Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký
Chương 30: Vô Lễ, Hỗn Xược (3)
La Bặc Tiểu Thỏ
07/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng cau mày mà nhìn ba nam nhân kia rời đi, Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn chút nghi ngờ, trong số ba người đó nàng chỉ có ấn tượng với mỗi tên tai to mặt lớn kia, có vẻ như hai người còn lại đều không phải là người đến từ thị trấn này.
“Không sao chứ?”
Mộc Phong lo lắng mà nhìn Tô Ngưng Nguyệt, đường đỏ này của Tô gia mang đến cho họ sự giàu có, nhưng đồng thời nó cũng mang đến cho họ không ít phiền toái.
Nở một nụ cười an ủi, Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh lại cảm xúc của bản thân. “Yên tâm đi ca, binh lai tướng đảng, thủy lai thổ yểm*, chúng ta không cần phải sợ họ.”
* 兵来将挡, 水来土掩 /bīngláijiāngdǎng, shuǐ lái tǔ yǎn/: Binh lai tướng đảng, thủy lai thổ yểm là một câu thành ngữ của Trung Quốc bắt nguồn từ “Đại chiến Phi Đồng” 《大战邳彤》có nghĩa là khi binh đến thì dùng tướng để chặn, khi nước đến thì dùng đất để lấp. Nó là phép ẩn dụ cho việc quyết định các biện pháp đối phó dựa trên tình huống cụ thể nào đó.
Thôn dân từ lâu đã sớm chứng kiến đám người tới mua bán cưỡng bức, họ nhìn thấy không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều lập tức tản ra như chim thú, nhưng họ hoàn toàn không biết đến sự lo lắng của Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này, Thiên Vũ Hàn đang ngồi ở trong một tửu lầu của thị trấn nhỏ này, hắn đang nhìn những món ăn trên bàn ở trước mặt với vẻ thờ ơ, lạnh lùng, chưởng quỹ của tửu lầu đứng ở bên cạnh hắn mà đổ mồ hôi đầm đìa.
“Gia.”
Chàng thiếu niên từ ngoài cửa bước vào, cúi đầu chào trước Thiên Vũ Hàn và nói:
“Thuộc hạ làm việc không đắc lực, không lấy được phương pháp sản xuất đường.”
“Lui xuống đi.”
Thiên Vũ Hàn đuổi chưởng quỹ ở bên cạnh ra ngoài, chưởng quỹ hoảng sợ mà bỏ chạy ra ngoài. Sau đó hắn quay người lại, có hơi ngạc nhiên mà hỏi:
“Cái gì, Ám Lân, thậm chí ngay cả một nông dân nhỏ bé ngươi cũng không thể mua lại được sao? Hay là nói, họ quá to gan lớn miệng, đưa ra cái giá quá cao sao?”
Chàng thiếu niên tên Ám Lân lắc đầu.
“Cũng không phải, gia đình nông dân đó rất kỳ lạ, nó do hai huynh muội chủ sự quản lý, cả hai đều còn rất trẻ. Họ còn nhất quyết không chịu bán, dân làng ở gần đó thì theo dõi một cách háo hức nên thuộc hạ không còn cách nào khác mà chỉ đành phải quay về trước.”
Thiên Vũ Hàn có vẻ thích thú, nhướng mày, lẩm bẩm:
“Hai huynh muội còn rất trẻ sao? Không bán? Thật sự rất thú vị, để bổn vương đích thân tự đi xem thử một chuyến.”
Ám Lân ngạc nhiên liếc nhìn Thiên Vũ Hàn một cái, hắn ta lại cúi đầu dạ vâng. Kể từ khi ba nam nhân kia rời đi, Tô Ngưng Nguyệt luôn cảm thấy bất an, cảm thấy có lẽ chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây. Thế là nàng dứt khoát ở lại xưởng của Tô gia, vừa kiểm tra tiến độ làm việc vừa cải thiện các chi tiết.
Không lâu sau đó, một người dân làng chợt chạy đến trước mặt nàng và nói: “Nguyệt nha đầu, lại có hai người nữa tới cửa rồi, một người là người vừa mới đến gần đây, còn người kia rất đẹp trai, khí chất cũng không tầm thường, nhìn có vẻ như không phải là người bình thường đâu.”
Nàng cau mày mà nhìn ba nam nhân kia rời đi, Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn chút nghi ngờ, trong số ba người đó nàng chỉ có ấn tượng với mỗi tên tai to mặt lớn kia, có vẻ như hai người còn lại đều không phải là người đến từ thị trấn này.
“Không sao chứ?”
Mộc Phong lo lắng mà nhìn Tô Ngưng Nguyệt, đường đỏ này của Tô gia mang đến cho họ sự giàu có, nhưng đồng thời nó cũng mang đến cho họ không ít phiền toái.
Nở một nụ cười an ủi, Tô Ngưng Nguyệt bình tĩnh lại cảm xúc của bản thân. “Yên tâm đi ca, binh lai tướng đảng, thủy lai thổ yểm*, chúng ta không cần phải sợ họ.”
* 兵来将挡, 水来土掩 /bīngláijiāngdǎng, shuǐ lái tǔ yǎn/: Binh lai tướng đảng, thủy lai thổ yểm là một câu thành ngữ của Trung Quốc bắt nguồn từ “Đại chiến Phi Đồng” 《大战邳彤》có nghĩa là khi binh đến thì dùng tướng để chặn, khi nước đến thì dùng đất để lấp. Nó là phép ẩn dụ cho việc quyết định các biện pháp đối phó dựa trên tình huống cụ thể nào đó.
Thôn dân từ lâu đã sớm chứng kiến đám người tới mua bán cưỡng bức, họ nhìn thấy không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều lập tức tản ra như chim thú, nhưng họ hoàn toàn không biết đến sự lo lắng của Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này, Thiên Vũ Hàn đang ngồi ở trong một tửu lầu của thị trấn nhỏ này, hắn đang nhìn những món ăn trên bàn ở trước mặt với vẻ thờ ơ, lạnh lùng, chưởng quỹ của tửu lầu đứng ở bên cạnh hắn mà đổ mồ hôi đầm đìa.
“Gia.”
Chàng thiếu niên từ ngoài cửa bước vào, cúi đầu chào trước Thiên Vũ Hàn và nói:
“Thuộc hạ làm việc không đắc lực, không lấy được phương pháp sản xuất đường.”
“Lui xuống đi.”
Thiên Vũ Hàn đuổi chưởng quỹ ở bên cạnh ra ngoài, chưởng quỹ hoảng sợ mà bỏ chạy ra ngoài. Sau đó hắn quay người lại, có hơi ngạc nhiên mà hỏi:
“Cái gì, Ám Lân, thậm chí ngay cả một nông dân nhỏ bé ngươi cũng không thể mua lại được sao? Hay là nói, họ quá to gan lớn miệng, đưa ra cái giá quá cao sao?”
Chàng thiếu niên tên Ám Lân lắc đầu.
“Cũng không phải, gia đình nông dân đó rất kỳ lạ, nó do hai huynh muội chủ sự quản lý, cả hai đều còn rất trẻ. Họ còn nhất quyết không chịu bán, dân làng ở gần đó thì theo dõi một cách háo hức nên thuộc hạ không còn cách nào khác mà chỉ đành phải quay về trước.”
Thiên Vũ Hàn có vẻ thích thú, nhướng mày, lẩm bẩm:
“Hai huynh muội còn rất trẻ sao? Không bán? Thật sự rất thú vị, để bổn vương đích thân tự đi xem thử một chuyến.”
Ám Lân ngạc nhiên liếc nhìn Thiên Vũ Hàn một cái, hắn ta lại cúi đầu dạ vâng. Kể từ khi ba nam nhân kia rời đi, Tô Ngưng Nguyệt luôn cảm thấy bất an, cảm thấy có lẽ chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây. Thế là nàng dứt khoát ở lại xưởng của Tô gia, vừa kiểm tra tiến độ làm việc vừa cải thiện các chi tiết.
Không lâu sau đó, một người dân làng chợt chạy đến trước mặt nàng và nói: “Nguyệt nha đầu, lại có hai người nữa tới cửa rồi, một người là người vừa mới đến gần đây, còn người kia rất đẹp trai, khí chất cũng không tầm thường, nhìn có vẻ như không phải là người bình thường đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.