Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Chương 10:

Thiên Miêu.CS

06/11/2024

"Vương thị! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?" Thôn trưởng nổi giận quát lớn, làm Vương thị giật mình, cả người run lên. Sắc mặt bà ta càng thêm hoảng loạn.

Ninh lão nhân cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, không biết phải xử lý ra sao.

"Mẫu thân! Mẫu thân! Con đã về rồi!" Lúc này, Bảo Nhi chạy về phía Tô Mộc Nguyệt, cùng lúc đó, một người đàn ông khập khiễng bước theo sau, không ai khác chính là Vương Cường.

"Vương thị! Đồ đàn bà gian xảo! Muốn nuốt tiền của ta sao? Không đời nào! Hôm nay nhất định phải cho ta một lời giải thích, Tô Mộc Nguyệt cũng phải theo ta đi!"

Vừa nghe thấy tiếng Vương Cường, Vương thị như bị giẫm phải đuôi, bà ta hét lớn: "Vương Cường, ngươi cái tên du thủ du thực kia, ngươi đang nói bậy bạ gì đấy?"

"Còn không mau cút đi!"

Tô Mộc Nguyệt chỉ đứng bên cạnh khoanh tay nhìn cảnh náo nhiệt, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo. Chó cắn chó, mấy khi được xem cảnh này. Nếu Vương Cường không muốn mất cả tiền lẫn công, hôm nay chắc chắn sẽ làm to chuyện. Huống chi nàng còn cho Bảo Nhi nhắn với hắn rằng, xong việc sẽ cho thêm một khoản bạc.

Vương Cường hùng hổ nhổ toẹt một bãi nước bọt, gào lên: "Cái lão bất tử kia, muốn nuốt tiền của gia gia Vương Cường ta hả? Đừng hòng!"

"Thưa các vị hàng xóm, hôm nay nhân lúc mọi người đều có mặt, ta – Vương Cường – xin nói hết sự thật. Tuy ta là một kẻ lang thang, nhưng cũng biết cái gì nên làm, cái gì không. Lão bà tử họ Vương này nói với ta rằng Tô Mộc Nguyệt không muốn giữ tang cho Ninh gia Nhị Lang, nên chuẩn bị gả nàng cho ta với giá rẻ mạt. Ta thấy cũng được, bèn đưa bà ta năm lượng bạc làm sính lễ. Bà ta còn bảo Tô Mộc Nguyệt da mặt mỏng, nên ta phải mạnh tay ép buộc. Ai ngờ, Tô Mộc Nguyệt thà chết cũng không chịu, lúc ấy ta mới biết tất cả chỉ là do Vương lão bà tử bày trò. Bà ta còn bảo ta mang Ninh Bảo Nhi ra khỏi làng, tùy tiện bán đi đâu đó. Mục đích của bà ta là muốn ép chết mẹ con Tô Mộc Nguyệt, để độc chiếm tiền trợ cấp của Nhị Lang!"

Vương Cường nói một hơi, không chừa lại gì, khiến Tô Mộc Nguyệt cũng có chút bất ngờ. Nàng chỉ cần gợi ý đôi chút, ai ngờ hắn diễn cả màn kịch đầy đủ như thế.

Vương thị nghe xong, tức đến mức mặt mày đỏ bừng, như muốn bốc khói. Bà ta nào có thu bạc sính lễ gì đâu, bà chỉ muốn Vương Cường làm nhục Tô Mộc Nguyệt để nàng ta mất đi danh tiết, đến lúc đó phải nằm trong tay bà mà thôi.

"Ngươi nói láo! Bà đây nào có nhận năm lượng bạc của ngươi!" Vương thị không nhịn được nữa, lao lên định xé xác Vương Cường.



"Ngươi im miệng cho ta!" Ninh lão nhân quát lớn, lúc này ông hận không thể đánh chết cái lão bà ngu xuẩn này.

Tô Mộc Nguyệt cười nhạt, nói: "Vậy nghĩa là mẹ thừa nhận đã ép ta tái giá, còn định bán đi Bảo Nhi để nuốt trọn tiền trợ cấp của Nhị Lang?"

Rồi nàng quay sang thôn trưởng, nói lớn: "Thôn trưởng! Yêu cầu của ta chỉ là phân gia, vậy có gì quá đáng sao? Nếu hôm nay không phân, e rằng mẹ con ta không còn đường sống. Ta thà liều mạng đi huyện nha một chuyến để đòi lại công bằng!"

Thôn trưởng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, gương mặt đầy bất đắc dĩ. Vương thị dù có chết cũng không cứu nổi danh tiếng của làng Liễu Nguyệt nữa, hiện tại chỉ có thể trấn an Tô Mộc Nguyệt để mọi chuyện yên ổn.

"Ninh lão đệ! Phân gia đi thôi!" Thôn trưởng thở dài, khuyên nhủ.

Ninh lão nhân cũng không còn cách nào, hôm nay không thể giải quyết êm đẹp được, chỉ đành tạm thời nhượng bộ Tô Mộc Nguyệt.

"Phân gia!"

Tô Mộc Nguyệt mỉm cười, bắt đầu đưa ra yêu cầu: "Ta muốn ba mươi lượng bạc, thêm hai mẫu đất, và căn nhà cũ ở cuối làng."

Số ba mươi lượng này gần như là toàn bộ gia sản của Ninh gia. Những người khác có thể không rõ, nhưng nàng thì biết rất rõ. Tiền trợ cấp của Ninh Giác là năm mươi lượng, nhưng chắc chắn phòng lớn đã bòn rút hơn phân nửa. Thêm vào đó, phòng lớn chi tiêu xa xỉ, lãng phí, nên hai vợ chồng già này cùng lắm chỉ còn lại khoảng ba mươi lượng bạc.

"Ngươi sao không đi cướp luôn đi! Đồ lòng lang dạ sói!" Vương thị bật thốt lên mắng chửi, cảm thấy như Tô Mộc Nguyệt đang đâm dao vào tim mình.

Sắc mặt Ninh lão nhân cũng tối sầm lại: "Ba mươi lượng bạc là quá nhiều!"

Hai mẫu đất thì không vấn đề gì, nhưng ba mươi lượng bạc đâu phải con số nhỏ, số tiền này đủ cho một gia đình bốn người sống sung túc trong nhiều năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook