Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Chương 27:

Thiên Miêu.CS

06/11/2024

Ninh lão nhân ngồi bên giường, bị tiếng rên rỉ của Vương thị làm cho nhức đầu, đành rít một hơi thuốc lá, nhịn cơn giận trong lòng: “Ba mươi lượng bạc kia, rốt cuộc bà để ở đâu?”

Lão biết rõ tính của bà vợ mình, chẳng bao giờ đau đến mức phải rên rỉ như vậy. Đại phu cũng đã bảo là không có gì nghiêm trọng, thế mà bà vẫn làm bộ làm tịch, rõ ràng không có ý định đưa bạc ra.

Nghe thấy Ninh lão nhân hỏi, Vương thị ấm ức lau nước mắt: “Ta không lấy! Cho dù có nói rách miệng, ta cũng không lấy!”

“Nếu bà không giao ra, ta sẽ hưu bà!”

Nói xong câu ấy, Ninh lão nhân không nói thêm gì, đứng dậy, vén rèm rồi đi thẳng ra ngoài.

"Hưu thê?" Vương thị nghe hai chữ này lập tức sợ hãi, quên cả khóc, nhưng ngay khi định thần lại, nàng tức giận đến mức ném chiếc gối ra ngoài, hét lớn: “Lão già chết tiệt, ngươi dám hưu ta thử xem...!”

Ninh Kim Thoa vẫn đang nấp trong nhà chính, thấy Ninh lão nhân bỏ đi mới dám ló mặt ra. Nàng bưng thuốc đi vào phòng: “Mẹ, uống thuốc đi!”

Vương thị đang bừng bừng nổi nóng, nhìn thấy cô con gái yêu từ nhỏ đã được mình cưng chiều, lại càng thêm tức giận: “Uống thuốc gì mà uống, ngươi còn đâm dao vào lòng mẹ đây!”

Đứa con gái yêu thương nhất lại giúp người ngoài nói mẹ mình là kẻ trộm, chuyện này khiến Vương thị uất nghẹn không chịu nổi.

Trong mắt Ninh Kim Thoa lóe lên một tia khó chịu, nhưng dù gì đây cũng là mẹ mình, nàng đành nhẫn nhịn, cố giữ bình tĩnh: “Đều là do Tô Mộc Nguyệt ép buộc. Mẹ cũng không muốn con mất sạch danh tiếng, hơn nữa tam công tử nhà Lý viên ngoại ở trấn trên đang để ý đến con. Nếu đồn đại ra rằng con có mẹ làm kẻ trộm, thì con còn mặt mũi nào mà gả vào đó nữa?”

Nghe Ninh Kim Thoa nhắc đến tam công tử nhà Lý viên ngoại trên trấn, Vương thị lập tức tỉnh táo hẳn lên, mắt sáng rỡ: “Có phải là tam công tử nhà Lý viên ngoại, người sở hữu quán rượu Tiên Vị Cư đó không?”

Ninh Kim Thoa ngượng ngùng gật đầu.

Vương thị liền cười lớn: “Đúng là chuyện tốt trời ban! Ta nghe nói Tiên Vị Cư mỗi ngày đều hốt bạc. Nếu ngươi gả vào đó, ta cũng có thể hưởng phúc lây!”



“Chính vì thế mà ban ngày con chỉ còn cách dùng đến hạ sách này. Nếu chẳng may Lý lang nghe được những lời đồn không hay, con sẽ thật sự không còn mặt mũi nào mà sống nữa!” Ninh Kim Thoa nói, mắt đỏ hoe, tay khẽ đưa khăn lau lệ, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Vương thị vội vàng an ủi: “Ngoan nữ nhi, ngươi làm rất đúng. Chuyện này muốn trách thì trách Tô Mộc Nguyệt, con tiện nhân đó dám vu oan cho chúng ta. Tiếc là cha ngươi lại không tin chúng ta, nếu không, ngươi có thể nhờ Lý tam công tử giúp một tay, xử lý Tô Mộc Nguyệt!”

Ninh Kim Thoa giật mình, vội vàng nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ vậy! Con và Lý lang mới chỉ gặp nhau có một lần, làm sao có thể nhờ người ta đi làm chuyện này chứ. Lỡ Lý lang nghĩ con là loại nữ nhân hung hãn, chẳng phải hỏng hết mọi chuyện sao?”

Vương thị nghe vậy lập tức tỉnh ra: “Ngươi nói phải, là mẹ hồ đồ. Giờ việc quan trọng nhất là ngươi phải gả vào Lý gia. Đến lúc đó có Lý gia chống lưng, xem ai còn dám khi dễ mẹ con ta!”

Nghe vậy, Ninh Kim Thoa cúi đầu thẹn thùng: “Mẹ! Sao mẹ nói mấy lời kỳ quặc như thế!”

Nhìn thấy con gái thẹn thùng, Vương thị bật cười hả hê, nhưng cơn đau trên người lại khiến nàng phải nén tiếng cười, hít một hơi dài vì đau.

“Giờ cha ngươi một mực cho rằng ta lừa ông ấy, bảo ta phải lấy đâu ra ba mươi lượng bạc đây!”

Ninh Kim Thoa ghé sát lại, khẽ nói: “Mẹ, nếu chúng ta không có tiền, thì cứ ép Tô Mộc Nguyệt giao ra giấy nợ là xong!”

Vương thị bĩu môi: “Ngươi nghĩ nó sẽ dễ dàng giao ra giấy nợ sao?”

“Nó không muốn cũng phải muốn! Lần trước Vương Cường không làm được việc, chúng ta chỉ cần tìm người khác. Dù sao nhà nó giờ cũng chỉ có mình nó và đứa nhỏ. Chỉ cần có người ra tay, thì muốn bắt nó giao ra giấy nợ hay gì cũng dễ như trở bàn tay.” Trong mắt Ninh Kim Thoa hiện lên vẻ ác độc.

Vương thị gật đầu đồng ý: “Ngươi nói đúng! Đến lúc đó không chỉ lấy lại được giấy nợ, mà ba mươi lượng bạc cũng phải đòi cho bằng được!”

“Nhưng chúng ta phải tìm ai đây? Vương Cường không thể trông cậy vào được, không biết gã du thủ du thực đó có phải đã có tình ý với Tô Mộc Nguyệt hay không, lần trước còn hố mẹ năm lượng bạc!” Vương thị lục lọi trong đầu mà không nghĩ ra ai thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook