Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 1:
Thiên Miêu.CS
06/11/2024
Tô Mộc Nguyệt cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, mơ mơ màng màng nghe tiếng khóc của trẻ con, xen lẫn giọng quát tháo của một người đàn ông. Ngay sau đó, nàng cảm nhận được một bàn tay đang sờ soạng khắp người mình. Nàng cố gắng cưỡng ép bản thân tỉnh lại, nhưng mí mắt nặng trĩu như đeo ngàn cân, nàng phải dồn hết sức mới có thể mở mắt ra một chút.
Trước mắt nàng là gương mặt của một kẻ trông cực kỳ đáng sợ: mỏ chuột tai khỉ, khuôn mặt béo phị đầy vẻ bệnh hoạn, vừa nhìn đã biết là hạng người trầm mê tửu sắc. Giờ phút này, trong mắt hắn hiện rõ dục vọng, đôi tay bẩn thỉu không ngừng lần mò trên người nàng, miệng phát ra những tiếng rên rỉ ghê tởm. Bên cạnh đó, một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi gầy gò đang níu lấy hắn.
“Buông mẫu thân ta ra! Đồ xấu xa! Ngươi là tên khốn kiếp...!”
Thằng bé còn quá nhỏ, sức lực yếu ớt không đáng kể gì với người đàn ông. Hắn phẩy tay một cái đã hất văng thằng bé ra, khiến nó ngã sóng soài trên mặt đất. Dù bị ngã đau, thằng bé vẫn không màng đến vết thương đang rỉ máu trên mặt, lập tức lao tới lần nữa.
Một cơn đau buốt truyền đến khiến Tô Mộc Nguyệt suýt chút nữa lại ngất đi. Những ký ức không thuộc về nàng đột nhiên ùa về trong đầu. Thì ra, nàng đã xuyên không! Giờ nàng không còn là Tô Mộc Nguyệt - nữ sát thủ lạnh lùng kiếp trước, mà đã trở thành một cô gái nông thôn nhỏ bé ở biên thùy Đại Lương quốc, cũng tên Tô Mộc Nguyệt.
Ánh mắt Tô Mộc Nguyệt lóe lên một tia sát khí, nàng dồn hết sức, giơ chân lên và đá mạnh. Người đàn ông kêu rống một tiếng, bị nàng đá bay ra xa. Nàng lảo đảo đứng dậy, nhưng đầu óc lại choáng váng dữ dội.
“Mẫu thân! Người không sao chứ?” Chưa kịp đứng vững, Tô Mộc Nguyệt đã cảm nhận thấy một đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân mình. Nhìn xuống, nàng thấy đó chính là thằng bé khi nãy. Trong đầu hiện lên ký ức, nàng nhận ra đây chính là Ninh Bảo Nhi, con trai của nàng... Không, nói đúng hơn, đây là con trai nuôi của Ninh Giác, chồng của nguyên chủ.
“Con đàn bà thối, đã rơi vào tay ta còn muốn trốn hả?!” Từ xa, người đàn ông kia đã giãy giụa đứng dậy, rồi lại lao về phía nàng. Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng kéo Ninh Bảo Nhi ra sau lưng, rồi lại tung thêm một cú đá nữa, khiến hắn ngã nhào lần nữa.
Lần này, gã đàn ông ngã mạnh xuống đất, không kịp phát ra tiếng kêu nào đã ngất lịm. Tô Mộc Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, ngồi phịch xuống đất.
Ninh Bảo Nhi lập tức ôm lấy nàng, khóc nức nở: “Mẫu thân, xin người đừng bán Bảo Nhi được không? Bảo Nhi không có cha, chỉ có mẫu thân thôi. Sau này Bảo Nhi sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm tiền cho mẫu thân. Xin người đừng bỏ rơi Bảo Nhi...”
Nghe đến đây, Tô Mộc Nguyệt mới nhớ lại. Nguyên chủ của thân xác này vốn là một cô gái bị cha mẹ ruột bán cho Ninh Giác với giá năm lượng bạc. Vì Ninh Giác đã có con nuôi là Ninh Bảo Nhi, nên không cô gái nào chịu gả cho hắn. Nguyên chủ bị ép gả và không hề tình nguyện, sau khi thành thân liền đối xử lạnh nhạt với Ninh Giác và đặc biệt thường xuyên đánh mắng Ninh Bảo Nhi.
Ninh Giác sau khi nhập ngũ vì chiến sự, nguyên chủ càng ra tay ngược đãi Ninh Bảo Nhi nhiều hơn. May mà mỗi tháng Ninh Giác vẫn gửi tiền về, nên nguyên chủ mới còn chịu giữ lại Ninh Bảo Nhi. Nhưng mới đây, quân đội báo tin Ninh Giác đã tử trận, nguyên chủ lập tức muốn bỏ đi, ngày đó liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bỏ trốn.
Người đàn ông đang bất tỉnh trước mặt nàng tên là Vương Cường, là một kẻ du thủ du thực trong thôn. Nguyên chủ đã định nhờ hắn giúp bán Ninh Bảo Nhi đi, nhưng không ngờ Vương Cường lại nổi ý định xấu, định cưỡng ép nguyên chủ rồi đem nàng bán luôn cùng với đứa trẻ. Trong lúc giãy giụa, nguyên chủ vô ý ngã đập đầu vào đá, chết tại chỗ. Và đó là lúc Tô Mộc Nguyệt xuyên không đến đây.
Hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, Tô Mộc Nguyệt cảm thấy cực kỳ khinh bỉ nguyên chủ. Làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ bốn, năm tuổi đến mức đó, huống chi thằng bé lại gầy gò yếu ớt đến thế.
“Đừng khóc! Mẫu thân sẽ không bỏ con đâu, mẫu thân chỉ đùa thôi.” Tô Mộc Nguyệt ôm Ninh Bảo Nhi an ủi, thằng bé như một con thú nhỏ bị thương, nằm trong lòng nàng nức nở, cơ thể run rẩy dữ dội.
Trước mắt nàng là gương mặt của một kẻ trông cực kỳ đáng sợ: mỏ chuột tai khỉ, khuôn mặt béo phị đầy vẻ bệnh hoạn, vừa nhìn đã biết là hạng người trầm mê tửu sắc. Giờ phút này, trong mắt hắn hiện rõ dục vọng, đôi tay bẩn thỉu không ngừng lần mò trên người nàng, miệng phát ra những tiếng rên rỉ ghê tởm. Bên cạnh đó, một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi gầy gò đang níu lấy hắn.
“Buông mẫu thân ta ra! Đồ xấu xa! Ngươi là tên khốn kiếp...!”
Thằng bé còn quá nhỏ, sức lực yếu ớt không đáng kể gì với người đàn ông. Hắn phẩy tay một cái đã hất văng thằng bé ra, khiến nó ngã sóng soài trên mặt đất. Dù bị ngã đau, thằng bé vẫn không màng đến vết thương đang rỉ máu trên mặt, lập tức lao tới lần nữa.
Một cơn đau buốt truyền đến khiến Tô Mộc Nguyệt suýt chút nữa lại ngất đi. Những ký ức không thuộc về nàng đột nhiên ùa về trong đầu. Thì ra, nàng đã xuyên không! Giờ nàng không còn là Tô Mộc Nguyệt - nữ sát thủ lạnh lùng kiếp trước, mà đã trở thành một cô gái nông thôn nhỏ bé ở biên thùy Đại Lương quốc, cũng tên Tô Mộc Nguyệt.
Ánh mắt Tô Mộc Nguyệt lóe lên một tia sát khí, nàng dồn hết sức, giơ chân lên và đá mạnh. Người đàn ông kêu rống một tiếng, bị nàng đá bay ra xa. Nàng lảo đảo đứng dậy, nhưng đầu óc lại choáng váng dữ dội.
“Mẫu thân! Người không sao chứ?” Chưa kịp đứng vững, Tô Mộc Nguyệt đã cảm nhận thấy một đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân mình. Nhìn xuống, nàng thấy đó chính là thằng bé khi nãy. Trong đầu hiện lên ký ức, nàng nhận ra đây chính là Ninh Bảo Nhi, con trai của nàng... Không, nói đúng hơn, đây là con trai nuôi của Ninh Giác, chồng của nguyên chủ.
“Con đàn bà thối, đã rơi vào tay ta còn muốn trốn hả?!” Từ xa, người đàn ông kia đã giãy giụa đứng dậy, rồi lại lao về phía nàng. Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng kéo Ninh Bảo Nhi ra sau lưng, rồi lại tung thêm một cú đá nữa, khiến hắn ngã nhào lần nữa.
Lần này, gã đàn ông ngã mạnh xuống đất, không kịp phát ra tiếng kêu nào đã ngất lịm. Tô Mộc Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, ngồi phịch xuống đất.
Ninh Bảo Nhi lập tức ôm lấy nàng, khóc nức nở: “Mẫu thân, xin người đừng bán Bảo Nhi được không? Bảo Nhi không có cha, chỉ có mẫu thân thôi. Sau này Bảo Nhi sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm tiền cho mẫu thân. Xin người đừng bỏ rơi Bảo Nhi...”
Nghe đến đây, Tô Mộc Nguyệt mới nhớ lại. Nguyên chủ của thân xác này vốn là một cô gái bị cha mẹ ruột bán cho Ninh Giác với giá năm lượng bạc. Vì Ninh Giác đã có con nuôi là Ninh Bảo Nhi, nên không cô gái nào chịu gả cho hắn. Nguyên chủ bị ép gả và không hề tình nguyện, sau khi thành thân liền đối xử lạnh nhạt với Ninh Giác và đặc biệt thường xuyên đánh mắng Ninh Bảo Nhi.
Ninh Giác sau khi nhập ngũ vì chiến sự, nguyên chủ càng ra tay ngược đãi Ninh Bảo Nhi nhiều hơn. May mà mỗi tháng Ninh Giác vẫn gửi tiền về, nên nguyên chủ mới còn chịu giữ lại Ninh Bảo Nhi. Nhưng mới đây, quân đội báo tin Ninh Giác đã tử trận, nguyên chủ lập tức muốn bỏ đi, ngày đó liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bỏ trốn.
Người đàn ông đang bất tỉnh trước mặt nàng tên là Vương Cường, là một kẻ du thủ du thực trong thôn. Nguyên chủ đã định nhờ hắn giúp bán Ninh Bảo Nhi đi, nhưng không ngờ Vương Cường lại nổi ý định xấu, định cưỡng ép nguyên chủ rồi đem nàng bán luôn cùng với đứa trẻ. Trong lúc giãy giụa, nguyên chủ vô ý ngã đập đầu vào đá, chết tại chỗ. Và đó là lúc Tô Mộc Nguyệt xuyên không đến đây.
Hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, Tô Mộc Nguyệt cảm thấy cực kỳ khinh bỉ nguyên chủ. Làm sao có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ bốn, năm tuổi đến mức đó, huống chi thằng bé lại gầy gò yếu ớt đến thế.
“Đừng khóc! Mẫu thân sẽ không bỏ con đâu, mẫu thân chỉ đùa thôi.” Tô Mộc Nguyệt ôm Ninh Bảo Nhi an ủi, thằng bé như một con thú nhỏ bị thương, nằm trong lòng nàng nức nở, cơ thể run rẩy dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.