Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký
Chương 34: Cảnh Giác (1)
La Bặc Tiểu Thỏ
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vấn đề là ý tưởng của Tô Ngưng Nguyệt đi trước thời đại, dân làng không hiểu nhiều như vậy, nàng nói cái gì chính là cái đó, không ai thắc mắc. Nhưng Thiên Vũ Hàn vừa nghe liền cảm thấy có gì đó không ổn, hắn đối với bản thân Tô Ngưng Nguyệt càng có hứng thú hơn là phương pháp làm đường cực kỳ tiên tiến này.
Vì vậy, Thiên Vũ Hàn lại theo Tô Ngưng Nguyệt về nhà, trơ tráo ngồi trong đại sảnh. Tô Ngưng Nguyệt đang vội làm bữa tối nên không để ý, khi nam nhân ngửi thấy mùi thơm đi vào phòng ăn, nàng mới phát hiện hắn vẫn chưa rời đi.
“Thiên thiếu gia? Không bằng ở lại dùng bữa cùng nhau?”
Diêu Xuân vừa lúc này đi đến phòng ăn, nghe tin Tô Ngưng Nguyệt đã ký thỏa thuận với hắn, lúc này đối với Thiên Vũ Hàn cũng cực kỳ khách khí..
Thiên Vũ Hàn vui vẻ đồng ý, đôi mắt trần trụi nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn mặc dù bình thản không có gì lạ nhưng tản ra mùi thơm mê người. Tô Ngưng Nguyệt cố nén ý muốn đuổi hắn ra ngoài, gọi Tô Mộc và Tô Thần tới ăn cơm.
Bữa cơm này, Thiên Vũ Hàn ăn rất ngon, tài nấu nướng của Tô Ngưng Nguyệt hoàn toàn thuyết phục hắn. Món ngon như vậy, ở giữa đồng ruộng nông thôn này, có hương vị khá đặc trưng.
Kể từ đó, Tô gia luôn có một vị khách thường đến vào giờ cơm để trao đổi phương pháp cải tiến. Diêu Xuân tốt bụng, lần nào cũng mời Thiên Vũ Hàn ở lại dùng cơm, Tô Ngưng Nguyệt không tiện từ chối vì ngại mẫu thân, nên nàng chỉ có thể oán thầm trong lòng Thiên Vũ Hàn là một kẻ tham ăn.
Tô Ngưng Nguyệt ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại lo lắng Thiên Vũ Hàn trước đó dùng Văn thị để gây áp lực cho nàng.
Kể từ khi hai người chính thức hợp tác, Thiên Vũ Hàn cũng giống như Tô Ngưng Nguyệt, thường đến xưởng để nghiên cứu và cải tiến các phương pháp làm đường. Ngoài ra, hắn còn đặc biệt mời một thợ mộc bậc thầy từ kinh thành đến sửa đổi chiếc máy ép nước để đạt được hiệu quả gấp đôi mà chỉ tốn một nửa công sức.
Nhìn thấy người này cũng không phải giống như thương nhân chỉ theo đuổi lợi ích mà còn quan tâm đến bản thân nhiều hơn, cái nhìn của Tô Ngưng Nguyệt đối với Thiên Vũ Hàn đã hoàn toàn thay đổi. Về phần Thiên Vũ Hàn, bụng dạ của hắn đã sớm bị Tô Ngưng Nguyệt chinh phục, còn nói người nào?
“Tại sao cây mía này có thể được ép ra bằng máy ép gỗ?”
Thiên Vũ Hàn dường như vô tình lẩm bẩm, Tô Ngưng Nguyệt liếc nhìn một bên, tự nhiên trả lời:
“Đương nhiên là nguyên lý áp suất, dùng ngoại lực để ép ra nước trái cây.”
Gật đầu, Thiên Vũ Hàn ra vẻ thụ giáo, trong mắt lại ẩn chứa suy nghĩ sâu xa.
Hết lần này đến lần khác, hắn cố ý dụ dỗ Tô Ngưng Nguyệt nói ra một ít chuyện mới lạ, những ý tưởng cao cấp này không nên xuất hiện trong miệng Tô Ngưng Nguyệt, một nữ tử nông thôn, điều này càng khiến cho Thiên Vũ Hàn càng có hứng thú với nàng.
“Thưa ngài, chuyện ngài giao phó thuộc hạ đã làm xong rồi.”
Vấn đề là ý tưởng của Tô Ngưng Nguyệt đi trước thời đại, dân làng không hiểu nhiều như vậy, nàng nói cái gì chính là cái đó, không ai thắc mắc. Nhưng Thiên Vũ Hàn vừa nghe liền cảm thấy có gì đó không ổn, hắn đối với bản thân Tô Ngưng Nguyệt càng có hứng thú hơn là phương pháp làm đường cực kỳ tiên tiến này.
Vì vậy, Thiên Vũ Hàn lại theo Tô Ngưng Nguyệt về nhà, trơ tráo ngồi trong đại sảnh. Tô Ngưng Nguyệt đang vội làm bữa tối nên không để ý, khi nam nhân ngửi thấy mùi thơm đi vào phòng ăn, nàng mới phát hiện hắn vẫn chưa rời đi.
“Thiên thiếu gia? Không bằng ở lại dùng bữa cùng nhau?”
Diêu Xuân vừa lúc này đi đến phòng ăn, nghe tin Tô Ngưng Nguyệt đã ký thỏa thuận với hắn, lúc này đối với Thiên Vũ Hàn cũng cực kỳ khách khí..
Thiên Vũ Hàn vui vẻ đồng ý, đôi mắt trần trụi nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn mặc dù bình thản không có gì lạ nhưng tản ra mùi thơm mê người. Tô Ngưng Nguyệt cố nén ý muốn đuổi hắn ra ngoài, gọi Tô Mộc và Tô Thần tới ăn cơm.
Bữa cơm này, Thiên Vũ Hàn ăn rất ngon, tài nấu nướng của Tô Ngưng Nguyệt hoàn toàn thuyết phục hắn. Món ngon như vậy, ở giữa đồng ruộng nông thôn này, có hương vị khá đặc trưng.
Kể từ đó, Tô gia luôn có một vị khách thường đến vào giờ cơm để trao đổi phương pháp cải tiến. Diêu Xuân tốt bụng, lần nào cũng mời Thiên Vũ Hàn ở lại dùng cơm, Tô Ngưng Nguyệt không tiện từ chối vì ngại mẫu thân, nên nàng chỉ có thể oán thầm trong lòng Thiên Vũ Hàn là một kẻ tham ăn.
Tô Ngưng Nguyệt ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại lo lắng Thiên Vũ Hàn trước đó dùng Văn thị để gây áp lực cho nàng.
Kể từ khi hai người chính thức hợp tác, Thiên Vũ Hàn cũng giống như Tô Ngưng Nguyệt, thường đến xưởng để nghiên cứu và cải tiến các phương pháp làm đường. Ngoài ra, hắn còn đặc biệt mời một thợ mộc bậc thầy từ kinh thành đến sửa đổi chiếc máy ép nước để đạt được hiệu quả gấp đôi mà chỉ tốn một nửa công sức.
Nhìn thấy người này cũng không phải giống như thương nhân chỉ theo đuổi lợi ích mà còn quan tâm đến bản thân nhiều hơn, cái nhìn của Tô Ngưng Nguyệt đối với Thiên Vũ Hàn đã hoàn toàn thay đổi. Về phần Thiên Vũ Hàn, bụng dạ của hắn đã sớm bị Tô Ngưng Nguyệt chinh phục, còn nói người nào?
“Tại sao cây mía này có thể được ép ra bằng máy ép gỗ?”
Thiên Vũ Hàn dường như vô tình lẩm bẩm, Tô Ngưng Nguyệt liếc nhìn một bên, tự nhiên trả lời:
“Đương nhiên là nguyên lý áp suất, dùng ngoại lực để ép ra nước trái cây.”
Gật đầu, Thiên Vũ Hàn ra vẻ thụ giáo, trong mắt lại ẩn chứa suy nghĩ sâu xa.
Hết lần này đến lần khác, hắn cố ý dụ dỗ Tô Ngưng Nguyệt nói ra một ít chuyện mới lạ, những ý tưởng cao cấp này không nên xuất hiện trong miệng Tô Ngưng Nguyệt, một nữ tử nông thôn, điều này càng khiến cho Thiên Vũ Hàn càng có hứng thú với nàng.
“Thưa ngài, chuyện ngài giao phó thuộc hạ đã làm xong rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.