Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con
Chương 22: Nước hồ
Lạt Tiêu Phan Phạn (Cơm Trộn Ớt)
06/07/2024
Nghe thằng Thuận hỏi vậy Bạch Dung mới nhớ tới lời hứa cho Sở Uyên tới nhà mình làm việc trước đây, nghĩ tới mặc dù Sở Uyên không quá quen thuộc với công việc nhà nông nhưng đúng là một lực lượng lao động thành thực gắng sức, mấy công việc như khai hoang đất núi hay trồng cây gần đây đều thực thiếu nhân lực nên cậu chẳng cần suy nghĩ nhiều đã đồng ý luôn, Bạch Dung nói với thằng Thuận:
"Vậy thì bảo anh ta chuyển về ở luôn đi, sắp xếp phòng cho anh ta tại tầng một ấy, còn có, mày nói rõ với anh ta chuyện không được tự ý đi lên trên tầng hai biết không."
"Em biết rồi." Thằng Thuận gật đầu nghe lời, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ tên kia đúng là tự tìm ngược cho bản thân mình mà, ngoan ngoãn làm đại thiếu gia tại thành phố lớn thì có gì không tốt chứ, chả hiểu sao lại cứ nhất quyết chạy về nông thôn làm thằng nhân công không có bao nhiêu giá trị như thế này làm cái gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à.
Hai ngày sau, thằng Thuận dựa theo địa chỉ mà Bạch Dung cung cấp đi chở đám cây giống non trở về nhà, sau đó lại nghe lời cậu lái xe trả lại phía trong nhà kho.
Những người khác trong nhà đều cho rằng cây giống được vận chuyển từ trên thị trấn trở về, nhưng Bạch Dung cũng hiểu rõ cách này không thể kéo dài được bao lâu, hơn nữa cậu còn phải tự mình đi một chuyến tới thị trấn để trả xe cho người ta, cách này đúng là quá phiền phức, cậu thầm nghĩ không biết lần trở cây giống lần sau có nên đổi sang cách khác hay không nữa.
Chớp mắt đã qua hết ngày hai mươi tháng giêng âm lịch, thời tiết càng ngày càng ấm áp hơn, gió nam nhè nhẹ mang theo nhiệt độ ấm áp len lỏi tới từng ngõ ngách, cứ tới thời gian buổi trưa hàng ngày thì nhiệt độ không khí đều trở nên rất cao.
Hai đứa nhỏ nhà họ Lưu đều đã bắt đầu cắp sách tới trường đi học, quán cơm mới mở bên trong thị trấn bởi vì đồ ăn đặc sắc ngon miệng nên công việc kinh doanh cũng càng ngày càng phát đạt, đến ngay cả thằng Thuận cũng thường xuyên phải chạy qua bên đó hỗ trợ thêm, Bạch Dung thì cách một ngày phải đi lên thành phố một chuyến để tìm chỗ an toàn tiến vào bên trong không gian hái rau củ quả mang ra bên ngoài, vậy nên ngoại trừ Dương Tố Phân và Lưu Hải Xuyên ra thì trong nhà cũng chỉ còn lại có Sở Uyên cùng với bà cụ Lưu tới trông chừng chuồng gà nữa thôi.
Bởi vì thằng Thuận 'động lòng trắc ẩn' nên rốt cuộc thì Sở Uyên cũng có thể ôm đống bao lớn bao nhỏ của mình vào ở bên trong nhà mới của bà xã đại nhân, để có thể bên nhau mỗi ngày, cùng sống dưới một mái hiên và ăn chung một nồi với bà xã nhà mình, đây chính là chuyện khiến anh cảm thấy vui vẻ nhất trong hai ngày nay.
Thế nhưng cũng bởi vì bà xã đại nhân đã đưa ra mệnh lệnh khai hoang đồi núi nên dù cho Sở Uyên rất muốn đi theo và gặp mặt với cậu mọi lúc mọi nơi thì vẫn không dám làm trái mệnh lệnh, hàng ngày khi trời vừa sáng thì anh phải thức dậy đi tới nhà ông nội Lưu Hải Xuyên để ăn sáng với đủ các loại cháo, rồi sau đó chính là vác cuốc đi lên núi.
Việc khai hoang diễn ra khá là thuận lợi, bởi vì trước đó đã có người từng trồng trọt bên trên đất núi nên số cây lấy gỗ mọc lên trên núi không quá nhiều, chỉ cần đào hết gốc rễ của những cây bụi gai đi là được, sau đó đem chúng chất thành từng đống lớn đợi khô lại là có thể đốt thành tro, sau nhiều ngày làm lụng thì Sở Uyên và ông cụ Lưu Hải Xuyên đã nắm bắt được những điểm cốt yếu của công việc này, một ngày một người có thể thu dọn được cả một bãi lớn.
Sau khi cây ăn quả non được vận chuyển về thì việc thu dọn bụi gai được giao lại cho ông cụ Lưu Hải Xuyên, còn Sở Uyên thì bắt đầu dựa theo yêu cầu của Bạch Dung chuyển qua công việc đào hố trồng cây.
Cân nhắc tới vấn đề bên dưới tán cây ăn quả còn cần trồng thêm những loại dược liệu khác nên Bạch Dung đặt khoảng cách tầm ba tới bốn mét thì trồng xuống một cái cây ăn quả, cố gắng để thêm không gian cho cây ăn quả sinh trưởng và phát triển nữa, thêm vào số dược liệu trồng dưới gốc cây ăn quả cũng cần có không gian để phát triển nên khoảng cách như thế này là thích hợp nhất.
Cây giống đào từ bên trong không gian ra đã bị để bên ngoài hai ngày, vốn ban đầu Bạch Dung còn sợ cây non sẽ xảy ra vấn đề gì, thế nhưng khi chúng được vận chuyển về nhà thì cậu mới phát hiện, ngoại trừ một số chiếc lá có hơi bị héo úa ra thì về căn bản là không có vấn đề gì đáng để lo lắng nữa hết.
Sau khi số cây non được trồng xong, Bạch Dung lại lấy cái bình xịt trong nhà ông nội Lưu Hải Xuyên mang vào bên trong không gian, cậu đi đến bên cạnh hồ nước đổ đầy một bình nước rồi đi ra xịt lên những chiếc lá hơi bị héo úa của đám cây non, xịt xong rồi cậu mới nhận ra rằng đám cây non này đều được đào ra từ bên trong không gian kia nên sau khi dùng nước hồ dù có hiệu quả thì cũng sẽ không được rõ ràng cho lắm, rất khó có thể nhìn ra được, vậy nên cậu lại xách bình nước hồ chạy tới vườn rau nhỏ của nhà Lưu Hải Xuyên, phun nước hồ cho một nửa đám rau thông thường trồng bên trong vườn rau nhỏ này xem chúng sẽ có phản ứng như thế nào.
Khai hoang núi trồng cây là một công việc vô cùng vất vả, mọi người bận rộn trên núi cả một ngày trời nên lúc quay trở về nhà đều mệt tới không thể động đậy được nữa, đối với người quanh năm làm công việc nặng nhọc như ông cụ Lưu Hải Xuyên và người vốn có thể lực tốt hơn so với người thường là Sở Uyên thì còn đỡ hơn một chút, chứ Bạch Dung thì đúng là quá thảm rồi, vừa về tới nhà một cái là cậu chàng nằm vật ra giường luôn, chân tay mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa, vừa nghĩ tới đứa con trai còn chưa ra đời bên trong bụng mình lại khiến Bạch Dung cảm thấy hơi lo lắng, cậu sợ nhóc con xảy ra vấn đề gì nên dứt khoát gọi điện cho giáo sư Diệp để xin lời khuyên.
Sau khi nhận điện thoại giáo sư Diệp liền hỏi một số triệu chứng hiện tại của cậu, sau khi xác nhận rằng không có vấn đề nghiêm trọng nào ông mới nói với cậu:
"Theo tình trạng thể chất gần đây của cháu thì tốt hơn hết là không nên tiếp tục làm công việc nặng nhọc nữa, cần phải cẩn thận hơn một chút, tốt nhất là nói chuyện này với người thân bên cạnh mình đi, để cho họ chú ý cùng nữa, nếu không nhỡ có xảy ra chuyện gì thì sợ là không kịp xử lý mất."
Bạch Dung gật đầu lia lịa, cậu cũng hiểu là hai ngày nay bản thân mình đã làm việc quá sức rồi, sau khi ngắt cuộc gọi Bạch Dung bắt đầu nghĩ cách nói chuyện về đứa nhỏ với người nhà họ Lưu, tốt nhất là đừng để cho cái tên Sở Uyên kia biết được chuyện này, có điều chuyện mang thai đứa nhỏ như thế này có vẻ cũng rất khó để giấu giếm cho qua được ấy nhỉ.
Bà cụ Dương Tố Phân không cần phải đi lên núi làm việc nên đã căn sẵn thời gian lo cơm nước cho cả nhà rồi, chỉ đợi mọi người vừa về tới nhà thì cơm canh liền tươm tất, Bạch Dung cúp điện thoại xong bước vào trong nhà liền ngửi thấy được mùi nước canh thịt thơm nức, cậu quay đầu nhìn một vòng quanh nhà mới thấy được cái nồi nhỏ còn đang đặt bên trên bếp lò, dường như mùi thơm đang không ngừng được tỏa ra từ nơi đó.
"Đây là cái gì vậy?" Bạch Dung đi tới bên cạnh bếp lò hỏi.
Sở Uyên đang ngồi đốt lửa bên cạnh bếp lò vừa nghe thấy tiếng của cậu liền quay qua cười nói:
"Canh bồ câu."
Bạch Dung nhướng mày có chút tò mò hỏi thêm: "Anh mua hả?"
Người nhà họ Lưu chắc chắn sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua mấy thứ đắt đỏ thơm ngon như thế này..
"Ừ." Sở Uyên gật đầu đáp.
"Anh mua cho mình uống đấy hả?" Bạch Dung cũng biết mình cứ bám theo truy hỏi người khác về vấn đề đồ ăn thức uống như thế này là không tốt, thế nhưng mà cậu nhịn không được cơn thèm khát của mình.
"Không phải," Sở Uyên lắc đầu, thấy vẻ mặt khó hiểu của Bạch Dung thì anh mới giải thích, "Em uống đi, tôi mua cho em với Lưu Khải Đệ uống đấy." Mà hiển nhiên Lưu Khải Đệ chỉ là vật đính kèm mà thôi, thế nhưng ở trước mặt của người nhà họ Lưu thì anh lại không dám nói lời thực trong lòng mình ra, sợ rằng Bạch Dung sẽ cảm thấy không vui.
Bạch Dung thông minh như vậy sao có thể không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nếu là trước đây thì một nồi canh chim bồ câu khẳng định chẳng thể nào lọt vào trong mắt của cậu được, khổ nỗi gần đây cậu giống như biến thành một người khác vậy, đủ các loại tham lam đói khát như muốn bùng nổ trong người, mùi nước canh thơm ngát như muốn thấm nhuần vào bên trong cơ thể cậu, từng đoàn suy nghĩ hỗn loạn đang quấy phá tâm tư của cậu, dù sao cũng chính là muốn ăn, vòm miệng đã không chút khách khí bắt đầu tiết ra nước bọt thèm khát.
"Vậy, vậy thì tôi đi gọi Khải Đệ vào nhé." Bạch Dung vừa nói vừa đi ra khỏi nhà, tại góc độ mà người khác không thấy được âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng còn không ngừng oán trách Sở Uyên, chắc chắn là tên này đang cố ý trêu đùa cậu đây mà, biết rõ cậu đói khát còn cố tình lấy thức ăn ra dụ cậu.
Sở Uyên cũng không biết công thức nấu món canh bồ câu này lấy từ đâu ra, trên thực tế thì khoảng thời gian trước sau khi trở về trong thị trấn vào mỗi buổi tối anh đều sẽ đi tới tiệm cơm của Trầm Hàm Mai để học nấu món này cả, mà công thức nấu món này Trầm Hàm Mai lại học được từ trong cuốn dược thiện mà Bạch Dung mang về. Tám loại dược liệu cho vào hầm canh cùng với chim bồ câu cũng được lựa chọn ra từ bên trong số nguyên vật liệu Bạch Dung đưa tới thường ngày, món này bên trong cuốn dược thiện được gọi với cái tên canh bát trân, là món ăn tuyệt vời dùng để bồi bổ thân thể vào những ngày đông giá rét, hương vị nước canh thanh đạm ngọt bùi, ngoài ra còn có thêm mùi thơm thoang thoảng của các loại dược liệu nữa, cực kì thích hợp với khẩu vị của Bạch Dung trong khoảng thời gian này.
Vốn dĩ một con chim bồ câu đã chẳng có được bao nhiêu thịt, nước canh trong nồi cũng không nhiều nên hai người Bạch Dung và Lưu Khải Đệ chia nhau rất nhanh thì đã ăn hết, Lưu Khải Đệ lau miệng hỏi thẳng:
"Anh Sở Uyên ơi, anh mua chim bồ câu ở đâu thế, ăn ngon lắm ạ!"
"Cháu đúng là cái thằng nhóc tham ăn mà." Bà cụ Dương Tố Phân bưng đồ ăn đi ra mỉm cười vươn tay cốc nhẹ vào đầu thằng nhóc một cái.
"Anh mua nó ở trên đường phố." Sở Uyên trả lời vấn đề của Lưu Khải Đệ xong liền dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Bạch Dung, như thể đang hi vọng cậu ấy có thể nói lời nào đó với mình vậy.
Bạch Dung suy nghĩ một chút mới nói: "Lần sau lại mua thêm vài con nữa về đi, để tất cả mọi người trong nhà đều nếm thử món này, tôi đưa tiền cho anh mua."
Sở Uyên nghe xong câu cuối của Bạch Dung thì trong lòng lại có hơi thất vọng, nhưng anh cũng hiểu rằng thời gian tiếp xúc giữa hai người quá ngắn ngủi thế nên chắc chắn Bạch Dung sẽ không thể nào chấp nhận anh một cách nhanh chóng như vậy được.
Ngày hôm sau Bạch Dung không lên núi phụ giúp làm việc nữa, thế nhưng sau khi thức giấc vừa đi dạo tới gần vườn rau nhà họ Lưu thì cậu đã bị đám rau trong vườn dọa cho giật mình một trận.
Hôm qua cậu chỉ dùng nước hồ phun cho một bộ phận cây rau bên trong vườn nhỏ, phần còn lại thì không phun. Thế nhưng chỉ sau một đêm thì số rau được phun nước hồ cùng với số rau không được phun đã có sự khác biệt rất lớn, khu vực rau không được phun nước hồ thì vẫn có dáng vẻ không chút thay đổi như cũ, những chiếc lá rau đã ngả vàng thì vẫn ngả vàng nằm đó, những cây rau già thì cũng vẫn già ny nguyên, còn một nửa số rau được phun nước hồ phía bên kia lại đã không thấy được bất cứ một chiếc lá vàng hay lá úa nào nữa, từng khóm rau trở lên xanh tươi mơn mởn, thân mình mọng nước, dường như chỉ cần nhọc nhẹ một cái là có thể biến thành một vũng nước nhỏ, và hình như chúng còn mọc cao hơn so với ban đầu một chút nữa.
Bạch Dung sốc tới mức đứng ngẩn ra mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, cậu vội vàng chạy trở về nhà đổ đầy nước hồ vào bình xịt thêm một lần nữa, sau đó mới mang bình xịt qua đây xịt nốt cho một nửa vườn rau còn lại, đồng thời cũng cầu nguyện cho ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, tốt nhất là không có ai đi qua cái vườn rau này cả, tránh cho mọi người phát hiện ra vấn đề không đúng.
May mắn là thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đến buổi sáng ngày hôm sau thì số rau bên trong vườn nhỏ đã gần như là giống nhau hết rồi, lúc này Bạch Dung mới có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là không phải nằm trong cùng một cái ruộng nên sự khác biệt sẽ không dễ thấy đến như vậy.
Tuy nhiên, khi bà cụ Dương Tố Phân tới hái rau về nhà nấu ăn vào buổi trưa vẫn không nhịn được lẩm bẩm một chút về chuyện này, mà đợi món rau được làm xong bưng lên bàn thì gần như đĩa nào cũng được ăn sạch sẽ một cách nhanh chóng cả, giống như bị dùng nước dội sạch vậy, Lưu Khải Đệ ăn tới no căng ngồi đó ôm bụng kêu la bị chướng bụng, đến ngay cả người chưa từng có yêu cầu đặc biệt gì với thức ăn như Sở Uyên cũng ăn no tới ợ hơi một tiếng.
Lần này suy nghĩ trong lòng Bạch Dung đã được nhiệm chứng xong, ngay tối hôm đó khi thằng Thuận vừa quay trở lại thì cậu đã sắp xếp cho nó ngày mai dậy sớm đi hái một ít rau trong mảnh vườn nhỏ kia mang lên phố bán. Thằng Thuận không hiểu rõ nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì cậu đã bảo.
Sau chuyện nước hồ thì Bạch Dung đã có thể hoàn toàn khẳng định tất cả mọi thứ bên trong cái không gian kia đều là báu vật cả, nếu có thể lợi dụng tài nguyên trong đó một cách hợp lý thì việc cậu chiếm được một chỗ đứng tại nơi này sẽ không thành vấn đề.
Chỉ trong vài ngày là lứa cây non đầu tiên đã được trồng xong xuôi hết cả. Mấy mảnh ruộng sát gần ngay dưới chân núi của người trong thôn cũng đã được bà nội Dương Tố Phân thuê lại giúp cậu hết, vậy nên Bạch Dung nói với cái tên Sở Uyên cứ hễ có thời gian rảnh cái là bám đuôi theo sau cậu rằng:
"Anh đi đào đất đi, tôi muốn trồng rau trên những mảnh đất đó."
Đợi mấy mảnh đất đó được cuốc xới vun vắn xong thì đã có thể bắt đầu nghiêm túc trồng dược liệu được rồi.
Người dịch: Hana_Nguyễn
"Vậy thì bảo anh ta chuyển về ở luôn đi, sắp xếp phòng cho anh ta tại tầng một ấy, còn có, mày nói rõ với anh ta chuyện không được tự ý đi lên trên tầng hai biết không."
"Em biết rồi." Thằng Thuận gật đầu nghe lời, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ tên kia đúng là tự tìm ngược cho bản thân mình mà, ngoan ngoãn làm đại thiếu gia tại thành phố lớn thì có gì không tốt chứ, chả hiểu sao lại cứ nhất quyết chạy về nông thôn làm thằng nhân công không có bao nhiêu giá trị như thế này làm cái gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à.
Hai ngày sau, thằng Thuận dựa theo địa chỉ mà Bạch Dung cung cấp đi chở đám cây giống non trở về nhà, sau đó lại nghe lời cậu lái xe trả lại phía trong nhà kho.
Những người khác trong nhà đều cho rằng cây giống được vận chuyển từ trên thị trấn trở về, nhưng Bạch Dung cũng hiểu rõ cách này không thể kéo dài được bao lâu, hơn nữa cậu còn phải tự mình đi một chuyến tới thị trấn để trả xe cho người ta, cách này đúng là quá phiền phức, cậu thầm nghĩ không biết lần trở cây giống lần sau có nên đổi sang cách khác hay không nữa.
Chớp mắt đã qua hết ngày hai mươi tháng giêng âm lịch, thời tiết càng ngày càng ấm áp hơn, gió nam nhè nhẹ mang theo nhiệt độ ấm áp len lỏi tới từng ngõ ngách, cứ tới thời gian buổi trưa hàng ngày thì nhiệt độ không khí đều trở nên rất cao.
Hai đứa nhỏ nhà họ Lưu đều đã bắt đầu cắp sách tới trường đi học, quán cơm mới mở bên trong thị trấn bởi vì đồ ăn đặc sắc ngon miệng nên công việc kinh doanh cũng càng ngày càng phát đạt, đến ngay cả thằng Thuận cũng thường xuyên phải chạy qua bên đó hỗ trợ thêm, Bạch Dung thì cách một ngày phải đi lên thành phố một chuyến để tìm chỗ an toàn tiến vào bên trong không gian hái rau củ quả mang ra bên ngoài, vậy nên ngoại trừ Dương Tố Phân và Lưu Hải Xuyên ra thì trong nhà cũng chỉ còn lại có Sở Uyên cùng với bà cụ Lưu tới trông chừng chuồng gà nữa thôi.
Bởi vì thằng Thuận 'động lòng trắc ẩn' nên rốt cuộc thì Sở Uyên cũng có thể ôm đống bao lớn bao nhỏ của mình vào ở bên trong nhà mới của bà xã đại nhân, để có thể bên nhau mỗi ngày, cùng sống dưới một mái hiên và ăn chung một nồi với bà xã nhà mình, đây chính là chuyện khiến anh cảm thấy vui vẻ nhất trong hai ngày nay.
Thế nhưng cũng bởi vì bà xã đại nhân đã đưa ra mệnh lệnh khai hoang đồi núi nên dù cho Sở Uyên rất muốn đi theo và gặp mặt với cậu mọi lúc mọi nơi thì vẫn không dám làm trái mệnh lệnh, hàng ngày khi trời vừa sáng thì anh phải thức dậy đi tới nhà ông nội Lưu Hải Xuyên để ăn sáng với đủ các loại cháo, rồi sau đó chính là vác cuốc đi lên núi.
Việc khai hoang diễn ra khá là thuận lợi, bởi vì trước đó đã có người từng trồng trọt bên trên đất núi nên số cây lấy gỗ mọc lên trên núi không quá nhiều, chỉ cần đào hết gốc rễ của những cây bụi gai đi là được, sau đó đem chúng chất thành từng đống lớn đợi khô lại là có thể đốt thành tro, sau nhiều ngày làm lụng thì Sở Uyên và ông cụ Lưu Hải Xuyên đã nắm bắt được những điểm cốt yếu của công việc này, một ngày một người có thể thu dọn được cả một bãi lớn.
Sau khi cây ăn quả non được vận chuyển về thì việc thu dọn bụi gai được giao lại cho ông cụ Lưu Hải Xuyên, còn Sở Uyên thì bắt đầu dựa theo yêu cầu của Bạch Dung chuyển qua công việc đào hố trồng cây.
Cân nhắc tới vấn đề bên dưới tán cây ăn quả còn cần trồng thêm những loại dược liệu khác nên Bạch Dung đặt khoảng cách tầm ba tới bốn mét thì trồng xuống một cái cây ăn quả, cố gắng để thêm không gian cho cây ăn quả sinh trưởng và phát triển nữa, thêm vào số dược liệu trồng dưới gốc cây ăn quả cũng cần có không gian để phát triển nên khoảng cách như thế này là thích hợp nhất.
Cây giống đào từ bên trong không gian ra đã bị để bên ngoài hai ngày, vốn ban đầu Bạch Dung còn sợ cây non sẽ xảy ra vấn đề gì, thế nhưng khi chúng được vận chuyển về nhà thì cậu mới phát hiện, ngoại trừ một số chiếc lá có hơi bị héo úa ra thì về căn bản là không có vấn đề gì đáng để lo lắng nữa hết.
Sau khi số cây non được trồng xong, Bạch Dung lại lấy cái bình xịt trong nhà ông nội Lưu Hải Xuyên mang vào bên trong không gian, cậu đi đến bên cạnh hồ nước đổ đầy một bình nước rồi đi ra xịt lên những chiếc lá hơi bị héo úa của đám cây non, xịt xong rồi cậu mới nhận ra rằng đám cây non này đều được đào ra từ bên trong không gian kia nên sau khi dùng nước hồ dù có hiệu quả thì cũng sẽ không được rõ ràng cho lắm, rất khó có thể nhìn ra được, vậy nên cậu lại xách bình nước hồ chạy tới vườn rau nhỏ của nhà Lưu Hải Xuyên, phun nước hồ cho một nửa đám rau thông thường trồng bên trong vườn rau nhỏ này xem chúng sẽ có phản ứng như thế nào.
Khai hoang núi trồng cây là một công việc vô cùng vất vả, mọi người bận rộn trên núi cả một ngày trời nên lúc quay trở về nhà đều mệt tới không thể động đậy được nữa, đối với người quanh năm làm công việc nặng nhọc như ông cụ Lưu Hải Xuyên và người vốn có thể lực tốt hơn so với người thường là Sở Uyên thì còn đỡ hơn một chút, chứ Bạch Dung thì đúng là quá thảm rồi, vừa về tới nhà một cái là cậu chàng nằm vật ra giường luôn, chân tay mềm nhũn không còn chút sức lực nào nữa, vừa nghĩ tới đứa con trai còn chưa ra đời bên trong bụng mình lại khiến Bạch Dung cảm thấy hơi lo lắng, cậu sợ nhóc con xảy ra vấn đề gì nên dứt khoát gọi điện cho giáo sư Diệp để xin lời khuyên.
Sau khi nhận điện thoại giáo sư Diệp liền hỏi một số triệu chứng hiện tại của cậu, sau khi xác nhận rằng không có vấn đề nghiêm trọng nào ông mới nói với cậu:
"Theo tình trạng thể chất gần đây của cháu thì tốt hơn hết là không nên tiếp tục làm công việc nặng nhọc nữa, cần phải cẩn thận hơn một chút, tốt nhất là nói chuyện này với người thân bên cạnh mình đi, để cho họ chú ý cùng nữa, nếu không nhỡ có xảy ra chuyện gì thì sợ là không kịp xử lý mất."
Bạch Dung gật đầu lia lịa, cậu cũng hiểu là hai ngày nay bản thân mình đã làm việc quá sức rồi, sau khi ngắt cuộc gọi Bạch Dung bắt đầu nghĩ cách nói chuyện về đứa nhỏ với người nhà họ Lưu, tốt nhất là đừng để cho cái tên Sở Uyên kia biết được chuyện này, có điều chuyện mang thai đứa nhỏ như thế này có vẻ cũng rất khó để giấu giếm cho qua được ấy nhỉ.
Bà cụ Dương Tố Phân không cần phải đi lên núi làm việc nên đã căn sẵn thời gian lo cơm nước cho cả nhà rồi, chỉ đợi mọi người vừa về tới nhà thì cơm canh liền tươm tất, Bạch Dung cúp điện thoại xong bước vào trong nhà liền ngửi thấy được mùi nước canh thịt thơm nức, cậu quay đầu nhìn một vòng quanh nhà mới thấy được cái nồi nhỏ còn đang đặt bên trên bếp lò, dường như mùi thơm đang không ngừng được tỏa ra từ nơi đó.
"Đây là cái gì vậy?" Bạch Dung đi tới bên cạnh bếp lò hỏi.
Sở Uyên đang ngồi đốt lửa bên cạnh bếp lò vừa nghe thấy tiếng của cậu liền quay qua cười nói:
"Canh bồ câu."
Bạch Dung nhướng mày có chút tò mò hỏi thêm: "Anh mua hả?"
Người nhà họ Lưu chắc chắn sẽ không nỡ bỏ tiền ra mua mấy thứ đắt đỏ thơm ngon như thế này..
"Ừ." Sở Uyên gật đầu đáp.
"Anh mua cho mình uống đấy hả?" Bạch Dung cũng biết mình cứ bám theo truy hỏi người khác về vấn đề đồ ăn thức uống như thế này là không tốt, thế nhưng mà cậu nhịn không được cơn thèm khát của mình.
"Không phải," Sở Uyên lắc đầu, thấy vẻ mặt khó hiểu của Bạch Dung thì anh mới giải thích, "Em uống đi, tôi mua cho em với Lưu Khải Đệ uống đấy." Mà hiển nhiên Lưu Khải Đệ chỉ là vật đính kèm mà thôi, thế nhưng ở trước mặt của người nhà họ Lưu thì anh lại không dám nói lời thực trong lòng mình ra, sợ rằng Bạch Dung sẽ cảm thấy không vui.
Bạch Dung thông minh như vậy sao có thể không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nếu là trước đây thì một nồi canh chim bồ câu khẳng định chẳng thể nào lọt vào trong mắt của cậu được, khổ nỗi gần đây cậu giống như biến thành một người khác vậy, đủ các loại tham lam đói khát như muốn bùng nổ trong người, mùi nước canh thơm ngát như muốn thấm nhuần vào bên trong cơ thể cậu, từng đoàn suy nghĩ hỗn loạn đang quấy phá tâm tư của cậu, dù sao cũng chính là muốn ăn, vòm miệng đã không chút khách khí bắt đầu tiết ra nước bọt thèm khát.
"Vậy, vậy thì tôi đi gọi Khải Đệ vào nhé." Bạch Dung vừa nói vừa đi ra khỏi nhà, tại góc độ mà người khác không thấy được âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng còn không ngừng oán trách Sở Uyên, chắc chắn là tên này đang cố ý trêu đùa cậu đây mà, biết rõ cậu đói khát còn cố tình lấy thức ăn ra dụ cậu.
Sở Uyên cũng không biết công thức nấu món canh bồ câu này lấy từ đâu ra, trên thực tế thì khoảng thời gian trước sau khi trở về trong thị trấn vào mỗi buổi tối anh đều sẽ đi tới tiệm cơm của Trầm Hàm Mai để học nấu món này cả, mà công thức nấu món này Trầm Hàm Mai lại học được từ trong cuốn dược thiện mà Bạch Dung mang về. Tám loại dược liệu cho vào hầm canh cùng với chim bồ câu cũng được lựa chọn ra từ bên trong số nguyên vật liệu Bạch Dung đưa tới thường ngày, món này bên trong cuốn dược thiện được gọi với cái tên canh bát trân, là món ăn tuyệt vời dùng để bồi bổ thân thể vào những ngày đông giá rét, hương vị nước canh thanh đạm ngọt bùi, ngoài ra còn có thêm mùi thơm thoang thoảng của các loại dược liệu nữa, cực kì thích hợp với khẩu vị của Bạch Dung trong khoảng thời gian này.
Vốn dĩ một con chim bồ câu đã chẳng có được bao nhiêu thịt, nước canh trong nồi cũng không nhiều nên hai người Bạch Dung và Lưu Khải Đệ chia nhau rất nhanh thì đã ăn hết, Lưu Khải Đệ lau miệng hỏi thẳng:
"Anh Sở Uyên ơi, anh mua chim bồ câu ở đâu thế, ăn ngon lắm ạ!"
"Cháu đúng là cái thằng nhóc tham ăn mà." Bà cụ Dương Tố Phân bưng đồ ăn đi ra mỉm cười vươn tay cốc nhẹ vào đầu thằng nhóc một cái.
"Anh mua nó ở trên đường phố." Sở Uyên trả lời vấn đề của Lưu Khải Đệ xong liền dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Bạch Dung, như thể đang hi vọng cậu ấy có thể nói lời nào đó với mình vậy.
Bạch Dung suy nghĩ một chút mới nói: "Lần sau lại mua thêm vài con nữa về đi, để tất cả mọi người trong nhà đều nếm thử món này, tôi đưa tiền cho anh mua."
Sở Uyên nghe xong câu cuối của Bạch Dung thì trong lòng lại có hơi thất vọng, nhưng anh cũng hiểu rằng thời gian tiếp xúc giữa hai người quá ngắn ngủi thế nên chắc chắn Bạch Dung sẽ không thể nào chấp nhận anh một cách nhanh chóng như vậy được.
Ngày hôm sau Bạch Dung không lên núi phụ giúp làm việc nữa, thế nhưng sau khi thức giấc vừa đi dạo tới gần vườn rau nhà họ Lưu thì cậu đã bị đám rau trong vườn dọa cho giật mình một trận.
Hôm qua cậu chỉ dùng nước hồ phun cho một bộ phận cây rau bên trong vườn nhỏ, phần còn lại thì không phun. Thế nhưng chỉ sau một đêm thì số rau được phun nước hồ cùng với số rau không được phun đã có sự khác biệt rất lớn, khu vực rau không được phun nước hồ thì vẫn có dáng vẻ không chút thay đổi như cũ, những chiếc lá rau đã ngả vàng thì vẫn ngả vàng nằm đó, những cây rau già thì cũng vẫn già ny nguyên, còn một nửa số rau được phun nước hồ phía bên kia lại đã không thấy được bất cứ một chiếc lá vàng hay lá úa nào nữa, từng khóm rau trở lên xanh tươi mơn mởn, thân mình mọng nước, dường như chỉ cần nhọc nhẹ một cái là có thể biến thành một vũng nước nhỏ, và hình như chúng còn mọc cao hơn so với ban đầu một chút nữa.
Bạch Dung sốc tới mức đứng ngẩn ra mất một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại, cậu vội vàng chạy trở về nhà đổ đầy nước hồ vào bình xịt thêm một lần nữa, sau đó mới mang bình xịt qua đây xịt nốt cho một nửa vườn rau còn lại, đồng thời cũng cầu nguyện cho ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, tốt nhất là không có ai đi qua cái vườn rau này cả, tránh cho mọi người phát hiện ra vấn đề không đúng.
May mắn là thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đến buổi sáng ngày hôm sau thì số rau bên trong vườn nhỏ đã gần như là giống nhau hết rồi, lúc này Bạch Dung mới có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là không phải nằm trong cùng một cái ruộng nên sự khác biệt sẽ không dễ thấy đến như vậy.
Tuy nhiên, khi bà cụ Dương Tố Phân tới hái rau về nhà nấu ăn vào buổi trưa vẫn không nhịn được lẩm bẩm một chút về chuyện này, mà đợi món rau được làm xong bưng lên bàn thì gần như đĩa nào cũng được ăn sạch sẽ một cách nhanh chóng cả, giống như bị dùng nước dội sạch vậy, Lưu Khải Đệ ăn tới no căng ngồi đó ôm bụng kêu la bị chướng bụng, đến ngay cả người chưa từng có yêu cầu đặc biệt gì với thức ăn như Sở Uyên cũng ăn no tới ợ hơi một tiếng.
Lần này suy nghĩ trong lòng Bạch Dung đã được nhiệm chứng xong, ngay tối hôm đó khi thằng Thuận vừa quay trở lại thì cậu đã sắp xếp cho nó ngày mai dậy sớm đi hái một ít rau trong mảnh vườn nhỏ kia mang lên phố bán. Thằng Thuận không hiểu rõ nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì cậu đã bảo.
Sau chuyện nước hồ thì Bạch Dung đã có thể hoàn toàn khẳng định tất cả mọi thứ bên trong cái không gian kia đều là báu vật cả, nếu có thể lợi dụng tài nguyên trong đó một cách hợp lý thì việc cậu chiếm được một chỗ đứng tại nơi này sẽ không thành vấn đề.
Chỉ trong vài ngày là lứa cây non đầu tiên đã được trồng xong xuôi hết cả. Mấy mảnh ruộng sát gần ngay dưới chân núi của người trong thôn cũng đã được bà nội Dương Tố Phân thuê lại giúp cậu hết, vậy nên Bạch Dung nói với cái tên Sở Uyên cứ hễ có thời gian rảnh cái là bám đuôi theo sau cậu rằng:
"Anh đi đào đất đi, tôi muốn trồng rau trên những mảnh đất đó."
Đợi mấy mảnh đất đó được cuốc xới vun vắn xong thì đã có thể bắt đầu nghiêm túc trồng dược liệu được rồi.
Người dịch: Hana_Nguyễn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.