Chương 22: 6 Mẫu Đất Hoang
Tự Phì Phì
09/03/2022
6 mẫu đất hoang
Tô Ngôn vội vàng lắc đầu "đương nhiên không trách, em biết rõ mua đất để trồng hoa quả Kiếm tiền quan trọng hơn, chỉ là , đợi đến lúc chúng ta kiếm được tiền rồi , chị sẽ mua vải cho tiểu Ngôn may quần áo được không?"
"Đương nhiên là được" Tô Ngữ xoa đầu Tô Ngôn, cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Mặc dù phải đợi Khương Kỳ quay lại, nhưng ngồi không cũng phí thời gian, nên Tô Ngữ nhân cơ hội cầm lấy cái móc bắt đầu xới đất .
Thấy vậy, Tô Ngôn cũng muốn giúp đỡ, tuy nhiên, người hắn còn không cao bằng tay lắm móc câu, hắn cũng không có sức để vung móc câu, thay vào đó, lại còn làm càng thêm mệt mỏi.
"Tiểu Ngôn, nếu em cầm không được, vậy thì...." Tô Ngữ muốn khích lệ Tô Ngôn đi nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng này của em ấy là biết không đồng ý rồi.
con mắt di động, liền cười tiếp tục nói nói "Vậy thì, em ra sân làm cỏ đi, dù sao chỗ đấy chúng ta cũng nhanh trồng mà"
Tô Ngôn nghe xong, vui vẻ cầm lấy cái xẻng cùng sọt tre bước ra ngoài cổng.
Tô Ngữ thấy vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, tuy con nhà nghèo phải lo việc nhà từ sớm, nhưng mà, cũng có những đứa trộm lười biếng.
Tô Ngôn từ bất kể phương diện nào mà nói, đều là một người em trai tốt, Tôn Ngữ trong lòng quyết định, cô nhất định phải cố gắng kiếm tiền, để em trai có một cuộc sống tốt hơn.
Cỏ trong sân đã bị nhổ sạch sẽ, nhưng vẫn không thể trồng trực tiếp được.
Việc cần làm kế tiếp, chính là dùng móc câu xới đất cho tơi lên, nhặt những hòn đá, hòn sỏi trong đất ném chúng sang một bên.
Lúc Tô Ngữ đem đất trong nhà xới tơi, Khương Kỳ cũng dẫn người quay lại.
" Tiểu Ngữ, đây là trưởng thôn, đây là người tới từ thị trấn tới đo đất " Khương Kỳ chỉ vào sau lưng ba người, nói với ô Tô Ngữ
Đây là lần đầu tiên Khương Kỳ gọi tên Tiểu ngữ, nghe thấy hai chữ này, Tô Ngữ cảm thấy mặt thật nóng.
Thanh âm của Khương kỳ có chút trầm thấp, làm cho người ta có cảm giác vừa lười biếng lúc mới ngủ dậy, mượn câu nói của kiếp trước, chính là: cảm giác như lỗ tai sắp mang thai.
" Tiểu Ngữ, cô đang nghĩ cái gì đấy?" Khương Kỳ cảm thấy Tô Ngữ thật lâu không lên tiếng, đành phải lên tiếng nói ra.
"À? không có gì, chào trưởng thôn, chào hai vị đại ca" Tô Ngữ tỉnh táo lại, vội vàng chào hỏi với ba người.
Về phần trên mặt cô đỏ ửng, bao gồm cả Khương Kỳ, bốn người họ đều không có ai hoài nghi, dù sao thì Tô Ngữ đang ngồi xới đất, đây là công việc tốn sức, xấu hổ, vân vân, đều quy là mệt mỏi.
" Tô Ngữ, nếu đã gả tới đây rồi, thì phải sống thật tốt đã, mấy cái chuyện khai hoang này, không cần vội vàng đừng để mệt nhọc" trưởng thôn Vân Sơn đánh giá Tô Ngữ vài lần rồi mới ung dung mở miệng.
Vân Sơn là thôn trưởng thôn Vân Vụ, ông ấy năm nay mới ngoài 50 tuổi.
Thôn Vân Vụ không chỉ bởi vì gần núi Vân Vụ, thôn tên là Vân vụ, cũng bởi vì trong thôn đại đa số là họ Vân
Trong thôn có chừng 200 gia đình, trong đó có một nửa đều là họ Vân, bảy đi tám rẽ, chắc chắn sẽ có ít quan hệ thân thích
Còn dư lại 100 hộ, thì họ gì đều có, Tổ tiên Tô Ngữ ,vốn cũng có ở chỗ này, cũng là từ bên ngoài đến, ở chỗ này định cư mấy đời, cũng là hộ gia đình lâu đời.
Cho nên Vân Sơn đối với chuyện nhà của Tô Ngữ cũng biết.
Trong lòng ông cũng hiểu được là rất đáng tiếc ,nhưng mà, chuyện của nhà người ta, cho dù ông có tư cách là trưởng thôn, cũng không thể can thiệp quá nhiều.
“Trưởng thôn cháu biết mà, chỉ có điều chúng cháu không có đất, chỉ dựa vào một mình chồng cháu đi săn thì không đủ, đất hoang rẻ, chúng cháu trồng trọt cũng là một lựa chọn không tồi ” Tô Ngữ dùng ống tay áo lau chùi mồ hôi trên mặt, cười dịu dàng nói.
“Chúng ta đo đất đi” Vân Sơn đối với Tô Ngữ gật đầu, rồi quay về phía hai người sau lưng nói, hai người này đương nhiên là không có ý kiến gì, bọn hắn còn muốn làm xong sớm để có thể nhanh chóng quay về trên trấn
Khương kỳ dẫn ba người đi về phía ngoài sân, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn cũng đi theo, để nhìn xem có bao nhiêu đất.
Sau khi nhìn thấy, Tô Ngữ đã không thể vui mừng hơn được nữa.
Khương kỳ đứng một bên nói với cô rằng, lần này đã mua được 6 mẫu đất, được cho thêm hai mẫu nữa, là tổng cộng có 8 mẫu, nếu còn nhiều hơn nữa, hai người cũng không thể trồng không hết được.
Tô Ngữ gật gật đầu, đây là sự thật, bọn họ cũng muốn tự lượng sức mà làm.
Sau khi đo đạc xong, hai người kia đặt ở bốn góc một cây gỗ.
Cây gỗ rất dày bị búa đóng vào trong đất, chỉ để lộ ra một cái đầu tầm 20 cm.
Hai người làm xong hết thảy, thì quay về trong sân, mở ra một cái túi từ bên trong lấy ra giấy và bút mực, trên giấy đã viết sẵn một phần khế đất để cho Khương Kỳ ký tên, sau đó lại đem khế đất đi.
Đây là đem lên trấn cho huyện nha nhập vào sổ sách, sau đó ở bên trên đóng một dấu mộc, như vậy tờ giấy này mới có hiệu lực, những mảnh đất này mới chính thức thuộc về bọn họ.
Khương Kỳ móc từ trong ngực ra hai mươi lượng bạc đưa cho hai người “Đây là phí thủ tục còn thừa coi như mời hai vị uống rượu, bất kể thế nào cũng phiền hai vị đi một chuyến ”
Hai người trông thấy bạc hai mắt tỏa sáng, vốn còn tưởng rằng người mua đất hoang là người nghèo, nếu không thì làm sao có thể mua đất hoang.
Ai mà ngờ được cũng là một người nhiều chuyện, 1 người trong đó cầm bạc để vào trong ngực “Thật sự là quá khách sáo rồi, cái này, lát nữa chúng tôi về, vừa vặn có việc lên thị trấn, đoán chừng đêm nay là có thể đem kế đất mang về, ngày mai các người chỉ để ý đi lấy là được.”
Nói xong thì hai người liền chào từ biệt rồi đi về.
Vân Sơn cùng Khương Kỳ nói hai câu sau đó mới đi theo hai người rời đi .
Mãi cho đến khi nhìn thấy ba người trèo lên xe bò hướng thị trấn mà đi Tô Ngôn mới mở miệng nói chuyện “Chị, anh rể chỗ này là của chúng ta hết sao?”
Tôn Ngữ cùng Khương Kỳ đồng thời gật đầu thấy thế Tô Ngôn nở nụ cười “Thật tốt quá, chúng ta có đất rồi”
“Hiện tại chúng ta còn thừa bảy lượng, tôi nghĩ, một lát nữa, tôi vào trong núi một chuyến, xem có thể bắt được con gì đáng tiền không, để mai đem vào trong trấn bán, sau đó chúng ta xây một cái tường vây xung quanh lại” Khương kỳ trầm mặc một hồi sau đó nói .
Tô Ngữ nghe xong cũng cảm thấy kỳ quặc “Vây lại làm gì?”
“Chúng ta trồng hoa quả, ở đây không có ai có cây giống, vây lại như vậy sẽ không sợ có ai tới làm hỏng nữa” Khương Kỳ nhỏ giọng nói
Tô Ngữ lúc này mới phản ứng lại, nói như vậy, xây một cái hàng rào nhỏ bao quanh như vậy, cần rất nhiều tiền đúng không?
“Đất gạch giá rẻ, vẫn còn nửa tháng nữa mọi người mới cày bừa vụ xuân, lúc này tìm người làm khá dễ, tầm 10 lượng là được” Khương Kỳ giải thích.
Tô Ngữ bây giờ mới gật đầu, thì ra như vậy, Vậy thì xây đi, xây xong là có thể an tâm được rồi, muốn trồng cái gì thì trồng cái đó.
Ăn cơm trưa xong, Khương Kỳ cầm lấy cung tên, đi lên núi, Tô Ngôn mới vừa uống thuốc xong, bị Tô Ngữ bắt lên giường nằm, còn mình thì tiếp tục ở trong sân xới đất.
Tô Ngôn vội vàng lắc đầu "đương nhiên không trách, em biết rõ mua đất để trồng hoa quả Kiếm tiền quan trọng hơn, chỉ là , đợi đến lúc chúng ta kiếm được tiền rồi , chị sẽ mua vải cho tiểu Ngôn may quần áo được không?"
"Đương nhiên là được" Tô Ngữ xoa đầu Tô Ngôn, cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Mặc dù phải đợi Khương Kỳ quay lại, nhưng ngồi không cũng phí thời gian, nên Tô Ngữ nhân cơ hội cầm lấy cái móc bắt đầu xới đất .
Thấy vậy, Tô Ngôn cũng muốn giúp đỡ, tuy nhiên, người hắn còn không cao bằng tay lắm móc câu, hắn cũng không có sức để vung móc câu, thay vào đó, lại còn làm càng thêm mệt mỏi.
"Tiểu Ngôn, nếu em cầm không được, vậy thì...." Tô Ngữ muốn khích lệ Tô Ngôn đi nghỉ ngơi, nhìn bộ dạng này của em ấy là biết không đồng ý rồi.
con mắt di động, liền cười tiếp tục nói nói "Vậy thì, em ra sân làm cỏ đi, dù sao chỗ đấy chúng ta cũng nhanh trồng mà"
Tô Ngôn nghe xong, vui vẻ cầm lấy cái xẻng cùng sọt tre bước ra ngoài cổng.
Tô Ngữ thấy vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, tuy con nhà nghèo phải lo việc nhà từ sớm, nhưng mà, cũng có những đứa trộm lười biếng.
Tô Ngôn từ bất kể phương diện nào mà nói, đều là một người em trai tốt, Tôn Ngữ trong lòng quyết định, cô nhất định phải cố gắng kiếm tiền, để em trai có một cuộc sống tốt hơn.
Cỏ trong sân đã bị nhổ sạch sẽ, nhưng vẫn không thể trồng trực tiếp được.
Việc cần làm kế tiếp, chính là dùng móc câu xới đất cho tơi lên, nhặt những hòn đá, hòn sỏi trong đất ném chúng sang một bên.
Lúc Tô Ngữ đem đất trong nhà xới tơi, Khương Kỳ cũng dẫn người quay lại.
" Tiểu Ngữ, đây là trưởng thôn, đây là người tới từ thị trấn tới đo đất " Khương Kỳ chỉ vào sau lưng ba người, nói với ô Tô Ngữ
Đây là lần đầu tiên Khương Kỳ gọi tên Tiểu ngữ, nghe thấy hai chữ này, Tô Ngữ cảm thấy mặt thật nóng.
Thanh âm của Khương kỳ có chút trầm thấp, làm cho người ta có cảm giác vừa lười biếng lúc mới ngủ dậy, mượn câu nói của kiếp trước, chính là: cảm giác như lỗ tai sắp mang thai.
" Tiểu Ngữ, cô đang nghĩ cái gì đấy?" Khương Kỳ cảm thấy Tô Ngữ thật lâu không lên tiếng, đành phải lên tiếng nói ra.
"À? không có gì, chào trưởng thôn, chào hai vị đại ca" Tô Ngữ tỉnh táo lại, vội vàng chào hỏi với ba người.
Về phần trên mặt cô đỏ ửng, bao gồm cả Khương Kỳ, bốn người họ đều không có ai hoài nghi, dù sao thì Tô Ngữ đang ngồi xới đất, đây là công việc tốn sức, xấu hổ, vân vân, đều quy là mệt mỏi.
" Tô Ngữ, nếu đã gả tới đây rồi, thì phải sống thật tốt đã, mấy cái chuyện khai hoang này, không cần vội vàng đừng để mệt nhọc" trưởng thôn Vân Sơn đánh giá Tô Ngữ vài lần rồi mới ung dung mở miệng.
Vân Sơn là thôn trưởng thôn Vân Vụ, ông ấy năm nay mới ngoài 50 tuổi.
Thôn Vân Vụ không chỉ bởi vì gần núi Vân Vụ, thôn tên là Vân vụ, cũng bởi vì trong thôn đại đa số là họ Vân
Trong thôn có chừng 200 gia đình, trong đó có một nửa đều là họ Vân, bảy đi tám rẽ, chắc chắn sẽ có ít quan hệ thân thích
Còn dư lại 100 hộ, thì họ gì đều có, Tổ tiên Tô Ngữ ,vốn cũng có ở chỗ này, cũng là từ bên ngoài đến, ở chỗ này định cư mấy đời, cũng là hộ gia đình lâu đời.
Cho nên Vân Sơn đối với chuyện nhà của Tô Ngữ cũng biết.
Trong lòng ông cũng hiểu được là rất đáng tiếc ,nhưng mà, chuyện của nhà người ta, cho dù ông có tư cách là trưởng thôn, cũng không thể can thiệp quá nhiều.
“Trưởng thôn cháu biết mà, chỉ có điều chúng cháu không có đất, chỉ dựa vào một mình chồng cháu đi săn thì không đủ, đất hoang rẻ, chúng cháu trồng trọt cũng là một lựa chọn không tồi ” Tô Ngữ dùng ống tay áo lau chùi mồ hôi trên mặt, cười dịu dàng nói.
“Chúng ta đo đất đi” Vân Sơn đối với Tô Ngữ gật đầu, rồi quay về phía hai người sau lưng nói, hai người này đương nhiên là không có ý kiến gì, bọn hắn còn muốn làm xong sớm để có thể nhanh chóng quay về trên trấn
Khương kỳ dẫn ba người đi về phía ngoài sân, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn cũng đi theo, để nhìn xem có bao nhiêu đất.
Sau khi nhìn thấy, Tô Ngữ đã không thể vui mừng hơn được nữa.
Khương kỳ đứng một bên nói với cô rằng, lần này đã mua được 6 mẫu đất, được cho thêm hai mẫu nữa, là tổng cộng có 8 mẫu, nếu còn nhiều hơn nữa, hai người cũng không thể trồng không hết được.
Tô Ngữ gật gật đầu, đây là sự thật, bọn họ cũng muốn tự lượng sức mà làm.
Sau khi đo đạc xong, hai người kia đặt ở bốn góc một cây gỗ.
Cây gỗ rất dày bị búa đóng vào trong đất, chỉ để lộ ra một cái đầu tầm 20 cm.
Hai người làm xong hết thảy, thì quay về trong sân, mở ra một cái túi từ bên trong lấy ra giấy và bút mực, trên giấy đã viết sẵn một phần khế đất để cho Khương Kỳ ký tên, sau đó lại đem khế đất đi.
Đây là đem lên trấn cho huyện nha nhập vào sổ sách, sau đó ở bên trên đóng một dấu mộc, như vậy tờ giấy này mới có hiệu lực, những mảnh đất này mới chính thức thuộc về bọn họ.
Khương Kỳ móc từ trong ngực ra hai mươi lượng bạc đưa cho hai người “Đây là phí thủ tục còn thừa coi như mời hai vị uống rượu, bất kể thế nào cũng phiền hai vị đi một chuyến ”
Hai người trông thấy bạc hai mắt tỏa sáng, vốn còn tưởng rằng người mua đất hoang là người nghèo, nếu không thì làm sao có thể mua đất hoang.
Ai mà ngờ được cũng là một người nhiều chuyện, 1 người trong đó cầm bạc để vào trong ngực “Thật sự là quá khách sáo rồi, cái này, lát nữa chúng tôi về, vừa vặn có việc lên thị trấn, đoán chừng đêm nay là có thể đem kế đất mang về, ngày mai các người chỉ để ý đi lấy là được.”
Nói xong thì hai người liền chào từ biệt rồi đi về.
Vân Sơn cùng Khương Kỳ nói hai câu sau đó mới đi theo hai người rời đi .
Mãi cho đến khi nhìn thấy ba người trèo lên xe bò hướng thị trấn mà đi Tô Ngôn mới mở miệng nói chuyện “Chị, anh rể chỗ này là của chúng ta hết sao?”
Tôn Ngữ cùng Khương Kỳ đồng thời gật đầu thấy thế Tô Ngôn nở nụ cười “Thật tốt quá, chúng ta có đất rồi”
“Hiện tại chúng ta còn thừa bảy lượng, tôi nghĩ, một lát nữa, tôi vào trong núi một chuyến, xem có thể bắt được con gì đáng tiền không, để mai đem vào trong trấn bán, sau đó chúng ta xây một cái tường vây xung quanh lại” Khương kỳ trầm mặc một hồi sau đó nói .
Tô Ngữ nghe xong cũng cảm thấy kỳ quặc “Vây lại làm gì?”
“Chúng ta trồng hoa quả, ở đây không có ai có cây giống, vây lại như vậy sẽ không sợ có ai tới làm hỏng nữa” Khương Kỳ nhỏ giọng nói
Tô Ngữ lúc này mới phản ứng lại, nói như vậy, xây một cái hàng rào nhỏ bao quanh như vậy, cần rất nhiều tiền đúng không?
“Đất gạch giá rẻ, vẫn còn nửa tháng nữa mọi người mới cày bừa vụ xuân, lúc này tìm người làm khá dễ, tầm 10 lượng là được” Khương Kỳ giải thích.
Tô Ngữ bây giờ mới gật đầu, thì ra như vậy, Vậy thì xây đi, xây xong là có thể an tâm được rồi, muốn trồng cái gì thì trồng cái đó.
Ăn cơm trưa xong, Khương Kỳ cầm lấy cung tên, đi lên núi, Tô Ngôn mới vừa uống thuốc xong, bị Tô Ngữ bắt lên giường nằm, còn mình thì tiếp tục ở trong sân xới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.