Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 20:
Thiên Miêu.CS
06/11/2024
Lang thang nửa ngày ở chợ, cuối cùng Tô Mộc Nguyệt may mắn tìm được một cái cối đá, thuận tiện để nghiền các nguyên liệu thành bột. Sau khi mua thêm vài món linh tinh khác, nàng nhìn thời gian cũng đã muộn, liền chuẩn bị quay về.
Vác giỏ trên vai, Tô Mộc Nguyệt tự nhủ lần sau phải tìm một chiếc xe bò mới được, vì vẫn còn nhiều thứ cần mua sắm.
Khi đi đến cổng thôn, nàng thấy một bóng người thấp thoáng, đi qua đi lại. Nhìn kỹ, hóa ra là Vương Cường. Hắn đứng đó dường như đang chờ ai. Chưa kịp nghĩ nhiều, Vương Cường đã thấy nàng, lập tức chạy tới, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng.
"Ngươi cuối cùng cũng về rồi! Mau đi xem Bảo Nhi!" Vương Cường nói với giọng gấp gáp.
Nghe thấy vậy, tim Tô Mộc Nguyệt như thắt lại, nàng lập tức biết có chuyện chẳng lành, vội vàng lao về nhà.
Vừa vào đến nơi, nàng thấy Bảo Nhi nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt sưng đỏ, hôn mê bất tỉnh. Trong nhà, mọi thứ bị lục tung, tủ bàn đổ lộn xộn, khiến nàng thoáng có dự cảm.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tô Mộc Nguyệt trào lên ý muốn giết người. Đã bao năm nàng không cảm thấy sự căm hận này. Dù từng là sát thủ, giết người không ít, nhưng nàng luôn tránh xa cảm xúc tiêu cực. Lần này, nàng thật sự muốn ra tay.
Nàng bước đến bên giường, kiểm tra thương thế của Bảo Nhi. Thở của con bé vẫn đều, nhưng khi vén áo lên, nàng thấy những vết bầm tím xanh đen quanh eo và bụng. Kẻ ra tay đúng là tàn độc.
Tô Mộc Nguyệt khẽ nhắm mắt, điều động linh khí. Một dòng nước suối tinh khiết từ lòng bàn tay nàng xuất hiện. Nàng đưa dòng suối đó áp lên các vết thương của Bảo Nhi, để linh khí thẩm thấu. Vết bầm tím dần dần nhạt màu, và hơi thở của Bảo Nhi cũng ổn định hơn.
"Là ai?" Nàng đắp lại chăn cho Bảo Nhi, quay sang hỏi Vương Cường, lúc này cũng vừa bước vào.
Vương Cường trầm giọng nói: "Là mụ Vương Thị, lão chủ nhà họ Ninh!"
Nghe vậy, ánh mắt Tô Mộc Nguyệt híp lại đầy nguy hiểm. Trong lòng nàng dâng lên ý nghĩ muốn khiến Vương Thị phải sống không bằng chết.
Nàng cầm lấy cây chổi dựa ở góc tường, sải bước ra cửa: "Ngươi ở lại chăm sóc Bảo Nhi, đợi ta trở về!"
Vương Cường ngập ngừng, định bước theo nhưng rồi lại do dự. Sau đó, hắn nghĩ ngợi, lo Tô Mộc Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm, bèn vội vàng chạy về hướng nhà trưởng thôn để cầu cứu.
Lúc này, ở nhà họ Ninh, Vương Thị đang quay con thỏ trên bếp lửa, mùi thịt thơm phức lan tỏa khắp phòng. Ninh Kim Thoa và Ninh Hiểu Dương ngồi bên cạnh, mắt dán vào con thỏ quay.
"Nãi! Thịt thỏ xong chưa? Con muốn ăn thịt!" Ninh Hiểu Dương nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ròng vì bị mùi thơm dụ dỗ.
Ninh Kim Thoa cũng phải nuốt nước miếng, bình thường nàng sẽ không tỏ ra thèm thuồng như vậy, nhưng hôm nay quả thật đói bụng, đến giờ vẫn chưa được ăn một miếng gì ngon.
Vương Thị cười cười, nhìn thịt thỏ trong nồi đã chín, liền nói: "Ngoan nào, để nãi múc ra cho các con ăn nhé!"
Bà lấy ra một cái tô bự, nhanh chóng múc hết thịt thỏ trong nồi vào tô, rồi nghĩ nghĩ, bà lại lấy thêm một cái chén nhỏ để giữ riêng một ít.
Thấy vậy, Ninh Hiểu Dương liền bật khóc: "Chỉ có mỗi một tô lớn này, nãi còn giữ lại một chén nhỏ nữa!"
Thấy cháu trai không hài lòng, Vương Thị liền dỗ dành: "Chén nhỏ này là để dành cho gia gia ngươi, còn tô lớn thì chúng ta ba người cùng ăn. Tô bự thế này đủ cho chúng ta mà!"
Nghe nhắc đến gia gia, Ninh Hiểu Dương hơi e ngại, nhớ tới cái ống trúc trong tay gia gia, đánh vào mông đau thấu trời: "Vậy, tô lớn này ta muốn ăn một nửa!"
Ninh Kim Thoa không đôi co nữa, lập tức cầm đũa gắp ngay miếng thịt to nhất trong tô.
"A!" Ninh Hiểu Dương sốt ruột, vội vàng đưa tay béo phì của mình ra giành lại.
*Phanh...!* Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, cửa chính bị đá bật tung, cả ba người giật bắn mình.
Chỉ thấy một bóng người xông vào, không đợi ba người kịp phản ứng, chiếc tô đầy thịt thỏ trên bếp đã bị đánh văng xuống đất.
Thịt thỏ rơi vãi khắp nơi, còn bốc khói nghi ngút. Tô Mộc Nguyệt lạnh lùng nhìn thẳng vào Vương Thị.
Lúc này, ba người mới nhận ra người đến là Tô Mộc Nguyệt. Vương Thị thoáng chột dạ, nhưng ngay lập tức sự ngượng ngùng biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ: "Tô Mộc Nguyệt! Ngươi điên rồi sao? Dám chạy đến nhà ta gây sự?"
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh, gây sự? Hôm nay nàng sẽ cho đám người này biết thế nào là gây sự. Nàng chẳng buồn đôi co, lập tức túm lấy cây chổi quất mạnh vào người Vương Thị.
Vác giỏ trên vai, Tô Mộc Nguyệt tự nhủ lần sau phải tìm một chiếc xe bò mới được, vì vẫn còn nhiều thứ cần mua sắm.
Khi đi đến cổng thôn, nàng thấy một bóng người thấp thoáng, đi qua đi lại. Nhìn kỹ, hóa ra là Vương Cường. Hắn đứng đó dường như đang chờ ai. Chưa kịp nghĩ nhiều, Vương Cường đã thấy nàng, lập tức chạy tới, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng.
"Ngươi cuối cùng cũng về rồi! Mau đi xem Bảo Nhi!" Vương Cường nói với giọng gấp gáp.
Nghe thấy vậy, tim Tô Mộc Nguyệt như thắt lại, nàng lập tức biết có chuyện chẳng lành, vội vàng lao về nhà.
Vừa vào đến nơi, nàng thấy Bảo Nhi nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt sưng đỏ, hôn mê bất tỉnh. Trong nhà, mọi thứ bị lục tung, tủ bàn đổ lộn xộn, khiến nàng thoáng có dự cảm.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tô Mộc Nguyệt trào lên ý muốn giết người. Đã bao năm nàng không cảm thấy sự căm hận này. Dù từng là sát thủ, giết người không ít, nhưng nàng luôn tránh xa cảm xúc tiêu cực. Lần này, nàng thật sự muốn ra tay.
Nàng bước đến bên giường, kiểm tra thương thế của Bảo Nhi. Thở của con bé vẫn đều, nhưng khi vén áo lên, nàng thấy những vết bầm tím xanh đen quanh eo và bụng. Kẻ ra tay đúng là tàn độc.
Tô Mộc Nguyệt khẽ nhắm mắt, điều động linh khí. Một dòng nước suối tinh khiết từ lòng bàn tay nàng xuất hiện. Nàng đưa dòng suối đó áp lên các vết thương của Bảo Nhi, để linh khí thẩm thấu. Vết bầm tím dần dần nhạt màu, và hơi thở của Bảo Nhi cũng ổn định hơn.
"Là ai?" Nàng đắp lại chăn cho Bảo Nhi, quay sang hỏi Vương Cường, lúc này cũng vừa bước vào.
Vương Cường trầm giọng nói: "Là mụ Vương Thị, lão chủ nhà họ Ninh!"
Nghe vậy, ánh mắt Tô Mộc Nguyệt híp lại đầy nguy hiểm. Trong lòng nàng dâng lên ý nghĩ muốn khiến Vương Thị phải sống không bằng chết.
Nàng cầm lấy cây chổi dựa ở góc tường, sải bước ra cửa: "Ngươi ở lại chăm sóc Bảo Nhi, đợi ta trở về!"
Vương Cường ngập ngừng, định bước theo nhưng rồi lại do dự. Sau đó, hắn nghĩ ngợi, lo Tô Mộc Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm, bèn vội vàng chạy về hướng nhà trưởng thôn để cầu cứu.
Lúc này, ở nhà họ Ninh, Vương Thị đang quay con thỏ trên bếp lửa, mùi thịt thơm phức lan tỏa khắp phòng. Ninh Kim Thoa và Ninh Hiểu Dương ngồi bên cạnh, mắt dán vào con thỏ quay.
"Nãi! Thịt thỏ xong chưa? Con muốn ăn thịt!" Ninh Hiểu Dương nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ròng vì bị mùi thơm dụ dỗ.
Ninh Kim Thoa cũng phải nuốt nước miếng, bình thường nàng sẽ không tỏ ra thèm thuồng như vậy, nhưng hôm nay quả thật đói bụng, đến giờ vẫn chưa được ăn một miếng gì ngon.
Vương Thị cười cười, nhìn thịt thỏ trong nồi đã chín, liền nói: "Ngoan nào, để nãi múc ra cho các con ăn nhé!"
Bà lấy ra một cái tô bự, nhanh chóng múc hết thịt thỏ trong nồi vào tô, rồi nghĩ nghĩ, bà lại lấy thêm một cái chén nhỏ để giữ riêng một ít.
Thấy vậy, Ninh Hiểu Dương liền bật khóc: "Chỉ có mỗi một tô lớn này, nãi còn giữ lại một chén nhỏ nữa!"
Thấy cháu trai không hài lòng, Vương Thị liền dỗ dành: "Chén nhỏ này là để dành cho gia gia ngươi, còn tô lớn thì chúng ta ba người cùng ăn. Tô bự thế này đủ cho chúng ta mà!"
Nghe nhắc đến gia gia, Ninh Hiểu Dương hơi e ngại, nhớ tới cái ống trúc trong tay gia gia, đánh vào mông đau thấu trời: "Vậy, tô lớn này ta muốn ăn một nửa!"
Ninh Kim Thoa không đôi co nữa, lập tức cầm đũa gắp ngay miếng thịt to nhất trong tô.
"A!" Ninh Hiểu Dương sốt ruột, vội vàng đưa tay béo phì của mình ra giành lại.
*Phanh...!* Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, cửa chính bị đá bật tung, cả ba người giật bắn mình.
Chỉ thấy một bóng người xông vào, không đợi ba người kịp phản ứng, chiếc tô đầy thịt thỏ trên bếp đã bị đánh văng xuống đất.
Thịt thỏ rơi vãi khắp nơi, còn bốc khói nghi ngút. Tô Mộc Nguyệt lạnh lùng nhìn thẳng vào Vương Thị.
Lúc này, ba người mới nhận ra người đến là Tô Mộc Nguyệt. Vương Thị thoáng chột dạ, nhưng ngay lập tức sự ngượng ngùng biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ: "Tô Mộc Nguyệt! Ngươi điên rồi sao? Dám chạy đến nhà ta gây sự?"
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh, gây sự? Hôm nay nàng sẽ cho đám người này biết thế nào là gây sự. Nàng chẳng buồn đôi co, lập tức túm lấy cây chổi quất mạnh vào người Vương Thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.