Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 21: Mưa Lớn 9
Trường Chu Độ Nguyệt
25/05/2024
“Được được được, cám ơn, Diệp Phù, cám ơn em nhiều nhé, vậy là Ân Ân không cần phải uống thuốc đúng không?”
“ừm.”
Trịnh Dương cám ơn xong rồi ôm con về nhà, chị Lưu cúi đầu cảm ơn, Diệp Phù xua tay và bảo chị ấy mau về nhà chăm sóc cho con gái, lúc này chị ấy mới cảm động xuống lầu.
Đóng cửa và đi vào phòng ngủ, Diệp Phù không có ý định đi ngủ, kiếp trước, trong lúc nhiệt độ lên cao, Trịnh Dương trong một lần trên đường ra ngoài tìm đồ ăn bị cướp đánh chết, chị Lưu và Ân Ân cũng chết ở trong nhà.
Diệp Phù bước ra ngoài ban công, kéo tấm cách nhiệt ra, nhìn xuống phía dưới qua lớp kính dày, mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng, nhưng điều khiến cô không thể bình tĩnh được là có một thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Cành lá của những cây xanh chưa bị lốc xoáy làm bật gốc đang điên cuồng đung đưa trong gió, xào xạc xào xạc, rất giống tiếng mai dao.
Đẩy tấm cách nhiệt trở lại chỗ cũ, Diệp Phù thở phào.
——
Tin tức ngày hôm sau được đưa lên, một trận lở đất ở nơi nào đó khiến cả ngôi làng mất tích. Lục địa F xuất hiện vi rút chưa xác định, động vật hoang dã của quốc gia nào đó tràn vào thành phố,...
Diệp Phù vừa ăn sáng thì lại có tiếng gõ cửa, cô cau mày, cuối cùng vẫn đứng lên ra mở cửa.
“Tiểu Diệp, bà tớ bị sốt rồi, cậu có thể xem giúp được không.” Là Khâu Lan nhà 902, hai người cũng có chút quan hệ, trước đó có gặp nhau ở buổi lễ từ biệt của thầy Triệu, trùng hợp là Khâu Lan cũng học ngành luật ở đại học Lan Thành.
Kiếp trước, Khâu Lan từng chia cho Diệp Phù nửa cái bánh bao, nữa cái bánh bao đó đã cứu mạng của cô, ân tình này Diệp Phù ghi nhớ trong tim.
“Được, tớ vào lấy đồ.” Về phòng đội mũ len và đeo khẩu trang vào, Diệp Phù xách hòm thuốc và cũng Khâu Lan xuống lầu.
“May mà tòa D chúng ta có bác sĩ như cậu, nếu không thì chúng tớ thật sự không biết phải làm thế nào, số điện thoại cấp cứu thì không gọi được, bên dưới nước ngập sâu như vậy, căn bản không có cách nào để ra ngoài.”
Khâu Lan mặt mày nhăn nhó, ông bà cô ấy đã nhiều tuổi rồi, ông thì bị bệnh đãng trí tuổi già, bà lại bị sốt, cha mẹ cũng đã tới tuổi về hưu, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, bây giờ trách nhiệm càng đặt nặng hơn trên đôi vai.
“Tớ vẫn chỉ là gà mờ mà thôi.”
“Đừng khiêm tốn, cậu là một thiên tài, Diệp Phù, tối qua tới nghe thấy có tiếng tranh cãi ngoài của nhà cậu, cậu không sao chứ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“ừm.”
Trịnh Dương cám ơn xong rồi ôm con về nhà, chị Lưu cúi đầu cảm ơn, Diệp Phù xua tay và bảo chị ấy mau về nhà chăm sóc cho con gái, lúc này chị ấy mới cảm động xuống lầu.
Đóng cửa và đi vào phòng ngủ, Diệp Phù không có ý định đi ngủ, kiếp trước, trong lúc nhiệt độ lên cao, Trịnh Dương trong một lần trên đường ra ngoài tìm đồ ăn bị cướp đánh chết, chị Lưu và Ân Ân cũng chết ở trong nhà.
Diệp Phù bước ra ngoài ban công, kéo tấm cách nhiệt ra, nhìn xuống phía dưới qua lớp kính dày, mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng, nhưng điều khiến cô không thể bình tĩnh được là có một thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Cành lá của những cây xanh chưa bị lốc xoáy làm bật gốc đang điên cuồng đung đưa trong gió, xào xạc xào xạc, rất giống tiếng mai dao.
Đẩy tấm cách nhiệt trở lại chỗ cũ, Diệp Phù thở phào.
——
Tin tức ngày hôm sau được đưa lên, một trận lở đất ở nơi nào đó khiến cả ngôi làng mất tích. Lục địa F xuất hiện vi rút chưa xác định, động vật hoang dã của quốc gia nào đó tràn vào thành phố,...
Diệp Phù vừa ăn sáng thì lại có tiếng gõ cửa, cô cau mày, cuối cùng vẫn đứng lên ra mở cửa.
“Tiểu Diệp, bà tớ bị sốt rồi, cậu có thể xem giúp được không.” Là Khâu Lan nhà 902, hai người cũng có chút quan hệ, trước đó có gặp nhau ở buổi lễ từ biệt của thầy Triệu, trùng hợp là Khâu Lan cũng học ngành luật ở đại học Lan Thành.
Kiếp trước, Khâu Lan từng chia cho Diệp Phù nửa cái bánh bao, nữa cái bánh bao đó đã cứu mạng của cô, ân tình này Diệp Phù ghi nhớ trong tim.
“Được, tớ vào lấy đồ.” Về phòng đội mũ len và đeo khẩu trang vào, Diệp Phù xách hòm thuốc và cũng Khâu Lan xuống lầu.
“May mà tòa D chúng ta có bác sĩ như cậu, nếu không thì chúng tớ thật sự không biết phải làm thế nào, số điện thoại cấp cứu thì không gọi được, bên dưới nước ngập sâu như vậy, căn bản không có cách nào để ra ngoài.”
Khâu Lan mặt mày nhăn nhó, ông bà cô ấy đã nhiều tuổi rồi, ông thì bị bệnh đãng trí tuổi già, bà lại bị sốt, cha mẹ cũng đã tới tuổi về hưu, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, bây giờ trách nhiệm càng đặt nặng hơn trên đôi vai.
“Tớ vẫn chỉ là gà mờ mà thôi.”
“Đừng khiêm tốn, cậu là một thiên tài, Diệp Phù, tối qua tới nghe thấy có tiếng tranh cãi ngoài của nhà cậu, cậu không sao chứ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.