Chương 63: Chó Ngao Tây Tạng
Tự Phì Phì
02/04/2024
“Hình như là vậy, vừa rồi tôi nhìn thấy Tô Ngữ và em trai của con bé đang đi về phía tôi.” Là thím Dương đang nói, bà ấy đến thăm nhà họ Ngô bên cạnh, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Nghe xong lời này của Tô Ngữ, lại nghĩ lại, tựa hồ thật sự như lời Tô Ngữ nói, nên mới thuận miệng nói ra.
Những người khác cũng suy nghĩ kỹ lại, nghĩ lại thì chính là như vậy, lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía bà Lý và Tần Liên đều tràn đầy châm chọc.
Bà Lý lúc này cảm thấy xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn Tần Liên ở bên cạnh, ngã thì ngã thôi, sao nhất định cứ phải đổ tội cho Tô Ngữ làm gì.
Quên đi, hiện tại bà đã bị người khác vạch trần, bà có thể là người như thế nào? Ngày mai còn mặt mũi gì mà đi chứ?
Tần Liên cũng biết mình quá vội vàng rồi, lại tạt nước bẩn vào người Tô Ngữ, nhưng không thành công lại gây cho mình một đống chuyện, cô đứng đó mặt đỏ bừng không biết phải làm gì.
Tô Ngữ nhìn hai người bọn họ, cười nhạo nói: “Vì không liên quan gì đến tôi, nên tôi đi đây. Nhưng ngày mai hai người tốt nhất không nên tới. Nếu xảy ra chuyện, tôi không kham nổi đâu.”
Tô Ngữ nói xong liền kéo Tô Ngôn rời đi, trước khi rời đi còn nói với bà Dương “ Ngày mai thím không có việc gì thì tới nhà cháu ngồi một chút.”
Bà Dương rất tự nhiên cười trả lời lại, bà đã nhìn thấy ngôi nhà mới của nhà Tô Ngữ, ngôi nhà to lớn đẹp như vậy, so với những ngôi nhà của những người giàu trong thị trấn trả khác là bao.
Mặc dù lời nói của Tô Ngữ trước khi rời đi khá thô lỗ, nhưng tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy nói rất đúng.
Mẹ con bà Lý rõ ràng không yên thân, để bọn họ đi tới sẽ chỉ làm tăng thêm rắc rối mà thôi.
Nhìn thấy nụ cười mỉa mai của mọi người, bà Lý và Tần Liên đều biến sắc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi quay về sân.
Vừa vào phòng, bà Lý đã ngồi trên giường, nói với Tần Liên: “Tại sao vừa rồi lại nói Tô Ngữ làm? Tốt rồi, ngày mai chúng ta không đi được nữa.”
Tần Liên trong lòng cũng nhẫn nhịn một hơi, lại không tiện tranh cãi với bà Lý, vì vậy chỉ có thể nói: “Con cũng chỉ lỡ miệng nói ra thôi, cũng không phải cố ý, hơn nữa, chúng ta vẫn có thể đi mà, đi theo cha, cô ta cũng không thể, không nể mặt mà không cho vào được.”
Bà Lý nhìn Tần Liên đầy căm hận, nói:” Dù có đi cũng không thể làm như dự định lúc trước, vì sự việc ngày hôm nay, đến lúc đó mọi người đều cho rằng là cố ý, vậy còn mặt mũi đâu nữa, còn không biết xấu hổ hả?”
Tần Liên cứng họng, cô biết lời bà Lý nói là đúng, nhưng cô thật sự không muốn từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Lòng bàn tay phải của cô không còn chảy máu, nhưng vẫn đau đớn dị thường, lưng cũng nóng, không cần nhìn cũng biết chắc là xanh tím rồi.
“Vậy thì chúng ta cũng đi đi, tới lúc đó lại tính sau.” Tần Liên nghiến răng nói, giọng điệu đầy không cam lòng và hận thù.
Nhìn đứa con gái mấy tháng nay càng ngày càng gầy gò, hốc hác, nhớ lại vẻ ngoài ngày càng nổi bật của Tô Ngữ khi nãy, bà Lý chỉ có thể thở dài đồng ý.
Nhìn thấy bà Lý đồng ý, Tần Liên yên tâm, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Bà Lý nhàn nhạt thở dài, giúp Tần Liên rửa sạch vết thương.
Bên này hai người bọn họ đang lên kế hoạch, thì bên kia Tô Ngữ kéo Tô Ngôn đi bước chân rất nhẹ nhàng.
Từ bước đi của cô ấy, nụ cười trên khuôn mặt có thể nói rằng cô ấy đang có tâm trạng rất tốt.
Nghĩ đến bộ dạng nhục nhã vừa rồi của bà Lý, cô cảm thấy rất vui, vui cả thể xác lẫn tinh thần.
Tần Liên nói đúng, là cô làm ngã bọn họ đó, nhưng không phải bằng chân.
Cô vừa bí mật dùng dị năng, ném một viên đá nhỏ xuống dưới chân bà Lý.
Cô cũng tính phương hướng, tính toán lực, đảm bảo bà Lý sẽ ngã vào người Tần Liên, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa con trong bụng bà ta cả.
Về phần Tần Liên, hừ một tiếng, vậy thì cô không kiềm chế được.
Mặc dù không biết bà Lý và Tần Liên đang dự tính cái gì, nhưng nhìn ánh mắt của Tần Liên, cô cảm thấy rất khó chịu, bất kể là như thế nào, cô cũng sẽ để kế hoạch của bọn họ chết từ trong trứng nước.
Cho dù ngày mai bọn họ có táo tợn đến đâu, kế hoạch ban đầu sẽ bị ảnh hưởng, về mặt khác, cô cảm thấy vẫn có thể xử lý được.
Lúc Tô Ngữ và Tô Ngôn về đến nhà, Khương Kỳ đã quay lại rồi, thấy hai người họ trở lại, Khương Kỳ hỏi: “Đã thông báo hết chưa?”
Tô Ngữ cười đáp: “Ừ, đã thông báo cả rồi. Chỉ là, ngày mai một nhà đám người Tần Liên có thể sẽ tới.”
Nói đến đây Tô Vũ cũng trầm mặc, cái người một nhà này đúng là mặt dày như đít thớt, mặt dày đến mức khó chịu muốn chết, nhưng mà không nghĩ ra được một giải pháp cắt đứt nào tốt cả.
Nhìn thấy Tô Ngữ trầm mặc, Khương Kỳ cũng thở dài một hơi, sau đó nói: “Tôi nghĩ, ngày mai nhà họ Triệu cũng sẽ tới.”
Nhà họ Triệu?
Tô Ngữ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Khương Kỳ, cô không có thông báo cho nhà họ Triệu mà, tại sao bọn họ lại tới được?
“Bọn họ nhiều ngày không có động tĩnh rồi, tôi nghĩ bọn có thể là chờ vào ngày mai.” Khương Kỳ nói.
Tô Ngữ nhìn trời không nói nên lời, có chuyện gì vậy? Bọn họ vừa mới chuyển nhà một cái, những người này lại nhảy ra?
Khương Kỳ muốn nói gì đó nữa, nhưng Tô Ngôn hào hứng chạy tới và nói với Tô Ngữ, “Chị, chị, anh rể đã mang con chó con về rồi này.”
“Con chó con? Con chó con nào?” Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ hỏi.
“Cô không phải nhờ Lục Du Kỳ tìm giúp con chó con à? Hôm nay tôi đi vừa vặn giúp mang về cho cô.” Khương Kỳ cười giải thích.
Ngay sau đó Tô Ngữ liền có hứng thú, đứng dậy đi theo Tô Ngôn đi ra ngoài, con chó con được đặt ở phòng bên cạnh phòng chính.
Trong căn phòng không có đồ gì ngoài đồ đạc trong nhà, ngoại trừ chiếc giường, cũng không có gì cả.
Hai con chó con lúc này đang nằm trên giường, đôi mắt đen láy của chúng thỉnh thoảng lại đảo lên đảo xuống, như thể chúng đang nhìn vào môi trường xa lạ này.
“Đây là loại chó gì?” Tô Ngữ sờ đầu một con chó con, hỏi Khương Kỳ.
Hai chú chó con màu đen, chân tay ngắn, trông rất đáng yêu, được khoảng một tháng tuổi, không phân biệt được là giống chó gì.
“Chó ngao Tây Tạng.” Khương Kỳ nói.
“Không giống mà.” Tô Ngữ lẩm bẩm.
Không phải tất cả những con chó ngao Tây Tạng đều trông rất dữ tợn à?
Hai con này chông thật ngốc nghếch và dễ thương, không thể coi bọn chúng là chó ngao Tây Tạng được, vì có chút nào giống đâu.
“Chúng vẫn còn nhỏ, mới một tháng tuổi, có thể nhìn ra được gì chứ? Hơn nữa, cô từng thấy chó ngao Tây Tạng rồi ư?” Cuối cùng Khương Kỳ nói, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Anh biết rất rõ chưa có ai trong thôn từng nuôi chó ngao Tây Tạng cả, người phụ nữ nhỏ bé này không thể nhìn thấy nó được, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, có vẻ như cô biết rất rõ về giống chó ngao Tây Tạng này, nếu không lúc trước cô cũng không nói ra đề nghị.
Nghe được sự nghi ngờ của Khương Kỳ, đầu óc của Tô Ngữ sững sờ một lúc, cô làm sao có thể quên chuyện này, nguyên thân chưa từng nhìn thấy chó ngao Tây Tạng.
Tô Ngữ lúng túng mỉm cười, rồi nói: “Tôi nghe thôn dân kể lại rằng chó ngao Tây Tạng rất to lớn và hung dữ, dùng để canh giữ nhà rất tốt. Haha.”
Đối với lời giải thích khô khan của Tô Ngữ, Khương Kỳ cũng không nói nhiều, nhìn Tô Ngữ cười, thấy cô cười mà cả người không được tự nhiên mới rời tầm mắt đi.
Nghe xong lời này của Tô Ngữ, lại nghĩ lại, tựa hồ thật sự như lời Tô Ngữ nói, nên mới thuận miệng nói ra.
Những người khác cũng suy nghĩ kỹ lại, nghĩ lại thì chính là như vậy, lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía bà Lý và Tần Liên đều tràn đầy châm chọc.
Bà Lý lúc này cảm thấy xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn Tần Liên ở bên cạnh, ngã thì ngã thôi, sao nhất định cứ phải đổ tội cho Tô Ngữ làm gì.
Quên đi, hiện tại bà đã bị người khác vạch trần, bà có thể là người như thế nào? Ngày mai còn mặt mũi gì mà đi chứ?
Tần Liên cũng biết mình quá vội vàng rồi, lại tạt nước bẩn vào người Tô Ngữ, nhưng không thành công lại gây cho mình một đống chuyện, cô đứng đó mặt đỏ bừng không biết phải làm gì.
Tô Ngữ nhìn hai người bọn họ, cười nhạo nói: “Vì không liên quan gì đến tôi, nên tôi đi đây. Nhưng ngày mai hai người tốt nhất không nên tới. Nếu xảy ra chuyện, tôi không kham nổi đâu.”
Tô Ngữ nói xong liền kéo Tô Ngôn rời đi, trước khi rời đi còn nói với bà Dương “ Ngày mai thím không có việc gì thì tới nhà cháu ngồi một chút.”
Bà Dương rất tự nhiên cười trả lời lại, bà đã nhìn thấy ngôi nhà mới của nhà Tô Ngữ, ngôi nhà to lớn đẹp như vậy, so với những ngôi nhà của những người giàu trong thị trấn trả khác là bao.
Mặc dù lời nói của Tô Ngữ trước khi rời đi khá thô lỗ, nhưng tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy nói rất đúng.
Mẹ con bà Lý rõ ràng không yên thân, để bọn họ đi tới sẽ chỉ làm tăng thêm rắc rối mà thôi.
Nhìn thấy nụ cười mỉa mai của mọi người, bà Lý và Tần Liên đều biến sắc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi quay về sân.
Vừa vào phòng, bà Lý đã ngồi trên giường, nói với Tần Liên: “Tại sao vừa rồi lại nói Tô Ngữ làm? Tốt rồi, ngày mai chúng ta không đi được nữa.”
Tần Liên trong lòng cũng nhẫn nhịn một hơi, lại không tiện tranh cãi với bà Lý, vì vậy chỉ có thể nói: “Con cũng chỉ lỡ miệng nói ra thôi, cũng không phải cố ý, hơn nữa, chúng ta vẫn có thể đi mà, đi theo cha, cô ta cũng không thể, không nể mặt mà không cho vào được.”
Bà Lý nhìn Tần Liên đầy căm hận, nói:” Dù có đi cũng không thể làm như dự định lúc trước, vì sự việc ngày hôm nay, đến lúc đó mọi người đều cho rằng là cố ý, vậy còn mặt mũi đâu nữa, còn không biết xấu hổ hả?”
Tần Liên cứng họng, cô biết lời bà Lý nói là đúng, nhưng cô thật sự không muốn từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Lòng bàn tay phải của cô không còn chảy máu, nhưng vẫn đau đớn dị thường, lưng cũng nóng, không cần nhìn cũng biết chắc là xanh tím rồi.
“Vậy thì chúng ta cũng đi đi, tới lúc đó lại tính sau.” Tần Liên nghiến răng nói, giọng điệu đầy không cam lòng và hận thù.
Nhìn đứa con gái mấy tháng nay càng ngày càng gầy gò, hốc hác, nhớ lại vẻ ngoài ngày càng nổi bật của Tô Ngữ khi nãy, bà Lý chỉ có thể thở dài đồng ý.
Nhìn thấy bà Lý đồng ý, Tần Liên yên tâm, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Bà Lý nhàn nhạt thở dài, giúp Tần Liên rửa sạch vết thương.
Bên này hai người bọn họ đang lên kế hoạch, thì bên kia Tô Ngữ kéo Tô Ngôn đi bước chân rất nhẹ nhàng.
Từ bước đi của cô ấy, nụ cười trên khuôn mặt có thể nói rằng cô ấy đang có tâm trạng rất tốt.
Nghĩ đến bộ dạng nhục nhã vừa rồi của bà Lý, cô cảm thấy rất vui, vui cả thể xác lẫn tinh thần.
Tần Liên nói đúng, là cô làm ngã bọn họ đó, nhưng không phải bằng chân.
Cô vừa bí mật dùng dị năng, ném một viên đá nhỏ xuống dưới chân bà Lý.
Cô cũng tính phương hướng, tính toán lực, đảm bảo bà Lý sẽ ngã vào người Tần Liên, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa con trong bụng bà ta cả.
Về phần Tần Liên, hừ một tiếng, vậy thì cô không kiềm chế được.
Mặc dù không biết bà Lý và Tần Liên đang dự tính cái gì, nhưng nhìn ánh mắt của Tần Liên, cô cảm thấy rất khó chịu, bất kể là như thế nào, cô cũng sẽ để kế hoạch của bọn họ chết từ trong trứng nước.
Cho dù ngày mai bọn họ có táo tợn đến đâu, kế hoạch ban đầu sẽ bị ảnh hưởng, về mặt khác, cô cảm thấy vẫn có thể xử lý được.
Lúc Tô Ngữ và Tô Ngôn về đến nhà, Khương Kỳ đã quay lại rồi, thấy hai người họ trở lại, Khương Kỳ hỏi: “Đã thông báo hết chưa?”
Tô Ngữ cười đáp: “Ừ, đã thông báo cả rồi. Chỉ là, ngày mai một nhà đám người Tần Liên có thể sẽ tới.”
Nói đến đây Tô Vũ cũng trầm mặc, cái người một nhà này đúng là mặt dày như đít thớt, mặt dày đến mức khó chịu muốn chết, nhưng mà không nghĩ ra được một giải pháp cắt đứt nào tốt cả.
Nhìn thấy Tô Ngữ trầm mặc, Khương Kỳ cũng thở dài một hơi, sau đó nói: “Tôi nghĩ, ngày mai nhà họ Triệu cũng sẽ tới.”
Nhà họ Triệu?
Tô Ngữ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Khương Kỳ, cô không có thông báo cho nhà họ Triệu mà, tại sao bọn họ lại tới được?
“Bọn họ nhiều ngày không có động tĩnh rồi, tôi nghĩ bọn có thể là chờ vào ngày mai.” Khương Kỳ nói.
Tô Ngữ nhìn trời không nói nên lời, có chuyện gì vậy? Bọn họ vừa mới chuyển nhà một cái, những người này lại nhảy ra?
Khương Kỳ muốn nói gì đó nữa, nhưng Tô Ngôn hào hứng chạy tới và nói với Tô Ngữ, “Chị, chị, anh rể đã mang con chó con về rồi này.”
“Con chó con? Con chó con nào?” Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ hỏi.
“Cô không phải nhờ Lục Du Kỳ tìm giúp con chó con à? Hôm nay tôi đi vừa vặn giúp mang về cho cô.” Khương Kỳ cười giải thích.
Ngay sau đó Tô Ngữ liền có hứng thú, đứng dậy đi theo Tô Ngôn đi ra ngoài, con chó con được đặt ở phòng bên cạnh phòng chính.
Trong căn phòng không có đồ gì ngoài đồ đạc trong nhà, ngoại trừ chiếc giường, cũng không có gì cả.
Hai con chó con lúc này đang nằm trên giường, đôi mắt đen láy của chúng thỉnh thoảng lại đảo lên đảo xuống, như thể chúng đang nhìn vào môi trường xa lạ này.
“Đây là loại chó gì?” Tô Ngữ sờ đầu một con chó con, hỏi Khương Kỳ.
Hai chú chó con màu đen, chân tay ngắn, trông rất đáng yêu, được khoảng một tháng tuổi, không phân biệt được là giống chó gì.
“Chó ngao Tây Tạng.” Khương Kỳ nói.
“Không giống mà.” Tô Ngữ lẩm bẩm.
Không phải tất cả những con chó ngao Tây Tạng đều trông rất dữ tợn à?
Hai con này chông thật ngốc nghếch và dễ thương, không thể coi bọn chúng là chó ngao Tây Tạng được, vì có chút nào giống đâu.
“Chúng vẫn còn nhỏ, mới một tháng tuổi, có thể nhìn ra được gì chứ? Hơn nữa, cô từng thấy chó ngao Tây Tạng rồi ư?” Cuối cùng Khương Kỳ nói, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Anh biết rất rõ chưa có ai trong thôn từng nuôi chó ngao Tây Tạng cả, người phụ nữ nhỏ bé này không thể nhìn thấy nó được, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, có vẻ như cô biết rất rõ về giống chó ngao Tây Tạng này, nếu không lúc trước cô cũng không nói ra đề nghị.
Nghe được sự nghi ngờ của Khương Kỳ, đầu óc của Tô Ngữ sững sờ một lúc, cô làm sao có thể quên chuyện này, nguyên thân chưa từng nhìn thấy chó ngao Tây Tạng.
Tô Ngữ lúng túng mỉm cười, rồi nói: “Tôi nghe thôn dân kể lại rằng chó ngao Tây Tạng rất to lớn và hung dữ, dùng để canh giữ nhà rất tốt. Haha.”
Đối với lời giải thích khô khan của Tô Ngữ, Khương Kỳ cũng không nói nhiều, nhìn Tô Ngữ cười, thấy cô cười mà cả người không được tự nhiên mới rời tầm mắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.