Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký
Chương 11: Một Cách Kiếm Tiền Hay (3)
La Bặc Tiểu Thỏ
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cà chua khó tìm hơn mía, chỉ có thể tìm thấy ở thung lũng núi nơi Tô Ngưng Nguyệt phát hiện, cho nên dân làng không thể hái nhanh được. Cũng may hôm đó ba huynh muội bỏ chúng trong chiếc thúng tre, nếu không sẽ không về được.
Vì thế khi nàng vừa tuyên bố phần thưởng đã có bốn năm đứa trẻ tới nộp đơn, Tô Ngưng Nguyệt chọn ra ba người khỏe mạnh, yêu cầu bọn họ thay phiên nhau ép nước.
Gần một trăm cân mía mà ngày hôm trước họ đem về, đến gần giữa trưa đã được ép thành nước đặc. Thấy trong nước ép vẫn còn đọng nhiều cặn, Tô Ngưng Nguyệt bảo mẹ lấy ra một mảnh vải thô sạch, tách rời và lọc nước mía nhiều lần.
Ba đứa trẻ ngượng ngùng ôm cà chua đứng trong sân, vốn tưởng rằng sẽ bận rộn cả ngày, không ngờ chỉ trong nửa ngày đã làm xong. Sau khi vội vàng cất cà chua về nhà, ba người tập trung tại Tô gia để giúp đỡ.
Sau khi ép lấy nước, bước tiếp theo là đun sôi nước.
Họ mượn một chiếc nồi sắt lớn hơn của nhà hàng xóm, Tô Ngưng Nguyệt đổ một chậu nước ép vào trong nồi, vừa khuấy đều nước mía trong nồi vừa đốt lửa, sau khi nó hoàn toàn sệt thành chất keo, nàng cho nó vào bát tre rồi đặt bát phơi ra ngoài nắng.
Cuối cùng, siro làm từ một trăm cân mía này chỉ còn lại có năm ký, Tô Ngưng Nguyệt bảo Tô Mộc mượn đồ dùng nhà hàng xóm để bỏ vào.
Khi ba người kiệt sức trở về vào buổi tối, họ phát hiện siro đã biến thành những viên đường.
“Đây, đây là đường nâu sao?”
Tô Mộc và hai đứa nhỏ lạ mặt, bọn họ chỉ biết thứ này rất ngọt ngào, nhưng Diêu Xuân, một nữ nhân trưởng thành, sao có thể không biết? Mặc dù trước đây bà ấy hiếm khi nhìn thấy nhưng nhìn thoáng qua bà ấy đã nhận ra rằng Tô Ngưng Nguyệt đang làm đường nâu rất đắt tiền.
Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt với vẻ mặt tái nhợt.
“Làm sao con biết cách đun sôi đường?”
Sự sửng sốt khác thường của Diêu Xuân khiến Tô Ngưng Nguyệt giật mình, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại và nói với vẻ mặt vô tội và ngây thơ:
"Mẫu thân, hôm đó sau khi con từ nhà cũ về, ban đêm con nằm mơ thấy ông trời bảo con rằng mía có thể ép thành đường. Con nghĩ rằng trên núi có nhiều mía nên con có thể thử xem sao. Nếu có thể làm thành đường, nó cũng có thể giúp tăng thêm thu nhập cho cả gia đình mình."
Tâm trạng của Diêu Xuân được xoa dịu bởi vẻ ngoài ngây thơ của con gái và sự quan tâm của nàng đối với gia đình, bà biết mình có chút kích động và sợ hãi nên thấy hơi áy náy vuốt ve đầu Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt nhi, ta rất vui mừng vì con có tấm lòng như vậy, đều là vì thân thể kém cỏi của ta mà mỗi ngày con ăn không đủ no."
Vừa nói, mắt bà vừa ươn ướt, bà đau khổ nhìn ba huynh muội, tự trách mình rất nhiều.
Tô Mộc đi tới, nghiêm túc nhìn Diêu Xuân.
"Mẫu thân, con không thể trách mẹ được. Chờ con trai lớn lên, sau này con sẽ ở nhà."
Cà chua khó tìm hơn mía, chỉ có thể tìm thấy ở thung lũng núi nơi Tô Ngưng Nguyệt phát hiện, cho nên dân làng không thể hái nhanh được. Cũng may hôm đó ba huynh muội bỏ chúng trong chiếc thúng tre, nếu không sẽ không về được.
Vì thế khi nàng vừa tuyên bố phần thưởng đã có bốn năm đứa trẻ tới nộp đơn, Tô Ngưng Nguyệt chọn ra ba người khỏe mạnh, yêu cầu bọn họ thay phiên nhau ép nước.
Gần một trăm cân mía mà ngày hôm trước họ đem về, đến gần giữa trưa đã được ép thành nước đặc. Thấy trong nước ép vẫn còn đọng nhiều cặn, Tô Ngưng Nguyệt bảo mẹ lấy ra một mảnh vải thô sạch, tách rời và lọc nước mía nhiều lần.
Ba đứa trẻ ngượng ngùng ôm cà chua đứng trong sân, vốn tưởng rằng sẽ bận rộn cả ngày, không ngờ chỉ trong nửa ngày đã làm xong. Sau khi vội vàng cất cà chua về nhà, ba người tập trung tại Tô gia để giúp đỡ.
Sau khi ép lấy nước, bước tiếp theo là đun sôi nước.
Họ mượn một chiếc nồi sắt lớn hơn của nhà hàng xóm, Tô Ngưng Nguyệt đổ một chậu nước ép vào trong nồi, vừa khuấy đều nước mía trong nồi vừa đốt lửa, sau khi nó hoàn toàn sệt thành chất keo, nàng cho nó vào bát tre rồi đặt bát phơi ra ngoài nắng.
Cuối cùng, siro làm từ một trăm cân mía này chỉ còn lại có năm ký, Tô Ngưng Nguyệt bảo Tô Mộc mượn đồ dùng nhà hàng xóm để bỏ vào.
Khi ba người kiệt sức trở về vào buổi tối, họ phát hiện siro đã biến thành những viên đường.
“Đây, đây là đường nâu sao?”
Tô Mộc và hai đứa nhỏ lạ mặt, bọn họ chỉ biết thứ này rất ngọt ngào, nhưng Diêu Xuân, một nữ nhân trưởng thành, sao có thể không biết? Mặc dù trước đây bà ấy hiếm khi nhìn thấy nhưng nhìn thoáng qua bà ấy đã nhận ra rằng Tô Ngưng Nguyệt đang làm đường nâu rất đắt tiền.
Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt với vẻ mặt tái nhợt.
“Làm sao con biết cách đun sôi đường?”
Sự sửng sốt khác thường của Diêu Xuân khiến Tô Ngưng Nguyệt giật mình, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại và nói với vẻ mặt vô tội và ngây thơ:
"Mẫu thân, hôm đó sau khi con từ nhà cũ về, ban đêm con nằm mơ thấy ông trời bảo con rằng mía có thể ép thành đường. Con nghĩ rằng trên núi có nhiều mía nên con có thể thử xem sao. Nếu có thể làm thành đường, nó cũng có thể giúp tăng thêm thu nhập cho cả gia đình mình."
Tâm trạng của Diêu Xuân được xoa dịu bởi vẻ ngoài ngây thơ của con gái và sự quan tâm của nàng đối với gia đình, bà biết mình có chút kích động và sợ hãi nên thấy hơi áy náy vuốt ve đầu Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt nhi, ta rất vui mừng vì con có tấm lòng như vậy, đều là vì thân thể kém cỏi của ta mà mỗi ngày con ăn không đủ no."
Vừa nói, mắt bà vừa ươn ướt, bà đau khổ nhìn ba huynh muội, tự trách mình rất nhiều.
Tô Mộc đi tới, nghiêm túc nhìn Diêu Xuân.
"Mẫu thân, con không thể trách mẹ được. Chờ con trai lớn lên, sau này con sẽ ở nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.