừng lại trong sự yên bình và mộc mạc. Thành phố này, bị thời gian nhuốm màu u sầu, nhưng cũng vì thế mà thêm phần đẹp đẽ, quyến rũ.
Trên đường phố, mọi người ăn mặc giản dị, bước đi vội vàng. Khắp các ngõ ngách tràn ngập hơi thở của cuộc sống, trẻ con chơi đùa, tiếng cười vang khắp thành phố, như một bài ca vui vẻ.
Đang say mê ngắm cảnh, bỗng nhiên "Phanh" một tiếng, mình bị ngã xuống đất. Đau quá, mình muốn mở miệng mắng thì thấy một bàn tay thon dài đưa ra.
"Đồng chí, cô có sao không?"
Mình ngẩng lên, một giọng nói trầm ấm vang lên, một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mũi cao, mặt mày sâu, đôi mắt đen lạnh lùng. Nghĩ thầm, còn đẹp hơn bất cứ ai mình từng gặp ở hiện đại.
Người đàn ông nhìn mình, cô gái có mái tóc dài đen mượt như thác nước, đôi mắt sáng như sao, lộ vẻ bí ẩn, khí chất cuốn hút không thể cưỡng lại. Hai người cứ đứng nhìn nhau nửa phút, rồi mình mới đứng lên.
"Đồng chí, sao anh lái xe kiểu gì mà giữa đường lại đâm vào tôi?"
Người đàn ông cười khẽ: "Nữ đồng chí, rõ ràng là cô lái xe không nhìn đường, tôi đi thẳng mà."
Nghe vậy, mình ngạc nhiên, nghiêm túc nhìn quanh, đúng là ngã tư đường, vừa rồi mải nghĩ mà quên nhìn đường..
Trước tiên kiểm tra phòng bếp, nồi chảo, chén bát đều đầy đủ, chắc là ba mẹ đã chuẩn bị trước. Mình dọn dẹp lại rồi lấy đồ ra sắp xếp. Đúng rồi, nhớ ra trong bếp có cái hầm, mình tìm thử xem. Sau vài phút gõ gõ, cuối cùng cũng phát hiện ra dưới gầm bếp có một phản ứng, nhanh chóng thu cái sạp vào không gian.
Ngồi xổm xuống, từng viên gạch sàn được nhấc lên, không khí thông thoáng, mình tìm ra một cái đèn pin chiếu xuống, thấy sâu khoảng 4 mét. Một lát sau, mình thấy có cái thang, chậm rãi bò xuống. Chân vừa chạm đất, cầm đèn pin chiếu, thấy nhiều bao lương thực, mỗi bao chừng 50 cân, ít nhất có hơn trăm bao.
Có cái rương nhỏ, mình mở ra, thấy một tờ giấy ghi rằng: "Gạo 3000 cân, bột mì 2000 cân, thô lương 2500 cân, tất cả đều mua ở chợ đen." Lợi hại thật, trong thời buổi thiếu ăn mà ba mẹ còn tích trữ được 7500 cân lương thực, chắc sợ mình đói. Đọc xong, mình thu toàn bộ vào không gian, để ở đó cho an toàn, không dễ bị hỏng.
Cuối cùng kiểm tra rương thấy không còn gì, mình leo lên, đặt lại sàn như cũ. Tiếp tục dọn dẹp bếp, để lương thực còn lại vào một cái chum lớn. Xong xuôi, mình chuẩn bị đi tắm rồi đến cửa hàng mua đồ.
Chậm rãi lái xe, thưởng thức cảnh đẹp thời đại này. Thời gian như ngừng lại trong sự yên bình và mộc mạc. Thành phố này, bị thời gian nhuốm màu u sầu, nhưng cũng vì thế mà thêm phần đẹp đẽ, quyến rũ.
Trên đường phố, mọi người ăn mặc giản dị, bước đi vội vàng. Khắp các ngõ ngách tràn ngập hơi thở của cuộc sống, trẻ con chơi đùa, tiếng cười vang khắp thành phố, như một bài ca vui vẻ.
Đang say mê ngắm cảnh, bỗng nhiên "Phanh" một tiếng, mình bị ngã xuống đất. Đau quá, mình muốn mở miệng mắng thì thấy một bàn tay thon dài đưa ra.
"Đồng chí, cô có sao không?"
Mình ngẩng lên, một giọng nói trầm ấm vang lên, một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, mũi cao, mặt mày sâu, đôi mắt đen lạnh lùng. Nghĩ thầm, còn đẹp hơn bất cứ ai mình từng gặp ở hiện đại.
Người đàn ông nhìn mình, cô gái có mái tóc dài đen mượt như thác nước, đôi mắt sáng như sao, lộ vẻ bí ẩn, khí chất cuốn hút không thể cưỡng lại. Hai người cứ đứng nhìn nhau nửa phút, rồi mình mới đứng lên.
"Đồng chí, sao anh lái xe kiểu gì mà giữa đường lại đâm vào tôi?"
Người đàn ông cười khẽ: "Nữ đồng chí, rõ ràng là cô lái xe không nhìn đường, tôi đi thẳng mà."
Nghe vậy, mình ngạc nhiên, nghiêm túc nhìn quanh, đúng là ngã tư đường, vừa rồi mải nghĩ mà quên nhìn đường..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.