Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký
Chương 44: Đau Lòng (1)
La Bặc Tiểu Thỏ
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Là nương.” Tô Ngưng Nguyệt nghe được là mẹ đang tìm mình, liền vội vàng cùng Tô Thần đi vào phòng bà, bởi vì Tô Ngưng Nguyệt sợ bà có chuyện quan trọng phải lo lắng.
Khi Tô Ngưng Nguyệt kéo em trai vào phòng nương, nàng nhìn thấy nương đang nằm trên giường, nhìn thấy bà như vậy, nàng cảm thấy rất đau lòng.
Tô Ngưng Nguyệt không biết bà ấy mắc bệnh gì, vì sao luôn yếu ớt như vậy.
Tuy bà không phải mẹ ruột của nàng, nhưng sau khi ở cùng bà mấy ngày, nàng đã coi Diêu Xuân như mẹ ruột của mình.
"Tiểu Nguyệt tới, lại đây ngồi cạnh ta." Lúc này, Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần cùng nhau đi vào, vội vàng nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được mẹ nói, vội vàng đi về phía bà.
Tô Thần ở một bên nhìn thấy liền đi về phía Diêu Xuân, khi bà ấy nhìn thấy con trai út đi cùng nàng liền bảo Tô Thần ra ngoài chơi một mình, nó nghe được lời mẹ nói thì có chút khó hiểu bởi vì bà ấy không muốn Tô Thần nghe chuyện mà tý nữa bà nói với nàng.
"Tiểu Thần, nghe lời mẹ, lát tỷ sẽ tìm đệ chơi." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt thấy Tô Thần có chút buồn bực liền nói với nó.
Tô Thần nghe xong liền gật đầu.
"Được rồi, tỷ, vậy đệ đợi tỷ ở bên ngoài." Tô Thần nói xong liền rời khỏi phòng của Diêu Xuân.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía bà.
"Nương, nương gọi con tới đây là có ý gì?" Nàng nói với Diêu Xuân.
Bà ấy nghe những gì nàng nói, khẽ thở dài.
"Con của ta, mẹ của ta sức khỏe không tốt, mấy ngày nay mọi việc ở nhà đều do con gánh vác, con đã vất vả rồi." Lúc này, Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh đau lòng nói.
Nàng nghe bà ấy nói như vậy, vội vàng lắc đầu.
“Nương, đây là việc con gái nên làm, nương không cần để trong lòng.” Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói với Diêu Xuân.
Bà ấy thở dài khi nghe những gì nàng nói.
"Con à, không biết thân thể của ta có thể trụ được bao lâu, ta thực sự lo lắng cho ba người các con." Diêu Xuân nói, nhìn nàng đang đứng ở một bên.
Tô Ngưng Nguyệt nghe bà nói, vội vàng ngắt lời: "Nương nhất định sẽ bình phục. Nương phải tin rằng một ngày nào đó sẽ khỏi bệnh!" Nàng vội vàng nói với bà ấy.
Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, khẽ thở dài.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay tai gọi con tới đây là vì muốn cùng bàn với con một chuyện."
“Có chuyện gì vậy nương?” Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy, khó hiểu nhìn Diêu Xuân.
“Ta biết sức khỏe sẽ không bao giờ khá hơn, nên không muốn khi qua đời để lại ba đứa con cho con. Con còn nhỏ, mẹ sẽ tìm cho con một gia đình tốt, con có thể đi theo họ.”
Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt khi nghe được lời nói của Diêu Xuân.
"Nương, người không muốn Tiểu Nguyệt sao?" Nàng vội vàng nói với bà.
Khi Diêu Xuân nghe những lời của Tô Ngưng Nguyệt, trái tim bà gần như tan vỡ, làm sao có thể không muốn con gái mình? Nhưng bà không còn cách nào khác, đành phải làm vậy, Tô Ngưng Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe được lời Diêu Xuân nói, nước mắt liền chảy ra.
“Là nương.” Tô Ngưng Nguyệt nghe được là mẹ đang tìm mình, liền vội vàng cùng Tô Thần đi vào phòng bà, bởi vì Tô Ngưng Nguyệt sợ bà có chuyện quan trọng phải lo lắng.
Khi Tô Ngưng Nguyệt kéo em trai vào phòng nương, nàng nhìn thấy nương đang nằm trên giường, nhìn thấy bà như vậy, nàng cảm thấy rất đau lòng.
Tô Ngưng Nguyệt không biết bà ấy mắc bệnh gì, vì sao luôn yếu ớt như vậy.
Tuy bà không phải mẹ ruột của nàng, nhưng sau khi ở cùng bà mấy ngày, nàng đã coi Diêu Xuân như mẹ ruột của mình.
"Tiểu Nguyệt tới, lại đây ngồi cạnh ta." Lúc này, Diêu Xuân nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt và Tô Thần cùng nhau đi vào, vội vàng nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được mẹ nói, vội vàng đi về phía bà.
Tô Thần ở một bên nhìn thấy liền đi về phía Diêu Xuân, khi bà ấy nhìn thấy con trai út đi cùng nàng liền bảo Tô Thần ra ngoài chơi một mình, nó nghe được lời mẹ nói thì có chút khó hiểu bởi vì bà ấy không muốn Tô Thần nghe chuyện mà tý nữa bà nói với nàng.
"Tiểu Thần, nghe lời mẹ, lát tỷ sẽ tìm đệ chơi." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt thấy Tô Thần có chút buồn bực liền nói với nó.
Tô Thần nghe xong liền gật đầu.
"Được rồi, tỷ, vậy đệ đợi tỷ ở bên ngoài." Tô Thần nói xong liền rời khỏi phòng của Diêu Xuân.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía bà.
"Nương, nương gọi con tới đây là có ý gì?" Nàng nói với Diêu Xuân.
Bà ấy nghe những gì nàng nói, khẽ thở dài.
"Con của ta, mẹ của ta sức khỏe không tốt, mấy ngày nay mọi việc ở nhà đều do con gánh vác, con đã vất vả rồi." Lúc này, Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh đau lòng nói.
Nàng nghe bà ấy nói như vậy, vội vàng lắc đầu.
“Nương, đây là việc con gái nên làm, nương không cần để trong lòng.” Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói với Diêu Xuân.
Bà ấy thở dài khi nghe những gì nàng nói.
"Con à, không biết thân thể của ta có thể trụ được bao lâu, ta thực sự lo lắng cho ba người các con." Diêu Xuân nói, nhìn nàng đang đứng ở một bên.
Tô Ngưng Nguyệt nghe bà nói, vội vàng ngắt lời: "Nương nhất định sẽ bình phục. Nương phải tin rằng một ngày nào đó sẽ khỏi bệnh!" Nàng vội vàng nói với bà ấy.
Diêu Xuân nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, khẽ thở dài.
"Tiểu Nguyệt, hôm nay tai gọi con tới đây là vì muốn cùng bàn với con một chuyện."
“Có chuyện gì vậy nương?” Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy, khó hiểu nhìn Diêu Xuân.
“Ta biết sức khỏe sẽ không bao giờ khá hơn, nên không muốn khi qua đời để lại ba đứa con cho con. Con còn nhỏ, mẹ sẽ tìm cho con một gia đình tốt, con có thể đi theo họ.”
Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt khi nghe được lời nói của Diêu Xuân.
"Nương, người không muốn Tiểu Nguyệt sao?" Nàng vội vàng nói với bà.
Khi Diêu Xuân nghe những lời của Tô Ngưng Nguyệt, trái tim bà gần như tan vỡ, làm sao có thể không muốn con gái mình? Nhưng bà không còn cách nào khác, đành phải làm vậy, Tô Ngưng Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe được lời Diêu Xuân nói, nước mắt liền chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.