Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 37: Mưa Lớn 25
Trường Chu Độ Nguyệt
25/05/2024
Cảnh sát Tống lắc đầu: “Những chuyện này cháu cũng không biết.”
Anh ấy mở cửa thoát hiểm, người ở trước mặt ùa lên sân thượng, bởi vì sân thượng có ống thoát nước vì thế nên không có nước úng, máy bay trực thăng rất nhanh đã tới nóc tòa D, vật tư nhanh chóng thả vật tư xuống, nhưng nửa phút sau, máy bay trực thăng liền bay sang nóc của tòa khác,mấy người đàn ông kéo vật tư tới hàng làng của tầng 12, cảnh sát Tống cất chìa khóa của thoát hiểm cẩn thận, sau đó đón lấy đứa con gái 2 tuổi từ trong tay vợ.
“Sao lại thành thế này?”
“Trên đường về gặp cướp.”
“Anh có phải quay lại sở cảnh sát nữa không?”
“Không, tình hình đã không thể kiểm soát nữa rồi, anh không yên tâm việc trong nhà.”
Bọn họ nhỏ tiếng nói chuyện xong, Diệp Phù phát hiện tinh thần của chị Tống đã thoái mát hơn nhiều, Khâu Lan chọc vào cánh tay của Diệp Phù, sáp lại gần nhỏ giọng nói: “Ít đồ quá.”
Diệp Phù liếc nhìn vật tư một cái, một thùng nước khoáng, một thùng lương khô, một thùng thịt hộp.
“Không thể phân chia theo đầu người được, phải chia theo hộ gia đình, dù sao có nhà chỉ có một người, có nhà thì có tám chín miệng ăn.”
“Thế thì càng không được, vậy thì đồ nhà có một người được phân cũng giống như nhà có 8 người à, như vậy thì không công bằng?”
“Nếu nói công bằng, được, vậy thì phân theo giấy chứng nhận quyền sở hữu, người sống ở tòa nhà này có giấy chứng nhận quyền sở hữu thì được chia, còn không có thì thôi, thế này đã đủ công bằng chưa?”
Cho dù phân chia như thế nào thì cũng vẫn có người cảm thấy không công bằng, cuối cùng ánh mắt mọi người đổ dồn lên người của cảnh sát Tống.
“Như này đi, mỗi nhà một bình nước, 3 miếng lương khô, 3 hộp thịt, chia như vậy thì nhà nào cũng có phần.”
Nhà họ Trần vẫn cảm thấy không công bằng, nhà họ có tận 8 người, trong cả tòa nhà thì nhà ông ta là nhà nhiều người nhất, nhưng đây là do cảnh sát Tống chia, mặc dù không thoải mái nhưng cũng không dám nói ra nói vào.
Diệp Phù lấy được vật tư xong liền trở về nhà, 3 hộp thịt kho tàu, một chai nước khoáng nhỏ, bánh lương khô mặc dù nhỏ nhưng rất nặng, mùi vị cũng bình thường, nhưng khi ngâm trong nước thì nở ra.
Diệp Phù lấy ra hai cái bánh màn thầu và một hộp thịt hộp là giải quyết xong bữa trưa.
Vốn dĩ định chợp mắt một lát, nhưng vừa ăn bánh xong thì lại có tiếng gõ cửa, Diệp Phù mở cửa ra và nhìn thấy cảnh sát Tống, có chút kinh ngạc.
“Tiểu Diệp, ba mẹ tôi không được khỏe, cô có thể xem giúp được không? Tôi nghe mọi người nói cô là bác sĩ rất giỏi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ấy mở cửa thoát hiểm, người ở trước mặt ùa lên sân thượng, bởi vì sân thượng có ống thoát nước vì thế nên không có nước úng, máy bay trực thăng rất nhanh đã tới nóc tòa D, vật tư nhanh chóng thả vật tư xuống, nhưng nửa phút sau, máy bay trực thăng liền bay sang nóc của tòa khác,mấy người đàn ông kéo vật tư tới hàng làng của tầng 12, cảnh sát Tống cất chìa khóa của thoát hiểm cẩn thận, sau đó đón lấy đứa con gái 2 tuổi từ trong tay vợ.
“Sao lại thành thế này?”
“Trên đường về gặp cướp.”
“Anh có phải quay lại sở cảnh sát nữa không?”
“Không, tình hình đã không thể kiểm soát nữa rồi, anh không yên tâm việc trong nhà.”
Bọn họ nhỏ tiếng nói chuyện xong, Diệp Phù phát hiện tinh thần của chị Tống đã thoái mát hơn nhiều, Khâu Lan chọc vào cánh tay của Diệp Phù, sáp lại gần nhỏ giọng nói: “Ít đồ quá.”
Diệp Phù liếc nhìn vật tư một cái, một thùng nước khoáng, một thùng lương khô, một thùng thịt hộp.
“Không thể phân chia theo đầu người được, phải chia theo hộ gia đình, dù sao có nhà chỉ có một người, có nhà thì có tám chín miệng ăn.”
“Thế thì càng không được, vậy thì đồ nhà có một người được phân cũng giống như nhà có 8 người à, như vậy thì không công bằng?”
“Nếu nói công bằng, được, vậy thì phân theo giấy chứng nhận quyền sở hữu, người sống ở tòa nhà này có giấy chứng nhận quyền sở hữu thì được chia, còn không có thì thôi, thế này đã đủ công bằng chưa?”
Cho dù phân chia như thế nào thì cũng vẫn có người cảm thấy không công bằng, cuối cùng ánh mắt mọi người đổ dồn lên người của cảnh sát Tống.
“Như này đi, mỗi nhà một bình nước, 3 miếng lương khô, 3 hộp thịt, chia như vậy thì nhà nào cũng có phần.”
Nhà họ Trần vẫn cảm thấy không công bằng, nhà họ có tận 8 người, trong cả tòa nhà thì nhà ông ta là nhà nhiều người nhất, nhưng đây là do cảnh sát Tống chia, mặc dù không thoải mái nhưng cũng không dám nói ra nói vào.
Diệp Phù lấy được vật tư xong liền trở về nhà, 3 hộp thịt kho tàu, một chai nước khoáng nhỏ, bánh lương khô mặc dù nhỏ nhưng rất nặng, mùi vị cũng bình thường, nhưng khi ngâm trong nước thì nở ra.
Diệp Phù lấy ra hai cái bánh màn thầu và một hộp thịt hộp là giải quyết xong bữa trưa.
Vốn dĩ định chợp mắt một lát, nhưng vừa ăn bánh xong thì lại có tiếng gõ cửa, Diệp Phù mở cửa ra và nhìn thấy cảnh sát Tống, có chút kinh ngạc.
“Tiểu Diệp, ba mẹ tôi không được khỏe, cô có thể xem giúp được không? Tôi nghe mọi người nói cô là bác sĩ rất giỏi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.