Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Chương 150: Giao dịch
Mộ Tương Tri
25/08/2020
Bạch Lê Hoa không chút nghĩ ngợi liền nói: “Đến xem bệnh!”
Đoàn Nguyên Tây híp mắt nhìn nàng, tuy cô nương này hơi béo, nhưng sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt sáng ngời, tóc sáng bóng bình thường, không giống như là đang có bệnh.
Không khỏi hỏi, “Cô nương cảm thấy nơi nào không khoẻ?”
“Ta…” Nàng làm gì có chỗ nào không khỏe chứ! Bạch Lê Hoa suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Ta muốn hỏi một chút, ta đã mười bốn tuổi nhưng sao vẫn không có nguyệt sự!”
Có lẽ là vấn đề thời gian, ở đây thì cô nương mười hai mười ba tuổi đã có nguyệt sự, nhưng nàng mười bốn tuổi rưỡi mà vẫn chưa tới. Tuy Bạch Lê Hoa rất rõ mình không có vấn đề gì, nhưng nếu đã nói mình đến xem bệnh thì cũng phải có chỗ không thoải mái.
Mà vấn đề này lại đúng lúc hợp với việc vừa rồi nàng do dự.
Thầy thuốc lòng như cha mẹ, Đoàn Nguyên Tây cũng không nghĩ nhiều, “Cái này cũng đơn giản, để ta lấy bình nhỏ có hai loại thuốc bổ khí huyết cho muội là được.”
Bạch liên hoa liên tục xua tay, “Không, không được, ta không có tiền.”
Nụ cười trên mặt Đoàn Nguyên Tây hơi cứng lại, không phải hắn vừa mới bỏ một lượng bạc mua một cái giỏ của nàng ta sao?
Nhưng cũng đúng lúc chứng minh ánh mắt hắn không tệ.
“Không sao, nếu Đoàn mỗ đã nhận muội là bằng hữu thì tất nhiên sẽ không khiến muội khó xử!” Hắn nói rồi quay đầu phân phó Đoàn Nguyên Đông, “Ca ca, huynh nói với Phương đại phu một tiếng, bạc thì tính cho ta.”
Đoàn Nguyên Đông tuy bất mãn, nhưng vẫn đi.
Tục ngữ nói rất đúng, không có chuyện thì sẽ không lấy lòng, không phải kẻ gian trá thì cũng là ăn trộm!
Dự cảm của Bạch Lê Hoa càng mãnh liệt: “Đây… Sao ta không biết xấu hổ như vậy chứ! Ta đi trước…”
Nói xong liền muốn rời đi.
Đoàn Nguyên Tây giữ chặt tay nàng, vẻ mặt hơi khó xử: “Bạch cô nương, xin hãy từ từ, thật ra hôm nay Đoàn mỗ có chuyện cần muội giúp!”
“Là như thế này.” Hắn nói, “Ta muốn cô nương phụ trách việc nhập hàng khi tiệm chúng ta mua dược liệu.”
Còn không phải hắn nhìn trúng sự cơ trí của Bạch Lê Hoa sao? Chỉ cần nàng có thể chấp nhận thì còn sợ gì không được chứ!
Bạch Lê Hoa trầm ngâm, “Vị trí này, có rất nhiều người muốn làm.”
“Tất nhiên rồi, hay chúng ta vào trong nói chuyện nhé?”
Bạch Lê Hoa đi theo vào buồng trong rồi ngồi xuống ghế, nơi này cách rèm cửa, bên ngoài không nghe được bọn họ nói chuyện, cũng khá thoải mái.
Chỉ nghe Đoàn Nguyên Tây nói, “Bạch cô nương, chỉ cần muội có thể phụ trách chọn mua thì một tháng ta sẽ cho muội một lượng bạc tiền công.”
“Tiền công rất hấp dẫn nha.” Bạch Lê Hoa cười một chút, “Vậy huynh có yêu cầu gì?”
“Cái này thì dễ bàn!” Đoàn Nguyên Tây nói, “Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục những thương gia dược liệu khiến cho bọn họ chỉ bán dược liệu cho Đồng Nhân Đường thôi là được. Tất nhiên giá cả thế nào thì cũng muốn ép xuống, nhưng cũng không vôi, giấy trắng mực đen, chúng ta trước cứ ký hiệp ước đã!”
Xem ra Đồng Nhân Đường này là muốn một mình độc chiếm nha!
Quả nhiên có tính toán.
Bạch Lê Hoa rốt cuộc hiểu rõ vì sao huynh đệ Đoàn gia muốn tìm nàng.
Nhưng nàng không muốn giao tiếp với nhiều người như vậy.
Liền nói: “Ta không hiểu dược liệu nha, lỡ như người ta giả mạo dược liệu kém thì không phải sẽ bị lỗ lớn sao? Đoàn đại ca vẫn nên tìm người rành nghề đi!”
Vốn dĩ nàng cho rằng có thể cự tuyệt, nhưng sau khi Đoàn Nguyên Tây nghe nàng lời nói xong thì càng cao hứng.
Hắn đắc chí nói, “Muội yên tâm, lúc mua sắm ta sẽ cho người khác đi theo, lúc đó hắn nói được là được, không được thì muội cứ khước từ là xong. Chúng ta là y quán lớn như vậy, tất nhiên chất lượng dược phải được kiểm tra kỹ.”
Đoàn Nguyên Tây híp mắt nhìn nàng, tuy cô nương này hơi béo, nhưng sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt sáng ngời, tóc sáng bóng bình thường, không giống như là đang có bệnh.
Không khỏi hỏi, “Cô nương cảm thấy nơi nào không khoẻ?”
“Ta…” Nàng làm gì có chỗ nào không khỏe chứ! Bạch Lê Hoa suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Ta muốn hỏi một chút, ta đã mười bốn tuổi nhưng sao vẫn không có nguyệt sự!”
Có lẽ là vấn đề thời gian, ở đây thì cô nương mười hai mười ba tuổi đã có nguyệt sự, nhưng nàng mười bốn tuổi rưỡi mà vẫn chưa tới. Tuy Bạch Lê Hoa rất rõ mình không có vấn đề gì, nhưng nếu đã nói mình đến xem bệnh thì cũng phải có chỗ không thoải mái.
Mà vấn đề này lại đúng lúc hợp với việc vừa rồi nàng do dự.
Thầy thuốc lòng như cha mẹ, Đoàn Nguyên Tây cũng không nghĩ nhiều, “Cái này cũng đơn giản, để ta lấy bình nhỏ có hai loại thuốc bổ khí huyết cho muội là được.”
Bạch liên hoa liên tục xua tay, “Không, không được, ta không có tiền.”
Nụ cười trên mặt Đoàn Nguyên Tây hơi cứng lại, không phải hắn vừa mới bỏ một lượng bạc mua một cái giỏ của nàng ta sao?
Nhưng cũng đúng lúc chứng minh ánh mắt hắn không tệ.
“Không sao, nếu Đoàn mỗ đã nhận muội là bằng hữu thì tất nhiên sẽ không khiến muội khó xử!” Hắn nói rồi quay đầu phân phó Đoàn Nguyên Đông, “Ca ca, huynh nói với Phương đại phu một tiếng, bạc thì tính cho ta.”
Đoàn Nguyên Đông tuy bất mãn, nhưng vẫn đi.
Tục ngữ nói rất đúng, không có chuyện thì sẽ không lấy lòng, không phải kẻ gian trá thì cũng là ăn trộm!
Dự cảm của Bạch Lê Hoa càng mãnh liệt: “Đây… Sao ta không biết xấu hổ như vậy chứ! Ta đi trước…”
Nói xong liền muốn rời đi.
Đoàn Nguyên Tây giữ chặt tay nàng, vẻ mặt hơi khó xử: “Bạch cô nương, xin hãy từ từ, thật ra hôm nay Đoàn mỗ có chuyện cần muội giúp!”
“Là như thế này.” Hắn nói, “Ta muốn cô nương phụ trách việc nhập hàng khi tiệm chúng ta mua dược liệu.”
Còn không phải hắn nhìn trúng sự cơ trí của Bạch Lê Hoa sao? Chỉ cần nàng có thể chấp nhận thì còn sợ gì không được chứ!
Bạch Lê Hoa trầm ngâm, “Vị trí này, có rất nhiều người muốn làm.”
“Tất nhiên rồi, hay chúng ta vào trong nói chuyện nhé?”
Bạch Lê Hoa đi theo vào buồng trong rồi ngồi xuống ghế, nơi này cách rèm cửa, bên ngoài không nghe được bọn họ nói chuyện, cũng khá thoải mái.
Chỉ nghe Đoàn Nguyên Tây nói, “Bạch cô nương, chỉ cần muội có thể phụ trách chọn mua thì một tháng ta sẽ cho muội một lượng bạc tiền công.”
“Tiền công rất hấp dẫn nha.” Bạch Lê Hoa cười một chút, “Vậy huynh có yêu cầu gì?”
“Cái này thì dễ bàn!” Đoàn Nguyên Tây nói, “Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục những thương gia dược liệu khiến cho bọn họ chỉ bán dược liệu cho Đồng Nhân Đường thôi là được. Tất nhiên giá cả thế nào thì cũng muốn ép xuống, nhưng cũng không vôi, giấy trắng mực đen, chúng ta trước cứ ký hiệp ước đã!”
Xem ra Đồng Nhân Đường này là muốn một mình độc chiếm nha!
Quả nhiên có tính toán.
Bạch Lê Hoa rốt cuộc hiểu rõ vì sao huynh đệ Đoàn gia muốn tìm nàng.
Nhưng nàng không muốn giao tiếp với nhiều người như vậy.
Liền nói: “Ta không hiểu dược liệu nha, lỡ như người ta giả mạo dược liệu kém thì không phải sẽ bị lỗ lớn sao? Đoàn đại ca vẫn nên tìm người rành nghề đi!”
Vốn dĩ nàng cho rằng có thể cự tuyệt, nhưng sau khi Đoàn Nguyên Tây nghe nàng lời nói xong thì càng cao hứng.
Hắn đắc chí nói, “Muội yên tâm, lúc mua sắm ta sẽ cho người khác đi theo, lúc đó hắn nói được là được, không được thì muội cứ khước từ là xong. Chúng ta là y quán lớn như vậy, tất nhiên chất lượng dược phải được kiểm tra kỹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.