Chương 11: Chị Đưa Tiểu Ngôn Đi
Tự Phì Phì
28/02/2022
Sau khi thuốc được đun sôi, đổ ra bát để nguội rồi cho Tô Ngôn uống, chờ Tô Ngôn uống xong, Tô Ngữ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Chị à, nếu như vậy, em về trước đây.”Vương Trụ Tử nhìn Tô Ngôn đã uống thuốc xong, chào tạm biệt.
Tô Ngữ nghe vậy gật đầu“Hôm nay thật sự cảm ơn em rất nhiều Trụ Tử, chờ Tiểu Ngôn khá hơn, chị sẽ mang nó đến nhà em cảm ơn sau”
Vương Trụ Tử vội vàng xua tay nói “Không cần, không cần đâu, chị à, chúng ta là hàng xóm mà, em với Tiểu Ngôn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em lại nhiều hơn hắn 2 tuổi, em vẫn luôn xem em ấy như em trai của mình vậy.”
Tô Ngữ nghe vậy cũng không nói nhiều, nên làm như thế nào, trong lòng cô hiểu rõ.
Vương Trụ Tử về không bao lâu, trên đầu Tô Ngôn trừ bỏ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng giảm không ít.
Tô Ngữ tìm một cái khăn tắm, đổ một chậu nước lạnh, không ngừng thay khăn lạnh, đắp lên đầu Tô Ngôn để hạ nhiệt.
Khi khuôn mặt Tô Ngôn không còn đỏ nữa, trái tim Tô Ngữ rốt cuộc mới buông lỏng xuống.
“Tiểu Ngôn thế nào rồi?” giọng nói của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên sau lưng Tô Ngữ.
Tô Ngữ kinh ngạc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đến là ai, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh “Người là cha của Tiểu Ngôn, em ấy sinh bệnh người cũng không biết, nhưng lại tới hỏi con, một đứa con gái đã lấy chồng?”
Tô An nhíu mày, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn“ Mày nói chuyện với cha mày thế à?”
“ Vậy ông muốn tôi nói như thế nào đây?”Tô Ngữ cười nhạo, bây giờ tới để hỏi tội cô?
“Tiểu Ngữ à, cha con đây là đang quan tâm Tiểu Ngôn không phải sao? Sao con lại không biết tốt xấu như vậy chứ?” lúc này bà Lý cũng đi vào.
Sau khi vào phòng ngửi được toàn là mùi thuốc, bà cũng không hoàn toàn đi vào trong cùng, chỉ đứng ở cửa, còn dùng cái khăn bưng kín cái mũi của mình.
“Quan tâm? Tốt lắm, lời nói vừa rồi của Lý lang trung, nói vậy Tô Võ đã cùng các người nói qua rồi, bệnh Tiểu Ngôn yêu cầu cần tĩnh dưỡng, hơn nữa, thân thể em ấy không được tốt, càng cần phải ăn ngon uống ngon để điều dưỡng, cha, mẹ, sau này các người cần phải chăm lo cho em ấy nhiều hơn rồi”
Tô Ngữ nói xong, liền nhìn hai người bọn họ, chờ hai người trả lời
Đúng như cô dự đoán, sau khi nghe xong lời cô nói, sắc mặt Tô An cùng Lý thị tức khắc trở nên khó coi.
“Chị à, không phải chị không biết tình huống ở trong nhà, đâu có nhiều tiền gì, để cho Tiểu Ngôn điều dưỡng thân thể.”Tần Liên không biết từ khi nào cũng đi tới ngoài phòng, lúc này mới ôn nhu nói.
Tô Ngữ nhíu mày“Nhà họTriệu hôm trước không phải mới đưa tới hai mươi lượng bạc à? Lại nói, đem một kiện trang sức trên đầu em xuống, cũng đủ để Tiểu Ngôn điều dưỡng một tháng, em nói xem có phải hay không?”
Tần Liên lật tức nghẹn họng, mở to hai mắt nhìn Tô Ngữ, cô không có đoán được Tô Ngữ sẽ nói như vậy, trước kia Tô Ngữ không phải chỉ biết cúi đầu im lặng thôi à.
Tô Ngữ không để ý đến Tần Liên, ngược lại nhìn Tô An nói“Cha, người nói đi? Tiểu Ngôn cũng là con của người, em gái Tiểu Liên này có vàng bạc để đeo đều, Tiểu Ngôn muốn điều dưỡng thân thể, người sẽ không nói là trong nhà không có tiền đi?”
khóe môi Tô An giật giật, lại không cái gì.
Tô Ngữ nói đúng, nhưng......
Lúc này bà Lý lại là vung khăn tay, ho khan thật mạnh vài tiếng.
Tô An lập tức xoay người, bước nhanh đến bên người bà Lý, quan tâm hỏi “Bà nó à, bà làm sao vậy? Có phải bị mùi thuốc trong phòng làm khó chịu hay không, mau, ra bên ngoài đứng đi.”
Vừa nói chuyện, Tô An vừa đỡ bà Lý đi vào trong sân, để bà Lý ngồi ở ghế.
Tô Ngữ đắp chăn cho Tô Ngôn, rồi cũng đi theo ra sân.
Vừa mới đi ra, liền nhìn thấy bà Lý thấp giọng nói gì đó với Tô An, hai người thấy Tô Ngữ đi ra, lập tức liền nhắm mắt ngậm miệng, lại dùng ánh mắt trao đổi với nhau
Tô Ngữ trong lòng cười lạnh, trong miệng lại tùy ý hỏi“Cha, lời con vừa nói, ý của cha thế nào?”
Tô An hắng giọng, chắp tay sau lưng, dùng giọng đắc dĩ nói“Tiểu Ngữ à, không phải cha không quan tâm Tiểu Ngôn, thật sự là trong nhà gian nan. Tuy nói Triệu gia đưa tới hai mươi lượng bạc, chỉ là Tiểu Võ cùng Tiểu Văn đều đọc sách, Tiểu Liên cũng sắp kết hôn, của hồi môn cũng là cả một vấn đề, còn có, mẹ con, bà ấy đang mang thai.”
Câu cuối cùng, Tô An ngập ngừng nói, rất khó nghe ra được trong giọng nói của ông có vui vẻ cùng tự hào.
Cũng không khó hiểu, Tô An cùng bà Lý đều đã hơn ba mươi tuổi, ở cổ đại, cũng đã xem như già rồi mà còn có con, như vậy sao mà không vui cho được?
Tuy nhiên, ông ta không thể bởi vì việc này liền đối với Tô Ngôn không quan tâm, Tô Ngữ nhịn xuống cục tức, trong miệng nói "thì ra là mẹ đang mang thai à, vậy là chuyện tốt, nhưng cha à, cha không thể vì mẹ sắp sinh thêm em bé, mà bỏ mặc tiểu Ngôn được, nói thế nào đi nữa, tiểu Ngôn cũng là con trai của cha mà"
Sau khi Tô An nghe được lời nói của Tô Ngữ, trên mặt quả thực có hơi do dự.
Lời nói của Tô Ngữ khiến ông cảm động, dù sao thì Tô Ngôn cũng là con trai đầu lòng của ông, ông cũng từng mong đợi khi nó chào đời.
Tiếc là, sau khi Tô Ngôn được sinh ra, thì mẹ nó ra đi, nếu không thì ........
Nhìn vẻ mặt đang tưởng nhớ của Tô An, trong mắt Lý thị hiện lên một tia tức giận, người cũng đã chết ngắc rồi còn tưởng nhớ cái gì.
Quả nhiên, không thể giữ hai đứa con hoang này lại được, bằng không, khả năng tất cả tài sản nhà này bị chia đi không ít.
Nghĩ đến điều này, Lý thị khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nhưng cũng rất nhanh che giấu đi“Tiểu Ngữ à, không phải mẹ và cha con tàn nhẫn đâu, mà là thật sự không cố được nữa. Mẹ hiện tại đang có mang, tuổi lại lớn, có thể tự chăm sóc chính mình đã là rất tốt rồi, Tiểu Văn cùng Tiểu Võ còn nhỏ, Tiểu Liên phải gả đi, chuyện ngoài ruộng đều chỉ có một mình cha con lo liệu, trong nhà thật sự là không có người tới chăm sóc Tiểu Ngôn.”
Tô Ngữ thấy rõ nụ cười lạnh của bà Lý, trên mặt lại tỏ vẻ không có việc gì, khó xử nói“vậy phải làm sao bây giờ? Không thể cứ để Tiểu Ngôn nằm ở trên giường như vậy được? Tiểu Ngôn nếu có xảy ra chuyện gì, mẹ con ở dưới đất biết được, cũng sẽ đội mồ sống dậy mất, cha à, người nói có phải hay không?”
Tô An cùng Lý thị nghe vậy, tuy rằng mặt trời đứng bóng, lại như cũ cảm thấy phía sau lưng mình có gió lạnh thổi qua, cười gượng hai tiếng, chỉ có thể nói đúng.
Trong sân lập tức trầm mặc, Tần Liên đứng ở một bên, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau, đột nhiên ngẩng đầu lên đối với mọi người nói“Cha, mẹ, trong nhà gian nan như vậy, nói vậy chị cũng có thể hiểu được, chị nói đúng hay không?”
Tô Ngữ chỉ là lạnh lùng nhìn Tần Liên, cũng không có mở miệng.
Tần Liên cũng không cảm thấy xấu hổ, như cũ cười nói“Bằng không, chị đem Tiểu Ngôn đi đi? Dù sao nhà chị, cũng chỉ có hai người, cũng sẽ không có người nói ra nói vào cái gì, chị cũng có thể chăm sóc cho Tiểu Ngôn.”
Tô Ngữ cười trong lòng, cô muốn chính là những lời nói này, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ mặt khó xử nói " chị là một đứa con gái đã lấy chồng, sao có thể mang theo em trai đi được? Lại nói, trong nhà lại không phải không có người. Người trong thôn nếu là biết được, thì không phải sẽ khiến cho cột sống của cha mẹ càng thêm đau à.”
“Chị à, nếu như vậy, em về trước đây.”Vương Trụ Tử nhìn Tô Ngôn đã uống thuốc xong, chào tạm biệt.
Tô Ngữ nghe vậy gật đầu“Hôm nay thật sự cảm ơn em rất nhiều Trụ Tử, chờ Tiểu Ngôn khá hơn, chị sẽ mang nó đến nhà em cảm ơn sau”
Vương Trụ Tử vội vàng xua tay nói “Không cần, không cần đâu, chị à, chúng ta là hàng xóm mà, em với Tiểu Ngôn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em lại nhiều hơn hắn 2 tuổi, em vẫn luôn xem em ấy như em trai của mình vậy.”
Tô Ngữ nghe vậy cũng không nói nhiều, nên làm như thế nào, trong lòng cô hiểu rõ.
Vương Trụ Tử về không bao lâu, trên đầu Tô Ngôn trừ bỏ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cũng giảm không ít.
Tô Ngữ tìm một cái khăn tắm, đổ một chậu nước lạnh, không ngừng thay khăn lạnh, đắp lên đầu Tô Ngôn để hạ nhiệt.
Khi khuôn mặt Tô Ngôn không còn đỏ nữa, trái tim Tô Ngữ rốt cuộc mới buông lỏng xuống.
“Tiểu Ngôn thế nào rồi?” giọng nói của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên sau lưng Tô Ngữ.
Tô Ngữ kinh ngạc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đến là ai, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh “Người là cha của Tiểu Ngôn, em ấy sinh bệnh người cũng không biết, nhưng lại tới hỏi con, một đứa con gái đã lấy chồng?”
Tô An nhíu mày, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn“ Mày nói chuyện với cha mày thế à?”
“ Vậy ông muốn tôi nói như thế nào đây?”Tô Ngữ cười nhạo, bây giờ tới để hỏi tội cô?
“Tiểu Ngữ à, cha con đây là đang quan tâm Tiểu Ngôn không phải sao? Sao con lại không biết tốt xấu như vậy chứ?” lúc này bà Lý cũng đi vào.
Sau khi vào phòng ngửi được toàn là mùi thuốc, bà cũng không hoàn toàn đi vào trong cùng, chỉ đứng ở cửa, còn dùng cái khăn bưng kín cái mũi của mình.
“Quan tâm? Tốt lắm, lời nói vừa rồi của Lý lang trung, nói vậy Tô Võ đã cùng các người nói qua rồi, bệnh Tiểu Ngôn yêu cầu cần tĩnh dưỡng, hơn nữa, thân thể em ấy không được tốt, càng cần phải ăn ngon uống ngon để điều dưỡng, cha, mẹ, sau này các người cần phải chăm lo cho em ấy nhiều hơn rồi”
Tô Ngữ nói xong, liền nhìn hai người bọn họ, chờ hai người trả lời
Đúng như cô dự đoán, sau khi nghe xong lời cô nói, sắc mặt Tô An cùng Lý thị tức khắc trở nên khó coi.
“Chị à, không phải chị không biết tình huống ở trong nhà, đâu có nhiều tiền gì, để cho Tiểu Ngôn điều dưỡng thân thể.”Tần Liên không biết từ khi nào cũng đi tới ngoài phòng, lúc này mới ôn nhu nói.
Tô Ngữ nhíu mày“Nhà họTriệu hôm trước không phải mới đưa tới hai mươi lượng bạc à? Lại nói, đem một kiện trang sức trên đầu em xuống, cũng đủ để Tiểu Ngôn điều dưỡng một tháng, em nói xem có phải hay không?”
Tần Liên lật tức nghẹn họng, mở to hai mắt nhìn Tô Ngữ, cô không có đoán được Tô Ngữ sẽ nói như vậy, trước kia Tô Ngữ không phải chỉ biết cúi đầu im lặng thôi à.
Tô Ngữ không để ý đến Tần Liên, ngược lại nhìn Tô An nói“Cha, người nói đi? Tiểu Ngôn cũng là con của người, em gái Tiểu Liên này có vàng bạc để đeo đều, Tiểu Ngôn muốn điều dưỡng thân thể, người sẽ không nói là trong nhà không có tiền đi?”
khóe môi Tô An giật giật, lại không cái gì.
Tô Ngữ nói đúng, nhưng......
Lúc này bà Lý lại là vung khăn tay, ho khan thật mạnh vài tiếng.
Tô An lập tức xoay người, bước nhanh đến bên người bà Lý, quan tâm hỏi “Bà nó à, bà làm sao vậy? Có phải bị mùi thuốc trong phòng làm khó chịu hay không, mau, ra bên ngoài đứng đi.”
Vừa nói chuyện, Tô An vừa đỡ bà Lý đi vào trong sân, để bà Lý ngồi ở ghế.
Tô Ngữ đắp chăn cho Tô Ngôn, rồi cũng đi theo ra sân.
Vừa mới đi ra, liền nhìn thấy bà Lý thấp giọng nói gì đó với Tô An, hai người thấy Tô Ngữ đi ra, lập tức liền nhắm mắt ngậm miệng, lại dùng ánh mắt trao đổi với nhau
Tô Ngữ trong lòng cười lạnh, trong miệng lại tùy ý hỏi“Cha, lời con vừa nói, ý của cha thế nào?”
Tô An hắng giọng, chắp tay sau lưng, dùng giọng đắc dĩ nói“Tiểu Ngữ à, không phải cha không quan tâm Tiểu Ngôn, thật sự là trong nhà gian nan. Tuy nói Triệu gia đưa tới hai mươi lượng bạc, chỉ là Tiểu Võ cùng Tiểu Văn đều đọc sách, Tiểu Liên cũng sắp kết hôn, của hồi môn cũng là cả một vấn đề, còn có, mẹ con, bà ấy đang mang thai.”
Câu cuối cùng, Tô An ngập ngừng nói, rất khó nghe ra được trong giọng nói của ông có vui vẻ cùng tự hào.
Cũng không khó hiểu, Tô An cùng bà Lý đều đã hơn ba mươi tuổi, ở cổ đại, cũng đã xem như già rồi mà còn có con, như vậy sao mà không vui cho được?
Tuy nhiên, ông ta không thể bởi vì việc này liền đối với Tô Ngôn không quan tâm, Tô Ngữ nhịn xuống cục tức, trong miệng nói "thì ra là mẹ đang mang thai à, vậy là chuyện tốt, nhưng cha à, cha không thể vì mẹ sắp sinh thêm em bé, mà bỏ mặc tiểu Ngôn được, nói thế nào đi nữa, tiểu Ngôn cũng là con trai của cha mà"
Sau khi Tô An nghe được lời nói của Tô Ngữ, trên mặt quả thực có hơi do dự.
Lời nói của Tô Ngữ khiến ông cảm động, dù sao thì Tô Ngôn cũng là con trai đầu lòng của ông, ông cũng từng mong đợi khi nó chào đời.
Tiếc là, sau khi Tô Ngôn được sinh ra, thì mẹ nó ra đi, nếu không thì ........
Nhìn vẻ mặt đang tưởng nhớ của Tô An, trong mắt Lý thị hiện lên một tia tức giận, người cũng đã chết ngắc rồi còn tưởng nhớ cái gì.
Quả nhiên, không thể giữ hai đứa con hoang này lại được, bằng không, khả năng tất cả tài sản nhà này bị chia đi không ít.
Nghĩ đến điều này, Lý thị khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nhưng cũng rất nhanh che giấu đi“Tiểu Ngữ à, không phải mẹ và cha con tàn nhẫn đâu, mà là thật sự không cố được nữa. Mẹ hiện tại đang có mang, tuổi lại lớn, có thể tự chăm sóc chính mình đã là rất tốt rồi, Tiểu Văn cùng Tiểu Võ còn nhỏ, Tiểu Liên phải gả đi, chuyện ngoài ruộng đều chỉ có một mình cha con lo liệu, trong nhà thật sự là không có người tới chăm sóc Tiểu Ngôn.”
Tô Ngữ thấy rõ nụ cười lạnh của bà Lý, trên mặt lại tỏ vẻ không có việc gì, khó xử nói“vậy phải làm sao bây giờ? Không thể cứ để Tiểu Ngôn nằm ở trên giường như vậy được? Tiểu Ngôn nếu có xảy ra chuyện gì, mẹ con ở dưới đất biết được, cũng sẽ đội mồ sống dậy mất, cha à, người nói có phải hay không?”
Tô An cùng Lý thị nghe vậy, tuy rằng mặt trời đứng bóng, lại như cũ cảm thấy phía sau lưng mình có gió lạnh thổi qua, cười gượng hai tiếng, chỉ có thể nói đúng.
Trong sân lập tức trầm mặc, Tần Liên đứng ở một bên, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau, đột nhiên ngẩng đầu lên đối với mọi người nói“Cha, mẹ, trong nhà gian nan như vậy, nói vậy chị cũng có thể hiểu được, chị nói đúng hay không?”
Tô Ngữ chỉ là lạnh lùng nhìn Tần Liên, cũng không có mở miệng.
Tần Liên cũng không cảm thấy xấu hổ, như cũ cười nói“Bằng không, chị đem Tiểu Ngôn đi đi? Dù sao nhà chị, cũng chỉ có hai người, cũng sẽ không có người nói ra nói vào cái gì, chị cũng có thể chăm sóc cho Tiểu Ngôn.”
Tô Ngữ cười trong lòng, cô muốn chính là những lời nói này, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ mặt khó xử nói " chị là một đứa con gái đã lấy chồng, sao có thể mang theo em trai đi được? Lại nói, trong nhà lại không phải không có người. Người trong thôn nếu là biết được, thì không phải sẽ khiến cho cột sống của cha mẹ càng thêm đau à.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.