Không Gian Nô Phi Độc Vương Cuồng Sủng Thê
Chương 17: Bị Ghét Bỏ Rồi (1)
Nguyệt Y Minh
29/06/2023
“Linh thú!” Vẻ mặt của Lục Tường cũng thay đổi: “Sao lại có linh thú xuất hiện ở Tĩnh Quốc?
Những thứ như vậy không phải là thứ mà những người bình thường như họ có thể đối phó được.
“Có lẽ là cơ duyên trùng hợp, cũng có thể là dùng cái gì đó để trao đổi”. Ninh Hiểu Tiêu ném xác rắn trong tay sang một bên, thuận miệng nói: "Dù sao thì linh thú này cũng không phải là thứ có sức lực to lớn gì, chỉ là một chút biến hóa mà thôi.
"Tuy nhiên, có thể thấy rằng hoàng vị của hoàng huynh ngươi thật sự không được vững chắc cho lắm ..." Ninh Hiểu Tiêu liếc xéo Bùi Nghiên Đình, dã tâm này của Trấn Quốc công không nhỏ đâu.
“Vốn dĩ cái ngôi vị hoàng đế này đã có không ít người dòm ngó rồi.” Ngược lại, Bùi Nghiên Đình không quan tâm mà chỉ lấy khăn của mình ra, sau khi thấm ướt thì cẩn thận lau vết máu trên ngón tay mảnh khảnh của Ninh Hiểu Tiêu từng chút một, lau đến khi da thịt trắng nõn xuất hiện trở lại.
“Không ngờ Trấn Quốc công lại có linh thú giúp đỡ, ta phải điều tra ông ta lại lần nữa" Bùi Nghiên Đình hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt như nhìn thấy ma của Lục Tường, bình thản nói: "Nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, lần này đã làm phiền nàng rồi..."
Bùi Nghiên Đình nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại như không xương trong tay rồi mỉm cười quay người rời đi.
Ninh Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mới bị nắm của mình.
Vân Lam che miệng cười khúc khích: "Tiểu thư, đây là lần đầu tiên Vương gia hầu hạ người khác.”
Ninh Hiểu Tiêu quay đầu lại nhìn Vân Lam, Vân Lam nghĩ Ninh Hiểu Tiêu quá mức vui mừng nên chắc không phản ứng kịp: "Chúc mừng tiểu thư."
Có thể nói, để Ninh Hiểu Tiêu vào sống ở Vô Phương Cư chính là giả bộ để cho người ngoài nhìn thấy. Nhưng, vừa rồi khi hắn lau tay cho Ninh Hiểu Tiêu thì xung quanh không có người nào cả.
Xem ra, Vương gia đối với Ninh Hiểu Tiêu không giống với bình thường.
Bên ngoài Vô Phương Cư, Lục Tường kinh ngạc thấp giọng nói: “Vương gia, ngài..."
“Bùi Nghiên Đình, ngươi đấy, dám chiếm tiện nghi của bản cô nương hả?” Tiếng la mắng vang lên bên trong Vô Phương Cư khiến nửa câu sau của Lục Tường chỉ có thể dùng vẻ vô cùng lúng túng nói ra: “Không phải ngài thực sự thích Ninh cô nương rồi đấy chứ?”
“Ngươi nói thử xem?” Bùi Nghiên Đình nghe thấy lời la mắng tràn đầy sinh lực của Ninh Hiểu Tiêu, chỉ nhếch miệng mỉm cười, ném cho Lục Tường một câu trả lời lập lờ không rõ.
Lục Tường như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây người tại chỗ, trong đầu chỉ vang lên ba chữ: "Không thể nào..."
Trong Vô Phương Cư, Ninh Hiểu Tiêu vô cùng tức giận dùng khăn của mình hung hăng lau hai bàn tay, rồi thuận tay rồi ném sang một bên.
Vân Lam vội vàng nhặt lên.
“Vứt đi cho ta!” Ninh Hiểu Tiêu tức giận quát lên một tiếng rồi đi thẳng về phòng.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã quen được người khác hầu hạ, lúc được Bùi Nghiên Đình lau tay cho thì cũng không có cảm giác gì bất thường.
Chỉ là lúc cuối bị Bùi Nghiên Đình nắm tay một cách mờ ám, nàng mới ngẩn người ra.
Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, vậy nên phải mất một hồi lâu mới phản ứng lại được..
Nàng bị Bùi Nghiên Đình chiếm tiện nghi rồi!
Hắn dám?
Nếu như những người trước đây dám mạo phạm nàng, sớm đã bị nàng hành hạ đến mức sống không bằng chết, hận không thể tự nàng để giải thoát mình!
Tuy nhiên, bây giờ nàng bị giới hạn trong cơ thể này nên không thể phát huy hết sức mạnh của mình, hơn nữa nàng còn muốn hiểu tại sao nàng lại mượn xác để hoàn hồn nên không thể trực tiếp giết chết Bùi Nghiên Đình ngay trước mắt.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, Ninh Hiểu Tiêu coi cánh cửa trở thành nam nhân vô liêm sỉ nào đó.
Vân Lam cũng bị kinh động giật mình một cái, nàng cúi đầu nhìn chiếc khăn bị Ninh Hiểu Tiêu ném đi rồi tự lẩm bẩm một mình: "Vương gia, đây là ngài bị ghét bỏ sao?"
Trong phòng, chuột bạc nhỏ hiện ra. Dường như nó cảm nhận được tâm tình tức giận của chủ nhân nên nhanh chóng quay người chạy đến trước mặt Ninh Hiểu Tiêu, hết lần này đến lần khác dùng cái đầu nhỏ đầy lông của mình cọ Ninh Hiểu Tiêu để an ủi nàng.
Những thứ như vậy không phải là thứ mà những người bình thường như họ có thể đối phó được.
“Có lẽ là cơ duyên trùng hợp, cũng có thể là dùng cái gì đó để trao đổi”. Ninh Hiểu Tiêu ném xác rắn trong tay sang một bên, thuận miệng nói: "Dù sao thì linh thú này cũng không phải là thứ có sức lực to lớn gì, chỉ là một chút biến hóa mà thôi.
"Tuy nhiên, có thể thấy rằng hoàng vị của hoàng huynh ngươi thật sự không được vững chắc cho lắm ..." Ninh Hiểu Tiêu liếc xéo Bùi Nghiên Đình, dã tâm này của Trấn Quốc công không nhỏ đâu.
“Vốn dĩ cái ngôi vị hoàng đế này đã có không ít người dòm ngó rồi.” Ngược lại, Bùi Nghiên Đình không quan tâm mà chỉ lấy khăn của mình ra, sau khi thấm ướt thì cẩn thận lau vết máu trên ngón tay mảnh khảnh của Ninh Hiểu Tiêu từng chút một, lau đến khi da thịt trắng nõn xuất hiện trở lại.
“Không ngờ Trấn Quốc công lại có linh thú giúp đỡ, ta phải điều tra ông ta lại lần nữa" Bùi Nghiên Đình hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt như nhìn thấy ma của Lục Tường, bình thản nói: "Nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, lần này đã làm phiền nàng rồi..."
Bùi Nghiên Đình nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại như không xương trong tay rồi mỉm cười quay người rời đi.
Ninh Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mới bị nắm của mình.
Vân Lam che miệng cười khúc khích: "Tiểu thư, đây là lần đầu tiên Vương gia hầu hạ người khác.”
Ninh Hiểu Tiêu quay đầu lại nhìn Vân Lam, Vân Lam nghĩ Ninh Hiểu Tiêu quá mức vui mừng nên chắc không phản ứng kịp: "Chúc mừng tiểu thư."
Có thể nói, để Ninh Hiểu Tiêu vào sống ở Vô Phương Cư chính là giả bộ để cho người ngoài nhìn thấy. Nhưng, vừa rồi khi hắn lau tay cho Ninh Hiểu Tiêu thì xung quanh không có người nào cả.
Xem ra, Vương gia đối với Ninh Hiểu Tiêu không giống với bình thường.
Bên ngoài Vô Phương Cư, Lục Tường kinh ngạc thấp giọng nói: “Vương gia, ngài..."
“Bùi Nghiên Đình, ngươi đấy, dám chiếm tiện nghi của bản cô nương hả?” Tiếng la mắng vang lên bên trong Vô Phương Cư khiến nửa câu sau của Lục Tường chỉ có thể dùng vẻ vô cùng lúng túng nói ra: “Không phải ngài thực sự thích Ninh cô nương rồi đấy chứ?”
“Ngươi nói thử xem?” Bùi Nghiên Đình nghe thấy lời la mắng tràn đầy sinh lực của Ninh Hiểu Tiêu, chỉ nhếch miệng mỉm cười, ném cho Lục Tường một câu trả lời lập lờ không rõ.
Lục Tường như bị sét đánh ngang tai, đứng ngây người tại chỗ, trong đầu chỉ vang lên ba chữ: "Không thể nào..."
Trong Vô Phương Cư, Ninh Hiểu Tiêu vô cùng tức giận dùng khăn của mình hung hăng lau hai bàn tay, rồi thuận tay rồi ném sang một bên.
Vân Lam vội vàng nhặt lên.
“Vứt đi cho ta!” Ninh Hiểu Tiêu tức giận quát lên một tiếng rồi đi thẳng về phòng.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã quen được người khác hầu hạ, lúc được Bùi Nghiên Đình lau tay cho thì cũng không có cảm giác gì bất thường.
Chỉ là lúc cuối bị Bùi Nghiên Đình nắm tay một cách mờ ám, nàng mới ngẩn người ra.
Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, vậy nên phải mất một hồi lâu mới phản ứng lại được..
Nàng bị Bùi Nghiên Đình chiếm tiện nghi rồi!
Hắn dám?
Nếu như những người trước đây dám mạo phạm nàng, sớm đã bị nàng hành hạ đến mức sống không bằng chết, hận không thể tự nàng để giải thoát mình!
Tuy nhiên, bây giờ nàng bị giới hạn trong cơ thể này nên không thể phát huy hết sức mạnh của mình, hơn nữa nàng còn muốn hiểu tại sao nàng lại mượn xác để hoàn hồn nên không thể trực tiếp giết chết Bùi Nghiên Đình ngay trước mắt.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, Ninh Hiểu Tiêu coi cánh cửa trở thành nam nhân vô liêm sỉ nào đó.
Vân Lam cũng bị kinh động giật mình một cái, nàng cúi đầu nhìn chiếc khăn bị Ninh Hiểu Tiêu ném đi rồi tự lẩm bẩm một mình: "Vương gia, đây là ngài bị ghét bỏ sao?"
Trong phòng, chuột bạc nhỏ hiện ra. Dường như nó cảm nhận được tâm tình tức giận của chủ nhân nên nhanh chóng quay người chạy đến trước mặt Ninh Hiểu Tiêu, hết lần này đến lần khác dùng cái đầu nhỏ đầy lông của mình cọ Ninh Hiểu Tiêu để an ủi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.