Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký
Chương 50: Tư Lợi (2)
La Bặc Tiểu Thỏ
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đó Tiểu Lục và Bắc Minh chỉ mới tám, chín tuổi, đã phải hùng hục giặt quần áo của hơn chục người. Mỗi ngày đều giặt từ sáng đến tối, làn da non nớt đều trắng bệch. Thỉnh thoảng vào ban đêm, hai người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ và tự hỏi tại sao cha mẹ lại tàn nhẫn bán bọn họ cho gia đình này. Bọn họ luôn cho rằng cha mẹ không yêu mình. Hai người từng nghĩ sẽ chạy trốn và bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Có một lần, một nữ nhân trong một gia đình kia muốn ra ngoài mua vài thứ, tình cờ bị Tiểu Lục nhìn thấy. Khi nhìn thấy cảnh này, Tiểu Lục cảm thấy cơ hội của bọn họ đã đến. Tiểu Lục đã bí mật kể với Bắc Minh về chuyện này và Bắc Minh cũng cảm thấy đây chính là cơ hội trốn thoát, vì ngày thường, dù là ban ngày hay ban đêm cũng sẽ luôn có người đứng gác cổng để ngăn cản những nô bộc như họ chạy trốn.
Bởi vì Bắc Minh và Tiểu Lục luôn cư xử rất phải phép, cho nên những người đó dần dần buông lỏng cảnh giác với Bắc Minh và Tiểu Lục. Tiểu Lục vội vàng tìm nữ nhân kia, hắn ta nói với nữ nhân này có thể giúp nàng đi mua đồ, nhưng người kia lại nghi ngờ nhìn Tiểu Lục sau khi nghe những gì Tiểu Lục nói.
Nàng không hiểu tại sao Tiểu Lục lại nhiệt tình như vậy. Lúc này Tiểu Lục cảm thấy nữ nhân này đang nghi ngờ hắn ta cho nên hắn ta vội vàng nói với người kìa rằng hắn ta và Bắc Minh đã rất lâu rồi không được ra ngoài cho nên bọn họ muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nữ nhân đó đã tin điều ấy nên nàng đã nói với Bắc Minh và Tiểu Lục những gì mình cần, và bằng cách này, Bắc Minh và Tiểu Lục đã thuận lời chạy trốn khỏi gia đình đó.
Khi đi ra, bọn họ không vội vã chạy đi luôn vì họ biết rằng nữ nhân đứng phía sau và những người khác vẫn đang theo dõi họ. Hai người họ chậm rãi bước đi như thể không có gì xảy ra, mãi cho đến khi họ cảm thấy rằng không còn ai đang theo dõi nữa thì hai người mới vội vã chạy về phía trước.
Khi bọn họ đi ra, Tiểu Lục cảm thấy hối hận, bởi vì khi đó Tiểu Lục và Bắc Minh vẫn quá bé, bọn họ không biết sau khi ra ngoài sẽ làm gì.
Bắc Minh và Tiểu Lục hoàn toàn không nghĩ đến việc trở về nhà vì hai người biết ngay khi bọn họ trở về, cha mẹ thế nào cũng sẽ lại bán họ một lần nữa, bọn họ đã rất đau buồn vì cha mẹ rồi.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Tiểu Lục nhìn Bắc Minh ở bên cạnh, nói với hắn ta.
"Thế giới rộng lớn như vậy, đi nơi nào chả được?"
"Chẳng lẽ trong thế giới rộng lớn này, không có nơi nào cho hai chúng ta sao?" Bắc Minh nói với Tiểu Lục.
Khi Tiểu Lục nghe được những gì Bắc Minh nói, cảm thấy những gì Bắc Minh nói vô cùng có lý, vì vậy hai người họ tiếp tục đi phía trước.
Lúc đó Tiểu Lục và Bắc Minh chỉ mới tám, chín tuổi, đã phải hùng hục giặt quần áo của hơn chục người. Mỗi ngày đều giặt từ sáng đến tối, làn da non nớt đều trắng bệch. Thỉnh thoảng vào ban đêm, hai người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ và tự hỏi tại sao cha mẹ lại tàn nhẫn bán bọn họ cho gia đình này. Bọn họ luôn cho rằng cha mẹ không yêu mình. Hai người từng nghĩ sẽ chạy trốn và bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Có một lần, một nữ nhân trong một gia đình kia muốn ra ngoài mua vài thứ, tình cờ bị Tiểu Lục nhìn thấy. Khi nhìn thấy cảnh này, Tiểu Lục cảm thấy cơ hội của bọn họ đã đến. Tiểu Lục đã bí mật kể với Bắc Minh về chuyện này và Bắc Minh cũng cảm thấy đây chính là cơ hội trốn thoát, vì ngày thường, dù là ban ngày hay ban đêm cũng sẽ luôn có người đứng gác cổng để ngăn cản những nô bộc như họ chạy trốn.
Bởi vì Bắc Minh và Tiểu Lục luôn cư xử rất phải phép, cho nên những người đó dần dần buông lỏng cảnh giác với Bắc Minh và Tiểu Lục. Tiểu Lục vội vàng tìm nữ nhân kia, hắn ta nói với nữ nhân này có thể giúp nàng đi mua đồ, nhưng người kia lại nghi ngờ nhìn Tiểu Lục sau khi nghe những gì Tiểu Lục nói.
Nàng không hiểu tại sao Tiểu Lục lại nhiệt tình như vậy. Lúc này Tiểu Lục cảm thấy nữ nhân này đang nghi ngờ hắn ta cho nên hắn ta vội vàng nói với người kìa rằng hắn ta và Bắc Minh đã rất lâu rồi không được ra ngoài cho nên bọn họ muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nữ nhân đó đã tin điều ấy nên nàng đã nói với Bắc Minh và Tiểu Lục những gì mình cần, và bằng cách này, Bắc Minh và Tiểu Lục đã thuận lời chạy trốn khỏi gia đình đó.
Khi đi ra, bọn họ không vội vã chạy đi luôn vì họ biết rằng nữ nhân đứng phía sau và những người khác vẫn đang theo dõi họ. Hai người họ chậm rãi bước đi như thể không có gì xảy ra, mãi cho đến khi họ cảm thấy rằng không còn ai đang theo dõi nữa thì hai người mới vội vã chạy về phía trước.
Khi bọn họ đi ra, Tiểu Lục cảm thấy hối hận, bởi vì khi đó Tiểu Lục và Bắc Minh vẫn quá bé, bọn họ không biết sau khi ra ngoài sẽ làm gì.
Bắc Minh và Tiểu Lục hoàn toàn không nghĩ đến việc trở về nhà vì hai người biết ngay khi bọn họ trở về, cha mẹ thế nào cũng sẽ lại bán họ một lần nữa, bọn họ đã rất đau buồn vì cha mẹ rồi.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Tiểu Lục nhìn Bắc Minh ở bên cạnh, nói với hắn ta.
"Thế giới rộng lớn như vậy, đi nơi nào chả được?"
"Chẳng lẽ trong thế giới rộng lớn này, không có nơi nào cho hai chúng ta sao?" Bắc Minh nói với Tiểu Lục.
Khi Tiểu Lục nghe được những gì Bắc Minh nói, cảm thấy những gì Bắc Minh nói vô cùng có lý, vì vậy hai người họ tiếp tục đi phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.