Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con
Chương 61: Ao cá
Lạt Tiêu Phan Phạn (Cơm Trộn Ớt)
06/07/2024
Bạch Dung trở về còn chưa được nghỉ ngơi ngày nào đã bắt đầu bận rộn chuyện kêu gọi người mở rộng quy mô chuồng dê.
Chuồng dê nhà cậu xây dựng với diện tích lớn, đầu tư hết không ít tiền vào đó, có lần Lưu Tín Xương kéo vật tư trở về xong còn nói phía bên trên đã bắt đầu quan tâm đến việc của nhà cậu, nghe nói nếu cậu có thể tiếp tục duy trì dự án, dẫn dắt toàn thôn cùng nhau phát triển thì bên trên khẳng định sẽ có khen thưởng, mặc dù không được là bao, thế nhưng vẫn đạt được mục đích tuyên truyền cùng nâng cao tiếng tăm danh dự, có thể nói là chỉ lợi chứ không hại.
Bạch Dung không muốn việc làm ăn trong nhà móc nối, liên quan với quan chức nhà nước, thế nhưng nếu được ban ngành nhà nước treo biển tuyên dương, thì đó cũng được coi là một chuyện tốt, bởi vậy sau khi nghe bác ấy nói xong cậu chỉ mỉm cười nói thuận theo tự nhiên thôi ạ.
Công việc liên quan đến chuồng dê dự tính cần bận rộn mất khoảng gần một tháng, trước đó mọi công việc đã được bàn giao cho ông cụ Dương Bác phụ trách nên phần công việc liên quan cũng do ông cụ tự mình phiền não, Bạch Dung chỉ cần đảm bảo nguyên vật liệu xây dựng đầy đủ, không xảy ra vấn đề gì là được.
Mấy hôm nay Bạch Dung chợt nhớ tới ao nước phía trước sân nhà cậu kia, ngay lập tức đi tìm Lưu Tín Xương bàn bạc chuyện thuê lại ao nước đó.
"Giá thuê của ao nước đó đúng là không quá đắt, có điều sản lượng thu về không cao, cháu tính dùng nó để làm gì?" Lưu Tín Xương thấy sự nghiệp nhà Bạch Dung một năm nay phát triển thịnh vượng, nghe nói cậu muốn thuê liền tò mò hỏi thêm một câu.
"Cũng không có gì, cháu tính nuôi ít cá, đến lúc đó nhà hàng lại có cá nhà nuôi để cung cấp cho thực khách rồi." Bạch Dung cười nói.
"À, vậy cũng tốt, cái ao kia cuối năm ngoái rút nước bắt cá đã được dọn dẹp qua một lần, lúc đó chắc hẳn nhà cháu cũng thấy được, nếu cháu muốn thuê thì cứ thuê, mà cháu tính thuê bao nhiêu năm?" Lưu Tín Xương hỏi.
"Trước đây nhà khác thường thuê bao nhiêu năm một lần thế bác?"
"Người trong thôn chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền, đều thuê theo từng năm một, nhà cháu chắc không chỉ tính thuê một năm rồi thôi nhỉ?" Lưu Tín Xương hỏi đùa.
"Vâng, cháu còn tính nuôi thêm đàn vịt trên ao nữa, hay là tạm thuê 5 năm trước đi." Bạch Dung chưa từng nuôi cá nên không có kinh nghiệm, có điều việc này không chút ảnh hưởng đến suy nghĩ muốn nuôi thử của cậu.
"Còn muốn nuôi thêm vịt nữa ấy hả, cháu không sợ chúng ăn hết cá giống mất à?"
Bạch Dung ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, liền đáp:
"Vậy chỉ đành thử nuôi cá trước đã rồi tính sau." Ao hồ trong thôn có rất nhiều, vấn đề liên quan cũng nhiều, nghe nói một vài ao cá còn từng có người chết đuối ở trong đó nữa, bởi vậy sau khi thuê lại cái ao trước nhà, cậu liền làm một vài biện pháp an toàn xung quanh ao trước.
Một mặt của ao chính là đối diện sân lớn nhà họ, trước đây trong nhà không có trẻ nhỏ nên cứ để mặc vậy chứ không rào chắn gì hết, nhìn qua cực kì nguy hiểm, Bạch Dung thuê xong liền mua trụ bê tông và nguyên vật liệu về quây một cái hàng rào chắc chắn xung quanh ngay lập tức, cậu làm vậy cũng vì suy nghĩ tới nhóc Sở nhỏ trong nhà đang lớn lên từng ngày, hơn nữa gia đình cậu khẳng định còn sinh sống tại đây trong khoảng thời gian dài, hàng rào này sớm muộn gì rồi cũng phải làm, dù gì cũng là khoảng sân trước nhà mình, nếu đã làm, chắc chắn phải làm sao cho đẹp mắt mới được.
Bởi vậy, Bạch Dung tranh thủ khoảng thời gian đầu tháng giêng thời tiết còn rét lạnh, chưa có bao nhiêu việc cần làm liền dứt khoát chỉnh sửa hết một lượt khoảng sân trước nhà. Trên bề mặt lớp nền bê tông vốn có quét thêm một tầng sáng bóng, ngoài việc làm xong hàng rào xinh đẹp trước sân ra còn đào lấy hai cây dành dành cổ thụ từ trong không gian mang ra ngoài, bên dưới mỗi tán cây lớn đặt một bộ bàn ghế đá, đến mùa hè có thể ngồi hóng mát. Phần tiêu tốn thời gian của Bạch Dung và Sở Uyên nhất lại chính là một vòng xung quanh ao cá, không chỉ được cậu trồng nguyên một hàng liễu xanh mướt, khoảng trống giữa các thân cây còn được vây kín lại bằng lưới đánh cá, như vậy mới phòng tránh có người ngã xuống ao một cách tốt nhất.
Ao cá này không lớn lắm, nhưng từ góc độ bên phía nhà Bạch Dung nhìn qua có thể tưởng tượng ra được quang cảnh bên ao mỗi khi vào mùa hè sẽ đẹp đến nhường nào, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt nước gợn sóng hòa quyện cùng ánh nắng mặt trời lấp lánh, những cành liễu rủ bóng mát đung đưa trong gió.
Có vẻ ông nội Sở thực thích bố cục này, đối với ông mà nói, nơi dưỡng lão trong mơ chắc cũng chỉ được đến thế là cùng.
"Ông nội ơi, ông có bạn bè thân thiết nào ở Giang Thành hay không? Có thể mời họ tới nhà mình chơi, môi trường xung quanh nhà chúng ta trong lành tươi mát, còn có nhiều đồ ăn ngon nữa, có lợi đối với sức khỏe của người già." Bạch Dung cùng ông nội Sở đi dạo ngắm nhìn phần ao cá đã sắp quy hoạch xong trước sân nhà, bởi vì thời tiết hiện tại còn rất lạnh nên cây cối vẫn chưa đâm chồi nảy lộc, đợi đến khi lá cây mọc lên xanh mướt khẳng định sẽ xinh đẹp vô cùng.
Ông cụ Sở suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chắc vẫn còn một vài chiến hữu năm xưa, thế nhưng đã nhiều năm không liên lạc, để lần sau ông bảo Sở Ương tra lại xem sao."
"Vâng, vậy cũng được." Bạch Dung mỉm cười gật đầu đồng ý, chủ yếu là vì cậu sợ ông nội Sở ở đây một mình sẽ cảm thấy buồn chán, phần lớn ông bà già lớn tuổi ở nông thôn đều có trình độ văn hóa không cao, lúc nói chuyện phiếm với ông cụ khẳng định sẽ khó có thể tìm được chủ đề chung, nếu ông cụ có thể tìm được một người hợp cạ về cùng nói chuyện thì mới tốt.
Ông cụ biết Bạch Dung lo lắng cho mình, khóe miệng nhếch cao, lòng vừa thấy được an ủi lại vừa vui vẻ cực kì, có điều vốn dĩ ông cụ là người ít nói, thế nên không biểu hiện gì nhiều.
Chuyện chuồng dê bận rộn hết nguyên cả tháng, Bạch Dung lại tốn thêm vài ngày lên kế hoạch, sẵn tiện nhờ ông cụ Dương Bác xây dựng thêm một cái chuồng bò bên cạnh chuồng dê, đợi qua mùa xuân lại mua thêm vài con bò nhỏ về nuôi cùng. Sắp xếp ổn thỏa xong hết thảy, những người có ý nghĩ trồng trọt này kia trong thôn đến nhờ Bạch Dung cho thêm chủ ý hết tốp này lại đến nhóm khác. Bạch Dung cũng tự suy ngẫm rất nhiều, nhà cậu có thể làm ra được bao nhiêu đồ tốt đều là nhờ vào cái không gian kia cả, tương đương với bật chế độ gian lận, thế nhưng người dân trong thôn lại không có, vấn đề này thực khó giải quyết, cậu chắc chắn sẽ không công khai chuyện bản thân có không gian với quần chúng bên ngoài, vậy nên chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Sau cùng, cách mà cậu nghĩ ra được chính là phân bón, Bạch Dung quyết định dùng phân gà với phân lợn nhà mình trộn lẫn cùng với thân cây ngô, lại thêm nước hồ trong không gian rồi đợi lên men làm thành phân bón hữu cơ, sau đó để cho dân làng lĩnh về bón cho ruộng, như vậy có thể cải thiện đáng kể năng suất và chất lượng cây trồng. Để thực hiện được kế hoạch này thì số lượng phân bón cần được lên men trong thời gian dài sẽ rất nhiều, sẽ cần có một sân bãi với diện tích rộng lớn để sử dụng, đến mùa đông còn phải dựng thêm chuồng trại cùng mái che lớn, đây cũng là một trong những hạng mục cần tiêu đến tiền.
Mặc dù Bạch Dung có thể cung cấp phân bón miễn phí cho người dân trong thôn, thế nhưng vấn đề dựng nhà kho cùng khu vực ủ cậu sẽ không tự móc tiền túi của mình ra để làm, bằng không dân làng lại chẳng coi cậu là dê béo mà thịt. Bạch Dung nói rõ chuyện này với Lưu Tín Xương, còn đưa chủ ý cho bác ta,
"Thôn chúng ta tiếp giáp hai phía đông, tây của ngọn núi, phần núi phía đông nhà cháu đã thuê rồi, bằng không thôn mình khai hoang nốt dãy núi phía tây luôn đi, sau đó mọi người trong thôn cùng ra sức xây dựng chuồng trại, khu ủ phân với nhà kho ở bên đó, dùng làm nơi chuyên xử lý phân bón các loại, đến lúc đó lại phân chia theo tỷ lệ cho người dân nhận về dùng, tính ra như vậy vừa công bằng lại có thể kéo theo mọi người cùng nhau phát triển."
"Chuyện yêu cầu dân làng bỏ tiền ra xây nhà kho sợ là khó giải quyết." Lưu Tín Xương cười bất lực nhìn Bạch Dung, tiền bạc trong tay người trong thôn đều dựa vào tích lũy tiết kiệm từng đồng từng cắc mà có được, người nào vọng tưởng bắt họ lấy số tiền đó ra, chỉ sợ so với muốn mạng họ còn khó hơn nữa.
"Vậy càng dễ nói, ai muốn dùng phân bón thì tự mình bỏ tiền mua, không có tiền góp sức lao động cũng được, còn với những người vừa không muốn bỏ tiền lại không góp sức lao động thì chẳng có lí do gì để phân chia cho họ nhỉ?" Bạch Dung nói.
"Chuyện nào có dễ nói như vậy, mặc dù đó là núi hoang, thế nhưng vẫn được tính là tài sản thuộc về thôn, lúc làm yêu cầu họ bỏ tiền bỏ công sức họ không đồng ý, đến lúc chuồng trại, nhà kho dựng lên xong rồi thì không dễ nói nữa, nói sao cũng là tài sản của thôn, mỗi người đều có một phần trong đó." Lưu Tín Xương cười gượng nói.
Bạch Dung hiểu rõ ông nói chẳng hề sai, cậu đáp:
"Vậy bác cứ thương lượng chuyện này với người trong thôn trước đi, nếu như có nhà nào cho rằng cháu cố tình đưa ra chủ ý này để mượn sức người trong thôn xử lý vấn đề nước thải thì bác cứ báo lại với cháu, đến lúc đó cháu sẽ tự bỏ tiền mua đất xây dựng khu xử lý riêng biệt, thế nhưng phải nói trước là giá cả phân bón làm ra sẽ không rẻ đâu nhé, người trong thôn không muốn mua thì cháu cũng không thiếu chỗ để tiêu thụ."
Lưu Tín Xương biết cậu nói vậy là có ý gì, vẻ mặt ông ta ngưng trọng, nói cho cùng một người ngoài trở lại trong thôn vừa làm ra được nhiều thứ lại bán được với giá cao như Bạch Dung thực khiến cả đống người trong thôn ghen tỵ đỏ mắt, khổ nỗi thứ nhà người ta làm ra thực sự quá tốt, không ít người mua được đồ ăn ngon từ nhà họ, nếu thực sự bức ép người rời đi thì kẻ tổn thất đầu tiên chính là thôn bọn họ, giữ người lại nói không chừng người dân trong thôn còn được hướng dẫn làm ăn, cùng nhau phát triển, đuổi người ta qua thôn khác, còn chẳng phải để người thôn khác được hời hay sao.
Nói những lời này với ông bác Lưu Tín Xương xong cậu liền đi trở về nhà, thái độ của cậu đối với vấn đề này đã rất rõ ràng, hoặc là cậu không bỏ bất cứ một khoản tiền nào, số phân bón làm ra miễn phí chia cho mọi người sử dụng, hoặc là cậu sẽ chịu tất cả chi phí phát sinh, phân bón làm ra người nào muốn sử dụng thì bỏ tiền ra mua, người trong thôn vừa không muốn bỏ tiền bỏ sức, lại muốn có phân bón tốt mang về dùng, nào có nhiều chuyện tốt như vậy chứ.
Hiện tại vẫn chưa qua hết mấy ngày tết, trong nhà mọi người vẫn còn khách khứa lui tới, vậy nên thời điểm này không thích hợp để mở cuộc họp toàn thôn, Lưu Tín Xương tính đợi qua mùng 10 rồi mới gọi mọi người tới họp bàn. Bác ta không gấp thì Bạch Dung càng không có gì phải gấp gáp, nhà cậu không thiếu việc để bận rộn. Đợi qua hết tháng giêng nhà cậu còn cần thuê đất ruộng về trồng trọt tiếp nữa, mấy thứ như đậu tương, đậu phộng, cải dầu đều cần trồng lấy một lô.
Ngoài những thôn dân đến tìm Bạch Dung thương lượng công việc ra, còn có nhóm người trẻ tuổi quyết định không ra ngoài làm công nữa mà ở lại quê nhà phát triển, làm ra chút sự nghiệp nào đó, thế nhưng bất kể là họ có dự định làm cái gì đi chăng nữa, con đường tiêu thụ chỗ Bạch Dung chính là nơi gần nhất, vậy nên có không ít người xách theo quà cáp cố ý qua nhà Bạch Dung chúc tết, muốn lôi kéo quan hệ với nhà cậu. Bởi vì công việc nhà Bạch Dung khá bận rộn, có khách khứa đến còn phải làm cơm tiếp đãi, bên nhà bà cụ Dương Tố Phân cũng bận rộn tiếp đón khách của nhà mình, bởi vậy đầu bếp chính trong nhà Bạch Dung vẫn chỉ có thể là Sở Uyên.
"Nhà cậu nổi tiếng trong khu vực huyện thành lắm ấy, kể ra thì cũng khó trách được, những thứ này đúng là ngon quá đi mất!" Người trẻ tuổi đến ngày hôm nay đúng dịp nhà Bạch Dung giết thịt gà trống nhỏ, lúc này đang ôm bát ăn đến miệng mồm bóng nhẫy, lòng càng thêm kiên định với quyết tâm lưu lại quê nhà không rời đi nữa của mình, đùa à, nhóm bọn họ đi làm công tại khu vực phía nam một tháng tiền lương chẳng được là bao, người trẻ tuổi còn phải chăm chút sắc đẹp, mua quần áo mới, mua điện thoại để dùng các loại nữa, số tiền dùng để tiêu pha cho chuyện ăn uống không còn lại là bao, huống hồ đồ ăn bên ngoài còn không hợp khẩu vị nữa chứ, hương vị người bản địa yêu thích nhất lại chẳng khác nào khổ hình đối với đám nhóc con rời xa quê hương đến làm công như bọn họ. Nghe nói món mì nước của họ ngoại trừ thêm muối ra thì không bỏ thêm bất cứ gia vị nào khác nữa thì phải, người ta còn khen ngợi món nọ không ngớt, nào thì khẩu phần lớn, một bát đầy đủ cho người trưởng thành ăn tới no căng bụng, thế nhưng mà, tiền đề là người ăn có thể nuốt trôi mới tính chứ! Thức ăn cho lợn ở nhà còn ngon hơn cái món đó á.
Sở Uyên là người có tấm lòng thiện lương, nghe cậu ta kể lại những trải nghiệm đắng cay khổ sở trong khoảng thời gian làm công bên ngoài liền bị cảm động tới hai mắt đỏ hồng, cứng rắn nhét cho cậu thanh niên nọ một bát thịt gà lớn, còn không quên dặn dò người ta cứ từ từ mà ăn, khéo không lại nghẹn. Bạch Dung ngồi bên cạnh cố gắng nín cười, thì ra Sở lớn nhà họ lại là người đa sầu đa cảm đến vậy.
Cậu thanh niên nọ nhét căng bụng từ nhà Bạch Dung trở về liền nói với người trong nhà, có thế nào cũng không xuôi nam làm công nữa, muốn trở lại trong thôn kiếm việc để làm. Người nhà nghe xong đều lo lắng không thôi, chưa nói cái khác, chính là trong thôn có thể tìm được công việc gì để làm cơ chứ? Vậy nên người thanh niên nọ lại chạy sang nhà Bạch Dung một chuyến, cũng không tìm Bạch Dung mà quyết chí đánh hạ từ phía Sở Uyên, đại khái là vì cậu chàng đã nhìn ra mặc dù Sở Uyên có vẻ mặt nghiêm nghị không dễ gần nhưng thực ra lại là người cực kì dễ nói chuyện.
"Năm nay nhà chúng tôi dự tính tăng thêm một ngàn con dê, cộng với số dê mẹ giữ lại trước đó chỉ sợ một mình Tống Hải Trần trông nom không xuể, nếu cậu muốn đến làm thì cần đi theo anh ấy học hỏi kinh nghiệm trước, còn phải thường xuyên ở lại trông chuồng dê nữa, đến khi cậu đạt yêu cầu anh ấy đưa ra thì chuyện lưu lại làm công sẽ không thành vấn đề, tất nhiên sẽ không thể thiếu phần tiền công của cậu rồi." Bạch Dung thấy Sở Uyên nhìn mình nói lòng thầm thở dài một tiếng, thực hết cách, cậu chợt hiểu rõ cái gọi là gió thổi bên gối rồi, xem ra gió bên gối này của nhà cậu mạnh mẽ hơn so với nhà khác nhiều lắm, ít nhất thì Bạch Dung không có cách nào từ chối những việc mà Sở Uyên muốn làm.
"Được, tôi đảm bảo sẽ học tập chăm chỉ!" Thanh niên nọ toét miệng cười, lộ nguyên hàng răng trắng bóng, vui vẻ đáp.
Hai người trông nom hơn một ngàn con dê tính ra vẫn hơi cố sức, Bạch Dung định tìm một người chuyên chăm sóc cho đàn dê mẹ, như vậy có thể giảm bớt được lượng công việc lớn cho hai người Tống Hải Trần.
Ngày mùng mười Lưu Tín Xương mở cuộc họp toàn thôn, phần lớn người dân trong thôn đều tham gia cuộc họp, nội dung chủ yếu nói về vấn đề phân bón cùng với truyền đạt lại ý kiến của Bạch Dung cho mọi người hiểu. Bạch Dung không được tính là người trong thôn, mà cậu cũng không muốn tham gia hội nghị của thôn nên không đi, sau khi bận rộn hết một ngày trời, buổi tối cậu chỉ muốn làm tổ trong nhà xem tivi cùng với Sở Uyên và Hú Dương nhỏ thôi.
Ông nội Sở ăn tối xong không bao lâu liền về phòng nghỉ ngơi, gần đây ngày nào thằng Thuận cũng bận rộn trên thị trấn đến tối khuya mới về, nhiều khi còn ngủ lại trong nhà hàng lớn luôn, khoảng thời gian này Mạc Thiên có quan hệ khá thân thiết với Tống Hải Trần, thỉnh thoảng cậu chàng cũng ở lại trong núi đến rất muộn, thẳng tới Tống Hải Trần bị cậu chàng đùa giỡn tới hết cách mới cười híp mắt yêu cầu anh ta đưa mình xuống núi.
Bạch Dung biết không ít chuyện về quá khứ của Mạc Thiên, một người có tính cách mạnh mẽ như cậu ấy bởi vì yêu thích phải anh cả nhà Bạch Dung để rồi không thể không lựa chọn buông tay, sau cùng chỉ có thể lẻ loi một mình, nếu hiện tại cậu ấy yêu thích Tống Hải Trần thì trong lòng Bạch Dung vẫn thực muốn ủng hộ, tuy Tống Hải Trần là người sống trầm lặng nhưng có thể thấy được tính cách anh ta rất không tồi, chỉ hơi cố chấp một chút, có điều nói theo một phương diện nào đó thì người cố chấp cũng có cái hay của cố chấp. Bạch Dung chợt nhớ năm ấy Sở Uyên chỉ vì gặp lướt qua mình một lần, liền đem bóng hình ấy cất chứa vào tận sâu trong đáy lòng suốt tám năm trời dòng dã, cậu cảm thấy bản thân dù có là cục đá cũng bị anh ủ ấm tới tan chảy, nghĩ đến đây lại không khỏi quay đầu qua liếc nhìn Sở Uyên một cái.
"Sao thế?" Sở Uyên cảm nhận được ánh nhìn của cậu, ánh mắt dịu dàng chuyển về phía cậu hỏi.
"Không có gì," Bạch Dung thấy cục bông nhỏ Sở Hú Dương nằm trong lòng anh đã say ngủ liền nói thêm, "đặt con về giường trước đi, hai chúng mình ngồi đây thêm chút nữa."
"Ừ." Sở Uyên gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía phòng ngủ, chẳng bao lâu đã quay trở lại. Bạch Dung kéo anh ngồi lệch về một phía của sô pha, tiếp đó tự mình ngả người nằm dài trên ghế, nửa người trên tựa hẳn lên người anh, xong xuôi đâu đấy mới thoải mái thở phào một hơi.
Sở Uyên đã hiểu vì sao cậu lại bắt mình đưa Sở Hú Dương trả về giường nhỏ rồi, nhìn cảnh này mà không biết nên cười hay nên khóc, hai cánh tay lại tự động vòng qua ôm chặt người vào trong lòng. Hai người ôm ấp trên sô pha xem tivi thêm một lúc thì Mạc Thiên mới từ bên ngoài trở về, tất nhiên, dưới tầng còn có Tống Hải Trần với một người anh em khác của Sở Nhị theo sau tiễn cậu ta cùng về nữa. Mạc Thiên lên đến tầng hai cũng không ngồi xuống luôn, mà trực tiếp đi qua trước mặt hai người tiến về phía ban công ở phía đối diện nhìn xuống dưới. Hai người Bạch Dung nhìn không tới dưới tầng nên đồng loạt đem ánh mắt hướng về phía cậu ta.
Mạc Thiên đứng đợi trên ban công hồi lâu mới xoay người đi trở về phòng khách, dáng vẻ vừa lòng thỏa dạ. Bạch Dung liếc cậu ta một cái nói:
"Chân Tống Hải Trần không tốt, muộn như vậy rồi cậu còn bắt anh ta một mình đi lại đường núi như thế không sợ xảy ra chuyện hả?"
Mạc Thiên tự mình rót một cốc nước mật ong uống, đặt mông ngồi xuống sô pha liếc hai người một cái, hùng hồn nói:
"Chân của anh ấy đang dần bình phục rồi, không thấy mỗi ngày tôi đều ở đó đến tối muộn mới được về hay sao, còn không phải vì muốn điều trị chân cho anh ta chắc?"
Bạch Dung dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía cậu ta, bộ dáng như muốn nói, thích người ta thì cứ nói thẳng, còn tìm lý do lý trấu làm cái gì.
"Chân của anh ấy vẫn có thể bình phục được hả?" Sở Uyên hoàn toàn không cảm nhận được giao tranh giữa hai người còn lại, chỉ cảm thấy cái chân bị thương đã nhiều năm của Tống Hải Trần vẫn có thể trị khỏi được đúng là quá mức diệu kì.
"Không thể hoàn toàn bình phục, nhưng sẽ tốt hơn so với trước đây rất nhiều, uầy, có nói với hai người thì hai người cũng không hiểu, nói chung, với tư cách là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi sẽ không để chân của anh ấy nghiêm trọng giống như hiện tại." Mạc Thiên tự tin nói.
Bạch Dung xem thường liếc cậu ta một cái, cái bộ mặt vênh váo, đắc ý vểnh đuôi của tên này thực khiến người ta muốn đấm.
"Đúng rồi, tôi nghe nói trong thôn đang họp bàn việc xây dựng khu lên men phân bón, đã biết kết quả ra sao chưa?" Mạc Thiên tựa hồ đã đón nhận được ánh mắt xem thường của Bạch Dung, vội vàng chuyển rời chủ đề câu chuyện.
"Không biết, đợi ngày mai Lưu Tín Xương qua đây rồi hỏi." Bạch Dung nhún nhún vai nói.
"Vậy à." Mạc Thiên gật đầu.
Qủa nhiên, ngày hôm sau Lưu Tín Xương liền chạy qua tìm Bạch Dung kể lại quá trình buổi họp ngày hôm trước.
"Những hộ gia đình muốn nuôi trồng thêm chút gì đó đều thực đồng ý với cách làm của cháu, còn mấy hộ gia đình không trồng trọt chăn nuôi khẳng định không muốn tự mình bỏ tiền ra rồi, có điều biểu quyết vẫn là thiểu số nghe theo đa số, để tránh sau này có người lấy lý do đất núi thuộc về cả thôn bác liền làm thêm một bản hợp đồng, để cho phần lớn người trong thôn ký tên đồng ý chuyện muốn có được phân bón thì đều phải góp tiền của hoặc sức người, nếu nhà nào không muốn bỏ ra thì sự việc này sẽ không liên quan gì đến nhà họ, đến lúc công trình hoàn thành cũng không thể làm ầm ĩ đòi nọ đòi kia, vẫn còn một bộ phận nhỏ chưa ký tên, bác sẽ đến tìm từng hộ yêu cầu kí tên đầy đủ."
Lưu Tín Xương tường thuật cặn kẽ hết mọi chuyện cho Bạch Dung nghe, chuyện này làm xong có lợi lớn đối với sự nghiệp của ông ta, một khi thôn họ có thể phát triển lên được, ông ra ngoài không chỉ có thể diện hơn, mà còn chiếm được địa vị nhất định trước mặt cấp trên, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu những lợi ích khác được, vậy nên ông ta vô cùng để tâm đến vấn đề này.
"Vậy thì tốt, đợi mọi người dựng chuồng lên men xong thì có thể qua nhà cháu trở phân chuồng tới đó rồi."
Bạch Dung khẽ thở phào một hơi, kì thực vấn đề chuồng lên men không tính là chuyện khó đối với cậu, thế nhưng mấy việc lẻ tẻ, vặt vãnh kiểu này cậu thực không muốn tốn tinh thần xử lý, có thể ném cho người trong thôn đảm nhận cũng không tồi.
Trong thôn họp bàn xong, những thôn dân tính theo chân nhà Bạch Dung phát triển kinh tế đều vội vàng dựng xong chuồng lên men trước, hơn nữa nhất định phải khiến phân bón lên men vào khoảng tháng hai âm lịch, bởi vì sang tháng ba mọi người còn bận rộn việc đồng áng nữa, không có thời gian rảnh đi làm việc khác.
Lưu Tín Xương còn gấp hơn mấy người họ, khoảng thời gian này ông ta không làm thêm bất cứ chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm cầm bản hợp đồng chạy qua mấy nhà chưa kí tên để kí nốt, chuyện này xong sớm, nói không chừng có thể đệ đơn xin thêm chút kinh phí từ phía trên cũng lên, được vậy còn gì bằng nữa.
Bạch Dung đẩy chuyện này cho thôn tự giải quyết xong liền không tốn tâm tư để ý đến nó nữa, gần đây cậu đang tích cực liên hệ với người bán cá bột, tính toán bắt đầu thả cá vào cái ao đã được dẫn đầy nước nhà mình.
Lúc áo cá được dẫn đầy nước Bạch Dung và Sở Uyên giấu mọi người lấy lượng lớn nước hồ trong không gian đổ vào đó, đây là công việc cực kì hao tốn thể lực, còn phải giấu giếm qua mắt mọi người nữa nên hai người phải tốn không ít tâm tư mới hoàn thành được. Hai người lắp một cái bồn chứa nước bên trong phòng ngủ của mình, bên dưới nối với ống nước thông ra ngoài ao cá, đến đêm khuya họ mới có thể đóng kín cửa phòng ngủ, ra vào không gian không ngừng, gánh hoặc xách từng thùng nước mang ra ngoài đổ vào bồn chứa trong phòng ngủ, để nước hồ từ bồn chứa trên tầng hai chảy dọc theo đường ống vào ao cá, đổ xong lượng nước của một đêm họ liền thu ống dẫn nước trở lại tầng hai, cứ như vậy bận rộn hết vài đêm, cơ bản là không có người nào phát hiện ra bí mật của hai người họ, đợi mực nước trong ao cá vừa đủ liền không cần đổ thêm nước hồ nữa. Như vậy mặc dù lượng nước hồ trong ao không quá nhiều, nhưng vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định với sinh vật nuôi dưỡng trong đó, huống hồ, chẳng phải là làm người không nên quá tham lam sao?
Trừ vậy ra, nhằm đảm bảo các loại gia súc chăn nuôi trong nhà đều ăn được đồ trong không gian mà Bạch Dung và Sở Uyên còn phải thường xuyên vào không gian cắt hái rau cỏ hoặc một số cây thuốc có lợi cho gia súc mang ra ngoài, sau khi cắt nhỏ mới đem trộn lẫn với thức ăn cho từng loại gia súc khác nhau, cố gắng tận dụng thật nhiều lợi ích từ không gian.
Bởi vì bận ngày bận đêm khiến Bạch Dung lại gầy thêm một chút, có điều không phải cái cảm giác gầy trơ xương nào đó, mà là kiểu cơ bắp săn chắc, da dẻ bóng loáng, cơ thể càng thêm thon gầy rắn rỏi, vậy nên mỗi lần nhìn thấy Bạch Dung cởi sạch quần áo, Sở Uyên đều bất giác nuốt ngụm nước miếng, tiếp đó chính là đè người dưới thân ăn sạch sành sanh.
Trong không khí bận rộn không ngừng nghỉ của tất cả mọi người, chớp mắt đã đến tết nguyên tiêu ngày mười năm tháng giêng, Bạch Dung đã bàn bạc với Mạc Thiên từ trước, quyết định đón ông cụ Diệp Hồng Nho tới đây cùng đón tết nguyên tiêu với nhà họ, con trai và con dâu nhà ông cụ đợt tết mới dành chút thời gian về với ông cụ xong, vừa qua hết tết lại vội vàng quay trở lại bên kia rồi, lần này ông cụ vẫn quyết tâm lưu lại trong nước như cũ.
Trừ ông cụ Diệp Hồng Nho ra, ngày hôm ấy người tới nhà Bạch Dung ăn tết nguyên tiêu cũng không ít, còn tới thêm vài vị khách mới nữa. Ông cụ Sở nhìn ông lão chỉ kém mình gần chục tuổi nọ kích động tới đứng bật dậy khỏi ghế ngồi.
"Thủ trưởng!" ông cụ nọ vừa thấy được ông nội Sở hai mắt liền đỏ hoe rớm nước, giãy khỏi người đỡ bên cạnh rảo bước đi đến bên cạnh ông nội Sở, vươn tay túm chặt cánh tay ông, nước mắt lưng tròng.
"Tử Thái!" Ông nội Sở bật thốt lên tên người nọ, hai cánh môi khẽ run lên vì kích động. Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm mới thấy được cấp dưới này của mình, năm đó mọi người cùng vào sinh ra tử, lòng tràn đầy nhiệt huyết kề vai chiến đấu... Bây giờ, đều đã già cả rồi.
"Nhiều năm không gặp, ngài có khỏe không?" Ông lão tên là Tử Thái nọ hỏi thăm ông cụ Sở, cứ nghĩ rằng cả cuộc đời này đã không còn cơ hội gặp lại những đồng đội ngày xưa nữa.
"Tốt lắm, ông thì sao? Cuộc sống thế nào? Hiện tại định cư tại Giang Thành rồi hả?" Ông cụ Sở hỏi liền một mạch.
"Tôi sống tốt lắm, Giang Thành là quê gốc của tôi, tất nhiên phải trở về đây sinh sống rồi, chỉ không ngờ ngài cũng sẽ tới nơi này định cư, nếu biết trước tôi đã qua đây thăm ngài từ sớm rồi!" Hứa Tử Thái kéo ông cụ Sở nói không ngừng, hoàn toàn không để ý tới người xung quanh, mấy thanh niên đi theo ông cụ Hứa Tử Thái đến đây nhìn một nhà toàn người xa lạ, ngượng ngùng không biết nói gì.
"Mọi người đứng đó làm gì thế, mau ngồi hết đi nào, Sở Uyên này, anh đi rót trà mời khách đi." Bạch Dung thấy nhóm bọn họ ngại ngùng đứng đó liền vội vàng đi qua tiếp đón, cũng không quên đi qua khuyên ông nội Sở với ông cụ Hứa Tử Thái ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện tiếp.
Sở Uyên là người đã từng đi lính nên anh hiểu rõ tình nghĩa giữa những người lính trân quý đến nhường nào, là thứ không gì có thể so sánh, thấy dáng vẻ này của ông nội Sở, cánh mũi không khỏi chua xót theo, nghe Bạch Dung chỉ thị, cũng liền nhân cơ hội này xoay người rời khỏi.
Người dịch: Hana_Nguyen
Chuồng dê nhà cậu xây dựng với diện tích lớn, đầu tư hết không ít tiền vào đó, có lần Lưu Tín Xương kéo vật tư trở về xong còn nói phía bên trên đã bắt đầu quan tâm đến việc của nhà cậu, nghe nói nếu cậu có thể tiếp tục duy trì dự án, dẫn dắt toàn thôn cùng nhau phát triển thì bên trên khẳng định sẽ có khen thưởng, mặc dù không được là bao, thế nhưng vẫn đạt được mục đích tuyên truyền cùng nâng cao tiếng tăm danh dự, có thể nói là chỉ lợi chứ không hại.
Bạch Dung không muốn việc làm ăn trong nhà móc nối, liên quan với quan chức nhà nước, thế nhưng nếu được ban ngành nhà nước treo biển tuyên dương, thì đó cũng được coi là một chuyện tốt, bởi vậy sau khi nghe bác ấy nói xong cậu chỉ mỉm cười nói thuận theo tự nhiên thôi ạ.
Công việc liên quan đến chuồng dê dự tính cần bận rộn mất khoảng gần một tháng, trước đó mọi công việc đã được bàn giao cho ông cụ Dương Bác phụ trách nên phần công việc liên quan cũng do ông cụ tự mình phiền não, Bạch Dung chỉ cần đảm bảo nguyên vật liệu xây dựng đầy đủ, không xảy ra vấn đề gì là được.
Mấy hôm nay Bạch Dung chợt nhớ tới ao nước phía trước sân nhà cậu kia, ngay lập tức đi tìm Lưu Tín Xương bàn bạc chuyện thuê lại ao nước đó.
"Giá thuê của ao nước đó đúng là không quá đắt, có điều sản lượng thu về không cao, cháu tính dùng nó để làm gì?" Lưu Tín Xương thấy sự nghiệp nhà Bạch Dung một năm nay phát triển thịnh vượng, nghe nói cậu muốn thuê liền tò mò hỏi thêm một câu.
"Cũng không có gì, cháu tính nuôi ít cá, đến lúc đó nhà hàng lại có cá nhà nuôi để cung cấp cho thực khách rồi." Bạch Dung cười nói.
"À, vậy cũng tốt, cái ao kia cuối năm ngoái rút nước bắt cá đã được dọn dẹp qua một lần, lúc đó chắc hẳn nhà cháu cũng thấy được, nếu cháu muốn thuê thì cứ thuê, mà cháu tính thuê bao nhiêu năm?" Lưu Tín Xương hỏi.
"Trước đây nhà khác thường thuê bao nhiêu năm một lần thế bác?"
"Người trong thôn chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền, đều thuê theo từng năm một, nhà cháu chắc không chỉ tính thuê một năm rồi thôi nhỉ?" Lưu Tín Xương hỏi đùa.
"Vâng, cháu còn tính nuôi thêm đàn vịt trên ao nữa, hay là tạm thuê 5 năm trước đi." Bạch Dung chưa từng nuôi cá nên không có kinh nghiệm, có điều việc này không chút ảnh hưởng đến suy nghĩ muốn nuôi thử của cậu.
"Còn muốn nuôi thêm vịt nữa ấy hả, cháu không sợ chúng ăn hết cá giống mất à?"
Bạch Dung ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, liền đáp:
"Vậy chỉ đành thử nuôi cá trước đã rồi tính sau." Ao hồ trong thôn có rất nhiều, vấn đề liên quan cũng nhiều, nghe nói một vài ao cá còn từng có người chết đuối ở trong đó nữa, bởi vậy sau khi thuê lại cái ao trước nhà, cậu liền làm một vài biện pháp an toàn xung quanh ao trước.
Một mặt của ao chính là đối diện sân lớn nhà họ, trước đây trong nhà không có trẻ nhỏ nên cứ để mặc vậy chứ không rào chắn gì hết, nhìn qua cực kì nguy hiểm, Bạch Dung thuê xong liền mua trụ bê tông và nguyên vật liệu về quây một cái hàng rào chắc chắn xung quanh ngay lập tức, cậu làm vậy cũng vì suy nghĩ tới nhóc Sở nhỏ trong nhà đang lớn lên từng ngày, hơn nữa gia đình cậu khẳng định còn sinh sống tại đây trong khoảng thời gian dài, hàng rào này sớm muộn gì rồi cũng phải làm, dù gì cũng là khoảng sân trước nhà mình, nếu đã làm, chắc chắn phải làm sao cho đẹp mắt mới được.
Bởi vậy, Bạch Dung tranh thủ khoảng thời gian đầu tháng giêng thời tiết còn rét lạnh, chưa có bao nhiêu việc cần làm liền dứt khoát chỉnh sửa hết một lượt khoảng sân trước nhà. Trên bề mặt lớp nền bê tông vốn có quét thêm một tầng sáng bóng, ngoài việc làm xong hàng rào xinh đẹp trước sân ra còn đào lấy hai cây dành dành cổ thụ từ trong không gian mang ra ngoài, bên dưới mỗi tán cây lớn đặt một bộ bàn ghế đá, đến mùa hè có thể ngồi hóng mát. Phần tiêu tốn thời gian của Bạch Dung và Sở Uyên nhất lại chính là một vòng xung quanh ao cá, không chỉ được cậu trồng nguyên một hàng liễu xanh mướt, khoảng trống giữa các thân cây còn được vây kín lại bằng lưới đánh cá, như vậy mới phòng tránh có người ngã xuống ao một cách tốt nhất.
Ao cá này không lớn lắm, nhưng từ góc độ bên phía nhà Bạch Dung nhìn qua có thể tưởng tượng ra được quang cảnh bên ao mỗi khi vào mùa hè sẽ đẹp đến nhường nào, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt nước gợn sóng hòa quyện cùng ánh nắng mặt trời lấp lánh, những cành liễu rủ bóng mát đung đưa trong gió.
Có vẻ ông nội Sở thực thích bố cục này, đối với ông mà nói, nơi dưỡng lão trong mơ chắc cũng chỉ được đến thế là cùng.
"Ông nội ơi, ông có bạn bè thân thiết nào ở Giang Thành hay không? Có thể mời họ tới nhà mình chơi, môi trường xung quanh nhà chúng ta trong lành tươi mát, còn có nhiều đồ ăn ngon nữa, có lợi đối với sức khỏe của người già." Bạch Dung cùng ông nội Sở đi dạo ngắm nhìn phần ao cá đã sắp quy hoạch xong trước sân nhà, bởi vì thời tiết hiện tại còn rất lạnh nên cây cối vẫn chưa đâm chồi nảy lộc, đợi đến khi lá cây mọc lên xanh mướt khẳng định sẽ xinh đẹp vô cùng.
Ông cụ Sở suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chắc vẫn còn một vài chiến hữu năm xưa, thế nhưng đã nhiều năm không liên lạc, để lần sau ông bảo Sở Ương tra lại xem sao."
"Vâng, vậy cũng được." Bạch Dung mỉm cười gật đầu đồng ý, chủ yếu là vì cậu sợ ông nội Sở ở đây một mình sẽ cảm thấy buồn chán, phần lớn ông bà già lớn tuổi ở nông thôn đều có trình độ văn hóa không cao, lúc nói chuyện phiếm với ông cụ khẳng định sẽ khó có thể tìm được chủ đề chung, nếu ông cụ có thể tìm được một người hợp cạ về cùng nói chuyện thì mới tốt.
Ông cụ biết Bạch Dung lo lắng cho mình, khóe miệng nhếch cao, lòng vừa thấy được an ủi lại vừa vui vẻ cực kì, có điều vốn dĩ ông cụ là người ít nói, thế nên không biểu hiện gì nhiều.
Chuyện chuồng dê bận rộn hết nguyên cả tháng, Bạch Dung lại tốn thêm vài ngày lên kế hoạch, sẵn tiện nhờ ông cụ Dương Bác xây dựng thêm một cái chuồng bò bên cạnh chuồng dê, đợi qua mùa xuân lại mua thêm vài con bò nhỏ về nuôi cùng. Sắp xếp ổn thỏa xong hết thảy, những người có ý nghĩ trồng trọt này kia trong thôn đến nhờ Bạch Dung cho thêm chủ ý hết tốp này lại đến nhóm khác. Bạch Dung cũng tự suy ngẫm rất nhiều, nhà cậu có thể làm ra được bao nhiêu đồ tốt đều là nhờ vào cái không gian kia cả, tương đương với bật chế độ gian lận, thế nhưng người dân trong thôn lại không có, vấn đề này thực khó giải quyết, cậu chắc chắn sẽ không công khai chuyện bản thân có không gian với quần chúng bên ngoài, vậy nên chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Sau cùng, cách mà cậu nghĩ ra được chính là phân bón, Bạch Dung quyết định dùng phân gà với phân lợn nhà mình trộn lẫn cùng với thân cây ngô, lại thêm nước hồ trong không gian rồi đợi lên men làm thành phân bón hữu cơ, sau đó để cho dân làng lĩnh về bón cho ruộng, như vậy có thể cải thiện đáng kể năng suất và chất lượng cây trồng. Để thực hiện được kế hoạch này thì số lượng phân bón cần được lên men trong thời gian dài sẽ rất nhiều, sẽ cần có một sân bãi với diện tích rộng lớn để sử dụng, đến mùa đông còn phải dựng thêm chuồng trại cùng mái che lớn, đây cũng là một trong những hạng mục cần tiêu đến tiền.
Mặc dù Bạch Dung có thể cung cấp phân bón miễn phí cho người dân trong thôn, thế nhưng vấn đề dựng nhà kho cùng khu vực ủ cậu sẽ không tự móc tiền túi của mình ra để làm, bằng không dân làng lại chẳng coi cậu là dê béo mà thịt. Bạch Dung nói rõ chuyện này với Lưu Tín Xương, còn đưa chủ ý cho bác ta,
"Thôn chúng ta tiếp giáp hai phía đông, tây của ngọn núi, phần núi phía đông nhà cháu đã thuê rồi, bằng không thôn mình khai hoang nốt dãy núi phía tây luôn đi, sau đó mọi người trong thôn cùng ra sức xây dựng chuồng trại, khu ủ phân với nhà kho ở bên đó, dùng làm nơi chuyên xử lý phân bón các loại, đến lúc đó lại phân chia theo tỷ lệ cho người dân nhận về dùng, tính ra như vậy vừa công bằng lại có thể kéo theo mọi người cùng nhau phát triển."
"Chuyện yêu cầu dân làng bỏ tiền ra xây nhà kho sợ là khó giải quyết." Lưu Tín Xương cười bất lực nhìn Bạch Dung, tiền bạc trong tay người trong thôn đều dựa vào tích lũy tiết kiệm từng đồng từng cắc mà có được, người nào vọng tưởng bắt họ lấy số tiền đó ra, chỉ sợ so với muốn mạng họ còn khó hơn nữa.
"Vậy càng dễ nói, ai muốn dùng phân bón thì tự mình bỏ tiền mua, không có tiền góp sức lao động cũng được, còn với những người vừa không muốn bỏ tiền lại không góp sức lao động thì chẳng có lí do gì để phân chia cho họ nhỉ?" Bạch Dung nói.
"Chuyện nào có dễ nói như vậy, mặc dù đó là núi hoang, thế nhưng vẫn được tính là tài sản thuộc về thôn, lúc làm yêu cầu họ bỏ tiền bỏ công sức họ không đồng ý, đến lúc chuồng trại, nhà kho dựng lên xong rồi thì không dễ nói nữa, nói sao cũng là tài sản của thôn, mỗi người đều có một phần trong đó." Lưu Tín Xương cười gượng nói.
Bạch Dung hiểu rõ ông nói chẳng hề sai, cậu đáp:
"Vậy bác cứ thương lượng chuyện này với người trong thôn trước đi, nếu như có nhà nào cho rằng cháu cố tình đưa ra chủ ý này để mượn sức người trong thôn xử lý vấn đề nước thải thì bác cứ báo lại với cháu, đến lúc đó cháu sẽ tự bỏ tiền mua đất xây dựng khu xử lý riêng biệt, thế nhưng phải nói trước là giá cả phân bón làm ra sẽ không rẻ đâu nhé, người trong thôn không muốn mua thì cháu cũng không thiếu chỗ để tiêu thụ."
Lưu Tín Xương biết cậu nói vậy là có ý gì, vẻ mặt ông ta ngưng trọng, nói cho cùng một người ngoài trở lại trong thôn vừa làm ra được nhiều thứ lại bán được với giá cao như Bạch Dung thực khiến cả đống người trong thôn ghen tỵ đỏ mắt, khổ nỗi thứ nhà người ta làm ra thực sự quá tốt, không ít người mua được đồ ăn ngon từ nhà họ, nếu thực sự bức ép người rời đi thì kẻ tổn thất đầu tiên chính là thôn bọn họ, giữ người lại nói không chừng người dân trong thôn còn được hướng dẫn làm ăn, cùng nhau phát triển, đuổi người ta qua thôn khác, còn chẳng phải để người thôn khác được hời hay sao.
Nói những lời này với ông bác Lưu Tín Xương xong cậu liền đi trở về nhà, thái độ của cậu đối với vấn đề này đã rất rõ ràng, hoặc là cậu không bỏ bất cứ một khoản tiền nào, số phân bón làm ra miễn phí chia cho mọi người sử dụng, hoặc là cậu sẽ chịu tất cả chi phí phát sinh, phân bón làm ra người nào muốn sử dụng thì bỏ tiền ra mua, người trong thôn vừa không muốn bỏ tiền bỏ sức, lại muốn có phân bón tốt mang về dùng, nào có nhiều chuyện tốt như vậy chứ.
Hiện tại vẫn chưa qua hết mấy ngày tết, trong nhà mọi người vẫn còn khách khứa lui tới, vậy nên thời điểm này không thích hợp để mở cuộc họp toàn thôn, Lưu Tín Xương tính đợi qua mùng 10 rồi mới gọi mọi người tới họp bàn. Bác ta không gấp thì Bạch Dung càng không có gì phải gấp gáp, nhà cậu không thiếu việc để bận rộn. Đợi qua hết tháng giêng nhà cậu còn cần thuê đất ruộng về trồng trọt tiếp nữa, mấy thứ như đậu tương, đậu phộng, cải dầu đều cần trồng lấy một lô.
Ngoài những thôn dân đến tìm Bạch Dung thương lượng công việc ra, còn có nhóm người trẻ tuổi quyết định không ra ngoài làm công nữa mà ở lại quê nhà phát triển, làm ra chút sự nghiệp nào đó, thế nhưng bất kể là họ có dự định làm cái gì đi chăng nữa, con đường tiêu thụ chỗ Bạch Dung chính là nơi gần nhất, vậy nên có không ít người xách theo quà cáp cố ý qua nhà Bạch Dung chúc tết, muốn lôi kéo quan hệ với nhà cậu. Bởi vì công việc nhà Bạch Dung khá bận rộn, có khách khứa đến còn phải làm cơm tiếp đãi, bên nhà bà cụ Dương Tố Phân cũng bận rộn tiếp đón khách của nhà mình, bởi vậy đầu bếp chính trong nhà Bạch Dung vẫn chỉ có thể là Sở Uyên.
"Nhà cậu nổi tiếng trong khu vực huyện thành lắm ấy, kể ra thì cũng khó trách được, những thứ này đúng là ngon quá đi mất!" Người trẻ tuổi đến ngày hôm nay đúng dịp nhà Bạch Dung giết thịt gà trống nhỏ, lúc này đang ôm bát ăn đến miệng mồm bóng nhẫy, lòng càng thêm kiên định với quyết tâm lưu lại quê nhà không rời đi nữa của mình, đùa à, nhóm bọn họ đi làm công tại khu vực phía nam một tháng tiền lương chẳng được là bao, người trẻ tuổi còn phải chăm chút sắc đẹp, mua quần áo mới, mua điện thoại để dùng các loại nữa, số tiền dùng để tiêu pha cho chuyện ăn uống không còn lại là bao, huống hồ đồ ăn bên ngoài còn không hợp khẩu vị nữa chứ, hương vị người bản địa yêu thích nhất lại chẳng khác nào khổ hình đối với đám nhóc con rời xa quê hương đến làm công như bọn họ. Nghe nói món mì nước của họ ngoại trừ thêm muối ra thì không bỏ thêm bất cứ gia vị nào khác nữa thì phải, người ta còn khen ngợi món nọ không ngớt, nào thì khẩu phần lớn, một bát đầy đủ cho người trưởng thành ăn tới no căng bụng, thế nhưng mà, tiền đề là người ăn có thể nuốt trôi mới tính chứ! Thức ăn cho lợn ở nhà còn ngon hơn cái món đó á.
Sở Uyên là người có tấm lòng thiện lương, nghe cậu ta kể lại những trải nghiệm đắng cay khổ sở trong khoảng thời gian làm công bên ngoài liền bị cảm động tới hai mắt đỏ hồng, cứng rắn nhét cho cậu thanh niên nọ một bát thịt gà lớn, còn không quên dặn dò người ta cứ từ từ mà ăn, khéo không lại nghẹn. Bạch Dung ngồi bên cạnh cố gắng nín cười, thì ra Sở lớn nhà họ lại là người đa sầu đa cảm đến vậy.
Cậu thanh niên nọ nhét căng bụng từ nhà Bạch Dung trở về liền nói với người trong nhà, có thế nào cũng không xuôi nam làm công nữa, muốn trở lại trong thôn kiếm việc để làm. Người nhà nghe xong đều lo lắng không thôi, chưa nói cái khác, chính là trong thôn có thể tìm được công việc gì để làm cơ chứ? Vậy nên người thanh niên nọ lại chạy sang nhà Bạch Dung một chuyến, cũng không tìm Bạch Dung mà quyết chí đánh hạ từ phía Sở Uyên, đại khái là vì cậu chàng đã nhìn ra mặc dù Sở Uyên có vẻ mặt nghiêm nghị không dễ gần nhưng thực ra lại là người cực kì dễ nói chuyện.
"Năm nay nhà chúng tôi dự tính tăng thêm một ngàn con dê, cộng với số dê mẹ giữ lại trước đó chỉ sợ một mình Tống Hải Trần trông nom không xuể, nếu cậu muốn đến làm thì cần đi theo anh ấy học hỏi kinh nghiệm trước, còn phải thường xuyên ở lại trông chuồng dê nữa, đến khi cậu đạt yêu cầu anh ấy đưa ra thì chuyện lưu lại làm công sẽ không thành vấn đề, tất nhiên sẽ không thể thiếu phần tiền công của cậu rồi." Bạch Dung thấy Sở Uyên nhìn mình nói lòng thầm thở dài một tiếng, thực hết cách, cậu chợt hiểu rõ cái gọi là gió thổi bên gối rồi, xem ra gió bên gối này của nhà cậu mạnh mẽ hơn so với nhà khác nhiều lắm, ít nhất thì Bạch Dung không có cách nào từ chối những việc mà Sở Uyên muốn làm.
"Được, tôi đảm bảo sẽ học tập chăm chỉ!" Thanh niên nọ toét miệng cười, lộ nguyên hàng răng trắng bóng, vui vẻ đáp.
Hai người trông nom hơn một ngàn con dê tính ra vẫn hơi cố sức, Bạch Dung định tìm một người chuyên chăm sóc cho đàn dê mẹ, như vậy có thể giảm bớt được lượng công việc lớn cho hai người Tống Hải Trần.
Ngày mùng mười Lưu Tín Xương mở cuộc họp toàn thôn, phần lớn người dân trong thôn đều tham gia cuộc họp, nội dung chủ yếu nói về vấn đề phân bón cùng với truyền đạt lại ý kiến của Bạch Dung cho mọi người hiểu. Bạch Dung không được tính là người trong thôn, mà cậu cũng không muốn tham gia hội nghị của thôn nên không đi, sau khi bận rộn hết một ngày trời, buổi tối cậu chỉ muốn làm tổ trong nhà xem tivi cùng với Sở Uyên và Hú Dương nhỏ thôi.
Ông nội Sở ăn tối xong không bao lâu liền về phòng nghỉ ngơi, gần đây ngày nào thằng Thuận cũng bận rộn trên thị trấn đến tối khuya mới về, nhiều khi còn ngủ lại trong nhà hàng lớn luôn, khoảng thời gian này Mạc Thiên có quan hệ khá thân thiết với Tống Hải Trần, thỉnh thoảng cậu chàng cũng ở lại trong núi đến rất muộn, thẳng tới Tống Hải Trần bị cậu chàng đùa giỡn tới hết cách mới cười híp mắt yêu cầu anh ta đưa mình xuống núi.
Bạch Dung biết không ít chuyện về quá khứ của Mạc Thiên, một người có tính cách mạnh mẽ như cậu ấy bởi vì yêu thích phải anh cả nhà Bạch Dung để rồi không thể không lựa chọn buông tay, sau cùng chỉ có thể lẻ loi một mình, nếu hiện tại cậu ấy yêu thích Tống Hải Trần thì trong lòng Bạch Dung vẫn thực muốn ủng hộ, tuy Tống Hải Trần là người sống trầm lặng nhưng có thể thấy được tính cách anh ta rất không tồi, chỉ hơi cố chấp một chút, có điều nói theo một phương diện nào đó thì người cố chấp cũng có cái hay của cố chấp. Bạch Dung chợt nhớ năm ấy Sở Uyên chỉ vì gặp lướt qua mình một lần, liền đem bóng hình ấy cất chứa vào tận sâu trong đáy lòng suốt tám năm trời dòng dã, cậu cảm thấy bản thân dù có là cục đá cũng bị anh ủ ấm tới tan chảy, nghĩ đến đây lại không khỏi quay đầu qua liếc nhìn Sở Uyên một cái.
"Sao thế?" Sở Uyên cảm nhận được ánh nhìn của cậu, ánh mắt dịu dàng chuyển về phía cậu hỏi.
"Không có gì," Bạch Dung thấy cục bông nhỏ Sở Hú Dương nằm trong lòng anh đã say ngủ liền nói thêm, "đặt con về giường trước đi, hai chúng mình ngồi đây thêm chút nữa."
"Ừ." Sở Uyên gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía phòng ngủ, chẳng bao lâu đã quay trở lại. Bạch Dung kéo anh ngồi lệch về một phía của sô pha, tiếp đó tự mình ngả người nằm dài trên ghế, nửa người trên tựa hẳn lên người anh, xong xuôi đâu đấy mới thoải mái thở phào một hơi.
Sở Uyên đã hiểu vì sao cậu lại bắt mình đưa Sở Hú Dương trả về giường nhỏ rồi, nhìn cảnh này mà không biết nên cười hay nên khóc, hai cánh tay lại tự động vòng qua ôm chặt người vào trong lòng. Hai người ôm ấp trên sô pha xem tivi thêm một lúc thì Mạc Thiên mới từ bên ngoài trở về, tất nhiên, dưới tầng còn có Tống Hải Trần với một người anh em khác của Sở Nhị theo sau tiễn cậu ta cùng về nữa. Mạc Thiên lên đến tầng hai cũng không ngồi xuống luôn, mà trực tiếp đi qua trước mặt hai người tiến về phía ban công ở phía đối diện nhìn xuống dưới. Hai người Bạch Dung nhìn không tới dưới tầng nên đồng loạt đem ánh mắt hướng về phía cậu ta.
Mạc Thiên đứng đợi trên ban công hồi lâu mới xoay người đi trở về phòng khách, dáng vẻ vừa lòng thỏa dạ. Bạch Dung liếc cậu ta một cái nói:
"Chân Tống Hải Trần không tốt, muộn như vậy rồi cậu còn bắt anh ta một mình đi lại đường núi như thế không sợ xảy ra chuyện hả?"
Mạc Thiên tự mình rót một cốc nước mật ong uống, đặt mông ngồi xuống sô pha liếc hai người một cái, hùng hồn nói:
"Chân của anh ấy đang dần bình phục rồi, không thấy mỗi ngày tôi đều ở đó đến tối muộn mới được về hay sao, còn không phải vì muốn điều trị chân cho anh ta chắc?"
Bạch Dung dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía cậu ta, bộ dáng như muốn nói, thích người ta thì cứ nói thẳng, còn tìm lý do lý trấu làm cái gì.
"Chân của anh ấy vẫn có thể bình phục được hả?" Sở Uyên hoàn toàn không cảm nhận được giao tranh giữa hai người còn lại, chỉ cảm thấy cái chân bị thương đã nhiều năm của Tống Hải Trần vẫn có thể trị khỏi được đúng là quá mức diệu kì.
"Không thể hoàn toàn bình phục, nhưng sẽ tốt hơn so với trước đây rất nhiều, uầy, có nói với hai người thì hai người cũng không hiểu, nói chung, với tư cách là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi sẽ không để chân của anh ấy nghiêm trọng giống như hiện tại." Mạc Thiên tự tin nói.
Bạch Dung xem thường liếc cậu ta một cái, cái bộ mặt vênh váo, đắc ý vểnh đuôi của tên này thực khiến người ta muốn đấm.
"Đúng rồi, tôi nghe nói trong thôn đang họp bàn việc xây dựng khu lên men phân bón, đã biết kết quả ra sao chưa?" Mạc Thiên tựa hồ đã đón nhận được ánh mắt xem thường của Bạch Dung, vội vàng chuyển rời chủ đề câu chuyện.
"Không biết, đợi ngày mai Lưu Tín Xương qua đây rồi hỏi." Bạch Dung nhún nhún vai nói.
"Vậy à." Mạc Thiên gật đầu.
Qủa nhiên, ngày hôm sau Lưu Tín Xương liền chạy qua tìm Bạch Dung kể lại quá trình buổi họp ngày hôm trước.
"Những hộ gia đình muốn nuôi trồng thêm chút gì đó đều thực đồng ý với cách làm của cháu, còn mấy hộ gia đình không trồng trọt chăn nuôi khẳng định không muốn tự mình bỏ tiền ra rồi, có điều biểu quyết vẫn là thiểu số nghe theo đa số, để tránh sau này có người lấy lý do đất núi thuộc về cả thôn bác liền làm thêm một bản hợp đồng, để cho phần lớn người trong thôn ký tên đồng ý chuyện muốn có được phân bón thì đều phải góp tiền của hoặc sức người, nếu nhà nào không muốn bỏ ra thì sự việc này sẽ không liên quan gì đến nhà họ, đến lúc công trình hoàn thành cũng không thể làm ầm ĩ đòi nọ đòi kia, vẫn còn một bộ phận nhỏ chưa ký tên, bác sẽ đến tìm từng hộ yêu cầu kí tên đầy đủ."
Lưu Tín Xương tường thuật cặn kẽ hết mọi chuyện cho Bạch Dung nghe, chuyện này làm xong có lợi lớn đối với sự nghiệp của ông ta, một khi thôn họ có thể phát triển lên được, ông ra ngoài không chỉ có thể diện hơn, mà còn chiếm được địa vị nhất định trước mặt cấp trên, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu những lợi ích khác được, vậy nên ông ta vô cùng để tâm đến vấn đề này.
"Vậy thì tốt, đợi mọi người dựng chuồng lên men xong thì có thể qua nhà cháu trở phân chuồng tới đó rồi."
Bạch Dung khẽ thở phào một hơi, kì thực vấn đề chuồng lên men không tính là chuyện khó đối với cậu, thế nhưng mấy việc lẻ tẻ, vặt vãnh kiểu này cậu thực không muốn tốn tinh thần xử lý, có thể ném cho người trong thôn đảm nhận cũng không tồi.
Trong thôn họp bàn xong, những thôn dân tính theo chân nhà Bạch Dung phát triển kinh tế đều vội vàng dựng xong chuồng lên men trước, hơn nữa nhất định phải khiến phân bón lên men vào khoảng tháng hai âm lịch, bởi vì sang tháng ba mọi người còn bận rộn việc đồng áng nữa, không có thời gian rảnh đi làm việc khác.
Lưu Tín Xương còn gấp hơn mấy người họ, khoảng thời gian này ông ta không làm thêm bất cứ chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm cầm bản hợp đồng chạy qua mấy nhà chưa kí tên để kí nốt, chuyện này xong sớm, nói không chừng có thể đệ đơn xin thêm chút kinh phí từ phía trên cũng lên, được vậy còn gì bằng nữa.
Bạch Dung đẩy chuyện này cho thôn tự giải quyết xong liền không tốn tâm tư để ý đến nó nữa, gần đây cậu đang tích cực liên hệ với người bán cá bột, tính toán bắt đầu thả cá vào cái ao đã được dẫn đầy nước nhà mình.
Lúc áo cá được dẫn đầy nước Bạch Dung và Sở Uyên giấu mọi người lấy lượng lớn nước hồ trong không gian đổ vào đó, đây là công việc cực kì hao tốn thể lực, còn phải giấu giếm qua mắt mọi người nữa nên hai người phải tốn không ít tâm tư mới hoàn thành được. Hai người lắp một cái bồn chứa nước bên trong phòng ngủ của mình, bên dưới nối với ống nước thông ra ngoài ao cá, đến đêm khuya họ mới có thể đóng kín cửa phòng ngủ, ra vào không gian không ngừng, gánh hoặc xách từng thùng nước mang ra ngoài đổ vào bồn chứa trong phòng ngủ, để nước hồ từ bồn chứa trên tầng hai chảy dọc theo đường ống vào ao cá, đổ xong lượng nước của một đêm họ liền thu ống dẫn nước trở lại tầng hai, cứ như vậy bận rộn hết vài đêm, cơ bản là không có người nào phát hiện ra bí mật của hai người họ, đợi mực nước trong ao cá vừa đủ liền không cần đổ thêm nước hồ nữa. Như vậy mặc dù lượng nước hồ trong ao không quá nhiều, nhưng vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định với sinh vật nuôi dưỡng trong đó, huống hồ, chẳng phải là làm người không nên quá tham lam sao?
Trừ vậy ra, nhằm đảm bảo các loại gia súc chăn nuôi trong nhà đều ăn được đồ trong không gian mà Bạch Dung và Sở Uyên còn phải thường xuyên vào không gian cắt hái rau cỏ hoặc một số cây thuốc có lợi cho gia súc mang ra ngoài, sau khi cắt nhỏ mới đem trộn lẫn với thức ăn cho từng loại gia súc khác nhau, cố gắng tận dụng thật nhiều lợi ích từ không gian.
Bởi vì bận ngày bận đêm khiến Bạch Dung lại gầy thêm một chút, có điều không phải cái cảm giác gầy trơ xương nào đó, mà là kiểu cơ bắp săn chắc, da dẻ bóng loáng, cơ thể càng thêm thon gầy rắn rỏi, vậy nên mỗi lần nhìn thấy Bạch Dung cởi sạch quần áo, Sở Uyên đều bất giác nuốt ngụm nước miếng, tiếp đó chính là đè người dưới thân ăn sạch sành sanh.
Trong không khí bận rộn không ngừng nghỉ của tất cả mọi người, chớp mắt đã đến tết nguyên tiêu ngày mười năm tháng giêng, Bạch Dung đã bàn bạc với Mạc Thiên từ trước, quyết định đón ông cụ Diệp Hồng Nho tới đây cùng đón tết nguyên tiêu với nhà họ, con trai và con dâu nhà ông cụ đợt tết mới dành chút thời gian về với ông cụ xong, vừa qua hết tết lại vội vàng quay trở lại bên kia rồi, lần này ông cụ vẫn quyết tâm lưu lại trong nước như cũ.
Trừ ông cụ Diệp Hồng Nho ra, ngày hôm ấy người tới nhà Bạch Dung ăn tết nguyên tiêu cũng không ít, còn tới thêm vài vị khách mới nữa. Ông cụ Sở nhìn ông lão chỉ kém mình gần chục tuổi nọ kích động tới đứng bật dậy khỏi ghế ngồi.
"Thủ trưởng!" ông cụ nọ vừa thấy được ông nội Sở hai mắt liền đỏ hoe rớm nước, giãy khỏi người đỡ bên cạnh rảo bước đi đến bên cạnh ông nội Sở, vươn tay túm chặt cánh tay ông, nước mắt lưng tròng.
"Tử Thái!" Ông nội Sở bật thốt lên tên người nọ, hai cánh môi khẽ run lên vì kích động. Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm mới thấy được cấp dưới này của mình, năm đó mọi người cùng vào sinh ra tử, lòng tràn đầy nhiệt huyết kề vai chiến đấu... Bây giờ, đều đã già cả rồi.
"Nhiều năm không gặp, ngài có khỏe không?" Ông lão tên là Tử Thái nọ hỏi thăm ông cụ Sở, cứ nghĩ rằng cả cuộc đời này đã không còn cơ hội gặp lại những đồng đội ngày xưa nữa.
"Tốt lắm, ông thì sao? Cuộc sống thế nào? Hiện tại định cư tại Giang Thành rồi hả?" Ông cụ Sở hỏi liền một mạch.
"Tôi sống tốt lắm, Giang Thành là quê gốc của tôi, tất nhiên phải trở về đây sinh sống rồi, chỉ không ngờ ngài cũng sẽ tới nơi này định cư, nếu biết trước tôi đã qua đây thăm ngài từ sớm rồi!" Hứa Tử Thái kéo ông cụ Sở nói không ngừng, hoàn toàn không để ý tới người xung quanh, mấy thanh niên đi theo ông cụ Hứa Tử Thái đến đây nhìn một nhà toàn người xa lạ, ngượng ngùng không biết nói gì.
"Mọi người đứng đó làm gì thế, mau ngồi hết đi nào, Sở Uyên này, anh đi rót trà mời khách đi." Bạch Dung thấy nhóm bọn họ ngại ngùng đứng đó liền vội vàng đi qua tiếp đón, cũng không quên đi qua khuyên ông nội Sở với ông cụ Hứa Tử Thái ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện tiếp.
Sở Uyên là người đã từng đi lính nên anh hiểu rõ tình nghĩa giữa những người lính trân quý đến nhường nào, là thứ không gì có thể so sánh, thấy dáng vẻ này của ông nội Sở, cánh mũi không khỏi chua xót theo, nghe Bạch Dung chỉ thị, cũng liền nhân cơ hội này xoay người rời khỏi.
Người dịch: Hana_Nguyen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.