Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 30:
Thiên Miêu.CS
06/11/2024
"Ta biết rồi! Sẽ cẩn thận!"
Tô Mộc Nguyệt cảm ơn Lỗ thẩm đã nhắc nhở. Dù vậy, nàng không phải là nguyên chủ. Nguyên chủ trước đây luôn bắt nạt kẻ yếu, đối xử tàn nhẫn với Bảo Nhi, nhưng khi đứng trước cha mẹ và Vương thị lại hèn nhát như chuột thấy mèo. Nếu nhà Tô gia còn dám vô liêm sỉ tìm đến gây chuyện, nàng sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.
"Ta nói thế vì nghe đồn ai đó đã lan truyền chuyện ngươi được ba mươi lượng bạc khi phân gia. Sáng nay ta còn thấy đám ăn mày lảng vảng trong thôn, cũng không rõ có phải nhắm vào ngươi không. Ngươi nhớ cẩn thận, nếu ban đêm nghe thấy tiếng động lạ thì phải hết sức đề phòng. Nếu sợ quá thì cứ qua nhà ta!" Lỗ thẩm không yên tâm dặn dò thêm.
Đôi mắt Tô Mộc Nguyệt híp lại, thì ra là vậy, trách sao lại có đám ăn mày lượn lờ trước nhà nàng.
"Cảm ơn Lỗ thẩm, ta hiểu rồi!" Tô Mộc Nguyệt mỉm cười.
"Ta cũng biết là tiền của ngươi đã bị Vương thị lấy mất, đám ăn mày đó có nhìn ngươi chằm chằm cũng vô ích. Nhưng lần sau nếu có tiền, ngươi hãy mau mua đất đai cho mình và Bảo Nhi, như vậy mới yên tâm." Lỗ thẩm an ủi thêm vài câu.
Trong lòng Tô Mộc Nguyệt cười lạnh. Ai cũng nghĩ rằng tiền của nàng đã bị Vương thị lấy đi, nhưng thực ra chỉ có Vương thị và Ninh Kim Thoa biết ba mươi lượng bạc đó vẫn nằm trong tay nàng. Điều này chắc chắn là do một trong hai người đó tiết lộ ra ngoài, thậm chí có thể hai người họ đã thông đồng với nhau.
Giữ vẻ mặt bình thản, Tô Mộc Nguyệt trò chuyện thêm vài câu với Lỗ thẩm rồi lấy cớ rời đi.
Khi về đến nhà, nàng phát hiện đám ăn mày đã biến mất, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm, xoay người vào phòng.
Bảo Nhi vẫn đang kiên nhẫn giã bột, Tô Mộc Nguyệt nhìn thoáng qua thấy bột đã rất nhuyễn, không khác gì khi dùng máy xay. Thấy đã được một chén lớn, nàng lấy mấy cái lọ sứ nhỏ, múc bột vào rồi dùng nắp gỗ đậy kín.
Tối đến, Tô Mộc Nguyệt bảo Bảo Nhi đi ngủ sớm, còn mình mặc chỉnh tề nằm trên giường, chuẩn bị sẵn tinh thần vì đoán rằng đêm nay có thể sẽ có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, qua nửa đêm, nàng nghe thấy tiếng lục đục ngoài cửa, rồi cửa lớn bị cạy mở. Ba bóng đen nhảy vào, bước chân nặng nề, hơi thở cũng thô kệch, chỉ cần nghe là nàng đã biết đây không phải cao thủ gì.
Tô Mộc Nguyệt chẳng buồn giả vờ, liền đứng dậy thắp đèn dầu. Ánh sáng lập tức rọi khắp gian phòng, ba kẻ ăn mày đang lục lọi đồ đạc bị ánh sáng làm cho giật mình hoảng hốt.
"Bị phát hiện rồi!" Một tên trong số đó căng thẳng nhìn nàng đang cầm đèn dầu trong tay.
Một tên nhanh tay liền lao tới, nhưng Tô Mộc Nguyệt khẽ lách người tránh sang một bên, tay phải nhẹ nhàng điểm vào sau gáy hắn. Tên đó lập tức ngã xuống đất mềm nhũn như bùn.
Hai tên còn lại hoảng sợ đứng sững. Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng tiến đến trước mặt một tên, khuỷu tay dồn lực thúc vào huyệt đàn trung của hắn. Tên ăn mày rên lên một tiếng quái dị rồi cũng ngất xỉu.
Tên ăn mày cuối cùng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất: "Nữ hiệp, xin tha mạng!"
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: "Nói đi, ai sai các ngươi đến!"
Gã đàn ông vừa khóc vừa kể lể: "Chúng ta… chúng ta cũng không biết ai cả, chỉ nghe nói nhà ngươi chỉ có hai mẹ con, còn có ba mươi lượng bạc, nói là bạc giấu trong ngăn tủ! Còn bảo…"
Đến đây, gã ngập ngừng, Tô Mộc Nguyệt liền đạp mạnh một cái, lạnh giọng: "Còn nói gì nữa?"
"Ta… ta nói! Ta nói!" Gã liền van xin, giọng đã run rẩy đến nghẹn ngào, như thể muốn bật khóc.
Gã liếc nhìn Tô Mộc Nguyệt rồi lại cúi mặt, run cầm cập nói: "Còn… còn bảo ngươi là hạng đàn bà lẳng lơ… ai đến cũng…"
Chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Tô Mộc Nguyệt đã đá một cú thật mạnh vào ngực gã. Tên ăn mày rên lên một tiếng, trợn mắt rồi ngất lịm.
Giỏi cho Vương thị, giỏi cho Ninh Kim Thoa… Tô Mộc Nguyệt cười lạnh trong lòng. Quả là một chiêu "một mũi tên trúng hai đích", vừa sai đám ăn mày đến cướp bạc, tiện thể lấy luôn giấy nợ, lại còn muốn vu cho nàng cái tội lẳng lơ, ép nàng đến bước đường cùng.
Hết lừa bán nàng cho Vương Cường, rồi đến tận nhà đánh Bảo Nhi, bây giờ còn bày ra mưu ác độc thế này. Việc này chắc chắn là do Ninh Kim Thoa, vì Vương thị sau lần bị nàng dạy dỗ chắc phải nằm liệt giường cả nửa tháng. Để lan truyền tin đồn này, chỉ có thể là Ninh Kim Thoa. Tô Mộc Nguyệt quyết định sẽ cho Vương thị và Ninh Kim Thoa một bài học nhớ đời.
Tô Mộc Nguyệt cảm ơn Lỗ thẩm đã nhắc nhở. Dù vậy, nàng không phải là nguyên chủ. Nguyên chủ trước đây luôn bắt nạt kẻ yếu, đối xử tàn nhẫn với Bảo Nhi, nhưng khi đứng trước cha mẹ và Vương thị lại hèn nhát như chuột thấy mèo. Nếu nhà Tô gia còn dám vô liêm sỉ tìm đến gây chuyện, nàng sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.
"Ta nói thế vì nghe đồn ai đó đã lan truyền chuyện ngươi được ba mươi lượng bạc khi phân gia. Sáng nay ta còn thấy đám ăn mày lảng vảng trong thôn, cũng không rõ có phải nhắm vào ngươi không. Ngươi nhớ cẩn thận, nếu ban đêm nghe thấy tiếng động lạ thì phải hết sức đề phòng. Nếu sợ quá thì cứ qua nhà ta!" Lỗ thẩm không yên tâm dặn dò thêm.
Đôi mắt Tô Mộc Nguyệt híp lại, thì ra là vậy, trách sao lại có đám ăn mày lượn lờ trước nhà nàng.
"Cảm ơn Lỗ thẩm, ta hiểu rồi!" Tô Mộc Nguyệt mỉm cười.
"Ta cũng biết là tiền của ngươi đã bị Vương thị lấy mất, đám ăn mày đó có nhìn ngươi chằm chằm cũng vô ích. Nhưng lần sau nếu có tiền, ngươi hãy mau mua đất đai cho mình và Bảo Nhi, như vậy mới yên tâm." Lỗ thẩm an ủi thêm vài câu.
Trong lòng Tô Mộc Nguyệt cười lạnh. Ai cũng nghĩ rằng tiền của nàng đã bị Vương thị lấy đi, nhưng thực ra chỉ có Vương thị và Ninh Kim Thoa biết ba mươi lượng bạc đó vẫn nằm trong tay nàng. Điều này chắc chắn là do một trong hai người đó tiết lộ ra ngoài, thậm chí có thể hai người họ đã thông đồng với nhau.
Giữ vẻ mặt bình thản, Tô Mộc Nguyệt trò chuyện thêm vài câu với Lỗ thẩm rồi lấy cớ rời đi.
Khi về đến nhà, nàng phát hiện đám ăn mày đã biến mất, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm, xoay người vào phòng.
Bảo Nhi vẫn đang kiên nhẫn giã bột, Tô Mộc Nguyệt nhìn thoáng qua thấy bột đã rất nhuyễn, không khác gì khi dùng máy xay. Thấy đã được một chén lớn, nàng lấy mấy cái lọ sứ nhỏ, múc bột vào rồi dùng nắp gỗ đậy kín.
Tối đến, Tô Mộc Nguyệt bảo Bảo Nhi đi ngủ sớm, còn mình mặc chỉnh tề nằm trên giường, chuẩn bị sẵn tinh thần vì đoán rằng đêm nay có thể sẽ có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, qua nửa đêm, nàng nghe thấy tiếng lục đục ngoài cửa, rồi cửa lớn bị cạy mở. Ba bóng đen nhảy vào, bước chân nặng nề, hơi thở cũng thô kệch, chỉ cần nghe là nàng đã biết đây không phải cao thủ gì.
Tô Mộc Nguyệt chẳng buồn giả vờ, liền đứng dậy thắp đèn dầu. Ánh sáng lập tức rọi khắp gian phòng, ba kẻ ăn mày đang lục lọi đồ đạc bị ánh sáng làm cho giật mình hoảng hốt.
"Bị phát hiện rồi!" Một tên trong số đó căng thẳng nhìn nàng đang cầm đèn dầu trong tay.
Một tên nhanh tay liền lao tới, nhưng Tô Mộc Nguyệt khẽ lách người tránh sang một bên, tay phải nhẹ nhàng điểm vào sau gáy hắn. Tên đó lập tức ngã xuống đất mềm nhũn như bùn.
Hai tên còn lại hoảng sợ đứng sững. Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng tiến đến trước mặt một tên, khuỷu tay dồn lực thúc vào huyệt đàn trung của hắn. Tên ăn mày rên lên một tiếng quái dị rồi cũng ngất xỉu.
Tên ăn mày cuối cùng sợ đến mức quỳ rạp xuống đất: "Nữ hiệp, xin tha mạng!"
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: "Nói đi, ai sai các ngươi đến!"
Gã đàn ông vừa khóc vừa kể lể: "Chúng ta… chúng ta cũng không biết ai cả, chỉ nghe nói nhà ngươi chỉ có hai mẹ con, còn có ba mươi lượng bạc, nói là bạc giấu trong ngăn tủ! Còn bảo…"
Đến đây, gã ngập ngừng, Tô Mộc Nguyệt liền đạp mạnh một cái, lạnh giọng: "Còn nói gì nữa?"
"Ta… ta nói! Ta nói!" Gã liền van xin, giọng đã run rẩy đến nghẹn ngào, như thể muốn bật khóc.
Gã liếc nhìn Tô Mộc Nguyệt rồi lại cúi mặt, run cầm cập nói: "Còn… còn bảo ngươi là hạng đàn bà lẳng lơ… ai đến cũng…"
Chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, Tô Mộc Nguyệt đã đá một cú thật mạnh vào ngực gã. Tên ăn mày rên lên một tiếng, trợn mắt rồi ngất lịm.
Giỏi cho Vương thị, giỏi cho Ninh Kim Thoa… Tô Mộc Nguyệt cười lạnh trong lòng. Quả là một chiêu "một mũi tên trúng hai đích", vừa sai đám ăn mày đến cướp bạc, tiện thể lấy luôn giấy nợ, lại còn muốn vu cho nàng cái tội lẳng lơ, ép nàng đến bước đường cùng.
Hết lừa bán nàng cho Vương Cường, rồi đến tận nhà đánh Bảo Nhi, bây giờ còn bày ra mưu ác độc thế này. Việc này chắc chắn là do Ninh Kim Thoa, vì Vương thị sau lần bị nàng dạy dỗ chắc phải nằm liệt giường cả nửa tháng. Để lan truyền tin đồn này, chỉ có thể là Ninh Kim Thoa. Tô Mộc Nguyệt quyết định sẽ cho Vương thị và Ninh Kim Thoa một bài học nhớ đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.