Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 8:
Thiên Miêu.CS
06/11/2024
Lúc này, hắn nhìn Bảo Nhi đầy đắc ý: “Đồ tạp chủng! Hôm nay để bà nội đánh chết ngươi!”
Toàn trường xôn xao, lần này Vương thị đã không còn cách nào chối cãi. Chiếc roi trúc trong tay Ninh Hiểu Dương là loại roi đã bị đánh đến rách nát thành những sợi mảnh, nếu đánh vào người thì toàn thân đau đớn như dần.
Tô Mộc Nguyệt trong lòng thật sự hả hê, nở một nụ cười đắc ý.
“Ta sẽ khai từ đường, mời toàn thôn làm chứng, hảo hảo cho ngươi một bài học!” Thôn trưởng lúc này cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách nghiến răng thực hiện để giữ uy tín cho cả làng.
Vương thị trong lòng run sợ, ngồi bệt xuống đất, khai từ đường là chuyện hệ trọng, sao hôm nay mọi chuyện lại phát triển đến mức này?
"Khoan đã..." Đột nhiên từ trong đám đông vang lên một giọng nói. Mọi người nhìn qua, thì ra là Ninh lão nhân – cha của Ninh Giác, người đứng đầu Ninh gia – đã trở về. Đi sau ông là Ninh Kim Thoa. Tô Mộc Nguyệt lập tức hiểu ra, chắc chắn Ninh Kim Thoa vừa thấy tình thế không ổn nên đã nhanh chân chạy đi gọi người.
"Ngươi đúng là đồ hồ đồ! Làm ra toàn chuyện điên rồ thế này!" Ninh lão nhân vừa đến liền giáng cho Vương thị một cái tát, khiến bà ta ngã ngồi xuống đất.
Ninh Kim Thoa vội chạy tới đỡ lấy Vương thị, ghé tai bà thì thầm vài câu. Vương thị lập tức hiểu ý, bắt đầu khóc lóc thảm thiết: "Ta làm trâu làm ngựa bao nhiêu năm nay, tần tảo sớm hôm chăm lo cho hai đứa con trai và một đứa con gái, trời rét buốt cũng leo núi kiếm củi, trời nắng chang chang cũng xuống ruộng cấy lúa. Ta ở nhà họ Ninh làm trâu làm ngựa, sắp đến già rồi còn bị con dâu oan uổng, thôi thì ta chết quách đi cho rồi..."
Nói xong, Vương thị liền lao về phía gốc cây gần đó, làm như muốn tìm chết. Ninh Kim Thoa vội nhào đến ôm lấy bà, giả vờ ngăn cản, hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên, tạo nên một cảnh tượng đầy bi thương.
Tô Mộc Nguyệt nhìn thoáng qua, trong lòng ánh lên tia sắc bén. Ninh lão nhân quả nhiên không phải tay vừa, chỉ trong nháy mắt đã xoay chuyển được tình thế. Lúc này, trong đám đông đã có một số người bắt đầu tỏ vẻ thương xót, thôn trưởng cũng lộ vẻ do dự, không biết phải làm gì.
Lợi dụng lúc mọi người đang phân tâm, Tô Mộc Nguyệt nhỏ giọng nói với Bảo Nhi: "Bảo Nhi! Nhanh qua tìm Lỗ thẩm nhà bên cạnh, bảo thẩm ấy đi nhắn với Vương Cường rằng bà nội ngươi không giữ lời hứa, tiền cũng sẽ không trả cho hắn!"
Lỗ thẩm vốn tính tình lương thiện, trước giờ vẫn âm thầm chăm sóc Bảo Nhi. Tô Mộc Nguyệt biết điều này từ ký ức của nguyên chủ. Còn về Vương Cường kia, Tô Mộc Nguyệt đã đoán được đại khái. Hôm nay nàng quyết sẽ dứt khoát với Ninh gia, để sau này không còn phiền phức. Bảo Nhi gật đầu, rồi nhân lúc mọi người không chú ý liền lẻn ra ngoài.
Tô Mộc Nguyệt nhìn về phía mẹ con Vương thị đang ôm đầu khóc lóc, khóe miệng khẽ nhếch lên. So về kỹ thuật diễn, nàng chẳng hề thua kém.
"Tất cả là lỗi của con dâu, con dâu không nên nói ra sự thật. Hôm nay, để con dâu đi xuống đoàn tụ cùng Nhị Lang!" Tô Mộc Nguyệt cất tiếng khóc đầy bi ai, rồi cũng bắt chước Vương thị, lao về phía gốc cây như muốn tìm đến cái chết. Đương nhiên, nàng cũng chẳng ngu ngốc đến mức thực sự đâm đầu vào. Nàng chỉ cần tạo tình huống để có người chủ động ngăn cản mình.
"Xin nhờ các vị thúc thúc, thẩm thẩm trong làng, nể tình nhà chúng ta có Ninh Giác mà khi ta chết hãy báo tang cho cha mẹ ta, để họ biết đứa con gái này bất hiếu!"
Cha mẹ của Tô Mộc Nguyệt vốn là kẻ nổi tiếng lêu lổng, nàng cố tình nhắc đến bọn họ để mọi người trong làng biết rằng, nếu nàng thực sự chết, cha mẹ nàng nhất định sẽ đến làm loạn, khiến cả làng Liễu Nguyệt chẳng được yên ổn.
Quả nhiên, Ninh lão nhân phản ứng đầu tiên, tiến lên giữ chặt lấy Tô Mộc Nguyệt: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ vì một bát canh trứng mà ngươi phải ép bà bà đến bước đường cùng ngay khi Nhị Lang còn chưa kịp chôn cất hay sao?"
Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, cuối cùng lại biến thành nàng là kẻ ép Vương thị đến đường cùng ư?
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: "Cha! Hôm nay ta muốn làm rõ trước mặt toàn thôn xem rốt cuộc ai ép ai. Cũng xin thôn trưởng và mọi người làm chứng, nếu hôm nay ta không nhận được một lời công bằng, ta – Tô Mộc Nguyệt – sẽ đích thân lên huyện nha tố cáo!"
Toàn trường xôn xao, lần này Vương thị đã không còn cách nào chối cãi. Chiếc roi trúc trong tay Ninh Hiểu Dương là loại roi đã bị đánh đến rách nát thành những sợi mảnh, nếu đánh vào người thì toàn thân đau đớn như dần.
Tô Mộc Nguyệt trong lòng thật sự hả hê, nở một nụ cười đắc ý.
“Ta sẽ khai từ đường, mời toàn thôn làm chứng, hảo hảo cho ngươi một bài học!” Thôn trưởng lúc này cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách nghiến răng thực hiện để giữ uy tín cho cả làng.
Vương thị trong lòng run sợ, ngồi bệt xuống đất, khai từ đường là chuyện hệ trọng, sao hôm nay mọi chuyện lại phát triển đến mức này?
"Khoan đã..." Đột nhiên từ trong đám đông vang lên một giọng nói. Mọi người nhìn qua, thì ra là Ninh lão nhân – cha của Ninh Giác, người đứng đầu Ninh gia – đã trở về. Đi sau ông là Ninh Kim Thoa. Tô Mộc Nguyệt lập tức hiểu ra, chắc chắn Ninh Kim Thoa vừa thấy tình thế không ổn nên đã nhanh chân chạy đi gọi người.
"Ngươi đúng là đồ hồ đồ! Làm ra toàn chuyện điên rồ thế này!" Ninh lão nhân vừa đến liền giáng cho Vương thị một cái tát, khiến bà ta ngã ngồi xuống đất.
Ninh Kim Thoa vội chạy tới đỡ lấy Vương thị, ghé tai bà thì thầm vài câu. Vương thị lập tức hiểu ý, bắt đầu khóc lóc thảm thiết: "Ta làm trâu làm ngựa bao nhiêu năm nay, tần tảo sớm hôm chăm lo cho hai đứa con trai và một đứa con gái, trời rét buốt cũng leo núi kiếm củi, trời nắng chang chang cũng xuống ruộng cấy lúa. Ta ở nhà họ Ninh làm trâu làm ngựa, sắp đến già rồi còn bị con dâu oan uổng, thôi thì ta chết quách đi cho rồi..."
Nói xong, Vương thị liền lao về phía gốc cây gần đó, làm như muốn tìm chết. Ninh Kim Thoa vội nhào đến ôm lấy bà, giả vờ ngăn cản, hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên, tạo nên một cảnh tượng đầy bi thương.
Tô Mộc Nguyệt nhìn thoáng qua, trong lòng ánh lên tia sắc bén. Ninh lão nhân quả nhiên không phải tay vừa, chỉ trong nháy mắt đã xoay chuyển được tình thế. Lúc này, trong đám đông đã có một số người bắt đầu tỏ vẻ thương xót, thôn trưởng cũng lộ vẻ do dự, không biết phải làm gì.
Lợi dụng lúc mọi người đang phân tâm, Tô Mộc Nguyệt nhỏ giọng nói với Bảo Nhi: "Bảo Nhi! Nhanh qua tìm Lỗ thẩm nhà bên cạnh, bảo thẩm ấy đi nhắn với Vương Cường rằng bà nội ngươi không giữ lời hứa, tiền cũng sẽ không trả cho hắn!"
Lỗ thẩm vốn tính tình lương thiện, trước giờ vẫn âm thầm chăm sóc Bảo Nhi. Tô Mộc Nguyệt biết điều này từ ký ức của nguyên chủ. Còn về Vương Cường kia, Tô Mộc Nguyệt đã đoán được đại khái. Hôm nay nàng quyết sẽ dứt khoát với Ninh gia, để sau này không còn phiền phức. Bảo Nhi gật đầu, rồi nhân lúc mọi người không chú ý liền lẻn ra ngoài.
Tô Mộc Nguyệt nhìn về phía mẹ con Vương thị đang ôm đầu khóc lóc, khóe miệng khẽ nhếch lên. So về kỹ thuật diễn, nàng chẳng hề thua kém.
"Tất cả là lỗi của con dâu, con dâu không nên nói ra sự thật. Hôm nay, để con dâu đi xuống đoàn tụ cùng Nhị Lang!" Tô Mộc Nguyệt cất tiếng khóc đầy bi ai, rồi cũng bắt chước Vương thị, lao về phía gốc cây như muốn tìm đến cái chết. Đương nhiên, nàng cũng chẳng ngu ngốc đến mức thực sự đâm đầu vào. Nàng chỉ cần tạo tình huống để có người chủ động ngăn cản mình.
"Xin nhờ các vị thúc thúc, thẩm thẩm trong làng, nể tình nhà chúng ta có Ninh Giác mà khi ta chết hãy báo tang cho cha mẹ ta, để họ biết đứa con gái này bất hiếu!"
Cha mẹ của Tô Mộc Nguyệt vốn là kẻ nổi tiếng lêu lổng, nàng cố tình nhắc đến bọn họ để mọi người trong làng biết rằng, nếu nàng thực sự chết, cha mẹ nàng nhất định sẽ đến làm loạn, khiến cả làng Liễu Nguyệt chẳng được yên ổn.
Quả nhiên, Ninh lão nhân phản ứng đầu tiên, tiến lên giữ chặt lấy Tô Mộc Nguyệt: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ vì một bát canh trứng mà ngươi phải ép bà bà đến bước đường cùng ngay khi Nhị Lang còn chưa kịp chôn cất hay sao?"
Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, cuối cùng lại biến thành nàng là kẻ ép Vương thị đến đường cùng ư?
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh: "Cha! Hôm nay ta muốn làm rõ trước mặt toàn thôn xem rốt cuộc ai ép ai. Cũng xin thôn trưởng và mọi người làm chứng, nếu hôm nay ta không nhận được một lời công bằng, ta – Tô Mộc Nguyệt – sẽ đích thân lên huyện nha tố cáo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.