Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Chương 127: Nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu
Mộ Tương Tri
13/08/2020
“Tuy ta không đọc sách nhưng cũng biết làm việc phải cân nhắc nặng nhẹ, nhanh chậm, không thể nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.”
Lời nói của nàng thông thường dễ hiểu, nói có sách mách có chứng, làm người tin phục, Lương lão cha ở một bên nghe được liên tục gật đầu.
“Ưm, đúng là như vậy!”
“Học viện này có quy định nếu đứng đầu khảo hạch thì được trợ cấp tiền bút mực, cũng giúp được ít nhiều trong nhà, huống chi ít lâu nữa là phải đi thi khoa cử rồi, nếu trúng cử thì chưa nói mỗi tháng được lãnh bạc cố định, cả nhà cũng được nở mày mở mặt.”
Bạch Lê Hoa thật sự sắp tức chết rồi, vốn dĩ còn cảm thấy Lương Đại Langlà người có tiền đồ, không ngờ ánh mắt lại thiển cận như vậy.
Cuối cùng, nàng kết luận, “Tóm lại, việc trong nhà có ta lo, chàng đừng phí tâm, cứ an tâm đọc sạch là được.”
Bây giờ nàng hết bệnh rồi, cuộc sống cũng không thể kém hơn lúc trước được.
...
Tin tức Lương gia phân gia mọi người đều nghe thấy nên rất nhanh đã truyền khắp thôn Chu Tiên, trong khoảng thời gian này, dù là trong ruộng hay ngoài ruộng, lúc trà dư tửu hậu mọi người đều bàn luận chuyên này, lời gì cũng nói.
Bạch Lê Hoa cứ nhắm mắt làm ngơ.
Liên tiếp cân nhắc làm sao kiếm tiền nhanh, nghĩ mấy ngày vẫn không ra.
Ngày đó, Lương Đại Nương đi tìm Lý Tiểu Ngọc đòi tiền, hỏi thăm ra mới biết Lý Tiểu Ngọc bọn họ trở về nhà mẹ đẻ.
Tới Lý gia rồi, nàng muốn ngầm kêu Lý Tiểu Ngọc ra lặng lẽ nói chuyện, nhưng người Lý gia cứ nhìn chằm chằm nên cuối cùng bạc không đòi được mà còn bị người Lý gia châm chọc mỉa mai.
Kết quả Bạch Lê Hoa còn phải an ủi nàng: “Nương, người cứ yên tâm, bây giờ ta hết bệnh rồi, không sao nữa, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn.”
Tuy chỉ là trấn an nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Mấy ngày nay, bởi vì chuyện tiền bạc mà mọi người đều nặng nề, trong nhà Lương gia như bao phủ một tầng mây đen, không khí vô cùng áp lực.
Ngay cả Tiết Thải ngày thường nói rất nhiều, cũng không dám nói gì.
Trong không khí áp lực này, mỗi ngày bọn họ đi sớm về trễ, vội vàng thu hoạch lúa mạch trong ruộng, phơi trên chiếu, suốt đêm dùng gậy đập thóc ra, nhân lúc trời nắng thì phơi khô, bỏ vào túi chuẩn bị bán cho người thu mua tiểu mạch.
Kiếm được chút nào hay chút ấy.
Lương Đại Langbởi vì bị thương trên đầu, không thể đi ra ngoài làm việc, cho nên mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.
Lúc bọn họ xuống ruộng, Tiết Thải liền đi chung quanh triền núi đào rau dai, hắn học rất nhanh, Bạch Lê Hoa dạy những đồ có thể ăn một lần thì hắn đã nhớ kỹ, đào được nhiều loại đồ ăn cũng khá ngon.
Về nhà lặt cùng với Lương lão cha, chờ buổi tối Bạch Lê Hoa trở về thêm nước vào cả nhà cũng ăn thật vui vẻ.
Đồ ăn nàng làm càng ngon thì Lương Đại Nương càng nóng lòng.
Bây giờ trong nhà ngay cả chỉ có rau dại cũng có thể ăn hai chén cơm, lu gạo đã nhìn thấy đáy, nếu cứ ăn như vậy thì chẳng bao lâu sẽ hết, nhưng thấy Béo Nha làm việc mệt gầy đi một vòng cũng ngại nói.
Theo lệ thường thì sau khi thu hoạch lúa mạch là tới thời điểm cấy mạ, bây giờ trong nhà một mẫu ruộng nước cũng không có, bên trong ruộng cạn thì lại trồng ngô nên sáu tháng tiếp theo cũng không ăn được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thương lượng với người nhà, “Nếu không sau khi chúng ta bán lúa mạch, thì bỏ ra chút tiền thuê ruộng của người khác trồng lúa nước đi? Ta sợ con đỉa nhưng nương không sợ, dù gì cũng kiếm được chút đồ cho người trong nhà ăn.”
Chủ ý này tốt! Nhưng vấn đề là nhà ai nguyện ý cho thuê? Nếu thuê thì bao nhiêu tiền là được?
Sau khi trầm mặc, Lương lão cha hỏi: “Hay chúng ta hỏi Cát Lại Tử?”
Lời nói của nàng thông thường dễ hiểu, nói có sách mách có chứng, làm người tin phục, Lương lão cha ở một bên nghe được liên tục gật đầu.
“Ưm, đúng là như vậy!”
“Học viện này có quy định nếu đứng đầu khảo hạch thì được trợ cấp tiền bút mực, cũng giúp được ít nhiều trong nhà, huống chi ít lâu nữa là phải đi thi khoa cử rồi, nếu trúng cử thì chưa nói mỗi tháng được lãnh bạc cố định, cả nhà cũng được nở mày mở mặt.”
Bạch Lê Hoa thật sự sắp tức chết rồi, vốn dĩ còn cảm thấy Lương Đại Langlà người có tiền đồ, không ngờ ánh mắt lại thiển cận như vậy.
Cuối cùng, nàng kết luận, “Tóm lại, việc trong nhà có ta lo, chàng đừng phí tâm, cứ an tâm đọc sạch là được.”
Bây giờ nàng hết bệnh rồi, cuộc sống cũng không thể kém hơn lúc trước được.
...
Tin tức Lương gia phân gia mọi người đều nghe thấy nên rất nhanh đã truyền khắp thôn Chu Tiên, trong khoảng thời gian này, dù là trong ruộng hay ngoài ruộng, lúc trà dư tửu hậu mọi người đều bàn luận chuyên này, lời gì cũng nói.
Bạch Lê Hoa cứ nhắm mắt làm ngơ.
Liên tiếp cân nhắc làm sao kiếm tiền nhanh, nghĩ mấy ngày vẫn không ra.
Ngày đó, Lương Đại Nương đi tìm Lý Tiểu Ngọc đòi tiền, hỏi thăm ra mới biết Lý Tiểu Ngọc bọn họ trở về nhà mẹ đẻ.
Tới Lý gia rồi, nàng muốn ngầm kêu Lý Tiểu Ngọc ra lặng lẽ nói chuyện, nhưng người Lý gia cứ nhìn chằm chằm nên cuối cùng bạc không đòi được mà còn bị người Lý gia châm chọc mỉa mai.
Kết quả Bạch Lê Hoa còn phải an ủi nàng: “Nương, người cứ yên tâm, bây giờ ta hết bệnh rồi, không sao nữa, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn.”
Tuy chỉ là trấn an nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Mấy ngày nay, bởi vì chuyện tiền bạc mà mọi người đều nặng nề, trong nhà Lương gia như bao phủ một tầng mây đen, không khí vô cùng áp lực.
Ngay cả Tiết Thải ngày thường nói rất nhiều, cũng không dám nói gì.
Trong không khí áp lực này, mỗi ngày bọn họ đi sớm về trễ, vội vàng thu hoạch lúa mạch trong ruộng, phơi trên chiếu, suốt đêm dùng gậy đập thóc ra, nhân lúc trời nắng thì phơi khô, bỏ vào túi chuẩn bị bán cho người thu mua tiểu mạch.
Kiếm được chút nào hay chút ấy.
Lương Đại Langbởi vì bị thương trên đầu, không thể đi ra ngoài làm việc, cho nên mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.
Lúc bọn họ xuống ruộng, Tiết Thải liền đi chung quanh triền núi đào rau dai, hắn học rất nhanh, Bạch Lê Hoa dạy những đồ có thể ăn một lần thì hắn đã nhớ kỹ, đào được nhiều loại đồ ăn cũng khá ngon.
Về nhà lặt cùng với Lương lão cha, chờ buổi tối Bạch Lê Hoa trở về thêm nước vào cả nhà cũng ăn thật vui vẻ.
Đồ ăn nàng làm càng ngon thì Lương Đại Nương càng nóng lòng.
Bây giờ trong nhà ngay cả chỉ có rau dại cũng có thể ăn hai chén cơm, lu gạo đã nhìn thấy đáy, nếu cứ ăn như vậy thì chẳng bao lâu sẽ hết, nhưng thấy Béo Nha làm việc mệt gầy đi một vòng cũng ngại nói.
Theo lệ thường thì sau khi thu hoạch lúa mạch là tới thời điểm cấy mạ, bây giờ trong nhà một mẫu ruộng nước cũng không có, bên trong ruộng cạn thì lại trồng ngô nên sáu tháng tiếp theo cũng không ăn được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thương lượng với người nhà, “Nếu không sau khi chúng ta bán lúa mạch, thì bỏ ra chút tiền thuê ruộng của người khác trồng lúa nước đi? Ta sợ con đỉa nhưng nương không sợ, dù gì cũng kiếm được chút đồ cho người trong nhà ăn.”
Chủ ý này tốt! Nhưng vấn đề là nhà ai nguyện ý cho thuê? Nếu thuê thì bao nhiêu tiền là được?
Sau khi trầm mặc, Lương lão cha hỏi: “Hay chúng ta hỏi Cát Lại Tử?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.